Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Sử tiết đoàn đến Bắc Cương đã một tháng, khảo thưởng cho các quân đội xong, bắt đầu khởi trình quay về đế đô. Vân Tử Sam không trở lại, các công tử không đi về. Chỉ có vài tiểu thư quay về. Đông Phương Hồng Đậu nói muốn ở đây cùng Đông Phương Bạch, thuận tiện cổ vũ cho công tử tham gia thu săn nên không quay lại.
Các quân sĩ Bắc Cương lĩnh hàng đống tiền thưởng, nhiều người được quân bộ đề bạt, thăng quan gia tước. Nhưng gần đây các tướng sĩ Bắc Cương không hưng phấn, kích động như lúc trước mà âm trầm nặng nề, vẻ mặt bi thương.
Bên Mê Huyễn sâm lâm lại truyền chiến báo, Chiến Vương triều đại bại!
Đông Phương Ngạo Nhiên dẫn theo một vạn người đụng độ với một đệ tử ngoại tông của Huyết tông, Huyết Thu dẫn dắt vệ vạn người. Đông Phương vệ thua, Đông Phương Ngạo Nhiên là thiên tài tuyệt thế mà suýt chút bị một đao đánh chết. Nếu không phải Ám vệ bảo vệ Đông Phương Ngạo Nhiên liều mạng che chở thì lúc này đầu của gã đã treo trên Huyết Đế thành của Huyết Vương triều.
Một vạn Đông Phương vệ có một nửa đã chết, trong đó có vô số đệ tử tinh anh của Đông Phương gia. Những người chết đều bị bầm thây. Đông Phương Bạch giận dữ, tiếng rống vang vọng khắp Thanh Y thành.
Nhi tử của tướng quân Lạc Nhật thành, Lạc Phong dẫn dắt vệ một vạn người bị hoàng tử Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nhật đại bài. Huyết Hồng Nhật tự tay giết Lạc Phong, một vạn người chỉ có sáu ngàn người trở về.
Có bốn đệ tử hoàn khố dẫn dắt quân dự bị, mang vài trăm người hoặc mấy chục người lén vào Mê Huyễn sâm lâm, cuối cùng... Đút đầu chịu chết, toàn quân bị diệt.
Chưa đến hai tháng!
Chiến Vương triều tổn thất mấy vạn chiến sĩ, mười mấy đệ tử đại gia tộc bị giết, quân Thống lĩnh, quân Thống lĩnh dự bị, Bắc Cương chấn động.
Đáng nhắc tới là hai ngày trước Tả Kiếm rốt cuộc ra tay, suất lĩnh Kiếm Thần vệ đại bại đại quân của hoàng tử Huyết Hồng Nguyệt. Họa kích bạc của Tả Kiếm suýt chém nát đầu Huyết Hồng Nguyệt. Kiếm Thần vệ đại triển thần uy, đồ sát tám ngàn người của Huyết Hồng Nguyệt, chỉ để lại hai người mang theo Huyết Hồng Nguyệt bị thương nhanh chóng chạy trốn.
Dù là vậy thì trong lòng trăm vạn tướng sĩ Bắc Cương ức chế lửa giận, Thống lĩnh trẻ tuổi không còn mặt mũi, lửa giận có thể đốt cháy toàn bộ hắc sam thụ trong Mê Huyễn sâm lâm.
Sỉ nhục!
Tuyết Hoang thành mới chôn mấy chục vạn bộ xương không lâu thì Chiến Vương triều liên tục đại bại. Quân Thần Độc Cô Hành dẫn dắt các tướng ĩ khó khăn lắm mới đè ép khí thế kiêu ngạo của Huyết Vương triều, một cuộc thu săn khiến sĩ khí Huyết Vương triều lại trướng lên. Ngược lại bên Chiến Vương triều sĩ khí giảm sút, nếu không phải Tả Kiếm thắng một trận thì sắp không còn ai dám xuất chiến.
Sáng sớm hôm nay Vân Tử Sam mang theo mười mấy tiểu thư đi doanh địa đại quân trú đóng bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm, rõ ràng cổ vũ cho tướng lĩnh trẻ tuổi, còn nói nếu ai có thể chém đầu một hoàng tử hoặc thiên tài tuyệt thế thì Vân Tử Sam sẽ cùng vị anh hùng đó hẹn hò, còn hôn ngay trước mặt mọi người!
