Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274: Tuyệt đối không bỏ qua
Hột Khê cảm thấy con tim mình đập rộn rã, cô càng muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của hắn, song lại nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn vang lên: “Không buông, ta sẽ mãi mãi không buông, Khê Nhi nàng chấp nhận số phận đi! Đời này nàng chỉ có thể là của ta!”
Nam Cung Dục nói rồi cúi thấp đầu, chậm rãi tiến gần đến đôi môi anh đào mềm mại khiến hắn thao thức và cả mùi vị ngọt ngào khiến hắn mê mẩn nhớ nhung suốt bao ngày.
Song, trong khoảnh khắc hắn sắp chạm môi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hột Khê khẽ nghiêng khiến nụ hôn nóng bỏng rơi trên khóe môi cô.
Dù cho làn da nhẵn mịn, hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ quyến rũ đến thế, nhưng không khí nóng bỏng vẫn chậm rãi chuyển lạnh.
Nam Cung Dục có thể cảm nhận được sự kháng cự và xa cách hắn của Hột Khê.
Hột Khê quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo mà quyết liệt, chầm chậm lên tiếng: “Nam Cung Dục, cho dù những lời âu yếm của ngươi ngọt ngào cách mấy thì có một số chuyện ta vẫn muốn báo trước cho ngươi!”
“Ta nhất định sẽ giết Phụng Liên Ảnh! Mặc kệ ả là ai, ả có chỗ dựa và thực lực lớn đến nhường nào thì ta cũng tuyệt đối không thể bỏ qua. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần những gì ả nợ ta!”
Giọng Hột Khê lạnh như băng, giọng điệu kiên định, phảng phất sát khí khiến không khí vốn chuyển lạnh nay càng âm u, lạnh lẽo hơn.
Cô thừa nhận bây giờ cô tài không bằng người, không giết nổi Phụng Liên Ảnh, cũng chẳng thể nào đối đầu với phái Lưu Ly.
Tuy nhiên bây giờ không thể, không có nghĩa sau này cũng không thể. Hột Khê cô từ trước đến nay có ân báo ân, có thù tất trả, động tới người của cô, cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua! Cho dù lúc đó phải đối địch với Nam Cung Dục cô cũng chẳng nề hà!
Rồi sẽ có một ngày, cô có thể tạo nên thế lực của chính mình, khiến người trên thế gian này không còn dám coi thường làm nhục cô nữa! Hết thảy những điều này, cô chỉ có thể trông cậy vào chính mình, tuyệt đối không thể nhờ vả ỷ lại vào người khác.
Nam Cung Dục ngơ ngẩn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh tựa như một dòng suối trong veo thấy đáy, tựa như đại dương mênh mông sâu không lường được của Hột Khê. Kiêu ngạo đến thế, tự phụ đến vậy, song cũng rung động lòng người biết bao.
Đây chính là Khê Nhi của hắn!
Trên mặt Nam Cung Dục thoáng qua vẻ thương tiếc, trong con ngươi sâu thẳm dập dềnh cảm xúc mãnh liệt, hắn tựa hồ định thốt lên gì đó nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đè nén.
Hột Khê chẳng đợi Nam Cung Dục trả lời, cũng chẳng hề ngạc nhiên, chỉ kiên định đẩy hắn ra, đứng phắt dậy lạnh nhạt nói: “Ngươi hãy ở trong đây trị thương đi, ta ra ngoài canh gác cho ngươi.”
Cho dù thế nào đi chăng nữa, do cứu cô nên Nam Cung Dục mới bị thương, món ân tình này cô sẽ luôn ghi nhớ.
Ngay lúc Hột Khê vội ra ngoài cửa động, sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng, cưng chiều mà ẩn chứa đau thương: “Khê Nhi, Hột Khê...”
Hắn chỉ khẽ gọi tên cô hai lần, sau đó giọng nói trầm khàn mất hút trong tiếng thở dài thầm kín. Ngôn Tình Sắc
Rõ ràng chưa nói gì cả song Hột Khê cảm thấy như có gì đó nhẹ nhàng quấn lấy trái tim của cô hết lần này đến lần khác.
Bước chân cô hơi sững lại, sau đó không hề nấn ná rời khỏi hang động.
...
Hột Khê đến bên ngoài hang động, hít một hơi thật sâu mới cảm thấy cõi lòng phiền não bình phục kha khá.
Cô thả đám tử đằng ra, để nó khôi phục bản thể, bao phủ cửa động một lần nữa.
Tử đằng vừa nhìn thấy cô là mạnh mẽ lay động, dường như vô cùng vui mừng, hưng phấn.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà dường như Hột Khê cảm thấy khoảng thời gian ngắn ngủi Tử Minh U La tiến vào không gian, nó có khuynh hướng to khỏe hơn rất nhiều, lá cây cũng sum suê hơn, thân lá vốn màu tím trong suốt dường như cũng đậm màu hơn nhiều.
