Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Học sinh đi ngang qua thấy thế, khinh bỉ thấp giọng mắng Tùy Qua:
- Đồ trai bao!
Tùy Qua đồng học không biết mình đã trở thành trai bao trong mắt người khác, sau khi lên xe, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Đường Vũ Khê, không hề rời đi.
Có một loại nữ nhân, mỗi một lần gặp mặt, đều có thể mang đến cho người khác cảm giác mới mẻ, nhìn không chán mắt.
Đường Vũ Khê, chắc chắn chính là loại nữ nhân như vậy.
Hôm nay Đường Vũ Khê mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, cổ hình chữ V, kết hợp với chiếc quần màu đen và đôi giày cao gót cổ in hoa màu tím nhạt, không đeo bất cứ đồ trang sức nào, lộ ra vẻ đơn giản, giỏi giang dị thường, đồng thời có một loại phong vị khó có thể miêu tả.
Mặc dù đã thích ứng với ánh mắt sắc lang của Tùy Qua, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Đường Vũ Khê vẫn có chút không chịu được, bất mãn nói:
- Tùy Qua đồng học, chú ý tư cách.
- Tư cách gì?
Tùy Qua không hiểu nói:
- Tư cách của tôi rất vững vàng.
- Cặp mắt gian tà của anh!
Đường Vũ Khê chỉ có thể nói thẳng:
- Anh nhìn người khác như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy rất không lễ phép.
- A, thì ra là như vậy.
Tùy Qua thở dài nói:
- Đôi mắt của tôi chính là như vậy, vừa nhìn thấy mỹ nữ là bất động. Nhưng rất xinh đẹp cũng không phải lỗi của cô.
Đường Vũ Khê quả thực im lặng, trong lòng tự nhủ da mặt người này đúng là không dày bình thường.
- Đường tiểu thư, tại sao cô thường đi dạo gần Đông Đại, chẳng lẽ cô cũng là sinh viên Đông Đại?
Tùy Qua có vẻ ngạc nhiên nói.
- Anh nghĩ sao?
Đường Vũ Khê hỏi ngược lại.
- Có lẽ là sinh viên năm ba hoặc năm tư?
Tùy Qua nói:
- Có lẽ là sinh viên năm ba?
Nhìn số tuổi của Đường Vũ Khê, Tùy Qua cảm thấy nàng có lẽ là sư tỷ năm ba mới đúng.
- Đúng.
Đường Vũ Khê cười nhạt.
- Đúng là trời có mắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy, Đông Đại đích xác có mỹ nữ .
Tùy Qua vui mừng nói.
- Chẳng lẽ anh học đại học, chính là để thưởng thức mỹ nữ sao?
Giọng nói của Đường Vũ Khê hơi có chút khinh thường.
Nhưng Tùy Qua không thèm để ý, cương trực nói:
- Đối với đại đa số nam sinh mà nói, học đại học chỉ vì hai thứ: mỹ nữ và công việc. Hơn nữa, tỉ trọng của cái trước vượt xa cái sau.
- Quả nhiên là động vật tư duy bằng nửa người dưới.
Đường Vũ Khê hừ nói:
- Còn anh thì sao?
- Tôi dĩ nhiên cũng thích mỹ nữ.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, tôi học đại học lại vì một chuyện khác "Trồng cỏ".
- Trồng cỏ?
Đường Vũ Khê nghi ngờ nói:
- Trồng cỏ gì?
- Cỏ có thể chữa bệnh.
Tùy Qua nói:
- Dược thảo, tiên thảo có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. Cô quên rồi sao, chúng ta từng đánh cược.
- Đánh cược gì? Tôi không nhớ rõ chuyện này.
Đường Vũ Khê ra vẻ hồ đồ.
- Phải không, vậy để tôi nhắc lại cho cô.
Tùy Qua nói:
- Tôi nói nếu như tôi có thể làm cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh....
- Đó là anh nói!
Đường Vũ Khê cắt đứt lời Tùy Qua, sau đó nói:
- Xuống xe, đến rồi.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đành phải ôm theo túi nhựa từ trong xe chui ra.
Lúc này, Tùy Qua mới phát hiện bên cạnh đậu một chiếc Audi màu đen, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ hôm nay Hứa lão có khách đến nhà?
Tùy Qua theo Đường Vũ Khê cùng tiến vào phòng khách.
Sau khi vào nhà, đã nhìn thấy Hứa Hành Sơn đang cùng một thanh niên hai bảy hai tám tuổi trò chuyện gì đó, vẻ mặt còn rất khoái trá .
Người thanh niên mặc tây trang, đầu tóc bóng loáng, tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã, vừa nhìn đã nhận ra một nhân sĩ thành công tuổi trẻ tài cao.
