Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1397
Chương 1397:
Bởi vì ba chữ này mà từ đầu đến chân Phong Lăng lại như bị giật điện, cô liếc mắt, tức giận trừng Lệ Nam Hành rồi lại thử cử động, hai tay bị trói sau lưng vẫn không thể động đậy được một chút nào. Cô căm tức quay đầu muốn cắn Lệ Nam Hành nhưng anh lại nghiêng mặt sang, hôn một bên tai khiến cơ thể Phong Lăng không ngừng run rẩy, ngay cả sức lực căn bản nhất để tránh đi, tất cả bản lĩnh và tài nghệ để trốn thoát đều không sử dụng được.
Đến tận khi người đàn ông vừa hôn vừa kéo tay Phong Lăng ra, rồi lại tách nắm đấm đang siết chặt của cô ra dễ như trở bàn tay. Phong Lăng cho rằng Lệ Nam Hành lại muốn kéo tay cô xuống dưới, kết quả cô vừa muốn đưa tay về phía sau để giãy ra, đối phương lại cúi đầu, hôn một cái lên lòng bàn tay bị ép mở ra. ụ hôn này chạm vào vết chai mỏng trong lòng bàn tay trắng nõn, mềm mại của cô. Khi hôn, Lệ Nam Hành nhắm mắt, dường như còn mang theo cả sự thành kính và thương yêu.
Mọi hành động vùng vẫy của Phong Lăng đều dừng lại bởi vì nụ hôn này của người đàn ông phía trêи, cô run rẩy nhìn người đè lên người mình, nhìn động tác hôn lên lòng bàn tay mình của anh bằng ánh mắt không dám tin.
Từ trước đến nay, Phong Lăng không hề để ý đến vết chai mỏng bên ngoài được tạo ra từ việc cầm súng quanh năm, nhưng giờ phút này, bỗng nhiên có tia chua xót nào đó len lỏi vào đáy lòng, ngay đến cả mắt cô dường như cũng đang nóng lên, như thể có thứ gì đó đang cuộn trào mãnh liệt.
Kể từ năm năm tuổi, sau khi được đám người kia đưa ra khỏi hang sói, Phong Lăng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cả.
Thậm chí, ngay cả cảm giác khi khóc ra sao, chính cô cũng không nhớ được.
Thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, hình như lần cuối cùng cô khóc là năm chỉ mới ba, bốn tuổi. Khi đó, cô đã đói đến mức bật khóc trong hang sói. Lúc ấy, cơ thể gầy rộc, mỗi ngày chẳng ăn được bao nhiêu, tuổi lại còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, không tìm cái ăn được sẽ khóc.
Sau đấy, cô đã dần quên đi việc làm sao để khóc.
Thế mà bây giờ, Phong Lăng lại cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên.
Lòng bàn tay Phong Lăng có một vết chai, cô cảm thấy chỗ chai đó là nơi mẫn cảm nhất trêи người, cô muốn rụt tay về nhưng người đàn ông kia vẫn nắm chặt cổ tay cô. Cái hôn này dừng lại trong lòng bàn tay cô rất lâu, đến lúc Phong Lăng không còn giãy giụa nữa, Lệ Nam Hành mới hôn chầm chậm dọc theo bàn tay, hôn lên trêи cổ tay. Lúc hôn đến động mạch ở trêи cổ tay Phong Lăng, có lẽ vì chỗ ấy có động mạch chủ, anh lại từ từ hôn lên theo từng tiếng tim đập mạnh mẽ của cô.
Mãi đến khi môi của người đàn ông kia lướt qua nơi đó.
Tay Phong Lăng bỗng chốc nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới thân, ngón chân trong chốc lát cũng duỗi thẳng ra!
Tựa như có cảm giác quay cuồng mịt mù nào đấy ập đến, khiến cho tất cả lý trí trong đầu Phong Lăng đều bay hơi chẳng còn gì cả chỉ trong phút chốc, một chút bản năng còn sót lại đang nhắc nhở cô rằng không thể tiếp tục được nữa, phải đẩy anh ra. Nhưng trong lòng bàn tay cô tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông kia, ánh mắt thương tiếc lúc anh trao nụ hôn là thứ mà cô chưa từng được thấy trước đây.
