Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-203
Chương 194
Cũng may đây chính là khu trung tâm mua sắm mà Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đã đến để mua đồ sứ cho ông ngoại
Cô không phải tới đây vì chuyện này, mà bởi vì khu trung tâm mua sắm gần bệnh viện nhất
Lúc lựa gối cao su, ken đã đứng bên cạnh, chú ý tới người bên cạnh, đây lại là lần đầu tiên những người xung quanh đều là người Châu Á, thật thú vị, anh ta đang làm xấu này rồi còn làm những việc khác nữa
Lựa gối xong, Khương Thục Đồng để Ken đứng đây đợi cô, cô nhờ nhân viên thu ngân trông Ken một chút, cô đi trả tiền rồi quay lại đây, quầy thu ngân cách đây cũng không xa
Lúc Khương Thục Đồng trả tiền, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, Cố Minh Thành đã từng tặng anh một cái gối
Thế là có hơi mất tập trung
Chỗ bán gối cao su là nơi cô có thể quan sát được hết vì nó nằm trong tầm mắt của cô, cũng chính vì vậy, nên cô mới yên tâm gửi con ở đó, nhưng bây giờ cô không nhìn thấy nó nữa, cô hốt hoảng gọi “Ken, Ken”
Nhưng không có tiếng trả lời
Cô đã nói rõ với con, chỉ cần ở ngoài này, Khương Thục Đồng không nhìn thấy Ken, sẽ gọi nó, nếu nó nghe thấy phải trả lời, Ken cũng vậy, không thấy mẹ nữa, thì phải gọi tìm mẹ
Một bên gọi thì bên kia phải trả lời, để đối phương yên tâm
Nhưng Ken không trả lời
Khương Thục Đồng phát điên, tờ phiếu cô cũng bỏ luôn, đi tìm nhân viên tiệm để hỏi về đứa bé nam lúc nãy đâu
Nhân viên tiệm cũng phát hoảng, nói lúc nãy trong tiệm khách quá đông nên đã mất tập trung, không để ý
Khương Thục Đồng trong phút chốc trở nên hoảng loạn, cô ở trên lầu tìm hết một vòng cũng không thấy con đâu
……
Chỗ Khương Thục Đồng đang đứng là lầu 3
Lầu 2
Ken nhìn theo một người đàn ông, thứ ông ta mua là gì cậu cũng không biết, nhưng mà nó rất đẹp, nó vừa giống thủy tinh vừa không giống
Sau khi tính tiền, Cố Minh Thành quay người định bỏ đi, thì nhìn thấy một cậu nhóc sau lưng
Anh nhìn xung quanh thì không thấy ai
“Này con, mẹ con đâu?”
Mặc dù Ken không biết nói tiếng Hoa, nhưng những câu đơn giản cậu có thể hiểu được, có lúc mẹ cậu nói tiếng Đức với cậu, có lúc nói tiếng Hoa, mục đích là rèn cho cậu kĩ năng nghe
Ken ngẩn người ra nhìn Cố Minh Thành và món đồ trong tay anh, dường như đã quên mất mẹ mình
Cậu thốt lên một câu tiếng Đức: “ Đẹp quá”
Tay thì sờ vào món đồ sứ “Rodin” trong tay Cố Minh Thành
Cố Minh Thành nhíu mày lại, cậu nhóc là người nước ngoài sao? Cậu ta không phải đang nói tiếng Anh, có lẽ là tiếng Đức, bởi vì lúc nói chuyện cậu nhóc cong lưỡi khá nhiều, âm cong lưỡi của cậu rất chuẩn, nên có lẽ là tiếng Đức
Tiếng Anh của Cố Minh Thành rất tốt, nhưng anh không biết tiếng Đức
Lúc anh nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kì lạ, cảm giác thật gần gũi
Anh xoa đầu đứa trẻ một lúc rồi nhìn xung quanh, rất rõ ràng là đứa nhóc này đi lạc
