Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1001
Muốn làm soái bọn họ làm không được! Âu Dương đủ dũng cảm tiến vào trong vạn quân lấy thủ cấp của thượng tướng. Nhưng bảo Âu Dương đồng thời chỉ huy mấy chục vạn người hội chiến, vậy Âu Dương làm không được...
Cho nên từ phương diện khác mà nói, Âu Dương rất bội phục khí phách của Lăng Trung Thiên luôn bày mưu nghĩ kế, quyết thắng trong ngàn dặm. Cái hào khí nắm tất cả trong lòng bàn tay, trong nháy mắt khiến mấy chục vạn người biến thành tro bụi, tọa trấn trung quân, thiên hạ đều ở trong tay ta, Âu Dương đều không làm được...
- Sư phụ ngươi là thủ hạ của ta lúc trước. Năm đó ba mươi mấy người chúng ta từng xâm nhập vào hậu phương lớn của địch quốc. Trên đường đi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế như chẻ tre. Sư phụ ngươi thậm chí từng đứng trước một thành trì của quân địch một người một cung ép tới mức tất cả kẻ địch trong thành đều không dám thò đầu ra!
Lăng Túc bắt đầu kể cho Tử Thần nghe về những truyền kỳ về cả đời Âu Dương!
Đúng... Thật ra Lăng Túc rất muốn kể toàn bộ những truyền kỳ đã qua của cả đời Âu Dương. Kể ra có lẽ phải tới hai trăm vạn chữ... Chỉ có điều cân nhắc đến sự an toàn tính mạng của một người nào đó cuối cùng Lăng Túc vẫn dùng cách nói ngắn gọn để tổng hợp khái quát một chút...
Nghe về quá khứ của Âu Dương, Tử Thần mới biết được, sư phụ của mình không phải là thần linh sống. Chắc hẳn Âu Dương có chết cũng phải được gia phong trở thành thần...
Hóa ra ta có một sự phụ trâu bò bức người như thế...
Lúc này rốt cuộc Tử Thần đã biết mình có vận khí tốt tới mức nào.
- Vận khí của ngươi rất tốt. Trên đời này người muốn bái Tiễn Thần làm sư phụ học lấy kỹ thuật bắn cung kinh thiên động địa kia đâu chỉ có ngàn vạn. Ngươi bái Âu Dương làm sư phụ lại không học được kỹ thuật bắn cung. Ngươi cũng thật đáng thương!
Lăng Túc liếc mắt nhìn hài tử đáng thương này một cái. Không ngờ hài tử này học phương pháp thánh chiến chứ không phải là kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Đây thật sự là một loại bi ai.
- Vậy ta tới chỗ sư phụ xin học kỹ thuật bắn cung!
Tử Thần đã dứt khoát thức tỉnh. Chỉ bằng mượn kỹ thuật bắn cung trâu bò của Âu Dương, cho dù mình phải phế bỏ tất cả học lại một lần nữa cũng đáng giá.
- Thật ra sư phụ ngươi đã từng thu nhận đồ đệ. Chỉ có điều người thật sự trên danh nghĩa có thể trước sau được hắn gọi là đồ đệ chỉ có một mình ngươi thôi!
Lăng Túc vỗ vỗ vào vai của Tử Thần nói.
- Ngươi chính là đồ đệ của ca ca ta sao?
Bỗng nhiên một người trẻ tuổi từ phía xa đi về chỗ này. Người trẻ tuổi kia mặc trang phục có mấy phần tương tự với Âu Dương. Nhìn thấy hắn đi đến, tất cả mọi người đều mỉm cười. Đây chính là đệ đệ của Âu Dương!
Sau bao nhiêu năm như vậy trôi qua, Âu Minh cũng đã lớn lên trở thành một thanh niên. Đến bây giờ Âu Minh vẫn chưa học cái gì. Dùng cách nói của Âu Minh:
- Ta bái sư phụ làm gì? Chờ ca ca của ta trở về, ta sẽ trực tiếp theo ca ca ta học kỹ thuật bắn cung...
Câu này nói không sai. Nếu như nói thiên hạ ngoại trừ Tử Thần ra còn có người nào có thể học được kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, chắc hẳn chính là Âu Minh. Tuy rằng Âu Minh với Âu Dương cũng không hề có liên hệ máu mủ, nhưng Âu Dương lại thật sự xem Âu Minh là đệ đệ.
- Nghe nói chị dâu có một chiêu rất lợi hại là thuật khống chế linh hồn. Đến lúc đó ta cũng sẽ học cả thuật khống chế linh hồn của chị dâu nữa!
Âu Minh cười hì hì. Tuy nhiên thời điểm hắn nói câu này trong số những người đứng bên cạnh lại có người ước ao đố kị.
