Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237: Sự căm ghét và sát khí của phụng liên ảnh
Có điều ngay khi Hột Khê nghe được Tử Kim chân nhân nói về nội dung của “Ma Ha tâm điển”, lại lập tức ném những lo lắng kia ra sau đầu.
Trong lòng chỉ còn sót lại vui mừng như điên và nỗi khiếp sợ.
Năng lực của Ma Ha tâm điển vậy mà lại là… phục chế. Phục chế bản lĩnh cao cường của người khác, thậm chí phục chế là tâm pháp.
Đương nhiên lúc đầu năng lực không lớn đến như vậy, nhiều lắm chỉ có thể phục chế bản lĩnh của võ giả cấp thấp hơn mình, nhưng khi nó thăng cấp lên cấp cao, lại mang tỷ lệ tám mươi phần trăm có thể phục chế công pháp của võ giả có cấp bậc cao hơn của mình một tầng; năm mươi phần trăm có thể phục chế công pháp của võ giả có cấp bậc cao hơn mình hai tầng; mười phần trăm tỷ lệ có thể phục chế công pháp của võ giả có cấp bậc cao hơn mình ba tầng.
Hơn nữa thần khiếu một khi mở ra, tương đương với việc tinh thần lực và linh trí của võ giả được tăng lên đáng kể, điều này sẽ cho phép cô có thể hóa giải bất cứ công pháp gì khi tu luyện, đồng thời nhanh chóng nắm vững nó. Kể từ đó việc tu luyện của cô sẽ tiến bộ hơn, so với những võ giả khác nhanh chóng gấp đôi.
Hột Khê kìm nén sự thán phục trong lòng, hai chân khoanh lại, bắt đầu ngồi trong không gian truyền thừa chậm rãi luyện hóa theo linh thức Tử Kim chân nhân để lại, dung hòa nối liền mọi mặt. Chỉ có thực sự hấp thu linh thức, hoàn toàn mở ra thần khiếu mới tính là hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa.
Đến lúc đó, thực lực của cô cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
…
Còn Phụng Liên Ảnh ở bên ngoài không gian truyền thừa vừa chịu đựng thần thú Thanh Sa phản phệ và Tử Kim chân nhân cưỡng chế đuổi đi, sắc mặt khó coi chậm rãi tỉnh lại.
Cô ta vẫn luôn đứng đó bỗng há mồm nôn ra máu, khuôn mặt mỹ lệ trở nên trắng bệch và suy yếu.
Cô ta móc một khối ngọc bài từ trong ngực ra, lúc này ngọc bài đang tản ra từng tia sáng nhàn nhạt.
Lúc Tử Kim chân nhân đuổi cô ta ra khỏi không gian truyền thừa đã ra tay rất nặng, vốn dự tính cô ta phải chờ tới một canh giờ sau khi Hột Khê tiếp thu xong truyền thừa mới có thể tỉnh lại.
Có điều, Tử Kim chân nhân lại không ngờ rằng, vậy mà trên người Phụng Liên Ảnh lại mang theo bảo bối “Định phong ấn”, khiến cho cô ta trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đã tỉnh lại.
Bàn tay mảnh dẻ của Phụng Liên Ảnh siết chặt ngọc bài, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
Tỉnh lại thì thế nào chứ, cuối cùng cô ta vẫn không lấy được truyền thừa của điện Tử Kim, lại còn để cho tên nhãi ranh kia được lời.Tiêu hao đại giới lớn đến thế, lại thất bại trong gang tấc. Trở về phái Lưu Ly cô ta biết ăn nói thế nào với mọi người, với sư phụ đây?
Phụng Liên Ảnh ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bản thể của Hột Khê đang khoanh chân ngồi thiền ở một bên, trong mắt trào ra tia ghen ghét và sát khí mãnh liệt.
Cô ta đột nhiên đứng dậy, rút trường kiếm ra, trên thân kiếm đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng cháy.
Đều do tiện nhân này hại cô ta mất đi truyền thừa, hại cô ta trở về tông môn mất mặt, hôm nay cho dù có phải liều mạng bị Tử Kim chân nhân đuổi ra khỏi bí cảnh, cô ta cũng nhất định phải giết chết tiện nhân này!
Kiếm quang như một tia chớp, phóng về phía Hột Khê đang hoàn toàn không biết gì.
Vốn tưởng rằng thân thể tên nhãi ranh này sẽ bị kiếm xuyên qua người, hơn nữa bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, nhưng mà cảnh tượng máu thịt bay tứ tung giống như trong dự kiến không xuất hiện, Phụng Liên Ảnh chỉ nghe một tiếng “leng keng” vang lên, trường kiếm vậy mà lại bị một lá chắn vàng kim cản lại rớt xuống dưới.
Phụng Liên Ảnh kinh ngạc, ngay sau đó liền nghe được giọng nói nén giận của Tử Kim chân nhân: “Bản tôn đã nói rồi, trong điện Tử Kim không cho phép đánh nhau, còn không mau cút khỏi nơi này. Nếu còn không đi thì đừng trách ta không khách khí!”
Cùng với tiếng nói của Tử Kim chân nhân, điện Tử Kim cũng lung lay, phảng phất giống như muốn biểu đạt sự phẫn nộ cùng cực của chủ nhân.
Bàn tay nắm kiếm của Phụng Liên Ảnh không ngừng run rẩy, trên mặt là sự không cam lòng, ghen ghét, phẫn nộ, oán độc mãnh liệt đan chéo lên nhau, khiến cho khuôn mặt vốn tuyệt mỹ trở nên dữ tợn như ma quỷ.
