Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Lăng Trung Thiên biết, thật ra sau khi tiến vào phía sau lưng địch, khả năng hai trung đội chạm mặt rất nhỏ. Bình thường nhiều nhất chỉ có thể gặp được kỵ binh bại trận. Nhưng đã đến lúc này hắn chỉ có thể làm được như vậy. Hắn chỉ có thể cầu mong đầu óc Lăng Túc hoàn toàn bình thường, vẫn có thể hiểu rõ sự khủng bố của Tây Kỳ quốc, không nên thâm nhập quá sâu vào sau lưng địch mới tốt.
Nhưng hắn đã xem thường lá gan của Lăng Túc. Bởi vì lúc này, trung đội số 7 đã tới vị trí của quân trấn thủ phía đông nam, nhận tất cả tiếp tế, chuẩn bị tiến vào bên trong Tây Kỳ Quốc...
Ba mươi hai thành viên của trung đội số 7 đã đổi chiến giáp mới. Chiến đao của bọn họ đã được quân trấn giữ phía đông nam sửa chữa. Tất bộ các vật tư khác cũng được bổ sung.
Âu Dương kiểm tra lại những Ba Lăng Tiễn của mình. Những mũi tên này là do hắn phát hiện được trong kho vật tư quân dụng của quân trấn giữ phía đông nam. Ba Lăng Tiễn này cũng có hình tròn như mũi tên thường, nhưng uy lực lớn hơn gấp đôi. Tuy nhiên Ba Lăng Tiễn có một khuyết điểm chính là khi bay không dễ khống chế được phương hướng. Cho nên trừ phi xuất hiện quân địch quá đông, cung thủ bình thường sẽ không lựa chọn sử dụng Ba Lăng Tiễn.
Nhưng Tam Lăng Tiễn đến trong tay Âu Dương lại không còn tồn tại khuyết điểm nữa. So với những mũi tên hình tròn này, trái lại Âu Dương càng am hiểu sử dụng Tam Lăng Tiễn hơn. Hắn cố ý bảo quan tiếp tế trấn giữ đông nam hỗ trợ cho một ít Tam Lăng Tiễn. Những mũi tên này đều được rạch thêm những rãnh máu.
Hắn vẫn nhớ thời điểm hắn đưa ra yêu cầu như thế, viên quan tiếp tế còn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn mình. Tam Lăng Tiễn vốn khó có thể khống chế lại tạo ra những rãnh máu như vậy, có thể nói chúng còn chính xác là mũi tên sao?
Nhưng hiểu rõ về tài bắn cung đáng sợ của Âu Dương, các thành viên trung đội số 7 không cảm thấy Âu Dương làm như vậy có gì không đúng! Kỹ thuật bắn cung của Âu Dương đáng sợ tới mức nào? Ngươi tùy tiện tìm ra một thành viên của trung đội số 7, hắn đều có thể nói cho ngươi biết. Mũi tên trong tay ngươi không dùng được, nhưng đến tay hắn, các thành viên của trung đội số 7 sẽ không chút bất kỳ nghi ngờ về sự hữu dụng của nó.
- Những mũi tên này như thế nào?
Nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương vừa kiểm tra những mũi tên này vừa cười khúc khích, Lăng Túc rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
- Rất oh yeah, vô cùng oh yeah! Chí ít có thể khiến uy lực mũi tên ta bắn ra tăng lên gấp đôi!
Âu Dương vừa kích động ngay cả oh yeah cũng nói ra. Hắn cũng không nghĩ liệu Lăng Túc nghe có thể hiểu được hay không.
- Vậy thì tốt, hiện tại chúng ta đã thâm nhập vào sau lưng địch. Sắp tới nếu muốn tiếp tế sẽ có chút khó khăn. Cho nên lần này ta cố ý để mỗi người mang giúp ngươi một túi đựng tên, để tránh không có mũi tên sẽ phiền phức.
Mỗi người mang thêm một túi, tính cả Âu Dương nghĩa là đã mang được 32 túi. Nói cách khác, lần này Âu Dương có thể dùng được mấy ngàn mũi tên. Mấy ngàn mũi tên ở trên chiến trường có khả năng chớp mắt đã bắn hết, nhưng trong tay Âu Dương sẽ biến thành mấy ngàn lệnh phù đòi mạng. Bởi vì đến nay Lăng Túc vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ mũi tên nào Âu Dương bắn ra mà không giết người.
