-
Chương 7: Màu cam kiên cường (06)
“Cha cô đã từng cứu tôi một mạng.” Lương Cảnh Hành nhìn Khương Từ, thanh âm trầm thấp, “Bốn năm tôi đi sưu tầm dân ca ở núi Tây Nam, đang chạy xe thì gặp núi bị sạt lở, khi đó cha cô đang tìm nơi xây dựng nhà máy, đúng lúc đi qua…” Anh dừng mọt chút, “Từ trước đến giờ tôi đều không phải nhà từ thiện, cũng không có thừa lòng thương người mà đi khắp nơi cứu tế.”
Khương Từ không nghĩ tới còn có chuyện này, kinh ngạc một lúc lâu không ói gì.
Xí nghiệp vô lương trong mắt mọi người góp vốn phi pháp, làm hại người vô tội tan nhà nát cửa, lại vô tình gieo xuống lòng tốt, cuối cùng hái được quả lành.
Lương Cảnh Hành dập tắt điếu thuốc, “Cô là một người có tài năng, tôi không hy vọng cô dễ dàng buông tha cho ước mơ của mình, khó khăn nhất thời không tính là gì cả.”
Khó khăn nhất thời… nhưng cô chỉ cảm thấy con đường trải ra trước mắt toàn bụi gai, vĩnh viễn không thấy được điểm cuối.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Cảnh Hành đưa Khương Từ về nhà.
Đi lên đến tầng ba, chợt nghe thấy tiếng thở gấp cố kiềm nén trong bóng đêm, còn có thanh âm trêu đùa thô tục hỗn loạn của đàn ông. Khương Từ không khỏi dừng bước, lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Ở đây hạng người gì cũng có, dẫn những phụ nữ làm nghê buôn da bán thịt về cũng là chuyện bình thường.
Chợt “Tách” một tiếng, là âm thanh bật lửa của Lương Cảnh Hành, “Gần đây có siêu thị nào không? Trước dẫn tôi đi mua một bao thuốc.”
Khương Từ không ngừng liên tục gật đầu. Bước vài bước xuống cầu thang, cô đột nhiên kịp phản ứng. Lương Cảnh Hành sơm viết nơi này có Walmart, cần gì cô phải chỉ đường.
Hiểu được Lương Cảnh Hành là giúp cô giải vây, cô cũng không ngốc mà đi vào siêu thị, chỉ đi không mục đích trên đường.
Đã hơn tám giờ tối, là thời điểm quán Bar náo nhiệt nhất, Lương Cảnh Hành nhín về ánh đèn nê ông lóe lên phía xa xa, “Cô còn làm việc ở quán Bar nữa không?”
Khương Từ lắc đầu.
Cô nghĩ Lương Cảnh Hành sẽ mượn cơ hội giáo dục vài câu, ai ngờ anh cũng không có, chỉ cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Balo có nặng không? Tôi giúp cô cầm.”
Khương Từ nhìn tây trang chỉnh tề trên người anh, “Không cần.”
Đi được một đoạn đường, thấy cái ghế dài rách nát ven đường. Khương Từ đi đến, balo trên đôi vai gầy yếu của cô, giống như muốn đè sụp xuống. Lương Cảnh Hành chớp mắt, “Ngồi ngỉ một lúc đi.”
Khương Từ bỏ balo xuống, lấy vài tờ báo cũ ra, đưa cho Lương Cảnh Hành.
Lương Cảnh Hành nhíu mày, “Của cô đâu?”
“Tôi không sao, quần áo dù sao cũng bẩn rồi.”
Ghế dựa này ngồi được ba người, cái balo chiếm một chỗ. Khương Từ cũng ngồi xuống bên cạnh, liền chỉ cách Lương Cảnh Hành một gang tay.
Lương Cảnh Hành lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc, đang muốn cất đi, Khương Từ vươn tay, “Anh hút thuốc gì vậy?”