Hồn tộc, thời điểm hồn tộc ở trong đại chiến Tiên giới đã hoàn toàn bị hủy diệt. Bây giờ Vệ Thi đã là hồn giả cuối cùng. Trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Vệ Thi là người có thể sử dụng thuật khống chế linh hồn này lên tới cực điểm.
Âu Minh thật sự có được ưu thế trời cao chiếu cố. Nếu như nói Tử Thần có thể học được kỹ thuật bắn cung từ chỗ Âu Dương bởi vì thân phận của hắn. Nhưng nếu như muốn học được thuật khống chế linh hồn từ chỗ Vệ Thi chắc hẳn chỉ có một mình Âu Minh.
Không nói đến cái khác, chỉ tiêng việc Âu Minh lôi kéo tay Vệ Thi gọi một câu chị dâu đã có thể trực tiếp thuấn sát Vệ Thi. Người ta đã mở miệng gọi chị dâu, Ngươi có thể không dạy sao?
- Sao ca ca ta còn chưa trở lại vậy?
Tất nhiên Âu Minh không lo lắng cho sự nguy hiểm của Âu Dương. Nếu như nói hắn lang bạt, thiên hạ có thể uy hiếp tính mạng Âu Dương chỉ có một người. Đó chính là Thiên Vương.
Mà bây giờ Thiên Vương đang ngủ say. Nếu hắn muốn phá kén sống lại chỉ sợ vẫn cần một thời gian rất dài. Dù sao ngay cả Thiên Đình, Âu Dương cũng đã chạy tới, còn sợ đi tới những nơi khác sao? Cho nên, thời điểm Âu Minh hỏi ra vấn đề, Lăng Túc và Lý Vĩ đứng bên cạnh đều mỉm cười...
...
Tứ Phương Thành, đây là một thành thị ở biên giới Tây Bắc. Thành thị này vốn đã bị chiếm đóng. Nhưng sau khi Thiên Đình rút lui, thành thị này coi như đã được giải phóng. Cho nên lúc này trong khắp nơi trong thành thị đều đang ca tụng mỹ danh của Tiễn Thần.
- Chàng lại nổi danh rồi!
Vệ Thi khẽ bấm Âu Dương một cái, sau đó trừng mắt với gia hoả này. Tại sao thời điểm gia hoả này ở chung với người khác đều có thể biểu hiện ra bộ dạng đắc đạo cao nhân. Chỉ có thời điểm ở chung một chỗ với mình trái lại càng giống như một... đúng một gã lưu manh...
Ban đầu thời điểm ở trên Xuyên Vân Thuyền, gia hoả này đã giống như một gã lưu manh. Cuối cùng ngay cả hỏa diễm linh hồn của mình cũng bi lừa gạt đi...
- Làm sao vậy? Không hài lòng sao? Nàng đã quên từ lúc ta nhận được linh hồn chi hỏa của nàng còn chưa trả lại cho nàng!
Âu Dương nằm nhoài người ghé sát vào lỗ tai của Vệ Thi chẳng biết xấu hổ nói.
Thật ra Vệ Thi mình cũng biết, trên thực tế, linh hồn chi hỏa căn bản không có ý nghĩa gì. Nhưng nghe thấy Âu Dương nói như thế, dường như linh hồn chi hỏa thật sự ở bên đó.
- Vậy thì thế nào, chàng dám làm gì ta sao?
Vệ Thi trừng mắt với Âu Dương một cái. Đồ lưu manh này chỉ cần ở với mình một lát đã lộ nguyên hình rồi!
- Hừ hừ, trong thiên hạ này chỉ sợ cái tên Tiễn Thần đã đủ khiến người ta run rẩy. Chắc hẳn cũng chỉ có nàng là không hề quan tâm tới ta!
Âu Dương có chút không nói nổi. Tuy nhiên điều này cũng vừa vặn chính là điểm Âu Dương thích Vệ Thi. Âu Dương không hy vọng nữ nhân của mình ở chung với mình chỉ vì sùng bái mình!
- Hai vị ăn cơm hay ở trọ?
Hai người Âu Dương và Vệ Thi hai đi vào trong một tửu điếm. Lúc này bên trong quán rượu vô cùng náo nhiệt. Trên căn bản những nhân vật xuất hiện ở Tây Bắc bất mãn với Thiên Đình đều rất phấn khởi chuẩn bị phản kích.
Mà lúc này hai người vừa đẩy cửa bước vào trong tửu điếm đã nghe thấy mọi người thảo luận xem Tiễn Thần làm thế nào lại cường thế như vậy, làm thế nào mà bá đạo như vậy.
