Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Không Có Tư Cách
Khi An Hảo trở về nhà, cô thấy Lâm Uyễển đang dọn
dẹp. An Hảo nói: “Mẹ ơi, ngày mai hãy bắt đầu thu
dọn, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Bà đứng dậy, đỡ
eo, gật đầu. Sau đó dường như đột nhiên bà nghĩ ra
một điều gì đó, hỏi: “Tiểu Hà đó con quen lúc nào vậy?
Có vẻ như nó cũng không phải là học sinh. Các con
quen nhau thế nào vậy?”
An Hảo uống một ngụm nước và nói: “Thì là có vài
chuyện rồi quen nhau ạ, con cũng không biết, nhà anh
ấy cũng khá giàu, con người cũng khá tốt.” Lâm Uyển
nghe xong thì nói: “Ừm, điều này thì đúng, cả ngày
hôm nay nói chuyện với nó, mẹ có thể nhìn ra nó có
tầm nhìn xa, biết sắp xếp công việc, khí chất cũng
khác biệt… ”
An Hảo nghe vậy, gật đầu qua loa một cái, sau đó
đẩy Lâm Uyễn, nói: “Mẹ thân yêu của con ơi, hôm nay
mẹ đã mệt mỏi cả một ngày rồi. Nghỉ ngơi sớm đi ạ,
ngày mai còn phải tiếp tục dọn dẹp nữa.” Bà bị An
Hảo đầy vào phòng, bắt lực cười nói: “Được rồi được
rồi, con cũng đi ngủ đi.”
An Hảo đi vào phòng, đá dép rồi chui vào giường.
Hôm nay thật sự hơi mệt, không bao lâu cô liền ngủ
thiếp đi.
An Hảo bị đánh thức bởi tiếng ồn, cô xoa đầu, đứng
dậy đẩy cửa đi ra ngoài, cô thấy mẹ Lâm Uyển đang
lau sàn nhà.
An Hảo nói một câu chào buổi sáng, sau khi tắm
xong, cô liền cùng bà Lâm Uyển dọn dẹp. Dọn dẹp
xong nhà cửa, An Hảo lấy đồ đạc ra thì nhìn thấy cái
hộp nhỏ. Cô suy nghĩ một chút, nhặt chiếc hộp lên và
đặt nó ở dưới cùng của tủ. Sau khi suy nghĩ lại, cuối
cùng cô lại đặt chiếc hộp lên bàn.
Sau khi An Hảo dọn dẹp xong, cô phủi phủi tay rồi
nhìn vào phòng mình. Căn phòng nhỏ hơn một nửa so
với phòng trước đây, nhưng sau khi dọn dẹp trông nó
rất ám áp.
Lâm Uyễn bảo với An Hảo, bà đi đến cửa hàng, dặn
dò An Hảo những gì cần mua xong bà mới rời đi.
An Hảo đi tắm rồi sấy khô tóc. Hà Dịch Dương gửi
tin nhắn hỏi An Hảo đang làm gì. Cô trả lời bằng ghi
âm rằng cô ấy sẽ ra ngoài mua sắm.
Một lúc sau, Hà Dịch Dương gọi điện thoại tới, cô
trả lời điện thoại. Anh mở miệng liền nói: “Vừa hay
anh có thứ muốn mua, chúng ta đi cùng nhau đi, anh
sẽ lái xe đến đón em.” An Hảo suy nghĩ một chút rồi
đồng ý.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại. Hà
Dịch Dương đẩy xe đẩy, An Hảo ở bên cạnh vừa đi
vừa xem, cô tìm những thứ muốn mua. Hà Dịch
Dương nhìn cô, trong lòng vui muốn chết, bây giờ anh
và cô trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Mọi người cũng luôn nhìn họ.
Khi Hà Dịch Dương mơ đẹp, An Hảo liền cầm dầu
gội lên và lắc nó trước mặt anh, cô hỏi, “Anh không
định mua gì à? Cười ngốc gì vậy chứ?” Hà Dịch
Dương hồi phục thần trí, vội vàng chỉ sang bên cạnh
và nói: “À à, anh mua cái này, hahaha.” Anh vừa nói
vừa cầm lên vài thứ, cười cười rồi nhìn An Hảo.
An Hảo co giật khóe miệng, cô nhìn anh với khuôn
mặt kỳ lạ, hỏi: “Anh, Anh mua cái này á?”
