Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189: Muốn đi theo ta không?
Sở Điềm ngây ngốc, anh quay người lại, đây là lần đầu tiên có người bênh vực, bảo vệ anh.
Nhưng, mọi chuyện khác hoàn toàn với trí tưởng tượng của anh. Khẩu khí cao ngạo như vậy không ngờ lại thuộc về một thiếu nữ vị thành niên, thậm chí, cô còn nhỏ tuổi hơn anh.
Cô ngồi trên xe hơi màu hắc ngọc, chỉ trò chuyện với bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ. Vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mới lớn nhưng dung nhan kinh diễm này cũng khiến tim anh phải đập loạn nhịp một phen. Khuôn mặt xinh đẹp, vừa tôn quý, diễm lệ vừa điềm tĩnh lại cao ngạo, băng lãnh. Ánh mắt trong sáng nhưng đầy hàn ý như phủ một tầng sương mờ dày đặc, vừa thực vừa hư, sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Khí chất thiên chi kiêu tử bẩm sinh, lăng lệ vô song, hoàn toàn khác so với những đứa trẻ anh từng gặp. Nhưng điều quan trọng, một thiếu nữ tôn quý như vậy lại bảo vệ cho anh.
" Mày dám nói ai là cẩu?"- Người phụ nữ kia sớm đã bị cơn giận của bản thân nuốt chửng, làm sao đủ bình tĩnh để suy nghĩ chín chắn, nhận thức được cô gái trước mắt là người bà ta không thể đụng vào. Trong mắt bà ta cô đơn giản chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không hơn không kém.
" Anh tên gì?"- Cô nhìn Sở Điềm, lặng lẽ đánh giá anh.
" Sở Điềm"
" Khẩu khí rất lớn."
"..."
" Câm miệng. Sở Điềm, cô ta là ai, đồng bọn của mày à?"- Bà đứng trước mặt họ nhưng không khác gì một hạt cát, hạt bụi, ngang nhiên không xem bà ra gì.
" Rửa sạch miệng rồi hãy nói chuyện."- Cô nhíu mày liễu, lạnh lẽo nhìn khuôn mặt trung niên đang thao thao bất tuyệt.
" Cô...cô...mọi người xem...bản thân tồi tệ như vậy làm sao có bằng hữu tốt. Bây giờ nó dám đem đứa con gái hoang ngoài đường về dạy dỗ tôi. Bao nhiêu năm nuôi dưỡng nó rốt cuộc vẫn không bằng người ngoài...Hức...hức..."- Bàn tay đưa lên lau khoé mắt đẫm nước đầy ủy khuất.
Đột nhiên
Bốp...bốp...bốp...bốp
Bốn cái tát liên hoàn ập tới, mạnh mẽ như trời giáng khiến người phụ nữ kia đứng hình. Bà ta, hoàn toàn chết lặng.
" Mở miệng thúi của bà sỉ nhục đại tiểu thư, đáng đánh."- Người thi hành lệnh nói một câu rồi lập tức trở lại trong xe, an phận đợi chờ, hoàn toàn không đợi bà ta kịp phản ứng.
" Hu...hu...hu...Mọi người xem, nó dám đánh tôi..."- Hệt như một con thú hoang được giải thoát, bà ta lao tới, liên tục dùng lực đạp lên thùng xe và cửa xe, miệng không ngừng kêu "oan" với mọi người xung quanh.
" Còn pháp luật không, ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật mà đánh người."
" Bằng hữu của kẻ vô ơn mãi mãi không tốt lên được."
" Bề ngoài cũng được đó nhưng hành xử thô lỗ không khác gì dân giang hồ."
" Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong."
Xung quanh xe mọi người sớm đã bao vây lại, từng lời bàn tán xì xào liên tục vang lên, vô cùng khó nghe.
" Câm miệng."-Lần này, quá đủ rồi.
Lời nói vừa dứt, từ những chiếc xe hơi phía sau, một hàng dài vệ sĩ chạy lại, một thân đen huyền chặn xung quanh xe tạo thành một lá chắn mạnh mẽ. Hiên ngang, quyết liệt lại dũng mãnh vô song, từng người, từng người đều giải phóng toàn bộ khí tức khiến không khí nén lại, khó thở vô cùng.
Còn về người phụ nữ rắc rối, đương nhiên cũng bị "thủ tiêu". Người vệ sĩ nọ không nói nhiều, trực tiếp dùng nắm đấm dứt khoát giải quyết khiến bà ta vạn phần sợ hãi.
Anh nắm chặt cổ áo, nhẹ nhàng nhấc lên như cầm một con ếch nhỏ, liên tục hạ quyền. Máu từ khoang miệng và mũi liên tục trào ra, một vài vết bầm tím trên mặt còn đang nhỏ máu. Bà ta ôm mặt, sợ hãi lùi lại, hoàn toàn không tin hành động vừa rồi. Anh ta không xem bà là phụ nữ, ngược lại, hoàn toàn coi là một hình nhân thế mạng, liên tục trút giận.
Ở một góc nhìn khác...
" Muốn đi theo ta không?"
Nà ní
Anh khí
Hào sảng
Kiêu ngạo ngút trời
Sở Điềm hoàn toàn chết lặng, anh không tin vào tai mình nữa. Anh là ai, từ đầu tới cuối chỉ là tên phế vật không hơn không kém trong mắt mọi người. Rốt cuộc có giá trị gì khiến cô phải lưu tâm.