Nhìn thấy Tùy Qua và Đường Vũ khê cùng nhau tiến vào, người thanh niên thoáng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng sau đó hắn nhìn thấy Tùy Qua mặc đồng phục sinh viên, trong tay cầm một túi nhựa, rất nhanh bình tĩnh lại, hiển nhiên hắn cho rằng Tùy Qua vốn không phải đối thủ của hắn. Thậm chí, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn.
- Vũ Khê, em quay về rồi.
Người thanh niên đứng dậy, rất thân thiết nhìn Đường Vũ Khê nói.
Đường Vũ Khê gật đầu, nói với người thanh niên:
- Chào thầy La.
Tùy Qua vừa nghe, nhất thời an tâm, thì ra người thanh niên này là thầy giáo, cũng không có gì uy hiếp. Hơn nữa, Đường Vũ Khê gọi đối phương như thế, hiển nhiên là muốn biểu lộ với đối phương:
- Chúng ta không có gì thân thiết.
- Tiểu Tùy tới đây, mau ngồi xuống uống trà.
Hứa Hành Sơn kêu Tùy Qua đi tới, tự mình rót trà cho hắn.
Tùy Qua cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ Khê, sau đó nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, căn bệnh đau lưng của ngài mấy ngày qua có tái phát không?
- Sau lần cậu dán thuốc, vẫn chưa thấy đau lại.
Hứa Hành Sơn nói:
- Nhưng sáng hôm nay rời khỏi giường, tôi lại cảm thấy phần thắt lưng có cảm giác rã rời, xem ra nhiều lắm một hai ngày nữa sẽ tái lại. Đúng rồi, nếu cậu đã tới, vậy dán thêm hai miếng nữa cho tôi đi.
- Bất kỳ ngoại dược nào, cũng là trị ngọn không trị gốc.
Tùy Qua còn chưa trả lời, người thanh niên kia đã xen vào nói:
- Hứa lão, bệnh của ngài muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào thuốc là không đủ .
Bị người thanh niên này cắt đứt câu chuyện, trong lòng Tùy Qua có chút không vui, hỏi:
- Hứa lão, vị thầy giáo này là...?
- Ồ, tôi quên giới thiệu.
Hứa Hành Sơn nói:
- Tiểu Tùy, vị này là La Văn Uyên thầy La, hắn là giáo sư bộ môn trung y đại học Đông Đại, cũng là trung y trẻ tuổi nổi tiếng của thành phố Đông Giang!
- Văn Uyên, vị này là Tùy Qua đồng học, sinh viên năm nhất khoa thảo nghiệp, tương đối có thiên phú ở phương diện hoa cỏ, hơn nữa nhà hắn là trung y thế gia, y thuật không tồi , hai người có thể trao đổi giao lưu.
- Vậy sao? Vậy có cơ hội nhất định phải giao lưu trao đổi.
La Văn Uyên chào hỏi Tùy Qua một tiếng, nhưng vẻ mặt toát ra chính là hoàn toàn không đặt loại tiểu nhân vật như Tùy Qua trong mắt.
- Có cơ hội nhất định như vậy!
Tùy Qua cười ha ha.
- Thầy La, vừa rồi thầy nói bệnh của ông ngoại tôi muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào dược vật là không đủ, vậy làm thế nào mới có thể chữa khỏi?
Đường Vũ Khê hỏi, mặc dù nàng không có hảo cảm quá lớn với La Văn Uyên, nhưng vẫn rất quan tâm đến bệnh tình của ông ngoại.
Nghe thấy Đường Vũ Khê hỏi như thế, La Văn Uyên lập tức lộ ra nụ cười tiêu sái, nói:
- Kết hợp dược vật trị liệu và châm cứu, có thể chữa khỏi bệnh của Hứa lão. Trước kia tôi từng kê thuốc cho Hứa lão, hiểu rõ bệnh tình của ngài, chỉ là lúc trước không có thời gian tiến hành châm cứu định kỳ. Nhưng gần đây công việc của tôi cũng không quá bận rộn, có thể tiến hành một đợt châm cứu trị liệu cho Hứa lão.
- Vậy thì tốt rồi.
Hứa Hành Sơn nói:
- Ở thành phố Đông Giang chúng ta, Văn Uyên có biệt danh là "Tiểu châm vương", thuật châm cứu nhất định vô cùng độc đáo.
- Không dám không dám.
La Văn Uyên khiêm nhường cười nói:
- Chỉ là châm pháp do tổ tiên lưu lại mà thôi, là "Ly Hỏa châm pháp" từ thời nhà Thanh, có lịch sử mấy trăm năm.