Màu nâu, lật nghiêng, trên lớp vỏ ngoài có một chữ đạo được viết bằng chữ thư pháp, Khương Từ ngắm nghĩa cái hộp, “Anh có biết trước kia ở Vân Nam có một loại thuốc là gọi là ‘hoa sơn trà’ không?”
Lương Cảnh Hành ttrầm mặc vài giây, “Không biết.”
Khương Từ buông mắt, “A” một tiếng, trả lại hộp thuốc lá cho anh.
Nơi này cách xa những con phố phồn hoa kia, mọi thứ thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy nhanh qua, những con ve sầu ẩn núp trên những cái cây, bất ngờ kêu lên hai tiếng.
Sự thật dữ tợn giống như ở phía xa, cô cảm thấy thời khắc yên tĩnh này thật hết sức xa sỉ, nghĩ lại giống như đã là chuyện của kiếp trước.
Từng giây từng phút trôi qua, cô cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cưỡng ép chính mình từ trên ghế dài đứng lên, “Tôi cần phải trở về.”
Lương Cảnh Hành cúi đầu “Ừ” một tiếng, có chút mang theo giọng mũi, nghe kĩ lại thấy có vài phần hoảng hốt.
Trước khi Khương Từ kịp phản ứng, Lương Cảnh Hành xách cái balo kia lên.
Khương Từ đi đằng sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh.
Dáng người cao ngất thon dài, giống như cổ thụ trên vách núi cheo leo hướng lên trời cao, cao ngạo mà thẳng tắp.
Ánh đèn lờ mờ bên đường, bóng dáng hai người kéo trên mặt đất, khi ngắn khi dài.
Lên đến tầng sáu, Khương Từ đang muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, nhớ tới một việc, “Có thể cho tôi số của Trần Giác Phi được không? Tôi tìm cậu ấy có chút việc.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Đưa di động cho tôi.”
Anh nhập vào một dãy số, giúp Khương Từ lưu lại xong, tâm tư khẽ động, mở ra, danh bạ, điền chữ “L” vào phần tìm kiếm.
Tên của mình rõ ràng đang đưa vào. (Ờ thì cái này mình không hiểu lắm, convert là Tên của mình rõ ràng ở liệt.)
***
Trần Giác Phi nhận được điện thoại của Khương Từ thì quả thực cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cậu ở trong lòng liền mắng một câu, hắc, còn nghiện bị ngược.
Khương Từ lời ít mà ý nhiều, “Có thể gặp mặt được không? Tôi có thứ này cho cậu.”
Trần Giác Phi chưa từng được Khương Từ ân cần khách sáo hỏi thăm như vậy, cảm thấy hết sức ngạc nhiên, “Cô lại có trò gì đùa giỡn tôi vậy?”
Khương Từ không kiên nhẫn nói, “Cuối cùng thì có thời gian không?”
“Có thì có, nhưng mà tôi nói cho cô biết…”
“Tút” một tiếng, Khương Từ cúp điện thoại.
Trần Giác Phi tức giận mắng chửi một câu thô tục, sau khi mắn gxong, lại ngoan ngoãn cầm máy lên gọi lại, cố gắng kiềm chế, khách sáo hỏi, “Nói đi, thời gian địa điểm là gì?”
Trần Giác Phi đến sớm, gọi một cốc sinh tố dưa hấu ướp lạnh, lôi điẹn thoại ra chơ trò chơi, nhàn nhã ngồi chờ Khương Từ đến.
Chờ khi cậu lấy lại tinh thần thì thấy đã quá giờ hẹn 20 phút, đang muốn gọi điện thoại thúc giục, thì thấy Khương Từ đẩy cửa bước vào. Cô rõ ràng là vội vàng chạy đến đây, một thân đầy mồ hôi, hai gò má đỏ ửng.