Tuy Vân Tử Sam có lộ ra vẻ thưởng thức với mỗi một công tử nhưng chưa từng nghe nói hẹn hò riêng với vị công tử nào, càng đừng nói là hôn. Giờ phút này, Vân Tử Sam ở trong mắt các công tử, tướng sĩ Bắc Cương giống như tiên nữ trên chín tầng mây, bây giờ có dấu hiệu giáng trần?
Trong phút chốc sĩ khí trong Chiến Vương triều dâng cao, cộng với đám người Trà Mộc, Nghịch Thương tham chiến, bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm lại sát khí như hồng.
Mê Huyễn sâm lâm cực kỳ náo nhiệt, bên Long Nha thành vẫn lặng im.
Gần trăm Hồng Y Vệ nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy một tháng đã có chút hiệu quả, mỗi người có thể bày ra cơ quan cạm bẫy liên hoàn. Long Nha Phỉ Nhi sai người chế tạo đồ vật đã chuyển đến đây. Tiêu Lãng không quá để ý, mang theo Thiên Tầm mấy ngày tới nhìn mọi người, chỉ đạo một chút, thời gian còn lại đều chui vào Hắc Sam Lâm, điên cuồng săn giết Huyền thú.
Trong ánh mắt kinh khủng của Thiên Tầm, thảo đằng thần hồn màu tím biến dài cực kỳ nhanh, một ngày từ ba đến bốn thước. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đến Hắc Sam Lâm chưa tới hai tháng mà thảo đằng thần hồn màu tím đã dài một trăm năm mươi thước!
Sa Nghĩ bên dưới Hắc Sam Lâm bị Tiêu Lãng nuốt gần hết, nếu không phải Thiên Tầm ngăn cản thì sợ là hắn nuốt luôn số Huyền thú khác.
Đây chính là Hắc Sam Lâm lớn nhất trong phạm vi hai mươi dặm, bên trong có bao nhiêu Huyền thú? Nếu bị nuốt hết, không ai nghi ngờ mới là lạ.
Tuy những Hồng Y Vệ vẫn ở bên ngoài nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy nhưng không có Huyền thú cho bọn họ thực nghiệm thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
- Yêu Kê, bên này có Hắc Sam Lâm không?
Sâu trong Hắc Sam Lâm, Tiêu Lãng đứng ở khu đất trống, một thảo đằng dài một trăm năm mươi thước, thô như đầu người, tựa con rồng màu tím quấn quanh cạnh hắn, trông hắn như ma thần giáng thế. Mắt Tiêu Lãng lóe tia đỏ rực, hiển nhiên giết chóc nhiều Huyền thú tăng lệ khí trong lòng.
Thiên Tầm vô cùng lo lắng khuyên:
- Yêu Tà, ngươi đừng giết nữa, quay về nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, hoặc là trở về Long Nha thành tìm mấy cô nương trong thanh lâu dập lửa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ nhập ma!
Thiên Tầm nhìn thảo đằng thần hồn màu tím trên người Tiêu Lãng, tiếp tục bảo:
- Thu lại đi, bị ai thấy thì nguy hiểm!
Tiêu Lãng cười khổ thu lại thảo đằng thần hồn màu tím, thảo đằng biến thành ảo ảnh biến mất trong người hắn.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, cũng biết gần đây giết quá nhiều Huyền thú, cần trừ lệ khí.
Tiêu Lãng nói:
- Vậy đi, nửa tháng trước ta đã đạt đến cao giai Chiến Tướng cảnh, dược lực Hỏa Vân Đan cũng phát huy bảy, tám phần rồi, tu luyện mười ngày, nửa tháng sẽ đến Chiến Suất cảnh. Chúng ta trở về chỉ đạo Hồng Y Vệ bố trí cơ quan cạm bẫy, một bên hết sức tu luyện. Sau khi đột phá thì tìm chỗ cắn nuốt một phen rồi đi Mê Huyễn sâm lâm.
Bình thường khi Tiêu Lãng đã quyết định thì Thiên Tầm sẽ không phản bác, bởi vì gã biết có phản bác cũng vô dụng. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy tới chỗ Hồng Y Vệ trú đóng.
Cách nơi Hồng Y Vệ trú đóng mấy trăm thước thì Tiêu Lãng chợt khựng lại. Thiên Tầm kinh ngạc, cũng đứng lại, nhìn theo ánh mắt Tiêu Lãng, bật cười.
Đám nhãi con này đào cạm bẫy đằng trước, muốn cho hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nếm chút đau khổ. Đương nhiên mức độ cạm bẫy này ở trong mắt Tiêu Lãng từ sáu tuổi bắt đầu nghiên cứu cạm bẫy thì không đáng là gì. Như múa búa trước cửa Lỗ Ban, múa đao trước mặt Quan Công!