Hà Dịch Dương cúi đầu xuống thấy hai gói băng vệ
sinh đang nằm lặng lẽ trong giỏ hàng thì sững sờ, mặt
anh đỏ bừng ngay lập tức, nói: “Không không không,
không phải, anh… anh không mua.” Sau đó, anh
nhanh chóng đặt gói băng vệ sinh trở lại vị trí ban đầu.
An Hảo cười một cái, bỏ dầu gội và sữa tắm vào giỏ
hàng, sau đó tiếp tục tìm đồ, không đợi Hà Dịch
Dương đi theo. Anh đỏ mặt đi sau lưng cô nói: “An
Hảo, đợi anh với.”
Hai người đã mua hai túi lớn, nhưng Hà Dịch
Dương thực sự chỉ mua hai que kẹo mút. Sau khi mua
xong, Hà Dịch Dương mới phát hiện ra anh nói muốn
mua vài thứ, vậy mà đến lúc thanh toán mới phát hiện
mình căn bản chẳng mua gì cả, cho nên tiện tay cầm
lấy hai que kẹo mút.
An Hảo liếc nhìn một cái, không nói gì. Hà Dịch
Dương gãi đầu bối rối, cầm hai cái túi lớn trên tay cô
và mỉm cười.
An Hảo suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có muốn uống
một tách cà phê không?”
Hà Dịch Dương vui vẻ gật đầu nói: “Uống!” Sau đó
hai người đi đến quán cà phê. An Hảo bước vào, lập
tức nhìn thấy Lâm Uyển. Bà cũng chú ý tới cô, bước
tới hỏi: “Tại sao con lại ở đây? Không phải mẹ bảo
con đi mua đồ sao?”
An Hảo cười nói: “Mua xong rồi nè mẹ.” Cô chỉ vào
Hà Dịch Dương ở đằng sau. Lúc này Lâm Uyễển mới
nhìn thấy Hà Dịch Dương, bà lập tức cười và nói: “A,
Tiểu Hà cũng ở đây à.” Hà Dịch Dương mỉm cười, gật
đầu rồi chào hỏi.
Sau khi An Hảo mang cà phê tới ngồi xuống, Hà
Dịch Dương hỏi: “Quán cà phê này là…?” An Hảo trả
lời: “Ừm, là quán mẹ em mở.” Hà Dịch Dương gật đầu
nói: “Cho nên tên của quán cà phê này là Café An
An?” Hà Dịch Dương nói xong liền cười.
An Hảo đỡ trán nói: “Đừng nhắc đến chuyện đó
nữa, lúc đầu em có nói thế nào mẹ em cũng không
đổi.” Hà Dịch Dương cười haha. Hai người uống cà
phê và nói chuyện.
Lưu Mộng nói với Lâm Uyễn, “Dì Lâm, đó là ai vậy
ạ?” Bà nhìn Hà Dịch Dương, nói với một nụ cười: “Đó
là bạn của An Hảo nhà chúng tôi, Tiểu Hà. Con người
Tiểu Hà rất tốt, lại rất biết làm việc.” Lưu Mộng nhìn
thấy ánh mắt của Hà Dịch Dương đối với An Hảo, sợ
rằng anh không đơn giản coi An Hảo như một người
bạn.
Hà Dịch Dương và An Hảo đang trò chuyện, đột
nhiên anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài
qua cửa kính, Tống Từ Nhất? Tại sao anh ta lại ở
đây? Anh ta cũng biết đây là quán cà phê của nhà An
Hảo ư?
Hà Dịch Dương nhìn thấy Tống Từ Nhất đi tới càng
lúc càng gần, anh nhìn An Hảo và đặt ly cà phê
xuống. Nghiêng người đưa tay chạm vào mặt cô. An
Hảo đang uống cà phê, cúi nhìn xuống điện thoại, cô
sững sờ. Sau đó ngắng đầu lên và hỏi: “Anh đang làm
gì vậy?”
Hà Dịch Dương mỉm cười và nói, “Không có gì, mặt
em dính gì đó, để anh lau giúp em.” An Hảo hỏi: “Cái
gì vậy?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói, “Xong ngay đây một
chút nữa.” Từ một góc độ mà An Hảo không thể nhìn
thấy, người bên ngoài cửa hàng thấy cảnh này liền
cứng đò, sau đó quay người rời đi.
Hà Dịch Dương nhìn phía sau rồi mới thu tay lại.
Anh ta cười và nhấp một ngụm cà phê. An Hảo không
biết gì cả, tiếp tục nhìn vào điện thoại. Hà Dịch Dương
hỏi: “Em có muốn cùng nhau đón giao thừa không?