- Đúng, Ly Hỏa châm pháp rất thịnh hành ở đời nhà Thanh.
Hứa Hành Sơn khẽ vuốt cằm nói.
Vẻ mặt La Văn Uyên càng thêm đắc ý.
- Thật ra, không cần châm cứu, cũng có thể khỏi hẳn.
Lúc này Tùy Qua đột nhiên chen vào một câu, nghĩ thầm ngươi không phải vừa cắt đứt lời ta nói sao, hiện giờ đến phiên ta.
- Có thật không?
Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua hỏi.
- Khẳng định!
Tùy Qua tràn đầy tự tin đáp lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê không chịu được ánh mắt sắc lang của hắn, vội vàng né tránh.
- Nói bậy!
La Văn Uyên ở bên cạnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Tùy Qua biết người này nhất định sẽ nhảy ra cắn mình, bình thản hỏi:
- Thầy La, vì sao thầy lại cho tôi nói bậy?
- Bởi vì bất luận là thuốc bắc hay thuốc tây, đều không thể trị tận gốc bệnh của Hứa lão!
La Văn Uyên có chút khinh thường nói:
- Ta từng kê thuốc mấy lần cho Hứa lão, ngài ấy cũng từng đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu Tây y, nhưng chứng bệnh vẫn không thể giải quyết triệt để, chứng tỏ không thể chỉ trị liệu bằng thuốc được!
Theo La Văn Uyên thấy, thảo luận y học với người như Tùy Qua, quả thực chính là hạ thấp thân phận. Dù sao, hắn là "Giáo sư trung y", "Tiểu châm Vương", "Danh y Đông Giang", còn đối phương, chỉ là một tiểu nhân vật không lai lịch, rất có thể chỉ là hậu nhân của một lang trung giang hồ.
- Thầy La, phán đoán suy luận của thầy, chẳng qua được thành lập trên cơ sở khám bệnh của ngài.
Giọng nói của Tùy Qua đột nhiên thay đổi:
- Thầy không làm được, không có nghĩa người khác không làm được!
Lời nói này tương đối không khách khí, không chỉ có La Văn Uyên cảm thấy trong mắt bốc lửa, ngay cả Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn cũng nhận ra địch ý của Tùy Qua, nhưng điều Tùy Qua muốn chính là cảm giác như thế.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người hủy ta một thước, ta trực tiếp giết chết.
Y thuật của La Văn Uyên kém cỏi, lại còn dám khinh bỉ y thuật của Tùy Qua, điều này đương nhiên chạm đến lòng tự trọng của Tùy Qua. Nếu La Văn Uyên có chủ tâm tìm đánh, Tùy Qua đồng học đương nhiên cũng sẽ không lưu lại thể diện cho hắn.
Giáo sư, danh y, châm vương?
Chẳng qua là gà đất chó kiểng, cứt chó một lũ!
- Ha ha ha.
La Văn Uyên đầu tiên tức giận, sau đó cười lớn nói:
- Hay! La Văn Uyên này lần đầu nghe thấy có người nói y thuật của tôi không được, hơn nữa đối phương còn là một tiểu tử mới vào đại học. Tôi thật sự muốn xem xem cậu rút cuộc là tuổi trẻ khinh cuồng, hay là còn trẻ không biết!
- Thầy có thể nói tôi là tuổi trẻ tài cao.
Tùy Qua nói.
- Cậu rất cuồng vọng.
La Văn Uyên trầm giọng nói.
- Tôi có tư cách cuồng vọng.
Tùy Qua nói:
- Đặc biệt là trước mặt người như thầy.
Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn đưa mắt nhìn nhau.
- Tên nhãi này cũng quá cuồng vọng rồi!
Đường Vũ Khê thầm nghĩ trong lòng.
- Bất kể tôi không ôm hi vọng gì với y thuật của cậu, nhưng tôi nghĩ có lẽ nên cho cậu cơ hội biểu diễn.
La Văn Uyên nói:
- Như vậy, mọi người mới có thể biết rõ, cậu chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.
- Nếu như tôi có cơ hội..., vậy con ếch đó nhất định là thầy.
Tùy Qua nói xong, nhìn Hứa Hành Sơn nói tiếp:
- Hứa lão, tôi nói rồi, tôi sẽ làm ngài khỏe mạnh, khoan thai trồng hoa nuôi cỏ, hưởng thú điền viên. Bây giờ, tôi tới thực hiện lời hứa của mình. Thầy La không phải nói trị liệu dược vật không thể trị tận gốc căn bệnh của ngài sao, ta sẽ khiến thầy ấy thất vọng!
- Tôi thật sự mong chờ!
