Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1218
Đây là sự khác nhau giữa con người và tiên, Nghi Quân và Trịnh Tú Nhi, cho dù
chết như vậy nhưng cũng xem như tương đối bình thản, nhưng con người lại không
làm được.
Tử khí dần dần thay thế tức giận, xua tan sinh mệnh lực cuối cùng của Thiên
Cổ. Cuộc đời của Thiên Cổ cũng xem như đi đến cuối cùng, toàn bộ phòng bệnh
đều vang lên tiếng khóc, Thiên Cổ bay ra khỏi thể xác tiến vào trong luân hồi.
- Ngươi có lẽ đã minh bạch.
Âu Dương mỉm cười nhìn Thiên Vương, rất hiển nhiên Thiên Vương đã xuất hiện
biến hóa cực lớn, hắn đã không còn là kẻ không ngừng gầm rú muốn hủy diệt tất
cả.
- Ban đầu bất cứ sinh mệnh nào cũng giống như cây cỏ được mang tới thế giới
này, thiên địa rất công bằng với mọi người, bất luận sinh mệnh nào rời khỏi
thế giới này, cho dù là chúng ta, cuối cùng cũng không thể mang đi cái gì, đây
là luân hồi, đây là công bằng. Thiên Vương, hạnh phúc của ngươi ở đâu?
Âu Dương nhìn Thiên Vương, lúc này Âu Dương cảm thấy Thiên Vương rất đau xót,
một người chí cao ngay cả hạnh phúc cũng không có, ý nghĩa tồn tại của hắn lẽ
nào chỉ vì hóa đạo?
Một hồi lâu Thiên Vương mới mở miệng, hắn nhìn Âu Dương, lộ ra nụ cười đau
khổ, đây là lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy biểu tình nhân tính hóa trên mặt
Thiên Vương.
- Có lẽ trước đây ta từng có hạnh phúc, nhưng ta không quý trọng, hiện tại ta
đã không có cơ hội.
Trong lòng Thiên Vương bỗng nhiên cảm thấy cô đơn.
Âu Dương vỗ vai Thiên Vương nói:
- Vì sao nói như vậy? Nói cho ta biết, hạnh phúc ban đầu của ngươi là cái gì?
- Có thể chính là nàng... Nhưng nàng sẽ không tha thứ cho ta, thế giới này
cũng sẽ không tha thứ cho ta, cảm tạ ngươi Âu Dương, từ trước đây rất lâu ta
đã truy cầu bất bại, nhưng đến bây giờ, ta đã thành công, nhưng ta có được cái
gì?
Thiên Vương thực sự rất bi thảm, một người chỉ biết trở nên mạnh hơn, một
người ngay cả mục tiêu cũng không có, một người ngay cả hạnh phúc là cái gì
cũng không hiểu.
- Không có bằng hữu không có thân nhân, cả đời ngươi chỉ biết trở nên mạnh
hơn, kết quả khi đứng trên đỉnh cao nhất lại phát hiện, ngoài cô độc mình
không có bất cứ cái gì, có lẽ ta đã minh bạch vì sao ngươi muốn hủy diệt thế
giới này.
- Kỳ thực ngươi cũng không phải cảm thấy thế giới này dơ bẩn, mà là ngươi cảm
thấy mình không thuộc về thế giới này, ngươi sợ hãi, ngươi không được thế giới
này tiếp nhận, ngươi hi vọng được người khác tiếp nhận, ngươi cũng hi vọng
được người khác vây xung quanh, cho nên ngươi muốn thành lập một thế giới như
vậy, ta hỏi ngươi, cho dù ta không ngăn cản ngươi, ngươi nghĩ có thể không?
Nếu như là trước đây, Thiên Vương khẳng định sẽ gật đầu, thế nhưng sau khi
nhìn qua cuộc đời của Thành Huy và Thiên Cổ, Thiên Vương minh bạch, đó chỉ có
thể là hy vọng xa vời của mình mà thôi.
