Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1005
Lúc này chuyện Âu Dương dẫn dắt Chiến tộc bước vào ngoại vực đã truyền đến tai Thiên Đình. Không ai có thể ngờ được Âu Dương quá lợi hại tới mức như vậy.
Cuộc chiến ngoại vực, điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu Chiến tộc đã quyết liều mạng. Mà một khi tất cả trăm vạn Chiến tộc đều buông tay buông chân, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này sẽ thành thế nào.
Cho nên khi tin tức kia truyền tới Lạc Tuyết Nguyên, Tây Bắc, tất cả cường giả Thiên Đình gần như đều bị đả kích hoàn toàn! Vốn tới nơi này làm vật hy sinh bọn họ vẫn không hề nói gì. Bởi vì bất kỳ ai cũng biết, cho dù có đánh trận chiến này cũng sẽ không chết quá nhiều người. Cuối cùng bọn họ sẽ đầu hàng hoặc là chạy trốn.
Chiến tộc, được xưng là một chủng tộc sinh ra để chiến đấu. Một khi đến ngoại vực, thử tưởng tượng một chút đi, bọn họ sẽ điên cuồng tới mức nào! Mà bây giờ tin tức không chết không dừng được truyền ra giống như một cái búa tạ mạnh mẽ oanh kích vào tâm linh của mỗi người. Chuyện này đối với sĩ khí thực sự là một đả kích đến mức cực hạn!
Chiến đấu một trận ở ngoại vực không chết không thôi! Tin tức kia như gió truyền khắp Tiên giới. Không nghi ngờ chút nào, lần này liên quân Tiên Giới trực tiếp sôi trào. Trước khi Chiến tộc và Âu Dương xuất hiện, không hề có một người nào từng nghĩ tới chuyện chiến đấu ở ngoại vực. Không chết không thôi bọn họ lại càng không người nào dám nói.
Mặc dù đối diện với nhân số ít cũng phải đến mấy trăm ngàn người. Một chiến đấu khiến mấy trăm ngàn cường giả Nhân tộc chôn xương tại ngoại vực. Hào khí như vậy chỉ sợ chỉ có một mình Âu Dương mới có được! Dũng khí như vậy cũng chỉ có Chiến tộc mới có! Cuộc chiến không chết không thôi trực tiếp trở thành trung tâm chú ý của tất cả Tiên giới. Thậm chí có người suy đoán, trong trận chiến này, có lẽ Thiên Đình sẽ hoảng sợ, có lẽ ngay cả chiến trường ngoại vực cũng không dám tiến đã liền ảo não cút khỏi phía bắc khiến Âu Dương không uổng người nào chỉ cần một câu nói đầu tiên đã doạ khiến tất cả Thiên Đình phải rút lui.
Nếu như trước đây có người nói có thể dọa cường giả Thiên Đình phải bỏ chạy, chuyện như vậy chắc chắn sẽ là chuyện cười, còn là một chuyện cười rất tẻ nhạt. Nhưng bây giờ lại khác. Hiện tại tất cả Tiên giới đều đang suy đoán, liệu có phải Thiên Đình sẽ bị một câu nói của Âu Dương doạ bỏ chạy hay không.
- Âu Dương quá hung tàn, đây mới là tính cách của Âu Dương. Dẫn theo trăm vạn Chiến tộc chờ ngươi ở ngoại vực. Người nào tới người đó phải chết, một tên cũng không để lại!
Tiểu Nhạc cầm viên gạch giơ lên kêu gào. Nếu như lúc này Âu Dương ở chỗ này, bất kể nói thế nào Tiểu Nhạc cũng nhất định sẽ cùng theo để tham gia vào trận đại chiến này.
- Chuyện này đối với tất cả liên quân Tiên Giới nói đều là một tin tức vô cùng tốt. Thật không thể tưởng tượng được, Âu Dương vừa trở về đã liên tiếp làm hai chuyện lớn như thế. Xem ra chúng ta thật sự không bằng Âu Dương!
Ngụy Bỉnh Dập bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Cuộc chiến ngoại vực như thế chỉ sợ chỉ có Âu Dương mới dám đánh.
Bởi vì Âu Dương có Chiến tộc mạnh mẽ nhất trong tất cả Tiên giới. Tuy rằng số lượng Chiến tộc chỉ có trăm vạn người, nhưng lần này cho dù Thiên Đình phái đi ngàn vạn cường giả cũng nhất định sẽ bị Chiến tộc ăn sạch. Mỗi Chiến tộc ở ngoại vực chắc chắn đều là cường giả siêu cấp dũng mãnh không sợ chết. Ngươi suy nghĩ một chút trưởng lão Chiến tộc vỗ ngực nói nếu như chạy một người, ta liền tự sát tạ tội. Ngươi có thể tưởng tượng được Chiến tộc vui mừng được chiến đấu tới mức nào! Mỗi một chủng tộc đều có tín ngưỡng của mình. Chỉ có Chiến tộc, tín ngưỡng của Chiến tộc chính là Vương của bọn họ. Chỉ cần Âu Dương nói một câu trăm vạn Chiến tộc tuyệt đối sẽ dũng mãnh không sợ chết.
- Trận chiến này Âu Dương muốn hoàn toàn nắm được phía bắc đồng thời đánh Thiên Đình đến mức đầu không ngóc lên được!
Bạch Tinh nắm Yêu thần thương nói. Thật ra hiện tại hắn rất muốn tiến vào chiến trường ngoại vực. Nhưng lần này Âu Dương nói rõ là chiến tranh của Chiến tộc, không có liên quan với những người khác. Hắn đi cũng không tiện.
- Tú Nhi, trận chiến này chúng ta không thể tiếp. Đây là phải là một trận chiến đấu chắc chắn sẽ thua sao?
Lý Thu Linh không ngốc. Nàng biết, nếu như nàng và Trịnh Tú Nhi bước vào trong trận chiến đó, rất có khả năng sẽ không đi ra được!
- Không tiếp! Có thể không tiếp được sao? Bây giờ trăm vạn Chiến tộc đã bước vào ngoại vực. Nếu như bây giờ chúng ta bỏ chạy, như vậy...
Hiện tại Trịnh Tú Nhi cũng rất bối rối. Cho tới giờ phút này nàng mới biết được, so với Âu Dương, nàng chỉ có thể là một tiểu tử, một binh tốt. Thời diểm Thiên Đình đánh người khác tuy rằng đánh rất đã nghiền, nhưng chưa từng điên cuồng như vậy.
Mà bây giờ Âu Dương dẫn theo Chiến tộc trở lại. Trận chiến đầu tiên đã muốn đưa cho bọn hắn một trận đánh siêu cấp tiêu diệt toàn đoàn! Âu Dương một người một ngựa dẫn theo Chiến tộc ở ngoại vực chờ ngươi đến liền giết sạch đoàn của ngươi. Ngươi không đến Thiên Đình liền cút ra khỏi phía bắc cho ta.
Một khi Thiên Đình cút khỏi phía bắc, như vậy tiếp theo Âu Dương nhất định sẽ từng bước ép sát, không cho Thiên Đình co bất kỳ cơ hội thở lấy hơi nào!
- Thiên Vương nói không sai. Thiên Vương bảo chúng ta phải chú ý thật kỹ tới hướng đi của Âu Dương. Một khi Âu Dương trở về, vậy phải đổi công làm thủ, chờ đợi Thiên vương trở về. Nhưng chúng ta đều quá khinh thường Âu Dương, cho nên mặc dù đang trong tình trạng tốt đẹp vẫn bị Âu Dương dùng hai trận chiến dồn chúng ta tới mức tiến thối lưỡng nan! Một chiêu đổi khách làm chủ này của hắn sử dụng quả thực xuất thần nhập hóa!
Trịnh Tú Nhi thở dài. Tuy rằng nàng rất muốn đánh với Âu Dương, nhưng nàng không ngốc chút nào. Nàng biết, một khi đi vào, vậy chính là một con đường chết.
- Rút lui thôi.
Lý Thu Linh nhìn Trịnh Tú Nhi nói. Mà thời điểm nàng nói ra câu này, nàng biết, bọn họ đã mất đi bất kỳ hy vọng thắng lợi nào.
- Cứ đem phía bắc tặng cho Âu Dương như vậy sao?
Rõ ràng Trịnh Tú Nhi vẫn không cam lòng. Nhưng chuyện đến nước này không phải là vấn đề nàng cam tâm hay không cam lòng. Dùng cách nói của Âu Dương, ngươi chính là một tiểu tử. Ngươi có tư cách gì mặt đối mặt với ta!
Bây giờ vừa vặn ứng với câu nói của Âu Dương. Thậm chí ngay cả tư cách trực tiếp đối kháng với Âu Dương nàng cũng không có...
- Rút lui đi! Rút lui, chúng ta còn có thể duy trì một ít lực lượng. Nếu như đánh trận chiến này mặc dù hai người chúng ta có thể chạy thoát, chỉ sợ tất cả Nhân tộc đều sẽ làm phản!
Lý Thu Linh cân nhắc rất rõ ràng. Nếu như lôi kéo mấy chục vạn người này đi chịu chết, như vậy sau đó Nhân tộc còn có thể thật lòng đi theo Thiên Đình sao?
Sở dĩ Thiên Đình rất trâu bò bởi vì tám phần mười Nhân tộc đều quy thuận Thiên Đình.
- Trở lại thủ! Chờ Thiên Vương trở về!
Cuối cùng, Lý Thu Linh đã quyết định chủ ý! Trận chiến này hẳn sẽ là một trận chiến ác liệt thảm khốc tại ngoại vực không ngờ lại kết thúc với phương thức như vậy!
Cuộc chiến ngoại vực, điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu Chiến tộc đã quyết liều mạng. Mà một khi tất cả trăm vạn Chiến tộc đều buông tay buông chân, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này sẽ thành thế nào.
Cho nên khi tin tức kia truyền tới Lạc Tuyết Nguyên, Tây Bắc, tất cả cường giả Thiên Đình gần như đều bị đả kích hoàn toàn! Vốn tới nơi này làm vật hy sinh bọn họ vẫn không hề nói gì. Bởi vì bất kỳ ai cũng biết, cho dù có đánh trận chiến này cũng sẽ không chết quá nhiều người. Cuối cùng bọn họ sẽ đầu hàng hoặc là chạy trốn.
Chiến tộc, được xưng là một chủng tộc sinh ra để chiến đấu. Một khi đến ngoại vực, thử tưởng tượng một chút đi, bọn họ sẽ điên cuồng tới mức nào! Mà bây giờ tin tức không chết không dừng được truyền ra giống như một cái búa tạ mạnh mẽ oanh kích vào tâm linh của mỗi người. Chuyện này đối với sĩ khí thực sự là một đả kích đến mức cực hạn!
Chiến đấu một trận ở ngoại vực không chết không thôi! Tin tức kia như gió truyền khắp Tiên giới. Không nghi ngờ chút nào, lần này liên quân Tiên Giới trực tiếp sôi trào. Trước khi Chiến tộc và Âu Dương xuất hiện, không hề có một người nào từng nghĩ tới chuyện chiến đấu ở ngoại vực. Không chết không thôi bọn họ lại càng không người nào dám nói.
Mặc dù đối diện với nhân số ít cũng phải đến mấy trăm ngàn người. Một chiến đấu khiến mấy trăm ngàn cường giả Nhân tộc chôn xương tại ngoại vực. Hào khí như vậy chỉ sợ chỉ có một mình Âu Dương mới có được! Dũng khí như vậy cũng chỉ có Chiến tộc mới có! Cuộc chiến không chết không thôi trực tiếp trở thành trung tâm chú ý của tất cả Tiên giới. Thậm chí có người suy đoán, trong trận chiến này, có lẽ Thiên Đình sẽ hoảng sợ, có lẽ ngay cả chiến trường ngoại vực cũng không dám tiến đã liền ảo não cút khỏi phía bắc khiến Âu Dương không uổng người nào chỉ cần một câu nói đầu tiên đã doạ khiến tất cả Thiên Đình phải rút lui.
Nếu như trước đây có người nói có thể dọa cường giả Thiên Đình phải bỏ chạy, chuyện như vậy chắc chắn sẽ là chuyện cười, còn là một chuyện cười rất tẻ nhạt. Nhưng bây giờ lại khác. Hiện tại tất cả Tiên giới đều đang suy đoán, liệu có phải Thiên Đình sẽ bị một câu nói của Âu Dương doạ bỏ chạy hay không.
- Âu Dương quá hung tàn, đây mới là tính cách của Âu Dương. Dẫn theo trăm vạn Chiến tộc chờ ngươi ở ngoại vực. Người nào tới người đó phải chết, một tên cũng không để lại!
Tiểu Nhạc cầm viên gạch giơ lên kêu gào. Nếu như lúc này Âu Dương ở chỗ này, bất kể nói thế nào Tiểu Nhạc cũng nhất định sẽ cùng theo để tham gia vào trận đại chiến này.
- Chuyện này đối với tất cả liên quân Tiên Giới nói đều là một tin tức vô cùng tốt. Thật không thể tưởng tượng được, Âu Dương vừa trở về đã liên tiếp làm hai chuyện lớn như thế. Xem ra chúng ta thật sự không bằng Âu Dương!
Ngụy Bỉnh Dập bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Cuộc chiến ngoại vực như thế chỉ sợ chỉ có Âu Dương mới dám đánh.
Bởi vì Âu Dương có Chiến tộc mạnh mẽ nhất trong tất cả Tiên giới. Tuy rằng số lượng Chiến tộc chỉ có trăm vạn người, nhưng lần này cho dù Thiên Đình phái đi ngàn vạn cường giả cũng nhất định sẽ bị Chiến tộc ăn sạch. Mỗi Chiến tộc ở ngoại vực chắc chắn đều là cường giả siêu cấp dũng mãnh không sợ chết. Ngươi suy nghĩ một chút trưởng lão Chiến tộc vỗ ngực nói nếu như chạy một người, ta liền tự sát tạ tội. Ngươi có thể tưởng tượng được Chiến tộc vui mừng được chiến đấu tới mức nào! Mỗi một chủng tộc đều có tín ngưỡng của mình. Chỉ có Chiến tộc, tín ngưỡng của Chiến tộc chính là Vương của bọn họ. Chỉ cần Âu Dương nói một câu trăm vạn Chiến tộc tuyệt đối sẽ dũng mãnh không sợ chết.
- Trận chiến này Âu Dương muốn hoàn toàn nắm được phía bắc đồng thời đánh Thiên Đình đến mức đầu không ngóc lên được!
Bạch Tinh nắm Yêu thần thương nói. Thật ra hiện tại hắn rất muốn tiến vào chiến trường ngoại vực. Nhưng lần này Âu Dương nói rõ là chiến tranh của Chiến tộc, không có liên quan với những người khác. Hắn đi cũng không tiện.
- Tú Nhi, trận chiến này chúng ta không thể tiếp. Đây là phải là một trận chiến đấu chắc chắn sẽ thua sao?
Lý Thu Linh không ngốc. Nàng biết, nếu như nàng và Trịnh Tú Nhi bước vào trong trận chiến đó, rất có khả năng sẽ không đi ra được!
- Không tiếp! Có thể không tiếp được sao? Bây giờ trăm vạn Chiến tộc đã bước vào ngoại vực. Nếu như bây giờ chúng ta bỏ chạy, như vậy...
Hiện tại Trịnh Tú Nhi cũng rất bối rối. Cho tới giờ phút này nàng mới biết được, so với Âu Dương, nàng chỉ có thể là một tiểu tử, một binh tốt. Thời diểm Thiên Đình đánh người khác tuy rằng đánh rất đã nghiền, nhưng chưa từng điên cuồng như vậy.
Mà bây giờ Âu Dương dẫn theo Chiến tộc trở lại. Trận chiến đầu tiên đã muốn đưa cho bọn hắn một trận đánh siêu cấp tiêu diệt toàn đoàn! Âu Dương một người một ngựa dẫn theo Chiến tộc ở ngoại vực chờ ngươi đến liền giết sạch đoàn của ngươi. Ngươi không đến Thiên Đình liền cút ra khỏi phía bắc cho ta.
Một khi Thiên Đình cút khỏi phía bắc, như vậy tiếp theo Âu Dương nhất định sẽ từng bước ép sát, không cho Thiên Đình co bất kỳ cơ hội thở lấy hơi nào!
- Thiên Vương nói không sai. Thiên Vương bảo chúng ta phải chú ý thật kỹ tới hướng đi của Âu Dương. Một khi Âu Dương trở về, vậy phải đổi công làm thủ, chờ đợi Thiên vương trở về. Nhưng chúng ta đều quá khinh thường Âu Dương, cho nên mặc dù đang trong tình trạng tốt đẹp vẫn bị Âu Dương dùng hai trận chiến dồn chúng ta tới mức tiến thối lưỡng nan! Một chiêu đổi khách làm chủ này của hắn sử dụng quả thực xuất thần nhập hóa!
Trịnh Tú Nhi thở dài. Tuy rằng nàng rất muốn đánh với Âu Dương, nhưng nàng không ngốc chút nào. Nàng biết, một khi đi vào, vậy chính là một con đường chết.
- Rút lui thôi.
Lý Thu Linh nhìn Trịnh Tú Nhi nói. Mà thời điểm nàng nói ra câu này, nàng biết, bọn họ đã mất đi bất kỳ hy vọng thắng lợi nào.
- Cứ đem phía bắc tặng cho Âu Dương như vậy sao?
Rõ ràng Trịnh Tú Nhi vẫn không cam lòng. Nhưng chuyện đến nước này không phải là vấn đề nàng cam tâm hay không cam lòng. Dùng cách nói của Âu Dương, ngươi chính là một tiểu tử. Ngươi có tư cách gì mặt đối mặt với ta!
Bây giờ vừa vặn ứng với câu nói của Âu Dương. Thậm chí ngay cả tư cách trực tiếp đối kháng với Âu Dương nàng cũng không có...
- Rút lui đi! Rút lui, chúng ta còn có thể duy trì một ít lực lượng. Nếu như đánh trận chiến này mặc dù hai người chúng ta có thể chạy thoát, chỉ sợ tất cả Nhân tộc đều sẽ làm phản!
Lý Thu Linh cân nhắc rất rõ ràng. Nếu như lôi kéo mấy chục vạn người này đi chịu chết, như vậy sau đó Nhân tộc còn có thể thật lòng đi theo Thiên Đình sao?
Sở dĩ Thiên Đình rất trâu bò bởi vì tám phần mười Nhân tộc đều quy thuận Thiên Đình.
- Trở lại thủ! Chờ Thiên Vương trở về!
Cuối cùng, Lý Thu Linh đã quyết định chủ ý! Trận chiến này hẳn sẽ là một trận chiến ác liệt thảm khốc tại ngoại vực không ngờ lại kết thúc với phương thức như vậy!