Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1219
- Vấn đề này đừng hỏi nữa, ta đã trả lời không biết bao nhiêu lần, cầm lấy!
Âu Dương cầm một cây tiểu cung màu vàng đặt vào tay Trầm Điễn, sau đó phất
phất tay nói:
- Nhớ là nhất định phải đến!
- Đây là cái gì?
Trầm Điễn la lên, Âu Dương đã đạp phá hư không rời đi, trong hư không chỉ
truyền đến một thanh âm:
- Đến lúc đó đến sẽ biết...
Sự tình giống như vậy diễn ra trên khắp thế giới, Âu Dương lại bôn ba qua vô
số thế giới tìm kiếm đám chiến hữu và bằng hữu của mình.
Thiên Vương nắm tay Minh Hậu, đứng trước tuyết sơn nói:
- Âu Dương thực sự quá ngu ngốc, hắn hoàn toàn có thể nói với ta, ta có thể
kéo tất cả mọi người đến trong nháy mắt, sau đó hồi phục ký ức cho bọn họ, hà
tất phải chạy đi tìm từng người như vậy?
- Hắn có lẽ rất cao hứng, hắn gánh vác quá nhiều như vậy, càng đi tới phía
sau hắn càng mệt mỏi, trước kia hắn có thể liều lĩnh chiến đấu, có thể vì mục
tiêu của mình không ngừng tiến lên, nhưng khi hắn đi tới cuối cùng lại phát
hiện thì ra trọng trách của mình lại nặng nề như vậy, nhưng hắn không từ bỏ,
hắn vẫn kiên trì giữ lời hứa của nam nhân, cho nên bất cứ lúc nào cũng ưu tú
như vậy.
Nghe thấy lời nói của Minh Hậu, Thiên Vương cũng phá lên cười ha ha. Kỳ thực
Minh Hậu nói không hề sai, càng gánh vác nhiều lại càng mệt mỏi.
- Càng là cường đại càng cô đơn, cho nên để không cô đơn, ta quyết định sau
này không thể cường đại nữa!
Thiên Vương rất trịnh trọng nói....
Tất cả đều đang tiến hành, không ai phát hiện, thời gian chuyển dời, toàn bộ
tuyết sơn đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, một thông đạo thông đến các thế giới
được mở ra, vô số vật điềm lành của thế giới từ trong những thế giới nào đó
bay ra, tạo thành một hình vẽ điềm lành cực lớn.
- Tuyết sơn này quá vướng mắt, dọn đi trước đã, sau đó lại dọn về!
Thiên Vương nói xong, bắt đầu di chuyển tuyết sơn cực lớn. Lần này động tĩnh
thật sự là quá lớn, mọi người từ trên tuyết sơn phi xuống, khi bọn hắn nhìn
thấy Thiên Vương, tất cả đều đồng loạt biến sắc. Nhưng khi bọn hắn đều hoài
nghi Âu Dương có phải đã thua, chợt nhìn thấy trên bầu trời một mảnh huyết
quang chớp động, một nam tử lười biếng từ bầu trời bay xuống, sau đó giống như
không có việc gì, đứng bên cạnh Thiên Vương, còn vỗ vỗ vai Thiên Vương nói:
- Mệt chết ta, mấy ngày nay ta đã bay qua vô số thế giới, chuyện tiếp theo
còn phải nhờ ngươi hỗ trợ ...
Nhìn thấy Thiên Vương và Âu Dương như vậy, tất cả mọi người đều ngây người.
Hai người này một khắc trước còn liều mạng sinh tử, hiện giờ tại sao lại trở
thành như vậy?
- Ngươi.... các ngươi?
Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy đầu óc của mình có chút mê man, hắn chỉ vào hai người,
nhất thời không biết nên nói những gì.
- Đây chính là lấy thân hóa đạo!
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, hắn mặc y phục bạch sắc, khi người
này đi ra, Âu Dương tiến lên một bước ôm lấy hắn, người này nhìn phía dưới
nói:
- Không ngờ ta là người đầu tiên đến đây, nhưng thiệp mời của ngươi thật sự
rất thú vị...
