Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Editor: SOO LEE
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cô mua một ít trái cây ở cửa hàng, sau đó tìm thấy thang máy để lên nhà của Tống Văn. Tống Văn ra mở cửa từ sớm, cô lát nữa muốn đi làm nên đã trang điểm xong. Nhìn thấy Thư Tâm đang thay giày ở cửa, cô ấy bật cười
"Sàn nhà tớ đã một tuần rồi không quét, không cần thay làm gì cứ vậy vào đi, hai ngày cuối tuần rồi người dọn dẹp sẽ tới"
Cô vẫn thay giày rồi tiến vào đem trái cây đưa đến phòng bếp, lúc này cô hỏi Tống Văn
" Cậu đã ăn chưa? "
" Mình ăn cơm hộp". Tống Văn chỉ vào bàn ăn " Cậu còn chưa ăn sao?"
Thư Tâm nhìn cô ấy, " Cậu sẽ không ăn cơm hộp mỗi ngày đi? Không nấu ăn ư? " Sau khi Tống Văn trang điểm xong, cô đấm đấm vai " Tớ làm sao có nhiều thời gian như vậy, mỗi ngày đều mệt muốn chết "
Cô ấy để tóc ngắn, chiều cao trung bình nhưng dáng người rất gầy, nhỏ nhắn. Thư Tâm muốn hỏi cô ấy thường ăn gì như thế nào cô ấy gầy hơn hồi học đại học.
Hai người đã 5 năm không gặp nhau nhưng tình bạn vẫn còn, ít nhất khi nghe tin Thư Tâm sẽ đến đây, Tống Văn là người đầu tiên mời cô ấy đến ở tại nhà.
Mặc kệ nó xuất phát để khoe khoang hay vì những lý do gì khác. Thư Tâm đều cảm ơn cô ấy.
Rốt cuộc, dù sao nàng hiện tại làm cái gì đều cần tiết kiệm không muốn lãng phí nhiều.
" À đúng rồi, chồng tớ về nhà lúc sáu giờ, tớ nói với anh ấy, cậu ở trong phòng đó đi"
Sau khi Tống Văn chỉ vị trí phòng cho khách, cô ra cửa thay đôi giày đen, cầm túi xách rồi mở cửa rời đi.
" Được, cảm ơn cậu".Thư Tâm cao giọng nói.
Tống Văn xua tay rời đi. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Thư Tâm chậm rãi thở ra.
Cô nhìn quanh bốn phía và bắt đầu đánh giá căn nhà.
Có một TV trong phòng ở giữa có một tấm rèm kéo mở ra phòng khách.
Cô mở rèm ra liếc nhìn, bên trong có hai cái ghế matxa, đối diện là một cái máy chiếu, giữa ghế đặt một cái bàn cà phê nhỏ, trên đó còn có một túi khoai tây chiên và một cốc đồ uống.
Hẳn là Tống Văn đã ăn nó. Chồng cô là một giáo viên thể dục, nghe nói rằng anh ấy để ý thể hình của mình không bao giờ ăn những món đồ ăn vặt này.
Thư Tâm bỏ rác vào thùng, gấp chăn đặt trên ghế, thấy mấy lát khoai tây nằm trên đó, cô không nhịn được liền lấy chổi quét sạch.
Sau khi thu dọn xong, cô lại lên phòng cho khách, cất va li nhỏ đi rồi vén tay áo dọn dẹp tổng vệ sinh ngôi nhà kỹ càng.
Tháng 5, trời rất nóng. Cô ấy đã bận rộn đến tận 5h chiều mới hoàn tất việc dọn dẹp. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi trên mặt cũng đều là nước.
Tìm kiếm hồi lâu không thấy công tắc điều hòa trong phòng khách nên cô bật điều hòa trong phòng mình, sau đó vào nhà tắm tắm rửa.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kinh ngạc quay đầu lại. Theo đó, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, ánh mắt của người đàn ông cách cửa kính rơi vào ngực trần trụi của cô, anh ta lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra và cúi đầu xin lỗi.
" Xin lỗi, tôi nghĩ là Tống Văn"
" Không có việc gì...".
