Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1415
Chương 1415:
Phong Lăng cho rằng không lẽ là do bình thường cô không chú ý nhiều tới suy nghĩ của Lệ lão đại, không cố gắng suy đoán ý của anh nên bây giờ mới cảm thấy càng khó hiểu hơn.
“Bên ngoài trời mưa, nhớ đóng kỹ cửa số.” Lệ Nam Hành nhìn mưa bên ngoài ban công, khóe miệng lành lạnh: “Cũng sắp vào Đông rồi, cậu đừng mặc ít quần áo quá.”
Sau khi nghe được câu sau, Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành nhưng cô chỉ có thể trông thấy bóng lưng của anh. Nhưng dù sao, lời này vẫn được coi như là dễ nghe, cô hờ hững trả lời một tiếng rồi rời đi.
Sau khi trở về phòng của mình, Phong Lăng xem xét lại đồ vật ở dưới giường và quanh phòng, không có bất kỳ sự thay đối không nên có nào.
Mưa rất lớn, đây cũng là trận mưa cuối cùng trước khi vào mùa Đông năm nay, gió lạnh cắt da cắt thịt, nhưng nếu so sánh với gió rét trêи miệng núi Rogers thì thế này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lệ Nam Hành cứ đứng như vậy ở ban công, hút xong một điếu lại lấy ra một điếu khác, nhưng anh không châm lửa mà chỉ ngậm trong miệng một lát rồi lại bỏ xuống.
Anh đưa mắt nhìn căn phòng cạnh bên vẫn đang bật đèn sáng trưng, nước mưa chảy dọc theo ban công nghiêng nghiêng, rơi xuống cửa sổ ban công sát vách.
Không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Lệ Nam Hành.
Từng giọt nước mưa dường như đang nhòm ngó một thứ bí mật không thể biết trước nào đó, chúng nhỏ xuống bên ngoài khung cửa số, yên tĩnh như không hề tồn tại, nhưng ánh đèn trong phòng lại đang sáng lung linh.
Đôi mắt dưới mái tóc đen của người đàn ông sâu thẳm như biển cả.
Từ lúc bắt đầu biết hết toàn bộ sự thật cho đến tận bây giờ, một nhịp điệu nào đó cứ mãi xao động trong lòng khiến anh không thể nào bình tĩnh được, thậm chí nó còn đập nhanh hơn, khiến anh không thể kiềm chế.
Đến hơi thở của anh cũng kèm theo sự nóng nảy.
Thì ra là cô!
Cô bé mồ côi năm xưa to gan lớn mật nhảy vào bồn tắm của anh. Lúc anh đuổi bắt cô, cô còn dám đẩy ngã cả người và xe của bọn anh trong một khu rừng, sau đó thuận lợi chạy ra khỏi rừng, thậm chí còn để lại dấu hiệu khiêu khích anh bên bờ sông.
Có thể nói quá nhiều sự trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa, nhưng thân thủ của cô vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không giống như một cô gái mà chỉ là một cậu nhóc gầy yếu muốn ở lại trong căn cứ mà thôi. Anh cũng không quá quan tâm tới cô nhưng dần dà đến chính bản thân anh cũng đã bị cô thu hút từ lúc nào không biết.
Ánh đèn trong khung cửa sổ sát vách lập lờ, mấy phút sau rèm cửa được kéo lại, tuy không nhìn thấy người ở trong phòng nhưng dưới ánh đèn lại có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cậu thiếu niên trêи tấm rèm cửa số… Không, là thiếu nữ đang cởi chiếc áo bên ngoài xuống, sau đó không tiếp tục cởi nữa, mà để như vậy rồi đi vào trong nhà tắm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lệ Nam Hành đột nhiên dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ khóe môi, không ai hiếu cảm xúc trong đôi mắt anh, chỉ có điếu thuốc lá chưa được đốt lên đã bị anh bóp nát trong tay là có thế hiểu được sự kϊƈɦ động muốn bóp chết ai đó của anh ngay lúc này.