La Văn Uyên hoàn toàn bị Tùy Qua đồng học chọc giận.
- Vậy tôi phải kê đơn rồi.
Tùy Qua đã sớm nắm bắt được chứng bệnh của Hứa Hành Sơn, căn bản không cần bắt mạch, là có thể kê đơn. Bởi vì trong đầu có Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua nắm rõ dược tính của dược thảo trong thiên hạ như lòng bàn tay, phối ra một chén thuốc trị dứt căn bệnh đau lưng, chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.
Nhìn thấy Tùy Qua tràn đầy tự tin, dùng bút bi viết đơn kê thuốc, trên khóe miệng La Văn Uyên lóe lên vẻ khinh thường. Trong mắt một trung y "chính quy" như hắn, kê đơn thuốc phải dùng bút lông. Thậm chí, thông qua công lực của bút lông, có thể đoán ra y thuật cao thấp của một vị trung y. Ngay cả bút lông cũng không biết dùng, trong mắt La Văn Uyên chính là lang trung giang hồ, là thầy lang vườn.
Tùy Qua đáng thương, cũng không ngờ dùng bút bi viết đơn lại bị người khác khinh bỉ. Ngoài ra "Thư pháp" của hắn cũng thực sự hỏng bét.
Sau khi kê đơn, Tùy Qua quẳng bút, nói với La Văn Uyên:
- Thầy La, đơn thuốc của tôi cũng không tệ lắm đúng không?
La Văn Uyên nhìn tờ đơn, chỉ thấy trên đó viết hơn mười loại thảo dược trung y như: đỗ trọng, đương quy, thố ti tử, hoài sơn dược...
Sau khi xem xong, La Văn Uyên đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy khinh bỉ:
- Đây chính là đơn thuốc của cậu?
- Dĩ nhiên, thầy không phải tận mắt nhìn rồi sao.
Tùy Qua nói.
- Đây là một phương thuốc trong "Bách dược thần sách", tên là "Thông mạch thang".
La Văn Uyên tỏ vẻ gia đình có tiếng, kiến thức rộng rãi nói.
Tùy Qua không nghĩ rằng, mình căn cứ vào dược tính của những thảo dược này tiện tay phối hợp một đơn thuốc, lại có liên quan đến thông mạch canh. Nhưng như thế xem ra, đơn thuốc hắn kê cũng không tệ. Cho nên, Tùy Qua nói:
- Đơn thuốc này không đúng bệnh sao?
- Đúng bệnh.
La Văn Uyên nói:
- Nhưng cậu phạm vào hai sai lầm. Thứ nhất, đơn thuốc này tôi từng kê cho Hứa lão; thứ hai, trên đơn thuốc của cậu không có viết liều lượng của dược thảo. Hứa lão, ngài nhìn xem, đơn thuốc này nhìn rất quen mắt đúng không?
Hứa Hành Sơn đeo kính lão lên nhìn, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đơn thuốc này nhìn rất quen mắt, có thể trước kia đã từng dùng rồi.
- Cho nên, tôi có chút hoài nghi, có phải cậu từng nhìn thấy đơn thuốc này ở chỗ Hứa lão không.
La Văn Uyên nhìn Tùy Qua nói.
Ngụ ý của La Văn Uyên là: tiểu tử, đơn thuốc này của cậu là sao chép của lão tử! Lại còn dám múa rìu qua mắt thợ.
Tùy Qua đang định phản kích, lại nghe Đường Vũ Khê nói:
- Nếu là đơn thuốc trong y thuật, có lẽ Tùy Qua từng đọc trong sách. Huống chi, tôi cho rằng Tùy Qua không phải loại người cần sao chép đơn thuốc của người khác.
Trong mắt Đường Vũ Khê, tiểu tử Tùy Qua đúng là háo sắc, tham tiền, nhưng cuồng vọng, ngạo khí, không thể là hạng người đi làm chuyện sao chép này, hơn nữa càng không đi sao chép đơn thuốc của đối thủ.
Nghe thấy Đường Vũ Khê bênh vực cho mình, trong lòng Tùy Qua phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua, cười nói:
- Thầy từng kê phương thuốc này, vậy thì càng tốt. Nếu tôi dùng phương thuốc này chữa hết bệnh cho Hứa lão, chẳng phải càng chứng minh sự bất lực của thầy?
- Nếu cậu có thể dùng phương thuốc này trị lành bệnh cho Hứa lão, La Văn Uyên tôi sẽ nhận mình là ếch ngồi đáy giếng!
La Văn Uyên khinh thường nói.
- Thầy chắc chắn là ếch ngồi đáy giếng rồi!
Tùy Qua cuồng ngạo nói.