Thư Tâm xấu hổ quay đầu lại, sau đó không nhịn được cúi đầu nhìn xuống bản thân mình. Anh ta vừa nhìn thấy nó à? Xấu hổ quá đi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cô mua một ít trái cây ở cửa hàng, sau đó tìm thấy thang máy để lên nhà của Tống Văn. Tống Văn ra mở cửa từ sớm, cô lát nữa muốn đi làm nên đã trang điểm xong. Nhìn thấy Thư Tâm đang thay giày ở cửa, cô ấy bật cười
"Sàn nhà tớ đã một tuần rồi không quét, không cần thay làm gì cứ vậy vào đi, hai ngày cuối tuần rồi người dọn dẹp sẽ tới"
Cô vẫn thay giày rồi tiến vào đem trái cây đưa đến phòng bếp, lúc này cô hỏi Tống Văn
" Cậu đã ăn chưa? "
" Mình ăn cơm hộp". Tống Văn chỉ vào bàn ăn " Cậu còn chưa ăn sao?"
Thư Tâm nhìn cô ấy, " Cậu sẽ không ăn cơm hộp mỗi ngày đi? Không nấu ăn ư? " Sau khi Tống Văn trang điểm xong, cô đấm đấm vai " Tớ làm sao có nhiều thời gian như vậy, mỗi ngày đều mệt muốn chết "
Cô ấy để tóc ngắn, chiều cao trung bình nhưng dáng người rất gầy, nhỏ nhắn. Thư Tâm muốn hỏi cô ấy thường ăn gì như thế nào cô ấy gầy hơn hồi học đại học.
Hai người đã 5 năm không gặp nhau nhưng tình bạn vẫn còn, ít nhất khi nghe tin Thư Tâm sẽ đến đây, Tống Văn là người đầu tiên mời cô ấy đến ở tại nhà.
Mặc kệ nó xuất phát để khoe khoang hay vì những lý do gì khác. Thư Tâm đều cảm ơn cô ấy.
Rốt cuộc, dù sao nàng hiện tại làm cái gì đều cần tiết kiệm không muốn lãng phí nhiều.
" À đúng rồi, chồng tớ về nhà lúc sáu giờ, tớ nói với anh ấy, cậu ở trong phòng đó đi"
Sau khi Tống Văn chỉ vị trí phòng cho khách, cô ra cửa thay đôi giày đen, cầm túi xách rồi mở cửa rời đi.
" Được, cảm ơn cậu".Thư Tâm cao giọng nói.
Tống Văn xua tay rời đi. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Thư Tâm chậm rãi thở ra.
Cô nhìn quanh bốn phía và bắt đầu đánh giá căn nhà.
Có một TV trong phòng ở giữa có một tấm rèm kéo mở ra phòng khách.
Cô mở rèm ra liếc nhìn, bên trong có hai cái ghế matxa, đối diện là một cái máy chiếu, giữa ghế đặt một cái bàn cà phê nhỏ, trên đó còn có một túi khoai tây chiên và một cốc đồ uống.
Hẳn là Tống Văn đã ăn nó. Chồng cô là một giáo viên thể dục, nghe nói rằng anh ấy để ý thể hình của mình không bao giờ ăn những món đồ ăn vặt này.
Thư Tâm bỏ rác vào thùng, gấp chăn đặt trên ghế, thấy mấy lát khoai tây nằm trên đó, cô không nhịn được liền lấy chổi quét sạch.
Sau khi thu dọn xong, cô lại lên phòng cho khách, cất va li nhỏ đi rồi vén tay áo dọn dẹp tổng vệ sinh ngôi nhà kỹ càng.
Tháng 5, trời rất nóng. Cô ấy đã bận rộn đến tận 5h chiều mới hoàn tất việc dọn dẹp. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi trên mặt cũng đều là nước.
Tìm kiếm hồi lâu không thấy công tắc điều hòa trong phòng khách nên cô bật điều hòa trong phòng mình, sau đó vào nhà tắm tắm rửa.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kinh ngạc quay đầu lại. Theo đó, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, ánh mắt của người đàn ông cách cửa kính rơi vào ngực trần trụi của cô, anh ta lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra và cúi đầu xin lỗi.
" Xin lỗi, tôi nghĩ là Tống Văn"
" Không có việc gì...".
Thư Tâm xấu hổ quay đầu lại, sau đó không nhịn được cúi đầu nhìn xuống bản thân mình. Anh ta vừa nhìn thấy nó à? Xấu hổ quá đi...