Tiêu Lãng khựng lại, Huyền khí vòng quanh chạy nhanh tới trước. Thiên Tầm thông minh đi theo bước chân Tiêu Lãng. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng như u hồ nhẹ nhàng lướt qua khu cạm bẫy, làm đám Hồng Y Vệ giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Mười mấy Hồng Y Vệ núp sau lùm cây thấy Tiêu Lãng liếc mắt qua là biết ngay bị hắn nhìn thấu, bất đắc dĩ chui ra hết.
Mười mấy Hồng Y Vệ vẻ mặt ủ rũ hành lễ:
- Tham kiến hai vị phó Thống lĩnh!
Tiêu Lãng liếc đám Hồng Y Vệ, thầm buồn cười, cổ vũ:
- Đừng chán nản như vậy, thật ra cạm bẫy của các ngươi tạm được. Chẳng phải mấy tên Huyết Man tử tứ chi phát đạt, đầu óc ngu đần sao? Nếu Huyết Man tử thật sự xúc động, dễ phát cuồng thì chắc cạm bẫy của các ngươi sẽ cho chúng sung sướng!
Thiên Tầm thừa dịp kích động:
- Ha ha ha ha ha ha! Các huynh đệ tiếp tục cố gắng, qua một thời gian ngắn là chúng ta sẽ chơi với Huyết Man tử, dương uy danh Hồng Y Vệ ta! Nói không chừng có thể lập đại công, trở thành biên chế chính quy, khi đó mọi người đều là đội trưởng, hiệu uy!
Mọi người lập tức dâng trào hào khí, hưng phấn, mắt tràn ngập mong chờ.
Tiêu Lãng nhìn khí cụ Long Nha Phỉ Nhi đưa tới, âm trầm cười, đưa mắt nhìn hướng tây nơi có Mê Huyễn sâm lâm.
Mắt Tiêu Lãng đỏ rực đầy sát khí, nói nhỏ:
- Những thiên tài tuyệt thế của Huyết tông, hoàng tử của Huyết Vương triều, chờ ta đi, đừng để bị giết chết hết!
Sử tiết đoàn đến Bắc Cương đã một tháng, khảo thưởng cho các quân đội xong, bắt đầu khởi trình quay về đế đô. Vân Tử Sam không trở lại, các công tử không đi về. Chỉ có vài tiểu thư quay về. Đông Phương Hồng Đậu nói muốn ở đây cùng Đông Phương Bạch, thuận tiện cổ vũ cho công tử tham gia thu săn nên không quay lại.
Các quân sĩ Bắc Cương lĩnh hàng đống tiền thưởng, nhiều người được quân bộ đề bạt, thăng quan gia tước. Nhưng gần đây các tướng sĩ Bắc Cương không hưng phấn, kích động như lúc trước mà âm trầm nặng nề, vẻ mặt bi thương.
Bên Mê Huyễn sâm lâm lại truyền chiến báo, Chiến Vương triều đại bại!
Đông Phương Ngạo Nhiên dẫn theo một vạn người đụng độ với một đệ tử ngoại tông của Huyết tông, Huyết Thu dẫn dắt vệ vạn người. Đông Phương vệ thua, Đông Phương Ngạo Nhiên là thiên tài tuyệt thế mà suýt chút bị một đao đánh chết. Nếu không phải Ám vệ bảo vệ Đông Phương Ngạo Nhiên liều mạng che chở thì lúc này đầu của gã đã treo trên Huyết Đế thành của Huyết Vương triều.
Một vạn Đông Phương vệ có một nửa đã chết, trong đó có vô số đệ tử tinh anh của Đông Phương gia. Những người chết đều bị bầm thây. Đông Phương Bạch giận dữ, tiếng rống vang vọng khắp Thanh Y thành.
Nhi tử của tướng quân Lạc Nhật thành, Lạc Phong dẫn dắt vệ một vạn người bị hoàng tử Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nhật đại bài. Huyết Hồng Nhật tự tay giết Lạc Phong, một vạn người chỉ có sáu ngàn người trở về.
Có bốn đệ tử hoàn khố dẫn dắt quân dự bị, mang vài trăm người hoặc mấy chục người lén vào Mê Huyễn sâm lâm, cuối cùng... Đút đầu chịu chết, toàn quân bị diệt.
Chưa đến hai tháng!