Lời chất vấn không ra khỏi miệng, Trần Giác Phi kêu người phục vụ lấy gimf cô cốc nước đá. Khương Từ ngồi xuống ổn định hô hấp, đem cốc nước đá uống ừng ực hơn phân nửa, lấy một phong bì từ trong balo ra, đưa cho Trần Giác Phi.
“Đây là cái gì? Thư tình?” Cậu mở ra, ngó qua bên trong, nhất thời sửng sốt – bên trong là một xâp tiền thật dày.
“Bồi thường chiếc điện thoạt tôi làm hỏng của cậu.”
“Tiền này cô lấy từ đâu?” Trần Giác Phi buột miệng, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt đột nhiên trầm xuống của Khương Từ. Cậu biết mình lỡ lời, vội nói: “Không phải lần trước cô bảo không đền nổi sao?”
“Lần trước là lần trước.” Khương Từ bình thản trả lời.
Yên lặng vài giây, Trần Giác Phi khép phong bì lại, đẩy lại cho Khương Từ, “Thật sự tôi không thiếu chút tiền ấy, cũng không cần cô bồi thường.”
Khương Từ không cầm, liếc cậu một cái, “Cần hay không là việc của cậu.”
Trần Giác Phi cảm thấy không biết nói gì, “… Khương Từ, tôi cảm thấy cô đã rơi vào hoàn cảnh này thì không nên quá cố chấp. Cô có biết tính cách như vậy thì rất dễ phải chịu thiệt?”
Khương Từ mở mắt, đem cốc nước trên bàn uống hết, đứng lên, “Tôi còn có việc, đi trước.”
“Việc gì?”
Khương Từ không trả lời, bước chân cũng không ngừng.
Trần Giác Phi đứng dậy theo, “Cô cầm tiền về đi đã!”
Khương Từ đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoái ánh nắng gay gắt, da đầu phơi nắng lâu, như bị lửa đốt co chút đau. Khương Từ lên xe bus, đến bệnh viện số một thành phố Sừng.
Tầng 12 yên ắng, khương Từ gõ cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng bên trong, liền ự mình mở cửa ra.
Nằm trên giường bệnh là một người đàn ông, trên cánh tay yếu ớt cắm ống truyền dịch. Một người phụ nữ trung niên ngồi bên giường, bưng một bát nhựa trên tay, bên trong là cơm ăn cùng với cà chua xào trứng. Người đàn bà đầu tiên giật mình một cái, ngay sau đó buông cặp lồng cơm, trong phút chốc từ trên ghế bắn lên như mũi tên rời cung, mang vài phần chán ghét nhìn Khương Từ, “Sao giờ mày đến?”
Vẻ mặt Khương Từ hờ hững, đi đến trước mặt người đàn bà trung niên, từ trong balo lấy ra một tập tiền.
Hai tay người đàn bà lau lau trên quần bò, nhanh tay cầm lấy, ước lượng độ dày, “Bao nhiêu đây?”
“Một vạn rưỡi.”
“Cũng đủ dùng trong hai tuần.” Người đàn bà hừ nhẹ một tiếng, lấy ví da màu đen đặt trên ghế, nhét tiền vào.
Bà ta nghĩ nghĩ, chợt lấy ra một cái phiếu trong ví, là phiếu mua sắm nhỏ ở diêu thị Trương, viết số trên phiếu ra, đưa cho Khương Từ, “Về sau mày không cần tới đây, tiền cứ gửi trực tiếp vào phiếu này đi.”
Vừa dứt lời, cử toilet mở ra, một cô gái ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi bước ra, hướng về phía Khương Từ cười cười, lại nhíu mày nhìn về phía người đàn bà, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Người đàn bà từ xoang mũi “Xùy” một tiếng, “Sao nào, không được? Người ta đã sớm không còn là đại tiểu thư Khương gia nữa rồi, còn mong người khác phải cúi đầu ninh bợ nữa sao?”
Cô gái tức giận không nhẹ, đang muốn tranh cãi hai câu, ống tay áo lại bị Khương Từ nhẹ nhàng kéo lại.