Đường Vũ Khê im lặng: người này tại sao lại cuồng vọng như vậy?
- Đồ trai bao!
Tùy Qua đồng học không biết mình đã trở thành trai bao trong mắt người khác, sau khi lên xe, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Đường Vũ Khê, không hề rời đi.
Có một loại nữ nhân, mỗi một lần gặp mặt, đều có thể mang đến cho người khác cảm giác mới mẻ, nhìn không chán mắt.
Đường Vũ Khê, chắc chắn chính là loại nữ nhân như vậy.
Hôm nay Đường Vũ Khê mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, cổ hình chữ V, kết hợp với chiếc quần màu đen và đôi giày cao gót cổ in hoa màu tím nhạt, không đeo bất cứ đồ trang sức nào, lộ ra vẻ đơn giản, giỏi giang dị thường, đồng thời có một loại phong vị khó có thể miêu tả.
Mặc dù đã thích ứng với ánh mắt sắc lang của Tùy Qua, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Đường Vũ Khê vẫn có chút không chịu được, bất mãn nói:
- Tùy Qua đồng học, chú ý tư cách.
- Tư cách gì?
Tùy Qua không hiểu nói:
- Tư cách của tôi rất vững vàng.
- Cặp mắt gian tà của anh!
Đường Vũ Khê chỉ có thể nói thẳng:
- Anh nhìn người khác như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy rất không lễ phép.
- A, thì ra là như vậy.
Tùy Qua thở dài nói:
- Đôi mắt của tôi chính là như vậy, vừa nhìn thấy mỹ nữ là bất động. Nhưng rất xinh đẹp cũng không phải lỗi của cô.
Đường Vũ Khê quả thực im lặng, trong lòng tự nhủ da mặt người này đúng là không dày bình thường.
- Đường tiểu thư, tại sao cô thường đi dạo gần Đông Đại, chẳng lẽ cô cũng là sinh viên Đông Đại?
Tùy Qua có vẻ ngạc nhiên nói.
- Anh nghĩ sao?
Đường Vũ Khê hỏi ngược lại.
- Có lẽ là sinh viên năm ba hoặc năm tư?
Tùy Qua nói:
- Có lẽ là sinh viên năm ba?
Nhìn số tuổi của Đường Vũ Khê, Tùy Qua cảm thấy nàng có lẽ là sư tỷ năm ba mới đúng.
- Đúng.
Đường Vũ Khê cười nhạt.
- Đúng là trời có mắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy, Đông Đại đích xác có mỹ nữ .
Tùy Qua vui mừng nói.
- Chẳng lẽ anh học đại học, chính là để thưởng thức mỹ nữ sao?
Giọng nói của Đường Vũ Khê hơi có chút khinh thường.
Nhưng Tùy Qua không thèm để ý, cương trực nói:
- Đối với đại đa số nam sinh mà nói, học đại học chỉ vì hai thứ: mỹ nữ và công việc. Hơn nữa, tỉ trọng của cái trước vượt xa cái sau.
- Quả nhiên là động vật tư duy bằng nửa người dưới.
Đường Vũ Khê hừ nói:
- Còn anh thì sao?
- Tôi dĩ nhiên cũng thích mỹ nữ.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, tôi học đại học lại vì một chuyện khác "Trồng cỏ".
- Trồng cỏ?
Đường Vũ Khê nghi ngờ nói:
- Trồng cỏ gì?
- Cỏ có thể chữa bệnh.
Tùy Qua nói:
- Dược thảo, tiên thảo có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. Cô quên rồi sao, chúng ta từng đánh cược.
- Đánh cược gì? Tôi không nhớ rõ chuyện này.
Đường Vũ Khê ra vẻ hồ đồ.
- Phải không, vậy để tôi nhắc lại cho cô.
Tùy Qua nói:
- Tôi nói nếu như tôi có thể làm cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh....
- Đó là anh nói!
Đường Vũ Khê cắt đứt lời Tùy Qua, sau đó nói:
- Xuống xe, đến rồi.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đành phải ôm theo túi nhựa từ trong xe chui ra.
Lúc này, Tùy Qua mới phát hiện bên cạnh đậu một chiếc Audi màu đen, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ hôm nay Hứa lão có khách đến nhà?
Tùy Qua theo Đường Vũ Khê cùng tiến vào phòng khách.
Sau khi vào nhà, đã nhìn thấy Hứa Hành Sơn đang cùng một thanh niên hai bảy hai tám tuổi trò chuyện gì đó, vẻ mặt còn rất khoái trá .
Người thanh niên mặc tây trang, đầu tóc bóng loáng, tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã, vừa nhìn đã nhận ra một nhân sĩ thành công tuổi trẻ tài cao.