Chiến Vương triều tổn thất mấy vạn chiến sĩ, mười mấy đệ tử đại gia tộc bị giết, quân Thống lĩnh, quân Thống lĩnh dự bị, Bắc Cương chấn động.
Đáng nhắc tới là hai ngày trước Tả Kiếm rốt cuộc ra tay, suất lĩnh Kiếm Thần vệ đại bại đại quân của hoàng tử Huyết Hồng Nguyệt. Họa kích bạc của Tả Kiếm suýt chém nát đầu Huyết Hồng Nguyệt. Kiếm Thần vệ đại triển thần uy, đồ sát tám ngàn người của Huyết Hồng Nguyệt, chỉ để lại hai người mang theo Huyết Hồng Nguyệt bị thương nhanh chóng chạy trốn.
Dù là vậy thì trong lòng trăm vạn tướng sĩ Bắc Cương ức chế lửa giận, Thống lĩnh trẻ tuổi không còn mặt mũi, lửa giận có thể đốt cháy toàn bộ hắc sam thụ trong Mê Huyễn sâm lâm.
Sỉ nhục!
Tuyết Hoang thành mới chôn mấy chục vạn bộ xương không lâu thì Chiến Vương triều liên tục đại bại. Quân Thần Độc Cô Hành dẫn dắt các tướng ĩ khó khăn lắm mới đè ép khí thế kiêu ngạo của Huyết Vương triều, một cuộc thu săn khiến sĩ khí Huyết Vương triều lại trướng lên. Ngược lại bên Chiến Vương triều sĩ khí giảm sút, nếu không phải Tả Kiếm thắng một trận thì sắp không còn ai dám xuất chiến.
Sáng sớm hôm nay Vân Tử Sam mang theo mười mấy tiểu thư đi doanh địa đại quân trú đóng bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm, rõ ràng cổ vũ cho tướng lĩnh trẻ tuổi, còn nói nếu ai có thể chém đầu một hoàng tử hoặc thiên tài tuyệt thế thì Vân Tử Sam sẽ cùng vị anh hùng đó hẹn hò, còn hôn ngay trước mặt mọi người!
Tuy Vân Tử Sam có lộ ra vẻ thưởng thức với mỗi một công tử nhưng chưa từng nghe nói hẹn hò riêng với vị công tử nào, càng đừng nói là hôn. Giờ phút này, Vân Tử Sam ở trong mắt các công tử, tướng sĩ Bắc Cương giống như tiên nữ trên chín tầng mây, bây giờ có dấu hiệu giáng trần?
Trong phút chốc sĩ khí trong Chiến Vương triều dâng cao, cộng với đám người Trà Mộc, Nghịch Thương tham chiến, bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm lại sát khí như hồng.
Mê Huyễn sâm lâm cực kỳ náo nhiệt, bên Long Nha thành vẫn lặng im.
Gần trăm Hồng Y Vệ nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy một tháng đã có chút hiệu quả, mỗi người có thể bày ra cơ quan cạm bẫy liên hoàn. Long Nha Phỉ Nhi sai người chế tạo đồ vật đã chuyển đến đây. Tiêu Lãng không quá để ý, mang theo Thiên Tầm mấy ngày tới nhìn mọi người, chỉ đạo một chút, thời gian còn lại đều chui vào Hắc Sam Lâm, điên cuồng săn giết Huyền thú.
Trong ánh mắt kinh khủng của Thiên Tầm, thảo đằng thần hồn màu tím biến dài cực kỳ nhanh, một ngày từ ba đến bốn thước. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đến Hắc Sam Lâm chưa tới hai tháng mà thảo đằng thần hồn màu tím đã dài một trăm năm mươi thước!
Sa Nghĩ bên dưới Hắc Sam Lâm bị Tiêu Lãng nuốt gần hết, nếu không phải Thiên Tầm ngăn cản thì sợ là hắn nuốt luôn số Huyền thú khác.
Đây chính là Hắc Sam Lâm lớn nhất trong phạm vi hai mươi dặm, bên trong có bao nhiêu Huyền thú? Nếu bị nuốt hết, không ai nghi ngờ mới là lạ.
Tuy những Hồng Y Vệ vẫn ở bên ngoài nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy nhưng không có Huyền thú cho bọn họ thực nghiệm thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
- Yêu Kê, bên này có Hắc Sam Lâm không?
