Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Manh mối
Bùi Vũ Ninh bị Chu Thời Duật giữ bên cạnh, họ không tách ra trong phần còn lại của bữa tiệc.
Tiệc chào mừng kết thúc là lúc gần 9 giờ tối, Triệu Thư Bạch tiễn họ về, hai người ngồi cùng xe quay lại khách sạn.
Nam Á là một thành phố ven biển, khí hậu dễ chịu, ban đêm trên đường đèn xe như nước, gió biển thoang thoảng thổi vào trong xe tạo nên sự tĩnh lặng mờ ảo xa hoa.
Gió lạnh ập tới, Bùi Vũ Ninh nhẹ nhàng ôm vai mình.
Đã vào cuối thu, Chu Thời Duật nhìn bờ vai mảnh khảnh của cô, cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên người cô.
Sự ấm áp này không hiểu sao không giống như cảm giác trước đây, trong lòng Bùi Vũ Ninh hơi rung động, quay sang nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Chu Thời Duật không nói gì, tầm mắt nhìn ra ngoài.
Hai người cũng không nói gì nữa, trong xe tiếp tục chìm vào yên lặng, nhưng dưới sự yên lặng này, Bùi Vũ Ninh lại cảm thấy có gì đó đang âm thầm dâng trào.
Có lẽ do nhiệt độ cơ thể của Chu Thời Duật lưu lại trên áo vest, cũng có lẽ là gió biển hanh khô ở Nam Á, dường như làm một đêm bình thường như hôm nay có một màu sắc khác.
Yên tĩnh nhưng nồng nhiệt.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Bùi Vũ Ninh hỏi Chu Thời Duật: “Anh thấy Triệu Thư Bạch thế nào?”
Chu Thời Duật: “Một đối tác tốt.”
“Chỉ như vậy?”
Chu Thời Duật quay đầu nhìn cô: “Vậy còn phải thế nào nữa?”
“Anh không cảm thấy cô ấy vừa có năng lực vừa xinh đẹp sao?” Bùi Vũ Ninh khoanh tay, giọng điệu có chút ẩn ý: “Tôi thấy buổi tối hai ngươi nói chuyện rất vui vẻ.”
Chu Thời Duật cũng ẩn ý nói: “Tôi thấy em và ông chủ ở Nam Á kia nói chuyện cũng rất vui vẻ.”
“……”
Bầu không khí đột nhiên lại trầm mặc.
Mãi cho đến khi xe chạy đến cửa khách sạn, Chu Thời Duật mới buông một câu: “Tôi không thấy vậy.”
Bùi Vũ Ninh lại nghe không hiểu: “Cái gì?”
Nhưng Chu Thời Duật không giải thích nữa, anh giúp cô mở cửa xe: “Em lên trước đi, tôi còn có việc.”
Bùi Vũ Ninh sửng sốt: “Anh đi đâu?”
Nói xong đóng cửa xe lại: “Tôi cũng phải đi.”
Chu Thời Duật đành phải xuống xe, mở cửa xe bên kia cho Bùi Vũ Ninh: “Tôi cần phải gặp mấy đối tác khác của Nam Á nữa. Nơi đàn ông tụ tập, cũng là đi uống rượu, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Bùi Vũ Ninh ngồi bất động ở trong xe.
Chu Thời Duật dừng một chút, sau đó dỗ dành: “Tôi đến đó trình diện xong sẽ về liền.”
Bùi Vũ Ninh nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 9 giờ, các cuộc xã giao của cánh mày râu lúc này quả thực mới chỉ bắt đầu.
Cô đúng là không có hứng thú đi uống rượu chen chúc với một đám đàn ông nên đành phải ngoan ngoãn xuống xe: “Vậy tôi chờ anh về.”
Vừa dứt lời, ngay cả Bùi Vũ Ninh cũng phải sửng sốt, vì sao cô lại buột miệng thốt ra những lời của vợ hiền như thế.
Cô hơi hé môi, lập tức bổ sung: “Ý tôi là, tôi không quen ai ở Nam Á, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao đây.”
Bùi Vũ Ninh không biết Chu Thời Duật tin hay không tin, chỉ thấy anh lẳng lặng cười, quay lại xe ngồi: “Hiểu rồi.”
Những ngón chân của Bùi Vũ Ninh bắt đầu cuộn tròn trong giày cao gót.
Chờ xe của Chu Thời Duật rời đi, cô mới ảo não vỗ vào đầu mình: “Mày đang nói mê sảng gì thế?”
Trở lại phòng ngủ, Bùi Vũ Ninh vẫn chưa thoát được sự xấu hổ vừa rồi, cô vùi mặt vào ghế sô pha, cảm thấy đầu óc rối bời ngập tràn đủ thứ.
Sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện ——
Tất cả đều liên quan đến Chu Thời Duật.
Kể từ khi vô tình hôn anh một lần, mối quan hệ giữa hai người đã phát triển theo một phương hướng cực kỳ mất tự nhiên.
Bùi Vũ Ninh hơi bất an, cũng hơi mờ mịt, không phân biệt được đây là cảm giác gì.
Nụ hôn đó dường như khắc sâu trong tim cô, luôn nhảy ra vào lúc lơ đãng làm cô tâm phiền ý loạn, thậm chí có khi còn cố tình vờ vịt.