Cố Minh Thành phải đem điện thoại ra để đứa nhóc này gọi điện cho người nhà, vừa lấy điện thoại ra, điện thoại anh reo lên, là điện thoại của bác sĩ Cù, nói là phu nhân hỏi anh đang ở đâu, kêu anh về nhà gấp
Cố Minh Thành quay sang nhìn đứa trẻ bên cạnh rồi nói: “Được rồi”
Cố Minh Thành lấy điện thoại mình ra tìm phần mềm phiên dịch, rồi nói vào điện thoại: Bây giờ chú rất bận, phải về nhà, hay là con đi với chú về trước rồi tính sau nhé
Rồi để phần mềm dịch câu nói đó sang tiếng Đức, sau đó phát cho cậu nhóc nghe
Cũng không biết có phải do cậu nhóc đang mê mẩn món đồ sứ trên tay Cố Minh Thành, hay là vì điều gì khác, mà cậu đã quên mất, lúc nãy cậu đi xuống đây từ hướng nào, tạm thời không tìm thấy mẹ, thế là Cố Minh Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu rồi dắt cậu đi
Lúc nắm lấy tay cậu nhóc, Cố Minh Thành có cảm giác là lạ, vì đây là lần đầu tiên anh nắm tay một cậu nhóc lớn như vậy, tay cậu rất nóng, rõ ràng là cậu không có nhúc nhích, nhưng lại làm anh ngứa lòng bàn tay, làm lòng anh cũng cảm thấy có gì đó khác lạ
Thật ra có nhiều cách để anh thoát khỏi cậu nhóc này, ví dụ như để cậu ta ở lại quầy phục vụ, hay là nhờ phòng phát thanh tìm người thân giúp cậu, tóm lại nếu dắt theo cậu nhóc này sẽ rất phiền phức, sau này cũng dễ làm người khác hiểu lầm anh
Nhưng có một chút kích động, đã làm anh thay đổi, không làm như vậy
Có lẽ là do ở tuổi xế chiều anh không có con, cho nên đối với chuyện con cái, nhất là con trai, anh khao khát có được một đứa
Thì ra mong ước có được một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn, là mơ ước của nhiều người, vì gia đình là thứ có tiền cũng không mua được
Cố Minh Thành cúi đầu nhìn đứa trẻ khôi ngô này, trong khoảng khắc ngắn ngủi này, dường như khuôn mặt của người phụ nữ đó lại hiện lên trong tâm trí anh, làm lòng anh đột nhiên nhói lên
Lí do mà anh đưa đứa trẻ này về nhà, có lẽ trong tiềm thức của anh đó cũng là một nguyên nhân
Vì một chút ích kỉ của mình, anh đành để cha mẹ của đứa trẻ này sốt ruột một tí vậy
Lần đầu nhìn thấy nó, anh đã cảm thấy nó rất giống cô
Anh vốn không mong muốn trong năm mươi mấy tỉ người, anh đột nhiên gặp lại cô, chỉ là cậu nhóc này vô tình giống cô mà thôi, đây là chuyện rất bình thường, khuôn mặt của trẻ còn dĩ nhiên sẽ còn thay đổi, lúc còn nhỏ với lúc trưởng thành khuôn mặt chúng có thể hoàn toàn khác nhau
Chỉ là trong biển người mênh mông, ông trời đã cho anh gặp được một người có khuôn mặt cực kỳ giống cô mà thôi
Huống chi, chuyện cô có con cũng là chuyện không thể nào, cứ cho là cô có con, thì cũng sẽ không thể nói được tiếng Đức như đứa trẻ kia
Anh đi xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm, anh để cậu nhóc ngồi ở ghế phụ, rồi thắt dây an toàn cho cậu
