Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
Chương 255: Hoắc Anh Tuấn hoài nghi trong nhà
Đường Hoa Nguyệt còn có người khác Nhưng mà hiện thực thì.
“Được, tôi lấy một phần này.”
“Cái kia tôi cũng lấy luôn.”
“Cả cái này nữa.”
Thi Tịnh ngồi một bên thâm mừng rỡ, lén lút kéo tay Hoäc Anh Tuấn lắc läc ở dưới bàn, cô bé biết bố mình nhất định sẽ chống đỡ lại mọi áp lực nặng nề để thỏa mãn cô bé!
Lúc này, chỉ nghe Đường Hoa Nguyệt khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên thân hình hai người, một lớn một nhỏ đều cứng đờ.
Hoäc Anh Tuấn và Thi Tịnh lén lút ngước mắt lên nhìn Đường Hoa Nguyệt ở phía đối diện, phát hiện hai cánh tay cô đang khoanh lại trước ngực, ngước cằm lên, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Thấy hai người kia đã phát hiện ra ánh mắt của mình, Đường Hoa Nguyệt nhíu mày lại đầy ý uy hiếp, hai bố con bị dọa sợ hãi, không dám tùy ý làm bậy nữa.
Hoäc Anh Tuấn có chút chột dạ, anh mỉm cười nhìn người quản lý kế bên: “Cứ như vậy trước đi. À đúng rồi, cho ít đường thôi.”
VietWriter
Anh ho nhẹ một tiếng, càng về sau giọng nói càng nhỏ lại, anh vẫn rất muốn cho con gái nếm thử thật nhiều món ăn trên thực đơn nữa mà! Nhìn ánh mắt đáng thương đó của Thi Tịnh, vốn dĩ anh không nỡ…
Món ăn được mang lên rất nhanh, Hoắc Anh Tuấn tự nhiên nhận lấy chén đĩa, cắt gọn từng món một rồi gắp vào chén của Thi Tịnh.
Như vậy Thi Tịnh chỉ cần vùi đầu ăn là được rồi Đường Hoa Nguyệt im lặng, cô thở dài một hơi, ở nhà cô vẫn luôn dạy bảo con cái phải tự lập, từ lúc con được hai tuổi trở đi, cô đã để cho bọn chúng tự mình ăn, tự đi nhà vệ sinh và đi ngủ rồi.
Bây giờ thì hay rồi, vừa gặp phải Hoắc Anh Tuấn, tất cả mọi thứ đều quay về vạch xuất phát cả rồi… đúng thật là tai họa mài Đường Hoa Nguyệt không thèm ăn, cô chỉ ôm cánh tay, ngồi nhìn gương mặt nhỏ của con gái ăn từng món một.
Có một chuyện cô rất không tình nguyện nhưng vẫn buộc phải thừa nhận chính là bởi vì trước đây Thi Tịnh bị ốm và phải làm phẫu thuật nên đã xuống mấy cân rồi, có lẽ vì thế nên Đường Hoa Nguyệt không ngại người khác cho con bé ăn nhiều, cũng khá mong muốn có thể để số kí của bé tăng lên gấp đôi trở lại Thì ra chiếc căm nhỏ kia của Thi Tịnh miễn cưỡng cũng có xem như nhọn ra rồi kìa, bây giờ thì hay rồi, sắp tròn như cái mâm nhỏ bằng bàn tay cô rồi đấy.
Ngày hôm trước, Đường Hoa Nguyệt đưa cô bé đến bệnh viện kiểm tra chỉ tiêu, bác sĩ cũng nói sức miễn dịch tăng cường của cô bé đã tăng lên nhiều rồi, gần đây đôi môi vẫn luôn tái nhợt ngày trước cũng trở nên hồng hào hơn hẳn.
Ở dưới lầu có một cửa tiệm chuyên bán bánh ngọt số lượng có hạn bên cửa sổ, mỗi ngày luôn có người đến xếp thành hàng dài để được mua bánh. Bánh tart trứng ở cửa tiệm này vô cùng nổi tiếng Hoäc Anh Tuấn lén lút xé nhỏ cái bánh tart trứng khá lớn kia ra rồi yên lặng bỏ vào chén cơm của bé con Thi Tịnh Đường Hoa Nguyệt trơ mắt nhìn cảnh tượng này, đột nhiên hiểu ra được cái cảm giác cạn lời của thầy cô giáo khi nhìn thấy học sinh ở bên dưới gian dối mình là như thế nào.