- Được! Hẳn là đủ. Hơn nữa chúng ta có thể thu Tam Lăng Tiễn về!
Âu Dương cân nhắc, chỉ cần có thể đánh thắng trận, như vậy bọn họ có thể thu mũi tên về. Cho nên mấy ngàn mũi tên này đủ để dùng vô số lần.
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự khác với tất cả mọi người. Nhưng chúng ta đã tiến vào Tây Kỳ quốc, tất cả đều phải cẩn thận thì tốt hơn...
Lăng Túc mới vừa nói đến đây, hai kị sĩ đi phía trước chịu trách nhiệm dò đường đã chạy vội về phía bọn họ.
Nhìn hai kị sĩ chạy vội đến, Lăng Túc thôi không nói chuyện với Âu Dương nữa. Hắn biết chắc chắn hai người này đã phát hiện ra tình hình của quân địch.
- Đội trưởng!
Hai người từ trên ngựa nhảy xuống, đi tới trước mặt Lăng Túc mở miệng nói:
- Đội trưởng, phía trước phát hiện một ít bại quân. Nhân số khoảng chừng ba trăm người. Đều là bộ binh. Chúng ta có nên ăn hay không?
- Ba trăm bại quân? Đều là bộ binh sao? Trang bị quân dụng thế nào? Tướng chỉ huy còn sống không?
Lăng Túc nghe thấy tin tức có bại quân, trong lòng hắn có chút kích động. Nhưng đối phương có tới ba trăm người. So về số lượng, bọn họ vẫn quá thiệt thòi. Cho nên hắn nhất định phải tìm hiểu tất cả tình huống.
- Đội trưởng, trang bị quân dụng của bọn họ không tồi, hẳn là bị trung đội số 10 của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tập kích. Bởi vì ta phát hiện có tù binh!
Người kỵ sĩ dò đường nói chuyện có chút kích động.
- Tù binh? Là người của trung đội số 10 sao? Có bao nhiêu người?
Lăng Túc nghe thấy có tù binh, hắn cũng kích động. Tuy bọn họ chỉ có ba mươi hai người, nhưng có đầy đủ năm mươi con chiến mã. Những chiến mã này chính là chuẩn bị khi gặp được những thành viên của trung đội bại trận khác. Bây giờ nghe nói có tù binh, đương nhiên hắn rất vui vẻ.
- Năm, có năm người. Tuy nhiên trang bị quân dụng của đối phương rất tốt. Hơn nữa chỉ huy của bọn họ còn sống. Không dễ gặm đâu!
Kỵ sĩ này báo cáo rất chi tiết. Tuy nói có bên trong có năm huynh đệ, nhưng muốn cứu viện, chỉ dựa vào hơn ba mươi người bọn họ sợ là có chút khó khăn. Mấu chốt nhất chính là chỉ huy của đối phương còn sống. Vậy đại biểu một khi bọn họ đấu võ, đối phương sẽ không lập tức đầu hàng. Đối phương có chỉ huy, cho dù bọn họ có thể khiến đối phương hỗn loạn, nhưng cũng có thể bị giết ngược lại.
Nghe báo cáo, ánh mắt Lăng Túc nhìn Âu Dương đang đứng bên cạnh. Sau đó trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười. Bởi vì vừa nãy hắn nhìn thấy nụ cười tự tin trên khuôn mặt Âu Dương.
- Chỉ huy của đối phương cứ giao cho ta!
Âu Dương lôi chiến cung của mình từ phía sau lưng ra. Hắn tin chắc, có Tam Lăng Tiễn trợ giúp, cho dù tên chỉ huy kia có ẩn mình trong đám đông, hắn cũng có thể một mũi tên giết chết.
- Được!
Nhận được câu nói khẳng định của Âu Dương, Lăng Túc nắm chặt nắm đấm nhìn hai kỵ sĩ trước mặt hỏi:
- Đối phương cách chúng ta bao xa?
- Khoảng chừng năm dặm, về hướng kia!
Hai người nói xong chỉ tay về phía đông nam.