Nghe nói pháo hoa sẽ được bắn ở quảng trường trung
tâm vào đêm giao thừa. Có rất nhiều người cùng nhau
đếm ngược và xem pháo hoa, rất nhộn nhịp.”
An Hảo không có hứng thú, vì vậy cô ngắng đầu lên
và nói: “Ừm,… để xem đã.” Hà Dịch Dương thấy An
Hảo không quan tâm, nên anh ta cũng không hỏi tiếp.
Hai người ở lại một lúc. Hà Dịch Dương trả lời điện
thoại và muốn rời đi. Anh ta chào Lâm Uyễn rồi đi.
Trong hai ngày này, ngoài việc bận rộn thì Tống Từ
Nhất rất nhớ An Hảo. Mặc dù anh rất khó chịu, nhưng
anh luôn nhớ cô. Sau đó không biết từ lúc nào đã đi
đến quán cà phê của nhà An Hảo. Ừm, chỉ đơn giản là
đến uống một tách cà phê.
Nhưng anh đã nhìn thấy gì? Người mà anh nhớ
điên cuồng trong suốt hai ngày qua đang uống cà phê
với người mà anh không muốn gặp nhất, anh ta còn
chạm vào mặt cô. Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy cảnh
này, mắt anh bị đâm đến đau nhói, anh còn có thể tin
giữa họ một chút quan hệ cũng không có sao? Từ đầu
đến cuối anh chỉ là một tên ngốc, cứ chờ mong điều gì
vậy chứ?
Tống Từ Nhất siết chặt bàn tay, xương khớp bị siết
chặt đến trắng bệch, trái tim anh bị chèn ép, đau đến
mức không thể thở được. Anh thật sự muốn xông vào
đó, muốn hỏi An Hảo cho rõ ràng, rốt cuộc cô và
người đó có quan hệ gì, có phải cô đã thích người đó
rồi không? Nhưng anh làm gì có tư cách, mà cũng
không thẻ tiếp tục nhìn nữa, xoay người rời đi.
Tống Từ Nhất giống như nuốt phải mảnh thủy tinh,
miệng anh đầy máu nhưng lại không thể nôn ra được.
Anh tủi thân muốn chết, trái tim chua xót muốn chết…
dẹp. An Hảo nói: “Mẹ ơi, ngày mai hãy bắt đầu thu
dọn, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Bà đứng dậy, đỡ
eo, gật đầu. Sau đó dường như đột nhiên bà nghĩ ra
một điều gì đó, hỏi: “Tiểu Hà đó con quen lúc nào vậy?
Có vẻ như nó cũng không phải là học sinh. Các con
quen nhau thế nào vậy?”
An Hảo uống một ngụm nước và nói: “Thì là có vài
chuyện rồi quen nhau ạ, con cũng không biết, nhà anh
ấy cũng khá giàu, con người cũng khá tốt.” Lâm Uyển
nghe xong thì nói: “Ừm, điều này thì đúng, cả ngày
hôm nay nói chuyện với nó, mẹ có thể nhìn ra nó có
tầm nhìn xa, biết sắp xếp công việc, khí chất cũng
khác biệt… ”
An Hảo nghe vậy, gật đầu qua loa một cái, sau đó
đẩy Lâm Uyễn, nói: “Mẹ thân yêu của con ơi, hôm nay
mẹ đã mệt mỏi cả một ngày rồi. Nghỉ ngơi sớm đi ạ,
ngày mai còn phải tiếp tục dọn dẹp nữa.” Bà bị An
Hảo đầy vào phòng, bắt lực cười nói: “Được rồi được
rồi, con cũng đi ngủ đi.”
An Hảo đi vào phòng, đá dép rồi chui vào giường.
Hôm nay thật sự hơi mệt, không bao lâu cô liền ngủ
thiếp đi.
An Hảo bị đánh thức bởi tiếng ồn, cô xoa đầu, đứng
dậy đẩy cửa đi ra ngoài, cô thấy mẹ Lâm Uyển đang
lau sàn nhà.
An Hảo nói một câu chào buổi sáng, sau khi tắm
xong, cô liền cùng bà Lâm Uyển dọn dẹp. Dọn dẹp
xong nhà cửa, An Hảo lấy đồ đạc ra thì nhìn thấy cái
hộp nhỏ. Cô suy nghĩ một chút, nhặt chiếc hộp lên và
đặt nó ở dưới cùng của tủ. Sau khi suy nghĩ lại, cuối
cùng cô lại đặt chiếc hộp lên bàn.