Người tới chính là Hoắc Khải Phong, cũng chính là bằng hữu Triệu Cương trước
kia của Âu Dương. Âu Dương tìm được hắn, hắn lại tái sinh trong thế giới khác,
nếu như không phải Âu Dương đánh thức ký ức của hắn, chỉ sợ cả đời này hắn
cũng không biết mình là ai.
- Các ngươi còn ngây người ra đó làm gì, khách nhân đã bắt đầu đến rồi, chúng
ta nên bắt đầu tiếp đãi.
Âu Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người, nhưng hắn phát hiện trong mắt
mọi người đều là vẻ mơ hồ không giải thích được. Nhưng khi Âu Dương nhìn thấy
ánh mắt của mọi người, hắn mới vỗ vỗ trán mình, mình chỉ lo chạy đi phát thiệp
mời, lại quên mất thông báo cho chủ nhân thật sự.
- Xem đầu óc ta này... Hôm nay là ngày đại hỉ của ta...
Câu nói của Âu Dương trực tiếp khiến những người ở đây sửng sốt, ngày đại hỉ?
Làm sao lại là ngày đại hỉ?
- Ta không thông báo cho mọi người sao?
Âu Dương có thể vì buông thả được tất cả, cho nên cảm thấy quá cao hứng, làm
chuyện có chút hơi...
- Âu Dương, ngươi định lấy Vệ Thi tỷ tỷ như vậy sao.
Yên Hồng liếc mắt nhìn Âu Dương, còn Vệ Thi cũng hết chỗ nói. Vệ Thi đột nhiên
phát giác mình có phải thực sự nhìn lầm người .
- Âu Dương, tiểu tử nhà ngươi, đây là hôn lễ hoàn mỹ nhất trên thế giới này
mà ngươi hứa với ta sao!
Lại có một nam một nữ từ trong thông đạo thời không đi ra, đây là Lưu Tĩnh và
Thiệu Phong. Vì chờ hôn lễ này, hai người đã đợi một vòng luân hồi, nhưng hiện
tại Âu Dương lại làm ra một hôn lễ vội vàng như vậy.
- Nhìn dáng vẻ xúc động của ngươi kìa, chủ nhân còn chưa biết hôn lễ, ngươi
đã đi thông báo cho khách nhân. Được rồi, được rồi, vẫn để ta thu xếp đi!
Lúc này Bạch Hủ Minh phải đứng ra, nói như thế nào hắn cũng coi như là trưởng
bối của Âu Dương, lúc này hắn không đứng ra còn ai đứng.
- Còn có chúng ta.
Lại có hai thanh âm từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy hai bóng người quen
thuộc xuất hiện, hai người này cũng xem như trưởng bối của Âu Dương, Trịnh
Khôn và Sở Tương Hợp!
- Rối loạn, toàn bộ lộn xộn, Âu Dương, đây là ngươi hôn lễ mà ngươi hứa hẹn
sao?
Lúc này huấn luyện viên Lưu Khải Hàng toàn thân mặc trang phục đạo sĩ, nếu như
không phải hắn vẫn hói đầu như trước, có thể Âu Dương thực sự không nhận ra.
- Huấn luyện viên, người đừng tổn hại ta, ta đi thông báo cho mọi người, hiện
tại mọi người đều chạy đến đây, nhưng ta lại quên mất thông báo cho bên này.
Âu Dương thật sự không biết nên nói cái gì, kêu mình chuẩn bị hôn lễ này, mình
lại kích động quên trước quên sau.
- Không sao, hiện trường để ta bố trí.
Thiên Vương đứng ra nói:
- Dù thế nào ta cũng xem như nửa chủ nhân, hơn nữa ta còn định cho mượn chỗ
hoàn thành hôn lễ của ta và Hinh Nhi.
Thiên Vương thủ đoạn nắm tay Minh Hậu. Nhưng lời nói của hắn khiến mọi người
cảm thấy rất kỳ quái.
- Còn ngây người ra đó làm gì, các vị đại thúc đại gia, nhanh chuẩn bị đi,
đừng để ta ném chết.