Cậu nhóc có hơi phản đối, cậu chỉ chỉ phía sau, rồi lại chỉ chỗ mình đang ngồi, cậu biết Cố Minh Thành không hiểu thứ tiếng cậu đang nói, mặc dù cậu không hiểu “người nước ngoài” nghĩa là gì, nhưng từ khi cậu cùng mummy đến Trung Quốc, nhiều người nói chuyện cậu nghe không hiểu, người khác cũng không hiểu cậu đang nói gì, trong đó bao gồm ông ngoại cậu
Ken dần hiểu được ý nghĩa của từ “người nước ngoài”, cậu biết được thứ tiếng mà cậu đang nói với thứ tiếng mà những người ở đây sử dụng có sự khác biệt
Nhưng động átc này của Ken rất rõ ràng, nên Cố Minh Thành cũng hiểu được, cậu muốn đổi chỗ, ra phía sau ngồi, bởi vì trẻ con không thể ngồi ở ghế phụ
Nhưng mà, nếu để cậu nhóc ngồi phía sau, sẽ không ai trông chừng, Cố Minh Thành không yên tâm, cho nên tốt nhất anh để cậu nhóc ngồi cạnh mình, chỉ cần anh nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy nó
Nhóc này xem ra cũng biết nhiều thứ đó chứ
“Ai dạy cho nhóc vậy?” Cố Minh Thành cười hỏi, có cảm giác như muốn lừa người khác nhưng lại bị họ lật tẩy
Ken hiểu được câu nói này, nên cậu trả lời một cách tự tin, dứt khoát “Mummy”
ở Đức Khương Thục Đồng hay ra các cửa tiệm để mua đồ, để tiện cho việc đi lại nên cô đã mua một chiếc xe, mỗi lần ra ngoài cô đều để Ken ngồi phía sau, sau khi kiểm tra dây an toàn, cô mới cho xe chạy, với lại mỗi lần lái xe, cô đều lái rất chậm
Cố Minh Thành cười “Chuyện của mẹ con nhiều thật đấy”
Ken biết chú này đang nói xấu mẹ mình, nên đã ném cái nhìn giận dữ về phía anh
Trong lòng Cố Minh Thành đột nhiên cảm thấy vui vẻ lạ thường, anh cũng không hiểu sao lại như vậy, có lẽ là vì ánh mắt giận dỗi của nó
Anh cảm thấy mình thật biến thái
……
Cố Minh Thành vừa lái xe ra khỏi hầm giữ xe, loa phát thanh của khu trung tâm thương mại lại vang lên giọng nói của phát thanh viên: đây là chuyên mục tìm người, nếu ai nhìn thấy bạn nhỏ Ken, làm phiền dẫn bạn nhỏ đến quầy phát thanh
Một lúc sau, lại vang lên giọng nói hốt hoảng của Khương Thục Đồng: “Ken, mummy mẹ sẽ đứng ở chỗ lúc nảy mà con đã đứng để đợi con” cô dùng tiếng Đức để nói
Nói xong cô lập tức chạy lên lầu 3
Ken trước giờ chưa từng đi thang máy một mình, cô biết nếu Ken không bị người khác đưa đi mất thì có lẽ là vẫn còn ở lầu 3, cậu không biết thứ mà lúc nãy Khương Thục Đồng đã mua là thứ gì, nên đã nói chỗ mà lúc nãy cậu đi lạc
Khương Thục Đồng lên tới lầu 3, cô liền úp mặt vào chiếc gối cao su mà người ta đang trưng bày rồi khóc
Nếu để lạc mất Ken cô sẽ không sống nổi, đây là đứa con duy nhất của cô và anh nên cô nhất định phải tìm được nó
Ai đi ngang cũng nhìn, nhưng cô đều mặc kệ họ, cô không quan tâm, lúc này trông cô có chút tuyệt vọng
Những người mẹ để lạc mất con mình đều có tâm trạng như vậy
Bây giờ cô chỉ mong muốn một điều duy nhất, đó là Ken sẽ mượn điện thoại của người khác để gọi cho cô
Chỉ cần Ken gọi điện thoại thì cơ hội tìm được Ken lên tới 90%, bởi vì nếu là bọn buôn người chắc chắn sẽ không gọi điện cho cha mẹ của bọn trẻ
Nhưng điện thoại cô vẫn không reo lên
……