Phòng hồ sơ của căn cứ.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, nhân viên canh gác phòng hồ sơ theo quy định bỗng giật mình tỉnh giấc, bật dậy đứng bên khung cửa sổ phòng gác. Nhìn thấy người đến là Lệ lão đại, anh ta ngạc nhiên, lập tức bước nhanh đến nghênh đón: “Lệ, Lệ lão đại?”
Người đàn ông cao lớn cầm chiếc ô màu đen trong tay, chiếc ô đang nhỏ từng giọt nước xuống dưới. Sau khi bước vào, Lệ Nam Hành nói thẳng: “Lấy hồ sơ tạm trú hiện tại của Phong Lăng đội bắn tỉa ra đây cho tôi, bao gồm cả hồ sơ lúc cậu ấy gia nhập vào căn cứ và các tài liệu được cập nhật từng năm nữa.”
Nhân viên gác đêm của phòng hồ sơ ngây ra một lúc: “Tất cả luôn ạ?”
Đôi mắt của người đàn ông thâm trầm: “Tất cả.”
“Vâng ạ.”
Thường thì hồ sơ và thông tin của nhân viên trong căn cứ không thể tùy tiện lấy ra nhưng người đến là Lệ lão đại thì sẽ là ngoại lệ. Hơn nữa, dù sao hiện tại Lệ lão đại cũng đang quản lý đội bắn tỉa, chắc có chuyện gì đó cần đến, có khả năng là anh định huấn luyện nâng cao cho Phong Lăng.
Không bao lâu sau, Lệ Nam Hành đã cầm tập hồ sơ trong tay, bỏ tài liệu vào trong chiếc túi chống thấm nước rồi quay người, cầm chiếc ô màu đen lên, rời khỏi phòng hồ sơ.
Sau khi quay về phòng, Lệ Nam Hành lại châm một điếu thuốc nhưng vẫn không hút, chỉ ném gói thuốc lá lên mặt trêи của tập hồ sơ, sau đó ngắm nhìn những bức ảnh trong mấy năm gần đây của Phong Lăng được lưu trong hồ sơ.
Phong Lăng cho rằng không lẽ là do bình thường cô không chú ý nhiều tới suy nghĩ của Lệ lão đại, không cố gắng suy đoán ý của anh nên bây giờ mới cảm thấy càng khó hiểu hơn.
“Bên ngoài trời mưa, nhớ đóng kỹ cửa số.” Lệ Nam Hành nhìn mưa bên ngoài ban công, khóe miệng lành lạnh: “Cũng sắp vào Đông rồi, cậu đừng mặc ít quần áo quá.”
Sau khi nghe được câu sau, Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành nhưng cô chỉ có thể trông thấy bóng lưng của anh. Nhưng dù sao, lời này vẫn được coi như là dễ nghe, cô hờ hững trả lời một tiếng rồi rời đi.
Sau khi trở về phòng của mình, Phong Lăng xem xét lại đồ vật ở dưới giường và quanh phòng, không có bất kỳ sự thay đối không nên có nào.
Mưa rất lớn, đây cũng là trận mưa cuối cùng trước khi vào mùa Đông năm nay, gió lạnh cắt da cắt thịt, nhưng nếu so sánh với gió rét trêи miệng núi Rogers thì thế này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lệ Nam Hành cứ đứng như vậy ở ban công, hút xong một điếu lại lấy ra một điếu khác, nhưng anh không châm lửa mà chỉ ngậm trong miệng một lát rồi lại bỏ xuống.
Anh đưa mắt nhìn căn phòng cạnh bên vẫn đang bật đèn sáng trưng, nước mưa chảy dọc theo ban công nghiêng nghiêng, rơi xuống cửa sổ ban công sát vách.
Không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Lệ Nam Hành.
Từng giọt nước mưa dường như đang nhòm ngó một thứ bí mật không thể biết trước nào đó, chúng nhỏ xuống bên ngoài khung cửa số, yên tĩnh như không hề tồn tại, nhưng ánh đèn trong phòng lại đang sáng lung linh.