Như vừa rồi ở trên xe, tại sao cô vô duyên vô cớ hỏi Chu Thời Duật thấy Triệu Thư Bạch thế nào?
Cô muốn nhận được đáp án gì?
Cô đang chờ mong Chu Thời Duật trả lời như thế nào?
Vì sao cô lại nói với Chu Thời Duật sẽ chờ anh về?
……
Ban đêm ở một thành phố xa lạ, Bùi Vũ Ninh đột nhiên rất muốn tâm sự với ai đó, nhưng cô không có người bạn nào ở Nam Á. Suy nghĩ một lúc, cô chỉ có thể tìm người bạn thân nhất Tống Nguyên Nguyên, thử hỏi cô ấy:
“Bình thường cậu đi đóng phim, có bao giờ đóng cảnh hôn chưa?”
Tống Nguyên Nguyên trả lời rất nhanh: “Chắc chắn có rồi.”
Tống Nguyên Nguyên không biết tại sao đột nhiên Bùi Vũ Ninh có hứng thú với việc mình đóng phim, nhiệt tình nói: “Nhưng tớ có người đóng thế, hoặc là canh góc quay, cho nên tớ không hôn thật.”
Bùi Vũ Ninh do dự một lúc, lại tiếp tục hỏi: “Vậy người đóng thế cho cậu hôn một người mà không phải một đôi thật sự với người đó, chẳng lẽ không thấy khó xử sao?”
“Không khó xử đâu.”
Tống Nguyên Nguyên cảm thấy kỳ lạ: “Sao đột nhiên cậu hỏi chuyện này? Cậu cũng muốn vào giới giải trí đóng phim à?”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Bỏ đi.
Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên không còn tâm trạng giải bày tâm sự, suy cho cùng thì chuyện này một lời khó nói hết, cô cũng ngại nói sự thật với Tống Nguyên Nguyên.
Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật hôn nhau?
Chuyện này mà nói ra, cả Bắc Kinh cũng không có ai tin.
Bùi Vũ Ninh bác bỏ ý nghĩ đó: “Tớ hỏi chơi thôi.”
Tống Nguyên Nguyên cho rằng cô có hứng thú với đóng phim, liền nghiêm túc giải thích: “Chỉ là quay phim mà thôi, hôn xong hô cắt liền thoát vai. Nếu vẫn luôn nhớ mãi không quên, trừ khi là có ý với người mình hôn.”
Bùi Vũ Ninh ngơ ngẩn: “Ý gì?”
Tống Nguyên Nguyên nói thẳng trọng điểm: “Thèm khát cơ thể người ta ha ha ha ha ha!”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Bùi Vũ Ninh thẳng thừng tắt cửa sổ đối thoại.
Cô không nên nói mấy cái này với Tống Nguyên Nguyên, toàn nói mấy thứ chả đâu vào đâu.
Sao cô có thể thèm khát Chu Thời Duật được, hai người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không phải bịa nhưng lúc còn nhỏ có một lần Bùi Vũ Ninh còn từng thấy Chu Thời Duật khi mới vừa tắm xong đi ra, lúc ấy cô còn trêu chọc dáng người anh thật đẹp, sao có thể thèm khát anh chứ?
Muốn thèm đã thèm từ lâu, còn đợi tới tận bây giờ?
Bùi Vũ Ninh cảm thấy Tống Nguyên Nguyên đã đóng quá nhiều phim thần tượng cẩu huyết, cho nên mới nói mấy lời hoang đường này.
Cô quyết định không nghĩ nữa, tẩy trang xong thì vào phòng tắm tắm vòi sen, ngâm nước hoa hồng rồi xông hơi thư giãn cơ thể, sau một hồi làm đẹp lúc đi ra đã là 10 rưỡi tối.
Đang định lên giường ngủ, Bùi Vũ Ninh chợt nhìn thấy chiếc áo vest của Chu Thời Duật còn ở trên sô pha, lúc này mới nhớ ra lúc nãy đã quên trả lại anh.
Cô theo bản năng nhìn sang phòng đối diện.
Nói là đi trình diện liền trở về, cũng đã một tiếng rưỡi, ít nhiều cũng gặp hết một lượt xong quay về rồi đúng không?
Cũng không biết đã về chưa.
Vì thế Bùi Vũ Ninh cầm vest qua gõ cửa phòng đối diện.
Gõ một tiếng, bên trong không có phản hồi.
Bùi Vũ Ninh lại gõ: “Chu Thời Duật?”
Vẫn không thấy phản hồi.
Bùi Vũ Ninh đứng ở cửa vài giây, vốn định xoay người rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến lại vặn mở khoá cửa.
Đẩy cửa ra, trên giường không có ai.
Bùi Vũ Ninh nhìn quanh, đột nhiên phát hiện Chu Thời Duật ngồi ở bàn làm việc, máy tính trước mặt đang mở.
Một tay anh chống thái dương, hai mắt khép hờ, có vẻ đã ngủ.
Bùi Vũ Ninh giật mình, im lặng vài giây, môi hơi cong lên.
Người này đúng là đã về……
Cô nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc, gần như nín thở.
Chu Thời Duật khi làm việc sẽ đeo kính, có lẽ vừa rồi mới họp online, trên máy tính có giao diện của một cuộc họp đã kết thúc chưa đóng.