Sau khi An Hảo dọn dẹp xong, cô phủi phủi tay rồi
nhìn vào phòng mình. Căn phòng nhỏ hơn một nửa so
với phòng trước đây, nhưng sau khi dọn dẹp trông nó
rất ám áp.
Lâm Uyễn bảo với An Hảo, bà đi đến cửa hàng, dặn
dò An Hảo những gì cần mua xong bà mới rời đi.
An Hảo đi tắm rồi sấy khô tóc. Hà Dịch Dương gửi
tin nhắn hỏi An Hảo đang làm gì. Cô trả lời bằng ghi
âm rằng cô ấy sẽ ra ngoài mua sắm.
Một lúc sau, Hà Dịch Dương gọi điện thoại tới, cô
trả lời điện thoại. Anh mở miệng liền nói: “Vừa hay
anh có thứ muốn mua, chúng ta đi cùng nhau đi, anh
sẽ lái xe đến đón em.” An Hảo suy nghĩ một chút rồi
đồng ý.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại. Hà
Dịch Dương đẩy xe đẩy, An Hảo ở bên cạnh vừa đi
vừa xem, cô tìm những thứ muốn mua. Hà Dịch
Dương nhìn cô, trong lòng vui muốn chết, bây giờ anh
và cô trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Mọi người cũng luôn nhìn họ.
Khi Hà Dịch Dương mơ đẹp, An Hảo liền cầm dầu
gội lên và lắc nó trước mặt anh, cô hỏi, “Anh không
định mua gì à? Cười ngốc gì vậy chứ?” Hà Dịch
Dương hồi phục thần trí, vội vàng chỉ sang bên cạnh
và nói: “À à, anh mua cái này, hahaha.” Anh vừa nói
vừa cầm lên vài thứ, cười cười rồi nhìn An Hảo.
An Hảo co giật khóe miệng, cô nhìn anh với khuôn
mặt kỳ lạ, hỏi: “Anh, Anh mua cái này á?”
Hà Dịch Dương cúi đầu xuống thấy hai gói băng vệ
sinh đang nằm lặng lẽ trong giỏ hàng thì sững sờ, mặt
anh đỏ bừng ngay lập tức, nói: “Không không không,
không phải, anh… anh không mua.” Sau đó, anh
nhanh chóng đặt gói băng vệ sinh trở lại vị trí ban đầu.
An Hảo cười một cái, bỏ dầu gội và sữa tắm vào giỏ
hàng, sau đó tiếp tục tìm đồ, không đợi Hà Dịch
Dương đi theo. Anh đỏ mặt đi sau lưng cô nói: “An
Hảo, đợi anh với.”
Hai người đã mua hai túi lớn, nhưng Hà Dịch
Dương thực sự chỉ mua hai que kẹo mút. Sau khi mua
xong, Hà Dịch Dương mới phát hiện ra anh nói muốn
mua vài thứ, vậy mà đến lúc thanh toán mới phát hiện
mình căn bản chẳng mua gì cả, cho nên tiện tay cầm
lấy hai que kẹo mút.
An Hảo liếc nhìn một cái, không nói gì. Hà Dịch
Dương gãi đầu bối rối, cầm hai cái túi lớn trên tay cô
và mỉm cười.
An Hảo suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có muốn uống
một tách cà phê không?”
Hà Dịch Dương vui vẻ gật đầu nói: “Uống!” Sau đó
hai người đi đến quán cà phê. An Hảo bước vào, lập
tức nhìn thấy Lâm Uyển. Bà cũng chú ý tới cô, bước
tới hỏi: “Tại sao con lại ở đây? Không phải mẹ bảo
con đi mua đồ sao?”
An Hảo cười nói: “Mua xong rồi nè mẹ.” Cô chỉ vào
Hà Dịch Dương ở đằng sau. Lúc này Lâm Uyễển mới
nhìn thấy Hà Dịch Dương, bà lập tức cười và nói: “A,
Tiểu Hà cũng ở đây à.” Hà Dịch Dương mỉm cười, gật
đầu rồi chào hỏi.
Sau khi An Hảo mang cà phê tới ngồi xuống, Hà
Dịch Dương hỏi: “Quán cà phê này là…?” An Hảo trả
lời: “Ừm, là quán mẹ em mở.” Hà Dịch Dương gật đầu
nói: “Cho nên tên của quán cà phê này là Café An
An?” Hà Dịch Dương nói xong liền cười.
