Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Nói trước bước không qua
Nhưng sát khí của cơn thịnh nộ bỗng chốc tan biến, Phụng Liên Ảnh nở nụ cười dịu dàng: “Hề công tử, không ngờ trùng hợp như vậy, ta lại có thể gặp cậu ở đây. Không biết làm thế nào mà Hề công tử tìm được tòa điện Tử Kim này vậy?”
Hột Khê mặt không cảm xúc, thản nhiên đáp lời: “Ta tự có cách của mình, liên quan gì đến ngươi?”
Phụng Liên Ảnh nghiến răng nghiến lợi, nhếch mép cười nhạt: “Ta nghe nói rằng nếu không phải võ giả Kim Đan kỳ trở lên mà bước vào tầng trong của bí cảnh sẽ bị xé nát thành từng mảnh. Không biết Hề công tử có bản lĩnh lớn như thế nào mà có thể vào được đây?”
Hột Khê mất kiên nhẫn đáp: “Băng Liên tiên tử vào đây bằng cách nào thì ta đương nhiên cũng vào bằng cách ấy.”
Đôi mắt Phụng Liên Ảnh bỗng xoay tròn, khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo: “Tất nhiên là ta được Dục ca ca dẫn vào. Từ nhiều năm trước huynh ấy đã bắt đầu trù tính, đợi đến khi bí cảnh mở ra thì sẽ tiến vào tìm kiếm bảo vật. Ngoài lý do tìm kiếm những vật thần mà huynh ấy mong muốn thì lý do quan trọng nhất chính là để đưa ta vào điện Tử Kim cho ta nhận truyền thừa.”
Nói đến đây cô ta đột nhiên ngừng lại một lát, giọng nói tỏ vẻ hơi kinh ngạc nói: “Hề công tử không biết Dục ca ca muốn vào bí cảnh sao? Huynh ấy không thông báo cho cậu để hai người cùng đi sao?”Hột Khê mím chặt môi, ánh mắt ánh lên sự lạnh lẽo.
Phụng Liên Ảnh trông thấy biểu cảm của cô thì biết chắc rằng Nam Cung Dục không dẫn cô tới đây, ánh mắt bất ngờ lộ vẻ vui mừng.
Tuy vậy, giọng điệu của cô ta lại như đang cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi cậu nhiều, ta thấy cậu và Dục ca ca thân thiết, ta còn tưởng quan hệ giữa hai người rất tốt cơ đấy. Cho nên ta mới cho rằng chuyện vào bí cảnh Dục ca ca nhất định sẽ thông báo cho cậu để cùng đi. Suy cho cùng, tuy rằng võ giả cấp thấp không thể vào được tầng trong, nhưng được Dục ca ca bảo vệ, lấy được một số bảo vật ở tầng ngoài thì cũng là một cơ duyên cầu mà không được của cả đời một võ giả bình thường. Thật không thể nào ngờ được Dục ca ca lại không có ý định dẫn cậu theo, thậm chí còn không thông báo cho cậu biết việc huynh ấy muốn tới bí cảnh...”
“Dù sao thì Dục ca ca cũng đã vào bí cảnh rồi, hai người cũng sẽ gặp mặt nhau thôi. Bằng không đợi một lát nữa ta nhận truyền thừa xong sẽ thay cậu đi hỏi huynh ấy nhé? Có thể Dục ca ca có nỗi khổ nào đó chăng? Cậu đừng lo, từ nhỏ đến lớn có bí mật gì Dục ca ca cũng sẽ kể cho ta nghe, ta nhất định sẽ thay cậu hỏi cho rõ ngọn ngành!”Giọng nói dịu dàng mang theo vẻ châm biếm thấy rõ của Phụng Liên Ảnh vang lên không ngừng khiến lòng Hột Khê phiền muộn, toàn thân cô toát vẻ hung ác lạnh lùng.
Đột nhiên khóe miệng cô cong lên một nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt nhìn Phụng Liên Ảnh tràn ngập châm chọc: “Đợi ngươi nhận truyền thừa xong ư? Băng Liên tiên tử này, não ngươi có phải không có nếp nhăn không? Ai nói người nhận truyền thừa sau cùng nhất định là ngươi chứ? Huống chi, ta vào bí cảnh là chuyện của ta, không liên quan đến Nam Cung Dục, càng không liên quan đến ngươi, ai cần ngươi lo chuyện bao đồng?”
Đột nhiên Phụng Liên Ảnh sa sầm mặt mày, cười giễu nói: “Cậu chẳng qua chỉ là một Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, có thể đi được đến đây chẳng qua do cậu may mắn, lẽ nào cậu tưởng cậu có thể giành truyền thừa với ta ư? Ta khuyên nhủ cậu một câu, Hề công tử này, làm người thì đừng như ếch ngồi đáy giếng, không biết lượng sức mình!”
Hột Khê cười khẩy, đối mặt với sức ép tinh thần lớn lao từ Phụng Liên Ảnh, cô chẳng mảy may chùn bước: “Có phải may mắn hay không, đợi khảo nghiệm truyền thừa kết thúc sẽ rõ. Trước khi Băng Liên tiên tử nói ra những lời đao to búa lớn thì tốt nhất là nên lo lắng chút đi kẻo nói trước bước không qua.”
“Ngươi!”
Phụng Liên Ảnh đang định phản bác thì vị Tử Kim chân nhân ngồi trên ghế chủ tọa bất ngờ cất giọng trầm nói: “Ta vốn cho rằng điện Tử Kim và truyền thừa Ma Ha của ta sẽ phải tan biến cùng với ta khỏi thế giới này, ai ngờ lại có người bước được tới đây, hơn nữa lại còn có tận hai người.”
