Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Những cơn ác mộng kia không xuất hiện nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy dường như trong mắt có gì ấm nóng sắp trào ra.
Tốt rồi… Những chuyện kia đã qua đi…
Đây là vòng ôm của Lục Cẩn Phàm, ấm áp đến mức khiến người ta quyến luyến, là vòng ôm chỉ thuộc về mỗi mình cô…
Kiếp trước, nếu như cô không ngu ngốc như vậy, thì dù có mất đi tất cả nhưng ít nhất cô vẫn còn có Lục Cẩn Phàm.
Kết quả là, đến cả anh cũng bị cô đẩy đi, đẩy đi xa như vậy, thật xa!
Cô muốn khóc, nhưng lại cố nén nước mắt rúc đầu vào ngực anh.
“Ông Lục, đây là thuốc hạ sốt có hiệu quả nhanh nhất, còn có cả nhiệt kế đây nữa!” Chị Trần như vừa chạy đi tìm thuốc nên giọng nói nghe hơi hổn hển.
Hạ Mộc Ngôn được đặt xuống giường. Theo phản xạ, cô vội vàng giơ tay lên kéo ống tay áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm. Cho dù cô yếu ớt không đủ sức, nhưng vẫn huơ huơ tay muốn níu anh lại.
Lục Cẩn Phàm liếc thấy cử động của cô, không đứng dậy bỏ đi mà còn nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, anh không đi.”
Giọng nói trầm tĩnh như liều thuốc an thần hiệu quả nhất. Hạ Mộc Ngôn yếu ớt mở to mắt, khóe mắt ửng hồng, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa nhưng vẫn nắm lấy ống tay áo của anh không buông.
Lục Cẩn Phàm thấy bộ dạng cô như thế liền đo nhiệt độ cho cô ngay. Sau đó Hạ Mộc Ngôn nghe thấy anh nói: “39 độ.”
“Ôi! Bà chủ tắm thế nào mà lại sốt cao như vậy? Sốt cao quá rồi!” Chị Trần nghe xong liền sốt ruột: “Lúc trước bà chủ cũng bị ốm, nhưng bà chủ cứ tự giam mình trong phòng, cơm không ăn, thuốc không uống, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải. May lần này có ông chủ ở nhà, nếu không…”
“Chị đi lấy túi chườm lạnh.” Lục Cẩn Phàm nhàn nhạt, ngắt lời chị Trần.
Khóe miệng đang lẩm bẩm của chị Trần lập tức ngưng lại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đi tìm túi chườm lạnh.
Hạ Mộc Ngôn biết lần nào cảm mạo cũng tự nhiên bị sốt nên đã quen rồi. Lục Cẩn Phàm cũng biết như vậy, nên mới thường xuyên dặn dò cô đừng để bị cảm lạnh.
“Em uống thuốc đi.” Lục Cẩn Phàm đỡ cô dậy.
Cô ngồi tựa vào ngực anh không cử động. Chỉ đến khi anh đút thuốc hạ sốt tới tận miệng thì cô mới nhíu mày. Quả thật trước kia cô rất ít khi uống thuốc. Khi còn bé, sau mỗi lần bị cảm lạnh, cô đều phải uống thuốc bắc bồi bổ, thành ra sau này cô chán ghét tất cả các loại thuốc đắng. Cô thà bị mê man nằm mấy ngày cũng không muốn uống thuốc.
“Nghe lời, uống thuốc đi.” Lục Cẩn Phàm nói thật khẽ, dỗ dành cô.
Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, mở mắt ra nhìn người trước mặt. Ánh mắt cô có chút nài nỉ, cô có thể không uống không?
Anh im lặng một lát rồi khẽ nói: “Muốn anh dùng cách khác đút thuốc cho em sao?”
Hạ Mộc Ngôn lập tức tò mò khẽ hỏi: “Đổi cách nào?”
Không lẽ anh định chuẩn bị mấy viên kẹo cho cô sao? Đúng là hồi còn bé, mỗi khi uống thuốc cô đều làm nũng, dì giúp việc ở nhà họ Hạ lúc nào cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều kẹo trái cây đặt ở đầu giường.
Nhưng sự thật là không có kẹo như cô đoán, chỉ có cảnh Lục Cẩn Phàm đưa thuốc lên miệng anh trước ánh mắt chăm chú của cô.