Ánh mắt người đàn quà quét lên mặt Khương Từ, “Cô còn cảm thấy oan ức sao? Sao nào, lúc đổ oan lên đầu chồng tôi, sao không nghĩ đến thiên đạo luân hồi, ác có ác báo?”
Khương Từ rũ ánh mắt xuống, môi mím lại thành một đường, không lên tiếng.
Người đàn bà hừ lạnh, “Nợ của cha thì con trả, ngày nào chồng tôi còn không tỉnh, cô đừng nghĩ đến việc thoát khỏi trách nhiệm này.”
“Mẹ!” Cô gái không nghe nổi nữa, cầm cổ tay Khương Từ, kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Cô gái buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu nhìn thoáng qua, áy náy nói, “Chị Khương, chị đừng nghe mẹ em nói linh tinh, việc này không liên quan đến chị…”
“Không sao.” Khương Từ cắt lời cô, “Ngữ nặc, tình trạng chú Khương dạo này thế nào?”
Khóe miệng Ngữ Nặc nhất thời suy sụp, buông tiếng thở dài, “Còn thế nào nữa, bác sĩ nói trong não có máu tụ, nhưng lại ở nơi quan trọng, không thể mổ để lấy ra, chỉ có chờ nó tự tan… đến khi đó thì cha em liền tỉnh.”
Khương Từ yên lặng một lúc, nhất thời không còn gì để nói, “Chị về đây.”
Trương Ngữ Nặc gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn cái đầu đen thui của Khương Từ đang mọc tóc, “Chị Khương, chuyện của chị em đều nghe nói, sau này đừng như vậy nữa, mái tóc dài đẹp như vậy, hà tất phải giận dỗi với người khác.”
Khương Từ cúi đầu nhìn Trương Ngữ Nặc. Cô gái mười sáu tuổi, cánh tay tinh tế trắng noãn, dáng người cân xứng, đường nét yểu điệu, giống như nụ hoa ngày mưa xuân.
Khương Từ thu lại ánh mắt, nói lời tạm biệc vơi Trương Ngữ Nặc, chậm rãi đi đến thang máy.
Tiền vừa tới tay, lại giống như nước chảy, ào ào trôi đi.
Vẻ mặt cô hoảng hốt, vừa nhấc mắt, chợt thấy Trần Giác Phi đang đứng dưới bóng râm phía trước. Cậu đem vạt áo nhấc lên quạt quạt, mổ hôi nhỏ từng giọ tong tong. Vừa nhìn thấy Khương Từ hiện thân, lập tức buông áo, chạy vội đến, “Cô đến bệnh viện làm gì vậy? Bị bệnh sao?”
Khương Từ máy móc lắc đầu.
Trần Giác Phi lau mồ hôi trên mặt, đem phong bì nhét vào trong tay cô, “Thật sự không cần cô bồi thường, chỉ cần cô nhớ bài học này là được, đừng hơi một tí lại nổi nóng.”
Lúc này cậu mới phát hiện tay Khương Từ lạnh đến dọa người, kinh ợ hỏi, “…Cô sao lại thế này? Bị bệnh thật sao?”
Tay liền áp lên trán cô không chút suy nghĩ.
Khương Từ lập tức nghiêng đầu né tránh, lúc này mới hoàn toàn hồi phục tinh thần, máu toàn thân một lần nữa bẳt đầu lưu động, ánh nắng trên đỉnh đầu cũng giống như một lần nữa chiếu lại trên người. Cô rút tay lại, Trần Giác Phi càng nắm chặt hơn, đem phong bì gắt gao đặt tại tay cô, “Cầm đi.”
Khương Từ ngẩn ra.
Trần Giác Phi thấy cô cuối cùng cũng không từ chối, lập tức lùi lại phía sau, “Tôi đi đây! Tiền cứ cầm lấy, nhưng sau này không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.” Nói xong lui từng bước về phía sau, xoay người chạy đi, ngăn một chiếc taxi, khom người chui vào, nhanh như chớp đã chạy xa.