Nam Cung Dục nói rồi cúi thấp đầu, chậm rãi tiến gần đến đôi môi anh đào mềm mại khiến hắn thao thức và cả mùi vị ngọt ngào khiến hắn mê mẩn nhớ nhung suốt bao ngày.
Song, trong khoảnh khắc hắn sắp chạm môi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hột Khê khẽ nghiêng khiến nụ hôn nóng bỏng rơi trên khóe môi cô.
Dù cho làn da nhẵn mịn, hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ quyến rũ đến thế, nhưng không khí nóng bỏng vẫn chậm rãi chuyển lạnh.
Nam Cung Dục có thể cảm nhận được sự kháng cự và xa cách hắn của Hột Khê.
Hột Khê quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo mà quyết liệt, chầm chậm lên tiếng: “Nam Cung Dục, cho dù những lời âu yếm của ngươi ngọt ngào cách mấy thì có một số chuyện ta vẫn muốn báo trước cho ngươi!”
“Ta nhất định sẽ giết Phụng Liên Ảnh! Mặc kệ ả là ai, ả có chỗ dựa và thực lực lớn đến nhường nào thì ta cũng tuyệt đối không thể bỏ qua. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần những gì ả nợ ta!”
Giọng Hột Khê lạnh như băng, giọng điệu kiên định, phảng phất sát khí khiến không khí vốn chuyển lạnh nay càng âm u, lạnh lẽo hơn.
Cô thừa nhận bây giờ cô tài không bằng người, không giết nổi Phụng Liên Ảnh, cũng chẳng thể nào đối đầu với phái Lưu Ly.
Tuy nhiên bây giờ không thể, không có nghĩa sau này cũng không thể. Hột Khê cô từ trước đến nay có ân báo ân, có thù tất trả, động tới người của cô, cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua! Cho dù lúc đó phải đối địch với Nam Cung Dục cô cũng chẳng nề hà!
Rồi sẽ có một ngày, cô có thể tạo nên thế lực của chính mình, khiến người trên thế gian này không còn dám coi thường làm nhục cô nữa! Hết thảy những điều này, cô chỉ có thể trông cậy vào chính mình, tuyệt đối không thể nhờ vả ỷ lại vào người khác.
Nam Cung Dục ngơ ngẩn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh tựa như một dòng suối trong veo thấy đáy, tựa như đại dương mênh mông sâu không lường được của Hột Khê. Kiêu ngạo đến thế, tự phụ đến vậy, song cũng rung động lòng người biết bao.
Đây chính là Khê Nhi của hắn!
Trên mặt Nam Cung Dục thoáng qua vẻ thương tiếc, trong con ngươi sâu thẳm dập dềnh cảm xúc mãnh liệt, hắn tựa hồ định thốt lên gì đó nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đè nén.
Hột Khê chẳng đợi Nam Cung Dục trả lời, cũng chẳng hề ngạc nhiên, chỉ kiên định đẩy hắn ra, đứng phắt dậy lạnh nhạt nói: “Ngươi hãy ở trong đây trị thương đi, ta ra ngoài canh gác cho ngươi.”
Cho dù thế nào đi chăng nữa, do cứu cô nên Nam Cung Dục mới bị thương, món ân tình này cô sẽ luôn ghi nhớ.
Ngay lúc Hột Khê vội ra ngoài cửa động, sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng, cưng chiều mà ẩn chứa đau thương: “Khê Nhi, Hột Khê...”
Hắn chỉ khẽ gọi tên cô hai lần, sau đó giọng nói trầm khàn mất hút trong tiếng thở dài thầm kín. Ngôn Tình Sắc
Rõ ràng chưa nói gì cả song Hột Khê cảm thấy như có gì đó nhẹ nhàng quấn lấy trái tim của cô hết lần này đến lần khác.
Bước chân cô hơi sững lại, sau đó không hề nấn ná rời khỏi hang động.
...
Hột Khê đến bên ngoài hang động, hít một hơi thật sâu mới cảm thấy cõi lòng phiền não bình phục kha khá.
Cô thả đám tử đằng ra, để nó khôi phục bản thể, bao phủ cửa động một lần nữa.
Tử đằng vừa nhìn thấy cô là mạnh mẽ lay động, dường như vô cùng vui mừng, hưng phấn.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà dường như Hột Khê cảm thấy khoảng thời gian ngắn ngủi Tử Minh U La tiến vào không gian, nó có khuynh hướng to khỏe hơn rất nhiều, lá cây cũng sum suê hơn, thân lá vốn màu tím trong suốt dường như cũng đậm màu hơn nhiều.