Đứa trẻ từ nhỏ đã được sói nuôi lớn như cô mà cũng có ngày được người ta nâng niu?
Cô bất chấp như vậy chỉ vì muốn có một bát cơm nóng để ăn, có một ổ chăn ấm để ngủ, để có thể trở thành một con người vui vẻ tiếp tục sống, bây giờ cũng được người ta đối xử dịu dàng như thế?
Cô mà cũng… Có thể được người ta coi là con gái, thậm chí là tiếc thương, yêu chiều sao?
Dù cho chỉ là một vết chai, mà cũng được người ta xem như vết tích của tất cả nỗ lực mà cô từng đấu tranh trong sinh mệnh này, được người ấy thấu hiểu và đau lòng? Không biết là cảm xúc nào đã quấy nhiễu suy nghĩ của Phong Lăng, mà cô không giãy giụa nữa, thậm chí còn quên luôn cả việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào chiếc lều này. Nhưng trong lúc người đàn ông kia chưa dừng lại, tay cô vẫn nắm lấy ga trải giường, các ý nghĩ bủa vây trong đầu.
…
Bởi vì đang sốt cao nên khi người đàn ông đó cắn vào cánh môi, Phong Lăng cảm thấy nóng đến nỗi không nhịn được phải hít sâu vào một hơi, nhưng chung quy cô vẫn không thể thốt ra âm thanh nào, hết thảy đau đớn cùng tiếng khóc thút thít đã dâng đến đầu môi đều bị cô nuốt ngược vào trong…
…
Men rượu nóng hầm hập.
ɖu͙ƈ vọng là thứ nóng hừng hực.
Nhiệt độ cơ thể cũng thế.
Bao nhiêu yêu thương và oán hận trong nhiều năm huấn luyện và khổ cực rèn luyện ở căn cứ hoàn toàn được khơi lên trong giờ khắc này.
Trong lều, dưới ánh đèn mập mờ, màn lều vô tình bị gió lạnh thổi bay lất phất, cửa sổ nhỏ của lều đã được đóng chặt.
Bởi vì ba chữ này mà từ đầu đến chân Phong Lăng lại như bị giật điện, cô liếc mắt, tức giận trừng Lệ Nam Hành rồi lại thử cử động, hai tay bị trói sau lưng vẫn không thể động đậy được một chút nào. Cô căm tức quay đầu muốn cắn Lệ Nam Hành nhưng anh lại nghiêng mặt sang, hôn một bên tai khiến cơ thể Phong Lăng không ngừng run rẩy, ngay cả sức lực căn bản nhất để tránh đi, tất cả bản lĩnh và tài nghệ để trốn thoát đều không sử dụng được.
Đến tận khi người đàn ông vừa hôn vừa kéo tay Phong Lăng ra, rồi lại tách nắm đấm đang siết chặt của cô ra dễ như trở bàn tay. Phong Lăng cho rằng Lệ Nam Hành lại muốn kéo tay cô xuống dưới, kết quả cô vừa muốn đưa tay về phía sau để giãy ra, đối phương lại cúi đầu, hôn một cái lên lòng bàn tay bị ép mở ra. ụ hôn này chạm vào vết chai mỏng trong lòng bàn tay trắng nõn, mềm mại của cô. Khi hôn, Lệ Nam Hành nhắm mắt, dường như còn mang theo cả sự thành kính và thương yêu.
Mọi hành động vùng vẫy của Phong Lăng đều dừng lại bởi vì nụ hôn này của người đàn ông phía trêи, cô run rẩy nhìn người đè lên người mình, nhìn động tác hôn lên lòng bàn tay mình của anh bằng ánh mắt không dám tin.
Từ trước đến nay, Phong Lăng không hề để ý đến vết chai mỏng bên ngoài được tạo ra từ việc cầm súng quanh năm, nhưng giờ phút này, bỗng nhiên có tia chua xót nào đó len lỏi vào đáy lòng, ngay đến cả mắt cô dường như cũng đang nóng lên, như thể có thứ gì đó đang cuộn trào mãnh liệt.
