Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Đã bị Âu Dương Minh Khánh lớn tiếng chế giễu: “Ha ha ha, cầm một cục đá, cười chết tôi rồi, chẳng lẽ ý của cậu là muốn nói mạng của ông cụ cứng rắn giống như cục đá này sao?”
Không chỉ có nhà Tư Đồ sắc mặt khó coi, mà những người xung quanh cũng như vậy, trắng trợn chế giễu người khác như thế, vậy mà vẫn còn có phong độ.
Ninh Vũ Phi hơi nhíu mày nói: “Anh cười đủ chưa?”
“Ninh Vũ Phi, tôi hỏi cậu, cái cục đá này cậu mua bao nhiêu tiền, đừng nói với tôi là cậu tiện tay nhặt được ở trên đường đấy nhé?”
“Được thôi, cục đá tôi dùng ba triệu để mua lai.” Ninh Vũ Phi trả lời.
Người xung quanh lại một lần nữa thổn thức, nói tiện tay nhặt được còn không có vấn đề gì, một cục đá ven đường mà bảo dùng ba triệu mua lại, cái tên này có bị bệnh không thế, coi một cục đá là bảo vật.
Ninh Vũ Phi cười cười, nói: “Anh không phải cũng coi cái đồ chơi mấy trăm nghìn như quà mười lăm tỷ sao?”
“Nực cười, tôi đường đường là cậu chủ nhà Âu Dương, sao lại phải mua hàng giả, thật sự là quá nực cười.”
“Có phải hàng giả mấy trăm nghìn hay không, để người khác xem là biết liền thôi mà.” Ninh Vũ Phi nói.
Âu Dương Minh Khánh cũng vui vẻ nói: “Được, nếu bộ thanh hoa sứ này của tôi là hàng giả, vậy tôi sẽ ăn hết nó ở trước mặt tất cả mọi người, nếu như là hàng thật, cậu chui qua háng tôi!”
“Được thôi!”
Ninh Vũ Phi nhìn về phía đám người, hỏi: “Các vị ở đây, ai là chuyên gia về đồ sứ, xin mời bước lên xem thử một chút.”
“Không phải tự mình nhìn, mà để người khác nhìn, Ninh Vũ Phi, mày thua chắc rồi.” Âu Dương Minh Khánh lại chế giễu một lần nữa.
Thật sự có hai người hơn sáu mươi tuổi bước ra, bọn họ đều là chuyên gia trong ngành đồ cổ.
Hai người ở ngay trước mắt của tất cả mọi người bắt đầu dùng kính lúp mang theo bên người và con mắt quan sát thanh hoa sứ.
Người xung quanh bắt đầu đánh cược, đương nhiên là chẳng có mấy người tin Ninh Vũ Phi thắng.
Đoán chừng khoảng mười phút sau, hai người đặt thanh hoa sứ lại vị trí cũ, hơi do dự, bởi vì bọn họ có chút sợ hãi đắc tội với gia tộc Âu Dương.
Tư Đồ Minh Hồng nói: “Hai vị, là hàng thật hay hàng giả, cứ việc nói ra, Tư Đồ Minh Hồng tôi bảo đảm cho các vị.”
“Nhà họ Giang chúng tôi cũng bảo đảm cho các ông, người khác sẽ không động được đến các ông đâu.” Giang Trấn Hải cũng mở lời.
Có hai gia tộc lớn lên tiếng đảm bảo, một chuyên gia về đồ sứ trong số đó nói: “Ông cụ Tư Đồ, thanh hoa sứ này, xác thực là hàng giả giá chỉ mấy trăm nghìn.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, những người xung quanh kinh hô, còn Âu Dương Minh Khánh tức giận nói: “Các người không hiểu thì cũng đừng có đứng ở đây ăn nói bậy bạ!”
Chuyên gia về đồ sứ không sợ, mà mượn một con dao nhỏ, cậy phần sơn ở dưới đáy bộ thanh hoa sứ ra, để lộ ra mấy chữ.
Rõ ràng là ngày sản xuất.
“Đừng nói cái đồ sứ này là một tác phẩm nghệ thuật do các nhà làm sứ hiện đại chế tác ra. Dù cho người khác có nói là thật đi chăng nữa, vậy tại sao lại có thể có ngày sản xuất?” Chuyên gia về đồ sứ nói.
Vẻ mặt của Âu Dương Minh Khánh như ăn phải mười con chuột chết, cực kỳ khó coi, vội vàng đi đến cầm bộ thanh hoa sứ mình đã mua với giá mười lăm tỷ xem ngày sản xuất ở dưới đáy.
Choang choang choang!
Trong cơn tức giận, anh ta hung hăng đập mạnh xuống đất, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: “Cứ coi như tôi không cẩn thận mua phải hàng giả, thì cũng là mua với giá mười lăm tỷ, còn nó mang một cục đá đến thì có ý gì?”
Ninh Vũ Phi khinh thường, quay sang Thạch Nhất Kiên nói: “Ông chủ Thạch, ông là người trong nghề, ông qua xem một chút đi.”
“Được!”
Thạch Nhất Kiên đi lên trước, nhận lấy cục đá, nghiêm túc quan sát, sau đó hỏi: “Tôi có thể cắt ra một khối được không, cam đoan sẽ không hư hại gì cả.”
“Có thể!”
Chỉ thấy Thạch Nhất Kiên cầm lấy dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt ra một khối nhỏ kích thước bằng một cái móng tay.
Mấy giây sau, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác tươi mát, tinh thần sảng khoái.