Ban ngày bay, tối có tiệc, đi xã giao, khi về còn mở họp.
Hẳn là quá mệt mỏi, cho nên chỉ cần chống khuỷu tay cũng có thể ngủ.
Bùi Vũ Ninh nhẹ nhàng giúp anh đóng máy tính lại, hơi dừng một chút, nhìn anh lần nữa.
Tay áo sơ mi của Chu Thời Duật được xắn lên một nửa, cổ áo nới lỏng, làn da phía dưới như ẩn như hiện, có cảm giác cuốn hút khó tả.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy dáng vẻ của anh bây giờ trông hơi quen, chỉ mới nghĩ một chút liền lập tức nhớ ra ——
Ngày đó sau khi hai người ngã xuống sô pha, cổ áo anh cũng bị mình túm thành thế này.
Có chút dụ hoặc, có chút ái muội.
Những hình ảnh bị đè nén lần lượt nhảy ra, hai cái rồi ba cái liên tiếp lan ra khắp tâm trí Bùi Vũ Ninh như lửa cháy lan trên đồng cỏ.
Giọng nói không vứt được kia lại vang lên trong đầu.
“Cơ hội tới rồi, còn không nhanh chóng hoàn thành nốt 5 lần kia?”
“Mày nhìn xem, hôm nay xém chút hai người đã gặp chuyện.”
“Đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.”
“6 lần, nhất định phải là 6 lần mới có thể tránh được xui xẻo!”
……
Bùi Vũ Ninh nhắm mắt, nỗ lực đè nén những suy nghĩ bi3n thái này xuống.
Cô đóng máy tính xong, định nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi quay người bỗng nhiên nhớ tới liệu pháp trị liệu mẫn cảm mà Chu Thời Duật nói.
“Đối mặt với tôi, đừng trốn tránh.”
“Càng sợ cái gì thì càng nên nhìn nhiều.”
“Thấy nhiều sẽ quen.”
Những lời của Chu Thời Duật giống như định thần châm đối kháng với những tâm ma kia. Bùi Vũ Ninh bình tĩnh lại trong vài giây, cảm thấy lúc này chính là thời gian tốt nhất để thoát khỏi mẫn cảm.
Dáng vẻ của Chu Thời Duật bây giờ giống với ngày hai người họ hôn nhau, cô nên nhìn cảnh tượng được khôi phục này nhiều chút.
Nhìn đến khi mất đi hứng thú, nhìn đến khi không còn mẫn cảm như vậy, nhìn đến khi những suy nghĩ bi3n thái đó không còn tấn công mình nữa.
Vì thế Bùi Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh ngồi ở chiếc ghế đối diện, chống cằm, chuyên tâm bắt đầu trị liệu chứng mẫn cảm với Chu Thời Duật.
Cô ngồi bất động nhìn Chu Thời Duật.
Bắt đầu từ sợi tóc, chăm chú đến từng lỗ chân lông cũng không buông tha.
Trong phòng ngủ an tĩnh, hai người cứ ngồi đối diện với nhau, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người tu luyện thoát mẫn cảm đại pháp, không ai quấy rầy ai.
Nhìn lại nhìn, trong đầu Bùi Vũ Ninh bắt đầu lơ đãng xuất hiện nhiều hình ảnh.
Dáng vẻ khi anh nói tự gánh hậu quả với mình;
Anh nắm tay mình ở trên máy bay;
Ánh mắt của anh khi mình điều chỉnh cà vạt cho anh;
Anh khoác thêm áo cho mình, anh giữ mình lại……
Bọn họ biết nhau lâu như vậy, quen thuộc như vậy, nhưng cho tới hôm nay, Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên cảm thấy như vừa mới quen Chu Thời Duật.
Những việc xảy ra gần đây chưa từng xảy ra trong mười mấy năm qua, cô đối với anh có một sự nhiệt tình và mới mẻ khó giải thích, thậm chí là……
Không biết có tính là động lòng hay không.
Nhắc tới động lòng ——
Bùi Vũ Ninh bỗng chốc lấy lại tinh thần, bị ý nghĩ này làm kinh ngạc.
Có lẽ do cơ thể khẽ động, Chu Thời Duật cũng bị đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Bùi Vũ Ninh ngồi ở trước mặt mình.
Không một tiếng động, cũng không biết là vào từ khi nào.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Vũ Ninh há miệng thở dốc, vội vàng cầm áo vest còn chưa đưa ra nói: “Tôi tới trả áo cho anh.”
Chu Thời Duật không ngốc, từ trong ánh mắt mất tự nhiên của cô nhìn ra cô đang nói dối.
Anh tháo kính, tiếng cười khẽ vọng lại đây: “Phải không?”
……
Bùi Vũ Ninh biết mình giải thích thiếu thuyết phục, nhưng vẫn gắng gượng giữ thể diện, cao ngạo nói: “Nếu không thì sao, hơn nửa đêm anh nghĩ tôi còn có thể làm gì?”
Nói xong cũng không đợi Chu Thời Duật tiếp lời đã ra vẻ bình tĩnh xoay người rời đi: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cho đến khi trở lại phòng mình đóng cửa lại, Bùi Vũ Ninh mới vuốt lồng ngực đập thình thịch nhẹ nhàng thở ra. Cô ảo não bản thân không nên tin người này nói nhảm, cái gì mà liệu pháp trị liệu mẫn cảm, cô thấy mình càng nhìn càng mẫn cảm, càng nhìn càng muốn hôn là sao.