Hạ Mộc Ngôn lập tức hiểu ra, vội vàng giơ tay lên cản, rồi lại cẩn trọng đè tay anh lại, cầm lấy viên thuốc đút vào miệng mình.
Tuy cô không phản đối anh mớm thuốc cho cô, nhưng cũng không muốn lây bệnh cho anh.
Trong miệng vị đắng lan ra, cô nhăn mặt cầm lấy chiếc ly thủy tinh anh đưa đến, uống một hớp nước ấm to. Thuốc đã nuốt xuống, vậy mà cô vẫn cảm thấy cổ họng đắng muốn chết.
“Đắng quá đi thôi.”
“Biết rõ mình không được bị cảm lạnh mà ra ngoài cũng không thèm Lục áo khoác. Em muốn cứ đến mùa thu đông hàng năm là anh nhốt em ở Ngự Viên không cho ra khỏi cửa phải không?” Lục Cẩn Phàm vuốt mái tóc ướt nhẹp trên đầu cô, trầm giọng nói: “Ngồi đàng hoàng, đừng nằm, còn phải sấy khô tóc thì mới ngủ tiếp được.”
Hạ Mộc Ngôn vẫn tựa vào ngực anh không thèm nhúc nhích. Vừa uống được vài ngụm nước, cô đã không còn cảm giác khó chịu như trước nữa, nhưng vẫn không có chút sức lực nào.
Thấy cô ốm yếu lại vô cùng phụ thuộc, Lục Cẩn Phàm khẽ thở dài, dứt khoát đứng dậy đi tìm máy sấy, cắm vào ổ điện sát mép giường.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trên giường, thật sự không có sức mà sấy tóc. Cô quay đầu nhìn anh, định ăn vạ nhờ anh sấy cho. Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì cô đã nghe thấy tiếng gió thổi từ chiếc máy sấy trong tay anh vang lên.
Luồng gió ấm áp thổi qua tóc, thổi ấm cả da đầu. Đầu cô còn đang đau nhức choáng váng, hơn nữa vì những cơn ác mộng kia, trạng thái tinh thần của cô vô cùng căng thẳng giống như đang đi trên vách núi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, sự thoải mái ấm áp đột ngột này lại khiến cả người cô nhẹ nhõm. Sấy tóc chưa được vài phút thì cô đã bị cơn buồn ngủ tấn công.
Tốt rồi… Những chuyện kia đã qua đi…
Đây là vòng ôm của Lục Cẩn Phàm, ấm áp đến mức khiến người ta quyến luyến, là vòng ôm chỉ thuộc về mỗi mình cô…
Kiếp trước, nếu như cô không ngu ngốc như vậy, thì dù có mất đi tất cả nhưng ít nhất cô vẫn còn có Lục Cẩn Phàm.
Kết quả là, đến cả anh cũng bị cô đẩy đi, đẩy đi xa như vậy, thật xa!
Cô muốn khóc, nhưng lại cố nén nước mắt rúc đầu vào ngực anh.
“Ông Lục, đây là thuốc hạ sốt có hiệu quả nhanh nhất, còn có cả nhiệt kế đây nữa!” Chị Trần như vừa chạy đi tìm thuốc nên giọng nói nghe hơi hổn hển.
Hạ Mộc Ngôn được đặt xuống giường. Theo phản xạ, cô vội vàng giơ tay lên kéo ống tay áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm. Cho dù cô yếu ớt không đủ sức, nhưng vẫn huơ huơ tay muốn níu anh lại.
Lục Cẩn Phàm liếc thấy cử động của cô, không đứng dậy bỏ đi mà còn nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, anh không đi.”
Giọng nói trầm tĩnh như liều thuốc an thần hiệu quả nhất. Hạ Mộc Ngôn yếu ớt mở to mắt, khóe mắt ửng hồng, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa nhưng vẫn nắm lấy ống tay áo của anh không buông.
Lục Cẩn Phàm thấy bộ dạng cô như thế liền đo nhiệt độ cho cô ngay. Sau đó Hạ Mộc Ngôn nghe thấy anh nói: “39 độ.”
“Ôi! Bà chủ tắm thế nào mà lại sốt cao như vậy? Sốt cao quá rồi!” Chị Trần nghe xong liền sốt ruột: “Lúc trước bà chủ cũng bị ốm, nhưng bà chủ cứ tự giam mình trong phòng, cơm không ăn, thuốc không uống, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải. May lần này có ông chủ ở nhà, nếu không…”
“Chị đi lấy túi chườm lạnh.” Lục Cẩn Phàm nhàn nhạt, ngắt lời chị Trần.
Khóe miệng đang lẩm bẩm của chị Trần lập tức ngưng lại, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đi tìm túi chườm lạnh.
Hạ Mộc Ngôn biết lần nào cảm mạo cũng tự nhiên bị sốt nên đã quen rồi. Lục Cẩn Phàm cũng biết như vậy, nên mới thường xuyên dặn dò cô đừng để bị cảm lạnh.
“Em uống thuốc đi.” Lục Cẩn Phàm đỡ cô dậy.
Cô ngồi tựa vào ngực anh không cử động. Chỉ đến khi anh đút thuốc hạ sốt tới tận miệng thì cô mới nhíu mày. Quả thật trước kia cô rất ít khi uống thuốc. Khi còn bé, sau mỗi lần bị cảm lạnh, cô đều phải uống thuốc bắc bồi bổ, thành ra sau này cô chán ghét tất cả các loại thuốc đắng. Cô thà bị mê man nằm mấy ngày cũng không muốn uống thuốc.
“Nghe lời, uống thuốc đi.” Lục Cẩn Phàm nói thật khẽ, dỗ dành cô.
Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, mở mắt ra nhìn người trước mặt. Ánh mắt cô có chút nài nỉ, cô có thể không uống không?
Anh im lặng một lát rồi khẽ nói: “Muốn anh dùng cách khác đút thuốc cho em sao?”
Hạ Mộc Ngôn lập tức tò mò khẽ hỏi: “Đổi cách nào?”
Không lẽ anh định chuẩn bị mấy viên kẹo cho cô sao? Đúng là hồi còn bé, mỗi khi uống thuốc cô đều làm nũng, dì giúp việc ở nhà họ Hạ lúc nào cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều kẹo trái cây đặt ở đầu giường.
Nhưng sự thật là không có kẹo như cô đoán, chỉ có cảnh Lục Cẩn Phàm đưa thuốc lên miệng anh trước ánh mắt chăm chú của cô.
Hạ Mộc Ngôn lập tức hiểu ra, vội vàng giơ tay lên cản, rồi lại cẩn trọng đè tay anh lại, cầm lấy viên thuốc đút vào miệng mình.
Tuy cô không phản đối anh mớm thuốc cho cô, nhưng cũng không muốn lây bệnh cho anh.
Trong miệng vị đắng lan ra, cô nhăn mặt cầm lấy chiếc ly thủy tinh anh đưa đến, uống một hớp nước ấm to. Thuốc đã nuốt xuống, vậy mà cô vẫn cảm thấy cổ họng đắng muốn chết.
“Đắng quá đi thôi.”
“Biết rõ mình không được bị cảm lạnh mà ra ngoài cũng không thèm Lục áo khoác. Em muốn cứ đến mùa thu đông hàng năm là anh nhốt em ở Ngự Viên không cho ra khỏi cửa phải không?” Lục Cẩn Phàm vuốt mái tóc ướt nhẹp trên đầu cô, trầm giọng nói: “Ngồi đàng hoàng, đừng nằm, còn phải sấy khô tóc thì mới ngủ tiếp được.”
Hạ Mộc Ngôn vẫn tựa vào ngực anh không thèm nhúc nhích. Vừa uống được vài ngụm nước, cô đã không còn cảm giác khó chịu như trước nữa, nhưng vẫn không có chút sức lực nào.
Thấy cô ốm yếu lại vô cùng phụ thuộc, Lục Cẩn Phàm khẽ thở dài, dứt khoát đứng dậy đi tìm máy sấy, cắm vào ổ điện sát mép giường.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trên giường, thật sự không có sức mà sấy tóc. Cô quay đầu nhìn anh, định ăn vạ nhờ anh sấy cho. Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì cô đã nghe thấy tiếng gió thổi từ chiếc máy sấy trong tay anh vang lên.
Luồng gió ấm áp thổi qua tóc, thổi ấm cả da đầu. Đầu cô còn đang đau nhức choáng váng, hơn nữa vì những cơn ác mộng kia, trạng thái tinh thần của cô vô cùng căng thẳng giống như đang đi trên vách núi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, sự thoải mái ấm áp đột ngột này lại khiến cả người cô nhẹ nhõm. Sấy tóc chưa được vài phút thì cô đã bị cơn buồn ngủ tấn công.