Nhưng, mọi chuyện khác hoàn toàn với trí tưởng tượng của anh. Khẩu khí cao ngạo như vậy không ngờ lại thuộc về một thiếu nữ vị thành niên, thậm chí, cô còn nhỏ tuổi hơn anh.
Cô ngồi trên xe hơi màu hắc ngọc, chỉ trò chuyện với bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ. Vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mới lớn nhưng dung nhan kinh diễm này cũng khiến tim anh phải đập loạn nhịp một phen. Khuôn mặt xinh đẹp, vừa tôn quý, diễm lệ vừa điềm tĩnh lại cao ngạo, băng lãnh. Ánh mắt trong sáng nhưng đầy hàn ý như phủ một tầng sương mờ dày đặc, vừa thực vừa hư, sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Khí chất thiên chi kiêu tử bẩm sinh, lăng lệ vô song, hoàn toàn khác so với những đứa trẻ anh từng gặp. Nhưng điều quan trọng, một thiếu nữ tôn quý như vậy lại bảo vệ cho anh.
" Mày dám nói ai là cẩu?"- Người phụ nữ kia sớm đã bị cơn giận của bản thân nuốt chửng, làm sao đủ bình tĩnh để suy nghĩ chín chắn, nhận thức được cô gái trước mắt là người bà ta không thể đụng vào. Trong mắt bà ta cô đơn giản chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không hơn không kém.
" Anh tên gì?"- Cô nhìn Sở Điềm, lặng lẽ đánh giá anh.
" Sở Điềm"
" Khẩu khí rất lớn."
"..."
" Câm miệng. Sở Điềm, cô ta là ai, đồng bọn của mày à?"- Bà đứng trước mặt họ nhưng không khác gì một hạt cát, hạt bụi, ngang nhiên không xem bà ra gì.
" Rửa sạch miệng rồi hãy nói chuyện."- Cô nhíu mày liễu, lạnh lẽo nhìn khuôn mặt trung niên đang thao thao bất tuyệt.
" Cô...cô...mọi người xem...bản thân tồi tệ như vậy làm sao có bằng hữu tốt. Bây giờ nó dám đem đứa con gái hoang ngoài đường về dạy dỗ tôi. Bao nhiêu năm nuôi dưỡng nó rốt cuộc vẫn không bằng người ngoài...Hức...hức..."- Bàn tay đưa lên lau khoé mắt đẫm nước đầy ủy khuất.
Đột nhiên
Bốp...bốp...bốp...bốp
Bốn cái tát liên hoàn ập tới, mạnh mẽ như trời giáng khiến người phụ nữ kia đứng hình. Bà ta, hoàn toàn chết lặng.
" Mở miệng thúi của bà sỉ nhục đại tiểu thư, đáng đánh."- Người thi hành lệnh nói một câu rồi lập tức trở lại trong xe, an phận đợi chờ, hoàn toàn không đợi bà ta kịp phản ứng.
" Hu...hu...hu...Mọi người xem, nó dám đánh tôi..."- Hệt như một con thú hoang được giải thoát, bà ta lao tới, liên tục dùng lực đạp lên thùng xe và cửa xe, miệng không ngừng kêu "oan" với mọi người xung quanh.
" Còn pháp luật không, ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật mà đánh người."
" Bằng hữu của kẻ vô ơn mãi mãi không tốt lên được."
" Bề ngoài cũng được đó nhưng hành xử thô lỗ không khác gì dân giang hồ."
" Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong."
Xung quanh xe mọi người sớm đã bao vây lại, từng lời bàn tán xì xào liên tục vang lên, vô cùng khó nghe.
" Câm miệng."-Lần này, quá đủ rồi.
Lời nói vừa dứt, từ những chiếc xe hơi phía sau, một hàng dài vệ sĩ chạy lại, một thân đen huyền chặn xung quanh xe tạo thành một lá chắn mạnh mẽ. Hiên ngang, quyết liệt lại dũng mãnh vô song, từng người, từng người đều giải phóng toàn bộ khí tức khiến không khí nén lại, khó thở vô cùng.
Còn về người phụ nữ rắc rối, đương nhiên cũng bị "thủ tiêu". Người vệ sĩ nọ không nói nhiều, trực tiếp dùng nắm đấm dứt khoát giải quyết khiến bà ta vạn phần sợ hãi.
Anh nắm chặt cổ áo, nhẹ nhàng nhấc lên như cầm một con ếch nhỏ, liên tục hạ quyền. Máu từ khoang miệng và mũi liên tục trào ra, một vài vết bầm tím trên mặt còn đang nhỏ máu. Bà ta ôm mặt, sợ hãi lùi lại, hoàn toàn không tin hành động vừa rồi. Anh ta không xem bà là phụ nữ, ngược lại, hoàn toàn coi là một hình nhân thế mạng, liên tục trút giận.
Ở một góc nhìn khác...
" Muốn đi theo ta không?"
Nà ní
Anh khí
Hào sảng
Kiêu ngạo ngút trời
Sở Điềm hoàn toàn chết lặng, anh không tin vào tai mình nữa. Anh là ai, từ đầu tới cuối chỉ là tên phế vật không hơn không kém trong mắt mọi người. Rốt cuộc có giá trị gì khiến cô phải lưu tâm.