Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224: Sự ghen ghét của phụng liên ảnh
Một rồng một heo tay chân nhẹ nhàng nhanh chóng dịch chuyển đến khung cửa, xuyên qua khe nhỏ nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú mặc váy lụa trắng đang đứng ngoài điện, ánh mắt nặng nề nhìn tòa điện Tử Kim.
Tiểu Kim Long cười khì khì, đắc ý nói: “Con ranh này không biết dùng cách gì mà có thể đi vào tầng trong của bí cảnh, nhưng nếu muốn tiến vào điện Tử Kim không dễ dàng thế đâu. Nếu mẹ của ngươi không có sự hỗ trợ của ta, căn bản đến cửa điện Tử Kim cũng không chạm vào được. Cho nên yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn cô ta không vào được đâu, đợi đến khi cô ta vào được e rằng mẹ của ngươi cũng đã tiếp thu xong truyền thừa.”
Tiểu Kim Long đắc ý lắc lắc đầu nhỏ đón nhận ánh mắt càng thêm sùng bái của Đản Đản, nhưng mà ngay sau đó khuôn mặt đắc ý của nó biến thành khiếp sợ.
Nó trông thấy cô gái áo trắng ngoài điện lấy ra một khối ngọc bài, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, ngọc bài liền bay lên cao, đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Vậy mà trong phút chốc, chiếc cổng lớn của điện Tử Kim tự mở, mà cô gái đứng ngoài điện cũng cười nhạt, chậm rãi tiến vào.
Sắc mặt Tiểu Kim Long đại biến, một trận gió thổi qua chân chúng, hai thân thể nhỏ bé bay lên không trung, nhanh chóng trốn tránh vào vạt áo Hột Khê.
…
Phụng Liên Ảnh cất ngọc bài đi, nhìn cánh cửa điện Tử Kim rộng mở, nụ cười trên mặt như trút được gánh nặng.
Điện Tử Kim còn chưa biến mất, hơn nữa cấm chế trên cửa vẫn còn đó, vậy chứng tỏ truyền thừa vẫn chưa bị người khác lấy đi.
Thật tốt quá, may mắn mà cô ta tới kịp! May mà trên tay cô ta có ngọc bài phá trận mà sư phụ đưa cho, giúp cho cô ta có thể dễ dàng tiến vào điện Tử Kim.
Bóng hình Phụng Liên Ảnh chầm chậm cất bước đi vào trong điện, toàn bộ cung điện không lớn, quét mắt một cái có thể nhìn toàn bộ tình hình bên trong.
Ngay khi nhìn thấy Hột Khê khoanh chân tập trung tư tưởng bên cạnh lò luyện đan, đồng tử Phụng Liên Ảnh đột nhiên co rút, ánh mắt lộ vẻ khó có thể tin được.
Là tên nhãi ranh này! Vậy mà đúng là tên thầy thuốc chó má cực kỳ thân mật với Dục ca ca!
Có điều không phải tu vi của hắn chỉ mới ở Luyện Khí kỳ sao? Sao có thể đi vào tầng trong của bí cảnh được? Sao lại có thể tiếp thu khảo nghiệm truyền thừa điện Tử Kim được?
Chẳng lẽ hắn cũng có bí pháp có thể thông qua cấm chế trong bí cảnh? Là ai giúp hắn tới nơi này tranh đoạt truyền thừa với cô ta?
Chẳng lẽ là Dục ca ca?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Phụng Liên Ảnh liền trở nên vặn vẹo, ánh mắt nhìn Hột Khê tràn ngập ghen ghét và oán độc.
Trong điện Tử Kim không có ánh đèn nhưng trong điện lại sáng ngời, lúc này ánh sáng đó chiếu lên mặt Hột Khê, khiến cho dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết của cô được phơi bày tất thảy.
Môi không son mà đỏ, mày không vẽ mà đậm, da dẻ trắng trẻo nhẵn mịn tinh tế, lông mi cong dài giống cây quạt nhỏ hơi rủ xuống, vẽ ra một hình bóng mờ mờ. Nếu gương mặt này không phải của con trai thì còn xuất sắc hơn cô ta ba phần.
Nếu… nếu như đây là con gái, sẽ xinh đẹp đến thế nào? Sẽ phong lưu xuất sắc, khuynh quốc khuynh thành đến thế nào nữa đây?
Phụng Liên Ảnh cắn chặt răng, đột nhiên khóe miệng cong lên thành nụ cười quỷ quyệt: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông vào. Hôm nay ngươi sẽ chết ở nơi này, đều do ngươi không biết tự lượng sức mình, đưa tới tận cửa. Hừ, chỉ là một thứ rác rưởi Luyện Khí kỳ hèn mọn vậy mà còn vọng tưởng cướp đoạt truyền thừa của điện Tử Kim, có chết cũng xứng đáng!”
Dứt lời, Phụng Liên Ảnh rút kiếm chậm rãi đi về phía Hột Khê, mũi kiếm hướng về phía sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Hột Khê.
Nếu hủy hoại khuôn mặt làm Phụng Liên Ảnh phải căm ghét này đi, không biết Dục ca ca có thể đối xử hắn với ánh mắt khác không?
Tiểu Kim Long cười khì khì, đắc ý nói: “Con ranh này không biết dùng cách gì mà có thể đi vào tầng trong của bí cảnh, nhưng nếu muốn tiến vào điện Tử Kim không dễ dàng thế đâu. Nếu mẹ của ngươi không có sự hỗ trợ của ta, căn bản đến cửa điện Tử Kim cũng không chạm vào được. Cho nên yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn cô ta không vào được đâu, đợi đến khi cô ta vào được e rằng mẹ của ngươi cũng đã tiếp thu xong truyền thừa.”
Tiểu Kim Long đắc ý lắc lắc đầu nhỏ đón nhận ánh mắt càng thêm sùng bái của Đản Đản, nhưng mà ngay sau đó khuôn mặt đắc ý của nó biến thành khiếp sợ.
Nó trông thấy cô gái áo trắng ngoài điện lấy ra một khối ngọc bài, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, ngọc bài liền bay lên cao, đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Vậy mà trong phút chốc, chiếc cổng lớn của điện Tử Kim tự mở, mà cô gái đứng ngoài điện cũng cười nhạt, chậm rãi tiến vào.
Sắc mặt Tiểu Kim Long đại biến, một trận gió thổi qua chân chúng, hai thân thể nhỏ bé bay lên không trung, nhanh chóng trốn tránh vào vạt áo Hột Khê.
…
Phụng Liên Ảnh cất ngọc bài đi, nhìn cánh cửa điện Tử Kim rộng mở, nụ cười trên mặt như trút được gánh nặng.
Điện Tử Kim còn chưa biến mất, hơn nữa cấm chế trên cửa vẫn còn đó, vậy chứng tỏ truyền thừa vẫn chưa bị người khác lấy đi.
Thật tốt quá, may mắn mà cô ta tới kịp! May mà trên tay cô ta có ngọc bài phá trận mà sư phụ đưa cho, giúp cho cô ta có thể dễ dàng tiến vào điện Tử Kim.
Bóng hình Phụng Liên Ảnh chầm chậm cất bước đi vào trong điện, toàn bộ cung điện không lớn, quét mắt một cái có thể nhìn toàn bộ tình hình bên trong.
Ngay khi nhìn thấy Hột Khê khoanh chân tập trung tư tưởng bên cạnh lò luyện đan, đồng tử Phụng Liên Ảnh đột nhiên co rút, ánh mắt lộ vẻ khó có thể tin được.
Là tên nhãi ranh này! Vậy mà đúng là tên thầy thuốc chó má cực kỳ thân mật với Dục ca ca!
Có điều không phải tu vi của hắn chỉ mới ở Luyện Khí kỳ sao? Sao có thể đi vào tầng trong của bí cảnh được? Sao lại có thể tiếp thu khảo nghiệm truyền thừa điện Tử Kim được?
Chẳng lẽ hắn cũng có bí pháp có thể thông qua cấm chế trong bí cảnh? Là ai giúp hắn tới nơi này tranh đoạt truyền thừa với cô ta?
Chẳng lẽ là Dục ca ca?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Phụng Liên Ảnh liền trở nên vặn vẹo, ánh mắt nhìn Hột Khê tràn ngập ghen ghét và oán độc.
Trong điện Tử Kim không có ánh đèn nhưng trong điện lại sáng ngời, lúc này ánh sáng đó chiếu lên mặt Hột Khê, khiến cho dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết của cô được phơi bày tất thảy.
Môi không son mà đỏ, mày không vẽ mà đậm, da dẻ trắng trẻo nhẵn mịn tinh tế, lông mi cong dài giống cây quạt nhỏ hơi rủ xuống, vẽ ra một hình bóng mờ mờ. Nếu gương mặt này không phải của con trai thì còn xuất sắc hơn cô ta ba phần.
Nếu… nếu như đây là con gái, sẽ xinh đẹp đến thế nào? Sẽ phong lưu xuất sắc, khuynh quốc khuynh thành đến thế nào nữa đây?
Phụng Liên Ảnh cắn chặt răng, đột nhiên khóe miệng cong lên thành nụ cười quỷ quyệt: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông vào. Hôm nay ngươi sẽ chết ở nơi này, đều do ngươi không biết tự lượng sức mình, đưa tới tận cửa. Hừ, chỉ là một thứ rác rưởi Luyện Khí kỳ hèn mọn vậy mà còn vọng tưởng cướp đoạt truyền thừa của điện Tử Kim, có chết cũng xứng đáng!”
Dứt lời, Phụng Liên Ảnh rút kiếm chậm rãi đi về phía Hột Khê, mũi kiếm hướng về phía sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Hột Khê.
Nếu hủy hoại khuôn mặt làm Phụng Liên Ảnh phải căm ghét này đi, không biết Dục ca ca có thể đối xử hắn với ánh mắt khác không?