Âu Dương thực sự nóng nảy, chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện mình chưa
chuẩn bị gì cả. Một hôn lễ tập thế, nếu như làm đến cuối cùng phát hiện khách
nhân đến dự đều mang theo lễ vật, nhưng chủ nhân lại không chuẩn bị cái gì thì
mất mặt đến thế nào.
- Ta đến bố trí hiện trường!
Thiên Vương chủ động nhận thầu công tác bố trí hiện trường, có thể nói tuyệt
đối không ai hợp hơn hắn, bởi vì hắn có thể tùy ý biến hóa các thế giới.
- Y phục tân nương chuẩn bị như thế nào?
Trong lúc nhất thời đủ loại vấn đề khiến Âu Dương choáng váng, Âu Dương chưa
từng tham gia hôn lễ của người khác, chứ đừng nói là hôn lễ của mình.
- Các ngươi tự làm đi, dù sao ta chỉ có chút bản lĩnh.
Trong lúc nhất thời Âu Dương chỉ có thể chơi xấu, nhưng những lời này của hắn
cũng khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
- Đây tuyệt đối là một hôn lễ gấp gáp đệ nhất.
Một đám người oán giận nhìn Âu Dương nói:
- Giao cho ngươi nhiệm vụ tiếp đãi khách, những cái khác chúng ta tự xử lý.
Nhiệm vụ này đối với Âu Dương mà nói tuyệt đối không có vấn đề gì, Âu Dương
suy nghĩ một hồi cũng ra vẻ mình cũng chỉ có thể làm được chuyện này.
Từng tốp người từ các thế giới kéo đến, trung đội thứ bảy trước kia, bằng hữu
của Âu Dương trong các thế giới, thậm chí có một số người có cừu oán với Âu
Dương cũng tới. Đương nhiên, bọn họ đến cũng không phải phá hư hôn lễ của Âu
Dương, bất luận cừu hận như thế nào, khi luân hồi qua đi tất cả cũng đều buông
xuống.
- Lão đệ, sợ cái gì, không phải là hôn lễ sao, địa ngục luân hồi ta đều đi
vào, lẽ nào còn sợ một lễ thành thân!
Lăng Túc vỗ vai Âu Dương, không ngừng trấn an hắn.
- Ngươi nói hiện tại nếu như ta mang theo Vệ Thi chạy trốn sẽ thế nào?
Lúc này Âu Dương thực sự có ý nghĩ như vậy, tất cả đều đã kết thúc, nhưng đến
lúc này mình lại sợ hãi.
- Nếu như ngươi muốn mọi người khắp thiên hạ truy sát ngươi, ngươi cứ thử
xem.
Lăng Túc nhún vai, người này núi đao biển lửa cũng dám đi vào, hiện tại thành
thân lại sợ hãi.
- Phu quân, ngươi còn khẩn trương sao?
Bỗng nhiên, một thanh âm đẹp đẽ truyền đến, thanh âm này mang theo mấy phần
trêu đùa. Âu Dương quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Sở Yên Nhiên mặc trang phục
tân nương, mang theo vẻ mặt tiếu ý nhìn hắn, Bì Vân Liệt đứng bên cạnh cũng
che miệng cố gắng không bật ra tiếng cười.
- Yên Nhiên, ngươi có thể không náo loạn được không, ngươi nhìn ca ca như thế
nào.
Âu Dương thực sự hôn mê, có phải mọi người khắp thiên hạ mọi người đều chê
cười mình không, vì sao mình cảm giác mọi người đều nhìn mình với ánh mắt châm
chọc?
- Ngươi nên đi thay quần áo !
Ngay khi Âu Dương vất vả phát hiện mọi người hầu như đã đến đông đủ, các huynh
đệ của trung đội thứ bảy lại giống như sói lang kéo Âu Dương chạy đi .
- Thay đổi y phục gì?
Âu Dương choáng váng.
- Đổi y phục tân lang! Mau mau!
Mọi người mạnh mẽ cởi bỏ hết y phục của Âu Dương, sau đó vì thay y phục tân
lang cho hắn.
- Mau đi, chuẩn bị tiếp tân nương tử !
Lúc này Âu Dương đã không biết nên làm như thế nào, hắn giống như một kẻ ngu
si bị lôi kéo hối hả ngược xuôi, thậm chí ngay cả tới nơi nào cũng không biết
.