Cố Minh Thành lấy điện thoại mình ra cho Ken mượn, để nó gọi cho mẹ
Khương Thục Đồng đã từng dạy Ken chữ Latinh, cũng dạy nó rằng nếu đi lạc, thì nhờ người khác gọi điện cho cô, thậm chí hai người đã luyện tập nhiều lần
Lúc này, điện thoại Khương Thục Đồng chợt reo lên
Tuy đang khóc nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ số điện thoại đang gọi đến cho cô
Cô ngạc nhiên rồi sau đó ngẩn người ra
Số điện thoại này, cô sớm đã thuộc nằm lòng, có thể nói là khắc cốt ghi tâm
Mấy năm trở lại đây, cô và chủ nhân của số điện thoại này đã không còn liên lạc, tại sao bây giờ, lại gọi cho cô vào đúng lúc này
Anh đâu biết được số điện thoại của cô
Khương Thục Đồng tự cắn vào tay mình, cô đang đấu tranh tâm lí, không dám nghe máy
Đã gần bốn năm rồi, hai người không liên lạc, chẳng lẽ anh đã biết cô trở về
Cuối cùng Khương Thục Đồng đã có quyết định, cô nhấn nút nghe
Đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc, hớn hở vang lên: “Mummy, sao bây giờ mẹ mới nghe máy?”
Giọng nói bằng tiếng Đức rất lưu loát
Cố Minh Thành không hiểu đứa trẻ này đang nói gì, nhưng anh biết nó đang nói chuyện với mẹ mình
Khương Thục Đồng đứng ngây ra một lúc, chuyện gì đang xảy ra vậy
Tại sao điện thoại của anh, nhưng lại là con gọi cho cô
Là anh đến đem con đi hay là
Quan trọng là anh vốn không biết Ken là con của anh
“Mummy lúc nãy rất lo sợ, nên đã đến quầy phát thanh nhờ họ đọc loa tìm con, con đang ở đâu?” Khương Thục Đồng hỏi
Ken nhìn Cố Minh Thành rồi nói “Lúc nãy ở dưới lầu có một chú “nhặt” được con, nhà chú ấy đột nhiên có việc, nên chú ấy dẫn con về nhà chú ấy trước”
Khương Thục Đồng lại ngây người ra, những chuyện xảy ra hôm nay, thật quá trùng hợp, có nhiều chuyện cô không ngờ tới
Cô suy nghĩ kĩ lại, có lẽ là Cố Minh Thành tình cờ gặp được Ken
Nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Có lẽ đây là định mệnh, mối quan hệ huyết thống đã đưa họ lại gần với nhau rồi để họ gặp nhau
Ở đầu dây bên này, cô loáng thoáng nghe được giọng Cố Minh Thành nói một câu “Đưa đây dể chú nói chuyện với mẹ cháu”
Khương Thục Đồng nghe câu nói này cô cẳng thẳng đến nỗi tim cô như muốn rớt ra ngoài
Lúc này, cô co người lại, cô không muốn Cố Minh Thành biết được Ken là con của cô, bởi vì bốn năm qua cô đã biến mất mà không nói gì, cô không biết phải làm sao đối diện với Cố Minh Thành, cô cũng không muốn đem đến cho anh và gia đình anh bất kì rắc rối nào
Trong đó bao gồm cả Ken, con của anh
Cố Minh Thành nói câu này xong, thấy Ken không phản ứng gì, anh cảm thấy bất lực, như đàn gảy tai trâu vậy
Anh lấy điện thoại từ tay đứa trẻ, anh nói vào điện thoại “Alô”
Giọng nói này là của bốn năm về trước, nhưng những năm gần đây nó luôn “vang” lên trong tâm trí cô
Cho dù anh chỉ nói duy nhất một chữ, nhưng cô biết đó là anh
Giọng nói trầm nhưng rất thu hút người nghe
Theo phản xạ, Khương Thục Đồng không nói được lời nào, cô đứng như trời trồng, nước mắt cứ tuôn ra