–
Sáng sớm hôm sau, nhân viên khách sạn đưa bữa sáng tới đúng giờ.
Khi Bùi Vũ Ninh dậy, Chu Thời Duật đã ngồi ở phòng khách, Mạnh Trạch ở bên cạnh, có lẽ đang báo cáo lịch trình công việc hôm nay với anh.
Bùi Vũ Ninh ngáp ngắn ngáp dài đi đến phòng ăn ngồi xuống, cô nhìn Chu Thời Duật: “Anh không ăn sáng sao?”
Mạnh Trạch nhiệt tình nói: “Chu tổng đang đợi cô dậy để cùng ăn.”
Chu Thời Duật: “……”
Chu Thời Duật liếc Mạnh Trạch, đôi mắt như đang nói anh nhiều chuyện.
Bùi Vũ Ninh đang ngáp nửa chừng lại vì những lời này dừng lại, cảm giác mông lung khi mới tỉnh dậy cũng vì câu nói ái muội này mà tỉnh táo trong nháy mắt.
Tối qua cô ngủ không ngon lắm, cho nên sáng nay dậy hơi muộn, nhưng cũng chỉ muộn so với người có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt ma quỷ như Chu Thời Duật mà thôi.
Thấy Chu Thời Duật ngồi xuống, Bùi Vũ Ninh hắng giọng hỏi: “Anh đợi tôi lâu không?”
Chu Thời Duật: “Một lúc.”
“Ồ.”
Hai người ngồi ăn sáng cùng nhau mà không nói tiếng nào.
Cảnh tượng như vậy trong ký ức đã là mười năm trước, khi đó, mỗi buổi sáng Bùi Vũ Ninh đều lề mề dụi mắt xuống nhà, còn Chu Thời Duật luôn giúp cô hâm nóng sữa từ trước, chờ cô ngồi xuống mới cùng nhau ăn.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát đất nhẹ nhàng chiếu vào hai người, mặc dù hai người đều im lặng không nói gì, nhưng cả Bùi Vũ Ninh lẫn Chu Thời Duật đều biết, mười năm ròng rã qua đi, sự ỷ lại và quan tâm lẫn nhau của hai người họ chưa từng thay đổi.
Sau khi ăn xong, Chu Thời Duật về phòng thay quần áo, Bùi Vũ Ninh và Mạnh Trạch ở lại phòng khách, Mạnh Trạch tiện thể thông báo lại lịch trình công việc với Bùi Vũ Ninh.
Hôm nay chủ yếu đi nhà máy của Triệu thị tham quan dây chuyền sản xuất của họ.
Lúc ba người ra ngoài, Lâm Úy và nhóm trợ lý đều đã chờ ở ngoài cửa.
Nhà họ Triệu ở Nam Á cũng xem như có máu mặt, hôm nay chỉ là tới đón Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh mà cũng có ba chiếc xe, chiếc nào cũng có biển số bá đạo.
Một chuỗi 0, một chuỗi 6, một chuỗi 8.
Chu Thời Duật cũng không để ý mấy cái này lắm, đi thẳng vào chiếc xe đầu tiên nhưng đợi một hồi lại không thấy Bùi Vũ Ninh lên xe.
Anh quay đầu lại tìm thì thấy Mạnh Trạch mở cửa xe lên ngồi.
Mạnh Trạch ngượng ngùng chỉ tay về phía sau: “Chu tổng, cô Bùi bảo tôi lên xe đằng trước ngồi, cô ấy và trợ lý Lâm ngồi ở chiếc phía sau.”
Chu Thời Duật nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao cũng chỉ đi mất 20 phút lái xe, cô ấy muốn ngồi đâu thì ngồi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Vì thế anh dặn tài xế lái xe, xuất phát tới điểm hẹn.
Trên đường, Chu Thời Duật lơ đãng nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, trong lúc vô ý phát hiện Mạnh Trạch đang bẻ khớp ngón cái tay trái.
Anh thuận miệng hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không sao cả.” Mạnh Trạch cười: “Vừa rồi lúc anh đi thay quần áo, tôi ở phòng khách chờ anh, tùy ý bẻ khớp ngón tay phải, bẻ xong thì cô Bùi khăng khăng bắt tôi bẻ thêm một lần bên tay trái cho cô ấy nghe. Khớp xương tay trái của tôi không mượt lắm, bẻ hồi lâu mới bẻ ra tiếng.”
“Có thể là cảm thấy chơi vui.” Chu Thời Duật không quá để ý, giọng điệu có chút cưng chiều: “Thỉnh thoảng tính tình của cô ấy như trẻ con.”
Mạnh Trạch gật đầu: “Đúng vậy, xém chút nữa tôi còn tưởng cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chứ, kiểu gì cũng phải nghe đúng 6 lần mới thoải mái.”
Chu Thời Duật cười khẽ, chỉ xem như nói chuyện phiếm sáng sớm với trợ lý, nhưng chỉ giây lát, độ cong khóe môi của anh khựng lại, như thể lời nói đùa kia vừa tiết lộ một manh mối đã bị anh xem nhẹ, anh chầm chậm quay đầu sang:
“Cậu nói chứng gì?”
