Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1:
“Bịch!”
Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất.
“Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!”
Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất.
Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi.
Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị.
“Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.”
“Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…”
Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài.
Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt song sắt lạnh băng, đôi mắt hoen đỏ nhìn chằm chằm vào tivi.
“Nhìn cái gì? Có biết người trong bản tin là ai không? Loại đàn bà như cô làm gì có tư cách xách giày cho người ta!”
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười chua chát.
Phải rồi, cô của hôm nay, ngay cả tư cách xách giày cho Lục Cẩn Phàm cũng không có.
Cho dù mười năm trước, người đàn ông trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Shine này đã từng là chồng cô!
Là cô tự cao tự đại, kiêu căng tùy hứng, kiên quyết muốn ly hôn, cuối cùng cũng thành công xua đuổi người đàn ông vẫn luôn nâng niu chiều chuộng cô.
Suốt mười năm qua, anh chưa từng lộ diện.
Nhưng tivi vừa đưa tin gì?
Lục Cẩn Phàm đã trở lại? Anh đã từ Mỹ trở về rồi sao?
Tivi vang lên tiếng phóng viên tranh nhau đuổi theo phỏng vấn: “Lục tổng! Nghe nói hai tháng trước ngài đã kết hôn ở Mỹ. Lần này về nước, ngài có dẫn vợ mới cưới về cùng không?”
Hạ Mộc Ngôn run lên.
Anh… đã kết hôn rồi ư?
Cũng phải, chưa nói tới thân phận hiện tại, mười năm trước, anh đã là nhân vật nổi tiếng làm mưa làm gió ở Hải Thành. Anh tuấn tú như thần, trên đời có một không hai, biết bao thiên kim hào môn xếp hàng muốn kết hôn với anh.
Giờ đây, chắc hẳn anh đang rất hạnh phúc.
“Lục tổng, ngài rất ít xuất hiện trước truyền thông. Hiếm khi có dịp về nước, xin ngài nói vài lời về tập đoàn Shine hiện nay…”
“Vị tiểu thư đi theo sau có phải là bà Lục không? Bà Lục quả là rất xinh đẹp…”
Ngay sau đó, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Xin lỗi, ông Lục không nhận phỏng vấn của truyền thông, xin mọi người nhường đường cho.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Hạ Mộc Ngôn lập tức như bị sét đánh.
Giọng nói đó… là của em gái cô, Hạ Mộng Nhiên!
Là Hạ Mộng Nhiên đã mất tích trước khi nhà họ Hạ phá sản!
Vụ ly hôn ầm ĩ trước kia là do cô em gái tử tế này của cô giật dây, xúi cô làm đủ trò điên rồ, kể cả cắt cổ tay tự sát, khiến khoảng cách giữa cô và Lục Cẩn Phàm càng lúc càng xa, cho đến khi ly hôn.
Hạ Mộc Ngôn bỗng bật cười, nỗi đau thấu tận tâm can.
“Nếu Lục tổng không nhận phỏng vấn, vậy thì bà Lục có thể phát biểu vài câu được không?”
Phóng viên đặt câu hỏi dồn dập, Hạ Mộng Nhiên luôn đi sau lưng Lục Cẩn Phàm mặt mày tươi rói.
Nhưng đúng lúc này, Lục Cẩn Phàm lên tiếng, giọng nói bình thản mà lạnh lẽo, không chút hơi ấm: “Cô ta không phải bà Lục.”
Gương mặt vui vẻ của Hạ Mộng Nhiên lập tức cứng đờ. Cô ta nhếch môi che giấu sự xấu hổ.
Quả thật không phải cô ta…
“Bịch!”
Trong phòng giam lạnh lẽo, Hạ Mộc Ngôn không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tên quản giáo đứng ở cửa phòng ném phần cơm nguội ngắt xuống đất.
“Giả vờ thanh cao gì chứ? Có ăn hay không!”
Tên quản giáo thò chân qua cửa phòng, giẫm mạnh vài cái xuống phần cơm dưới đất.
Hắn nghe nói ả Hạ Mộc Ngôn này cố ý sát hại Vân tiểu thư, nên nhà họ Vân dặn kỹ rằng phải hành hạ ả thẳng tay.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi.