Cũng may đây chính là khu trung tâm mua sắm mà Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đã đến để mua đồ sứ cho ông ngoại
Cô không phải tới đây vì chuyện này, mà bởi vì khu trung tâm mua sắm gần bệnh viện nhất
Lúc lựa gối cao su, ken đã đứng bên cạnh, chú ý tới người bên cạnh, đây lại là lần đầu tiên những người xung quanh đều là người Châu Á, thật thú vị, anh ta đang làm xấu này rồi còn làm những việc khác nữa
Lựa gối xong, Khương Thục Đồng để Ken đứng đây đợi cô, cô nhờ nhân viên thu ngân trông Ken một chút, cô đi trả tiền rồi quay lại đây, quầy thu ngân cách đây cũng không xa
Lúc Khương Thục Đồng trả tiền, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, Cố Minh Thành đã từng tặng anh một cái gối
Thế là có hơi mất tập trung
Chỗ bán gối cao su là nơi cô có thể quan sát được hết vì nó nằm trong tầm mắt của cô, cũng chính vì vậy, nên cô mới yên tâm gửi con ở đó, nhưng bây giờ cô không nhìn thấy nó nữa, cô hốt hoảng gọi “Ken, Ken”
Nhưng không có tiếng trả lời
Cô đã nói rõ với con, chỉ cần ở ngoài này, Khương Thục Đồng không nhìn thấy Ken, sẽ gọi nó, nếu nó nghe thấy phải trả lời, Ken cũng vậy, không thấy mẹ nữa, thì phải gọi tìm mẹ
Một bên gọi thì bên kia phải trả lời, để đối phương yên tâm
Nhưng Ken không trả lời
Khương Thục Đồng phát điên, tờ phiếu cô cũng bỏ luôn, đi tìm nhân viên tiệm để hỏi về đứa bé nam lúc nãy đâu
Nhân viên tiệm cũng phát hoảng, nói lúc nãy trong tiệm khách quá đông nên đã mất tập trung, không để ý
Khương Thục Đồng trong phút chốc trở nên hoảng loạn, cô ở trên lầu tìm hết một vòng cũng không thấy con đâu
……
Chỗ Khương Thục Đồng đang đứng là lầu 3
Lầu 2
Ken nhìn theo một người đàn ông, thứ ông ta mua là gì cậu cũng không biết, nhưng mà nó rất đẹp, nó vừa giống thủy tinh vừa không giống
Sau khi tính tiền, Cố Minh Thành quay người định bỏ đi, thì nhìn thấy một cậu nhóc sau lưng
Anh nhìn xung quanh thì không thấy ai
“Này con, mẹ con đâu?”
Mặc dù Ken không biết nói tiếng Hoa, nhưng những câu đơn giản cậu có thể hiểu được, có lúc mẹ cậu nói tiếng Đức với cậu, có lúc nói tiếng Hoa, mục đích là rèn cho cậu kĩ năng nghe
Ken ngẩn người ra nhìn Cố Minh Thành và món đồ trong tay anh, dường như đã quên mất mẹ mình
Cậu thốt lên một câu tiếng Đức: “ Đẹp quá”
Tay thì sờ vào món đồ sứ “Rodin” trong tay Cố Minh Thành
Cố Minh Thành nhíu mày lại, cậu nhóc là người nước ngoài sao? Cậu ta không phải đang nói tiếng Anh, có lẽ là tiếng Đức, bởi vì lúc nói chuyện cậu nhóc cong lưỡi khá nhiều, âm cong lưỡi của cậu rất chuẩn, nên có lẽ là tiếng Đức
Tiếng Anh của Cố Minh Thành rất tốt, nhưng anh không biết tiếng Đức
Lúc anh nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kì lạ, cảm giác thật gần gũi
Anh xoa đầu đứa trẻ một lúc rồi nhìn xung quanh, rất rõ ràng là đứa nhóc này đi lạc