Tiệc chào mừng kết thúc là lúc gần 9 giờ tối, Triệu Thư Bạch tiễn họ về, hai người ngồi cùng xe quay lại khách sạn.
Nam Á là một thành phố ven biển, khí hậu dễ chịu, ban đêm trên đường đèn xe như nước, gió biển thoang thoảng thổi vào trong xe tạo nên sự tĩnh lặng mờ ảo xa hoa.
Gió lạnh ập tới, Bùi Vũ Ninh nhẹ nhàng ôm vai mình.
Đã vào cuối thu, Chu Thời Duật nhìn bờ vai mảnh khảnh của cô, cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên người cô.
Sự ấm áp này không hiểu sao không giống như cảm giác trước đây, trong lòng Bùi Vũ Ninh hơi rung động, quay sang nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Chu Thời Duật không nói gì, tầm mắt nhìn ra ngoài.
Hai người cũng không nói gì nữa, trong xe tiếp tục chìm vào yên lặng, nhưng dưới sự yên lặng này, Bùi Vũ Ninh lại cảm thấy có gì đó đang âm thầm dâng trào.
Có lẽ do nhiệt độ cơ thể của Chu Thời Duật lưu lại trên áo vest, cũng có lẽ là gió biển hanh khô ở Nam Á, dường như làm một đêm bình thường như hôm nay có một màu sắc khác.
Yên tĩnh nhưng nồng nhiệt.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Bùi Vũ Ninh hỏi Chu Thời Duật: “Anh thấy Triệu Thư Bạch thế nào?”
Chu Thời Duật: “Một đối tác tốt.”
“Chỉ như vậy?”
Chu Thời Duật quay đầu nhìn cô: “Vậy còn phải thế nào nữa?”
“Anh không cảm thấy cô ấy vừa có năng lực vừa xinh đẹp sao?” Bùi Vũ Ninh khoanh tay, giọng điệu có chút ẩn ý: “Tôi thấy buổi tối hai ngươi nói chuyện rất vui vẻ.”
Chu Thời Duật cũng ẩn ý nói: “Tôi thấy em và ông chủ ở Nam Á kia nói chuyện cũng rất vui vẻ.”
“……”
Bầu không khí đột nhiên lại trầm mặc.
Mãi cho đến khi xe chạy đến cửa khách sạn, Chu Thời Duật mới buông một câu: “Tôi không thấy vậy.”
Bùi Vũ Ninh lại nghe không hiểu: “Cái gì?”
Nhưng Chu Thời Duật không giải thích nữa, anh giúp cô mở cửa xe: “Em lên trước đi, tôi còn có việc.”
Bùi Vũ Ninh sửng sốt: “Anh đi đâu?”
Nói xong đóng cửa xe lại: “Tôi cũng phải đi.”
Chu Thời Duật đành phải xuống xe, mở cửa xe bên kia cho Bùi Vũ Ninh: “Tôi cần phải gặp mấy đối tác khác của Nam Á nữa. Nơi đàn ông tụ tập, cũng là đi uống rượu, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Bùi Vũ Ninh ngồi bất động ở trong xe.
Chu Thời Duật dừng một chút, sau đó dỗ dành: “Tôi đến đó trình diện xong sẽ về liền.”
Bùi Vũ Ninh nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 9 giờ, các cuộc xã giao của cánh mày râu lúc này quả thực mới chỉ bắt đầu.
Cô đúng là không có hứng thú đi uống rượu chen chúc với một đám đàn ông nên đành phải ngoan ngoãn xuống xe: “Vậy tôi chờ anh về.”
Vừa dứt lời, ngay cả Bùi Vũ Ninh cũng phải sửng sốt, vì sao cô lại buột miệng thốt ra những lời của vợ hiền như thế.
Cô hơi hé môi, lập tức bổ sung: “Ý tôi là, tôi không quen ai ở Nam Á, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao đây.”
Bùi Vũ Ninh không biết Chu Thời Duật tin hay không tin, chỉ thấy anh lẳng lặng cười, quay lại xe ngồi: “Hiểu rồi.”
Những ngón chân của Bùi Vũ Ninh bắt đầu cuộn tròn trong giày cao gót.
Chờ xe của Chu Thời Duật rời đi, cô mới ảo não vỗ vào đầu mình: “Mày đang nói mê sảng gì thế?”
Trở lại phòng ngủ, Bùi Vũ Ninh vẫn chưa thoát được sự xấu hổ vừa rồi, cô vùi mặt vào ghế sô pha, cảm thấy đầu óc rối bời ngập tràn đủ thứ.
Sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện ——
Tất cả đều liên quan đến Chu Thời Duật.
Kể từ khi vô tình hôn anh một lần, mối quan hệ giữa hai người đã phát triển theo một phương hướng cực kỳ mất tự nhiên.
Bùi Vũ Ninh hơi bất an, cũng hơi mờ mịt, không phân biệt được đây là cảm giác gì.
Nụ hôn đó dường như khắc sâu trong tim cô, luôn nhảy ra vào lúc lơ đãng làm cô tâm phiền ý loạn, thậm chí có khi còn cố tình vờ vịt.
Như vừa rồi ở trên xe, tại sao cô vô duyên vô cớ hỏi Chu Thời Duật thấy Triệu Thư Bạch thế nào?
