Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195: Rượu ngon
Lão già vừa dứt lời, Hột Khê cảm thấy linh lực toàn thân dường như ngưng tụ, rõ ràng chẳng hề cảm thấy bất kỳ áp lực đe dọa nào, nhưng tay chân của cô cứ bị đóng chặt xuống đất, không thể động đậy.
Sắc mặt Hột Khê biến đổi, có chút bất lực đối với lão già mặt dày và trơ tráo này.
Nếu cô không đền rượu cho lão, biết đâu lão lại cho cô làm tiểu đồng gì đó thật ấy chứ.
Cô bực dọc nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải là một bình rượu hỏng thôi sao? Tôi đền ông có được không?”
“Ngươi bớt dọa người đi!” Lão ăn mày lại hoàn toàn không tin, “Ngươi biết có thể tìm thấy rượu thần tiên này ở đâu không? Bậc thầy đầu bếp nào có thể sản xuất được?”
“Ông biết nhiều thế để làm gì?” Hột Khê cười cợt, “Tôi chỉ cần biết, rượu tôi ủ so với rượu thần tiên hỏng của ông ngon hơn gấp trăm lần là đủ rồi. Nếu như ông không tin thì hãy thả tôi ra, tôi lập tức lấy cho ông, rồi ông sẽ biết thôi!”
Ban đầu lão còn sững sờ, sau đó hoài nghi nhìn cô, “Nhóc con, ngươi đừng tưởng có thể lừa được lão.”
Khi nói, mắt ông ta lóe sáng, Hột Khê ngay lập tức cảm thấy tay chân của mình có thể cử động trở lại.
Cô bình tĩnh lại, lấy ra một bình rượu nồng độ khá cao trong linh tuyền Cửu U. Loại rượu này được pha chế mô phỏng theo rượu xái ở kiếp trước, trộn thêm quả thần trong không gian và sự mạnh mẽ của nước suối thần pha loãng, vì thế người bình thường chỉ cần uống một ly là sẽ say mèm.
Hừ, tốt nhất là say chết lão già này đi!
Vốn lão ăn mày nhận định rằng Hột Khê chẳng qua khoác loác thôi, suy cho cùng ở đại lục Mịch La, ngay cả đầu bếp cao cấp nhất cũng không chắc tinh thông ủ rượu, cô là một con nhóc mười mấy tuổi thì sao có thể ủ được rượu ngon chứ?
Tuy nhiên, khi trong tay Hột Khê xuất hiện một bình rượu màu đen, sắc mặt lão ăn mày đột nhiên biến đổi.
Ông ta hít lấy hít để, đôi mắt vốn đục ngầu đột nhiên lóe sáng, nhìn muốn thủng luôn chiếc bình.
Chỉ mới đậy nắp, ông ta đã cảm nhận được hương say nồng đậm, thuần túy đến thế, nếu như mở nắp ra, uống một ngụm… Ôi chao! Lão ăn mày nuốt nước bọt một cách khoa trương.
Trong nháy mắt, hương thơm nồng nàn mang theo vị cay nồng nóng ấm ngay lập tức xộc vào mũi lão, hơn nữa mùi rượu lan khắp con hẻm còn nồng đậm hơn lúc nãy gấp nhiều lần.
Lão ăn mày nhanh nhẹn ôm chiếc bình uống ừng ực, không nhịn được lớn tiếng bật cười: “Quá đã! Rượu ngon! Đây mới là rượu ngon thực sự, ha ha ha… uổng công lão tự xưng là con sâu rượu, loai rượu mà lão uống cả trăm ngàn năm qua chỉ như nước lã mà thôi.”
Hột Khê lười nhác nhìn lão già thối tha lên cơn điên, đã không còn nợ nần gì nhau nữa, thế là cô quay người định bỏ đi.
Lão ăn mày vừa thấy cô định đi ngay lập tức gấp gáp gọi: “Này này, nhóc con, khoan đi đã! Rượu này thật sự do ngươi tự ủ sao?”
Hột Khê lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao?”
Hai mắt lão ăn mày sáng rỡ, nuốt nước bọt nói: “Vậy lúc ngươi đe dọa cô gái kia có nói cái gì mà sóc cá cũng là thật ư? Vậy món đó có thực ngon như ngươi nói không?”
Hột Khê cau mày, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ông muốn gì?”
Ông lão thối tha này còn lải nhải gì nữa đây?
Lão già cười khúc khích, cào mái tóc rối như tổ quạ, liếm môi nói: “Nhóc con, ta trông ngươi dù nhỏ tuổi nhưng lại gan dạ và hiểu biết như vậy, phải chăng đã có một cuộc kỳ ngộ nào rồi? Đã bái sư môn chưa?”
“Liên quan gì đến ông?”
Thế nhưng, Hột Khê vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy một luồng linh lực vô hình vây kín lấy bản thân, luồng linh lực này không hề có chút uy hiếp hay sát khí nào, nhưng lại khiến cô không thể cử động lần nữa, hơn nữa còn có cảm giác kinh khủng rằng cả cơ thể đều bị nhìn thấu.