Bỗng, tiếng tivi truyền đến từ phòng giám thị.
“Lục Cẩn Phàm, Tổng giám đốc tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.”
“Tập đoàn Shine là công ty tài chính lớn nhất châu Á. Bảy năm trước, Lục Cẩn Phàm chính thức tiếp quản tập đoàn. Từ đó đến nay, địa vị trùm thương mại vẫn không hề lay chuyển…”
Khuôn mặt không biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn thoáng cứng đờ. Cô bỗng lao đến bên cửa, cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài.
Quản giáo quay đầu lại, thấy cô chật vật hoảng hốt ngồi xổm bên trong, tay siết chặt song sắt lạnh băng, đôi mắt hoen đỏ nhìn chằm chằm vào tivi.
“Nhìn cái gì? Có biết người trong bản tin là ai không? Loại đàn bà như cô làm gì có tư cách xách giày cho người ta!”
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười chua chát.
Phải rồi, cô của hôm nay, ngay cả tư cách xách giày cho Lục Cẩn Phàm cũng không có.
Cho dù mười năm trước, người đàn ông trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Shine này đã từng là chồng cô!
Là cô tự cao tự đại, kiêu căng tùy hứng, kiên quyết muốn ly hôn, cuối cùng cũng thành công xua đuổi người đàn ông vẫn luôn nâng niu chiều chuộng cô.
Suốt mười năm qua, anh chưa từng lộ diện.
Nhưng tivi vừa đưa tin gì?
Lục Cẩn Phàm đã trở lại? Anh đã từ Mỹ trở về rồi sao?
Tivi vang lên tiếng phóng viên tranh nhau đuổi theo phỏng vấn: “Lục tổng! Nghe nói hai tháng trước ngài đã kết hôn ở Mỹ. Lần này về nước, ngài có dẫn vợ mới cưới về cùng không?”
Hạ Mộc Ngôn run lên.
Anh… đã kết hôn rồi ư?
Cũng phải, chưa nói tới thân phận hiện tại, mười năm trước, anh đã là nhân vật nổi tiếng làm mưa làm gió ở Hải Thành. Anh tuấn tú như thần, trên đời có một không hai, biết bao thiên kim hào môn xếp hàng muốn kết hôn với anh.
Giờ đây, chắc hẳn anh đang rất hạnh phúc.
“Lục tổng, ngài rất ít xuất hiện trước truyền thông. Hiếm khi có dịp về nước, xin ngài nói vài lời về tập đoàn Shine hiện nay…”
“Vị tiểu thư đi theo sau có phải là bà Lục không? Bà Lục quả là rất xinh đẹp…”
Ngay sau đó, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Xin lỗi, ông Lục không nhận phỏng vấn của truyền thông, xin mọi người nhường đường cho.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Hạ Mộc Ngôn lập tức như bị sét đánh.
Giọng nói đó… là của em gái cô, Hạ Mộng Nhiên!
Là Hạ Mộng Nhiên đã mất tích trước khi nhà họ Hạ phá sản!
Vụ ly hôn ầm ĩ trước kia là do cô em gái tử tế này của cô giật dây, xúi cô làm đủ trò điên rồ, kể cả cắt cổ tay tự sát, khiến khoảng cách giữa cô và Lục Cẩn Phàm càng lúc càng xa, cho đến khi ly hôn.
Hạ Mộc Ngôn bỗng bật cười, nỗi đau thấu tận tâm can.
“Nếu Lục tổng không nhận phỏng vấn, vậy thì bà Lục có thể phát biểu vài câu được không?”
Phóng viên đặt câu hỏi dồn dập, Hạ Mộng Nhiên luôn đi sau lưng Lục Cẩn Phàm mặt mày tươi rói.
Nhưng đúng lúc này, Lục Cẩn Phàm lên tiếng, giọng nói bình thản mà lạnh lẽo, không chút hơi ấm: “Cô ta không phải bà Lục.”
Gương mặt vui vẻ của Hạ Mộng Nhiên lập tức cứng đờ. Cô ta nhếch môi che giấu sự xấu hổ.
Quả thật không phải cô ta…