Cô muốn nhận được đáp án gì?
Cô đang chờ mong Chu Thời Duật trả lời như thế nào?
Vì sao cô lại nói với Chu Thời Duật sẽ chờ anh về?
……
Ban đêm ở một thành phố xa lạ, Bùi Vũ Ninh đột nhiên rất muốn tâm sự với ai đó, nhưng cô không có người bạn nào ở Nam Á. Suy nghĩ một lúc, cô chỉ có thể tìm người bạn thân nhất Tống Nguyên Nguyên, thử hỏi cô ấy:
“Bình thường cậu đi đóng phim, có bao giờ đóng cảnh hôn chưa?”
Tống Nguyên Nguyên trả lời rất nhanh: “Chắc chắn có rồi.”
Tống Nguyên Nguyên không biết tại sao đột nhiên Bùi Vũ Ninh có hứng thú với việc mình đóng phim, nhiệt tình nói: “Nhưng tớ có người đóng thế, hoặc là canh góc quay, cho nên tớ không hôn thật.”
Bùi Vũ Ninh do dự một lúc, lại tiếp tục hỏi: “Vậy người đóng thế cho cậu hôn một người mà không phải một đôi thật sự với người đó, chẳng lẽ không thấy khó xử sao?”
“Không khó xử đâu.”
Tống Nguyên Nguyên cảm thấy kỳ lạ: “Sao đột nhiên cậu hỏi chuyện này? Cậu cũng muốn vào giới giải trí đóng phim à?”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Bỏ đi.
Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên không còn tâm trạng giải bày tâm sự, suy cho cùng thì chuyện này một lời khó nói hết, cô cũng ngại nói sự thật với Tống Nguyên Nguyên.
Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật hôn nhau?
Chuyện này mà nói ra, cả Bắc Kinh cũng không có ai tin.
Bùi Vũ Ninh bác bỏ ý nghĩ đó: “Tớ hỏi chơi thôi.”
Tống Nguyên Nguyên cho rằng cô có hứng thú với đóng phim, liền nghiêm túc giải thích: “Chỉ là quay phim mà thôi, hôn xong hô cắt liền thoát vai. Nếu vẫn luôn nhớ mãi không quên, trừ khi là có ý với người mình hôn.”
Bùi Vũ Ninh ngơ ngẩn: “Ý gì?”
Tống Nguyên Nguyên nói thẳng trọng điểm: “Thèm khát cơ thể người ta ha ha ha ha ha!”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Bùi Vũ Ninh thẳng thừng tắt cửa sổ đối thoại.
Cô không nên nói mấy cái này với Tống Nguyên Nguyên, toàn nói mấy thứ chả đâu vào đâu.
Sao cô có thể thèm khát Chu Thời Duật được, hai người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không phải bịa nhưng lúc còn nhỏ có một lần Bùi Vũ Ninh còn từng thấy Chu Thời Duật khi mới vừa tắm xong đi ra, lúc ấy cô còn trêu chọc dáng người anh thật đẹp, sao có thể thèm khát anh chứ?
Muốn thèm đã thèm từ lâu, còn đợi tới tận bây giờ?
Bùi Vũ Ninh cảm thấy Tống Nguyên Nguyên đã đóng quá nhiều phim thần tượng cẩu huyết, cho nên mới nói mấy lời hoang đường này.
Cô quyết định không nghĩ nữa, tẩy trang xong thì vào phòng tắm tắm vòi sen, ngâm nước hoa hồng rồi xông hơi thư giãn cơ thể, sau một hồi làm đẹp lúc đi ra đã là 10 rưỡi tối.
Đang định lên giường ngủ, Bùi Vũ Ninh chợt nhìn thấy chiếc áo vest của Chu Thời Duật còn ở trên sô pha, lúc này mới nhớ ra lúc nãy đã quên trả lại anh.
Cô theo bản năng nhìn sang phòng đối diện.
Nói là đi trình diện liền trở về, cũng đã một tiếng rưỡi, ít nhiều cũng gặp hết một lượt xong quay về rồi đúng không?
Cũng không biết đã về chưa.
Vì thế Bùi Vũ Ninh cầm vest qua gõ cửa phòng đối diện.
Gõ một tiếng, bên trong không có phản hồi.
Bùi Vũ Ninh lại gõ: “Chu Thời Duật?”
Vẫn không thấy phản hồi.
Bùi Vũ Ninh đứng ở cửa vài giây, vốn định xoay người rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến lại vặn mở khoá cửa.
Đẩy cửa ra, trên giường không có ai.
Bùi Vũ Ninh nhìn quanh, đột nhiên phát hiện Chu Thời Duật ngồi ở bàn làm việc, máy tính trước mặt đang mở.
Một tay anh chống thái dương, hai mắt khép hờ, có vẻ đã ngủ.
Bùi Vũ Ninh giật mình, im lặng vài giây, môi hơi cong lên.
Người này đúng là đã về……
Cô nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc, gần như nín thở.
Chu Thời Duật khi làm việc sẽ đeo kính, có lẽ vừa rồi mới họp online, trên máy tính có giao diện của một cuộc họp đã kết thúc chưa đóng.
Ban ngày bay, tối có tiệc, đi xã giao, khi về còn mở họp.