Nhìn thấy Tùy Qua và Đường Vũ khê cùng nhau tiến vào, người thanh niên thoáng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng sau đó hắn nhìn thấy Tùy Qua mặc đồng phục sinh viên, trong tay cầm một túi nhựa, rất nhanh bình tĩnh lại, hiển nhiên hắn cho rằng Tùy Qua vốn không phải đối thủ của hắn. Thậm chí, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn.
- Vũ Khê, em quay về rồi.
Người thanh niên đứng dậy, rất thân thiết nhìn Đường Vũ Khê nói.
Đường Vũ Khê gật đầu, nói với người thanh niên:
- Chào thầy La.
Tùy Qua vừa nghe, nhất thời an tâm, thì ra người thanh niên này là thầy giáo, cũng không có gì uy hiếp. Hơn nữa, Đường Vũ Khê gọi đối phương như thế, hiển nhiên là muốn biểu lộ với đối phương:
- Chúng ta không có gì thân thiết.
- Tiểu Tùy tới đây, mau ngồi xuống uống trà.
Hứa Hành Sơn kêu Tùy Qua đi tới, tự mình rót trà cho hắn.
Tùy Qua cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ Khê, sau đó nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, căn bệnh đau lưng của ngài mấy ngày qua có tái phát không?
- Sau lần cậu dán thuốc, vẫn chưa thấy đau lại.
Hứa Hành Sơn nói:
- Nhưng sáng hôm nay rời khỏi giường, tôi lại cảm thấy phần thắt lưng có cảm giác rã rời, xem ra nhiều lắm một hai ngày nữa sẽ tái lại. Đúng rồi, nếu cậu đã tới, vậy dán thêm hai miếng nữa cho tôi đi.
- Bất kỳ ngoại dược nào, cũng là trị ngọn không trị gốc.
Tùy Qua còn chưa trả lời, người thanh niên kia đã xen vào nói:
- Hứa lão, bệnh của ngài muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào thuốc là không đủ .
Bị người thanh niên này cắt đứt câu chuyện, trong lòng Tùy Qua có chút không vui, hỏi:
- Hứa lão, vị thầy giáo này là...?
- Ồ, tôi quên giới thiệu.
Hứa Hành Sơn nói:
- Tiểu Tùy, vị này là La Văn Uyên thầy La, hắn là giáo sư bộ môn trung y đại học Đông Đại, cũng là trung y trẻ tuổi nổi tiếng của thành phố Đông Giang!
- Văn Uyên, vị này là Tùy Qua đồng học, sinh viên năm nhất khoa thảo nghiệp, tương đối có thiên phú ở phương diện hoa cỏ, hơn nữa nhà hắn là trung y thế gia, y thuật không tồi , hai người có thể trao đổi giao lưu.
- Vậy sao? Vậy có cơ hội nhất định phải giao lưu trao đổi.
La Văn Uyên chào hỏi Tùy Qua một tiếng, nhưng vẻ mặt toát ra chính là hoàn toàn không đặt loại tiểu nhân vật như Tùy Qua trong mắt.
- Có cơ hội nhất định như vậy!
Tùy Qua cười ha ha.
- Thầy La, vừa rồi thầy nói bệnh của ông ngoại tôi muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào dược vật là không đủ, vậy làm thế nào mới có thể chữa khỏi?
Đường Vũ Khê hỏi, mặc dù nàng không có hảo cảm quá lớn với La Văn Uyên, nhưng vẫn rất quan tâm đến bệnh tình của ông ngoại.
Nghe thấy Đường Vũ Khê hỏi như thế, La Văn Uyên lập tức lộ ra nụ cười tiêu sái, nói:
- Kết hợp dược vật trị liệu và châm cứu, có thể chữa khỏi bệnh của Hứa lão. Trước kia tôi từng kê thuốc cho Hứa lão, hiểu rõ bệnh tình của ngài, chỉ là lúc trước không có thời gian tiến hành châm cứu định kỳ. Nhưng gần đây công việc của tôi cũng không quá bận rộn, có thể tiến hành một đợt châm cứu trị liệu cho Hứa lão.
- Vậy thì tốt rồi.
Hứa Hành Sơn nói:
- Ở thành phố Đông Giang chúng ta, Văn Uyên có biệt danh là "Tiểu châm vương", thuật châm cứu nhất định vô cùng độc đáo.
- Không dám không dám.
La Văn Uyên khiêm nhường cười nói:
- Chỉ là châm pháp do tổ tiên lưu lại mà thôi, là "Ly Hỏa châm pháp" từ thời nhà Thanh, có lịch sử mấy trăm năm.
- Đúng, Ly Hỏa châm pháp rất thịnh hành ở đời nhà Thanh.
