Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Nụ hôn đầu hay cơ thể của cậu cũng bị tôi thấy hết rồi còn gì
Ninh Vũ Phi nhìn về phía Giang Trấn Hải đang nói chuyện, hơi thắc mắc mà hỏi lại: "Vị Noãn, hẳn đây là ba cậu đúng không?"
"Là chú, chú chính là ba của Vị Noãn, lần trước nhờ có Vũ Phi con cứu Vị Noãn nhà chú, thật xin lỗi con vì vợ chú hơi bất lịch sự nhé." Giang Trấn Hải nói.
"Không sao đâu chú, con cũng quen rồi."
"Vị Noãn nhà chú có thể trở thành bạn của con đúng là vinh hạnh của nhà chú mà, sau này cứ đến nhà chơi nhé, đảm bảo tình huống lần trước sẽ không lặp lại nữa đâu." Giang Trấn Hải đảm bảo.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi: "Dạ được!"
"Haiz, vậy hai đứa trẻ tụi con cứ chơi đi nhé."
"Dạ!"
Bởi vì hiện tại Tư Đồ Y Nhạn muốn giúp một tay cho nên mới tạo không gian cho Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn ở riêng.
Ninh Vũ Phi hỏi: "Vũ Nhu, có phải cậu vẫn luôn muốn tôi giúp ông nội của cậu không?"
"Hả?"
Trong thoáng chốc Giang Vũ Nhu không biết phải trả lời thế nào, trước đây cô sợ đột ngột nhắc đến sẽ khiến Ninh Vũ Phi hiểu lầm.
Nhưng lúc này Ninh Vũ Phi lại chủ động nói tới, vậy nên cô chỉ có thể gật đầu, trả lời anh: "Bởi vì lần trước tôi với ông đi khám bệnh, nếu không nhờ có anh, e rằng ông nội tôi không thể trở về thành phố Ngọc Trai được nữa rồi."
"Vậy tôi nói với cậu thế này, tôi cho cậu biết, lần trước gặp hai người, ít nhiều gì tôi cũng nhìn ra được bệnh của ông cậu rồi, cũng không phải bệnh nặng gì đâu, nhưng mà bệnh ẩn trong người rất nhiều, hơn nữa bây giờ ông cũng đến tuổi, cũng già rồi, mấy loại bệnh ẩn này có thể sẽ dẫn đến mất mạng đấy."
Giang Vị Noãn nói: "Vũ Phi, vậy anh có thể cứu ông nội tôi mau lên được không, tất nhiên nhà tôi cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của anh."
"Cậu thấy tôi giống người thiếu tiền lắm hả?"
"Vậy... nhà của tôi còn rất nhiều đồ, ông nội tôi..."
Ninh Vũ Phi cắt ngang Giang Vị Noãn đang nhăn nhó, anh nói: "Tôi cứu người chữa bệnh không phải vì tiền, mà phải xem người đó có đáng để tôi cứu hay không."
Lại nhìn Giang Vị Noãn: "Vị Noãn, cậu xem tôi giống như bác sĩ ngoài kia, trị bệnh cứu người, mạng là quan trọng nhất, nhưng mà tôi không phải người có tôn chỉ phải cứu người, tôi không có."
"Vậy là anh không muốn cứu ông nội tôi sao?" Giang Vị Noãn bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Ninh Vũ Phi nhấp một ngụm rượu đỏ: "Tôi không nói sẽ không cứu nha, chỉ là nói cho cậu nghe một chút về sự khác biệt trong cách chữa bệnh và cứu người của tôi thôi, hơn nữa, lẽ ra chuyện này cậu phải nói cho tôi từ sớm mới phải."
"Còn không phải tôi lo tôi với anh còn chưa quen biết gì, nếu nhờ rồi anh từ chối thì phải làm sao đây?" Ánh mắt Giang Vị Noãn hơi né tránh, lại nói.
"Nụ hôn đầu hay cơ thể của cậu cũng bị tôi thấy hết rồi còn gì, vậy chắc là không còn xa lạ gì đâu nhỉ?" Ninh Vũ Phi cười đễu, hỏi cô.
Nghe vậy, Giang Vị Noãn lật đật nhìn bốn phía sau lưng, giận dữ đánh Ninh Vũ Phi mấy cái, gắt giọng: "Anh lưu manh vừa thôi!"
"Nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, vậy cậu về sắp xếp thời gian đi, xong thì gọi điện cho tôi là được!"
Giang Vị Noãn vội vàng gật đầu, lúc nào cô cũng lo bệnh của ông nội sẽ tái phát.
Khoảng thời gian này, Ninh Vũ Phi đã gặp Chu Hân Tĩnh và Chu Chính Nam, nhưng cũng chỉ nhìn thấy thôi chứ chẳng để tâm gì.
Nhưng trong tầng xã hội thượng lưu này lại có rất nhiều nhân vật tầm cỡ đến đàm phán, trò chuyện với Ninh Vũ Phi, ai cũng muốn biết Ninh Vũ Phi là con cháu nhà nào.
Lúc nghe Ninh Vũ Phi nói mình chỉ là một thằng nhóc quê lên thành phố đi học thôi, tất cả mọi người không một ai tin cả.
Thật ra cũng không phải Ninh Vũ Phi cố ý hạ thấp thân phận của mình mà thật sự anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, tuy sư tỷ của anh, ai cũng nổi danh lừng lẫy, nhưng đó là các chị ấy thôi.
Bản thân Ninh Vũ Phi cũng chỉ là một sinh viên nghèo rớt mồng tơi mà thôi.