- Chặn đường lui của bọn họ!
Lăng Túc gầm lên một tiếng, sau đó nhảy lên chiến mã. Khi hắn nhảy lên chiến mã, một đám kỵ sĩ cũng nhảy lên chiến mã của mình đồng thời rút trường đao của mình ra.
Nhưng hắn đã xem thường lá gan của Lăng Túc. Bởi vì lúc này, trung đội số 7 đã tới vị trí của quân trấn thủ phía đông nam, nhận tất cả tiếp tế, chuẩn bị tiến vào bên trong Tây Kỳ Quốc...
Ba mươi hai thành viên của trung đội số 7 đã đổi chiến giáp mới. Chiến đao của bọn họ đã được quân trấn giữ phía đông nam sửa chữa. Tất bộ các vật tư khác cũng được bổ sung.
Âu Dương kiểm tra lại những Ba Lăng Tiễn của mình. Những mũi tên này là do hắn phát hiện được trong kho vật tư quân dụng của quân trấn giữ phía đông nam. Ba Lăng Tiễn này cũng có hình tròn như mũi tên thường, nhưng uy lực lớn hơn gấp đôi. Tuy nhiên Ba Lăng Tiễn có một khuyết điểm chính là khi bay không dễ khống chế được phương hướng. Cho nên trừ phi xuất hiện quân địch quá đông, cung thủ bình thường sẽ không lựa chọn sử dụng Ba Lăng Tiễn.
Nhưng Tam Lăng Tiễn đến trong tay Âu Dương lại không còn tồn tại khuyết điểm nữa. So với những mũi tên hình tròn này, trái lại Âu Dương càng am hiểu sử dụng Tam Lăng Tiễn hơn. Hắn cố ý bảo quan tiếp tế trấn giữ đông nam hỗ trợ cho một ít Tam Lăng Tiễn. Những mũi tên này đều được rạch thêm những rãnh máu.
Hắn vẫn nhớ thời điểm hắn đưa ra yêu cầu như thế, viên quan tiếp tế còn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn mình. Tam Lăng Tiễn vốn khó có thể khống chế lại tạo ra những rãnh máu như vậy, có thể nói chúng còn chính xác là mũi tên sao?
Nhưng hiểu rõ về tài bắn cung đáng sợ của Âu Dương, các thành viên trung đội số 7 không cảm thấy Âu Dương làm như vậy có gì không đúng! Kỹ thuật bắn cung của Âu Dương đáng sợ tới mức nào? Ngươi tùy tiện tìm ra một thành viên của trung đội số 7, hắn đều có thể nói cho ngươi biết. Mũi tên trong tay ngươi không dùng được, nhưng đến tay hắn, các thành viên của trung đội số 7 sẽ không chút bất kỳ nghi ngờ về sự hữu dụng của nó.
- Những mũi tên này như thế nào?
Nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương vừa kiểm tra những mũi tên này vừa cười khúc khích, Lăng Túc rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
- Rất oh yeah, vô cùng oh yeah! Chí ít có thể khiến uy lực mũi tên ta bắn ra tăng lên gấp đôi!
Âu Dương vừa kích động ngay cả oh yeah cũng nói ra. Hắn cũng không nghĩ liệu Lăng Túc nghe có thể hiểu được hay không.
- Vậy thì tốt, hiện tại chúng ta đã thâm nhập vào sau lưng địch. Sắp tới nếu muốn tiếp tế sẽ có chút khó khăn. Cho nên lần này ta cố ý để mỗi người mang giúp ngươi một túi đựng tên, để tránh không có mũi tên sẽ phiền phức.
Mỗi người mang thêm một túi, tính cả Âu Dương nghĩa là đã mang được 32 túi. Nói cách khác, lần này Âu Dương có thể dùng được mấy ngàn mũi tên. Mấy ngàn mũi tên ở trên chiến trường có khả năng chớp mắt đã bắn hết, nhưng trong tay Âu Dương sẽ biến thành mấy ngàn lệnh phù đòi mạng. Bởi vì đến nay Lăng Túc vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ mũi tên nào Âu Dương bắn ra mà không giết người.
- Được! Hẳn là đủ. Hơn nữa chúng ta có thể thu Tam Lăng Tiễn về!