Hứa Hành Sơn khẽ vuốt cằm nói.
Vẻ mặt La Văn Uyên càng thêm đắc ý.
- Thật ra, không cần châm cứu, cũng có thể khỏi hẳn.
Lúc này Tùy Qua đột nhiên chen vào một câu, nghĩ thầm ngươi không phải vừa cắt đứt lời ta nói sao, hiện giờ đến phiên ta.
- Có thật không?
Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua hỏi.
- Khẳng định!
Tùy Qua tràn đầy tự tin đáp lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê không chịu được ánh mắt sắc lang của hắn, vội vàng né tránh.
- Nói bậy!
La Văn Uyên ở bên cạnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Tùy Qua biết người này nhất định sẽ nhảy ra cắn mình, bình thản hỏi:
- Thầy La, vì sao thầy lại cho tôi nói bậy?
- Bởi vì bất luận là thuốc bắc hay thuốc tây, đều không thể trị tận gốc bệnh của Hứa lão!
La Văn Uyên có chút khinh thường nói:
- Ta từng kê thuốc mấy lần cho Hứa lão, ngài ấy cũng từng đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu Tây y, nhưng chứng bệnh vẫn không thể giải quyết triệt để, chứng tỏ không thể chỉ trị liệu bằng thuốc được!
Theo La Văn Uyên thấy, thảo luận y học với người như Tùy Qua, quả thực chính là hạ thấp thân phận. Dù sao, hắn là "Giáo sư trung y", "Tiểu châm Vương", "Danh y Đông Giang", còn đối phương, chỉ là một tiểu nhân vật không lai lịch, rất có thể chỉ là hậu nhân của một lang trung giang hồ.
- Thầy La, phán đoán suy luận của thầy, chẳng qua được thành lập trên cơ sở khám bệnh của ngài.
Giọng nói của Tùy Qua đột nhiên thay đổi:
- Thầy không làm được, không có nghĩa người khác không làm được!
Lời nói này tương đối không khách khí, không chỉ có La Văn Uyên cảm thấy trong mắt bốc lửa, ngay cả Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn cũng nhận ra địch ý của Tùy Qua, nhưng điều Tùy Qua muốn chính là cảm giác như thế.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người hủy ta một thước, ta trực tiếp giết chết.
Y thuật của La Văn Uyên kém cỏi, lại còn dám khinh bỉ y thuật của Tùy Qua, điều này đương nhiên chạm đến lòng tự trọng của Tùy Qua. Nếu La Văn Uyên có chủ tâm tìm đánh, Tùy Qua đồng học đương nhiên cũng sẽ không lưu lại thể diện cho hắn.
Giáo sư, danh y, châm vương?
Chẳng qua là gà đất chó kiểng, cứt chó một lũ!
- Ha ha ha.
La Văn Uyên đầu tiên tức giận, sau đó cười lớn nói:
- Hay! La Văn Uyên này lần đầu nghe thấy có người nói y thuật của tôi không được, hơn nữa đối phương còn là một tiểu tử mới vào đại học. Tôi thật sự muốn xem xem cậu rút cuộc là tuổi trẻ khinh cuồng, hay là còn trẻ không biết!
- Thầy có thể nói tôi là tuổi trẻ tài cao.
Tùy Qua nói.
- Cậu rất cuồng vọng.
La Văn Uyên trầm giọng nói.
- Tôi có tư cách cuồng vọng.
Tùy Qua nói:
- Đặc biệt là trước mặt người như thầy.
Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn đưa mắt nhìn nhau.
- Tên nhãi này cũng quá cuồng vọng rồi!
Đường Vũ Khê thầm nghĩ trong lòng.
- Bất kể tôi không ôm hi vọng gì với y thuật của cậu, nhưng tôi nghĩ có lẽ nên cho cậu cơ hội biểu diễn.
La Văn Uyên nói:
- Như vậy, mọi người mới có thể biết rõ, cậu chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.
- Nếu như tôi có cơ hội..., vậy con ếch đó nhất định là thầy.
Tùy Qua nói xong, nhìn Hứa Hành Sơn nói tiếp:
- Hứa lão, tôi nói rồi, tôi sẽ làm ngài khỏe mạnh, khoan thai trồng hoa nuôi cỏ, hưởng thú điền viên. Bây giờ, tôi tới thực hiện lời hứa của mình. Thầy La không phải nói trị liệu dược vật không thể trị tận gốc căn bệnh của ngài sao, ta sẽ khiến thầy ấy thất vọng!
- Tôi thật sự mong chờ!
La Văn Uyên hoàn toàn bị Tùy Qua đồng học chọc giận.