“Hoäc Anh Tuấn” Đường Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi gọi tên của anh, Hoắc.
Anh Tuấn vội vàng thuận thế thả cái bánh tart trứng xuống dĩa, rồi bưng cái dĩa thịt bò bít tết mà mình đã sớm cắt gọn nhưng chưa động vào.
Anh đặt dĩa bít tết xuống trước m: Đường Hoa Nguyệt: “Bây giờ nhiệ món này đã vừa ăn rồi, anh thấy em vẫn chưa ăn một miếng nào, em có muốn ăn chút không?”
Đương nhiên là không muốn rồi.
Đường Hoa Nguyệt muốn từ chối, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào Thi Tịnh đã hoàn toàn ngồi đến kế bên Hoắc Anh Tuấn, nghe câu hỏi này của anh, cô bé vội vàng nhìn về hướng Đường Hoa Nguyệt hệt như một chú chó nhỏ đang lắc đuôi mong đợi Đường Hoa Nguyệt biết, Thi Tịnh làm sao có suy nghĩ xấu gì được chứ? Con bé chỉ muốn hai người lớn mà con bé yêu thương nhất trên thế giới này có thể hòa hợp lại một chút.
Đường Hoa Nguyệt mở miệng, rồi lại khép lại, cuối cùng cô không nói gì chỉ chậm rãi gắp miếng thịt bò bít tết cho vào miệng mình.
‘Yết hầu Hoắc Anh Tuấn chuyển động, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhưng còn chưa đợi anh vui vẻ được bao lâu, đột nhiên điện thoại của Đường Hoa Nguyệt reo lên, cô chỉ nghe đầu dây bên kia nói một câu sắc mặt đã thay đổi.
Hoäc Anh Tuấn nhạy bén nhận ra được có điều không đúng Quả nhiên cô cúp điện thoại rất nhanh, đi qua ôm Thi Tịnh vào lòng rồi trực tiếp muốn rời đi.
Hoäc Anh Tuấn cũng đứng lên theo: “Sao vậy em? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đường Hoa Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Chuyện không liên quan đến anh.”
Hoäc Anh Tuấn dừng lại một chút, mặc dù anh vẫn còn muốn nói tiếp nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng không giống giả vờ của Đường Hoa Nguyệt vào lúc này, đôi chân dài của anh sải bước đuổi theo sau, cất giọng trầm thấp nói: “Nơi này không bắt xe được, anh đưa hai người đi sẽ nhanh hơn.”
Đường Hoa Nguyệt nhìn cô con gái trong lòng, chỉ do dự vài giây, sau đó vẫn dẫn đầu mà bước thẳng về phía trước: “Tôi muốn về nhà.”
Về nhà? Anh mới vừa đón hai mẹ con họ từ trong nhà ra ngoài đó.
Nhìn Đường Hoa Nguyệt gấp gáp như vậy, là trong nhà vẫn còn có người, mà người đó xảy ra chuyện gì rồi sao?
‘Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn đanh lại, nhưng anh cố gắng đè hết thảy tất cả mọi suy nghĩ nghỉ hoặc trong lòng xuống, bắt đầu khởi động xe, cả chặng đường đều chạy như bay, đưa Đường Hoa Nguyệt về biệt thự.
Sau khi xuống xe, vốn dĩ Hoắc Anh Tuấn muốn đi theo xem xem, ngộ nhỡ thật sự có tình huống khó giải quyết gì đó anh cũng có thể giúp cô giải quyết.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt không cho anh cơ hội này, sau khi xuống xe ngay cả một câu nói tạm biệt cũng lười nói với anh, cô trực tiếp đóng cửa lớn của căn biệt thự lại trước mặt anh.
Hoäc Anh Tuấn nhìn cánh cửa lớn gần mũi mình trong gang tấc, đầu lưỡi đá sang bên quai hàm, cúi đầu, anh chống nạnh rồi cứ đi đi lại lại.
Đường Hoa Nguyệt không muốn gặp anh, không muốn cho anh vào nhà là chuyện bình thường.
Nhưng biểu hiện vừa nấy của Đường Hoa Nguyệt khiến anh vô cùng bất an.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ!
Trong nhà, vẫn còn có ai khác nữa sao?!