Ánh bình minh đã bắt đầu xua tan hắc ám, phủ xuống thế giới này.
- Âu Dương, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?
Thiên Vương đột nhiên hỏi ra vấn đề này, vấn đề này nhìn qua rất buồn cười,
một khắc trước hai người còn đang liều mạng sinh tử, lúc này lại hỏi đối
phương có phải là bằng hữu hay không?
- Chúng ta có phải là bằng hữu hay không không phải chỉ cần ta nói hay ngươi
nói, mà là chúng ta thật sự cho rằng như vậy, nếu như kêu ta nói, ta sẽ nói
ngươi là bằng hữu của ta, còn ngươi thì sao?
Lúc này những lời Âu Dương nói đều là phát ra từ nội tâm.
- Cảm tạ ngươi Âu Dương, bất luận trước kia như thế nào, chí ít lúc này trong
lòng ta ngươi là bằng hữu của ta, bằng hữu tốt nhất!
- Thiên Vương, kỳ thực trong lòng ngươi cũng có tiếc nuối, vì sao không đi
truy tìm?
Âu Dương đứng dậy nhìn Thiên Vương hỏi.
- Ta... Không còn kịp nữa, ta đã làm nhiều chuyện có lỗi, sợ rằng sẽ không
còn ai tha thứ...
Thiên Vương cúi đầu, có thể nhìn ra trong lòng hắn vẫn rất thê lương.
- Không đi làm làm sao biết có thể hay không? Nếu không đi làm, cuộc đời
ngươi có thể sẽ mãi không thành công, nếu như ngươi đi làm, cho dù thất bại
ngươi cũng không mất đi cái gì.
Âu Dương bổ vào hư không, thông đạo thông đến tiên giới đã hiện ra trước mặt
hai người.
Âu Dương chỉ vào trong thông đạo nói:
- Ta cũng phải vào luân hồi làm chuyện của ta, Thiên Vương, ta tin tưởng ta
có thể thành công, ta cũng tin tưởng ngươi có thể thành công.
Nghe Âu Dương nói, Thiên Vương mỉm cười nói:
- Cảm tạ ngươi, bằng hữu, thì ra ta cũng có bằng hữu...
Thiên Vương nói xong, Âu Dương đã mỉm cười bước vào trong luân hồi biến mất
không thấy.
Thiên Vương nhìn Âu Dương biến mất, hắn bước nhanh vào tiên giới.
- Hi nhi, nàng còn có thể tha thứ cho ta không?
Thiên Vương đứng trong hư không tiên giới, hắn phát hiện lúc này mình có chút
sợ hãi, mình lấy thân hóa đạo, có thể nói là người thống trị thế giới này,
nhưng lúc này mình lại sợ hãi, Thiên Vương lắc đầu mỉm cười, nhưng hắn vẫn rất
cảm tạ Âu Dương, nếu như không có Âu Dương, có thể hắn vĩnh viễn cũng không
biết, cảm giác minh bạch tất cả thì ra tốt như vậy.
Thiên Vương tiến về phía đại mạc, lúc này hắn hoàn toàn không có tự tin, nếu
như dựa theo năng lực của Thiên Vương, một bước bước ra là có thể đến đại mạc,
thế nhưng hắn cũng không dám bước ra một bước này, chậm rãi hành tẩu trên đại
địa.
Cuối cùng đến ngày thứ mười, Thiên Vương rốt cuộc đến được sát biên giới đại
mạc sát, nơi này vẫn hoang vắng như vậy. Thiên Vương đứng ở đây, trước mắt hắn
là đất bồi mênh mông, ở đây chỉ có một mình hắn
- Xem ra ta đã thất bại ...
Thiên Vương ngồi xuống mặt cát, vẻ mặt thống khổ, khi hắn cúi đầu, một bóng
người xuất hiện trước mặt hắn, cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn hắn...
Bóng người che khuất thái dương, Thiên Vương nhìn cái bóng quen thuộc, hắn
ngẩng đầu lên, chính là nữ tử quen thuộc đó.
