Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Tiếng dội lại từ phía sau
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dù rằng thầy thuốc Tạ không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn phải gật đầu đáp: “Chính xác trăm phần trăm. Tên đó chắc chắn đã sử dụng phương pháp bí mật gì đấy…”
Khương trưởng lão vẫy tay, cắt ngang lời ông ta: “Lúc đó ngoại trừ ngươi và Chu Ngạn An của Thánh Đức Đường ra, thì còn có ai ở đấy không?”
Thầy thuốc Tạ nghĩ đến nguồn năng lượng ma quái khiến mình phải quỳ gối khấu đầu, trong mắt bỗng chốc ánh lên, nhưng cuối cùng lại lắc đầu, rồi đáp lời: “Liệu đó có phải là trò ma quái do người của Thánh Đức Đường tạo ra, cố ý tìm thằng nhóc đó nhằm gây hấn với chúng ta chăng?”
Khương trưởng lão lắc đầu: “Nhiệm vụ cấp bách hàng đầu hiện nay là phải tìm cho ra tên nhóc đó. Sau khi tìm được thì lập tức phái người thông báo cho ta hay, nhớ kĩ, không được có hành động sơ sót gì, bằng không ngươi biết hậu quả rồi đấy!”
Ngữ điệu trong giọng nói của Khương trưởng lão vừa uy hiếp lại nghiêm khắc, khiến thầy thuốc Tạ trong lòng run rẩy, vội vã khom lưng nói: “Dạ, thưa Khương trưởng lão.”
Thầy thuốc Tạ lui xuống trong nơm nớp lo sợ, Khương trưởng lão trông theo bóng lưng ông ta, ánh mắt như bùng cháy lên ngọn lửa tham lam, khẩn thiết.
Tên Tạ Sùng Minh ngu xuẩn, đần độn, ông hiểu rõ hơn ai hết. Có thể nối lại kinh mạch đứt phải là thầy thuốc Bát phẩm mới thực hiện được. Nếu như một tên người phàm nhỏ nhoi cũng có thể thực hiện được, nếu như Khương gia ông có một tài năng như thế này, thì việc ông gia nhập hiệp hội thầy thuốc sẽ chỉ là một sớm một chiều.
Khương gia sống cuộc đời ẩn giật, tầm thường ở thành Yên Kinh này đã bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông lại không đợi được một khắc này.
Ha ha, tên thiếu niên ấy và cả phương pháp bí truyền trong tay hắn, Khương gia ta nhất quyết phải nắm được!
…
Cùng lúc đó, Chu chưởng quầy Chu Ngạn An của Thánh Đức Đường trong lời kể của thầy thuốc Tạ cũng đang cấp báo lại với chủ nhân mình chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ở đây là một phòng nghị sự rộng lớn, bên trong sảnh chỉ có một chàng trai mặc áo bào gấm đỏ au đang ngồi.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu sắc kỳ dị, dưới ánh nến, những hình vẽ trên chiếc mặt nạ giống hệt như ma đằng hung tợn, mang đến cho người ta cảm giác dựng hết tóc gáy.
Chu Ngạn An khẽ đưa mắt liếc nhìn thiếu chủ ngồi trên vị trí chủ tọa, rồi vội vàng cúi thấp đầu không dám nhìn thêm, tim hắn cứ đập “thình thịch” không ngừng.
Chỉ có những tâm phúc thân cận như hắn mới có thể biết, đằng sau chiếc mặt nạ kia là gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt đến nhường nào, nhưng thiếu chủ lại ghét cay ghét đắng gương mặt mình nên số lần thiếu chủ dùng dung mạo thật để gặp kẻ khác hiếm vô cùng.
Nghĩ đến gương mặt thật của thiếu chủ, Chu Ngạn An bất giác lại nghĩ tới chàng thiếu niên đã ra tay cứu người ban sáng. Dáng vẻ anh tuấn vô song, quyết sống mái tranh luận, nhưng chàng thiếu niên ấy lại trong sáng như viên ngọc quý, vừa thuần khiết lại kiêu hãnh như núi băng. So với vẻ đẹp như yêu nghiệt của thiếu chủ thì khác xa hoàn toàn.
Đương lúc hắn suy nghĩ đến bần thần, thì bên tai văng vẳng giọng nói biếng nhác của chàng trai: “Với thân phận người phàm mà có thể nối liền kinh mạch đã đứt sao? Quả nhiên thú vị, nếu như đúng là có kỹ thuật thần bí kỳ lạ như thế thật, e rằng toàn bộ giới y giả ở nước Kim Lăng sẽ phải đổi chiều.”
Chu Ngạn An vội vã thu lại tâm tình, khom người hỏi: “Thiếu chủ, vậy chúng ta có cần phái thêm người truy tìm tung tích thiếu niên ấy hay không?”
Không phải hắn không phái người theo dõi, mà điều lạ lùng là vừa đi tới ngã rẽ thì đã bị mất giấu. Hơn nữa, theo như những gì hắn biết, người của Tề Sinh Đường cũng không đánh mà lui như vậy.