Kể từ năm năm tuổi, sau khi được đám người kia đưa ra khỏi hang sói, Phong Lăng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cả.
Thậm chí, ngay cả cảm giác khi khóc ra sao, chính cô cũng không nhớ được.
Thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, hình như lần cuối cùng cô khóc là năm chỉ mới ba, bốn tuổi. Khi đó, cô đã đói đến mức bật khóc trong hang sói. Lúc ấy, cơ thể gầy rộc, mỗi ngày chẳng ăn được bao nhiêu, tuổi lại còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, không tìm cái ăn được sẽ khóc.
Sau đấy, cô đã dần quên đi việc làm sao để khóc.
Thế mà bây giờ, Phong Lăng lại cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên.
Lòng bàn tay Phong Lăng có một vết chai, cô cảm thấy chỗ chai đó là nơi mẫn cảm nhất trêи người, cô muốn rụt tay về nhưng người đàn ông kia vẫn nắm chặt cổ tay cô. Cái hôn này dừng lại trong lòng bàn tay cô rất lâu, đến lúc Phong Lăng không còn giãy giụa nữa, Lệ Nam Hành mới hôn chầm chậm dọc theo bàn tay, hôn lên trêи cổ tay. Lúc hôn đến động mạch ở trêи cổ tay Phong Lăng, có lẽ vì chỗ ấy có động mạch chủ, anh lại từ từ hôn lên theo từng tiếng tim đập mạnh mẽ của cô.
Mãi đến khi môi của người đàn ông kia lướt qua nơi đó.
Tay Phong Lăng bỗng chốc nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới thân, ngón chân trong chốc lát cũng duỗi thẳng ra!
Tựa như có cảm giác quay cuồng mịt mù nào đấy ập đến, khiến cho tất cả lý trí trong đầu Phong Lăng đều bay hơi chẳng còn gì cả chỉ trong phút chốc, một chút bản năng còn sót lại đang nhắc nhở cô rằng không thể tiếp tục được nữa, phải đẩy anh ra. Nhưng trong lòng bàn tay cô tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông kia, ánh mắt thương tiếc lúc anh trao nụ hôn là thứ mà cô chưa từng được thấy trước đây.
Đứa trẻ từ nhỏ đã được sói nuôi lớn như cô mà cũng có ngày được người ta nâng niu?
Cô bất chấp như vậy chỉ vì muốn có một bát cơm nóng để ăn, có một ổ chăn ấm để ngủ, để có thể trở thành một con người vui vẻ tiếp tục sống, bây giờ cũng được người ta đối xử dịu dàng như thế?
Cô mà cũng… Có thể được người ta coi là con gái, thậm chí là tiếc thương, yêu chiều sao?
Dù cho chỉ là một vết chai, mà cũng được người ta xem như vết tích của tất cả nỗ lực mà cô từng đấu tranh trong sinh mệnh này, được người ấy thấu hiểu và đau lòng? Không biết là cảm xúc nào đã quấy nhiễu suy nghĩ của Phong Lăng, mà cô không giãy giụa nữa, thậm chí còn quên luôn cả việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào chiếc lều này. Nhưng trong lúc người đàn ông kia chưa dừng lại, tay cô vẫn nắm lấy ga trải giường, các ý nghĩ bủa vây trong đầu.
…
Bởi vì đang sốt cao nên khi người đàn ông đó cắn vào cánh môi, Phong Lăng cảm thấy nóng đến nỗi không nhịn được phải hít sâu vào một hơi, nhưng chung quy cô vẫn không thể thốt ra âm thanh nào, hết thảy đau đớn cùng tiếng khóc thút thít đã dâng đến đầu môi đều bị cô nuốt ngược vào trong…
…
Men rượu nóng hầm hập.
ɖu͙ƈ vọng là thứ nóng hừng hực.
Nhiệt độ cơ thể cũng thế.
Bao nhiêu yêu thương và oán hận trong nhiều năm huấn luyện và khổ cực rèn luyện ở căn cứ hoàn toàn được khơi lên trong giờ khắc này.
Trong lều, dưới ánh đèn mập mờ, màn lều vô tình bị gió lạnh thổi bay lất phất, cửa sổ nhỏ của lều đã được đóng chặt.