Âu Dương cân nhắc, chỉ cần có thể đánh thắng trận, như vậy bọn họ có thể thu mũi tên về. Cho nên mấy ngàn mũi tên này đủ để dùng vô số lần.
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự khác với tất cả mọi người. Nhưng chúng ta đã tiến vào Tây Kỳ quốc, tất cả đều phải cẩn thận thì tốt hơn...
Lăng Túc mới vừa nói đến đây, hai kị sĩ đi phía trước chịu trách nhiệm dò đường đã chạy vội về phía bọn họ.
Nhìn hai kị sĩ chạy vội đến, Lăng Túc thôi không nói chuyện với Âu Dương nữa. Hắn biết chắc chắn hai người này đã phát hiện ra tình hình của quân địch.
- Đội trưởng!
Hai người từ trên ngựa nhảy xuống, đi tới trước mặt Lăng Túc mở miệng nói:
- Đội trưởng, phía trước phát hiện một ít bại quân. Nhân số khoảng chừng ba trăm người. Đều là bộ binh. Chúng ta có nên ăn hay không?
- Ba trăm bại quân? Đều là bộ binh sao? Trang bị quân dụng thế nào? Tướng chỉ huy còn sống không?
Lăng Túc nghe thấy tin tức có bại quân, trong lòng hắn có chút kích động. Nhưng đối phương có tới ba trăm người. So về số lượng, bọn họ vẫn quá thiệt thòi. Cho nên hắn nhất định phải tìm hiểu tất cả tình huống.
- Đội trưởng, trang bị quân dụng của bọn họ không tồi, hẳn là bị trung đội số 10 của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tập kích. Bởi vì ta phát hiện có tù binh!
Người kỵ sĩ dò đường nói chuyện có chút kích động.
- Tù binh? Là người của trung đội số 10 sao? Có bao nhiêu người?
Lăng Túc nghe thấy có tù binh, hắn cũng kích động. Tuy bọn họ chỉ có ba mươi hai người, nhưng có đầy đủ năm mươi con chiến mã. Những chiến mã này chính là chuẩn bị khi gặp được những thành viên của trung đội bại trận khác. Bây giờ nghe nói có tù binh, đương nhiên hắn rất vui vẻ.
- Năm, có năm người. Tuy nhiên trang bị quân dụng của đối phương rất tốt. Hơn nữa chỉ huy của bọn họ còn sống. Không dễ gặm đâu!
Kỵ sĩ này báo cáo rất chi tiết. Tuy nói có bên trong có năm huynh đệ, nhưng muốn cứu viện, chỉ dựa vào hơn ba mươi người bọn họ sợ là có chút khó khăn. Mấu chốt nhất chính là chỉ huy của đối phương còn sống. Vậy đại biểu một khi bọn họ đấu võ, đối phương sẽ không lập tức đầu hàng. Đối phương có chỉ huy, cho dù bọn họ có thể khiến đối phương hỗn loạn, nhưng cũng có thể bị giết ngược lại.
Nghe báo cáo, ánh mắt Lăng Túc nhìn Âu Dương đang đứng bên cạnh. Sau đó trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười. Bởi vì vừa nãy hắn nhìn thấy nụ cười tự tin trên khuôn mặt Âu Dương.
- Chỉ huy của đối phương cứ giao cho ta!
Âu Dương lôi chiến cung của mình từ phía sau lưng ra. Hắn tin chắc, có Tam Lăng Tiễn trợ giúp, cho dù tên chỉ huy kia có ẩn mình trong đám đông, hắn cũng có thể một mũi tên giết chết.
- Được!
Nhận được câu nói khẳng định của Âu Dương, Lăng Túc nắm chặt nắm đấm nhìn hai kỵ sĩ trước mặt hỏi:
- Đối phương cách chúng ta bao xa?
- Khoảng chừng năm dặm, về hướng kia!
Hai người nói xong chỉ tay về phía đông nam.
- Chặn đường lui của bọn họ!
Lăng Túc gầm lên một tiếng, sau đó nhảy lên chiến mã. Khi hắn nhảy lên chiến mã, một đám kỵ sĩ cũng nhảy lên chiến mã của mình đồng thời rút trường đao của mình ra.