Đường Hoa Nguyệt còn có người khác Nhưng mà hiện thực thì.
“Được, tôi lấy một phần này.”
“Cái kia tôi cũng lấy luôn.”
“Cả cái này nữa.”
Thi Tịnh ngồi một bên thâm mừng rỡ, lén lút kéo tay Hoäc Anh Tuấn lắc läc ở dưới bàn, cô bé biết bố mình nhất định sẽ chống đỡ lại mọi áp lực nặng nề để thỏa mãn cô bé!
Lúc này, chỉ nghe Đường Hoa Nguyệt khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên thân hình hai người, một lớn một nhỏ đều cứng đờ.
Hoäc Anh Tuấn và Thi Tịnh lén lút ngước mắt lên nhìn Đường Hoa Nguyệt ở phía đối diện, phát hiện hai cánh tay cô đang khoanh lại trước ngực, ngước cằm lên, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Thấy hai người kia đã phát hiện ra ánh mắt của mình, Đường Hoa Nguyệt nhíu mày lại đầy ý uy hiếp, hai bố con bị dọa sợ hãi, không dám tùy ý làm bậy nữa.
Hoäc Anh Tuấn có chút chột dạ, anh mỉm cười nhìn người quản lý kế bên: “Cứ như vậy trước đi. À đúng rồi, cho ít đường thôi.”
VietWriter
Anh ho nhẹ một tiếng, càng về sau giọng nói càng nhỏ lại, anh vẫn rất muốn cho con gái nếm thử thật nhiều món ăn trên thực đơn nữa mà! Nhìn ánh mắt đáng thương đó của Thi Tịnh, vốn dĩ anh không nỡ…
Món ăn được mang lên rất nhanh, Hoắc Anh Tuấn tự nhiên nhận lấy chén đĩa, cắt gọn từng món một rồi gắp vào chén của Thi Tịnh.
Như vậy Thi Tịnh chỉ cần vùi đầu ăn là được rồi Đường Hoa Nguyệt im lặng, cô thở dài một hơi, ở nhà cô vẫn luôn dạy bảo con cái phải tự lập, từ lúc con được hai tuổi trở đi, cô đã để cho bọn chúng tự mình ăn, tự đi nhà vệ sinh và đi ngủ rồi.
Bây giờ thì hay rồi, vừa gặp phải Hoắc Anh Tuấn, tất cả mọi thứ đều quay về vạch xuất phát cả rồi… đúng thật là tai họa mài Đường Hoa Nguyệt không thèm ăn, cô chỉ ôm cánh tay, ngồi nhìn gương mặt nhỏ của con gái ăn từng món một.
Có một chuyện cô rất không tình nguyện nhưng vẫn buộc phải thừa nhận chính là bởi vì trước đây Thi Tịnh bị ốm và phải làm phẫu thuật nên đã xuống mấy cân rồi, có lẽ vì thế nên Đường Hoa Nguyệt không ngại người khác cho con bé ăn nhiều, cũng khá mong muốn có thể để số kí của bé tăng lên gấp đôi trở lại Thì ra chiếc căm nhỏ kia của Thi Tịnh miễn cưỡng cũng có xem như nhọn ra rồi kìa, bây giờ thì hay rồi, sắp tròn như cái mâm nhỏ bằng bàn tay cô rồi đấy.
Ngày hôm trước, Đường Hoa Nguyệt đưa cô bé đến bệnh viện kiểm tra chỉ tiêu, bác sĩ cũng nói sức miễn dịch tăng cường của cô bé đã tăng lên nhiều rồi, gần đây đôi môi vẫn luôn tái nhợt ngày trước cũng trở nên hồng hào hơn hẳn.
Ở dưới lầu có một cửa tiệm chuyên bán bánh ngọt số lượng có hạn bên cửa sổ, mỗi ngày luôn có người đến xếp thành hàng dài để được mua bánh. Bánh tart trứng ở cửa tiệm này vô cùng nổi tiếng Hoäc Anh Tuấn lén lút xé nhỏ cái bánh tart trứng khá lớn kia ra rồi yên lặng bỏ vào chén cơm của bé con Thi Tịnh Đường Hoa Nguyệt trơ mắt nhìn cảnh tượng này, đột nhiên hiểu ra được cái cảm giác cạn lời của thầy cô giáo khi nhìn thấy học sinh ở bên dưới gian dối mình là như thế nào.