- Mấy con chó các ngươi không phải nói tới Tiễn Thần liền chạy sao? Mẹ nó, đúng là chân chạy! Thấy không, Tiễn Thần vừa ra đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Cho nên từ phương diện khác mà nói, Âu Dương rất bội phục khí phách của Lăng Trung Thiên luôn bày mưu nghĩ kế, quyết thắng trong ngàn dặm. Cái hào khí nắm tất cả trong lòng bàn tay, trong nháy mắt khiến mấy chục vạn người biến thành tro bụi, tọa trấn trung quân, thiên hạ đều ở trong tay ta, Âu Dương đều không làm được...
- Sư phụ ngươi là thủ hạ của ta lúc trước. Năm đó ba mươi mấy người chúng ta từng xâm nhập vào hậu phương lớn của địch quốc. Trên đường đi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế như chẻ tre. Sư phụ ngươi thậm chí từng đứng trước một thành trì của quân địch một người một cung ép tới mức tất cả kẻ địch trong thành đều không dám thò đầu ra!
Lăng Túc bắt đầu kể cho Tử Thần nghe về những truyền kỳ về cả đời Âu Dương!
Đúng... Thật ra Lăng Túc rất muốn kể toàn bộ những truyền kỳ đã qua của cả đời Âu Dương. Kể ra có lẽ phải tới hai trăm vạn chữ... Chỉ có điều cân nhắc đến sự an toàn tính mạng của một người nào đó cuối cùng Lăng Túc vẫn dùng cách nói ngắn gọn để tổng hợp khái quát một chút...
Nghe về quá khứ của Âu Dương, Tử Thần mới biết được, sư phụ của mình không phải là thần linh sống. Chắc hẳn Âu Dương có chết cũng phải được gia phong trở thành thần...
Hóa ra ta có một sự phụ trâu bò bức người như thế...
Lúc này rốt cuộc Tử Thần đã biết mình có vận khí tốt tới mức nào.
- Vận khí của ngươi rất tốt. Trên đời này người muốn bái Tiễn Thần làm sư phụ học lấy kỹ thuật bắn cung kinh thiên động địa kia đâu chỉ có ngàn vạn. Ngươi bái Âu Dương làm sư phụ lại không học được kỹ thuật bắn cung. Ngươi cũng thật đáng thương!
Lăng Túc liếc mắt nhìn hài tử đáng thương này một cái. Không ngờ hài tử này học phương pháp thánh chiến chứ không phải là kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Đây thật sự là một loại bi ai.
- Vậy ta tới chỗ sư phụ xin học kỹ thuật bắn cung!
Tử Thần đã dứt khoát thức tỉnh. Chỉ bằng mượn kỹ thuật bắn cung trâu bò của Âu Dương, cho dù mình phải phế bỏ tất cả học lại một lần nữa cũng đáng giá.
- Thật ra sư phụ ngươi đã từng thu nhận đồ đệ. Chỉ có điều người thật sự trên danh nghĩa có thể trước sau được hắn gọi là đồ đệ chỉ có một mình ngươi thôi!
Lăng Túc vỗ vỗ vào vai của Tử Thần nói.
- Ngươi chính là đồ đệ của ca ca ta sao?
Bỗng nhiên một người trẻ tuổi từ phía xa đi về chỗ này. Người trẻ tuổi kia mặc trang phục có mấy phần tương tự với Âu Dương. Nhìn thấy hắn đi đến, tất cả mọi người đều mỉm cười. Đây chính là đệ đệ của Âu Dương!
Sau bao nhiêu năm như vậy trôi qua, Âu Minh cũng đã lớn lên trở thành một thanh niên. Đến bây giờ Âu Minh vẫn chưa học cái gì. Dùng cách nói của Âu Minh:
- Ta bái sư phụ làm gì? Chờ ca ca của ta trở về, ta sẽ trực tiếp theo ca ca ta học kỹ thuật bắn cung...
Câu này nói không sai. Nếu như nói thiên hạ ngoại trừ Tử Thần ra còn có người nào có thể học được kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, chắc hẳn chính là Âu Minh. Tuy rằng Âu Minh với Âu Dương cũng không hề có liên hệ máu mủ, nhưng Âu Dương lại thật sự xem Âu Minh là đệ đệ.
- Nghe nói chị dâu có một chiêu rất lợi hại là thuật khống chế linh hồn. Đến lúc đó ta cũng sẽ học cả thuật khống chế linh hồn của chị dâu nữa!
Âu Minh cười hì hì. Tuy nhiên thời điểm hắn nói câu này trong số những người đứng bên cạnh lại có người ước ao đố kị.