Xem ảnh 1
Khương trưởng lão vẫy tay, cắt ngang lời ông ta: “Lúc đó ngoại trừ ngươi và Chu Ngạn An của Thánh Đức Đường ra, thì còn có ai ở đấy không?”
Thầy thuốc Tạ nghĩ đến nguồn năng lượng ma quái khiến mình phải quỳ gối khấu đầu, trong mắt bỗng chốc ánh lên, nhưng cuối cùng lại lắc đầu, rồi đáp lời: “Liệu đó có phải là trò ma quái do người của Thánh Đức Đường tạo ra, cố ý tìm thằng nhóc đó nhằm gây hấn với chúng ta chăng?”
Khương trưởng lão lắc đầu: “Nhiệm vụ cấp bách hàng đầu hiện nay là phải tìm cho ra tên nhóc đó. Sau khi tìm được thì lập tức phái người thông báo cho ta hay, nhớ kĩ, không được có hành động sơ sót gì, bằng không ngươi biết hậu quả rồi đấy!”
Ngữ điệu trong giọng nói của Khương trưởng lão vừa uy hiếp lại nghiêm khắc, khiến thầy thuốc Tạ trong lòng run rẩy, vội vã khom lưng nói: “Dạ, thưa Khương trưởng lão.”
Thầy thuốc Tạ lui xuống trong nơm nớp lo sợ, Khương trưởng lão trông theo bóng lưng ông ta, ánh mắt như bùng cháy lên ngọn lửa tham lam, khẩn thiết.
Tên Tạ Sùng Minh ngu xuẩn, đần độn, ông hiểu rõ hơn ai hết. Có thể nối lại kinh mạch đứt phải là thầy thuốc Bát phẩm mới thực hiện được. Nếu như một tên người phàm nhỏ nhoi cũng có thể thực hiện được, nếu như Khương gia ông có một tài năng như thế này, thì việc ông gia nhập hiệp hội thầy thuốc sẽ chỉ là một sớm một chiều.
Khương gia sống cuộc đời ẩn giật, tầm thường ở thành Yên Kinh này đã bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông lại không đợi được một khắc này.
Ha ha, tên thiếu niên ấy và cả phương pháp bí truyền trong tay hắn, Khương gia ta nhất quyết phải nắm được!
…
Cùng lúc đó, Chu chưởng quầy Chu Ngạn An của Thánh Đức Đường trong lời kể của thầy thuốc Tạ cũng đang cấp báo lại với chủ nhân mình chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ở đây là một phòng nghị sự rộng lớn, bên trong sảnh chỉ có một chàng trai mặc áo bào gấm đỏ au đang ngồi.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu sắc kỳ dị, dưới ánh nến, những hình vẽ trên chiếc mặt nạ giống hệt như ma đằng hung tợn, mang đến cho người ta cảm giác dựng hết tóc gáy.
Chu Ngạn An khẽ đưa mắt liếc nhìn thiếu chủ ngồi trên vị trí chủ tọa, rồi vội vàng cúi thấp đầu không dám nhìn thêm, tim hắn cứ đập “thình thịch” không ngừng.
Chỉ có những tâm phúc thân cận như hắn mới có thể biết, đằng sau chiếc mặt nạ kia là gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt đến nhường nào, nhưng thiếu chủ lại ghét cay ghét đắng gương mặt mình nên số lần thiếu chủ dùng dung mạo thật để gặp kẻ khác hiếm vô cùng.
Nghĩ đến gương mặt thật của thiếu chủ, Chu Ngạn An bất giác lại nghĩ tới chàng thiếu niên đã ra tay cứu người ban sáng. Dáng vẻ anh tuấn vô song, quyết sống mái tranh luận, nhưng chàng thiếu niên ấy lại trong sáng như viên ngọc quý, vừa thuần khiết lại kiêu hãnh như núi băng. So với vẻ đẹp như yêu nghiệt của thiếu chủ thì khác xa hoàn toàn.
Đương lúc hắn suy nghĩ đến bần thần, thì bên tai văng vẳng giọng nói biếng nhác của chàng trai: “Với thân phận người phàm mà có thể nối liền kinh mạch đã đứt sao? Quả nhiên thú vị, nếu như đúng là có kỹ thuật thần bí kỳ lạ như thế thật, e rằng toàn bộ giới y giả ở nước Kim Lăng sẽ phải đổi chiều.”
Chu Ngạn An vội vã thu lại tâm tình, khom người hỏi: “Thiếu chủ, vậy chúng ta có cần phái thêm người truy tìm tung tích thiếu niên ấy hay không?”
Không phải hắn không phái người theo dõi, mà điều lạ lùng là vừa đi tới ngã rẽ thì đã bị mất giấu. Hơn nữa, theo như những gì hắn biết, người của Tề Sinh Đường cũng không đánh mà lui như vậy.