Cho đến khi Âu Dương nắm tay Vệ Thi đưa đến nơi hành lễ Âu Dương mới hiểu được
mình thực sự đã thành hôn.
Bạch Hủ Minh ngồi trên cao, cuộc đời hắn không có con cái, Âu Dương với hắn mà
nói giống như hài tử. Lúc này nhìn Âu Dương thành hôn, hắn thực sự có một loại
cảm giác nhìn thấy hài tử của mình thành hôn.
- Mau dập đầu hành lễ!
Lúc này tân nương tử khoác khăn voan đã quỳ xuống trên mặt đất, nhưng Âu Dương
vẫn cảm thấy lo lắng.
- Không đúng, ta cảm thấy có chút vấn đề!
Âu Dương cao giọng hét lên, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt cổ quái
nhìn hắn.
- Nàng thật là Vệ Thi sao?
Âu Dương quay đầu nhìn tân nương tử khoác khăn voan bên cạnh, vừa rồi nắm tay
hắn đã thấy kỳ lạ, hiện tại càng cảm thấy cổ quái.
- Vệ Thi? Lão nương thành Vệ Thi từ lúc nào?
Khăn voan mở ra, mọi người đều choáng váng, cũng không biết là có người chơi
hắn hay thế nào, lúc này tân nương tử bên cạnh đứÂu Dương lại là Lưu Tĩnh. Khi
nhìn thấy Lưu Tĩnh xuất hiện ngay cả Lưu Khải Hàng cũng không biết nói gì,
chuyện này là thế nào? Đây là hôn lễ long trọng nhất trong lịch sử hay là hôn
lễ hỗn loạn nhất?
Khi Âu Dương đang vò đầu, Thiên Vương cũng đi ra, khi nhìn thấy người Thiên
Vương đang nắm tay, Âu Dương cũng hôn mê!
- Tại sao ngươi lại nắm tay thê tử của ta!
Âu Dương đi tới chất vấn Thiên Vương.
- Thê tử của ngươi? Đây là thê tử của ta mà!
Thiên Vương cũng phát mộng, mình nắm tay thê tử bước ra, lại có người nói đây
là thê tử của hắn, chuyện này cũng quá...
- Rốt cuộc là ai giở trò quỷ.
Khi Vệ Thi đứng bên cạnh cởi bỏ khăn voan Thiên Vương, Thiên Vương và Âu Dương
đồng thời hét lên.
Khi thanh âm của hai người vừa hạ xuống liền thấy trên chín tầng trời có một
nam tử xuất hiện, bên cạnh hắn chính là hồ lô tử sắc.
- Ngươi...ngươi là ai?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người chỉ vào người kia lớn tiếng chất vấn.
- Ta? Ta chính là chủ nhân của tử kim hồ lô, ta là Mặc Phong!
Nam tử đạp hư không từ bầu trời bước xuống, những nơi hắn đi qua, từng mảnh
thế giới giống như huyễn ảnh xuất hiện trong mắt mọi người.
- Mặc Phong?
Rất hiển nhiên không ai biết hắn, thế nhưng mọi người đều biết tử kim hồ lô,
tử kim hồ lô là từ trên trời mà đến, đập phá hư không thủ hộ tuyết sơn.
- Mọi người đừng hiểu lầm, ta tới đây là cung chúc các ngươi đầu bạc đến già.
Khi Mặc Phong rơi xuống, tử kim hồ lô bên cạnh cũng dạo qua một vòng bay đến
trong tay hắn, khi hồ lô tới tay hắn, trong hồ lô bắt đầu tuôn ra rất nhiều
hình ảnh, những hình ảnh này như đang kể một câu chuyện cho mọi người!
- Đây là câu chuyện của ngươi sao?
Âu Dương nhìn hồ lô không ngừng truyền phát, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.
- Câu chuyện của các ngươi đã kết thúc, còn câu chuyện của ta trong mắt các
ngươi vừa mới bắt đầu, đây là câu chuyện thuộc về tử kim hồ lô, đây là câu
chuyện " Huyễn Hành"...