Ngón tyay Khương Từ hơi hơi co lại, mồ hôi thấm ướt phong bì, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Cậu cùng với cháu trai, quả thực chính là cùng một tính tình
Khương Từ không nghĩ tới còn có chuyện này, kinh ngạc một lúc lâu không ói gì.
Xí nghiệp vô lương trong mắt mọi người góp vốn phi pháp, làm hại người vô tội tan nhà nát cửa, lại vô tình gieo xuống lòng tốt, cuối cùng hái được quả lành.
Lương Cảnh Hành dập tắt điếu thuốc, “Cô là một người có tài năng, tôi không hy vọng cô dễ dàng buông tha cho ước mơ của mình, khó khăn nhất thời không tính là gì cả.”
Khó khăn nhất thời… nhưng cô chỉ cảm thấy con đường trải ra trước mắt toàn bụi gai, vĩnh viễn không thấy được điểm cuối.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Cảnh Hành đưa Khương Từ về nhà.
Đi lên đến tầng ba, chợt nghe thấy tiếng thở gấp cố kiềm nén trong bóng đêm, còn có thanh âm trêu đùa thô tục hỗn loạn của đàn ông. Khương Từ không khỏi dừng bước, lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Ở đây hạng người gì cũng có, dẫn những phụ nữ làm nghê buôn da bán thịt về cũng là chuyện bình thường.
Chợt “Tách” một tiếng, là âm thanh bật lửa của Lương Cảnh Hành, “Gần đây có siêu thị nào không? Trước dẫn tôi đi mua một bao thuốc.”
Khương Từ không ngừng liên tục gật đầu. Bước vài bước xuống cầu thang, cô đột nhiên kịp phản ứng. Lương Cảnh Hành sơm viết nơi này có Walmart, cần gì cô phải chỉ đường.
Hiểu được Lương Cảnh Hành là giúp cô giải vây, cô cũng không ngốc mà đi vào siêu thị, chỉ đi không mục đích trên đường.
Đã hơn tám giờ tối, là thời điểm quán Bar náo nhiệt nhất, Lương Cảnh Hành nhín về ánh đèn nê ông lóe lên phía xa xa, “Cô còn làm việc ở quán Bar nữa không?”
Khương Từ lắc đầu.
Cô nghĩ Lương Cảnh Hành sẽ mượn cơ hội giáo dục vài câu, ai ngờ anh cũng không có, chỉ cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Balo có nặng không? Tôi giúp cô cầm.”
Khương Từ nhìn tây trang chỉnh tề trên người anh, “Không cần.”
Đi được một đoạn đường, thấy cái ghế dài rách nát ven đường. Khương Từ đi đến, balo trên đôi vai gầy yếu của cô, giống như muốn đè sụp xuống. Lương Cảnh Hành chớp mắt, “Ngồi ngỉ một lúc đi.”
Khương Từ bỏ balo xuống, lấy vài tờ báo cũ ra, đưa cho Lương Cảnh Hành.
Lương Cảnh Hành nhíu mày, “Của cô đâu?”
“Tôi không sao, quần áo dù sao cũng bẩn rồi.”
Ghế dựa này ngồi được ba người, cái balo chiếm một chỗ. Khương Từ cũng ngồi xuống bên cạnh, liền chỉ cách Lương Cảnh Hành một gang tay.
Lương Cảnh Hành lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc, đang muốn cất đi, Khương Từ vươn tay, “Anh hút thuốc gì vậy?”
Màu nâu, lật nghiêng, trên lớp vỏ ngoài có một chữ đạo được viết bằng chữ thư pháp, Khương Từ ngắm nghĩa cái hộp, “Anh có biết trước kia ở Vân Nam có một loại thuốc là gọi là ‘hoa sơn trà’ không?”
Lương Cảnh Hành ttrầm mặc vài giây, “Không biết.”