Cố Minh Thành phải đem điện thoại ra để đứa nhóc này gọi điện cho người nhà, vừa lấy điện thoại ra, điện thoại anh reo lên, là điện thoại của bác sĩ Cù, nói là phu nhân hỏi anh đang ở đâu, kêu anh về nhà gấp
Cố Minh Thành quay sang nhìn đứa trẻ bên cạnh rồi nói: “Được rồi”
Cố Minh Thành lấy điện thoại mình ra tìm phần mềm phiên dịch, rồi nói vào điện thoại: Bây giờ chú rất bận, phải về nhà, hay là con đi với chú về trước rồi tính sau nhé
Rồi để phần mềm dịch câu nói đó sang tiếng Đức, sau đó phát cho cậu nhóc nghe
Cũng không biết có phải do cậu nhóc đang mê mẩn món đồ sứ trên tay Cố Minh Thành, hay là vì điều gì khác, mà cậu đã quên mất, lúc nãy cậu đi xuống đây từ hướng nào, tạm thời không tìm thấy mẹ, thế là Cố Minh Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu rồi dắt cậu đi
Lúc nắm lấy tay cậu nhóc, Cố Minh Thành có cảm giác là lạ, vì đây là lần đầu tiên anh nắm tay một cậu nhóc lớn như vậy, tay cậu rất nóng, rõ ràng là cậu không có nhúc nhích, nhưng lại làm anh ngứa lòng bàn tay, làm lòng anh cũng cảm thấy có gì đó khác lạ
Thật ra có nhiều cách để anh thoát khỏi cậu nhóc này, ví dụ như để cậu ta ở lại quầy phục vụ, hay là nhờ phòng phát thanh tìm người thân giúp cậu, tóm lại nếu dắt theo cậu nhóc này sẽ rất phiền phức, sau này cũng dễ làm người khác hiểu lầm anh
Nhưng có một chút kích động, đã làm anh thay đổi, không làm như vậy
Có lẽ là do ở tuổi xế chiều anh không có con, cho nên đối với chuyện con cái, nhất là con trai, anh khao khát có được một đứa
Thì ra mong ước có được một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn, là mơ ước của nhiều người, vì gia đình là thứ có tiền cũng không mua được
Cố Minh Thành cúi đầu nhìn đứa trẻ khôi ngô này, trong khoảng khắc ngắn ngủi này, dường như khuôn mặt của người phụ nữ đó lại hiện lên trong tâm trí anh, làm lòng anh đột nhiên nhói lên
Lí do mà anh đưa đứa trẻ này về nhà, có lẽ trong tiềm thức của anh đó cũng là một nguyên nhân
Vì một chút ích kỉ của mình, anh đành để cha mẹ của đứa trẻ này sốt ruột một tí vậy
Lần đầu nhìn thấy nó, anh đã cảm thấy nó rất giống cô
Anh vốn không mong muốn trong năm mươi mấy tỉ người, anh đột nhiên gặp lại cô, chỉ là cậu nhóc này vô tình giống cô mà thôi, đây là chuyện rất bình thường, khuôn mặt của trẻ còn dĩ nhiên sẽ còn thay đổi, lúc còn nhỏ với lúc trưởng thành khuôn mặt chúng có thể hoàn toàn khác nhau
Chỉ là trong biển người mênh mông, ông trời đã cho anh gặp được một người có khuôn mặt cực kỳ giống cô mà thôi
Huống chi, chuyện cô có con cũng là chuyện không thể nào, cứ cho là cô có con, thì cũng sẽ không thể nói được tiếng Đức như đứa trẻ kia
Anh đi xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm, anh để cậu nhóc ngồi ở ghế phụ, rồi thắt dây an toàn cho cậu
Cậu nhóc có hơi phản đối, cậu chỉ chỉ phía sau, rồi lại chỉ chỗ mình đang ngồi, cậu biết Cố Minh Thành không hiểu thứ tiếng cậu đang nói, mặc dù cậu không hiểu “người nước ngoài” nghĩa là gì, nhưng từ khi cậu cùng mummy đến Trung Quốc, nhiều người nói chuyện cậu nghe không hiểu, người khác cũng không hiểu cậu đang nói gì, trong đó bao gồm ông ngoại cậu
Ken dần hiểu được ý nghĩa của từ “người nước ngoài”, cậu biết được thứ tiếng mà cậu đang nói với thứ tiếng mà những người ở đây sử dụng có sự khác biệt
Nhưng động átc này của Ken rất rõ ràng, nên Cố Minh Thành cũng hiểu được, cậu muốn đổi chỗ, ra phía sau ngồi, bởi vì trẻ con không thể ngồi ở ghế phụ
Nhưng mà, nếu để cậu nhóc ngồi phía sau, sẽ không ai trông chừng, Cố Minh Thành không yên tâm, cho nên tốt nhất anh để cậu nhóc ngồi cạnh mình, chỉ cần anh nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy nó
Nhóc này xem ra cũng biết nhiều thứ đó chứ
“Ai dạy cho nhóc vậy?” Cố Minh Thành cười hỏi, có cảm giác như muốn lừa người khác nhưng lại bị họ lật tẩy
Ken hiểu được câu nói này, nên cậu trả lời một cách tự tin, dứt khoát “Mummy”
ở Đức Khương Thục Đồng hay ra các cửa tiệm để mua đồ, để tiện cho việc đi lại nên cô đã mua một chiếc xe, mỗi lần ra ngoài cô đều để Ken ngồi phía sau, sau khi kiểm tra dây an toàn, cô mới cho xe chạy, với lại mỗi lần lái xe, cô đều lái rất chậm
Cố Minh Thành cười “Chuyện của mẹ con nhiều thật đấy”
Ken biết chú này đang nói xấu mẹ mình, nên đã ném cái nhìn giận dữ về phía anh
Trong lòng Cố Minh Thành đột nhiên cảm thấy vui vẻ lạ thường, anh cũng không hiểu sao lại như vậy, có lẽ là vì ánh mắt giận dỗi của nó
Anh cảm thấy mình thật biến thái
……
Cố Minh Thành vừa lái xe ra khỏi hầm giữ xe, loa phát thanh của khu trung tâm thương mại lại vang lên giọng nói của phát thanh viên: đây là chuyên mục tìm người, nếu ai nhìn thấy bạn nhỏ Ken, làm phiền dẫn bạn nhỏ đến quầy phát thanh
Một lúc sau, lại vang lên giọng nói hốt hoảng của Khương Thục Đồng: “Ken, mummy mẹ sẽ đứng ở chỗ lúc nảy mà con đã đứng để đợi con” cô dùng tiếng Đức để nói
Nói xong cô lập tức chạy lên lầu 3
Ken trước giờ chưa từng đi thang máy một mình, cô biết nếu Ken không bị người khác đưa đi mất thì có lẽ là vẫn còn ở lầu 3, cậu không biết thứ mà lúc nãy Khương Thục Đồng đã mua là thứ gì, nên đã nói chỗ mà lúc nãy cậu đi lạc
Khương Thục Đồng lên tới lầu 3, cô liền úp mặt vào chiếc gối cao su mà người ta đang trưng bày rồi khóc
Nếu để lạc mất Ken cô sẽ không sống nổi, đây là đứa con duy nhất của cô và anh nên cô nhất định phải tìm được nó
Ai đi ngang cũng nhìn, nhưng cô đều mặc kệ họ, cô không quan tâm, lúc này trông cô có chút tuyệt vọng
Những người mẹ để lạc mất con mình đều có tâm trạng như vậy
Bây giờ cô chỉ mong muốn một điều duy nhất, đó là Ken sẽ mượn điện thoại của người khác để gọi cho cô
Chỉ cần Ken gọi điện thoại thì cơ hội tìm được Ken lên tới 90%, bởi vì nếu là bọn buôn người chắc chắn sẽ không gọi điện cho cha mẹ của bọn trẻ
Nhưng điện thoại cô vẫn không reo lên
……
Cố Minh Thành lấy điện thoại mình ra cho Ken mượn, để nó gọi cho mẹ
Khương Thục Đồng đã từng dạy Ken chữ Latinh, cũng dạy nó rằng nếu đi lạc, thì nhờ người khác gọi điện cho cô, thậm chí hai người đã luyện tập nhiều lần
Lúc này, điện thoại Khương Thục Đồng chợt reo lên
Tuy đang khóc nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ số điện thoại đang gọi đến cho cô
Cô ngạc nhiên rồi sau đó ngẩn người ra
Số điện thoại này, cô sớm đã thuộc nằm lòng, có thể nói là khắc cốt ghi tâm
Mấy năm trở lại đây, cô và chủ nhân của số điện thoại này đã không còn liên lạc, tại sao bây giờ, lại gọi cho cô vào đúng lúc này
Anh đâu biết được số điện thoại của cô
Khương Thục Đồng tự cắn vào tay mình, cô đang đấu tranh tâm lí, không dám nghe máy
Đã gần bốn năm rồi, hai người không liên lạc, chẳng lẽ anh đã biết cô trở về
Cuối cùng Khương Thục Đồng đã có quyết định, cô nhấn nút nghe
Đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc, hớn hở vang lên: “Mummy, sao bây giờ mẹ mới nghe máy?”
Giọng nói bằng tiếng Đức rất lưu loát
Cố Minh Thành không hiểu đứa trẻ này đang nói gì, nhưng anh biết nó đang nói chuyện với mẹ mình
Khương Thục Đồng đứng ngây ra một lúc, chuyện gì đang xảy ra vậy
Tại sao điện thoại của anh, nhưng lại là con gọi cho cô
Là anh đến đem con đi hay là
Quan trọng là anh vốn không biết Ken là con của anh
“Mummy lúc nãy rất lo sợ, nên đã đến quầy phát thanh nhờ họ đọc loa tìm con, con đang ở đâu?” Khương Thục Đồng hỏi
Ken nhìn Cố Minh Thành rồi nói “Lúc nãy ở dưới lầu có một chú “nhặt” được con, nhà chú ấy đột nhiên có việc, nên chú ấy dẫn con về nhà chú ấy trước”
Khương Thục Đồng lại ngây người ra, những chuyện xảy ra hôm nay, thật quá trùng hợp, có nhiều chuyện cô không ngờ tới
Cô suy nghĩ kĩ lại, có lẽ là Cố Minh Thành tình cờ gặp được Ken
Nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Có lẽ đây là định mệnh, mối quan hệ huyết thống đã đưa họ lại gần với nhau rồi để họ gặp nhau
Ở đầu dây bên này, cô loáng thoáng nghe được giọng Cố Minh Thành nói một câu “Đưa đây dể chú nói chuyện với mẹ cháu”
Khương Thục Đồng nghe câu nói này cô cẳng thẳng đến nỗi tim cô như muốn rớt ra ngoài
Lúc này, cô co người lại, cô không muốn Cố Minh Thành biết được Ken là con của cô, bởi vì bốn năm qua cô đã biến mất mà không nói gì, cô không biết phải làm sao đối diện với Cố Minh Thành, cô cũng không muốn đem đến cho anh và gia đình anh bất kì rắc rối nào
Trong đó bao gồm cả Ken, con của anh
Cố Minh Thành nói câu này xong, thấy Ken không phản ứng gì, anh cảm thấy bất lực, như đàn gảy tai trâu vậy
Anh lấy điện thoại từ tay đứa trẻ, anh nói vào điện thoại “Alô”
Giọng nói này là của bốn năm về trước, nhưng những năm gần đây nó luôn “vang” lên trong tâm trí cô
Cho dù anh chỉ nói duy nhất một chữ, nhưng cô biết đó là anh
Giọng nói trầm nhưng rất thu hút người nghe
Theo phản xạ, Khương Thục Đồng không nói được lời nào, cô đứng như trời trồng, nước mắt cứ tuôn ra