“Hoäc Anh Tuấn” Đường Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi gọi tên của anh, Hoắc.
Anh Tuấn vội vàng thuận thế thả cái bánh tart trứng xuống dĩa, rồi bưng cái dĩa thịt bò bít tết mà mình đã sớm cắt gọn nhưng chưa động vào.
Anh đặt dĩa bít tết xuống trước m: Đường Hoa Nguyệt: “Bây giờ nhiệ món này đã vừa ăn rồi, anh thấy em vẫn chưa ăn một miếng nào, em có muốn ăn chút không?”
Đương nhiên là không muốn rồi.
Đường Hoa Nguyệt muốn từ chối, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào Thi Tịnh đã hoàn toàn ngồi đến kế bên Hoắc Anh Tuấn, nghe câu hỏi này của anh, cô bé vội vàng nhìn về hướng Đường Hoa Nguyệt hệt như một chú chó nhỏ đang lắc đuôi mong đợi Đường Hoa Nguyệt biết, Thi Tịnh làm sao có suy nghĩ xấu gì được chứ? Con bé chỉ muốn hai người lớn mà con bé yêu thương nhất trên thế giới này có thể hòa hợp lại một chút.
Đường Hoa Nguyệt mở miệng, rồi lại khép lại, cuối cùng cô không nói gì chỉ chậm rãi gắp miếng thịt bò bít tết cho vào miệng mình.
‘Yết hầu Hoắc Anh Tuấn chuyển động, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhưng còn chưa đợi anh vui vẻ được bao lâu, đột nhiên điện thoại của Đường Hoa Nguyệt reo lên, cô chỉ nghe đầu dây bên kia nói một câu sắc mặt đã thay đổi.
Hoäc Anh Tuấn nhạy bén nhận ra được có điều không đúng Quả nhiên cô cúp điện thoại rất nhanh, đi qua ôm Thi Tịnh vào lòng rồi trực tiếp muốn rời đi.
Hoäc Anh Tuấn cũng đứng lên theo: “Sao vậy em? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đường Hoa Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Chuyện không liên quan đến anh.”
Hoäc Anh Tuấn dừng lại một chút, mặc dù anh vẫn còn muốn nói tiếp nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng không giống giả vờ của Đường Hoa Nguyệt vào lúc này, đôi chân dài của anh sải bước đuổi theo sau, cất giọng trầm thấp nói: “Nơi này không bắt xe được, anh đưa hai người đi sẽ nhanh hơn.”
Đường Hoa Nguyệt nhìn cô con gái trong lòng, chỉ do dự vài giây, sau đó vẫn dẫn đầu mà bước thẳng về phía trước: “Tôi muốn về nhà.”
Về nhà? Anh mới vừa đón hai mẹ con họ từ trong nhà ra ngoài đó.
Nhìn Đường Hoa Nguyệt gấp gáp như vậy, là trong nhà vẫn còn có người, mà người đó xảy ra chuyện gì rồi sao?
‘Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn đanh lại, nhưng anh cố gắng đè hết thảy tất cả mọi suy nghĩ nghỉ hoặc trong lòng xuống, bắt đầu khởi động xe, cả chặng đường đều chạy như bay, đưa Đường Hoa Nguyệt về biệt thự.
Sau khi xuống xe, vốn dĩ Hoắc Anh Tuấn muốn đi theo xem xem, ngộ nhỡ thật sự có tình huống khó giải quyết gì đó anh cũng có thể giúp cô giải quyết.
Nhưng Đường Hoa Nguyệt không cho anh cơ hội này, sau khi xuống xe ngay cả một câu nói tạm biệt cũng lười nói với anh, cô trực tiếp đóng cửa lớn của căn biệt thự lại trước mặt anh.
Hoäc Anh Tuấn nhìn cánh cửa lớn gần mũi mình trong gang tấc, đầu lưỡi đá sang bên quai hàm, cúi đầu, anh chống nạnh rồi cứ đi đi lại lại.
Đường Hoa Nguyệt không muốn gặp anh, không muốn cho anh vào nhà là chuyện bình thường.
Nhưng biểu hiện vừa nấy của Đường Hoa Nguyệt khiến anh vô cùng bất an.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ!
Trong nhà, vẫn còn có ai khác nữa sao?!