------ THE END ------
Âu Dương cầm một cây tiểu cung màu vàng đặt vào tay Trầm Điễn, sau đó phất
phất tay nói:
- Nhớ là nhất định phải đến!
- Đây là cái gì?
Trầm Điễn la lên, Âu Dương đã đạp phá hư không rời đi, trong hư không chỉ
truyền đến một thanh âm:
- Đến lúc đó đến sẽ biết...
Sự tình giống như vậy diễn ra trên khắp thế giới, Âu Dương lại bôn ba qua vô
số thế giới tìm kiếm đám chiến hữu và bằng hữu của mình.
Thiên Vương nắm tay Minh Hậu, đứng trước tuyết sơn nói:
- Âu Dương thực sự quá ngu ngốc, hắn hoàn toàn có thể nói với ta, ta có thể
kéo tất cả mọi người đến trong nháy mắt, sau đó hồi phục ký ức cho bọn họ, hà
tất phải chạy đi tìm từng người như vậy?
- Hắn có lẽ rất cao hứng, hắn gánh vác quá nhiều như vậy, càng đi tới phía
sau hắn càng mệt mỏi, trước kia hắn có thể liều lĩnh chiến đấu, có thể vì mục
tiêu của mình không ngừng tiến lên, nhưng khi hắn đi tới cuối cùng lại phát
hiện thì ra trọng trách của mình lại nặng nề như vậy, nhưng hắn không từ bỏ,
hắn vẫn kiên trì giữ lời hứa của nam nhân, cho nên bất cứ lúc nào cũng ưu tú
như vậy.
Nghe thấy lời nói của Minh Hậu, Thiên Vương cũng phá lên cười ha ha. Kỳ thực
Minh Hậu nói không hề sai, càng gánh vác nhiều lại càng mệt mỏi.
- Càng là cường đại càng cô đơn, cho nên để không cô đơn, ta quyết định sau
này không thể cường đại nữa!
Thiên Vương rất trịnh trọng nói....
Tất cả đều đang tiến hành, không ai phát hiện, thời gian chuyển dời, toàn bộ
tuyết sơn đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, một thông đạo thông đến các thế giới
được mở ra, vô số vật điềm lành của thế giới từ trong những thế giới nào đó
bay ra, tạo thành một hình vẽ điềm lành cực lớn.
- Tuyết sơn này quá vướng mắt, dọn đi trước đã, sau đó lại dọn về!
Thiên Vương nói xong, bắt đầu di chuyển tuyết sơn cực lớn. Lần này động tĩnh
thật sự là quá lớn, mọi người từ trên tuyết sơn phi xuống, khi bọn hắn nhìn
thấy Thiên Vương, tất cả đều đồng loạt biến sắc. Nhưng khi bọn hắn đều hoài
nghi Âu Dương có phải đã thua, chợt nhìn thấy trên bầu trời một mảnh huyết
quang chớp động, một nam tử lười biếng từ bầu trời bay xuống, sau đó giống như
không có việc gì, đứng bên cạnh Thiên Vương, còn vỗ vỗ vai Thiên Vương nói:
- Mệt chết ta, mấy ngày nay ta đã bay qua vô số thế giới, chuyện tiếp theo
còn phải nhờ ngươi hỗ trợ ...
Nhìn thấy Thiên Vương và Âu Dương như vậy, tất cả mọi người đều ngây người.
Hai người này một khắc trước còn liều mạng sinh tử, hiện giờ tại sao lại trở
thành như vậy?
- Ngươi.... các ngươi?
Ngụy Bỉnh Dập cảm thấy đầu óc của mình có chút mê man, hắn chỉ vào hai người,
nhất thời không biết nên nói những gì.
- Đây chính là lấy thân hóa đạo!
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, hắn mặc y phục bạch sắc, khi người
này đi ra, Âu Dương tiến lên một bước ôm lấy hắn, người này nhìn phía dưới
nói:
- Không ngờ ta là người đầu tiên đến đây, nhưng thiệp mời của ngươi thật sự
rất thú vị...