Khương Từ buông mắt, “A” một tiếng, trả lại hộp thuốc lá cho anh.
Nơi này cách xa những con phố phồn hoa kia, mọi thứ thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy nhanh qua, những con ve sầu ẩn núp trên những cái cây, bất ngờ kêu lên hai tiếng.
Sự thật dữ tợn giống như ở phía xa, cô cảm thấy thời khắc yên tĩnh này thật hết sức xa sỉ, nghĩ lại giống như đã là chuyện của kiếp trước.
Từng giây từng phút trôi qua, cô cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cưỡng ép chính mình từ trên ghế dài đứng lên, “Tôi cần phải trở về.”
Lương Cảnh Hành cúi đầu “Ừ” một tiếng, có chút mang theo giọng mũi, nghe kĩ lại thấy có vài phần hoảng hốt.
Trước khi Khương Từ kịp phản ứng, Lương Cảnh Hành xách cái balo kia lên.
Khương Từ đi đằng sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh.
Dáng người cao ngất thon dài, giống như cổ thụ trên vách núi cheo leo hướng lên trời cao, cao ngạo mà thẳng tắp.
Ánh đèn lờ mờ bên đường, bóng dáng hai người kéo trên mặt đất, khi ngắn khi dài.
Lên đến tầng sáu, Khương Từ đang muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, nhớ tới một việc, “Có thể cho tôi số của Trần Giác Phi được không? Tôi tìm cậu ấy có chút việc.”
Lương Cảnh Hành gật đầu, “Đưa di động cho tôi.”
Anh nhập vào một dãy số, giúp Khương Từ lưu lại xong, tâm tư khẽ động, mở ra, danh bạ, điền chữ “L” vào phần tìm kiếm.
Tên của mình rõ ràng đang đưa vào. (Ờ thì cái này mình không hiểu lắm, convert là Tên của mình rõ ràng ở liệt.)
***
Trần Giác Phi nhận được điện thoại của Khương Từ thì quả thực cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cậu ở trong lòng liền mắng một câu, hắc, còn nghiện bị ngược.
Khương Từ lời ít mà ý nhiều, “Có thể gặp mặt được không? Tôi có thứ này cho cậu.”
Trần Giác Phi chưa từng được Khương Từ ân cần khách sáo hỏi thăm như vậy, cảm thấy hết sức ngạc nhiên, “Cô lại có trò gì đùa giỡn tôi vậy?”
Khương Từ không kiên nhẫn nói, “Cuối cùng thì có thời gian không?”
“Có thì có, nhưng mà tôi nói cho cô biết…”
“Tút” một tiếng, Khương Từ cúp điện thoại.
Trần Giác Phi tức giận mắng chửi một câu thô tục, sau khi mắn gxong, lại ngoan ngoãn cầm máy lên gọi lại, cố gắng kiềm chế, khách sáo hỏi, “Nói đi, thời gian địa điểm là gì?”
Trần Giác Phi đến sớm, gọi một cốc sinh tố dưa hấu ướp lạnh, lôi điẹn thoại ra chơ trò chơi, nhàn nhã ngồi chờ Khương Từ đến.
Chờ khi cậu lấy lại tinh thần thì thấy đã quá giờ hẹn 20 phút, đang muốn gọi điện thoại thúc giục, thì thấy Khương Từ đẩy cửa bước vào. Cô rõ ràng là vội vàng chạy đến đây, một thân đầy mồ hôi, hai gò má đỏ ửng.
Lời chất vấn không ra khỏi miệng, Trần Giác Phi kêu người phục vụ lấy gimf cô cốc nước đá. Khương Từ ngồi xuống ổn định hô hấp, đem cốc nước đá uống ừng ực hơn phân nửa, lấy một phong bì từ trong balo ra, đưa cho Trần Giác Phi.
“Đây là cái gì? Thư tình?” Cậu mở ra, ngó qua bên trong, nhất thời sửng sốt – bên trong là một xâp tiền thật dày.