Hẳn là quá mệt mỏi, cho nên chỉ cần chống khuỷu tay cũng có thể ngủ.
Bùi Vũ Ninh nhẹ nhàng giúp anh đóng máy tính lại, hơi dừng một chút, nhìn anh lần nữa.
Tay áo sơ mi của Chu Thời Duật được xắn lên một nửa, cổ áo nới lỏng, làn da phía dưới như ẩn như hiện, có cảm giác cuốn hút khó tả.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy dáng vẻ của anh bây giờ trông hơi quen, chỉ mới nghĩ một chút liền lập tức nhớ ra ——
Ngày đó sau khi hai người ngã xuống sô pha, cổ áo anh cũng bị mình túm thành thế này.
Có chút dụ hoặc, có chút ái muội.
Những hình ảnh bị đè nén lần lượt nhảy ra, hai cái rồi ba cái liên tiếp lan ra khắp tâm trí Bùi Vũ Ninh như lửa cháy lan trên đồng cỏ.
Giọng nói không vứt được kia lại vang lên trong đầu.
“Cơ hội tới rồi, còn không nhanh chóng hoàn thành nốt 5 lần kia?”
“Mày nhìn xem, hôm nay xém chút hai người đã gặp chuyện.”
“Đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.”
“6 lần, nhất định phải là 6 lần mới có thể tránh được xui xẻo!”
……
Bùi Vũ Ninh nhắm mắt, nỗ lực đè nén những suy nghĩ bi3n thái này xuống.
Cô đóng máy tính xong, định nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi quay người bỗng nhiên nhớ tới liệu pháp trị liệu mẫn cảm mà Chu Thời Duật nói.
“Đối mặt với tôi, đừng trốn tránh.”
“Càng sợ cái gì thì càng nên nhìn nhiều.”
“Thấy nhiều sẽ quen.”
Những lời của Chu Thời Duật giống như định thần châm đối kháng với những tâm ma kia. Bùi Vũ Ninh bình tĩnh lại trong vài giây, cảm thấy lúc này chính là thời gian tốt nhất để thoát khỏi mẫn cảm.
Dáng vẻ của Chu Thời Duật bây giờ giống với ngày hai người họ hôn nhau, cô nên nhìn cảnh tượng được khôi phục này nhiều chút.
Nhìn đến khi mất đi hứng thú, nhìn đến khi không còn mẫn cảm như vậy, nhìn đến khi những suy nghĩ bi3n thái đó không còn tấn công mình nữa.
Vì thế Bùi Vũ Ninh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh ngồi ở chiếc ghế đối diện, chống cằm, chuyên tâm bắt đầu trị liệu chứng mẫn cảm với Chu Thời Duật.
Cô ngồi bất động nhìn Chu Thời Duật.
Bắt đầu từ sợi tóc, chăm chú đến từng lỗ chân lông cũng không buông tha.
Trong phòng ngủ an tĩnh, hai người cứ ngồi đối diện với nhau, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người tu luyện thoát mẫn cảm đại pháp, không ai quấy rầy ai.
Nhìn lại nhìn, trong đầu Bùi Vũ Ninh bắt đầu lơ đãng xuất hiện nhiều hình ảnh.
Dáng vẻ khi anh nói tự gánh hậu quả với mình;
Anh nắm tay mình ở trên máy bay;
Ánh mắt của anh khi mình điều chỉnh cà vạt cho anh;
Anh khoác thêm áo cho mình, anh giữ mình lại……
Bọn họ biết nhau lâu như vậy, quen thuộc như vậy, nhưng cho tới hôm nay, Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên cảm thấy như vừa mới quen Chu Thời Duật.
Những việc xảy ra gần đây chưa từng xảy ra trong mười mấy năm qua, cô đối với anh có một sự nhiệt tình và mới mẻ khó giải thích, thậm chí là……
Không biết có tính là động lòng hay không.
Nhắc tới động lòng ——
Bùi Vũ Ninh bỗng chốc lấy lại tinh thần, bị ý nghĩ này làm kinh ngạc.
Có lẽ do cơ thể khẽ động, Chu Thời Duật cũng bị đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Bùi Vũ Ninh ngồi ở trước mặt mình.
Không một tiếng động, cũng không biết là vào từ khi nào.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Vũ Ninh há miệng thở dốc, vội vàng cầm áo vest còn chưa đưa ra nói: “Tôi tới trả áo cho anh.”
Chu Thời Duật không ngốc, từ trong ánh mắt mất tự nhiên của cô nhìn ra cô đang nói dối.
Anh tháo kính, tiếng cười khẽ vọng lại đây: “Phải không?”
……
Bùi Vũ Ninh biết mình giải thích thiếu thuyết phục, nhưng vẫn gắng gượng giữ thể diện, cao ngạo nói: “Nếu không thì sao, hơn nửa đêm anh nghĩ tôi còn có thể làm gì?”
Nói xong cũng không đợi Chu Thời Duật tiếp lời đã ra vẻ bình tĩnh xoay người rời đi: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cho đến khi trở lại phòng mình đóng cửa lại, Bùi Vũ Ninh mới vuốt lồng ngực đập thình thịch nhẹ nhàng thở ra. Cô ảo não bản thân không nên tin người này nói nhảm, cái gì mà liệu pháp trị liệu mẫn cảm, cô thấy mình càng nhìn càng mẫn cảm, càng nhìn càng muốn hôn là sao.