Người tới chính là Hoắc Khải Phong, cũng chính là bằng hữu Triệu Cương trước
kia của Âu Dương. Âu Dương tìm được hắn, hắn lại tái sinh trong thế giới khác,
nếu như không phải Âu Dương đánh thức ký ức của hắn, chỉ sợ cả đời này hắn
cũng không biết mình là ai.
- Các ngươi còn ngây người ra đó làm gì, khách nhân đã bắt đầu đến rồi, chúng
ta nên bắt đầu tiếp đãi.
Âu Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người, nhưng hắn phát hiện trong mắt
mọi người đều là vẻ mơ hồ không giải thích được. Nhưng khi Âu Dương nhìn thấy
ánh mắt của mọi người, hắn mới vỗ vỗ trán mình, mình chỉ lo chạy đi phát thiệp
mời, lại quên mất thông báo cho chủ nhân thật sự.
- Xem đầu óc ta này... Hôm nay là ngày đại hỉ của ta...
Câu nói của Âu Dương trực tiếp khiến những người ở đây sửng sốt, ngày đại hỉ?
Làm sao lại là ngày đại hỉ?
- Ta không thông báo cho mọi người sao?
Âu Dương có thể vì buông thả được tất cả, cho nên cảm thấy quá cao hứng, làm
chuyện có chút hơi...
- Âu Dương, ngươi định lấy Vệ Thi tỷ tỷ như vậy sao.
Yên Hồng liếc mắt nhìn Âu Dương, còn Vệ Thi cũng hết chỗ nói. Vệ Thi đột nhiên
phát giác mình có phải thực sự nhìn lầm người .
- Âu Dương, tiểu tử nhà ngươi, đây là hôn lễ hoàn mỹ nhất trên thế giới này
mà ngươi hứa với ta sao!
Lại có một nam một nữ từ trong thông đạo thời không đi ra, đây là Lưu Tĩnh và
Thiệu Phong. Vì chờ hôn lễ này, hai người đã đợi một vòng luân hồi, nhưng hiện
tại Âu Dương lại làm ra một hôn lễ vội vàng như vậy.
- Nhìn dáng vẻ xúc động của ngươi kìa, chủ nhân còn chưa biết hôn lễ, ngươi
đã đi thông báo cho khách nhân. Được rồi, được rồi, vẫn để ta thu xếp đi!
Lúc này Bạch Hủ Minh phải đứng ra, nói như thế nào hắn cũng coi như là trưởng
bối của Âu Dương, lúc này hắn không đứng ra còn ai đứng.
- Còn có chúng ta.
Lại có hai thanh âm từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy hai bóng người quen
thuộc xuất hiện, hai người này cũng xem như trưởng bối của Âu Dương, Trịnh
Khôn và Sở Tương Hợp!
- Rối loạn, toàn bộ lộn xộn, Âu Dương, đây là ngươi hôn lễ mà ngươi hứa hẹn
sao?
Lúc này huấn luyện viên Lưu Khải Hàng toàn thân mặc trang phục đạo sĩ, nếu như
không phải hắn vẫn hói đầu như trước, có thể Âu Dương thực sự không nhận ra.
- Huấn luyện viên, người đừng tổn hại ta, ta đi thông báo cho mọi người, hiện
tại mọi người đều chạy đến đây, nhưng ta lại quên mất thông báo cho bên này.
Âu Dương thật sự không biết nên nói cái gì, kêu mình chuẩn bị hôn lễ này, mình
lại kích động quên trước quên sau.
- Không sao, hiện trường để ta bố trí.
Thiên Vương đứng ra nói:
- Dù thế nào ta cũng xem như nửa chủ nhân, hơn nữa ta còn định cho mượn chỗ
hoàn thành hôn lễ của ta và Hinh Nhi.
Thiên Vương thủ đoạn nắm tay Minh Hậu. Nhưng lời nói của hắn khiến mọi người
cảm thấy rất kỳ quái.
- Còn ngây người ra đó làm gì, các vị đại thúc đại gia, nhanh chuẩn bị đi,
đừng để ta ném chết.