Thạch Nhất Kiên liếc nhìn Ninh Vũ Phi, kinh ngạc nói: “Cái này là ngọc Kim Hương, là bảo vật vô giá ngọc Kim Hương.”
Không chỉ có nhà Tư Đồ sắc mặt khó coi, mà những người xung quanh cũng như vậy, trắng trợn chế giễu người khác như thế, vậy mà vẫn còn có phong độ.
Ninh Vũ Phi hơi nhíu mày nói: “Anh cười đủ chưa?”
“Ninh Vũ Phi, tôi hỏi cậu, cái cục đá này cậu mua bao nhiêu tiền, đừng nói với tôi là cậu tiện tay nhặt được ở trên đường đấy nhé?”
“Được thôi, cục đá tôi dùng ba triệu để mua lai.” Ninh Vũ Phi trả lời.
Người xung quanh lại một lần nữa thổn thức, nói tiện tay nhặt được còn không có vấn đề gì, một cục đá ven đường mà bảo dùng ba triệu mua lại, cái tên này có bị bệnh không thế, coi một cục đá là bảo vật.
Ninh Vũ Phi cười cười, nói: “Anh không phải cũng coi cái đồ chơi mấy trăm nghìn như quà mười lăm tỷ sao?”
“Nực cười, tôi đường đường là cậu chủ nhà Âu Dương, sao lại phải mua hàng giả, thật sự là quá nực cười.”
“Có phải hàng giả mấy trăm nghìn hay không, để người khác xem là biết liền thôi mà.” Ninh Vũ Phi nói.
Âu Dương Minh Khánh cũng vui vẻ nói: “Được, nếu bộ thanh hoa sứ này của tôi là hàng giả, vậy tôi sẽ ăn hết nó ở trước mặt tất cả mọi người, nếu như là hàng thật, cậu chui qua háng tôi!”
“Được thôi!”
Ninh Vũ Phi nhìn về phía đám người, hỏi: “Các vị ở đây, ai là chuyên gia về đồ sứ, xin mời bước lên xem thử một chút.”
“Không phải tự mình nhìn, mà để người khác nhìn, Ninh Vũ Phi, mày thua chắc rồi.” Âu Dương Minh Khánh lại chế giễu một lần nữa.
Thật sự có hai người hơn sáu mươi tuổi bước ra, bọn họ đều là chuyên gia trong ngành đồ cổ.
Hai người ở ngay trước mắt của tất cả mọi người bắt đầu dùng kính lúp mang theo bên người và con mắt quan sát thanh hoa sứ.
Người xung quanh bắt đầu đánh cược, đương nhiên là chẳng có mấy người tin Ninh Vũ Phi thắng.
Đoán chừng khoảng mười phút sau, hai người đặt thanh hoa sứ lại vị trí cũ, hơi do dự, bởi vì bọn họ có chút sợ hãi đắc tội với gia tộc Âu Dương.
Tư Đồ Minh Hồng nói: “Hai vị, là hàng thật hay hàng giả, cứ việc nói ra, Tư Đồ Minh Hồng tôi bảo đảm cho các vị.”
“Nhà họ Giang chúng tôi cũng bảo đảm cho các ông, người khác sẽ không động được đến các ông đâu.” Giang Trấn Hải cũng mở lời.
Có hai gia tộc lớn lên tiếng đảm bảo, một chuyên gia về đồ sứ trong số đó nói: “Ông cụ Tư Đồ, thanh hoa sứ này, xác thực là hàng giả giá chỉ mấy trăm nghìn.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, những người xung quanh kinh hô, còn Âu Dương Minh Khánh tức giận nói: “Các người không hiểu thì cũng đừng có đứng ở đây ăn nói bậy bạ!”
Chuyên gia về đồ sứ không sợ, mà mượn một con dao nhỏ, cậy phần sơn ở dưới đáy bộ thanh hoa sứ ra, để lộ ra mấy chữ.
Rõ ràng là ngày sản xuất.
“Đừng nói cái đồ sứ này là một tác phẩm nghệ thuật do các nhà làm sứ hiện đại chế tác ra. Dù cho người khác có nói là thật đi chăng nữa, vậy tại sao lại có thể có ngày sản xuất?” Chuyên gia về đồ sứ nói.
Vẻ mặt của Âu Dương Minh Khánh như ăn phải mười con chuột chết, cực kỳ khó coi, vội vàng đi đến cầm bộ thanh hoa sứ mình đã mua với giá mười lăm tỷ xem ngày sản xuất ở dưới đáy.
Choang choang choang!
Trong cơn tức giận, anh ta hung hăng đập mạnh xuống đất, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: “Cứ coi như tôi không cẩn thận mua phải hàng giả, thì cũng là mua với giá mười lăm tỷ, còn nó mang một cục đá đến thì có ý gì?”
Ninh Vũ Phi khinh thường, quay sang Thạch Nhất Kiên nói: “Ông chủ Thạch, ông là người trong nghề, ông qua xem một chút đi.”
“Được!”
Thạch Nhất Kiên đi lên trước, nhận lấy cục đá, nghiêm túc quan sát, sau đó hỏi: “Tôi có thể cắt ra một khối được không, cam đoan sẽ không hư hại gì cả.”
“Có thể!”
Chỉ thấy Thạch Nhất Kiên cầm lấy dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt ra một khối nhỏ kích thước bằng một cái móng tay.
Mấy giây sau, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác tươi mát, tinh thần sảng khoái.
Thạch Nhất Kiên liếc nhìn Ninh Vũ Phi, kinh ngạc nói: “Cái này là ngọc Kim Hương, là bảo vật vô giá ngọc Kim Hương.”