- Vậy tôi phải kê đơn rồi.
Tùy Qua đã sớm nắm bắt được chứng bệnh của Hứa Hành Sơn, căn bản không cần bắt mạch, là có thể kê đơn. Bởi vì trong đầu có Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua nắm rõ dược tính của dược thảo trong thiên hạ như lòng bàn tay, phối ra một chén thuốc trị dứt căn bệnh đau lưng, chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.
Nhìn thấy Tùy Qua tràn đầy tự tin, dùng bút bi viết đơn kê thuốc, trên khóe miệng La Văn Uyên lóe lên vẻ khinh thường. Trong mắt một trung y "chính quy" như hắn, kê đơn thuốc phải dùng bút lông. Thậm chí, thông qua công lực của bút lông, có thể đoán ra y thuật cao thấp của một vị trung y. Ngay cả bút lông cũng không biết dùng, trong mắt La Văn Uyên chính là lang trung giang hồ, là thầy lang vườn.
Tùy Qua đáng thương, cũng không ngờ dùng bút bi viết đơn lại bị người khác khinh bỉ. Ngoài ra "Thư pháp" của hắn cũng thực sự hỏng bét.
Sau khi kê đơn, Tùy Qua quẳng bút, nói với La Văn Uyên:
- Thầy La, đơn thuốc của tôi cũng không tệ lắm đúng không?
La Văn Uyên nhìn tờ đơn, chỉ thấy trên đó viết hơn mười loại thảo dược trung y như: đỗ trọng, đương quy, thố ti tử, hoài sơn dược...
Sau khi xem xong, La Văn Uyên đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy khinh bỉ:
- Đây chính là đơn thuốc của cậu?
- Dĩ nhiên, thầy không phải tận mắt nhìn rồi sao.
Tùy Qua nói.
- Đây là một phương thuốc trong "Bách dược thần sách", tên là "Thông mạch thang".
La Văn Uyên tỏ vẻ gia đình có tiếng, kiến thức rộng rãi nói.
Tùy Qua không nghĩ rằng, mình căn cứ vào dược tính của những thảo dược này tiện tay phối hợp một đơn thuốc, lại có liên quan đến thông mạch canh. Nhưng như thế xem ra, đơn thuốc hắn kê cũng không tệ. Cho nên, Tùy Qua nói:
- Đơn thuốc này không đúng bệnh sao?
- Đúng bệnh.
La Văn Uyên nói:
- Nhưng cậu phạm vào hai sai lầm. Thứ nhất, đơn thuốc này tôi từng kê cho Hứa lão; thứ hai, trên đơn thuốc của cậu không có viết liều lượng của dược thảo. Hứa lão, ngài nhìn xem, đơn thuốc này nhìn rất quen mắt đúng không?
Hứa Hành Sơn đeo kính lão lên nhìn, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đơn thuốc này nhìn rất quen mắt, có thể trước kia đã từng dùng rồi.
- Cho nên, tôi có chút hoài nghi, có phải cậu từng nhìn thấy đơn thuốc này ở chỗ Hứa lão không.
La Văn Uyên nhìn Tùy Qua nói.
Ngụ ý của La Văn Uyên là: tiểu tử, đơn thuốc này của cậu là sao chép của lão tử! Lại còn dám múa rìu qua mắt thợ.
Tùy Qua đang định phản kích, lại nghe Đường Vũ Khê nói:
- Nếu là đơn thuốc trong y thuật, có lẽ Tùy Qua từng đọc trong sách. Huống chi, tôi cho rằng Tùy Qua không phải loại người cần sao chép đơn thuốc của người khác.
Trong mắt Đường Vũ Khê, tiểu tử Tùy Qua đúng là háo sắc, tham tiền, nhưng cuồng vọng, ngạo khí, không thể là hạng người đi làm chuyện sao chép này, hơn nữa càng không đi sao chép đơn thuốc của đối thủ.
Nghe thấy Đường Vũ Khê bênh vực cho mình, trong lòng Tùy Qua phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua, cười nói:
- Thầy từng kê phương thuốc này, vậy thì càng tốt. Nếu tôi dùng phương thuốc này chữa hết bệnh cho Hứa lão, chẳng phải càng chứng minh sự bất lực của thầy?
- Nếu cậu có thể dùng phương thuốc này trị lành bệnh cho Hứa lão, La Văn Uyên tôi sẽ nhận mình là ếch ngồi đáy giếng!
La Văn Uyên khinh thường nói.
- Thầy chắc chắn là ếch ngồi đáy giếng rồi!
Tùy Qua cuồng ngạo nói.
Đường Vũ Khê im lặng: người này tại sao lại cuồng vọng như vậy?