Âu Dương thực sự nóng nảy, chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện mình chưa
chuẩn bị gì cả. Một hôn lễ tập thế, nếu như làm đến cuối cùng phát hiện khách
nhân đến dự đều mang theo lễ vật, nhưng chủ nhân lại không chuẩn bị cái gì thì
mất mặt đến thế nào.
- Ta đến bố trí hiện trường!
Thiên Vương chủ động nhận thầu công tác bố trí hiện trường, có thể nói tuyệt
đối không ai hợp hơn hắn, bởi vì hắn có thể tùy ý biến hóa các thế giới.
- Y phục tân nương chuẩn bị như thế nào?
Trong lúc nhất thời đủ loại vấn đề khiến Âu Dương choáng váng, Âu Dương chưa
từng tham gia hôn lễ của người khác, chứ đừng nói là hôn lễ của mình.
- Các ngươi tự làm đi, dù sao ta chỉ có chút bản lĩnh.
Trong lúc nhất thời Âu Dương chỉ có thể chơi xấu, nhưng những lời này của hắn
cũng khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
- Đây tuyệt đối là một hôn lễ gấp gáp đệ nhất.
Một đám người oán giận nhìn Âu Dương nói:
- Giao cho ngươi nhiệm vụ tiếp đãi khách, những cái khác chúng ta tự xử lý.
Nhiệm vụ này đối với Âu Dương mà nói tuyệt đối không có vấn đề gì, Âu Dương
suy nghĩ một hồi cũng ra vẻ mình cũng chỉ có thể làm được chuyện này.
Từng tốp người từ các thế giới kéo đến, trung đội thứ bảy trước kia, bằng hữu
của Âu Dương trong các thế giới, thậm chí có một số người có cừu oán với Âu
Dương cũng tới. Đương nhiên, bọn họ đến cũng không phải phá hư hôn lễ của Âu
Dương, bất luận cừu hận như thế nào, khi luân hồi qua đi tất cả cũng đều buông
xuống.
- Lão đệ, sợ cái gì, không phải là hôn lễ sao, địa ngục luân hồi ta đều đi
vào, lẽ nào còn sợ một lễ thành thân!
Lăng Túc vỗ vai Âu Dương, không ngừng trấn an hắn.
- Ngươi nói hiện tại nếu như ta mang theo Vệ Thi chạy trốn sẽ thế nào?
Lúc này Âu Dương thực sự có ý nghĩ như vậy, tất cả đều đã kết thúc, nhưng đến
lúc này mình lại sợ hãi.
- Nếu như ngươi muốn mọi người khắp thiên hạ truy sát ngươi, ngươi cứ thử
xem.
Lăng Túc nhún vai, người này núi đao biển lửa cũng dám đi vào, hiện tại thành
thân lại sợ hãi.
- Phu quân, ngươi còn khẩn trương sao?
Bỗng nhiên, một thanh âm đẹp đẽ truyền đến, thanh âm này mang theo mấy phần
trêu đùa. Âu Dương quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Sở Yên Nhiên mặc trang phục
tân nương, mang theo vẻ mặt tiếu ý nhìn hắn, Bì Vân Liệt đứng bên cạnh cũng
che miệng cố gắng không bật ra tiếng cười.
- Yên Nhiên, ngươi có thể không náo loạn được không, ngươi nhìn ca ca như thế
nào.
Âu Dương thực sự hôn mê, có phải mọi người khắp thiên hạ mọi người đều chê
cười mình không, vì sao mình cảm giác mọi người đều nhìn mình với ánh mắt châm
chọc?
- Ngươi nên đi thay quần áo !
Ngay khi Âu Dương vất vả phát hiện mọi người hầu như đã đến đông đủ, các huynh
đệ của trung đội thứ bảy lại giống như sói lang kéo Âu Dương chạy đi .
- Thay đổi y phục gì?
Âu Dương choáng váng.
- Đổi y phục tân lang! Mau mau!
Mọi người mạnh mẽ cởi bỏ hết y phục của Âu Dương, sau đó vì thay y phục tân
lang cho hắn.
- Mau đi, chuẩn bị tiếp tân nương tử !
Lúc này Âu Dương đã không biết nên làm như thế nào, hắn giống như một kẻ ngu
si bị lôi kéo hối hả ngược xuôi, thậm chí ngay cả tới nơi nào cũng không biết
.