- Ngươi thật sự đã trở về!
Minh Hậu nhìn nam tử trước mặt mình, nàng biết biết lúc này nam nhân đó rốt
cuộc đã minh bạch cái gì mới là quan trọng nhất.
- Hi Nhi!
Thiên Vương ôm lấy Hinh Nhi vào lòng, cho tới bây giờ hắn mới biết, thì ra cảm
giác ôm Hi Nhi lại vui vẻ và hạnh phúc hơn khi hắn chấp chưởng toàn bộ thế
giới này.
Thiên Vương vĩnh viễn không muốn buông tay ra, hắn muốn ôm nữ tử này từ lúc
mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
- Âu Dương đâu?
Minh Hậu nhìn Thiên Vương, cho dù là nàng cũng không ngờ Âu Dương có thể thực
sự thay đổi suy nghĩ của Thiên Vương, để Thiên Vương về lại lúc ban đầu.
- Hắn? Ha ha, hắn cũng đang tìm kiếm hạnh phúc của mình, nàng xem!
Thiên Vương vươn tay điểm ra, hàng lang luân hồi bị mở ra, nhìn thấy lúc này
Âu Dương không ngừng bay lượn trong thế giới.
- Ca ca, ngươi làm gì vậy, ta căn bản không biết ngươi.
Một nam tử mặc hắc y nhìn Âu Dương hỏi.
- Trầm Điễn, đây là trí nhớ của ngươi!
Âu Dương điểm tay lên trán nam tử, sau vô số ký hiệu chớp động, nam tử dần dần
nhắm mắt lại, sau khi mở ra, nam tử không dám tin tưởng nhìn Âu Dương trước
mặt mình.
- Vì sao ta không chết? Ta không phải biến thành linh hồn rồi sao?
Trầm Điễn còn nhớ rõ cuối cùng mình bị Thiên Vương bắt được sau đó hủy diệt,
vì sao mình lại luân hồi chuyển thế thành người?
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)
chết như vậy nhưng cũng xem như tương đối bình thản, nhưng con người lại không
làm được.
Tử khí dần dần thay thế tức giận, xua tan sinh mệnh lực cuối cùng của Thiên
Cổ. Cuộc đời của Thiên Cổ cũng xem như đi đến cuối cùng, toàn bộ phòng bệnh
đều vang lên tiếng khóc, Thiên Cổ bay ra khỏi thể xác tiến vào trong luân hồi.
- Ngươi có lẽ đã minh bạch.
Âu Dương mỉm cười nhìn Thiên Vương, rất hiển nhiên Thiên Vương đã xuất hiện
biến hóa cực lớn, hắn đã không còn là kẻ không ngừng gầm rú muốn hủy diệt tất
cả.
- Ban đầu bất cứ sinh mệnh nào cũng giống như cây cỏ được mang tới thế giới
này, thiên địa rất công bằng với mọi người, bất luận sinh mệnh nào rời khỏi
thế giới này, cho dù là chúng ta, cuối cùng cũng không thể mang đi cái gì, đây
là luân hồi, đây là công bằng. Thiên Vương, hạnh phúc của ngươi ở đâu?
Âu Dương nhìn Thiên Vương, lúc này Âu Dương cảm thấy Thiên Vương rất đau xót,
một người chí cao ngay cả hạnh phúc cũng không có, ý nghĩa tồn tại của hắn lẽ
nào chỉ vì hóa đạo?
Một hồi lâu Thiên Vương mới mở miệng, hắn nhìn Âu Dương, lộ ra nụ cười đau
khổ, đây là lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy biểu tình nhân tính hóa trên mặt
Thiên Vương.
- Có lẽ trước đây ta từng có hạnh phúc, nhưng ta không quý trọng, hiện tại ta
đã không có cơ hội.
Trong lòng Thiên Vương bỗng nhiên cảm thấy cô đơn.