"Ba, ba sao vậy? Mau đi lấy thuốc uống đi, mau đi..."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng lo lắng của Tư Đồ Minh Hồng vang lên từ trong phòng khách.
"Là chú, chú chính là ba của Vị Noãn, lần trước nhờ có Vũ Phi con cứu Vị Noãn nhà chú, thật xin lỗi con vì vợ chú hơi bất lịch sự nhé." Giang Trấn Hải nói.
"Không sao đâu chú, con cũng quen rồi."
"Vị Noãn nhà chú có thể trở thành bạn của con đúng là vinh hạnh của nhà chú mà, sau này cứ đến nhà chơi nhé, đảm bảo tình huống lần trước sẽ không lặp lại nữa đâu." Giang Trấn Hải đảm bảo.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi: "Dạ được!"
"Haiz, vậy hai đứa trẻ tụi con cứ chơi đi nhé."
"Dạ!"
Bởi vì hiện tại Tư Đồ Y Nhạn muốn giúp một tay cho nên mới tạo không gian cho Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn ở riêng.
Ninh Vũ Phi hỏi: "Vũ Nhu, có phải cậu vẫn luôn muốn tôi giúp ông nội của cậu không?"
"Hả?"
Trong thoáng chốc Giang Vũ Nhu không biết phải trả lời thế nào, trước đây cô sợ đột ngột nhắc đến sẽ khiến Ninh Vũ Phi hiểu lầm.
Nhưng lúc này Ninh Vũ Phi lại chủ động nói tới, vậy nên cô chỉ có thể gật đầu, trả lời anh: "Bởi vì lần trước tôi với ông đi khám bệnh, nếu không nhờ có anh, e rằng ông nội tôi không thể trở về thành phố Ngọc Trai được nữa rồi."
"Vậy tôi nói với cậu thế này, tôi cho cậu biết, lần trước gặp hai người, ít nhiều gì tôi cũng nhìn ra được bệnh của ông cậu rồi, cũng không phải bệnh nặng gì đâu, nhưng mà bệnh ẩn trong người rất nhiều, hơn nữa bây giờ ông cũng đến tuổi, cũng già rồi, mấy loại bệnh ẩn này có thể sẽ dẫn đến mất mạng đấy."
Giang Vị Noãn nói: "Vũ Phi, vậy anh có thể cứu ông nội tôi mau lên được không, tất nhiên nhà tôi cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của anh."
"Cậu thấy tôi giống người thiếu tiền lắm hả?"
"Vậy... nhà của tôi còn rất nhiều đồ, ông nội tôi..."
Ninh Vũ Phi cắt ngang Giang Vị Noãn đang nhăn nhó, anh nói: "Tôi cứu người chữa bệnh không phải vì tiền, mà phải xem người đó có đáng để tôi cứu hay không."
Lại nhìn Giang Vị Noãn: "Vị Noãn, cậu xem tôi giống như bác sĩ ngoài kia, trị bệnh cứu người, mạng là quan trọng nhất, nhưng mà tôi không phải người có tôn chỉ phải cứu người, tôi không có."
"Vậy là anh không muốn cứu ông nội tôi sao?" Giang Vị Noãn bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Ninh Vũ Phi nhấp một ngụm rượu đỏ: "Tôi không nói sẽ không cứu nha, chỉ là nói cho cậu nghe một chút về sự khác biệt trong cách chữa bệnh và cứu người của tôi thôi, hơn nữa, lẽ ra chuyện này cậu phải nói cho tôi từ sớm mới phải."
"Còn không phải tôi lo tôi với anh còn chưa quen biết gì, nếu nhờ rồi anh từ chối thì phải làm sao đây?" Ánh mắt Giang Vị Noãn hơi né tránh, lại nói.
"Nụ hôn đầu hay cơ thể của cậu cũng bị tôi thấy hết rồi còn gì, vậy chắc là không còn xa lạ gì đâu nhỉ?" Ninh Vũ Phi cười đễu, hỏi cô.
Nghe vậy, Giang Vị Noãn lật đật nhìn bốn phía sau lưng, giận dữ đánh Ninh Vũ Phi mấy cái, gắt giọng: "Anh lưu manh vừa thôi!"
"Nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, vậy cậu về sắp xếp thời gian đi, xong thì gọi điện cho tôi là được!"
Giang Vị Noãn vội vàng gật đầu, lúc nào cô cũng lo bệnh của ông nội sẽ tái phát.
Khoảng thời gian này, Ninh Vũ Phi đã gặp Chu Hân Tĩnh và Chu Chính Nam, nhưng cũng chỉ nhìn thấy thôi chứ chẳng để tâm gì.
Nhưng trong tầng xã hội thượng lưu này lại có rất nhiều nhân vật tầm cỡ đến đàm phán, trò chuyện với Ninh Vũ Phi, ai cũng muốn biết Ninh Vũ Phi là con cháu nhà nào.
Lúc nghe Ninh Vũ Phi nói mình chỉ là một thằng nhóc quê lên thành phố đi học thôi, tất cả mọi người không một ai tin cả.
Thật ra cũng không phải Ninh Vũ Phi cố ý hạ thấp thân phận của mình mà thật sự anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, tuy sư tỷ của anh, ai cũng nổi danh lừng lẫy, nhưng đó là các chị ấy thôi.
Bản thân Ninh Vũ Phi cũng chỉ là một sinh viên nghèo rớt mồng tơi mà thôi.
"Ba, ba sao vậy? Mau đi lấy thuốc uống đi, mau đi..."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng lo lắng của Tư Đồ Minh Hồng vang lên từ trong phòng khách.