An Hảo đỡ trán nói: “Đừng nhắc đến chuyện đó
nữa, lúc đầu em có nói thế nào mẹ em cũng không
đổi.” Hà Dịch Dương cười haha. Hai người uống cà
phê và nói chuyện.
Lưu Mộng nói với Lâm Uyễn, “Dì Lâm, đó là ai vậy
ạ?” Bà nhìn Hà Dịch Dương, nói với một nụ cười: “Đó
là bạn của An Hảo nhà chúng tôi, Tiểu Hà. Con người
Tiểu Hà rất tốt, lại rất biết làm việc.” Lưu Mộng nhìn
thấy ánh mắt của Hà Dịch Dương đối với An Hảo, sợ
rằng anh không đơn giản coi An Hảo như một người
bạn.
Hà Dịch Dương và An Hảo đang trò chuyện, đột
nhiên anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài
qua cửa kính, Tống Từ Nhất? Tại sao anh ta lại ở
đây? Anh ta cũng biết đây là quán cà phê của nhà An
Hảo ư?
Hà Dịch Dương nhìn thấy Tống Từ Nhất đi tới càng
lúc càng gần, anh nhìn An Hảo và đặt ly cà phê
xuống. Nghiêng người đưa tay chạm vào mặt cô. An
Hảo đang uống cà phê, cúi nhìn xuống điện thoại, cô
sững sờ. Sau đó ngắng đầu lên và hỏi: “Anh đang làm
gì vậy?”
Hà Dịch Dương mỉm cười và nói, “Không có gì, mặt
em dính gì đó, để anh lau giúp em.” An Hảo hỏi: “Cái
gì vậy?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói, “Xong ngay đây một
chút nữa.” Từ một góc độ mà An Hảo không thể nhìn
thấy, người bên ngoài cửa hàng thấy cảnh này liền
cứng đò, sau đó quay người rời đi.
Hà Dịch Dương nhìn phía sau rồi mới thu tay lại.
Anh ta cười và nhấp một ngụm cà phê. An Hảo không
biết gì cả, tiếp tục nhìn vào điện thoại. Hà Dịch Dương
hỏi: “Em có muốn cùng nhau đón giao thừa không?
Nghe nói pháo hoa sẽ được bắn ở quảng trường trung
tâm vào đêm giao thừa. Có rất nhiều người cùng nhau
đếm ngược và xem pháo hoa, rất nhộn nhịp.”
An Hảo không có hứng thú, vì vậy cô ngắng đầu lên
và nói: “Ừm,… để xem đã.” Hà Dịch Dương thấy An
Hảo không quan tâm, nên anh ta cũng không hỏi tiếp.
Hai người ở lại một lúc. Hà Dịch Dương trả lời điện
thoại và muốn rời đi. Anh ta chào Lâm Uyễn rồi đi.
Trong hai ngày này, ngoài việc bận rộn thì Tống Từ
Nhất rất nhớ An Hảo. Mặc dù anh rất khó chịu, nhưng
anh luôn nhớ cô. Sau đó không biết từ lúc nào đã đi
đến quán cà phê của nhà An Hảo. Ừm, chỉ đơn giản là
đến uống một tách cà phê.
Nhưng anh đã nhìn thấy gì? Người mà anh nhớ
điên cuồng trong suốt hai ngày qua đang uống cà phê
với người mà anh không muốn gặp nhất, anh ta còn
chạm vào mặt cô. Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy cảnh
này, mắt anh bị đâm đến đau nhói, anh còn có thể tin
giữa họ một chút quan hệ cũng không có sao? Từ đầu
đến cuối anh chỉ là một tên ngốc, cứ chờ mong điều gì
vậy chứ?
Tống Từ Nhất siết chặt bàn tay, xương khớp bị siết
chặt đến trắng bệch, trái tim anh bị chèn ép, đau đến
mức không thể thở được. Anh thật sự muốn xông vào
đó, muốn hỏi An Hảo cho rõ ràng, rốt cuộc cô và
người đó có quan hệ gì, có phải cô đã thích người đó
rồi không? Nhưng anh làm gì có tư cách, mà cũng
không thẻ tiếp tục nhìn nữa, xoay người rời đi.
Tống Từ Nhất giống như nuốt phải mảnh thủy tinh,
miệng anh đầy máu nhưng lại không thể nôn ra được.
Anh tủi thân muốn chết, trái tim chua xót muốn chết…