Hồn tộc, thời điểm hồn tộc ở trong đại chiến Tiên giới đã hoàn toàn bị hủy diệt. Bây giờ Vệ Thi đã là hồn giả cuối cùng. Trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Vệ Thi là người có thể sử dụng thuật khống chế linh hồn này lên tới cực điểm.
Âu Minh thật sự có được ưu thế trời cao chiếu cố. Nếu như nói Tử Thần có thể học được kỹ thuật bắn cung từ chỗ Âu Dương bởi vì thân phận của hắn. Nhưng nếu như muốn học được thuật khống chế linh hồn từ chỗ Vệ Thi chắc hẳn chỉ có một mình Âu Minh.
Không nói đến cái khác, chỉ tiêng việc Âu Minh lôi kéo tay Vệ Thi gọi một câu chị dâu đã có thể trực tiếp thuấn sát Vệ Thi. Người ta đã mở miệng gọi chị dâu, Ngươi có thể không dạy sao?
- Sao ca ca ta còn chưa trở lại vậy?
Tất nhiên Âu Minh không lo lắng cho sự nguy hiểm của Âu Dương. Nếu như nói hắn lang bạt, thiên hạ có thể uy hiếp tính mạng Âu Dương chỉ có một người. Đó chính là Thiên Vương.
Mà bây giờ Thiên Vương đang ngủ say. Nếu hắn muốn phá kén sống lại chỉ sợ vẫn cần một thời gian rất dài. Dù sao ngay cả Thiên Đình, Âu Dương cũng đã chạy tới, còn sợ đi tới những nơi khác sao? Cho nên, thời điểm Âu Minh hỏi ra vấn đề, Lăng Túc và Lý Vĩ đứng bên cạnh đều mỉm cười...
...
Tứ Phương Thành, đây là một thành thị ở biên giới Tây Bắc. Thành thị này vốn đã bị chiếm đóng. Nhưng sau khi Thiên Đình rút lui, thành thị này coi như đã được giải phóng. Cho nên lúc này trong khắp nơi trong thành thị đều đang ca tụng mỹ danh của Tiễn Thần.
- Chàng lại nổi danh rồi!
Vệ Thi khẽ bấm Âu Dương một cái, sau đó trừng mắt với gia hoả này. Tại sao thời điểm gia hoả này ở chung với người khác đều có thể biểu hiện ra bộ dạng đắc đạo cao nhân. Chỉ có thời điểm ở chung một chỗ với mình trái lại càng giống như một... đúng một gã lưu manh...
Ban đầu thời điểm ở trên Xuyên Vân Thuyền, gia hoả này đã giống như một gã lưu manh. Cuối cùng ngay cả hỏa diễm linh hồn của mình cũng bi lừa gạt đi...
- Làm sao vậy? Không hài lòng sao? Nàng đã quên từ lúc ta nhận được linh hồn chi hỏa của nàng còn chưa trả lại cho nàng!
Âu Dương nằm nhoài người ghé sát vào lỗ tai của Vệ Thi chẳng biết xấu hổ nói.
Thật ra Vệ Thi mình cũng biết, trên thực tế, linh hồn chi hỏa căn bản không có ý nghĩa gì. Nhưng nghe thấy Âu Dương nói như thế, dường như linh hồn chi hỏa thật sự ở bên đó.
- Vậy thì thế nào, chàng dám làm gì ta sao?
Vệ Thi trừng mắt với Âu Dương một cái. Đồ lưu manh này chỉ cần ở với mình một lát đã lộ nguyên hình rồi!
- Hừ hừ, trong thiên hạ này chỉ sợ cái tên Tiễn Thần đã đủ khiến người ta run rẩy. Chắc hẳn cũng chỉ có nàng là không hề quan tâm tới ta!
Âu Dương có chút không nói nổi. Tuy nhiên điều này cũng vừa vặn chính là điểm Âu Dương thích Vệ Thi. Âu Dương không hy vọng nữ nhân của mình ở chung với mình chỉ vì sùng bái mình!
- Hai vị ăn cơm hay ở trọ?
Hai người Âu Dương và Vệ Thi hai đi vào trong một tửu điếm. Lúc này bên trong quán rượu vô cùng náo nhiệt. Trên căn bản những nhân vật xuất hiện ở Tây Bắc bất mãn với Thiên Đình đều rất phấn khởi chuẩn bị phản kích.
Mà lúc này hai người vừa đẩy cửa bước vào trong tửu điếm đã nghe thấy mọi người thảo luận xem Tiễn Thần làm thế nào lại cường thế như vậy, làm thế nào mà bá đạo như vậy.
- Mấy con chó các ngươi không phải nói tới Tiễn Thần liền chạy sao? Mẹ nó, đúng là chân chạy! Thấy không, Tiễn Thần vừa ra đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!