Âu Dương vỗ vai Thiên Vương nói:
- Vì sao nói như vậy? Nói cho ta biết, hạnh phúc ban đầu của ngươi là cái gì?
- Có thể chính là nàng... Nhưng nàng sẽ không tha thứ cho ta, thế giới này
cũng sẽ không tha thứ cho ta, cảm tạ ngươi Âu Dương, từ trước đây rất lâu ta
đã truy cầu bất bại, nhưng đến bây giờ, ta đã thành công, nhưng ta có được cái
gì?
Thiên Vương thực sự rất bi thảm, một người chỉ biết trở nên mạnh hơn, một
người ngay cả mục tiêu cũng không có, một người ngay cả hạnh phúc là cái gì
cũng không hiểu.
- Không có bằng hữu không có thân nhân, cả đời ngươi chỉ biết trở nên mạnh
hơn, kết quả khi đứng trên đỉnh cao nhất lại phát hiện, ngoài cô độc mình
không có bất cứ cái gì, có lẽ ta đã minh bạch vì sao ngươi muốn hủy diệt thế
giới này.
- Kỳ thực ngươi cũng không phải cảm thấy thế giới này dơ bẩn, mà là ngươi cảm
thấy mình không thuộc về thế giới này, ngươi sợ hãi, ngươi không được thế giới
này tiếp nhận, ngươi hi vọng được người khác tiếp nhận, ngươi cũng hi vọng
được người khác vây xung quanh, cho nên ngươi muốn thành lập một thế giới như
vậy, ta hỏi ngươi, cho dù ta không ngăn cản ngươi, ngươi nghĩ có thể không?
Nếu như là trước đây, Thiên Vương khẳng định sẽ gật đầu, thế nhưng sau khi
nhìn qua cuộc đời của Thành Huy và Thiên Cổ, Thiên Vương minh bạch, đó chỉ có
thể là hy vọng xa vời của mình mà thôi.
Ánh bình minh đã bắt đầu xua tan hắc ám, phủ xuống thế giới này.
- Âu Dương, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?
Thiên Vương đột nhiên hỏi ra vấn đề này, vấn đề này nhìn qua rất buồn cười,
một khắc trước hai người còn đang liều mạng sinh tử, lúc này lại hỏi đối
phương có phải là bằng hữu hay không?
- Chúng ta có phải là bằng hữu hay không không phải chỉ cần ta nói hay ngươi
nói, mà là chúng ta thật sự cho rằng như vậy, nếu như kêu ta nói, ta sẽ nói
ngươi là bằng hữu của ta, còn ngươi thì sao?
Lúc này những lời Âu Dương nói đều là phát ra từ nội tâm.
- Cảm tạ ngươi Âu Dương, bất luận trước kia như thế nào, chí ít lúc này trong
lòng ta ngươi là bằng hữu của ta, bằng hữu tốt nhất!
- Thiên Vương, kỳ thực trong lòng ngươi cũng có tiếc nuối, vì sao không đi
truy tìm?
Âu Dương đứng dậy nhìn Thiên Vương hỏi.
- Ta... Không còn kịp nữa, ta đã làm nhiều chuyện có lỗi, sợ rằng sẽ không
còn ai tha thứ...
Thiên Vương cúi đầu, có thể nhìn ra trong lòng hắn vẫn rất thê lương.
- Không đi làm làm sao biết có thể hay không? Nếu không đi làm, cuộc đời
ngươi có thể sẽ mãi không thành công, nếu như ngươi đi làm, cho dù thất bại
ngươi cũng không mất đi cái gì.
Âu Dương bổ vào hư không, thông đạo thông đến tiên giới đã hiện ra trước mặt
hai người.
Âu Dương chỉ vào trong thông đạo nói:
- Ta cũng phải vào luân hồi làm chuyện của ta, Thiên Vương, ta tin tưởng ta
có thể thành công, ta cũng tin tưởng ngươi có thể thành công.