Đôi mắt dưới mái tóc đen của người đàn ông sâu thẳm như biển cả.
Từ lúc bắt đầu biết hết toàn bộ sự thật cho đến tận bây giờ, một nhịp điệu nào đó cứ mãi xao động trong lòng khiến anh không thể nào bình tĩnh được, thậm chí nó còn đập nhanh hơn, khiến anh không thể kiềm chế.
Đến hơi thở của anh cũng kèm theo sự nóng nảy.
Thì ra là cô!
Cô bé mồ côi năm xưa to gan lớn mật nhảy vào bồn tắm của anh. Lúc anh đuổi bắt cô, cô còn dám đẩy ngã cả người và xe của bọn anh trong một khu rừng, sau đó thuận lợi chạy ra khỏi rừng, thậm chí còn để lại dấu hiệu khiêu khích anh bên bờ sông.
Có thể nói quá nhiều sự trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa, nhưng thân thủ của cô vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không giống như một cô gái mà chỉ là một cậu nhóc gầy yếu muốn ở lại trong căn cứ mà thôi. Anh cũng không quá quan tâm tới cô nhưng dần dà đến chính bản thân anh cũng đã bị cô thu hút từ lúc nào không biết.
Ánh đèn trong khung cửa sổ sát vách lập lờ, mấy phút sau rèm cửa được kéo lại, tuy không nhìn thấy người ở trong phòng nhưng dưới ánh đèn lại có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cậu thiếu niên trêи tấm rèm cửa số… Không, là thiếu nữ đang cởi chiếc áo bên ngoài xuống, sau đó không tiếp tục cởi nữa, mà để như vậy rồi đi vào trong nhà tắm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lệ Nam Hành đột nhiên dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ khóe môi, không ai hiếu cảm xúc trong đôi mắt anh, chỉ có điếu thuốc lá chưa được đốt lên đã bị anh bóp nát trong tay là có thế hiểu được sự kϊƈɦ động muốn bóp chết ai đó của anh ngay lúc này.
Phòng hồ sơ của căn cứ.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, nhân viên canh gác phòng hồ sơ theo quy định bỗng giật mình tỉnh giấc, bật dậy đứng bên khung cửa sổ phòng gác. Nhìn thấy người đến là Lệ lão đại, anh ta ngạc nhiên, lập tức bước nhanh đến nghênh đón: “Lệ, Lệ lão đại?”
Người đàn ông cao lớn cầm chiếc ô màu đen trong tay, chiếc ô đang nhỏ từng giọt nước xuống dưới. Sau khi bước vào, Lệ Nam Hành nói thẳng: “Lấy hồ sơ tạm trú hiện tại của Phong Lăng đội bắn tỉa ra đây cho tôi, bao gồm cả hồ sơ lúc cậu ấy gia nhập vào căn cứ và các tài liệu được cập nhật từng năm nữa.”
Nhân viên gác đêm của phòng hồ sơ ngây ra một lúc: “Tất cả luôn ạ?”
Đôi mắt của người đàn ông thâm trầm: “Tất cả.”
“Vâng ạ.”
Thường thì hồ sơ và thông tin của nhân viên trong căn cứ không thể tùy tiện lấy ra nhưng người đến là Lệ lão đại thì sẽ là ngoại lệ. Hơn nữa, dù sao hiện tại Lệ lão đại cũng đang quản lý đội bắn tỉa, chắc có chuyện gì đó cần đến, có khả năng là anh định huấn luyện nâng cao cho Phong Lăng.
Không bao lâu sau, Lệ Nam Hành đã cầm tập hồ sơ trong tay, bỏ tài liệu vào trong chiếc túi chống thấm nước rồi quay người, cầm chiếc ô màu đen lên, rời khỏi phòng hồ sơ.
Sau khi quay về phòng, Lệ Nam Hành lại châm một điếu thuốc nhưng vẫn không hút, chỉ ném gói thuốc lá lên mặt trêи của tập hồ sơ, sau đó ngắm nhìn những bức ảnh trong mấy năm gần đây của Phong Lăng được lưu trong hồ sơ.