Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180: Ngươi lừa ta?
Hột Khê lấy châm bạc từ không gian ra, thoắt cái đã xé toạc y phục của Nam Cung Dục, để lộ khuôn ngực rắn chắc đằng sau lớp vải.
Ngón tay ấm áp của cô chạm lên những huyệt đạo trước ngực hắn, định sẽ tiến hành châm cứu cho hắn. Thế nhưng đúng lúc này, giọng nói trầm khàn của Nam Cung Dục chợt vang lên bên tai cô: “Ta không ngờ Khê Nhi lại là một người nhiệt tình như vậy đấy.”
Hột Khê sững người, ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đang cười và khuôn mặt tràn đầy sự yêu chiều của Nam Cung Dục.
Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như trước, thế nhưng ánh mắt ấy lại rực rỡ lấp lánh, nào có giống dáng vẻ như đang sắp hôn mê bất tỉnh, gần đất xa trời đâu kia chứ?
“Ngươi lừa ta!” Hột Khê trợn trừng mắt, mày liễu nhướng cao. Cái tên khốn này, thật uổng công cô hoảng sợ lo lắng cho hắn, đến cả bắt mạch cũng không vững, vậy mà gã đàn ông xấu xa này lại dám lừa gạt cô!
Hột Khê lạnh lùng đứng bật dậy, quay người bỏ đi.
Nam Cung Dục vươn tay kéo cô dừng lại: “Khê Nhi, đừng đi!”
Giờ đây Hột Khê có muốn hất tay hắn ra thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng không ngờ Nam Cung Dục lại cố gắng sử dụng chút linh lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể chính mình, đến nỗi bàn tay của hắn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, sức sống cũng càng lúc càng mong manh.
“Ngươi điên rồi hả, buông tay ra mau, dừng sử dụng linh lực ngay! Ngươi muốn chết hay sao?”
“Không buông, trừ phi Khê Nhi hứa với ta rằng nàng sẽ không bỏ đi!”
Hột Khê sốt sắng đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi, cô chỉ sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của hắn sẽ thật sự gặp nguy hiểm, thế là vội vàng đáp: “Được được! Ta không đi đâu hết!”
Khi ấy Nam Cung Dục mới chịu buông tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt: “Khê Nhi, muốn nàng thừa nhận rằng nàng có tình cảm với ta, chẳng nhẽ khó như vậy hay sao?” Dứt lời, hắn nhắm chặt hai mắt, lần này đã thật sự rơi vào hôn mê.
Hột Khê lặng lẽ đứng đấy một mình, ngây người nhìn gương mặt đẹp đẽ của hắn đang chìm vào giấc ngủ, biểu cảm trên mặt cô dần biến hóa khôn lường. Cuối cùng, cô thở dài thườn thượt đầy chán nản.
Tuy Hột Khê rất khó chịu vì đã bị Nam Cung Dục lừa gạt, nhưng cô hiểu rõ tình trạng của hắn lúc này chẳng mấy lạc quan. Giờ cô chỉ muốn cứu mạng của hắn trước rồi sau này sẽ tính kế trả đũa cũng được.
Cô hạ lệnh cho Thanh Long chuẩn bị tiếp một gian phòng đầy linh lực từ hỏa tinh thạch nóng rực, chuẩn bị thêm cả bồn tắm và nước nóng, sắp xếp giống hệt như căn phòng trị liệu ngày hôm qua.
Nhưng thuốc sử dụng trong ngày hôm nay có một chút khác biệt so với hôm qua. Nam Cung Dục vốn đã không cần phải tăng thêm liều lượng thuốc nữa, thế nên Hột Khê mới đồng ý để lão Khâu lo liệu. Nhưng mà, ai bảo tên Nam Cung Dục tự mình tìm cái chết, đi sử dụng nội lực kia chứ.
Cô chỉ còn cách lấy bình sứ trong không gian ra, đổ một phần ba thứ nước thuốc đặc sệt vào thùng tắm.