Hột Khê mặt không cảm xúc, thản nhiên đáp lời: “Ta tự có cách của mình, liên quan gì đến ngươi?”
Phụng Liên Ảnh nghiến răng nghiến lợi, nhếch mép cười nhạt: “Ta nghe nói rằng nếu không phải võ giả Kim Đan kỳ trở lên mà bước vào tầng trong của bí cảnh sẽ bị xé nát thành từng mảnh. Không biết Hề công tử có bản lĩnh lớn như thế nào mà có thể vào được đây?”
Hột Khê mất kiên nhẫn đáp: “Băng Liên tiên tử vào đây bằng cách nào thì ta đương nhiên cũng vào bằng cách ấy.”
Đôi mắt Phụng Liên Ảnh bỗng xoay tròn, khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo: “Tất nhiên là ta được Dục ca ca dẫn vào. Từ nhiều năm trước huynh ấy đã bắt đầu trù tính, đợi đến khi bí cảnh mở ra thì sẽ tiến vào tìm kiếm bảo vật. Ngoài lý do tìm kiếm những vật thần mà huynh ấy mong muốn thì lý do quan trọng nhất chính là để đưa ta vào điện Tử Kim cho ta nhận truyền thừa.”
Nói đến đây cô ta đột nhiên ngừng lại một lát, giọng nói tỏ vẻ hơi kinh ngạc nói: “Hề công tử không biết Dục ca ca muốn vào bí cảnh sao? Huynh ấy không thông báo cho cậu để hai người cùng đi sao?”Hột Khê mím chặt môi, ánh mắt ánh lên sự lạnh lẽo.
Phụng Liên Ảnh trông thấy biểu cảm của cô thì biết chắc rằng Nam Cung Dục không dẫn cô tới đây, ánh mắt bất ngờ lộ vẻ vui mừng.
Tuy vậy, giọng điệu của cô ta lại như đang cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi cậu nhiều, ta thấy cậu và Dục ca ca thân thiết, ta còn tưởng quan hệ giữa hai người rất tốt cơ đấy. Cho nên ta mới cho rằng chuyện vào bí cảnh Dục ca ca nhất định sẽ thông báo cho cậu để cùng đi. Suy cho cùng, tuy rằng võ giả cấp thấp không thể vào được tầng trong, nhưng được Dục ca ca bảo vệ, lấy được một số bảo vật ở tầng ngoài thì cũng là một cơ duyên cầu mà không được của cả đời một võ giả bình thường. Thật không thể nào ngờ được Dục ca ca lại không có ý định dẫn cậu theo, thậm chí còn không thông báo cho cậu biết việc huynh ấy muốn tới bí cảnh...”
“Dù sao thì Dục ca ca cũng đã vào bí cảnh rồi, hai người cũng sẽ gặp mặt nhau thôi. Bằng không đợi một lát nữa ta nhận truyền thừa xong sẽ thay cậu đi hỏi huynh ấy nhé? Có thể Dục ca ca có nỗi khổ nào đó chăng? Cậu đừng lo, từ nhỏ đến lớn có bí mật gì Dục ca ca cũng sẽ kể cho ta nghe, ta nhất định sẽ thay cậu hỏi cho rõ ngọn ngành!”Giọng nói dịu dàng mang theo vẻ châm biếm thấy rõ của Phụng Liên Ảnh vang lên không ngừng khiến lòng Hột Khê phiền muộn, toàn thân cô toát vẻ hung ác lạnh lùng.
Đột nhiên khóe miệng cô cong lên một nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt nhìn Phụng Liên Ảnh tràn ngập châm chọc: “Đợi ngươi nhận truyền thừa xong ư? Băng Liên tiên tử này, não ngươi có phải không có nếp nhăn không? Ai nói người nhận truyền thừa sau cùng nhất định là ngươi chứ? Huống chi, ta vào bí cảnh là chuyện của ta, không liên quan đến Nam Cung Dục, càng không liên quan đến ngươi, ai cần ngươi lo chuyện bao đồng?”
Đột nhiên Phụng Liên Ảnh sa sầm mặt mày, cười giễu nói: “Cậu chẳng qua chỉ là một Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, có thể đi được đến đây chẳng qua do cậu may mắn, lẽ nào cậu tưởng cậu có thể giành truyền thừa với ta ư? Ta khuyên nhủ cậu một câu, Hề công tử này, làm người thì đừng như ếch ngồi đáy giếng, không biết lượng sức mình!”
Hột Khê cười khẩy, đối mặt với sức ép tinh thần lớn lao từ Phụng Liên Ảnh, cô chẳng mảy may chùn bước: “Có phải may mắn hay không, đợi khảo nghiệm truyền thừa kết thúc sẽ rõ. Trước khi Băng Liên tiên tử nói ra những lời đao to búa lớn thì tốt nhất là nên lo lắng chút đi kẻo nói trước bước không qua.”
“Ngươi!”
Phụng Liên Ảnh đang định phản bác thì vị Tử Kim chân nhân ngồi trên ghế chủ tọa bất ngờ cất giọng trầm nói: “Ta vốn cho rằng điện Tử Kim và truyền thừa Ma Ha của ta sẽ phải tan biến cùng với ta khỏi thế giới này, ai ngờ lại có người bước được tới đây, hơn nữa lại còn có tận hai người.”