Nghe Âu Dương nói, Thiên Vương mỉm cười nói:
- Cảm tạ ngươi, bằng hữu, thì ra ta cũng có bằng hữu...
Thiên Vương nói xong, Âu Dương đã mỉm cười bước vào trong luân hồi biến mất
không thấy.
Thiên Vương nhìn Âu Dương biến mất, hắn bước nhanh vào tiên giới.
- Hi nhi, nàng còn có thể tha thứ cho ta không?
Thiên Vương đứng trong hư không tiên giới, hắn phát hiện lúc này mình có chút
sợ hãi, mình lấy thân hóa đạo, có thể nói là người thống trị thế giới này,
nhưng lúc này mình lại sợ hãi, Thiên Vương lắc đầu mỉm cười, nhưng hắn vẫn rất
cảm tạ Âu Dương, nếu như không có Âu Dương, có thể hắn vĩnh viễn cũng không
biết, cảm giác minh bạch tất cả thì ra tốt như vậy.
Thiên Vương tiến về phía đại mạc, lúc này hắn hoàn toàn không có tự tin, nếu
như dựa theo năng lực của Thiên Vương, một bước bước ra là có thể đến đại mạc,
thế nhưng hắn cũng không dám bước ra một bước này, chậm rãi hành tẩu trên đại
địa.
Cuối cùng đến ngày thứ mười, Thiên Vương rốt cuộc đến được sát biên giới đại
mạc sát, nơi này vẫn hoang vắng như vậy. Thiên Vương đứng ở đây, trước mắt hắn
là đất bồi mênh mông, ở đây chỉ có một mình hắn
- Xem ra ta đã thất bại ...
Thiên Vương ngồi xuống mặt cát, vẻ mặt thống khổ, khi hắn cúi đầu, một bóng
người xuất hiện trước mặt hắn, cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn hắn...
Bóng người che khuất thái dương, Thiên Vương nhìn cái bóng quen thuộc, hắn
ngẩng đầu lên, chính là nữ tử quen thuộc đó.
- Ngươi thật sự đã trở về!
Minh Hậu nhìn nam tử trước mặt mình, nàng biết biết lúc này nam nhân đó rốt
cuộc đã minh bạch cái gì mới là quan trọng nhất.
- Hi Nhi!
Thiên Vương ôm lấy Hinh Nhi vào lòng, cho tới bây giờ hắn mới biết, thì ra cảm
giác ôm Hi Nhi lại vui vẻ và hạnh phúc hơn khi hắn chấp chưởng toàn bộ thế
giới này.
Thiên Vương vĩnh viễn không muốn buông tay ra, hắn muốn ôm nữ tử này từ lúc
mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
- Âu Dương đâu?
Minh Hậu nhìn Thiên Vương, cho dù là nàng cũng không ngờ Âu Dương có thể thực
sự thay đổi suy nghĩ của Thiên Vương, để Thiên Vương về lại lúc ban đầu.
- Hắn? Ha ha, hắn cũng đang tìm kiếm hạnh phúc của mình, nàng xem!
Thiên Vương vươn tay điểm ra, hàng lang luân hồi bị mở ra, nhìn thấy lúc này
Âu Dương không ngừng bay lượn trong thế giới.
- Ca ca, ngươi làm gì vậy, ta căn bản không biết ngươi.
Một nam tử mặc hắc y nhìn Âu Dương hỏi.
- Trầm Điễn, đây là trí nhớ của ngươi!
Âu Dương điểm tay lên trán nam tử, sau vô số ký hiệu chớp động, nam tử dần dần
nhắm mắt lại, sau khi mở ra, nam tử không dám tin tưởng nhìn Âu Dương trước
mặt mình.
- Vì sao ta không chết? Ta không phải biến thành linh hồn rồi sao?
Trầm Điễn còn nhớ rõ cuối cùng mình bị Thiên Vương bắt được sau đó hủy diệt,
vì sao mình lại luân hồi chuyển thế thành người?
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)