Bản thân bình sứ này cũng là một pháp khí không mấy hữu dụng, Hột Khê cũng chẳng biết mình đã lấy được nó từ chỗ nào. Tuy sức chứa của bình sứ có hạn, nhưng vẫn có thể đựng được mấy tấn chất lỏng.
Nước thuốc trong bình sứ này được chính tay cô tranh thủ thì giờ để chuẩn bị kỹ lưỡng ở trong không gian vào ngày hôm qua. Cô ép lấy nước thuốc thần từ những loại cây thần được Đản Đản hồi sinh, sau đấy hòa chúng với nước suối của linh tuyền Cửu U, phải nói là công hiệu tốt hơn gấp triệu lần so với hôm qua.
Nhưng cơ thể người phàm thì sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được, thế nên Hột Khê không hề có ý định dùng đến nó.
Thanh Long đặt Nam Cung Dục vào thùng nước dưới sự chỉ đạo của Hột Khê, sau đó hắn đứng một bên quan sát Hột Khê rút châm bạc ra và châm vào những huyệt đạo lớn trên người Nam Cung Dục.
Sau khi châm bạc đâm vào cơ thể, toàn thân Nam Cung Dục bắt đầu bốc khói, nhiệt độ như sục sôi trong gian phòng cũng vì thế mà bắt đầu giảm xuống dần. Vậy là hàn độc trong cơ thể đã bắt đầu bị ép ra rồi.
Hột Khê đưa bình sứ trong tay mình cho Thanh Long: “Đợi màu của nước thuốc trong thùng nhạt đi rồi hãy đổi sang một thùng mới, rồi lại đổ thuốc vào lần nữa. Cứ như thế suốt ba ngày liền, Nam Cung Dục sẽ hết bệnh.”
Thanh Long nắm chặt lấy bình thuốc, gấp gáp nói: “Vương phi, tình trạng của chủ nhân bây giờ vẫn chưa ổn định, mong là trước khi chủ nhân tỉnh lại, Vương phi có thể ở lại tại đây.”
Ngón tay ấm áp của cô chạm lên những huyệt đạo trước ngực hắn, định sẽ tiến hành châm cứu cho hắn. Thế nhưng đúng lúc này, giọng nói trầm khàn của Nam Cung Dục chợt vang lên bên tai cô: “Ta không ngờ Khê Nhi lại là một người nhiệt tình như vậy đấy.”
Hột Khê sững người, ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đang cười và khuôn mặt tràn đầy sự yêu chiều của Nam Cung Dục.
Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như trước, thế nhưng ánh mắt ấy lại rực rỡ lấp lánh, nào có giống dáng vẻ như đang sắp hôn mê bất tỉnh, gần đất xa trời đâu kia chứ?
“Ngươi lừa ta!” Hột Khê trợn trừng mắt, mày liễu nhướng cao. Cái tên khốn này, thật uổng công cô hoảng sợ lo lắng cho hắn, đến cả bắt mạch cũng không vững, vậy mà gã đàn ông xấu xa này lại dám lừa gạt cô!
Hột Khê lạnh lùng đứng bật dậy, quay người bỏ đi.
Nam Cung Dục vươn tay kéo cô dừng lại: “Khê Nhi, đừng đi!”
Giờ đây Hột Khê có muốn hất tay hắn ra thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng không ngờ Nam Cung Dục lại cố gắng sử dụng chút linh lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể chính mình, đến nỗi bàn tay của hắn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, sức sống cũng càng lúc càng mong manh.
“Ngươi điên rồi hả, buông tay ra mau, dừng sử dụng linh lực ngay! Ngươi muốn chết hay sao?”
“Không buông, trừ phi Khê Nhi hứa với ta rằng nàng sẽ không bỏ đi!”
Hột Khê sốt sắng đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi, cô chỉ sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của hắn sẽ thật sự gặp nguy hiểm, thế là vội vàng đáp: “Được được! Ta không đi đâu hết!”
Khi ấy Nam Cung Dục mới chịu buông tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt: “Khê Nhi, muốn nàng thừa nhận rằng nàng có tình cảm với ta, chẳng nhẽ khó như vậy hay sao?” Dứt lời, hắn nhắm chặt hai mắt, lần này đã thật sự rơi vào hôn mê.
Hột Khê lặng lẽ đứng đấy một mình, ngây người nhìn gương mặt đẹp đẽ của hắn đang chìm vào giấc ngủ, biểu cảm trên mặt cô dần biến hóa khôn lường. Cuối cùng, cô thở dài thườn thượt đầy chán nản.
Tuy Hột Khê rất khó chịu vì đã bị Nam Cung Dục lừa gạt, nhưng cô hiểu rõ tình trạng của hắn lúc này chẳng mấy lạc quan. Giờ cô chỉ muốn cứu mạng của hắn trước rồi sau này sẽ tính kế trả đũa cũng được.
Cô hạ lệnh cho Thanh Long chuẩn bị tiếp một gian phòng đầy linh lực từ hỏa tinh thạch nóng rực, chuẩn bị thêm cả bồn tắm và nước nóng, sắp xếp giống hệt như căn phòng trị liệu ngày hôm qua.
Nhưng thuốc sử dụng trong ngày hôm nay có một chút khác biệt so với hôm qua. Nam Cung Dục vốn đã không cần phải tăng thêm liều lượng thuốc nữa, thế nên Hột Khê mới đồng ý để lão Khâu lo liệu. Nhưng mà, ai bảo tên Nam Cung Dục tự mình tìm cái chết, đi sử dụng nội lực kia chứ.
Cô chỉ còn cách lấy bình sứ trong không gian ra, đổ một phần ba thứ nước thuốc đặc sệt vào thùng tắm.
Bản thân bình sứ này cũng là một pháp khí không mấy hữu dụng, Hột Khê cũng chẳng biết mình đã lấy được nó từ chỗ nào. Tuy sức chứa của bình sứ có hạn, nhưng vẫn có thể đựng được mấy tấn chất lỏng.
Nước thuốc trong bình sứ này được chính tay cô tranh thủ thì giờ để chuẩn bị kỹ lưỡng ở trong không gian vào ngày hôm qua. Cô ép lấy nước thuốc thần từ những loại cây thần được Đản Đản hồi sinh, sau đấy hòa chúng với nước suối của linh tuyền Cửu U, phải nói là công hiệu tốt hơn gấp triệu lần so với hôm qua.
Nhưng cơ thể người phàm thì sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được, thế nên Hột Khê không hề có ý định dùng đến nó.
Thanh Long đặt Nam Cung Dục vào thùng nước dưới sự chỉ đạo của Hột Khê, sau đó hắn đứng một bên quan sát Hột Khê rút châm bạc ra và châm vào những huyệt đạo lớn trên người Nam Cung Dục.
Sau khi châm bạc đâm vào cơ thể, toàn thân Nam Cung Dục bắt đầu bốc khói, nhiệt độ như sục sôi trong gian phòng cũng vì thế mà bắt đầu giảm xuống dần. Vậy là hàn độc trong cơ thể đã bắt đầu bị ép ra rồi.
Hột Khê đưa bình sứ trong tay mình cho Thanh Long: “Đợi màu của nước thuốc trong thùng nhạt đi rồi hãy đổi sang một thùng mới, rồi lại đổ thuốc vào lần nữa. Cứ như thế suốt ba ngày liền, Nam Cung Dục sẽ hết bệnh.”
Thanh Long nắm chặt lấy bình thuốc, gấp gáp nói: “Vương phi, tình trạng của chủ nhân bây giờ vẫn chưa ổn định, mong là trước khi chủ nhân tỉnh lại, Vương phi có thể ở lại tại đây.”