Cho đến khi Âu Dương nắm tay Vệ Thi đưa đến nơi hành lễ Âu Dương mới hiểu được
mình thực sự đã thành hôn.
Bạch Hủ Minh ngồi trên cao, cuộc đời hắn không có con cái, Âu Dương với hắn mà
nói giống như hài tử. Lúc này nhìn Âu Dương thành hôn, hắn thực sự có một loại
cảm giác nhìn thấy hài tử của mình thành hôn.
- Mau dập đầu hành lễ!
Lúc này tân nương tử khoác khăn voan đã quỳ xuống trên mặt đất, nhưng Âu Dương
vẫn cảm thấy lo lắng.
- Không đúng, ta cảm thấy có chút vấn đề!
Âu Dương cao giọng hét lên, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt cổ quái
nhìn hắn.
- Nàng thật là Vệ Thi sao?
Âu Dương quay đầu nhìn tân nương tử khoác khăn voan bên cạnh, vừa rồi nắm tay
hắn đã thấy kỳ lạ, hiện tại càng cảm thấy cổ quái.
- Vệ Thi? Lão nương thành Vệ Thi từ lúc nào?
Khăn voan mở ra, mọi người đều choáng váng, cũng không biết là có người chơi
hắn hay thế nào, lúc này tân nương tử bên cạnh đứÂu Dương lại là Lưu Tĩnh. Khi
nhìn thấy Lưu Tĩnh xuất hiện ngay cả Lưu Khải Hàng cũng không biết nói gì,
chuyện này là thế nào? Đây là hôn lễ long trọng nhất trong lịch sử hay là hôn
lễ hỗn loạn nhất?
Khi Âu Dương đang vò đầu, Thiên Vương cũng đi ra, khi nhìn thấy người Thiên
Vương đang nắm tay, Âu Dương cũng hôn mê!
- Tại sao ngươi lại nắm tay thê tử của ta!
Âu Dương đi tới chất vấn Thiên Vương.
- Thê tử của ngươi? Đây là thê tử của ta mà!
Thiên Vương cũng phát mộng, mình nắm tay thê tử bước ra, lại có người nói đây
là thê tử của hắn, chuyện này cũng quá...
- Rốt cuộc là ai giở trò quỷ.
Khi Vệ Thi đứng bên cạnh cởi bỏ khăn voan Thiên Vương, Thiên Vương và Âu Dương
đồng thời hét lên.
Khi thanh âm của hai người vừa hạ xuống liền thấy trên chín tầng trời có một
nam tử xuất hiện, bên cạnh hắn chính là hồ lô tử sắc.
- Ngươi...ngươi là ai?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người chỉ vào người kia lớn tiếng chất vấn.
- Ta? Ta chính là chủ nhân của tử kim hồ lô, ta là Mặc Phong!
Nam tử đạp hư không từ bầu trời bước xuống, những nơi hắn đi qua, từng mảnh
thế giới giống như huyễn ảnh xuất hiện trong mắt mọi người.
- Mặc Phong?
Rất hiển nhiên không ai biết hắn, thế nhưng mọi người đều biết tử kim hồ lô,
tử kim hồ lô là từ trên trời mà đến, đập phá hư không thủ hộ tuyết sơn.
- Mọi người đừng hiểu lầm, ta tới đây là cung chúc các ngươi đầu bạc đến già.
Khi Mặc Phong rơi xuống, tử kim hồ lô bên cạnh cũng dạo qua một vòng bay đến
trong tay hắn, khi hồ lô tới tay hắn, trong hồ lô bắt đầu tuôn ra rất nhiều
hình ảnh, những hình ảnh này như đang kể một câu chuyện cho mọi người!
- Đây là câu chuyện của ngươi sao?
Âu Dương nhìn hồ lô không ngừng truyền phát, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.
- Câu chuyện của các ngươi đã kết thúc, còn câu chuyện của ta trong mắt các
ngươi vừa mới bắt đầu, đây là câu chuyện thuộc về tử kim hồ lô, đây là câu
chuyện " Huyễn Hành"...
------ THE END ------
Last edited: