Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1030
Về phần Tiểu Thiên... Đầu óc của gia hỏa này tương đối đơn giản, đương nhiên không thể minh bạch ý nghĩa của chuyện này, cho nên lúc này sắc mặt Tiểu Thiên tương đối xấu xí, một hậu bối đến Ngụy gia bọn họ tìm nơi nương tựa, không bị người của thiên đình giết chết, lại chết trong tay Ngụy Bỉnh Dập, sau này kêu hắn phải làm người như thế nào?
Vậy mới nói hắn không thông minh! Tên gia hỏa này không dùng đầu ngẫm lại, nếu như hôm nay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập không xuất hiện ở Minh Khê thành, như vậy Ngụy gia bọn họ thực sự có thể chống đối với công kích của thiên đình sao? Chuyện này hiển nhiên không có khả năng.
- Đây là Âu Dương đang giúp chúng ta!
Mộng Hi truyền âm nói cho Tiểu Thiên, nàng biết rất rõ, với chỉ số thông minh của Tiểu Thiên khẳng định không thể minh bạch ý nghĩa bên trong.
- Giúp chúng ta?
Tiểu Thiên sửng sốt, nhưng hắn biết, nếu Mộng Hi đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý của nàng, cho nên hắn cũng không tỏ thái độ gì nữa.
- Đây là Thần Tiễn sao?
Vô số đệ tử Ngụy gia đứng từ xa nhìn Âu Dương, trong mắt bọn họ đều mang vẻ cháy bỏng, bọn họ không quen biết Triệu Khiêm Phong, cho nên Triệu Khiêm Phong sống hay chết cũng không có bất cứ ý nghĩa gì với bọn họ, điều bọn họ nhìn thấy chính là Âu Dương vừa đến đây, chỉ nói mấy câu đã khiến người của thiên đình chạy trốn giống như chó nhà có tang...
- Ma Vương quả nhiên giống như trong tin đồn.
Rất nhiều người nhìn Ngụy Bỉnh Dập đều lộ ra thần sắc sợ hãi. Mặc dù đám đệ tử hậu bối của Ngụy gia cũng thường xuyên chiến đấu, nhưng cuộc chiến sinh tử thật sự đã có mấy người nhìn thấy? Có mấy người có thể bước ra từ núi đao biển máu như Âu Dương?
Trong mắt Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập không tính là lãnh huyết, sát nhân đối với Ngụy Bỉnh Dập mà nói không đáng kể chút nào, trong Phượng Hoàng thành hồn phách vô tội đâu chỉ có trăm vạn, nhưng Ngụy Bỉnh Dập đã làm thế nào? Trong một sớm một chiều giết sạch tất cả. Khi đã đạt đến trình độ như Ngụy Bỉnh Dập, đúng và sai đôi khi đã không còn quan trọng, trong lòng hắn, chỉ cần mình cho là đúng thì chính là đúng.
- Đứng đây làm gì! Hôm nay Ngụy gia có khách nhân tôn quý nhất, lập tức thu dọn!
Mộng Hi thấy tất cả mọi người đều đứng ngây ra nhìn hai người, cũng biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Nếu như hai người kia mất hứng, nói không chừng trực tiếp rời đi, chuyện này không phải không có khả năng.
Hai lão gia xem thiên đình như hậu hoa viên của mình thì còn chuyện gì không dám làm? Ma Vương là cường giả thống trị một giới, cường giả Ma tộc dưới trướng Ma Vương nhiều như mây. Âu Dương, Thần Tiễn, đồng dạng còn là Chiến Vương, cho đến lúc này, ở chỗ giao giới nam bắc, Chiến tộc vẫn đang không ngừng mạnh mẽ tấn công, có người nói mấy ngày này Chiến tộc chỉ dựa vào trăm vạn người đã đánh cho hơn một nghìn vạn cường giả Nhân tộc không còn lực chống đỡ, chiến tuyến đã thối lui về sau tám ngàn dặm..
Hai kẻ biến thái như vậy tới Ngụy gia, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng vẻ vang.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ngụy gia trở nên bận rộn, Tiểu Thiên và Mộng Hi mang theo ba hài tử của mình vội vàng ngênh đón Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập tiến vào Ngụy gia, mặc dù sau khi trải qua đại chiến, Ngụy gia có chút hỗn loạn, nhưng người của Ngụy gia rất nhiều, cho nên không mất bao lâu đã có thể thu thập sạch sẽ.
Ngụy gia trong Minh Khê thành chính là nhất mạch của Ma Vương! Nghe đồn từ vô số năm trước Ngụy gia đã tới nơi này cắm rễ, nhưng chưa bao giờ có người chứng thực.
Hôm nay, toàn bộ Minh Khê thành đều nhận được tin tức! Lúc này Thần Tiễn Âu Dương hoành hành thiên hạ đang cùng với Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập ở Ngụy gia! Tin tức này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp toàn bộ Minh Khê thành.
Rất nhiều người xông đến Minh Khê thành muốn nhìn thấy dung mạo của Thần Tiễn và Ma Vương, nhưng nhưng không ai thực sự dám xông vào, mặc dù hai người này vô cùng nổi tiếng, nhưng đều là hung danh. Tuyệt đối không ai cho rằng Âu Dương và Ma Vương là người nhân nghĩa, máu tươi trên tay hai người sợ rằng đủ nhuộm đỏ nước sông bên cạnh Minh Khê thành hơn trăm năm không phai màu...
- Thì ra là như vậy...
Tiểu Thiên và Mộng Hi cùng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, tổng cộng bốn người ngồi trong phòng khách, lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ có bốn người bọn họ, lúc này Mộng Hi bất chấp thân phận chủ nhân của Ngụy gia, tự mình châm trà cho Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương!
- Ta nói chàng cũng thật là ngốc nghếch, sau này có chuyện gì ta không nói, chàng cũng bớt lời đi!
Mộng Hi liếc mắt nhìn Tiểu Thiên, tên gia hỏa này từ trước đến giờ đều rất ít dùng đầu óc.
- Tiểu Thiên, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không biết suy nghĩ chín chắn!
Âu Dương vỗ vai Tiểu Thiên, đối với trình độ ngu ngốc của Tiểu Thiên, Âu Dương chỉ có thể biểu thị thật đáng tiếc. Bang trợ rõ ràng như vậy mà hắn cũng không nhìn thấy?
Ngụy Bỉnh Dập cũng lắc đầu nói:
- Ài, Mộng Hi à Mộng Hi, nếu như ngươi làm nhà tiên tri dưới trướng của ta, không phải tốt hơn là lấy tên ngu ngốc này sao, xem ra quyết định trước kia của ta thực sự là vô cùng sai lầm.
Ngụy Bỉnh Dập làm bộ thở dài, nhưng mọi người đều nhìn ra Ngụy Bỉnh Dập đang nói đùa.
Kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập xác định thích Mộng Hi, nhưng tình cảm này không giống như Tiểu Thiên, trong mắt Ngụy Bỉnh Dập, Mộng Hi giống như một muội muội, chứ không phải người yêu, có thể cũng chính vì như vậy, Ngụy Bỉnh Dập mới có thể lần đầu tiên vi phạm tính cách lãnh huyết của mình, thả cho Tiểu Thiên và Mộng Hi rời đi, để bọn họ tới nơi này an tâm sinh sống.
Âu Dương nhấp một ngụm chè xanh nói:
- Ta cũng được xem là nửa bà mối!
- Hắc hắc, xác thực phải đa tạ đại ca...
Mỗi khi Tiểu Thiên nhìn thấy Âu Dương đều có chút xấu hổ, trước kia hắn còn hiểu lầm Âu Dương thích Mộng Hi, hiện tại ngẫm lại lúc mình lòng dạ hẹp hòi, Tiểu Thiên đặc biệt thấy xấu hổ.
- Gọi các tôn nhi đến bái kiến gia gia ta đi!
Ngụy Bỉnh Dập vừa nói vừa ra vẻ ngồi xuống, nhưng hắn vừa làm liền cảm thấy có một luồng sát khí bay tới, sau đó chiến nhận của Ngụy Bỉnh Dập chớp động, nhưng lần này chiến nhận của hắn lại chém sai vị trí, mặc dù một ly trà bị chiến nhận chém vỡ, nhưng toàn bộ nước trà lại đổ xuống trên người Ngụy Bỉnh Dập!
- Xin lỗi, ta trượt tay..
Âu Dương quay về phía Mộng Hi lắc lắc tay, ý bảo rót cho mình một chén khác...
- Ngươi... Ngươi cố tình muốn gây chuyện đúng không!
Ngụy Bỉnh Dập cũng tức giận! Trượt tay? Trượt tay thật sự có trình độ như vậy sao. Lúc nãy Âu Dương cách hắn gần hai thước, nếu trượt tay có thể bắn nước lên người mình như vậy sao.
- Rầm!
Âu Dương vỗ bàn trực tiếp đứng lên chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Tên khốn khiếp nhà ngươi suốt cả đường đi luôn chiếm tiện nghi của ta, ta không phát hỏa không có nghĩa là ta không tức giận!
- Thì thế nào...
Ngụy Bỉnh Dập cũng cầm chiến đao trong tay, hai người nhất thời thật sự có dáng vẻ muốn giương cung bạt kiếm, nhưng Tiểu Thiên và Mộng Hi vẫn yên lặng ngồi tại chỗ. Rất hiển nhiên hai người kia căn bản sẽ không làm gì bọn họ!
Vậy mới nói hắn không thông minh! Tên gia hỏa này không dùng đầu ngẫm lại, nếu như hôm nay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập không xuất hiện ở Minh Khê thành, như vậy Ngụy gia bọn họ thực sự có thể chống đối với công kích của thiên đình sao? Chuyện này hiển nhiên không có khả năng.
- Đây là Âu Dương đang giúp chúng ta!
Mộng Hi truyền âm nói cho Tiểu Thiên, nàng biết rất rõ, với chỉ số thông minh của Tiểu Thiên khẳng định không thể minh bạch ý nghĩa bên trong.
- Giúp chúng ta?
Tiểu Thiên sửng sốt, nhưng hắn biết, nếu Mộng Hi đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý của nàng, cho nên hắn cũng không tỏ thái độ gì nữa.
- Đây là Thần Tiễn sao?
Vô số đệ tử Ngụy gia đứng từ xa nhìn Âu Dương, trong mắt bọn họ đều mang vẻ cháy bỏng, bọn họ không quen biết Triệu Khiêm Phong, cho nên Triệu Khiêm Phong sống hay chết cũng không có bất cứ ý nghĩa gì với bọn họ, điều bọn họ nhìn thấy chính là Âu Dương vừa đến đây, chỉ nói mấy câu đã khiến người của thiên đình chạy trốn giống như chó nhà có tang...
- Ma Vương quả nhiên giống như trong tin đồn.
Rất nhiều người nhìn Ngụy Bỉnh Dập đều lộ ra thần sắc sợ hãi. Mặc dù đám đệ tử hậu bối của Ngụy gia cũng thường xuyên chiến đấu, nhưng cuộc chiến sinh tử thật sự đã có mấy người nhìn thấy? Có mấy người có thể bước ra từ núi đao biển máu như Âu Dương?
Trong mắt Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập không tính là lãnh huyết, sát nhân đối với Ngụy Bỉnh Dập mà nói không đáng kể chút nào, trong Phượng Hoàng thành hồn phách vô tội đâu chỉ có trăm vạn, nhưng Ngụy Bỉnh Dập đã làm thế nào? Trong một sớm một chiều giết sạch tất cả. Khi đã đạt đến trình độ như Ngụy Bỉnh Dập, đúng và sai đôi khi đã không còn quan trọng, trong lòng hắn, chỉ cần mình cho là đúng thì chính là đúng.
- Đứng đây làm gì! Hôm nay Ngụy gia có khách nhân tôn quý nhất, lập tức thu dọn!
Mộng Hi thấy tất cả mọi người đều đứng ngây ra nhìn hai người, cũng biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Nếu như hai người kia mất hứng, nói không chừng trực tiếp rời đi, chuyện này không phải không có khả năng.
Hai lão gia xem thiên đình như hậu hoa viên của mình thì còn chuyện gì không dám làm? Ma Vương là cường giả thống trị một giới, cường giả Ma tộc dưới trướng Ma Vương nhiều như mây. Âu Dương, Thần Tiễn, đồng dạng còn là Chiến Vương, cho đến lúc này, ở chỗ giao giới nam bắc, Chiến tộc vẫn đang không ngừng mạnh mẽ tấn công, có người nói mấy ngày này Chiến tộc chỉ dựa vào trăm vạn người đã đánh cho hơn một nghìn vạn cường giả Nhân tộc không còn lực chống đỡ, chiến tuyến đã thối lui về sau tám ngàn dặm..
Hai kẻ biến thái như vậy tới Ngụy gia, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng vẻ vang.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ngụy gia trở nên bận rộn, Tiểu Thiên và Mộng Hi mang theo ba hài tử của mình vội vàng ngênh đón Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập tiến vào Ngụy gia, mặc dù sau khi trải qua đại chiến, Ngụy gia có chút hỗn loạn, nhưng người của Ngụy gia rất nhiều, cho nên không mất bao lâu đã có thể thu thập sạch sẽ.
Ngụy gia trong Minh Khê thành chính là nhất mạch của Ma Vương! Nghe đồn từ vô số năm trước Ngụy gia đã tới nơi này cắm rễ, nhưng chưa bao giờ có người chứng thực.
Hôm nay, toàn bộ Minh Khê thành đều nhận được tin tức! Lúc này Thần Tiễn Âu Dương hoành hành thiên hạ đang cùng với Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập ở Ngụy gia! Tin tức này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp toàn bộ Minh Khê thành.