–
Sáng sớm hôm sau, nhân viên khách sạn đưa bữa sáng tới đúng giờ.
Khi Bùi Vũ Ninh dậy, Chu Thời Duật đã ngồi ở phòng khách, Mạnh Trạch ở bên cạnh, có lẽ đang báo cáo lịch trình công việc hôm nay với anh.
Bùi Vũ Ninh ngáp ngắn ngáp dài đi đến phòng ăn ngồi xuống, cô nhìn Chu Thời Duật: “Anh không ăn sáng sao?”
Mạnh Trạch nhiệt tình nói: “Chu tổng đang đợi cô dậy để cùng ăn.”
Chu Thời Duật: “……”
Chu Thời Duật liếc Mạnh Trạch, đôi mắt như đang nói anh nhiều chuyện.
Bùi Vũ Ninh đang ngáp nửa chừng lại vì những lời này dừng lại, cảm giác mông lung khi mới tỉnh dậy cũng vì câu nói ái muội này mà tỉnh táo trong nháy mắt.
Tối qua cô ngủ không ngon lắm, cho nên sáng nay dậy hơi muộn, nhưng cũng chỉ muộn so với người có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt ma quỷ như Chu Thời Duật mà thôi.
Thấy Chu Thời Duật ngồi xuống, Bùi Vũ Ninh hắng giọng hỏi: “Anh đợi tôi lâu không?”
Chu Thời Duật: “Một lúc.”
“Ồ.”
Hai người ngồi ăn sáng cùng nhau mà không nói tiếng nào.
Cảnh tượng như vậy trong ký ức đã là mười năm trước, khi đó, mỗi buổi sáng Bùi Vũ Ninh đều lề mề dụi mắt xuống nhà, còn Chu Thời Duật luôn giúp cô hâm nóng sữa từ trước, chờ cô ngồi xuống mới cùng nhau ăn.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát đất nhẹ nhàng chiếu vào hai người, mặc dù hai người đều im lặng không nói gì, nhưng cả Bùi Vũ Ninh lẫn Chu Thời Duật đều biết, mười năm ròng rã qua đi, sự ỷ lại và quan tâm lẫn nhau của hai người họ chưa từng thay đổi.
Sau khi ăn xong, Chu Thời Duật về phòng thay quần áo, Bùi Vũ Ninh và Mạnh Trạch ở lại phòng khách, Mạnh Trạch tiện thể thông báo lại lịch trình công việc với Bùi Vũ Ninh.
Hôm nay chủ yếu đi nhà máy của Triệu thị tham quan dây chuyền sản xuất của họ.
Lúc ba người ra ngoài, Lâm Úy và nhóm trợ lý đều đã chờ ở ngoài cửa.
Nhà họ Triệu ở Nam Á cũng xem như có máu mặt, hôm nay chỉ là tới đón Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh mà cũng có ba chiếc xe, chiếc nào cũng có biển số bá đạo.
Một chuỗi 0, một chuỗi 6, một chuỗi 8.
Chu Thời Duật cũng không để ý mấy cái này lắm, đi thẳng vào chiếc xe đầu tiên nhưng đợi một hồi lại không thấy Bùi Vũ Ninh lên xe.
Anh quay đầu lại tìm thì thấy Mạnh Trạch mở cửa xe lên ngồi.
Mạnh Trạch ngượng ngùng chỉ tay về phía sau: “Chu tổng, cô Bùi bảo tôi lên xe đằng trước ngồi, cô ấy và trợ lý Lâm ngồi ở chiếc phía sau.”
Chu Thời Duật nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao cũng chỉ đi mất 20 phút lái xe, cô ấy muốn ngồi đâu thì ngồi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Vì thế anh dặn tài xế lái xe, xuất phát tới điểm hẹn.
Trên đường, Chu Thời Duật lơ đãng nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, trong lúc vô ý phát hiện Mạnh Trạch đang bẻ khớp ngón cái tay trái.
Anh thuận miệng hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không sao cả.” Mạnh Trạch cười: “Vừa rồi lúc anh đi thay quần áo, tôi ở phòng khách chờ anh, tùy ý bẻ khớp ngón tay phải, bẻ xong thì cô Bùi khăng khăng bắt tôi bẻ thêm một lần bên tay trái cho cô ấy nghe. Khớp xương tay trái của tôi không mượt lắm, bẻ hồi lâu mới bẻ ra tiếng.”
“Có thể là cảm thấy chơi vui.” Chu Thời Duật không quá để ý, giọng điệu có chút cưng chiều: “Thỉnh thoảng tính tình của cô ấy như trẻ con.”
Mạnh Trạch gật đầu: “Đúng vậy, xém chút nữa tôi còn tưởng cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chứ, kiểu gì cũng phải nghe đúng 6 lần mới thoải mái.”
Chu Thời Duật cười khẽ, chỉ xem như nói chuyện phiếm sáng sớm với trợ lý, nhưng chỉ giây lát, độ cong khóe môi của anh khựng lại, như thể lời nói đùa kia vừa tiết lộ một manh mối đã bị anh xem nhẹ, anh chầm chậm quay đầu sang:
“Cậu nói chứng gì?”