Sắc mặt Hột Khê biến đổi, có chút bất lực đối với lão già mặt dày và trơ tráo này.
Nếu cô không đền rượu cho lão, biết đâu lão lại cho cô làm tiểu đồng gì đó thật ấy chứ.
Cô bực dọc nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải là một bình rượu hỏng thôi sao? Tôi đền ông có được không?”
“Ngươi bớt dọa người đi!” Lão ăn mày lại hoàn toàn không tin, “Ngươi biết có thể tìm thấy rượu thần tiên này ở đâu không? Bậc thầy đầu bếp nào có thể sản xuất được?”
“Ông biết nhiều thế để làm gì?” Hột Khê cười cợt, “Tôi chỉ cần biết, rượu tôi ủ so với rượu thần tiên hỏng của ông ngon hơn gấp trăm lần là đủ rồi. Nếu như ông không tin thì hãy thả tôi ra, tôi lập tức lấy cho ông, rồi ông sẽ biết thôi!”
Ban đầu lão còn sững sờ, sau đó hoài nghi nhìn cô, “Nhóc con, ngươi đừng tưởng có thể lừa được lão.”
Khi nói, mắt ông ta lóe sáng, Hột Khê ngay lập tức cảm thấy tay chân của mình có thể cử động trở lại.
Cô bình tĩnh lại, lấy ra một bình rượu nồng độ khá cao trong linh tuyền Cửu U. Loại rượu này được pha chế mô phỏng theo rượu xái ở kiếp trước, trộn thêm quả thần trong không gian và sự mạnh mẽ của nước suối thần pha loãng, vì thế người bình thường chỉ cần uống một ly là sẽ say mèm.
Hừ, tốt nhất là say chết lão già này đi!
Vốn lão ăn mày nhận định rằng Hột Khê chẳng qua khoác loác thôi, suy cho cùng ở đại lục Mịch La, ngay cả đầu bếp cao cấp nhất cũng không chắc tinh thông ủ rượu, cô là một con nhóc mười mấy tuổi thì sao có thể ủ được rượu ngon chứ?
Tuy nhiên, khi trong tay Hột Khê xuất hiện một bình rượu màu đen, sắc mặt lão ăn mày đột nhiên biến đổi.
Ông ta hít lấy hít để, đôi mắt vốn đục ngầu đột nhiên lóe sáng, nhìn muốn thủng luôn chiếc bình.
Chỉ mới đậy nắp, ông ta đã cảm nhận được hương say nồng đậm, thuần túy đến thế, nếu như mở nắp ra, uống một ngụm… Ôi chao! Lão ăn mày nuốt nước bọt một cách khoa trương.
Trong nháy mắt, hương thơm nồng nàn mang theo vị cay nồng nóng ấm ngay lập tức xộc vào mũi lão, hơn nữa mùi rượu lan khắp con hẻm còn nồng đậm hơn lúc nãy gấp nhiều lần.
Lão ăn mày nhanh nhẹn ôm chiếc bình uống ừng ực, không nhịn được lớn tiếng bật cười: “Quá đã! Rượu ngon! Đây mới là rượu ngon thực sự, ha ha ha… uổng công lão tự xưng là con sâu rượu, loai rượu mà lão uống cả trăm ngàn năm qua chỉ như nước lã mà thôi.”
Hột Khê lười nhác nhìn lão già thối tha lên cơn điên, đã không còn nợ nần gì nhau nữa, thế là cô quay người định bỏ đi.
Lão ăn mày vừa thấy cô định đi ngay lập tức gấp gáp gọi: “Này này, nhóc con, khoan đi đã! Rượu này thật sự do ngươi tự ủ sao?”
Hột Khê lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao?”
Hai mắt lão ăn mày sáng rỡ, nuốt nước bọt nói: “Vậy lúc ngươi đe dọa cô gái kia có nói cái gì mà sóc cá cũng là thật ư? Vậy món đó có thực ngon như ngươi nói không?”
Hột Khê cau mày, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ông muốn gì?”
Ông lão thối tha này còn lải nhải gì nữa đây?
Lão già cười khúc khích, cào mái tóc rối như tổ quạ, liếm môi nói: “Nhóc con, ta trông ngươi dù nhỏ tuổi nhưng lại gan dạ và hiểu biết như vậy, phải chăng đã có một cuộc kỳ ngộ nào rồi? Đã bái sư môn chưa?”
“Liên quan gì đến ông?”
Thế nhưng, Hột Khê vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy một luồng linh lực vô hình vây kín lấy bản thân, luồng linh lực này không hề có chút uy hiếp hay sát khí nào, nhưng lại khiến cô không thể cử động lần nữa, hơn nữa còn có cảm giác kinh khủng rằng cả cơ thể đều bị nhìn thấu.