Rất nhiều người xông đến Minh Khê thành muốn nhìn thấy dung mạo của Thần Tiễn và Ma Vương, nhưng nhưng không ai thực sự dám xông vào, mặc dù hai người này vô cùng nổi tiếng, nhưng đều là hung danh. Tuyệt đối không ai cho rằng Âu Dương và Ma Vương là người nhân nghĩa, máu tươi trên tay hai người sợ rằng đủ nhuộm đỏ nước sông bên cạnh Minh Khê thành hơn trăm năm không phai màu...
- Thì ra là như vậy...
Tiểu Thiên và Mộng Hi cùng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, tổng cộng bốn người ngồi trong phòng khách, lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ có bốn người bọn họ, lúc này Mộng Hi bất chấp thân phận chủ nhân của Ngụy gia, tự mình châm trà cho Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương!
- Ta nói chàng cũng thật là ngốc nghếch, sau này có chuyện gì ta không nói, chàng cũng bớt lời đi!
Mộng Hi liếc mắt nhìn Tiểu Thiên, tên gia hỏa này từ trước đến giờ đều rất ít dùng đầu óc.
- Tiểu Thiên, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không biết suy nghĩ chín chắn!
Âu Dương vỗ vai Tiểu Thiên, đối với trình độ ngu ngốc của Tiểu Thiên, Âu Dương chỉ có thể biểu thị thật đáng tiếc. Bang trợ rõ ràng như vậy mà hắn cũng không nhìn thấy?
Ngụy Bỉnh Dập cũng lắc đầu nói:
- Ài, Mộng Hi à Mộng Hi, nếu như ngươi làm nhà tiên tri dưới trướng của ta, không phải tốt hơn là lấy tên ngu ngốc này sao, xem ra quyết định trước kia của ta thực sự là vô cùng sai lầm.
Ngụy Bỉnh Dập làm bộ thở dài, nhưng mọi người đều nhìn ra Ngụy Bỉnh Dập đang nói đùa.
Kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập xác định thích Mộng Hi, nhưng tình cảm này không giống như Tiểu Thiên, trong mắt Ngụy Bỉnh Dập, Mộng Hi giống như một muội muội, chứ không phải người yêu, có thể cũng chính vì như vậy, Ngụy Bỉnh Dập mới có thể lần đầu tiên vi phạm tính cách lãnh huyết của mình, thả cho Tiểu Thiên và Mộng Hi rời đi, để bọn họ tới nơi này an tâm sinh sống.
Âu Dương nhấp một ngụm chè xanh nói:
- Ta cũng được xem là nửa bà mối!
- Hắc hắc, xác thực phải đa tạ đại ca...
Mỗi khi Tiểu Thiên nhìn thấy Âu Dương đều có chút xấu hổ, trước kia hắn còn hiểu lầm Âu Dương thích Mộng Hi, hiện tại ngẫm lại lúc mình lòng dạ hẹp hòi, Tiểu Thiên đặc biệt thấy xấu hổ.
- Gọi các tôn nhi đến bái kiến gia gia ta đi!
Ngụy Bỉnh Dập vừa nói vừa ra vẻ ngồi xuống, nhưng hắn vừa làm liền cảm thấy có một luồng sát khí bay tới, sau đó chiến nhận của Ngụy Bỉnh Dập chớp động, nhưng lần này chiến nhận của hắn lại chém sai vị trí, mặc dù một ly trà bị chiến nhận chém vỡ, nhưng toàn bộ nước trà lại đổ xuống trên người Ngụy Bỉnh Dập!
- Xin lỗi, ta trượt tay..
Âu Dương quay về phía Mộng Hi lắc lắc tay, ý bảo rót cho mình một chén khác...
- Ngươi... Ngươi cố tình muốn gây chuyện đúng không!
Ngụy Bỉnh Dập cũng tức giận! Trượt tay? Trượt tay thật sự có trình độ như vậy sao. Lúc nãy Âu Dương cách hắn gần hai thước, nếu trượt tay có thể bắn nước lên người mình như vậy sao.
- Rầm!
Âu Dương vỗ bàn trực tiếp đứng lên chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Tên khốn khiếp nhà ngươi suốt cả đường đi luôn chiếm tiện nghi của ta, ta không phát hỏa không có nghĩa là ta không tức giận!
- Thì thế nào...
Ngụy Bỉnh Dập cũng cầm chiến đao trong tay, hai người nhất thời thật sự có dáng vẻ muốn giương cung bạt kiếm, nhưng Tiểu Thiên và Mộng Hi vẫn yên lặng ngồi tại chỗ. Rất hiển nhiên hai người kia căn bản sẽ không làm gì bọn họ!