“Bồi thường chiếc điện thoạt tôi làm hỏng của cậu.”
“Tiền này cô lấy từ đâu?” Trần Giác Phi buột miệng, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt đột nhiên trầm xuống của Khương Từ. Cậu biết mình lỡ lời, vội nói: “Không phải lần trước cô bảo không đền nổi sao?”
“Lần trước là lần trước.” Khương Từ bình thản trả lời.
Yên lặng vài giây, Trần Giác Phi khép phong bì lại, đẩy lại cho Khương Từ, “Thật sự tôi không thiếu chút tiền ấy, cũng không cần cô bồi thường.”
Khương Từ không cầm, liếc cậu một cái, “Cần hay không là việc của cậu.”
Trần Giác Phi cảm thấy không biết nói gì, “… Khương Từ, tôi cảm thấy cô đã rơi vào hoàn cảnh này thì không nên quá cố chấp. Cô có biết tính cách như vậy thì rất dễ phải chịu thiệt?”
Khương Từ mở mắt, đem cốc nước trên bàn uống hết, đứng lên, “Tôi còn có việc, đi trước.”
“Việc gì?”
Khương Từ không trả lời, bước chân cũng không ngừng.
Trần Giác Phi đứng dậy theo, “Cô cầm tiền về đi đã!”
Khương Từ đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoái ánh nắng gay gắt, da đầu phơi nắng lâu, như bị lửa đốt co chút đau. Khương Từ lên xe bus, đến bệnh viện số một thành phố Sừng.
Tầng 12 yên ắng, khương Từ gõ cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng bên trong, liền ự mình mở cửa ra.
Nằm trên giường bệnh là một người đàn ông, trên cánh tay yếu ớt cắm ống truyền dịch. Một người phụ nữ trung niên ngồi bên giường, bưng một bát nhựa trên tay, bên trong là cơm ăn cùng với cà chua xào trứng. Người đàn bà đầu tiên giật mình một cái, ngay sau đó buông cặp lồng cơm, trong phút chốc từ trên ghế bắn lên như mũi tên rời cung, mang vài phần chán ghét nhìn Khương Từ, “Sao giờ mày đến?”
Vẻ mặt Khương Từ hờ hững, đi đến trước mặt người đàn bà trung niên, từ trong balo lấy ra một tập tiền.
Hai tay người đàn bà lau lau trên quần bò, nhanh tay cầm lấy, ước lượng độ dày, “Bao nhiêu đây?”
“Một vạn rưỡi.”
“Cũng đủ dùng trong hai tuần.” Người đàn bà hừ nhẹ một tiếng, lấy ví da màu đen đặt trên ghế, nhét tiền vào.
Bà ta nghĩ nghĩ, chợt lấy ra một cái phiếu trong ví, là phiếu mua sắm nhỏ ở diêu thị Trương, viết số trên phiếu ra, đưa cho Khương Từ, “Về sau mày không cần tới đây, tiền cứ gửi trực tiếp vào phiếu này đi.”
Vừa dứt lời, cử toilet mở ra, một cô gái ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi bước ra, hướng về phía Khương Từ cười cười, lại nhíu mày nhìn về phía người đàn bà, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Người đàn bà từ xoang mũi “Xùy” một tiếng, “Sao nào, không được? Người ta đã sớm không còn là đại tiểu thư Khương gia nữa rồi, còn mong người khác phải cúi đầu ninh bợ nữa sao?”
Cô gái tức giận không nhẹ, đang muốn tranh cãi hai câu, ống tay áo lại bị Khương Từ nhẹ nhàng kéo lại.
Ánh mắt người đàn quà quét lên mặt Khương Từ, “Cô còn cảm thấy oan ức sao? Sao nào, lúc đổ oan lên đầu chồng tôi, sao không nghĩ đến thiên đạo luân hồi, ác có ác báo?”