Sâu trong Hắc Sam Lâm, Tiêu Lãng đứng ở khu đất trống, một thảo đằng dài một trăm năm mươi thước, thô như đầu người, tựa con rồng màu tím quấn quanh cạnh hắn, trông hắn như ma thần giáng thế. Mắt Tiêu Lãng lóe tia đỏ rực, hiển nhiên giết chóc nhiều Huyền thú tăng lệ khí trong lòng.
Thiên Tầm vô cùng lo lắng khuyên:
- Yêu Tà, ngươi đừng giết nữa, quay về nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, hoặc là trở về Long Nha thành tìm mấy cô nương trong thanh lâu dập lửa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ nhập ma!
Thiên Tầm nhìn thảo đằng thần hồn màu tím trên người Tiêu Lãng, tiếp tục bảo:
- Thu lại đi, bị ai thấy thì nguy hiểm!
Tiêu Lãng cười khổ thu lại thảo đằng thần hồn màu tím, thảo đằng biến thành ảo ảnh biến mất trong người hắn.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, cũng biết gần đây giết quá nhiều Huyền thú, cần trừ lệ khí.
Tiêu Lãng nói:
- Vậy đi, nửa tháng trước ta đã đạt đến cao giai Chiến Tướng cảnh, dược lực Hỏa Vân Đan cũng phát huy bảy, tám phần rồi, tu luyện mười ngày, nửa tháng sẽ đến Chiến Suất cảnh. Chúng ta trở về chỉ đạo Hồng Y Vệ bố trí cơ quan cạm bẫy, một bên hết sức tu luyện. Sau khi đột phá thì tìm chỗ cắn nuốt một phen rồi đi Mê Huyễn sâm lâm.
Bình thường khi Tiêu Lãng đã quyết định thì Thiên Tầm sẽ không phản bác, bởi vì gã biết có phản bác cũng vô dụng. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy tới chỗ Hồng Y Vệ trú đóng.
Cách nơi Hồng Y Vệ trú đóng mấy trăm thước thì Tiêu Lãng chợt khựng lại. Thiên Tầm kinh ngạc, cũng đứng lại, nhìn theo ánh mắt Tiêu Lãng, bật cười.
Đám nhãi con này đào cạm bẫy đằng trước, muốn cho hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nếm chút đau khổ. Đương nhiên mức độ cạm bẫy này ở trong mắt Tiêu Lãng từ sáu tuổi bắt đầu nghiên cứu cạm bẫy thì không đáng là gì. Như múa búa trước cửa Lỗ Ban, múa đao trước mặt Quan Công!
Tiêu Lãng khựng lại, Huyền khí vòng quanh chạy nhanh tới trước. Thiên Tầm thông minh đi theo bước chân Tiêu Lãng. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng như u hồ nhẹ nhàng lướt qua khu cạm bẫy, làm đám Hồng Y Vệ giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Mười mấy Hồng Y Vệ núp sau lùm cây thấy Tiêu Lãng liếc mắt qua là biết ngay bị hắn nhìn thấu, bất đắc dĩ chui ra hết.
Mười mấy Hồng Y Vệ vẻ mặt ủ rũ hành lễ:
- Tham kiến hai vị phó Thống lĩnh!
Tiêu Lãng liếc đám Hồng Y Vệ, thầm buồn cười, cổ vũ:
- Đừng chán nản như vậy, thật ra cạm bẫy của các ngươi tạm được. Chẳng phải mấy tên Huyết Man tử tứ chi phát đạt, đầu óc ngu đần sao? Nếu Huyết Man tử thật sự xúc động, dễ phát cuồng thì chắc cạm bẫy của các ngươi sẽ cho chúng sung sướng!
Thiên Tầm thừa dịp kích động:
- Ha ha ha ha ha ha! Các huynh đệ tiếp tục cố gắng, qua một thời gian ngắn là chúng ta sẽ chơi với Huyết Man tử, dương uy danh Hồng Y Vệ ta! Nói không chừng có thể lập đại công, trở thành biên chế chính quy, khi đó mọi người đều là đội trưởng, hiệu uy!
Mọi người lập tức dâng trào hào khí, hưng phấn, mắt tràn ngập mong chờ.
Tiêu Lãng nhìn khí cụ Long Nha Phỉ Nhi đưa tới, âm trầm cười, đưa mắt nhìn hướng tây nơi có Mê Huyễn sâm lâm.
Mắt Tiêu Lãng đỏ rực đầy sát khí, nói nhỏ:
- Những thiên tài tuyệt thế của Huyết tông, hoàng tử của Huyết Vương triều, chờ ta đi, đừng để bị giết chết hết!