Trong lòng chỉ còn sót lại vui mừng như điên và nỗi khiếp sợ.
Năng lực của Ma Ha tâm điển vậy mà lại là… phục chế. Phục chế bản lĩnh cao cường của người khác, thậm chí phục chế là tâm pháp.
Đương nhiên lúc đầu năng lực không lớn đến như vậy, nhiều lắm chỉ có thể phục chế bản lĩnh của võ giả cấp thấp hơn mình, nhưng khi nó thăng cấp lên cấp cao, lại mang tỷ lệ tám mươi phần trăm có thể phục chế công pháp của võ giả có cấp bậc cao hơn của mình một tầng; năm mươi phần trăm có thể phục chế công pháp của võ giả có cấp bậc cao hơn mình hai tầng; mười phần trăm tỷ lệ có thể phục chế công pháp của võ giả có cấp bậc cao hơn mình ba tầng.
Hơn nữa thần khiếu một khi mở ra, tương đương với việc tinh thần lực và linh trí của võ giả được tăng lên đáng kể, điều này sẽ cho phép cô có thể hóa giải bất cứ công pháp gì khi tu luyện, đồng thời nhanh chóng nắm vững nó. Kể từ đó việc tu luyện của cô sẽ tiến bộ hơn, so với những võ giả khác nhanh chóng gấp đôi.
Hột Khê kìm nén sự thán phục trong lòng, hai chân khoanh lại, bắt đầu ngồi trong không gian truyền thừa chậm rãi luyện hóa theo linh thức Tử Kim chân nhân để lại, dung hòa nối liền mọi mặt. Chỉ có thực sự hấp thu linh thức, hoàn toàn mở ra thần khiếu mới tính là hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa.
Đến lúc đó, thực lực của cô cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
…
Còn Phụng Liên Ảnh ở bên ngoài không gian truyền thừa vừa chịu đựng thần thú Thanh Sa phản phệ và Tử Kim chân nhân cưỡng chế đuổi đi, sắc mặt khó coi chậm rãi tỉnh lại.
Cô ta vẫn luôn đứng đó bỗng há mồm nôn ra máu, khuôn mặt mỹ lệ trở nên trắng bệch và suy yếu.
Cô ta móc một khối ngọc bài từ trong ngực ra, lúc này ngọc bài đang tản ra từng tia sáng nhàn nhạt.
Lúc Tử Kim chân nhân đuổi cô ta ra khỏi không gian truyền thừa đã ra tay rất nặng, vốn dự tính cô ta phải chờ tới một canh giờ sau khi Hột Khê tiếp thu xong truyền thừa mới có thể tỉnh lại.
Có điều, Tử Kim chân nhân lại không ngờ rằng, vậy mà trên người Phụng Liên Ảnh lại mang theo bảo bối “Định phong ấn”, khiến cho cô ta trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đã tỉnh lại.
Bàn tay mảnh dẻ của Phụng Liên Ảnh siết chặt ngọc bài, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
Tỉnh lại thì thế nào chứ, cuối cùng cô ta vẫn không lấy được truyền thừa của điện Tử Kim, lại còn để cho tên nhãi ranh kia được lời.Tiêu hao đại giới lớn đến thế, lại thất bại trong gang tấc. Trở về phái Lưu Ly cô ta biết ăn nói thế nào với mọi người, với sư phụ đây?
Phụng Liên Ảnh ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bản thể của Hột Khê đang khoanh chân ngồi thiền ở một bên, trong mắt trào ra tia ghen ghét và sát khí mãnh liệt.
Cô ta đột nhiên đứng dậy, rút trường kiếm ra, trên thân kiếm đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng cháy.
Đều do tiện nhân này hại cô ta mất đi truyền thừa, hại cô ta trở về tông môn mất mặt, hôm nay cho dù có phải liều mạng bị Tử Kim chân nhân đuổi ra khỏi bí cảnh, cô ta cũng nhất định phải giết chết tiện nhân này!
Kiếm quang như một tia chớp, phóng về phía Hột Khê đang hoàn toàn không biết gì.
Vốn tưởng rằng thân thể tên nhãi ranh này sẽ bị kiếm xuyên qua người, hơn nữa bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, nhưng mà cảnh tượng máu thịt bay tứ tung giống như trong dự kiến không xuất hiện, Phụng Liên Ảnh chỉ nghe một tiếng “leng keng” vang lên, trường kiếm vậy mà lại bị một lá chắn vàng kim cản lại rớt xuống dưới.
Phụng Liên Ảnh kinh ngạc, ngay sau đó liền nghe được giọng nói nén giận của Tử Kim chân nhân: “Bản tôn đã nói rồi, trong điện Tử Kim không cho phép đánh nhau, còn không mau cút khỏi nơi này. Nếu còn không đi thì đừng trách ta không khách khí!”
Cùng với tiếng nói của Tử Kim chân nhân, điện Tử Kim cũng lung lay, phảng phất giống như muốn biểu đạt sự phẫn nộ cùng cực của chủ nhân.
Bàn tay nắm kiếm của Phụng Liên Ảnh không ngừng run rẩy, trên mặt là sự không cam lòng, ghen ghét, phẫn nộ, oán độc mãnh liệt đan chéo lên nhau, khiến cho khuôn mặt vốn tuyệt mỹ trở nên dữ tợn như ma quỷ.