Khương Từ rũ ánh mắt xuống, môi mím lại thành một đường, không lên tiếng.
Người đàn bà hừ lạnh, “Nợ của cha thì con trả, ngày nào chồng tôi còn không tỉnh, cô đừng nghĩ đến việc thoát khỏi trách nhiệm này.”
“Mẹ!” Cô gái không nghe nổi nữa, cầm cổ tay Khương Từ, kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Cô gái buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu nhìn thoáng qua, áy náy nói, “Chị Khương, chị đừng nghe mẹ em nói linh tinh, việc này không liên quan đến chị…”
“Không sao.” Khương Từ cắt lời cô, “Ngữ nặc, tình trạng chú Khương dạo này thế nào?”
Khóe miệng Ngữ Nặc nhất thời suy sụp, buông tiếng thở dài, “Còn thế nào nữa, bác sĩ nói trong não có máu tụ, nhưng lại ở nơi quan trọng, không thể mổ để lấy ra, chỉ có chờ nó tự tan… đến khi đó thì cha em liền tỉnh.”
Khương Từ yên lặng một lúc, nhất thời không còn gì để nói, “Chị về đây.”
Trương Ngữ Nặc gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn cái đầu đen thui của Khương Từ đang mọc tóc, “Chị Khương, chuyện của chị em đều nghe nói, sau này đừng như vậy nữa, mái tóc dài đẹp như vậy, hà tất phải giận dỗi với người khác.”
Khương Từ cúi đầu nhìn Trương Ngữ Nặc. Cô gái mười sáu tuổi, cánh tay tinh tế trắng noãn, dáng người cân xứng, đường nét yểu điệu, giống như nụ hoa ngày mưa xuân.
Khương Từ thu lại ánh mắt, nói lời tạm biệc vơi Trương Ngữ Nặc, chậm rãi đi đến thang máy.
Tiền vừa tới tay, lại giống như nước chảy, ào ào trôi đi.
Vẻ mặt cô hoảng hốt, vừa nhấc mắt, chợt thấy Trần Giác Phi đang đứng dưới bóng râm phía trước. Cậu đem vạt áo nhấc lên quạt quạt, mổ hôi nhỏ từng giọ tong tong. Vừa nhìn thấy Khương Từ hiện thân, lập tức buông áo, chạy vội đến, “Cô đến bệnh viện làm gì vậy? Bị bệnh sao?”
Khương Từ máy móc lắc đầu.
Trần Giác Phi lau mồ hôi trên mặt, đem phong bì nhét vào trong tay cô, “Thật sự không cần cô bồi thường, chỉ cần cô nhớ bài học này là được, đừng hơi một tí lại nổi nóng.”
Lúc này cậu mới phát hiện tay Khương Từ lạnh đến dọa người, kinh ợ hỏi, “…Cô sao lại thế này? Bị bệnh thật sao?”
Tay liền áp lên trán cô không chút suy nghĩ.
Khương Từ lập tức nghiêng đầu né tránh, lúc này mới hoàn toàn hồi phục tinh thần, máu toàn thân một lần nữa bẳt đầu lưu động, ánh nắng trên đỉnh đầu cũng giống như một lần nữa chiếu lại trên người. Cô rút tay lại, Trần Giác Phi càng nắm chặt hơn, đem phong bì gắt gao đặt tại tay cô, “Cầm đi.”
Khương Từ ngẩn ra.
Trần Giác Phi thấy cô cuối cùng cũng không từ chối, lập tức lùi lại phía sau, “Tôi đi đây! Tiền cứ cầm lấy, nhưng sau này không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.” Nói xong lui từng bước về phía sau, xoay người chạy đi, ngăn một chiếc taxi, khom người chui vào, nhanh như chớp đã chạy xa.
Ngón tyay Khương Từ hơi hơi co lại, mồ hôi thấm ướt phong bì, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Cậu cùng với cháu trai, quả thực chính là cùng một tính tình
Last edited by a moderator: