Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176-180
Chương 176: Ước muốn của anh, hạnh phúc của cô
Không nghĩ rằng cô lại có tiền như vậy.
Lúc trước, chính những thứ này đã hãm hại Diệp Bách Nhiên, nếu như Diệp Thiến Nhi không tốt, cô sẽ đưa một phần trong số tiền này cho Diệp Bách Nhiên an dưỡng tuổi già, còn lại một phần sẽ quyên góp cho xã hội.
Đứng ở ngoài cửa đợi Lữ Hoàng Trung, một lát cô đã nhìn thấy anh ta mua một đống lớn đồ ăn.
Chị Tiết vừa đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn bỗng nhiên tỏ ra hoảng sợ: “Mợ chủ… Mợ chủ…” Người bên cạnh nghe thấy chị Tiết gọi cũng đi tới xem như thể nào: “Sao thế?” “Không… Không có gì. Chị ấy nghĩ, những chuyện này không nên nói với người khác, lỡ như có nhiều người biết thì sẽ không tốt, nhất là bây giờ còn đi cùng bác sĩ Lữ ra ngoài.
Tưởng tượng một chút, quả thật bác sĩ Lữ đối xử rất tốt với Diệp Tĩnh Gia…
Dọc đường đi, tâm trạng của chị Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu không phải đi cùng với người giúp việc khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.
“Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có vẻ không được tốt cho lắm” Một người nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.
“Em thì biết gì chứ, đi làm việc của em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.
Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức nặng.
Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối cũng rất nặng, dựa theo thói quen của Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa cho Hoắc Minh Dương.
Dọc đường đi, tâm trạng của chị Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu không phải đi cùng với người giúp việc khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.
“Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có vẻ không được tốt cho lắm” Một người nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.
“Em thì biết gì chứ, đi làm việc của em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.
Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức nặng.
Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối cũng rất nặng, dựa theo thói quen của Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa cho Hoắc Minh Dương.
Đặt sữa lên bàn, chị Tiết chân chừ chưa đi, lại không biết có nên nói hay không, chuyện rối rắm này làm chị Tiết cảm thấy rất khó xử.
“Có chuyện gì vậy? Chị có chuyện gì không vui sao?” Hoắc Minh Dương nhìn chị Tiết đã biết rõ nhất định có chuyện gì đó.
“Nhìn thấy là được rồi.” Giọng nói không có gì khác thường nhưng tay của Hoắc Minh Dương đẩy bút nhanh một nhịp, suýt chút nữa ấn gãy bút.
“Cô ấy… Cô ấy ở siêu thị đi mua đồ cùng Lữ Hoàng Trung, hình như là cùng ăn cùng ở’ Chị Tiết không biết có nên nói hay không nhưng mợ chủ và cậu chủ vẫn chưa ly hôn, mợ chủ lại làm như vậy thì có vẻ không được tốt lắm.
“Rắc” tiếng bút gãy vang lên.
“Chị không cần nói nữa, cô ấy đã muốn rời khỏi nhà họ Hoắc rồi” Nghe được tin tức của Diệp Tĩnh Gia, anh vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng mà bây giờ không thoải mái sẽ không nói ra nữa rồi.
“Đều là tôi nói lung tung, cậu chủ đừng tức giận, đừng nóng giận… Chị Tiết sợ hãi, theo tiếng bút gãy vang lên, chị biết cậu chủ bắt đầu không giữ được bình tĩnh, chị cảm thấy mình làm việc tốt nhưng lại thành chuyện xấu, bây giờ phải làm như thế nào mới tốt đây? “Tôi… Cậu chủ, chuyện khác tôi không nói, nhưng ít nhất mợ chủ sẽ không làm chuyện khác đâu.” Bây giờ chị vẫn còn cơ hội nói những chuyện tốt đẹp, không để cho Hoắc Minh Dương tức giận.
“Lúc mợ chủ vẫn còn ở nhà họ Hoắc vẫn luôn ngoan ngoãn hầu hạ cậu, làm đúng bổn phận của mình, mong cậu chủ đừng giận cô ấy…” Liều mạng lúc Hoắc Minh Dương vẫn còn tức giận, đôi mắt chị Tiết ẩn chứa nước mắt nói.
Chị là người từng trải, đã nhìn Hoắc Minh Dương lớn lên mới không thể không nói, còn so với Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều lần.
“Tôi biết rồi, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa” Chị nói xong không để ý đến người khác nữa, chuyện nên làm và chuyện không nên làm cũng đều đã làm, chuyện nên nói và chuyện không nên nói cũng đã nói. Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương, chị chỉ là một người giúp việc, cơ bản không thể nào quản được.
Chị Tiết đi rồi, Hoắc Minh Dương không có lòng dạ nào mà làm việc tiếp được nữa, không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, rất lâu sau đó không hề nói chuyện, giống như anh hiểu được, có một số chuyện càng che giấu sẽ không để người khác phát hiện ra.
“Giống như tôi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm nhưng sao cứ cảm thấy khó hiểu.” Chị Tiết đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Minh Dương vẫn không nhịn được mà nói thầm một câu, chuyện đã làm sai, không biết bây giờ nên làm chuyện gì mới tốt.
“Chị Tiết có chuyện gì vậy?” Người giúp việc đi cùng nghe thấy chị Tiết nói thầm, cứ tưởng là chị Tiết muốn nói gì với mình nên quay lại hỏi.
“Việc của cô thì lo mà làm cho nhanh đi.” Từ lúc mợ chủ đi rồi, chị Tiết cũng trở nên kỳ lạ, cả ngày không biết suy nghĩ chuyện gì, đối với cô Tô cũng không tỏ ra thân thiện, không biết sau này ai sẽ là cô chủ mới nữa? Tuổi cũng đã lớn, nhưng mà sẽ không có khó khăn gì, cô trừng mắt nhìn bóng dáng của chị Tiết sau đó quay người bước đi, cô mới lười đi quan tâm đến chuyện của người khác.
Diệp Tĩnh Gia hắt xì một cái, không biết là ai đang nhắc đến cô.
“Cô sao vậy? Mới đi ra ngoài về đã cảm lạnh rồi à?” Lữ Hoàng Trung quan tâm Diệp Tĩnh Gia nói.
Chính bản thân cô đối với cơ thể của mình rất rõ ràng, mọi thứ đều rất tốt, không hề có biểu hiện của cảm lạnh: “Không sao, không có chuyện gì đâu, nếu không tôi đi nấu cơm nhé.” Bác sĩ kê cho một đống thuốc trị bệnh, Diệp Tĩnh Gia còn không kịp nhìn xem, cũng không biết có thể ăn được không.
“Tôi không biết ăn cái gì, anh nhìn rồi làm cái gì đó ăn đi; “Tôi nghĩ nên ăn xương hầm, nấy tôi nhìn thấy cô mua xương đấy” Dạo gần đây tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều làm cho Lữ Hoàng Trung cảm thấy rất vui vẻ.
“Để tôi làm cho, cô ngồi đó nghỉ ngơi đi” Lữ Hoàng Trung không muốn để Diệp Tĩnh Gia làm việc, anh ta không muốn để Diệp Tĩnh Gia vất vả.
“Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy vẫn không làm khó được tôi đâu.” Vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia rất tự tin nói với Lữ Hoàng Trung, cảm thấy gần đây mình nên cố gắng làm việc gì đó.
Lữ Hoàng Trung kiên trì không muốn cho Diệp Tĩnh Gia làm việc, bây giờ cô vẫn còn yếu, anh ta sợ lại giống như lần trước, suýt chút nữa thì cắt vào tay.
“Cô không có việc gì thì không cần phải vận động mạnh” Anh ta không khách khí nói với Diệp Tĩnh Gia.
Nhìn thấy anh ta vội vàng đi vào phòng bếp, giống như ở nhà họ Hoắc lâu như vậy cô còn chưa cảm nhận được không khí này, cảm giác như cô làm cái gì cũng đều tốt, đều làm cho Lữ Hoàng Trung rất hài lòng.
Nếu như vẫn còn ở nhà họ Hoắc thì sẽ không như thế này…
Nghĩ đến Hoắc Minh Dương, trong lòng cô lại đau một chút, người đàn ông ấy đột nhiên xuất hiện, sau đó vẫn ở mãi trong tâm trí cô, thật lâu, thật lâu sau cũng không thể nào quên được.
“Cô đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Lữ Hoàng Trung làm xong bữa ăn, nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia không muốn ăn cơm nói: ‘Ăn cơm đi” Tay nghề của Lữ Hoàng Trung rất tốt, đồ ăn làm rất bắt mắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía nhưng Diệp Tĩnh Gia lại có cảm giác không muốn ăn uống.
Trong khoảng thời gian này cô ăn cơm rất ít, nhìn thấy cô có vẻ không thoải mái, cũng không biết có chỗ nào không khỏe hay không anh ta nói: “Cô xem xem, có thể ăn một chút được hay không?” Cứ không ăn uống gì như vậy, cơ thể sẽ không thể nào chịu được nên anh ta khuyên nhủ.
“Thực sự tôi ăn không vào.” Diệp Tĩnh Gia do dự cuối cùng vẫn phải chịu thua, trong bụng có cảm giác chua xót.
Lữ Hoàng Trung không biết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, đặt đũa xuống rồi đi đến ngồi bên cạnh Diệp Tĩnh Gia “Sao anh lại không ăn nữa?” Nhìn thấy Lữ Hoàng Trung đặt đũa xuống cô nhìn anh ta hỏi.
“Không ăn nữa, nhìn thấy cô không ăn uống gì, tôi nào có tâm trạng nào mà ăn uống nữa” Anh ta cố ý, nếu không, dựa vào tính cách của Diệp Tĩnh Gia sẽ không đụng vào một chút đồ ăn nào cả.
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ cô, an ủi nói: “Ăn đi, cô xem công sức tôi đã vất vả chuẩn bị món ăn mà ăn một chút đi.” Diệp Tĩnh Gia biết anh ta vất vả, nhưng thật sự bản thân cô không muốn ăn gì cả, dạ dày cứ dính lại với nhau không chịu mở ra như bình thường.
“Được rồi” Bưng bát cơm lên nhưng cô vẫn chưa ăn thì Lữ Hoàng Trung đã gắp cho cô rất nhiều thức ăn, cô liền xới mấy hạt cơm, nhưng vẫn không muốn ăn uống, cô không nói gì cả mà cố gắng cổ vũ bản thân mình ăn mấy miếng cơm.
“Cô như vậy là không được, hãy nghe tôi, cơ thể của cô bây giờ chỉ có thể nghỉ ngơi, đừng có nghĩ đến những chuyện khác” Lữ Hoàng Trung có vẻ không vui đối với Diệp Tĩnh Gia nói, cảm giác như bây giờ cô muốn làm cái gì thì anh ta cũng có thể làm cho cô.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn là một người đàn ông ấm áp, Diệp Tĩnh Gia cái gì cũng biết, bây giờ lại có cảm giác không quen.
“Bây giờ tôi cả ngày không biết nên làm cái gì” Cô bỗng nhiên nói ra, cảm giác mình bây giờ có chút vô dụng, trong khoảng thời gian này cô chỉ nghĩ sau này mình nên làm cái gì, những ngày tiếp theo sẽ làm gì nhưng vẫn không nghĩ ra lý do.
“Tôi thực sự không biết còn có gì để tôi có hứng thú nữa, bây giờ đến ăn cơm cũng không muốn ăn” Gần đây, tình trạng cơ thể của cô không được tốt lãm, đụng một cái là cảm thấy buồn nôn, thỉnh thoảng lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cô vân không dám nói cho Lữ Hoàng Trung, anh ta luôn vội vội vàng vàng lo lăng.
“Nếu không thì trong khoảng thời gian này cô đi đến chơi với Diệp Thiến Nhi đi” Anh ta bỏng trở nên thả lỏng, bây giờ nhìn Diệp Tĩnh Gia không hề có chút tinh thần nào cả “Tôi đi qua đó rồi thì Diệp Bách Nhiên phải làm sao? Để ông ấy ở lại một mình tôi không yên tâm cho lãm.” Diệp Tĩnh Gia ủ rũ, bây giờ cô lo lăng nhất là không biết Diệp Bách Nhiên sẽ như thế nào, trong lúc này cô không thể xử lý tốt chuyện của họ được.
“Tôi sẽ giúp cô chăm sóc.” Anh ta nói một cách thản nhiên, không hề có nửa phần do dự. Diệp Tĩnh Gia nói không nên lời, không biết tại sao cô cảm thấy người đàn ông này luôn có thể khiến cho cô cảm động.
“Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh được cơ chứ?” Diệp Tĩnh Gia nói một câu ngăn cách mối quan hệ của hai người lại.
Cảm giác như anh ta luôn tỏ ra thân thiết khiến cô cảm thấy không biết phải làm thế nào “Tôi rời khỏi nhà họ Hoäc đã làm phiên anh, quấy râầy anh lâu như vậy: Diệp Tĩnh Gia nói xong, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Thật sự không phải, tôi không thể nào có thể làm theo những điều cô nói, mọi chuyện đều không sao cả, môi ngày đều làm công việc của chính mình, sau đó còn có thể cùng cô chơi đùa với nhau.” Anh ta nói xong cảm thấy có vẻ hơi quá: “Thật ra mọi chuyện cô không cần cảm thấy áy náy, đây đều là chuyện tỏi nguyện ý làm” Diệp Tĩnh Gia thật sự cảm động, cô có tài đức gì mà có thể được như thế? “Tôi không đáng để anh làm như vậy, nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn anh, nếu không có anh sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Cô nói xong, cảm giác như bản thân mình không thể nói mình lợi dụng người đàn ông này.
“Ngày mai tôi phải rời đi rồi” Diệp Tĩnh Gia muốn về nhà trọ của ông Lý, cô không thể tiếp tục làm phiền Lữ Hoàng Trung được nữa. Nghĩ đến câu nói của Lữ Hoàng Trung, trong lòng cô còn có cảm giác khó chịu, cô còn không thể đồng ý chuyện đó được.
Không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia lại thay đổi ý định, anh ta không muốn Diệp Tĩnh Gia rời đi như vậy, không biết một mình cô có thể chăm sóc tốt bản thân mình hay không: “Không được, cho dù cô muốn đi cũng phải khỏi bệnh rồi mới được đi” “Ở lâu như vậy, đây cũng không phải là biện pháp tốt” Diệp Tĩnh Gia do dự một chút, cô không biết nên nói gì nữa, Lữ Hoàng trung trong măt của cô rất tốt, chính vì vậy cô mới muốn từ chối anh ta.
Chương 177: Phá Thai
“Cho đến bây giờ tôi cũng không cảm thấy cô là gánh nặng” Trong lời nói của anh, rõ ràng một câu cũng chưa nói nhưng trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng, chính bản thân mình phải làm gì mới tốt.
Lữ Hoàng Trung là người tốt, cô không thể báo đáp được, trong lòng còn có chuyện nói không nên lời: “Thật lòng xin lỗi, tôi…” “Không bàn chuyện này nữa, đợi đến khi nào cô hết bệnh rồi thì sẽ tùy theo ý của cô, bây giờ cô phải ngoan ngoãn ở lại đây mà chữa bệnh” Nói đến thế này, cô không còn gì để nói nữa. Không thể từ chối nỗi khổ của Lữ Hoàng Trung được.
Ngày hôm sau, lúc ăn cơm Diệp Tĩnh Gia vẫn không muốn ăn cơm như trước, trong khoảng thời gian này ngoài lúc ngủ ra thì còn lại đầu buồn nôn.
Lại một lần nữa lúc ăn cơm, cô ôm bồn rửa mặt mà nôn.
“Làm sao vậy? Sao cứ liên tục không ăn uống được thế?” Lữ Hoàng Trung nhíu mày nhìn lại Diệp Tĩnh Gia, giống như có chút nghiêm trọng.
Diệp Tĩnh Gia có vẻ rất suy yếu, anh ta nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì.
“Nhìn cái gì cũng không muốn ăn, anh ăn đi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.” Diệp Tĩnh Gia có vẻ không được thoải mái, Lữ Hoàng Trung liền cảm giác được.
Cô buông đũa trở lại phòng, lúc ở một mình cô rất dễ suy nghĩ miên man.
Mặc dù ăn cái gì liền nôn cái đó, cô lại hoàn toàn không hề ngốc. Rõ ràng biết mình bị cái gì.
Nhưng mà cô lại sợ hãi lo lắng không dám đi kiểm chứng. Một lúc sau, Lữ Hoàng Trung mang theo một cái que thử thai đi đến, lập tức dọa cho Diệp Tĩnh Gia hoảng sợ: “Tại sao anh lại…2” Diệp Tĩnh Gia mở cửa ra, nhìn thấy đồ vật trong tay của Lữ Hoàng Trung làm cô cảm thấy xấu hổ.
“Sao anh lại mang thứ này đến đây?” “Diệp Tĩnh Gia, có bệnh gì thì phải chữa mới được, tình huống cơ thể của mình thế nào phải tự mình hiểu rõ mới tốt” Anh ta nói với Diệp Tĩnh Gia, nhìn cô không ăn gì, cả ngày chỉ ngủ, anh ta là một bác sĩ nên sẽ cảm giác được dị thường.
Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng chua xót.
Một lúc sau, khóe mắt của cô bắt đầu ngấn nước mắt, cô đã rời khỏi nhà họ Hoắc, đứa bé này không thể giữ lại được.
Lữ Hoàng Trung ở ngoài cửa đợi Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh ta không hề lo lắng như vậy. Có một số chuyện anh †a đã có dự đoán trước.
Đợi một lúc lâu, Diệp Tĩnh Gia từ bên trong bước ra, nhìn thấy cô thất hồn lạc phách, trên mặt ngấn đầy nước mắt.
“Được rồi, đừng khóc, sẽ không sao đâu” Nhìn gương mặt của Diệp Tĩnh Gia anh ta đã có câu trả lời, an ủi nói.
“Tại sao tôi lại có thể xui xẻo như vậy?” Cô rất thích trẻ con, nhưng đứa bé này xuất hiện không đúng thời điểm.
“Thật ra đây cũng là chuyện tốt, cô không cần phải đau lòng như vậy: Có đứa bé này cô cũng sẽ có động lực, vẫn luôn không biết mình nên làm cái gì, bây giờ có đứa bé này sẽ biết.
Diệp Tĩnh Gia dựa vào vai của Lữ Hoàng Trung, bỗng dưng cô òa khóc.
Anh ta có cảm giác áo sơ mi đều bị nước mắt thấm ướt.
Cô phải chịu đựng rất nhiều những khổ sở mà cô không thể thừa nhận, cho nên cô muốn một biện pháp có thể giải quyết được vấn đề.
“Thật sự tôi… Tôi không biết nên nói thế nào, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới có thể dễ dàng vượt qua” Cô nói xong thì cảm thấy mình không có cách nào để có thể giải quyết khó khăn trước mắt này.
“Chấp nhận sự thật đi, nếu không thì giữ đứa bé này lại” Lữ Hoàng Trung nói ra khiến cho cô bị dọa sợ nhảy dựng, đứa bé này là con của Hoắc Minh Dương, làm sao cô có thể giữ nó lại được cơ chứ? “Không, tôi không thể giữ đứa bé này lại được.” Cô không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với nhà họ Hoắc nữa.
Cả ngày cô chỉ ngồi trong nhà, hai mắt vô thần, ngồi khóc.
Nhìn thấy cô như vậy làm cho anh ta cảm thấy đau lòng.
“Tôi đưa cô ra ngoài đi dạo.” Ngày thứ ba sau khi biết cô có thai, Lữ Hoàng Trung chủ động muốn đưa cô ra ngoài chơi một chuyến.
“Chúng ta đến bệnh viện đi” Diệp Tĩnh Gia trả lời làm anh ta giật mình, không nghĩ rằng cô lại có thể nói thẳng thắn như vậy.
“Được” Mang thai hay không mang thai cũng đều phải đến bệnh viện siêu âm quan sát, xem đứa bé có mạnh khỏe hay không.
Diệp Tĩnh Gia rất bình tĩnh, đeo kính râm vào, thời tiết hơi se lạnh, mặc chiếc áo choàng ngoài thật dày, quấn một chiếc khăn quàng cổ, buộc lại tóc đuôi ngựa đơn giản cao cao.
Nhìn qua rất nữ tính, cũng không có ai có thể nhìn thấy cô khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Đi đến khoa phụ sản, bởi vì có Lữ Hoàng Trung nên việc xếp hàng cũng không cần thiết.
“Đừng vội.” Cô nắm chặt lấy bàn tay của Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Trung chỉ có thể an ủi cô làm cho cô không còn lo lắng như trước.
“Không có gì, chỉ kiểm tra tình trạng của thai nhi xem như thế nào thôi.” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng lấy hết can đảm đi vào kiểm tra, chuyện này cũng không phải lớn lao gì, chủ yếu là kiểm tra xem đứa bé có khỏe mạnh hay không.
Làm một loạt kiểm tra, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi buồn ngủ, chỉ còn đợi kết quả, đợi bác sĩ gọi tên, Diệp Tĩnh Gia còn mang theo Lữ Hoàng Trung đi vào cùng.
“Chúc mừng nhé bác sĩ Lữ, đứa bé rất khỏe mạnh, phụ nữ có thai thì ngủ nhiều và nôn nghén là việc hết sức bình thường, hoạt động nhẹ một chút, ăn nhiều hơn một chút, bảo bối nhỏ này đã bốn mươi ngày rồi,… Sau đó bác sĩ căn dặn rất nhiều.
Cô coi Lữ Hoàng Trung trở thành bố của đứa bé, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn Lữ Hoàng Trung còn †ập trung nghe bác sĩ căn dặn, cô có cảm giác xấu hổ không biết nói gì.
Đợi đến khi bác sĩ nói xong, Diệp Tĩnh Gia mới nói một câu: “Bác sĩ, cô xem khi nào thì tôi có thể phá thai?” Cô ấy không hề muốn sinh đứa bé này ra, cho dù cô sinh đứa bé này ra thì đứa bé sẽ không có cha, không có nhà, đứa bé sẽ giống như cô, sau này còn có thể khổ hơn cô nhiều.
Chính cô không hề mạnh mẽ, đến bản thân cô còn không chăm sóc được thì làm sao có thể chăm sóc cho đứa bé đây? Lời nói của Diệp Tĩnh Gia khiến cho bác sĩ giật mình.
Lữ Hoàng Trung muốn đứng ra ngăn cản nói: “Phải suy nghĩ cẩn thận một chút…” Anh ta có thể cảm nhận được từ khi Diệp Tĩnh Gia biết có đứa bé này, sau này cô có khó chịu không muốn ăn cơm thì cuối cùng cô cũng sẽ ăn một chút cháo.
Đứa bé giống như là người thân cuối cùng của Diệp Tĩnh Gia.
Là một người thích Diệp Tĩnh Gia, anh ta không muốn cô phải bỏ đứa bé này, cho dù một mình Diệp Tĩnh Gia sẽ đau lòng nhưng cô vẫn yêu thích đứa bé.
Anh ta có thể cảm nhận được điều này.
“Bác sĩ Lữ, anh có thể ra ngoài một lát được không?” Cô gái kia nhìn qua Lữ Hoàng Trung, có vẻ do dự, có chuyện cần nói riêng với Diệp Tĩnh Gia.
Đợi Lữ Hoàng Trung ra ngoài, Diệp Tĩnh Gia mới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi có vấn đề gì không tốt sao?” Cô cảm thấy lo lắng, bàn tay cũng nắm chặt lại.
“Đây là đứa bé đầu tiên của cô, tốt nhất nên giữ đứa bé lại, nạo thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, hơn nữa tình trạng cơ thể của cô không được tốt. Không biết có phải cô uống nhiều thuốc tránh thai hay không… có thể có đứa bé này đã là điều không dễ dàng, suy nghĩ cân nhắc thật kỹ” Bác sĩ tốt bụng khuyên bảo một lúc, dù đối với phụ nữ không được làm mẹ cũng là điều hết sức tàn nhãn.
Nhìn thấy tuổi của Diệp Tĩnh Gia không lớn, nếu sau này không thể sinh con sẽ cảm thấy rất hối hận.
Nghe bác sĩ nói như vậy, trong lòng Diệp Tĩnh Gia càng cảm thấy không thoải mái. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ loạn, bản thân cô không hề uống thuốc tránh thai nhưng không biết từ lúc nào Hoắc Minh Dương đã đổi vitamin của cô thành thuốc tránh thai.
Vì thế uống thuốc tránh thai bao lâu cô cũng không rõ: “Tôi…
“Không cần vội vàng trả lời tôi, quay về cố gắng suy nghĩ cho kỹ, cố gắng bàn bạc với bố của đứa bé.” Bác sĩ nói xong, Diệp Tĩnh Gia cũng không nói gì.
Thật ra cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, tuy đứa bé này là con của Hoắc Minh Dương nhưng nó cũng là con của co.
Trên đường về nhà, Diệp Tĩnh Giai muốn hóng gió, cô cảm giác trong lòng có chút lạnh. “ Chúng ta trở về thôi” Cô muốn một mình tản bộ.
Lữ Hoàng Trung lái xe đi cùng cô ở ven đường. Không biết Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ cái gì mà mất hồn mất vía.
Diệp Tĩnh Gia đi bộ thong thả, có hai chiếc xe đạp đang chạy đến, hai người vừa đi vừa nói chuyện,Diệp Tĩnh Gia cũng không hề chú ý, giống như cô đang đắm chìm trong thế giới của mình mãi đến khi Lữ Hoàng Trung lên tiếng nhắc nhở: “Diệp Tĩnh Gia…” Cô mới khịp phản ứng lại nhìn Lữ Hoàng Trung “A” một tiếng.
“Cẩn thận” Xe không cẩn thận đã đụng vào Diệp Tĩnh Gia. Theo bản năng cô đưa tay ôm bụng bảo vệ đứa bé.
Lữ Hoàng Trung lập tức xuống xe, ôm lấy Diệp Tĩnh Gia lên xe, lái xe đạp là hai đứa bé không lớn tuổi lắm, hai người họ không ngừng cúi đầu xin lỗi Diệp Tĩnh Gia.
“Lần sau lái xe chú ý một chút” Lữ Hoàng Trung nói với hai người bọn họ.
Diệp Tĩnh Gia không để ý đến hai người họ, cô không tha thứ nhưng cũng không nói điều gì khó nghe, cô không nhìn đường, hai người họ cũng không nhìn đường giống như cô.
“Hai người đi trước đi” Lữ Hoàng Trung kiểm tra Diệp Tĩnh Gia một chút, chân của cô bị xước một chút, tay cũng hơi sưng lên.
“Không nên đi đường một mình, đi đường cũng không để ý nhìn đường.” Trên cánh tay sưng đỏ lên, anh ta biết cô lấy tay che cho đứa nhỏ trong bụng nên cánh tay mới bị va vào.
“May mà dáng người cao, nếu không sẽ va vào mặt Diệp Tĩnh Gia hay nói đùa với Lữ Hoàng Trung, ý bảo Lữ Hoàng Trung không cần lo lãng, nhìn anh ta còn có vẻ lo lăng hơn chính bản thân cô.
Cô đưa tay sờ sờ bụng phẳng của mình, giống như đang bảo vệ cái gì, Diệp Tĩnh Giai không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Tôi cũng thật ngốc, rõ ràng có thể để cho đứa bé sẩy mất” Cô nói mạnh miệng như vậy nhưng vừa nói ra đã cảm thấy hối hận, chỉ là lời nói bực bội, trong lòng cô đối với đứa bé là một vạn lần tiếc nuối.
Dù sao đứa bé này là bảo bối của cô, chính bản thân cô như thế nào cũng không nỡ.
Nhưng mà lời nói không thể thu lại, Lữ Hoàng Trung hiểu rõ tính cách của Diệp Tĩnh Gia: “Đừng nói lung tung, lúc nãy ai nhanh tay đưa bụng mình che lại như vậy?” Diệp Tĩnh Gia không nói, cũng ý thức được chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
“Thật ra anh không cần phải nhắc nhở tôi mãi như vậy, trong lòng tôi biết Tôi nên làm cái gì thì tôi là người rõ ràng nhất: Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không thèm để ý đến Lữ Hoàng Trung, người khó khăn không có cách giải quyết, cô không muốn nghe Lữ Hoàng Trung đối lập với mình.
Về nhà Lữ Hoàng Trung nấu cơm, Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn ăn một chút, cô vân cảm thấy luyến tiếc đứa bé cho dù trong lòng cô không thừa nhận.
Nhưng bản thân cô đã bắt đầu dao động.
“Ngày mai tôi muốn ăn gà nướng.” Từ lúc biết mình mang thai, cô luôn cảm thấy đói “Bây giờ có muốn ăn luôn không? Lữ Hoàng Trung hỏi, Diệp Tĩnh Gia vừa nói đói anh ta vội vàng thu xếp nấu cơm, người đàn ông tốt như vậy không biết đi đâu mà tìm.
“Không cần đâu Cô ngại ngùng trước sức ép của Lữ Hoàng Trung.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Gia ngồi xem TV, Lữ Hoàng Trung vân đi ra ngoài, Diệp Tĩnh Gia hỏi một chút, anh †a bảo sẽ qua lại sớm.
Chương 178: Bỗng dưng mang cô đi
Lữ Hoàng Trung đối xử với cô rất tốt, cô ấy có thể cảm nhận được.
Qua mấy ngày sau, Lữ Hoàng Trung và Diệp Tĩnh Gia đi làm kiểm tra, cô muốn phá cái thai trong bụng mình, ý của cô đã quyết, không thể nào thay đổi được nữa.
“Lúc trước không phải bác sĩ đã nói nạo thai đối với cơ thể của cô sẽ không tốt sao? Không bằng suy nghĩ thêm một chút nữa” Ở trên xe, Lữ Hoàng Trung vẫn khuyên cô không nên bỏ đứa bé đi.
Thứ nhất là lo lắng cho sức khỏe của cô, thứ hai là tình trạng cơ thể của cô không hê thích hợp.
Không biết Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ cái gì, không hề nghe những lời mà Lữ Hoàng Trung nói. Anh ta quay đầu lại nhìn xem dáng vẻ của cô bây giờ rồi lại không đành lòng nói gì nữa.
Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh, anh cảm thấy bây giờ có làm cái gì thì cũng không thể vui vẻ được.
Bình thường sẽ nhớ đến Diệp Tĩnh Gia, ở một chỗ với Tô Thanh Anh cảm thấy rất tốt nhưng vẫn cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó.
“Được rôi, em xem rồi xử lý đi” Hoắc Minh Dương vẫn cứ dịu dàng như Vậy.
Đối với mọi người, Hoắc Minh Dương không hề có tâm trạng thất thường, đối với cô ta cũng chỉ là hành động bình thường. Duy chỉ có mình Diệp Tĩnh Gia, anh đối xử với Diệp Tĩnh Gia không giống với mọi người, điều này làm cho cô ta có cảm giác căm tức.
“Minh Dương, không phải em làm anh không vui đấy chứ? Cảm thấy anh không yên lòng.’ Cô ta có chút đáng thương nói.
“Không có.’ Cho dù Tô Thanh Anh có hành động như thế nào, chuyện này cũng không thể nói thành lời, anh tỏ ra dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Hôm nay đưa Tô Thanh Anh đến để kiểm tra sức khỏe định kỳ, nếu như không có chuyện của Diệp Tĩnh Gia thì đã không chậm trễ nhiều thời gian của anh như vây. Cho dù Hoắc Minh Dương không nói gì nhưng vẫn giúp nhà họ Diệp một chút, nếu không nhà họ Tô sẽ dây dưa không dứt với Diệp Tĩnh Gia.
Ra bãi đỗ xe, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Lữ Hoàng Trung ở trước mặt, không biết đang nói cái gì, nhìn hai người bây giờ rất vui vẻ.
“Hai người bọn họ cũng thật xứng đôi.” Hoắc Minh Dương không nói gì nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh, đến khi cô quay lại chào hỏi Lữ Hoàng Trung anh mới nhướng mày lên.
“Thật trùng hợp” Đối với Lữ Hoàng Trung chào một tiếng, lúc nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia lại cười châm chọc, giống như xem cô không hề tồn tại.
Diệp Tĩnh Gia không hiểu, có lẽ cô đã sai rồi, tự nhiên sẽ không so đo nhưng chuyện này là Tô Thanh Anh không đúng, bây giờ cô là người bị hại nhưng dáng vẻ này giống như cô là người hãm hại người khác.
“Ừ”” Lữ Hoàng Trung gật gật đầu, đối với Tô Thanh Anh thì anh ta không có cảm tình cho lắm.
“Vết thương ở tay không nên băng bó lại, như thế sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương” Tô Thanh Anh nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia liền khoác tay Hoắc Minh Dương, vậy mà Hoắc Minh Dương cũng không có từ chối.
Điều này cũng không phải là tác phong của Tô Thanh Anh nhưng bây giờ là vì tình yêu che mờ đôi mắt.
Lữ Hoàng Trung hiểu rất rõ ý tứ của Diệp Tĩnh Gia nên nói: “Tôi muốn đưa Diệp Tĩnh Gia quay về kiểm tra chấn động não, lần trước bị tai nạn xe nên đầu cô ấy bị chấn thương, may mà không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị chấn động một chút mà thôi.” Những lời này giải thích rất rõ ràng, muốn để cho Tô Thanh Anh nghe, nói cho người nào đó đã làm cho ai đó bị chấn động não? Bây giờ Hoắc Minh Dương cố ý bao che cho Tô Thanh Anh, anh đã không hài lòng đối với Diệp Tĩnh Gia khi cô giở trò sau lưng anh làm tổn thương Tô Thanh Anh, cô ta vẫn là bạn thân nhất của anh.
Bọn họ vẫn chưa ly hôn, Diệp Tĩnh Gia đã bỏ chạy đến nhà Lữ Hoàng Trung ở, chuyện này phải giải thích thế nào đây? “Bị” Anh từ đầu đến cuối chỉ nói một chữ, không nói với Lữ Hoàng Trung một câu nào cả. Tô Thanh Anh muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Minh Dương vẫn không dám nói gì, đi theo phía sau Hoắc Minh Dương vào trong.
Đợi đến khi Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đi vào, Diệp Tĩnh Gia mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Nếu đã muốn bỏ thì không cần thiết phải cho anh ấy biết, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn” Cô nói ra lời này vẫn chưa nhận ra là đang lo lắng cho Hoắc Minh Dương.
“Không trở về thì tốt hơn, anh ấy với Tô Thanh Anh như vậy, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng, cô biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm nói: “Cứ cố gắng hết sức đi” Đối với cô, cô vẫn mong chờ ở Hoắc Minh Dương nhiều lắm, về cơ bản là không lo lắng về những chuyện khác.
“Tôi vẫn còn chưa muốn quay về.” Cô đã không còn đường để lùi lại, biết rõ đó là sai nhưng không thể quay lại được.
Nhưng mà… Lúc nãy nhìn thấy Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh như vậy, trong lòng cô vẫn có chút đau lòng.
Từ lúc Hoắc Minh Dương nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia thì ủ rũ không vui, nhìn thoáng qua có vẻ không được vui cho lắm.
Cô ta thực sự không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho Hoắc Minh Dương để bụng Diệp Tĩnh Gia như thế.
“Em đi vào trước, anh ở bên ngoài đợi” Cô ta rất lễ phép nói với Hoắc Minh Dương, nếu như là Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đưa anh vào, chuyện gì Diệp Tĩnh Gia cũng nắm thế chủ động trong tay.
Thấy anh không nói gì, Tô Thanh Anh đành cam chịu. Hôm thay thật xui xẻo, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, tâm tình của của cô đã xấu đi rất nhiều.
“Cô Tô, nhìn giám đốc Hoắc hôm nay không được vui lắm” Một người bác sĩ tuổi xấp xỉ Tô Thanh Anh, có quan hệ tốt với họ lên tiếng hỏi.
“Anh ấy hả, không biết tại sao hôm nay cứ mất hồn mất vía, tôi cũng không muốn quản anh ấy” Cô ta nói ra rất bình thường, không có vẻ gì là mất hứng cả, nhưng người khác đều cảm nhận được cô ta không vui.
“Hôm nay phải lâu một chút, để anh ấy ở bên ngoài sốt ruột chờ” “Không có việc gì làm người ta tức giận, đợi đấy.” Biểu hiện hôm nay của Hoắc Minh Dương làm cô ta không vừa lòng.
Cô ta không muốn tiếp tục nói mấy chuyện vô nghĩa với Hoắc Minh Dương, cứ trực tiếp làm cho anh ấy đau đầu đi.
“Nên làm như thế nào thì sẽ làm như thế, bây giờ tay của tôi quan trọng hơn.
“Đúng rồi” Vị bác sĩ kia nhìn Tô Thanh Anh rồi đáp lời, thấy cô ta đã quyết định sau đó bắt đầu mát xa trị liệu.
Thực sự Diệp Tĩnh Gia rất đau đầu, không biết tại sao bây giờ lại cảm thấy không có tâm trạng làm cái gì cả. Hỏi bác sĩ một chút thì nguyên nhân chính là ở đứa bé, phụ nữ có thai đều mệt mỏi ngủ nhiều.
Cô ngồi ở khoa não nói sơ qua tình trạng cơ thể, lập tức trở thành bệnh.
“Cô Diệp, nếu như cô cảm thấy không được khỏe thì phải nói cho chúng tôi biết ngay lập tức, tôi sẽ nhanh chóng giúp cô điều trị” Người ấy nói với Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương đã ở bệnh viện nên cô không dám đi kiểm tra đứa bé, chỉ có thể đi đến khao não để kiểm tra.
“Lúc trước cô ấy bị chấn động não ảnh hưởng không lớn lắm, quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, sắp xếp thời gian hợp lý: Bác sĩ hiểu tình hình bệnh lý và sức khỏe của Diệp Tĩnh Gia rõ như lòng bàn tay.
“Bác sĩ, buổi tối tôi thường xuyên mất ngủ, hơn nữa thỉnh thoảng tim đập nhanh, luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc” Cô đem tình huống hiện tại của mình nói cho bác sĩ xem xét.
“Chuyện này không nằm trong phạm vi của tôi, cô có thể thử uống thuốc an thần, trước lúc ngủ đừng suy nghĩ nhiều.’ Bác sĩ nói xong một số việc cơ bản tình trạng của tất cả mọi người.
Diệp Tĩnh Gia cũng không áp dụng vào, cô biết rõ tình huống của chính mình, cô còn có đứa bé, thuốc gì cũng không thể uống loạn được.
Hoắc Minh Dương ở cửa, cánh cửa không đóng nên anh nghe được rõ ràng tình huống của Diệp Tĩnh Gia bây giờ không được tốt lắm, không biết là xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng anh có cảm giác thương tiếc khó hiểu.
Đợi Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài đã phát hiện Lữ Hoàng Trung không có ở đó.
“Sao anh lại đến đây?” Cô không thể nghĩ rằng người tới lại là Hoắc Minh Dương.
“Nhìn thấy tôi nên cảm thấy thất vọng sao?” Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia, tình trạng của Tô Thanh Anh anh biết rất rõ, Lữ Hoàng Trung chăm sóc cho cánh tay của Tô Thanh Anh cũng không có gì đáng trách cả, dù sao việc khám bệnh cho nhà họ Hoắc là do Lữ Hoàng Trung phụ trách, nhất định là không tránh khỏi.
“Không nghĩ tới anh lại ở đây, tránh ra đi, tôi phải trở về.’ Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh Dương ra nhưng anh vẫn quấn lấy cô. Truyện 88 chuyên đi ăn cắp
Cô không hề muốn có chút dây dưa gì đối với Hoắc Minh Dương nữa, người đàn ông này không hề phù hợp với bản thân cô.
“Đi theo tôi” Nhìn thấy dáng vẻ giấy dụa của Diệp Tĩnh Gia, nhưng cánh tay lại không hề có chút sức lực nào.
Quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, gương mặt càng lúc càng tiều tụy, không biết tại sao nhưng anh cảm thấy không biết phải làm thế nào.
“Đi” Hoặc Minh Dương kéo Diệp Tĩnh Gia ra ngoài.
Tất nhiên là Diệp Tĩnh Gia không muốn, người ở đây rất nhiều, cô giãy dụa làm mọi người xung quanh nhìn lại phía cô, cô không muốn cùng Hoäc minh Dương làm tâm điểm của mọi người nhìn vào “Anh buông tôi ra, tôi không cần anh phải quan tâm: Không biết là lời nói của Diệp Tĩnh Gia có chọc giận Hoäc Minh Dương không nhưng anh ta lập tức buông tay cô ra, cúi người lại gân, một bàn tay đưa lên choàng qua sát tai cô nói: “Tôi nói cho cô biết, cô không cần chọc tôi mất hứng, nếu không đi cùng tôi cô đừng mong được yên ổn” Nói xong anh buông tay đang choàng qua cô rồi lại năm lấy tay cô đưa cô ra ngoài.
Không biết anh ấy nổi điên cái gì, đưa cô đi đâu, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hoang mang nói: ‘Rốt cuộc anh muốn làm gì cứ nói thắng.” Không muốn tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, cô và người đàn ông này không có lấy nửa điểm tốt đẹp.
“Diệp Tĩnh Gia, tôi có việc muốn hỏi cô.’ Hoäc Minh Dương lái ô tô không biết đi đâu, bồng nhiên nói với cô một câu như vậy.
“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng” Cô không chút khách khí nào nói với Hoặc Minh Dương, bây giờ có vui hay không cũng không thể thay đổi được tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia. Bây giờ cô không vui, cực kỷ không vui.
“Tôi còn có việc, anh nói xong thì để tôi xuống xe” “Cô tránh xa Lữ Hoàng Trung ra một chút” Trong lòng tức giận, muốn nói rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể nói được một câu như vậy, chính bản thân anh cũng không thể nghĩ tới.
Diệp Tĩnh Gia cảm thấy người đàn ông này không thể nói đạo lý được.
“Anh dựa vào cái gì nói tôi không được để ý hay không để ý đến anh ấy? Sao không trực tiếp nói với Lữ Hoàng Trung?” Cô không thích Hoäc Minh Dương như thế này, chung quy lại cái gì cũng muốn năm trong lòng bàn tay.
“Anh cảnh cáo em tránh xa anh ta ra một chút” Hoäc Minh Dương nói xong đạp ga tăng tốc xe, Diệp Tĩnh Gia sợ tới mức lui về phía sau, lần trước tai nạn xe trong lòng cô vân còn sợ hãi “Anh điên rồi à? Sao lại lái xe nhanh như vậy?” Con người Hoäc Minh Dương rất kỳ quái, không thể hiểu được anh ấy đang suy nghĩ cái gì.
“Diệp Tĩnh Gia, đừng chọc vào giới hạn của anh.” Đã không còn quan hệ gì với anh, cô cũng đã rời khỏi nhà họ Hoäc, nhưng Hoäc Minh Dương nói chuyện cô van không kìm lòng được mà nghe theo.
Không biết tại sao, chính mình không hề chịu thua kém, ngay cả lúc đối mặt với Hoắc Minh Dương, ánh mặt cũng cần phải có can đảm.
“Sao cô không nói gì?” Anh thấy Diệp Tĩnh Gia không nói gì bèn lên tiếng hỏi.
Chương 179: Ý của anh “Đến cùng tôi và anh còn có quan hệ gì, dựa vào cái gì quản tôi như vậy?”
Cô tràn đầy oán hận đối với Hoắc Minh Dương.
Cô thật vất vả mới không có liên quan gì nữa đến nhà họ Hoắc, bây giờ bỗng nhiên mang cô ra ngoài lại là có ý gì? “Tôi mặc kệ chuyện khác, tóm lại anh nên làm gì, không nên làm gì thì trong lòng anh đều biết.” Một ngày là người nhà họ Hoắc, cả đời đều là người nhà họ Hoắc, anh cũng không nói gì ly hôn, Diệp Tĩnh Gia cũng đừng nghĩ đi.
Không biết anh muốn làm trò gì, Diệp Tĩnh Gia đã lên xe, xe cũng đã chạy, cô cự tuyệt không được.
Xe dừng ở trước cửa siêu thị cách đó không xa: “Đi vào chọn ít đồ” Diệp Tĩnh Gia bị anh nắm lấy tay, cô thật sự đi không được“Rốt cuộc anh muốn cái gì, đừng kéo tay tôi” Cô thử giãy giụa một lúc thấy không có hiệu quả gì nên cũng không giấy dụa nữa “Anh muốn làm gì? Tốt xấu anh cũng muốn trưng cầu ý kiến của tôi” Cô và Hoắc Minh Dương không có bất cứ quan hệ nào.
“Tôi với anh không còn bất cứ liên quan nào, đừng kéo tôi như vậy.’ Cô nói xong, Hoắc Minh Dương trực tiếp trở †ay ôm cô chặt chẽ vào trong ngực.
Thoáng cái cô không kịp phản ứng.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cảm giác bây giờ cô không thể làm bất cứ chuyện gì dù là chuyện tốt hay không tốt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không thở được.
“Ít nói chuyện, muốn ăn cái gì thì nhanh chóng mua đi” Không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên Hoắc Minh Dương như thay đổi một người khác vậy, thật giống như trước kia không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thậm chí còn tốt hơn cả lúc bọn họ mới ở gần nhau lần đầu.
Cô đi theo mua một số đồ vật, tuy không biết Hoắc Minh Dương muốn làm gì, nhưng nhìn tình huống bây giờ cô muốn đi cũng là khó khăn đấy.
Thậm chí cô còn không có suy nghĩ qua bây giờ nên làm như thế nào mới là chính xác. Bây giờ cô tại không muốn giãy dụa, cũng không muốn gây khó dễ cho mình, thời gian dài không thấy Hoắc Minh Dương như vậy, cô vẫn có thể bị anh dễ dàng đả động, tim cô hoàn toàn không bị khống chế.
Sau khi mua các nguyên liệu nấu ăn cần có khá nhiều, Diệp Tĩnh Gia có chút khó hiểu, mua như thế này cũng quá nhiều rồi, cô chọn một ít, anh lại muốn tăng thêm một đống lớn.
” Nhiều lắm rồi, ăn không hết rất lãng phí” Diệp Tĩnh Gia giống như trước kia tranh thủ thời gian uốn nắn suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, ngẩng đầu lập tức hai mắt đối diện, Diệp Tĩnh Gia cm giác đôi má nóng lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Hoắc Minh Dương chỉ đơn giản không nói một câu nào, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết bây giờ nên làm như thế nào “Tôi gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung.” Cô vừa lấy điện thoại di động ra đã bị Hoắc Minh Dương thò tay đoạt đi: “Tắt máy:’ nói xong trực tiếp đóng điện thoại của Diệp Tĩnh Gia lại.
“Anh làm gì thế” Nhất định Lữ Hoàng Trung sẽ lo lắng cho cô, Hoắc Minh Dương cứ quyết định thay cô như vậy.
“Anh định đưa tôi đi đâu vậy?” Con đường này cô cũng không biết, thậm chí bây giờ đã qua nội thành.
Càng chạy cô càng không ổn, cô cũng không muốn đặt xác ở nơi hoang vu.
Lại đi gân nửa giờ, mới nhìn một nhà nghỉ nhỏ.
Diệp Tĩnh Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc Minh Dương, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, “Anh… chuông điện thoại của anh vang lên” “Không cần phải để ý” Nói xong Hoắc Minh Dương cúp điện thoại xuống, tắt điện thoại di động của mình.
Trong khoảng thời gian này anh rất kỳ quái, không biết là nguyên nhân gì, luôn cảm giác thiếu gì đó, trong lòng rầu rĩ không vui.
Khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, anh nhất thời xúc động đã nghĩ đến việc mang cô đi ngay lập tức, không có nguyên nhân khác, cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì.
“Được, anh cảm thấy vui vẻ là tốt rồi” Mặt cô không biểu tình gì. Bây giờ cô đang lo lắng đến Lữ Hoàng Trung, không biết anh có lo lắng hay không“’Anh không gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh sao?”
Không đề cập đến Tô Thanh Anh thì không sao, bây giờ vừa nhắc đến Tô Thanh Anh, lại khiến cho Hoắc Minh Dương nhíu mày.’Cô cứ muốn tôi đi tìm Tô Thanh Anh như vậy?” Ý anh muốn nói không rõ ràng, không có cách nào khiến cho Diệp Tĩnh Gia để ý tới ý tứ trong đó.”Không phải anh vẫn luôn muốn đi tìm Tô Thanh Anh để giải thích với cô ấy sẽ quay lại sao?”
Dường như biết rõ cái gì nên làm, cái gì nên hỏi vậy.
Bây giờ Hoắc Minh Dương có ý gì, cô không hiểu nổi: “Không nói hai lời, em không cần nhìn tôi với vẻ mặt thống khổ như vậy, trong lòng đã không được vui vẻ.” Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia không lời nào để nói, nếu như Hoắc Minh Dương là người không biết xấu hổ như vậy thì nói cũng vô ích” Tùy cảm giác của anh” Lữ Hoàng Trung kiểm tra bệnh cho Tô Thanh Anh xong thì phát hiện không thấy Diệp Tĩnh Gia đâu.
Những người khác cũng ngậm miệng không nói, gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia cũng không nghe.
Tô Thanh Anh cũng là nhanh chóng nhìn quanh, hoàn toàn không biết Hoắc Minh Dương đi đâu: “Anh có nhìn thấy Minh Dương không?” Lữ Hoàng Trung giúp cô ta kiểm tra bệnh tình đã xong từ lâu, cô ta cũng không biết Hoắc Minh Dương đi rồi, người bạn gái này của Hoắc Minh Dương thật sự không tồi”Cô mới biết sao? ” Anh nói xong nở nụ cười, cô hiểu rõ: “Sớm đã đi? Như thế nào lại đi chứ.” Cô ta không thể tin được Hoắc Minh Dương lại bỏ rơi cô ta ở đây.
“Cô thật sự cảm thấy ở bên cạnh Hoắc Minh Dương như vậy, có thể bên nhau cả đời sao?” Anh hơi trào phúng, Tô Thanh Anh nguyện ý ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, cô ta không tiếc trả giá bất cứ cái gì, những chuyện nên làm cô ta cũng đã làm.
“Đương nhiên tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, quan hệ của tôi với anh ấy anh là người hiểu rõ nhất.” Cô sẽ không nhường Hoắc Minh Dương cho bất luận kẻ nào: “Anh cũng biết có rất nhiều chuyện tôi cũng không có cách nào giải thích, dù sao tình cảm của tôi và Minh Dương đã có nhiều năm như vậy: Cô ta nói rất rõ ràng, nếu như không có Hoắc Minh Dương cuộc sống của cô ta cũng không có ý nghĩa.
“Cô cứ tự nhiên, người đang làm thì trời đang nhìn, cô cũng nên nghĩ kỹ xem có phải là cô thật sự muốn như vậy hay không?” Anh nói xong cũng không để ý tới Tô Thanh Anh nữa, anh cũng không còn gì để nói với cô ta nữa.Lữ Hoàng Trung, anh thích Diệp Tĩnh Gia phải không?” Lần đầu tiên, có người nói thẳng với anh như vậy.
Lữ Hoàng Trung hơi kinh ngạc, ngay cả cô ta đều cảm thấy như vậy thì Diệp Tĩnh Gia làm sao lại không biết chứ, chỉ là cô coi anh là bạn bè bình thường, cho nên vẫn luôn không chọc thủng “Cái này lại có quan hệ gì, không phải hai người yêu nhau ở bên nhau, như vậy còn không bằng yên lặng nhìn cô ấy hạnh phúc.” Anh và Tô Thanh Anh nói không rõ được, chính là hai người có quan điểm bất đồng, sao có thể tìm được điểm giống nhau, trong lòng anh biết rõ lại không muốn nói chọc thủng ra.
“Anh biết không, cho tới bây giờ tôi cũng không muốn nói với anh làm gì mới có thể để cho tất cả mọi người thoả mãn, nhưng tôi nghĩ đến, anh muốn làm như thế nào mới có thể khiến Diệp Tĩnh Gia thích anh” Trong miệng của cô ta nói là vì Lữ Hoàng Trung nhưng nói trắng ra vẫn là vì mong muốn riêng của bản thân, theo như nhu cầu của hai bên.
“Thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, người mình thích còn có thể chắp tay để cho người khác” Tô Thanh Anh cũng nhẫn tâm trào phúng, hi vọng anh nhanh chóng đổi ý, nhất định cô không thể lại mất đi Hoắc Minh Dương.
“Cô hãy buông bỏ đi, có nói thế nào đi nữa thì Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia sẽ ở bên nhau, hai người bọn họ rất xứng đôi.” Anh nói xong với Tô Thanh Anh thì trực tiếp rời đi.
Căn bản không cần phải tìm Diệp Tĩnh Gia nữa, anh hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương đã dẫn người đi rồi, cũng chỉ có thể chờ đợi thôi, lúc nào muốn về khắc sẽ trở về. Bệnh viện nhiều người như vậy, Diệp Tĩnh Gia muốn thì cô đã sớm giãy dụa để có người hỗ trợ ngăn trở, đây là cô tự nguyện đi cùng.
Một người nguyện đánh còn một người nguyện chịu đựng, người khác nói gì cũng vô ích.
Tô Thanh Anh ở sau lưng anh tức giận bất bình, bây giờ cô ta có làm cái gì cũng không thể xoay chuyển trời đất”Dì à, Minh Dương về đến nhà chưa ạ? Điện thoại của anh ấy tắt máy.” €ô ta cố ý gọi cho Bà Hoắc, để cho bà biết rõ Hoắc Minh Dương mang theo Diệp Tĩnh Gia đi.
“Dì không có ở nhà nên không biết, cháu gọi cho trong nhà hỏi hộ dì” Bà Hoắc ở bên ngoài vội vàng xã giao nên cũng không có thời gian để ý tới.
Cúp điện thoại mới nhớ tới có gì đó không đúng, trước kia Hoắc Minh Dương cũng sẽ không tắt máy, Công việ của anh bận rộn nên luôn có người †ìm anh bàn việc.
Bà gọi lại lân nữa “Minh Dương hôm nay đi đâu vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Bà lo lắng, phải biết rằng Hoắc Minh Dương là trụ cột của nhà họ Hoắc, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.
“Hôm nay anh ấy đưa cháu đi bệnh viện, về sau gặp phải Diệp Tĩnh Gia, hai người giờ cũng không thấy đâu, cháu cũng rất sốt ruột” Tô Thanh Anh nói rất uất ức.
Nếu không phải Diệp Tĩnh Gia thì sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy.
“Được rồi, cháu đừng khóc, Diệp Tĩnh Gia cũng không thể làm gì Minh Dương được, đến lúc đó chờ nó trở về dì sẽ nói với nó.” Biết là ở cùng một chỗ với Diệp Tĩnh Gia nên bà yên tâm không ít, chỉ cần Hoắc Minh Dương không có việc gì là tốt rồi.
Chỉ là bây giờ tại sao lại dính líu đến Diệp Tĩnh Gia vậy, chuyện này khiến cho bà nghĩ mãi không ra Con gà không biết đẻ trứng thì làm được gì, bà hạ quyết tâm không cho Hoặc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia hòa giải, việc này không có thương lượng, nhìn thấy Hoäc Minh Dương thì bà bắt đầu muốn ngăn anh lại.
Hoàn toàn không biết phải làm sao mới khá,Tô Thanh Anh bát đầu hoài nghi quyết định của mình mà không có lý do.
Hiện tại tay cũng không thể dùng, duy nhất có thể dùng dựa vào đúng là Hoặc Minh Dương, nếu như ngay cả Hoặc Minh Dương cũng không thể năm chãc thì cô ta sẽ hai bàn tay trăng Diệp Tĩnh Gia sửa sang dọn dẹp lại phòng, cô cũng không ởđi ra, không biết đây là nơi nào.
Nhưng tóm lại thật là yên tĩnh, trách không được Hoäc Minh Dương mua nguyên liệu nấu ăn, ở gần đây cũng không có người bán đồ ăn.
Chỉ là rau quả nhiều như vậy thì ăn đến bao giờ, cô không biết.
Nhìn vẻ mặt của Hoäc Minh Dương †hì thậm chí không nói được, cũng không thể nói những gì mình muốn nói.
Cô không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Dứt khoát ở trên lầu giả chết.
Ngược lại Hoăc Minh Dương lại nhàn nhã, ở phòng khách xem tivi ngủ quên mất, hồn nhiên không biết bên trong Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ ngợi lung tung.
Cô lăn lộn khó ngủ, không biết mình còn có thể làm cái gì, hiện tại cô rất không đúng, cứ đợi ở chồ này, cùng với người đàn ông đã ly hôn làm tổn thương cô sâu săc.
Thật vất vả muốn muốn đi ra ngoài nói rõ với anh, bước ra bước đầu tiên đòi hỏi môi một bước đều cần càng lớn dũng khí.
Thầm nghĩ Diệp Thiến Nhi còn cần chăm sóc, cô trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Vừa định nổi nóng thì bộ dạng của Hoặc Minh Dương lại để cho cô không đành lòng nói những lời quá nghiêm trọng.
Khi anh ngủ, lông mi thật dài phủ ở mất, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng còn có vẻ mặt tinh khiết tự nhiên vô hại, giống như là thiên sứ không nhiễm bụi trần vậy.
Diệp Tĩnh Gia lại nhất thời xem ngây người, quên muốn gọi anh dậy nói rõ ràng mục đích.
Tay không tự giác được vươn tới hướng mặt của anh…
Chương 180: Đút cơm cho ăn
Ngay khi đầu ngón tay sắp đụng phải mặt của anh thì cô nhanh chóng thu tay về.
Hoắc Minh Dương và cô không có bất cứ quan hệ nào, cho nên cô cũng không có lý do gì muốn chạm vào.
Nghĩ đến mình phải nhẫn tâm một chút nhưng vẫn kìm lòng không được trở lại trong phòng vừa rồi, tùy tiện lấy ra chăn,mên đắp cho anh.
Chăn,mền vừa đắp đến trên người đàn ông, anh lập tức mở mắt ra, dọa cho Diệp Tĩnh Gia nhảy dựng, trở tay không kịip-“Anh đã tỉnh” “Ừ, buổi tối ăn gì?” Không biết có phải nguyên nhân vừa tỉnh ngủ hay không, mà giọng nói của anh có chút khàn khàn, cuống họng rất khô, Diệp Tĩnh Gia săn sóc đi phòng bếp rót chén nước.
Thoạt nhìn đã hiểu được bổ cục của ngôi nhà này.
“Diệp Tĩnh Gia” Hoắc Minh Dương gọi cô.
“Làm sao vậy?” Cô đem cốc nước cho anh, uống một ngụm rồi đặt ở một bên.
Ngay khi cô đáp lại, Hoắc Minh Dương kéo cô lại, sau đó thân thể xoay một cái, áp cơ thể cô ở dưới.
Chuỗi hành động này dọa sợ Diệp Tĩnh Gia nói không ra lời. Anh… Đây là muốn làm cái gì?” Động tác này không biết kéo dài trong bao lâu, hai người cứ nhìn nhau như vậy, Diệp Tĩnh Gia phá vỡ sự im lặng.
“Tôi nên làm gì với cô bây giờ.’ Tựa hồ là mệt mỏi, Hoắc Minh Dương trực tiếp ghé vào cần cổ của cô, ngửi mùi thơm cơ thể cô.
Cũng không có ý tứ muốn đứng dậy một chút nào.
Cô đang mang thai, vô ý thức eo bụng kéo ra khoảng cách với anh.
Cảm giác cô đang trốn tránh mình, Hoắc Minh Dương trở lên không vui: “Cô cứ muốn đẩy tôi ra như vậy.” Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao nói cái gì thì người đàn ông này cũng sẽ không tin tưởng.
“Tôi muốn đi nấu cơm, anh đứng lên đi” Cô muốn nhanh chóng chấm dứt tra tấn này.
Sợ người đàn ông này làm tổn thương đứa bé.
Rất khó tin tưởng cô và Hoắc Minh Dương còn có thể không có một chút khoảng cách nào như vậy, cứ gần nhau như vậy.
Người đàn ông này làm tất cả cũng không có cách nào để cho cô tiếp nhận.
Diệp Tĩnh Gia không biết mình nghĩ như thế nào, cũng không muốn miệt mài theo đuổi, một khi miệt mài theo đuổi thì…, hiện tại cô và Hoắc Minh Dương lại bắt đầu cãi nhau, không biết từ khi nào bắt đầu.
“Đi nấu cơm” Anh thả lỏng người, Diệp Tĩnh Gia vội vàng đứng lên.
mm Cô không biết nên nói cái gì cho phải, người đàn ông này luôn có biện pháp khiến cho cô không biết nên làm sao bây giờ.
Bây giờ cô có rất nhiều lời nhưng không thể nói ra, nhưng người đàn ông này luôn thế này, hết lần này đến lần khác cô mất bình tĩnh.
Quan hệ của bọn họ giờ tính là cái gì vừa làm vừa suy nghĩ, cô đang thái thịt thì thấy tay đau xót, đầu ngón tay của cô bị cắt trúng, cô hét lên một tiếng.
Hoắc Minh Dương nghe tiếng chạy vào nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đã buông dao làm bếp xuống, trên ngón tay đang chảy máu. “Làm sao cô lại không cẩn thận như vậy?” Nói xong cũng ba bước cũng thành hai bước đi tới, nhìn ngón tay của cô đếm nó ngậm vào trong miệng.
Mặt Diệp Tĩnh Gia đỏ lên”Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Mặt cô ửng hồng, không biết nên cự tuyệt như thế nào.
“Lúc nấu cơm cô đang suy nghĩ gì vậy?” Nói xong, anh kéo tay bị thương của cô đi đến phòng khách, tìm một lúc, cầm lấy túi chữa thương, xử lý miệng vết thương giúp cô’Cô ngồi ở đây xem tivi đi” Hoắc Minh Dương nói khiến cho cô giật mình, cô chưa từng biết Hoắc Minh Dương có thể nấu ăn,cô không nấu cơm thì ăn cái gì? Nhưng cô đều không nói gì, nhìn thấy Hoắc Minh Dương đi đến phòng bếp, Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói cái gì, đã anh ấy nguyện ý đi, cô cũng không có lý do gì để quản anh, vì vậy cô dứt khoát ngồi xem tivi.
Cũng không lâu lắm, cơm đã làm xong, Diệp Tĩnh Gia xem xét, đơn giản hai bát cơm chiên, cái này không khỏi cũng quá rồi Hoắc Minh Dương.
Ngẫm lại người đàn ông này hẳn là không biết làm cơm “Ăn ngon không?” Cô hỏi một câu, trong giọng nói tràn đầy đều là không tín nhiệm.
Điều này quả thực lại khiến cho Hoắc Minh Dương không hài lòng.’Cô nếm thử chẳng phải sẽ biết sao” Nói xong chính mình lại I ăn hết một miếng lớn.
Nhìn nét mặt của anh không có bất kỳ dị thường nào, cô cũng đi theo ăn một miếng.
Không thể nói là ăn ngon, chỉ có Hoắc Minh Dương mới có thể thưởng thức được mỹ vị.’Ăn thật ngon.” Có người làm cho ăn cũng không tệ, cô lại rất đói bụng, thần kỳ chính là ăn cơm Hoắc Minh Dương nấu không có một chút cảm giác buồn nào.
Cô nghĩ đến có thể là đứa bé trong bụng cũng sợ bị Hoắc Minh Dương phát hiện.
Nghĩ tới đây cô nở một nụ cười, không biết khi người đàn ông này biết bị con của chính mình ghét bỏ thì vẻ mặt sẽ như thế nào.
Rồi sau đó lại cô thất thần…, một đứa bé, ngay cả bố của nó đều không biết đến sự hiện hữu của nó, nếu như làm nó mất, vậy thì nó chỉ có thể sống ở trong hồi ức, thế nhưng con của cô ngay cả tư cách này đều không có.
“Được rồi, cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa” Cảm giác được Diệp Tĩnh Gia lại nghĩ ngợi lung tung, anh bèn nói một câu.
Diệp Tĩnh Gia không biết Hoắc Minh Dương phát hiện như thế nào, nhưng cô vẫn nghe lời không thèm nghĩ nữa.
“Tôi không biết nên nói với anh như thế nào, dù sao trước kia tôi cũng không nghĩ tới anh biết nấu cơm cho tôi ăn. Ở cùng nhau cũng không có, bây giờ ly hôn rồi, bỗng nhiên anh cứ ân cần như vậy: Diệp Tĩnh Gia không nói lời nào coi như xong, vừa nói lại khiến cho Hoắc Minh Dương không thích, quả nhiên nói xong Hoắc Minh Dương lại không không vui.
“Đến cùng thì cô muốn như thế nào?” Anh có chút bất mãn.
“Không, cơm ăn thật ngon, không nghĩ tới tay anh làm cơm lại tốt như vậy.’ Bây giờ cô đã rất biết xem sắc mặt của Hoắc Minh Dương để nói chuyện.
Nghe xong Hoắc Minh Dương mới khá hơn một chút.
Cảm giác mình thật sự rất đần, luôn bị người ta nắm mũi dẫn đi.
“Bây giờ cô cảm giác như thế nào?” Diệp Tĩnh Gia không biết anh nói cái gì, còn tưởng rằng anh phát hiện ra chuyện của đứa bé, cô bị dọa đến nỗi ngay cả lời nói đều không nói được, để đũa xuống nhìn Hoắc Minh Dương.
Cô mở to hai mắt nhìn, trông giống như người vô tội vậy, thật giống như đang nói mình nghe không hiểu Hoắc Minh Dương đang nói cái gì.
“Tôi nói tay của cô thì sao?” Cô để đũa xuống, Hoắc Minh Dương còn tưởng rằng tay của cô rất đau, ăn cơm cũng không dùng được tay đó.
Lúc này Diệp Tĩnh Gia mới nhẹ nhàng thở ra Không có chuyện gì nữa, một chút cũng không đau, hiện tại tốt hơn nhiều rồi” Cô nói xong, cũng không để ý đến Hoắc Minh Dương nữa.
Người đàn ông này luôn có biện pháp để cho cô không biết làm sao.
“Có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi biết. Hoắc Minh Dương vẫn rất lo lắng, nhanh chóng ăn vài miếng cơm.
Ngay khi Diệp Tĩnh Gia không biết anh vội vã ăn cơm để làm gì thì Hoắc Minh Dương đoạt lấy bát cơm của cô, lấy cơm đút cho cô ăn.
Cử động này, hôm nay Hoắc Minh Dương lại khiến cho Diệp Tĩnh Gia có cảm giác xấu hổ đến mấy lần, không biết anh đang nghĩ như thế nào. Anh luôn có biện pháp gây bất ngờ cho cô.”Thật ra tôi có thể tự mình làm được” Hoắc Minh Dương không để ý tới cô, anh chỉ muốn làm chuyện gì đó, Hoắc Minh Dương muốn làm chút gì đó cho Diệp Tĩnh Gia.
“Nghe lời, há mồm ăn đi.” Nói xong bưng cơm đưa đến bên miệng cho Diệp Tĩnh Gia.
Trước kia khi kết hôn thật nhiều chuyện đều không có làm, bây giờ chưa ly hôn, nhưng anh vẫn muốn làm chút gì đó, lại để cho anh có cảm giác đang yêu đương.
“Ừ” Diệp Tĩnh Gia há miệng ăn một miếng nuốt vào.
“Ăn ngon không?” Hoắc Minh Dương vô cùng dịu dàng.
Diệp Tĩnh Gia nhẹ gật đầu, không thể tin được nhìn Hoắc Minh Dương, người đàn ông này lại để cho cô càng ngày càng đoán không ra.Chính anh cũng ăn đi, cơm nhiều như vậy” Cô vội vàng nói ra, lại để cho Hoắc Minh Dương cũng ăn một ít cơm của mình.
“Tất cả là làm cho cô ăn.” Lời tâm tình này nói ra, hôm nay Hoắc Minh Dương có chút khác thường, nhưng chỉ cần cô đơn giản nói chỗ nào không giống với lúc trước, cô cũng không nói lên được.
“Anh đừng làm như thế này, tôi khó tiếp thụ” Diệp Tĩnh Gia nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không nói tiếp. Ai cũng không biết cô nghĩ như thế nào. Dường như tất cả mọi người đều có ý nghĩ của mình, duy chỉ có cô không biết suy nghĩ gì cả.
Có chỉ là nhanh chóng cơm nước xong xuôi, lúc nào về nhà, cô chỉ muốn sớm giải quyết đứa bé.
Cảm giác chuyện gì mình cũng làm không được.Cô đang suy nghĩ gì mà mất hồn như thế?” Hoắc Minh Dương nói khiến cho Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại từ trong nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi mang thai, cô càng không biết làm gì, phụ nữ có thai luôn dễ dàng nổi nóng, Diệp Tĩnh Gia cũng không ngoại lệ.
Ăn cơm xong, Hoäc Minh Dương lái xe chở Diệp Tĩnh Gia đi lòng vòng ở gần đó, lại tìm chỗ để đổ xăng.
Hoàn toàn không có ý định trở về, điều này khiến cho Diệp Tĩnh Gia có chút đau đầu.
“Anh muốn làm gì vậy, bây giờ cũng mấy giờ rồi, cũng không còn sớm nên trở về thôi.” Cô nói xong, Hoäc Minh Dương cũng không phản ứng lại. Người phụ nữ này luôn sốt ruột muốn rời khỏi anh.
“Khi nào cô cũng phải ở chô này giúp tôi” Nói xong, anh cũng không hề để ý tới Diệp Tĩnh Gia, anh biết người phụ nữ này có khả năng khiến anh không vui.
Hoặc Minh Dương lái xe đến thành phố Huế, đã vượt qua giới hạn của bọn họ “Đây là anh muốn làm gì vậy? Tại sao không trở về?” Coi như là dạo phố, cũng phải đi về, không hiểu nổi sao anh lại chạy xe đến chô khác.
“Cô xem mua chút gì đi” Anh nói xong cũng không có ý định để ý tới Diệp Tĩnh Gia, đầu người phụ nữ này vô cùng ngu ngốc, nói cái gì đều không nghe hiểu, căn bản không có bất cứ suy nghĩ gì.
“Cái gì cũng không mua, chúng ta nhanh đi về.’ Ở cùng Hoäc Minh Dương như vậy là không đúng, cô cũng không biết khi trở về làm như thế nào đối mặt với Lữ Hoàng Trung.
Trước kia chịu khổ nhiều như vậy, bây giờ thật giống như người không có việc gì vậy.
Đổi lại là ai cũng làm không được.
“Xuống xe, nhìn xem cô muốn mua gì” Đến một trung tâm bách hoá, nhìn thấy tên của trung tâm cũng đã biết rõ giá cả xa xỈ.
Hoäc Minh Dương đồ xe ở một bên, Diệp Tĩnh Gia đi vào trong trung tâm.
Nhân viên trung tâm đều làm việc †rong các cửa hàng sang trọng cao cấp, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia ăn mặc bình thường thì vô cùng xem thường: “Cô gái này, xin hỏi cô muốn mua gì?” Diệp Tĩnh Gia không mang nhân kim cương đi ra ngoài, còn bị cho là thiếu nữ Cô nhìn thoáng qua, lễ phép nhẹ gật đầu, cũng không nói lời nào, ra hiệu chính mình nhìn một chút.
Hôm nay đi ra ngoài cùng Hoặc Minh Dương, cô đã không giống như lúc trước nữa, người đàn ông này chịu chỉ tiền cho cô nên cô không thể nương tay, còn có Diệp Thiến Nhi cho cô nhiều tiên như vậy, nghĩ mua chút gì đó cho Diệp Thiến Nhị, lần sau gặp sẽ đưa cho cô ta.
Người phụ nữ kia nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, nhẹ gật đầu, ngay cả giới thiệu đều lười, những người như người phụ nữ này cô ta gặp rất nhiều.
Không nghĩ rằng cô lại có tiền như vậy.
Lúc trước, chính những thứ này đã hãm hại Diệp Bách Nhiên, nếu như Diệp Thiến Nhi không tốt, cô sẽ đưa một phần trong số tiền này cho Diệp Bách Nhiên an dưỡng tuổi già, còn lại một phần sẽ quyên góp cho xã hội.
Đứng ở ngoài cửa đợi Lữ Hoàng Trung, một lát cô đã nhìn thấy anh ta mua một đống lớn đồ ăn.
Chị Tiết vừa đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn bỗng nhiên tỏ ra hoảng sợ: “Mợ chủ… Mợ chủ…” Người bên cạnh nghe thấy chị Tiết gọi cũng đi tới xem như thể nào: “Sao thế?” “Không… Không có gì. Chị ấy nghĩ, những chuyện này không nên nói với người khác, lỡ như có nhiều người biết thì sẽ không tốt, nhất là bây giờ còn đi cùng bác sĩ Lữ ra ngoài.
Tưởng tượng một chút, quả thật bác sĩ Lữ đối xử rất tốt với Diệp Tĩnh Gia…
Dọc đường đi, tâm trạng của chị Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu không phải đi cùng với người giúp việc khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.
“Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có vẻ không được tốt cho lắm” Một người nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.
“Em thì biết gì chứ, đi làm việc của em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.
Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức nặng.
Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối cũng rất nặng, dựa theo thói quen của Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa cho Hoắc Minh Dương.
Dọc đường đi, tâm trạng của chị Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu không phải đi cùng với người giúp việc khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.
“Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có vẻ không được tốt cho lắm” Một người nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.
“Em thì biết gì chứ, đi làm việc của em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.
Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức nặng.
Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối cũng rất nặng, dựa theo thói quen của Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa cho Hoắc Minh Dương.
Đặt sữa lên bàn, chị Tiết chân chừ chưa đi, lại không biết có nên nói hay không, chuyện rối rắm này làm chị Tiết cảm thấy rất khó xử.
“Có chuyện gì vậy? Chị có chuyện gì không vui sao?” Hoắc Minh Dương nhìn chị Tiết đã biết rõ nhất định có chuyện gì đó.
“Nhìn thấy là được rồi.” Giọng nói không có gì khác thường nhưng tay của Hoắc Minh Dương đẩy bút nhanh một nhịp, suýt chút nữa ấn gãy bút.
“Cô ấy… Cô ấy ở siêu thị đi mua đồ cùng Lữ Hoàng Trung, hình như là cùng ăn cùng ở’ Chị Tiết không biết có nên nói hay không nhưng mợ chủ và cậu chủ vẫn chưa ly hôn, mợ chủ lại làm như vậy thì có vẻ không được tốt lắm.
“Rắc” tiếng bút gãy vang lên.
“Chị không cần nói nữa, cô ấy đã muốn rời khỏi nhà họ Hoắc rồi” Nghe được tin tức của Diệp Tĩnh Gia, anh vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng mà bây giờ không thoải mái sẽ không nói ra nữa rồi.
“Đều là tôi nói lung tung, cậu chủ đừng tức giận, đừng nóng giận… Chị Tiết sợ hãi, theo tiếng bút gãy vang lên, chị biết cậu chủ bắt đầu không giữ được bình tĩnh, chị cảm thấy mình làm việc tốt nhưng lại thành chuyện xấu, bây giờ phải làm như thế nào mới tốt đây? “Tôi… Cậu chủ, chuyện khác tôi không nói, nhưng ít nhất mợ chủ sẽ không làm chuyện khác đâu.” Bây giờ chị vẫn còn cơ hội nói những chuyện tốt đẹp, không để cho Hoắc Minh Dương tức giận.
“Lúc mợ chủ vẫn còn ở nhà họ Hoắc vẫn luôn ngoan ngoãn hầu hạ cậu, làm đúng bổn phận của mình, mong cậu chủ đừng giận cô ấy…” Liều mạng lúc Hoắc Minh Dương vẫn còn tức giận, đôi mắt chị Tiết ẩn chứa nước mắt nói.
Chị là người từng trải, đã nhìn Hoắc Minh Dương lớn lên mới không thể không nói, còn so với Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều lần.
“Tôi biết rồi, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa” Chị nói xong không để ý đến người khác nữa, chuyện nên làm và chuyện không nên làm cũng đều đã làm, chuyện nên nói và chuyện không nên nói cũng đã nói. Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương, chị chỉ là một người giúp việc, cơ bản không thể nào quản được.
Chị Tiết đi rồi, Hoắc Minh Dương không có lòng dạ nào mà làm việc tiếp được nữa, không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, rất lâu sau đó không hề nói chuyện, giống như anh hiểu được, có một số chuyện càng che giấu sẽ không để người khác phát hiện ra.
“Giống như tôi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm nhưng sao cứ cảm thấy khó hiểu.” Chị Tiết đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Minh Dương vẫn không nhịn được mà nói thầm một câu, chuyện đã làm sai, không biết bây giờ nên làm chuyện gì mới tốt.
“Chị Tiết có chuyện gì vậy?” Người giúp việc đi cùng nghe thấy chị Tiết nói thầm, cứ tưởng là chị Tiết muốn nói gì với mình nên quay lại hỏi.
“Việc của cô thì lo mà làm cho nhanh đi.” Từ lúc mợ chủ đi rồi, chị Tiết cũng trở nên kỳ lạ, cả ngày không biết suy nghĩ chuyện gì, đối với cô Tô cũng không tỏ ra thân thiện, không biết sau này ai sẽ là cô chủ mới nữa? Tuổi cũng đã lớn, nhưng mà sẽ không có khó khăn gì, cô trừng mắt nhìn bóng dáng của chị Tiết sau đó quay người bước đi, cô mới lười đi quan tâm đến chuyện của người khác.
Diệp Tĩnh Gia hắt xì một cái, không biết là ai đang nhắc đến cô.
“Cô sao vậy? Mới đi ra ngoài về đã cảm lạnh rồi à?” Lữ Hoàng Trung quan tâm Diệp Tĩnh Gia nói.
Chính bản thân cô đối với cơ thể của mình rất rõ ràng, mọi thứ đều rất tốt, không hề có biểu hiện của cảm lạnh: “Không sao, không có chuyện gì đâu, nếu không tôi đi nấu cơm nhé.” Bác sĩ kê cho một đống thuốc trị bệnh, Diệp Tĩnh Gia còn không kịp nhìn xem, cũng không biết có thể ăn được không.
“Tôi không biết ăn cái gì, anh nhìn rồi làm cái gì đó ăn đi; “Tôi nghĩ nên ăn xương hầm, nấy tôi nhìn thấy cô mua xương đấy” Dạo gần đây tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia tốt hơn rất nhiều làm cho Lữ Hoàng Trung cảm thấy rất vui vẻ.
“Để tôi làm cho, cô ngồi đó nghỉ ngơi đi” Lữ Hoàng Trung không muốn để Diệp Tĩnh Gia làm việc, anh ta không muốn để Diệp Tĩnh Gia vất vả.
“Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy vẫn không làm khó được tôi đâu.” Vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia rất tự tin nói với Lữ Hoàng Trung, cảm thấy gần đây mình nên cố gắng làm việc gì đó.
Lữ Hoàng Trung kiên trì không muốn cho Diệp Tĩnh Gia làm việc, bây giờ cô vẫn còn yếu, anh ta sợ lại giống như lần trước, suýt chút nữa thì cắt vào tay.
“Cô không có việc gì thì không cần phải vận động mạnh” Anh ta không khách khí nói với Diệp Tĩnh Gia.
Nhìn thấy anh ta vội vàng đi vào phòng bếp, giống như ở nhà họ Hoắc lâu như vậy cô còn chưa cảm nhận được không khí này, cảm giác như cô làm cái gì cũng đều tốt, đều làm cho Lữ Hoàng Trung rất hài lòng.
Nếu như vẫn còn ở nhà họ Hoắc thì sẽ không như thế này…
Nghĩ đến Hoắc Minh Dương, trong lòng cô lại đau một chút, người đàn ông ấy đột nhiên xuất hiện, sau đó vẫn ở mãi trong tâm trí cô, thật lâu, thật lâu sau cũng không thể nào quên được.
“Cô đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Lữ Hoàng Trung làm xong bữa ăn, nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia không muốn ăn cơm nói: ‘Ăn cơm đi” Tay nghề của Lữ Hoàng Trung rất tốt, đồ ăn làm rất bắt mắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía nhưng Diệp Tĩnh Gia lại có cảm giác không muốn ăn uống.
Trong khoảng thời gian này cô ăn cơm rất ít, nhìn thấy cô có vẻ không thoải mái, cũng không biết có chỗ nào không khỏe hay không anh ta nói: “Cô xem xem, có thể ăn một chút được hay không?” Cứ không ăn uống gì như vậy, cơ thể sẽ không thể nào chịu được nên anh ta khuyên nhủ.
“Thực sự tôi ăn không vào.” Diệp Tĩnh Gia do dự cuối cùng vẫn phải chịu thua, trong bụng có cảm giác chua xót.
Lữ Hoàng Trung không biết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, đặt đũa xuống rồi đi đến ngồi bên cạnh Diệp Tĩnh Gia “Sao anh lại không ăn nữa?” Nhìn thấy Lữ Hoàng Trung đặt đũa xuống cô nhìn anh ta hỏi.
“Không ăn nữa, nhìn thấy cô không ăn uống gì, tôi nào có tâm trạng nào mà ăn uống nữa” Anh ta cố ý, nếu không, dựa vào tính cách của Diệp Tĩnh Gia sẽ không đụng vào một chút đồ ăn nào cả.
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ cô, an ủi nói: “Ăn đi, cô xem công sức tôi đã vất vả chuẩn bị món ăn mà ăn một chút đi.” Diệp Tĩnh Gia biết anh ta vất vả, nhưng thật sự bản thân cô không muốn ăn gì cả, dạ dày cứ dính lại với nhau không chịu mở ra như bình thường.
“Được rồi” Bưng bát cơm lên nhưng cô vẫn chưa ăn thì Lữ Hoàng Trung đã gắp cho cô rất nhiều thức ăn, cô liền xới mấy hạt cơm, nhưng vẫn không muốn ăn uống, cô không nói gì cả mà cố gắng cổ vũ bản thân mình ăn mấy miếng cơm.
“Cô như vậy là không được, hãy nghe tôi, cơ thể của cô bây giờ chỉ có thể nghỉ ngơi, đừng có nghĩ đến những chuyện khác” Lữ Hoàng Trung có vẻ không vui đối với Diệp Tĩnh Gia nói, cảm giác như bây giờ cô muốn làm cái gì thì anh ta cũng có thể làm cho cô.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn là một người đàn ông ấm áp, Diệp Tĩnh Gia cái gì cũng biết, bây giờ lại có cảm giác không quen.
“Bây giờ tôi cả ngày không biết nên làm cái gì” Cô bỗng nhiên nói ra, cảm giác mình bây giờ có chút vô dụng, trong khoảng thời gian này cô chỉ nghĩ sau này mình nên làm cái gì, những ngày tiếp theo sẽ làm gì nhưng vẫn không nghĩ ra lý do.
“Tôi thực sự không biết còn có gì để tôi có hứng thú nữa, bây giờ đến ăn cơm cũng không muốn ăn” Gần đây, tình trạng cơ thể của cô không được tốt lãm, đụng một cái là cảm thấy buồn nôn, thỉnh thoảng lại cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cô vân không dám nói cho Lữ Hoàng Trung, anh ta luôn vội vội vàng vàng lo lăng.
“Nếu không thì trong khoảng thời gian này cô đi đến chơi với Diệp Thiến Nhi đi” Anh ta bỏng trở nên thả lỏng, bây giờ nhìn Diệp Tĩnh Gia không hề có chút tinh thần nào cả “Tôi đi qua đó rồi thì Diệp Bách Nhiên phải làm sao? Để ông ấy ở lại một mình tôi không yên tâm cho lãm.” Diệp Tĩnh Gia ủ rũ, bây giờ cô lo lăng nhất là không biết Diệp Bách Nhiên sẽ như thế nào, trong lúc này cô không thể xử lý tốt chuyện của họ được.
“Tôi sẽ giúp cô chăm sóc.” Anh ta nói một cách thản nhiên, không hề có nửa phần do dự. Diệp Tĩnh Gia nói không nên lời, không biết tại sao cô cảm thấy người đàn ông này luôn có thể khiến cho cô cảm động.
“Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh được cơ chứ?” Diệp Tĩnh Gia nói một câu ngăn cách mối quan hệ của hai người lại.
Cảm giác như anh ta luôn tỏ ra thân thiết khiến cô cảm thấy không biết phải làm thế nào “Tôi rời khỏi nhà họ Hoäc đã làm phiên anh, quấy râầy anh lâu như vậy: Diệp Tĩnh Gia nói xong, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Thật sự không phải, tôi không thể nào có thể làm theo những điều cô nói, mọi chuyện đều không sao cả, môi ngày đều làm công việc của chính mình, sau đó còn có thể cùng cô chơi đùa với nhau.” Anh ta nói xong cảm thấy có vẻ hơi quá: “Thật ra mọi chuyện cô không cần cảm thấy áy náy, đây đều là chuyện tỏi nguyện ý làm” Diệp Tĩnh Gia thật sự cảm động, cô có tài đức gì mà có thể được như thế? “Tôi không đáng để anh làm như vậy, nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn anh, nếu không có anh sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Cô nói xong, cảm giác như bản thân mình không thể nói mình lợi dụng người đàn ông này.
“Ngày mai tôi phải rời đi rồi” Diệp Tĩnh Gia muốn về nhà trọ của ông Lý, cô không thể tiếp tục làm phiền Lữ Hoàng Trung được nữa. Nghĩ đến câu nói của Lữ Hoàng Trung, trong lòng cô còn có cảm giác khó chịu, cô còn không thể đồng ý chuyện đó được.
Không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia lại thay đổi ý định, anh ta không muốn Diệp Tĩnh Gia rời đi như vậy, không biết một mình cô có thể chăm sóc tốt bản thân mình hay không: “Không được, cho dù cô muốn đi cũng phải khỏi bệnh rồi mới được đi” “Ở lâu như vậy, đây cũng không phải là biện pháp tốt” Diệp Tĩnh Gia do dự một chút, cô không biết nên nói gì nữa, Lữ Hoàng trung trong măt của cô rất tốt, chính vì vậy cô mới muốn từ chối anh ta.
Chương 177: Phá Thai
“Cho đến bây giờ tôi cũng không cảm thấy cô là gánh nặng” Trong lời nói của anh, rõ ràng một câu cũng chưa nói nhưng trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng, chính bản thân mình phải làm gì mới tốt.
Lữ Hoàng Trung là người tốt, cô không thể báo đáp được, trong lòng còn có chuyện nói không nên lời: “Thật lòng xin lỗi, tôi…” “Không bàn chuyện này nữa, đợi đến khi nào cô hết bệnh rồi thì sẽ tùy theo ý của cô, bây giờ cô phải ngoan ngoãn ở lại đây mà chữa bệnh” Nói đến thế này, cô không còn gì để nói nữa. Không thể từ chối nỗi khổ của Lữ Hoàng Trung được.
Ngày hôm sau, lúc ăn cơm Diệp Tĩnh Gia vẫn không muốn ăn cơm như trước, trong khoảng thời gian này ngoài lúc ngủ ra thì còn lại đầu buồn nôn.
Lại một lần nữa lúc ăn cơm, cô ôm bồn rửa mặt mà nôn.
“Làm sao vậy? Sao cứ liên tục không ăn uống được thế?” Lữ Hoàng Trung nhíu mày nhìn lại Diệp Tĩnh Gia, giống như có chút nghiêm trọng.
Diệp Tĩnh Gia có vẻ rất suy yếu, anh ta nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì.
“Nhìn cái gì cũng không muốn ăn, anh ăn đi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.” Diệp Tĩnh Gia có vẻ không được thoải mái, Lữ Hoàng Trung liền cảm giác được.
Cô buông đũa trở lại phòng, lúc ở một mình cô rất dễ suy nghĩ miên man.
Mặc dù ăn cái gì liền nôn cái đó, cô lại hoàn toàn không hề ngốc. Rõ ràng biết mình bị cái gì.
Nhưng mà cô lại sợ hãi lo lắng không dám đi kiểm chứng. Một lúc sau, Lữ Hoàng Trung mang theo một cái que thử thai đi đến, lập tức dọa cho Diệp Tĩnh Gia hoảng sợ: “Tại sao anh lại…2” Diệp Tĩnh Gia mở cửa ra, nhìn thấy đồ vật trong tay của Lữ Hoàng Trung làm cô cảm thấy xấu hổ.
“Sao anh lại mang thứ này đến đây?” “Diệp Tĩnh Gia, có bệnh gì thì phải chữa mới được, tình huống cơ thể của mình thế nào phải tự mình hiểu rõ mới tốt” Anh ta nói với Diệp Tĩnh Gia, nhìn cô không ăn gì, cả ngày chỉ ngủ, anh ta là một bác sĩ nên sẽ cảm giác được dị thường.
Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng chua xót.
Một lúc sau, khóe mắt của cô bắt đầu ngấn nước mắt, cô đã rời khỏi nhà họ Hoắc, đứa bé này không thể giữ lại được.
Lữ Hoàng Trung ở ngoài cửa đợi Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh ta không hề lo lắng như vậy. Có một số chuyện anh †a đã có dự đoán trước.
Đợi một lúc lâu, Diệp Tĩnh Gia từ bên trong bước ra, nhìn thấy cô thất hồn lạc phách, trên mặt ngấn đầy nước mắt.
“Được rồi, đừng khóc, sẽ không sao đâu” Nhìn gương mặt của Diệp Tĩnh Gia anh ta đã có câu trả lời, an ủi nói.
“Tại sao tôi lại có thể xui xẻo như vậy?” Cô rất thích trẻ con, nhưng đứa bé này xuất hiện không đúng thời điểm.
“Thật ra đây cũng là chuyện tốt, cô không cần phải đau lòng như vậy: Có đứa bé này cô cũng sẽ có động lực, vẫn luôn không biết mình nên làm cái gì, bây giờ có đứa bé này sẽ biết.
Diệp Tĩnh Gia dựa vào vai của Lữ Hoàng Trung, bỗng dưng cô òa khóc.
Anh ta có cảm giác áo sơ mi đều bị nước mắt thấm ướt.
Cô phải chịu đựng rất nhiều những khổ sở mà cô không thể thừa nhận, cho nên cô muốn một biện pháp có thể giải quyết được vấn đề.
“Thật sự tôi… Tôi không biết nên nói thế nào, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới có thể dễ dàng vượt qua” Cô nói xong thì cảm thấy mình không có cách nào để có thể giải quyết khó khăn trước mắt này.
“Chấp nhận sự thật đi, nếu không thì giữ đứa bé này lại” Lữ Hoàng Trung nói ra khiến cho cô bị dọa sợ nhảy dựng, đứa bé này là con của Hoắc Minh Dương, làm sao cô có thể giữ nó lại được cơ chứ? “Không, tôi không thể giữ đứa bé này lại được.” Cô không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với nhà họ Hoắc nữa.
Cả ngày cô chỉ ngồi trong nhà, hai mắt vô thần, ngồi khóc.
Nhìn thấy cô như vậy làm cho anh ta cảm thấy đau lòng.
“Tôi đưa cô ra ngoài đi dạo.” Ngày thứ ba sau khi biết cô có thai, Lữ Hoàng Trung chủ động muốn đưa cô ra ngoài chơi một chuyến.
“Chúng ta đến bệnh viện đi” Diệp Tĩnh Gia trả lời làm anh ta giật mình, không nghĩ rằng cô lại có thể nói thẳng thắn như vậy.
“Được” Mang thai hay không mang thai cũng đều phải đến bệnh viện siêu âm quan sát, xem đứa bé có mạnh khỏe hay không.
Diệp Tĩnh Gia rất bình tĩnh, đeo kính râm vào, thời tiết hơi se lạnh, mặc chiếc áo choàng ngoài thật dày, quấn một chiếc khăn quàng cổ, buộc lại tóc đuôi ngựa đơn giản cao cao.
Nhìn qua rất nữ tính, cũng không có ai có thể nhìn thấy cô khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Đi đến khoa phụ sản, bởi vì có Lữ Hoàng Trung nên việc xếp hàng cũng không cần thiết.
“Đừng vội.” Cô nắm chặt lấy bàn tay của Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Trung chỉ có thể an ủi cô làm cho cô không còn lo lắng như trước.
“Không có gì, chỉ kiểm tra tình trạng của thai nhi xem như thế nào thôi.” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng lấy hết can đảm đi vào kiểm tra, chuyện này cũng không phải lớn lao gì, chủ yếu là kiểm tra xem đứa bé có khỏe mạnh hay không.
Làm một loạt kiểm tra, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi buồn ngủ, chỉ còn đợi kết quả, đợi bác sĩ gọi tên, Diệp Tĩnh Gia còn mang theo Lữ Hoàng Trung đi vào cùng.
“Chúc mừng nhé bác sĩ Lữ, đứa bé rất khỏe mạnh, phụ nữ có thai thì ngủ nhiều và nôn nghén là việc hết sức bình thường, hoạt động nhẹ một chút, ăn nhiều hơn một chút, bảo bối nhỏ này đã bốn mươi ngày rồi,… Sau đó bác sĩ căn dặn rất nhiều.
Cô coi Lữ Hoàng Trung trở thành bố của đứa bé, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn Lữ Hoàng Trung còn †ập trung nghe bác sĩ căn dặn, cô có cảm giác xấu hổ không biết nói gì.
Đợi đến khi bác sĩ nói xong, Diệp Tĩnh Gia mới nói một câu: “Bác sĩ, cô xem khi nào thì tôi có thể phá thai?” Cô ấy không hề muốn sinh đứa bé này ra, cho dù cô sinh đứa bé này ra thì đứa bé sẽ không có cha, không có nhà, đứa bé sẽ giống như cô, sau này còn có thể khổ hơn cô nhiều.
Chính cô không hề mạnh mẽ, đến bản thân cô còn không chăm sóc được thì làm sao có thể chăm sóc cho đứa bé đây? Lời nói của Diệp Tĩnh Gia khiến cho bác sĩ giật mình.
Lữ Hoàng Trung muốn đứng ra ngăn cản nói: “Phải suy nghĩ cẩn thận một chút…” Anh ta có thể cảm nhận được từ khi Diệp Tĩnh Gia biết có đứa bé này, sau này cô có khó chịu không muốn ăn cơm thì cuối cùng cô cũng sẽ ăn một chút cháo.
Đứa bé giống như là người thân cuối cùng của Diệp Tĩnh Gia.
Là một người thích Diệp Tĩnh Gia, anh ta không muốn cô phải bỏ đứa bé này, cho dù một mình Diệp Tĩnh Gia sẽ đau lòng nhưng cô vẫn yêu thích đứa bé.
Anh ta có thể cảm nhận được điều này.
“Bác sĩ Lữ, anh có thể ra ngoài một lát được không?” Cô gái kia nhìn qua Lữ Hoàng Trung, có vẻ do dự, có chuyện cần nói riêng với Diệp Tĩnh Gia.
Đợi Lữ Hoàng Trung ra ngoài, Diệp Tĩnh Gia mới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi có vấn đề gì không tốt sao?” Cô cảm thấy lo lắng, bàn tay cũng nắm chặt lại.
“Đây là đứa bé đầu tiên của cô, tốt nhất nên giữ đứa bé lại, nạo thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, hơn nữa tình trạng cơ thể của cô không được tốt. Không biết có phải cô uống nhiều thuốc tránh thai hay không… có thể có đứa bé này đã là điều không dễ dàng, suy nghĩ cân nhắc thật kỹ” Bác sĩ tốt bụng khuyên bảo một lúc, dù đối với phụ nữ không được làm mẹ cũng là điều hết sức tàn nhãn.
Nhìn thấy tuổi của Diệp Tĩnh Gia không lớn, nếu sau này không thể sinh con sẽ cảm thấy rất hối hận.
Nghe bác sĩ nói như vậy, trong lòng Diệp Tĩnh Gia càng cảm thấy không thoải mái. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ loạn, bản thân cô không hề uống thuốc tránh thai nhưng không biết từ lúc nào Hoắc Minh Dương đã đổi vitamin của cô thành thuốc tránh thai.
Vì thế uống thuốc tránh thai bao lâu cô cũng không rõ: “Tôi…
“Không cần vội vàng trả lời tôi, quay về cố gắng suy nghĩ cho kỹ, cố gắng bàn bạc với bố của đứa bé.” Bác sĩ nói xong, Diệp Tĩnh Gia cũng không nói gì.
Thật ra cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, tuy đứa bé này là con của Hoắc Minh Dương nhưng nó cũng là con của co.
Trên đường về nhà, Diệp Tĩnh Giai muốn hóng gió, cô cảm giác trong lòng có chút lạnh. “ Chúng ta trở về thôi” Cô muốn một mình tản bộ.
Lữ Hoàng Trung lái xe đi cùng cô ở ven đường. Không biết Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ cái gì mà mất hồn mất vía.
Diệp Tĩnh Gia đi bộ thong thả, có hai chiếc xe đạp đang chạy đến, hai người vừa đi vừa nói chuyện,Diệp Tĩnh Gia cũng không hề chú ý, giống như cô đang đắm chìm trong thế giới của mình mãi đến khi Lữ Hoàng Trung lên tiếng nhắc nhở: “Diệp Tĩnh Gia…” Cô mới khịp phản ứng lại nhìn Lữ Hoàng Trung “A” một tiếng.
“Cẩn thận” Xe không cẩn thận đã đụng vào Diệp Tĩnh Gia. Theo bản năng cô đưa tay ôm bụng bảo vệ đứa bé.
Lữ Hoàng Trung lập tức xuống xe, ôm lấy Diệp Tĩnh Gia lên xe, lái xe đạp là hai đứa bé không lớn tuổi lắm, hai người họ không ngừng cúi đầu xin lỗi Diệp Tĩnh Gia.
“Lần sau lái xe chú ý một chút” Lữ Hoàng Trung nói với hai người bọn họ.
Diệp Tĩnh Gia không để ý đến hai người họ, cô không tha thứ nhưng cũng không nói điều gì khó nghe, cô không nhìn đường, hai người họ cũng không nhìn đường giống như cô.
“Hai người đi trước đi” Lữ Hoàng Trung kiểm tra Diệp Tĩnh Gia một chút, chân của cô bị xước một chút, tay cũng hơi sưng lên.
“Không nên đi đường một mình, đi đường cũng không để ý nhìn đường.” Trên cánh tay sưng đỏ lên, anh ta biết cô lấy tay che cho đứa nhỏ trong bụng nên cánh tay mới bị va vào.
“May mà dáng người cao, nếu không sẽ va vào mặt Diệp Tĩnh Gia hay nói đùa với Lữ Hoàng Trung, ý bảo Lữ Hoàng Trung không cần lo lãng, nhìn anh ta còn có vẻ lo lăng hơn chính bản thân cô.
Cô đưa tay sờ sờ bụng phẳng của mình, giống như đang bảo vệ cái gì, Diệp Tĩnh Giai không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Tôi cũng thật ngốc, rõ ràng có thể để cho đứa bé sẩy mất” Cô nói mạnh miệng như vậy nhưng vừa nói ra đã cảm thấy hối hận, chỉ là lời nói bực bội, trong lòng cô đối với đứa bé là một vạn lần tiếc nuối.
Dù sao đứa bé này là bảo bối của cô, chính bản thân cô như thế nào cũng không nỡ.
Nhưng mà lời nói không thể thu lại, Lữ Hoàng Trung hiểu rõ tính cách của Diệp Tĩnh Gia: “Đừng nói lung tung, lúc nãy ai nhanh tay đưa bụng mình che lại như vậy?” Diệp Tĩnh Gia không nói, cũng ý thức được chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
“Thật ra anh không cần phải nhắc nhở tôi mãi như vậy, trong lòng tôi biết Tôi nên làm cái gì thì tôi là người rõ ràng nhất: Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không thèm để ý đến Lữ Hoàng Trung, người khó khăn không có cách giải quyết, cô không muốn nghe Lữ Hoàng Trung đối lập với mình.
Về nhà Lữ Hoàng Trung nấu cơm, Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn ăn một chút, cô vân cảm thấy luyến tiếc đứa bé cho dù trong lòng cô không thừa nhận.
Nhưng bản thân cô đã bắt đầu dao động.
“Ngày mai tôi muốn ăn gà nướng.” Từ lúc biết mình mang thai, cô luôn cảm thấy đói “Bây giờ có muốn ăn luôn không? Lữ Hoàng Trung hỏi, Diệp Tĩnh Gia vừa nói đói anh ta vội vàng thu xếp nấu cơm, người đàn ông tốt như vậy không biết đi đâu mà tìm.
“Không cần đâu Cô ngại ngùng trước sức ép của Lữ Hoàng Trung.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Gia ngồi xem TV, Lữ Hoàng Trung vân đi ra ngoài, Diệp Tĩnh Gia hỏi một chút, anh †a bảo sẽ qua lại sớm.
Chương 178: Bỗng dưng mang cô đi
Lữ Hoàng Trung đối xử với cô rất tốt, cô ấy có thể cảm nhận được.
Qua mấy ngày sau, Lữ Hoàng Trung và Diệp Tĩnh Gia đi làm kiểm tra, cô muốn phá cái thai trong bụng mình, ý của cô đã quyết, không thể nào thay đổi được nữa.
“Lúc trước không phải bác sĩ đã nói nạo thai đối với cơ thể của cô sẽ không tốt sao? Không bằng suy nghĩ thêm một chút nữa” Ở trên xe, Lữ Hoàng Trung vẫn khuyên cô không nên bỏ đứa bé đi.
Thứ nhất là lo lắng cho sức khỏe của cô, thứ hai là tình trạng cơ thể của cô không hê thích hợp.
Không biết Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ cái gì, không hề nghe những lời mà Lữ Hoàng Trung nói. Anh ta quay đầu lại nhìn xem dáng vẻ của cô bây giờ rồi lại không đành lòng nói gì nữa.
Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh, anh cảm thấy bây giờ có làm cái gì thì cũng không thể vui vẻ được.
Bình thường sẽ nhớ đến Diệp Tĩnh Gia, ở một chỗ với Tô Thanh Anh cảm thấy rất tốt nhưng vẫn cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó.
“Được rôi, em xem rồi xử lý đi” Hoắc Minh Dương vẫn cứ dịu dàng như Vậy.
Đối với mọi người, Hoắc Minh Dương không hề có tâm trạng thất thường, đối với cô ta cũng chỉ là hành động bình thường. Duy chỉ có mình Diệp Tĩnh Gia, anh đối xử với Diệp Tĩnh Gia không giống với mọi người, điều này làm cho cô ta có cảm giác căm tức.
“Minh Dương, không phải em làm anh không vui đấy chứ? Cảm thấy anh không yên lòng.’ Cô ta có chút đáng thương nói.
“Không có.’ Cho dù Tô Thanh Anh có hành động như thế nào, chuyện này cũng không thể nói thành lời, anh tỏ ra dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Hôm nay đưa Tô Thanh Anh đến để kiểm tra sức khỏe định kỳ, nếu như không có chuyện của Diệp Tĩnh Gia thì đã không chậm trễ nhiều thời gian của anh như vây. Cho dù Hoắc Minh Dương không nói gì nhưng vẫn giúp nhà họ Diệp một chút, nếu không nhà họ Tô sẽ dây dưa không dứt với Diệp Tĩnh Gia.
Ra bãi đỗ xe, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Lữ Hoàng Trung ở trước mặt, không biết đang nói cái gì, nhìn hai người bây giờ rất vui vẻ.
“Hai người bọn họ cũng thật xứng đôi.” Hoắc Minh Dương không nói gì nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh, đến khi cô quay lại chào hỏi Lữ Hoàng Trung anh mới nhướng mày lên.
“Thật trùng hợp” Đối với Lữ Hoàng Trung chào một tiếng, lúc nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia lại cười châm chọc, giống như xem cô không hề tồn tại.
Diệp Tĩnh Gia không hiểu, có lẽ cô đã sai rồi, tự nhiên sẽ không so đo nhưng chuyện này là Tô Thanh Anh không đúng, bây giờ cô là người bị hại nhưng dáng vẻ này giống như cô là người hãm hại người khác.
“Ừ”” Lữ Hoàng Trung gật gật đầu, đối với Tô Thanh Anh thì anh ta không có cảm tình cho lắm.
“Vết thương ở tay không nên băng bó lại, như thế sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương” Tô Thanh Anh nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia liền khoác tay Hoắc Minh Dương, vậy mà Hoắc Minh Dương cũng không có từ chối.
Điều này cũng không phải là tác phong của Tô Thanh Anh nhưng bây giờ là vì tình yêu che mờ đôi mắt.
Lữ Hoàng Trung hiểu rất rõ ý tứ của Diệp Tĩnh Gia nên nói: “Tôi muốn đưa Diệp Tĩnh Gia quay về kiểm tra chấn động não, lần trước bị tai nạn xe nên đầu cô ấy bị chấn thương, may mà không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị chấn động một chút mà thôi.” Những lời này giải thích rất rõ ràng, muốn để cho Tô Thanh Anh nghe, nói cho người nào đó đã làm cho ai đó bị chấn động não? Bây giờ Hoắc Minh Dương cố ý bao che cho Tô Thanh Anh, anh đã không hài lòng đối với Diệp Tĩnh Gia khi cô giở trò sau lưng anh làm tổn thương Tô Thanh Anh, cô ta vẫn là bạn thân nhất của anh.
Bọn họ vẫn chưa ly hôn, Diệp Tĩnh Gia đã bỏ chạy đến nhà Lữ Hoàng Trung ở, chuyện này phải giải thích thế nào đây? “Bị” Anh từ đầu đến cuối chỉ nói một chữ, không nói với Lữ Hoàng Trung một câu nào cả. Tô Thanh Anh muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Minh Dương vẫn không dám nói gì, đi theo phía sau Hoắc Minh Dương vào trong.
Đợi đến khi Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đi vào, Diệp Tĩnh Gia mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Nếu đã muốn bỏ thì không cần thiết phải cho anh ấy biết, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn” Cô nói ra lời này vẫn chưa nhận ra là đang lo lắng cho Hoắc Minh Dương.
“Không trở về thì tốt hơn, anh ấy với Tô Thanh Anh như vậy, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng, cô biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm nói: “Cứ cố gắng hết sức đi” Đối với cô, cô vẫn mong chờ ở Hoắc Minh Dương nhiều lắm, về cơ bản là không lo lắng về những chuyện khác.
“Tôi vẫn còn chưa muốn quay về.” Cô đã không còn đường để lùi lại, biết rõ đó là sai nhưng không thể quay lại được.
Nhưng mà… Lúc nãy nhìn thấy Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh như vậy, trong lòng cô vẫn có chút đau lòng.
Từ lúc Hoắc Minh Dương nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia thì ủ rũ không vui, nhìn thoáng qua có vẻ không được vui cho lắm.
Cô ta thực sự không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho Hoắc Minh Dương để bụng Diệp Tĩnh Gia như thế.
“Em đi vào trước, anh ở bên ngoài đợi” Cô ta rất lễ phép nói với Hoắc Minh Dương, nếu như là Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đưa anh vào, chuyện gì Diệp Tĩnh Gia cũng nắm thế chủ động trong tay.
Thấy anh không nói gì, Tô Thanh Anh đành cam chịu. Hôm thay thật xui xẻo, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, tâm tình của của cô đã xấu đi rất nhiều.
“Cô Tô, nhìn giám đốc Hoắc hôm nay không được vui lắm” Một người bác sĩ tuổi xấp xỉ Tô Thanh Anh, có quan hệ tốt với họ lên tiếng hỏi.
“Anh ấy hả, không biết tại sao hôm nay cứ mất hồn mất vía, tôi cũng không muốn quản anh ấy” Cô ta nói ra rất bình thường, không có vẻ gì là mất hứng cả, nhưng người khác đều cảm nhận được cô ta không vui.
“Hôm nay phải lâu một chút, để anh ấy ở bên ngoài sốt ruột chờ” “Không có việc gì làm người ta tức giận, đợi đấy.” Biểu hiện hôm nay của Hoắc Minh Dương làm cô ta không vừa lòng.
Cô ta không muốn tiếp tục nói mấy chuyện vô nghĩa với Hoắc Minh Dương, cứ trực tiếp làm cho anh ấy đau đầu đi.
“Nên làm như thế nào thì sẽ làm như thế, bây giờ tay của tôi quan trọng hơn.
“Đúng rồi” Vị bác sĩ kia nhìn Tô Thanh Anh rồi đáp lời, thấy cô ta đã quyết định sau đó bắt đầu mát xa trị liệu.
Thực sự Diệp Tĩnh Gia rất đau đầu, không biết tại sao bây giờ lại cảm thấy không có tâm trạng làm cái gì cả. Hỏi bác sĩ một chút thì nguyên nhân chính là ở đứa bé, phụ nữ có thai đều mệt mỏi ngủ nhiều.
Cô ngồi ở khoa não nói sơ qua tình trạng cơ thể, lập tức trở thành bệnh.
“Cô Diệp, nếu như cô cảm thấy không được khỏe thì phải nói cho chúng tôi biết ngay lập tức, tôi sẽ nhanh chóng giúp cô điều trị” Người ấy nói với Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương đã ở bệnh viện nên cô không dám đi kiểm tra đứa bé, chỉ có thể đi đến khao não để kiểm tra.
“Lúc trước cô ấy bị chấn động não ảnh hưởng không lớn lắm, quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, sắp xếp thời gian hợp lý: Bác sĩ hiểu tình hình bệnh lý và sức khỏe của Diệp Tĩnh Gia rõ như lòng bàn tay.
“Bác sĩ, buổi tối tôi thường xuyên mất ngủ, hơn nữa thỉnh thoảng tim đập nhanh, luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc” Cô đem tình huống hiện tại của mình nói cho bác sĩ xem xét.
“Chuyện này không nằm trong phạm vi của tôi, cô có thể thử uống thuốc an thần, trước lúc ngủ đừng suy nghĩ nhiều.’ Bác sĩ nói xong một số việc cơ bản tình trạng của tất cả mọi người.
Diệp Tĩnh Gia cũng không áp dụng vào, cô biết rõ tình huống của chính mình, cô còn có đứa bé, thuốc gì cũng không thể uống loạn được.
Hoắc Minh Dương ở cửa, cánh cửa không đóng nên anh nghe được rõ ràng tình huống của Diệp Tĩnh Gia bây giờ không được tốt lắm, không biết là xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng anh có cảm giác thương tiếc khó hiểu.
Đợi Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài đã phát hiện Lữ Hoàng Trung không có ở đó.
“Sao anh lại đến đây?” Cô không thể nghĩ rằng người tới lại là Hoắc Minh Dương.
“Nhìn thấy tôi nên cảm thấy thất vọng sao?” Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia, tình trạng của Tô Thanh Anh anh biết rất rõ, Lữ Hoàng Trung chăm sóc cho cánh tay của Tô Thanh Anh cũng không có gì đáng trách cả, dù sao việc khám bệnh cho nhà họ Hoắc là do Lữ Hoàng Trung phụ trách, nhất định là không tránh khỏi.
“Không nghĩ tới anh lại ở đây, tránh ra đi, tôi phải trở về.’ Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh Dương ra nhưng anh vẫn quấn lấy cô. Truyện 88 chuyên đi ăn cắp
Cô không hề muốn có chút dây dưa gì đối với Hoắc Minh Dương nữa, người đàn ông này không hề phù hợp với bản thân cô.
“Đi theo tôi” Nhìn thấy dáng vẻ giấy dụa của Diệp Tĩnh Gia, nhưng cánh tay lại không hề có chút sức lực nào.
Quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, gương mặt càng lúc càng tiều tụy, không biết tại sao nhưng anh cảm thấy không biết phải làm thế nào.
“Đi” Hoặc Minh Dương kéo Diệp Tĩnh Gia ra ngoài.
Tất nhiên là Diệp Tĩnh Gia không muốn, người ở đây rất nhiều, cô giãy dụa làm mọi người xung quanh nhìn lại phía cô, cô không muốn cùng Hoäc minh Dương làm tâm điểm của mọi người nhìn vào “Anh buông tôi ra, tôi không cần anh phải quan tâm: Không biết là lời nói của Diệp Tĩnh Gia có chọc giận Hoäc Minh Dương không nhưng anh ta lập tức buông tay cô ra, cúi người lại gân, một bàn tay đưa lên choàng qua sát tai cô nói: “Tôi nói cho cô biết, cô không cần chọc tôi mất hứng, nếu không đi cùng tôi cô đừng mong được yên ổn” Nói xong anh buông tay đang choàng qua cô rồi lại năm lấy tay cô đưa cô ra ngoài.
Không biết anh ấy nổi điên cái gì, đưa cô đi đâu, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hoang mang nói: ‘Rốt cuộc anh muốn làm gì cứ nói thắng.” Không muốn tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, cô và người đàn ông này không có lấy nửa điểm tốt đẹp.
“Diệp Tĩnh Gia, tôi có việc muốn hỏi cô.’ Hoäc Minh Dương lái ô tô không biết đi đâu, bồng nhiên nói với cô một câu như vậy.
“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng” Cô không chút khách khí nào nói với Hoặc Minh Dương, bây giờ có vui hay không cũng không thể thay đổi được tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia. Bây giờ cô không vui, cực kỷ không vui.
“Tôi còn có việc, anh nói xong thì để tôi xuống xe” “Cô tránh xa Lữ Hoàng Trung ra một chút” Trong lòng tức giận, muốn nói rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể nói được một câu như vậy, chính bản thân anh cũng không thể nghĩ tới.
Diệp Tĩnh Gia cảm thấy người đàn ông này không thể nói đạo lý được.
“Anh dựa vào cái gì nói tôi không được để ý hay không để ý đến anh ấy? Sao không trực tiếp nói với Lữ Hoàng Trung?” Cô không thích Hoäc Minh Dương như thế này, chung quy lại cái gì cũng muốn năm trong lòng bàn tay.
“Anh cảnh cáo em tránh xa anh ta ra một chút” Hoäc Minh Dương nói xong đạp ga tăng tốc xe, Diệp Tĩnh Gia sợ tới mức lui về phía sau, lần trước tai nạn xe trong lòng cô vân còn sợ hãi “Anh điên rồi à? Sao lại lái xe nhanh như vậy?” Con người Hoäc Minh Dương rất kỳ quái, không thể hiểu được anh ấy đang suy nghĩ cái gì.
“Diệp Tĩnh Gia, đừng chọc vào giới hạn của anh.” Đã không còn quan hệ gì với anh, cô cũng đã rời khỏi nhà họ Hoäc, nhưng Hoäc Minh Dương nói chuyện cô van không kìm lòng được mà nghe theo.
Không biết tại sao, chính mình không hề chịu thua kém, ngay cả lúc đối mặt với Hoắc Minh Dương, ánh mặt cũng cần phải có can đảm.
“Sao cô không nói gì?” Anh thấy Diệp Tĩnh Gia không nói gì bèn lên tiếng hỏi.
Chương 179: Ý của anh “Đến cùng tôi và anh còn có quan hệ gì, dựa vào cái gì quản tôi như vậy?”
Cô tràn đầy oán hận đối với Hoắc Minh Dương.
Cô thật vất vả mới không có liên quan gì nữa đến nhà họ Hoắc, bây giờ bỗng nhiên mang cô ra ngoài lại là có ý gì? “Tôi mặc kệ chuyện khác, tóm lại anh nên làm gì, không nên làm gì thì trong lòng anh đều biết.” Một ngày là người nhà họ Hoắc, cả đời đều là người nhà họ Hoắc, anh cũng không nói gì ly hôn, Diệp Tĩnh Gia cũng đừng nghĩ đi.
Không biết anh muốn làm trò gì, Diệp Tĩnh Gia đã lên xe, xe cũng đã chạy, cô cự tuyệt không được.
Xe dừng ở trước cửa siêu thị cách đó không xa: “Đi vào chọn ít đồ” Diệp Tĩnh Gia bị anh nắm lấy tay, cô thật sự đi không được“Rốt cuộc anh muốn cái gì, đừng kéo tay tôi” Cô thử giãy giụa một lúc thấy không có hiệu quả gì nên cũng không giấy dụa nữa “Anh muốn làm gì? Tốt xấu anh cũng muốn trưng cầu ý kiến của tôi” Cô và Hoắc Minh Dương không có bất cứ quan hệ nào.
“Tôi với anh không còn bất cứ liên quan nào, đừng kéo tôi như vậy.’ Cô nói xong, Hoắc Minh Dương trực tiếp trở †ay ôm cô chặt chẽ vào trong ngực.
Thoáng cái cô không kịp phản ứng.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cảm giác bây giờ cô không thể làm bất cứ chuyện gì dù là chuyện tốt hay không tốt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không thở được.
“Ít nói chuyện, muốn ăn cái gì thì nhanh chóng mua đi” Không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên Hoắc Minh Dương như thay đổi một người khác vậy, thật giống như trước kia không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thậm chí còn tốt hơn cả lúc bọn họ mới ở gần nhau lần đầu.
Cô đi theo mua một số đồ vật, tuy không biết Hoắc Minh Dương muốn làm gì, nhưng nhìn tình huống bây giờ cô muốn đi cũng là khó khăn đấy.
Thậm chí cô còn không có suy nghĩ qua bây giờ nên làm như thế nào mới là chính xác. Bây giờ cô tại không muốn giãy dụa, cũng không muốn gây khó dễ cho mình, thời gian dài không thấy Hoắc Minh Dương như vậy, cô vẫn có thể bị anh dễ dàng đả động, tim cô hoàn toàn không bị khống chế.
Sau khi mua các nguyên liệu nấu ăn cần có khá nhiều, Diệp Tĩnh Gia có chút khó hiểu, mua như thế này cũng quá nhiều rồi, cô chọn một ít, anh lại muốn tăng thêm một đống lớn.
” Nhiều lắm rồi, ăn không hết rất lãng phí” Diệp Tĩnh Gia giống như trước kia tranh thủ thời gian uốn nắn suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, ngẩng đầu lập tức hai mắt đối diện, Diệp Tĩnh Gia cm giác đôi má nóng lên: “Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Hoắc Minh Dương chỉ đơn giản không nói một câu nào, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết bây giờ nên làm như thế nào “Tôi gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung.” Cô vừa lấy điện thoại di động ra đã bị Hoắc Minh Dương thò tay đoạt đi: “Tắt máy:’ nói xong trực tiếp đóng điện thoại của Diệp Tĩnh Gia lại.
“Anh làm gì thế” Nhất định Lữ Hoàng Trung sẽ lo lắng cho cô, Hoắc Minh Dương cứ quyết định thay cô như vậy.
“Anh định đưa tôi đi đâu vậy?” Con đường này cô cũng không biết, thậm chí bây giờ đã qua nội thành.
Càng chạy cô càng không ổn, cô cũng không muốn đặt xác ở nơi hoang vu.
Lại đi gân nửa giờ, mới nhìn một nhà nghỉ nhỏ.
Diệp Tĩnh Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc Minh Dương, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, “Anh… chuông điện thoại của anh vang lên” “Không cần phải để ý” Nói xong Hoắc Minh Dương cúp điện thoại xuống, tắt điện thoại di động của mình.
Trong khoảng thời gian này anh rất kỳ quái, không biết là nguyên nhân gì, luôn cảm giác thiếu gì đó, trong lòng rầu rĩ không vui.
Khi nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, anh nhất thời xúc động đã nghĩ đến việc mang cô đi ngay lập tức, không có nguyên nhân khác, cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì.
“Được, anh cảm thấy vui vẻ là tốt rồi” Mặt cô không biểu tình gì. Bây giờ cô đang lo lắng đến Lữ Hoàng Trung, không biết anh có lo lắng hay không“’Anh không gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh sao?”
Không đề cập đến Tô Thanh Anh thì không sao, bây giờ vừa nhắc đến Tô Thanh Anh, lại khiến cho Hoắc Minh Dương nhíu mày.’Cô cứ muốn tôi đi tìm Tô Thanh Anh như vậy?” Ý anh muốn nói không rõ ràng, không có cách nào khiến cho Diệp Tĩnh Gia để ý tới ý tứ trong đó.”Không phải anh vẫn luôn muốn đi tìm Tô Thanh Anh để giải thích với cô ấy sẽ quay lại sao?”
Dường như biết rõ cái gì nên làm, cái gì nên hỏi vậy.
Bây giờ Hoắc Minh Dương có ý gì, cô không hiểu nổi: “Không nói hai lời, em không cần nhìn tôi với vẻ mặt thống khổ như vậy, trong lòng đã không được vui vẻ.” Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia không lời nào để nói, nếu như Hoắc Minh Dương là người không biết xấu hổ như vậy thì nói cũng vô ích” Tùy cảm giác của anh” Lữ Hoàng Trung kiểm tra bệnh cho Tô Thanh Anh xong thì phát hiện không thấy Diệp Tĩnh Gia đâu.
Những người khác cũng ngậm miệng không nói, gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia cũng không nghe.
Tô Thanh Anh cũng là nhanh chóng nhìn quanh, hoàn toàn không biết Hoắc Minh Dương đi đâu: “Anh có nhìn thấy Minh Dương không?” Lữ Hoàng Trung giúp cô ta kiểm tra bệnh tình đã xong từ lâu, cô ta cũng không biết Hoắc Minh Dương đi rồi, người bạn gái này của Hoắc Minh Dương thật sự không tồi”Cô mới biết sao? ” Anh nói xong nở nụ cười, cô hiểu rõ: “Sớm đã đi? Như thế nào lại đi chứ.” Cô ta không thể tin được Hoắc Minh Dương lại bỏ rơi cô ta ở đây.
“Cô thật sự cảm thấy ở bên cạnh Hoắc Minh Dương như vậy, có thể bên nhau cả đời sao?” Anh hơi trào phúng, Tô Thanh Anh nguyện ý ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, cô ta không tiếc trả giá bất cứ cái gì, những chuyện nên làm cô ta cũng đã làm.
“Đương nhiên tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, quan hệ của tôi với anh ấy anh là người hiểu rõ nhất.” Cô sẽ không nhường Hoắc Minh Dương cho bất luận kẻ nào: “Anh cũng biết có rất nhiều chuyện tôi cũng không có cách nào giải thích, dù sao tình cảm của tôi và Minh Dương đã có nhiều năm như vậy: Cô ta nói rất rõ ràng, nếu như không có Hoắc Minh Dương cuộc sống của cô ta cũng không có ý nghĩa.
“Cô cứ tự nhiên, người đang làm thì trời đang nhìn, cô cũng nên nghĩ kỹ xem có phải là cô thật sự muốn như vậy hay không?” Anh nói xong cũng không để ý tới Tô Thanh Anh nữa, anh cũng không còn gì để nói với cô ta nữa.Lữ Hoàng Trung, anh thích Diệp Tĩnh Gia phải không?” Lần đầu tiên, có người nói thẳng với anh như vậy.
Lữ Hoàng Trung hơi kinh ngạc, ngay cả cô ta đều cảm thấy như vậy thì Diệp Tĩnh Gia làm sao lại không biết chứ, chỉ là cô coi anh là bạn bè bình thường, cho nên vẫn luôn không chọc thủng “Cái này lại có quan hệ gì, không phải hai người yêu nhau ở bên nhau, như vậy còn không bằng yên lặng nhìn cô ấy hạnh phúc.” Anh và Tô Thanh Anh nói không rõ được, chính là hai người có quan điểm bất đồng, sao có thể tìm được điểm giống nhau, trong lòng anh biết rõ lại không muốn nói chọc thủng ra.
“Anh biết không, cho tới bây giờ tôi cũng không muốn nói với anh làm gì mới có thể để cho tất cả mọi người thoả mãn, nhưng tôi nghĩ đến, anh muốn làm như thế nào mới có thể khiến Diệp Tĩnh Gia thích anh” Trong miệng của cô ta nói là vì Lữ Hoàng Trung nhưng nói trắng ra vẫn là vì mong muốn riêng của bản thân, theo như nhu cầu của hai bên.
“Thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, người mình thích còn có thể chắp tay để cho người khác” Tô Thanh Anh cũng nhẫn tâm trào phúng, hi vọng anh nhanh chóng đổi ý, nhất định cô không thể lại mất đi Hoắc Minh Dương.
“Cô hãy buông bỏ đi, có nói thế nào đi nữa thì Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia sẽ ở bên nhau, hai người bọn họ rất xứng đôi.” Anh nói xong với Tô Thanh Anh thì trực tiếp rời đi.
Căn bản không cần phải tìm Diệp Tĩnh Gia nữa, anh hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương đã dẫn người đi rồi, cũng chỉ có thể chờ đợi thôi, lúc nào muốn về khắc sẽ trở về. Bệnh viện nhiều người như vậy, Diệp Tĩnh Gia muốn thì cô đã sớm giãy dụa để có người hỗ trợ ngăn trở, đây là cô tự nguyện đi cùng.
Một người nguyện đánh còn một người nguyện chịu đựng, người khác nói gì cũng vô ích.
Tô Thanh Anh ở sau lưng anh tức giận bất bình, bây giờ cô ta có làm cái gì cũng không thể xoay chuyển trời đất”Dì à, Minh Dương về đến nhà chưa ạ? Điện thoại của anh ấy tắt máy.” €ô ta cố ý gọi cho Bà Hoắc, để cho bà biết rõ Hoắc Minh Dương mang theo Diệp Tĩnh Gia đi.
“Dì không có ở nhà nên không biết, cháu gọi cho trong nhà hỏi hộ dì” Bà Hoắc ở bên ngoài vội vàng xã giao nên cũng không có thời gian để ý tới.
Cúp điện thoại mới nhớ tới có gì đó không đúng, trước kia Hoắc Minh Dương cũng sẽ không tắt máy, Công việ của anh bận rộn nên luôn có người †ìm anh bàn việc.
Bà gọi lại lân nữa “Minh Dương hôm nay đi đâu vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Bà lo lắng, phải biết rằng Hoắc Minh Dương là trụ cột của nhà họ Hoắc, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.
“Hôm nay anh ấy đưa cháu đi bệnh viện, về sau gặp phải Diệp Tĩnh Gia, hai người giờ cũng không thấy đâu, cháu cũng rất sốt ruột” Tô Thanh Anh nói rất uất ức.
Nếu không phải Diệp Tĩnh Gia thì sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy.
“Được rồi, cháu đừng khóc, Diệp Tĩnh Gia cũng không thể làm gì Minh Dương được, đến lúc đó chờ nó trở về dì sẽ nói với nó.” Biết là ở cùng một chỗ với Diệp Tĩnh Gia nên bà yên tâm không ít, chỉ cần Hoắc Minh Dương không có việc gì là tốt rồi.
Chỉ là bây giờ tại sao lại dính líu đến Diệp Tĩnh Gia vậy, chuyện này khiến cho bà nghĩ mãi không ra Con gà không biết đẻ trứng thì làm được gì, bà hạ quyết tâm không cho Hoặc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia hòa giải, việc này không có thương lượng, nhìn thấy Hoäc Minh Dương thì bà bắt đầu muốn ngăn anh lại.
Hoàn toàn không biết phải làm sao mới khá,Tô Thanh Anh bát đầu hoài nghi quyết định của mình mà không có lý do.
Hiện tại tay cũng không thể dùng, duy nhất có thể dùng dựa vào đúng là Hoặc Minh Dương, nếu như ngay cả Hoặc Minh Dương cũng không thể năm chãc thì cô ta sẽ hai bàn tay trăng Diệp Tĩnh Gia sửa sang dọn dẹp lại phòng, cô cũng không ởđi ra, không biết đây là nơi nào.
Nhưng tóm lại thật là yên tĩnh, trách không được Hoäc Minh Dương mua nguyên liệu nấu ăn, ở gần đây cũng không có người bán đồ ăn.
Chỉ là rau quả nhiều như vậy thì ăn đến bao giờ, cô không biết.
Nhìn vẻ mặt của Hoäc Minh Dương †hì thậm chí không nói được, cũng không thể nói những gì mình muốn nói.
Cô không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Dứt khoát ở trên lầu giả chết.
Ngược lại Hoăc Minh Dương lại nhàn nhã, ở phòng khách xem tivi ngủ quên mất, hồn nhiên không biết bên trong Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ ngợi lung tung.
Cô lăn lộn khó ngủ, không biết mình còn có thể làm cái gì, hiện tại cô rất không đúng, cứ đợi ở chồ này, cùng với người đàn ông đã ly hôn làm tổn thương cô sâu săc.
Thật vất vả muốn muốn đi ra ngoài nói rõ với anh, bước ra bước đầu tiên đòi hỏi môi một bước đều cần càng lớn dũng khí.
Thầm nghĩ Diệp Thiến Nhi còn cần chăm sóc, cô trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Vừa định nổi nóng thì bộ dạng của Hoặc Minh Dương lại để cho cô không đành lòng nói những lời quá nghiêm trọng.
Khi anh ngủ, lông mi thật dài phủ ở mất, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng còn có vẻ mặt tinh khiết tự nhiên vô hại, giống như là thiên sứ không nhiễm bụi trần vậy.
Diệp Tĩnh Gia lại nhất thời xem ngây người, quên muốn gọi anh dậy nói rõ ràng mục đích.
Tay không tự giác được vươn tới hướng mặt của anh…
Chương 180: Đút cơm cho ăn
Ngay khi đầu ngón tay sắp đụng phải mặt của anh thì cô nhanh chóng thu tay về.
Hoắc Minh Dương và cô không có bất cứ quan hệ nào, cho nên cô cũng không có lý do gì muốn chạm vào.
Nghĩ đến mình phải nhẫn tâm một chút nhưng vẫn kìm lòng không được trở lại trong phòng vừa rồi, tùy tiện lấy ra chăn,mên đắp cho anh.
Chăn,mền vừa đắp đến trên người đàn ông, anh lập tức mở mắt ra, dọa cho Diệp Tĩnh Gia nhảy dựng, trở tay không kịip-“Anh đã tỉnh” “Ừ, buổi tối ăn gì?” Không biết có phải nguyên nhân vừa tỉnh ngủ hay không, mà giọng nói của anh có chút khàn khàn, cuống họng rất khô, Diệp Tĩnh Gia săn sóc đi phòng bếp rót chén nước.
Thoạt nhìn đã hiểu được bổ cục của ngôi nhà này.
“Diệp Tĩnh Gia” Hoắc Minh Dương gọi cô.
“Làm sao vậy?” Cô đem cốc nước cho anh, uống một ngụm rồi đặt ở một bên.
Ngay khi cô đáp lại, Hoắc Minh Dương kéo cô lại, sau đó thân thể xoay một cái, áp cơ thể cô ở dưới.
Chuỗi hành động này dọa sợ Diệp Tĩnh Gia nói không ra lời. Anh… Đây là muốn làm cái gì?” Động tác này không biết kéo dài trong bao lâu, hai người cứ nhìn nhau như vậy, Diệp Tĩnh Gia phá vỡ sự im lặng.
“Tôi nên làm gì với cô bây giờ.’ Tựa hồ là mệt mỏi, Hoắc Minh Dương trực tiếp ghé vào cần cổ của cô, ngửi mùi thơm cơ thể cô.
Cũng không có ý tứ muốn đứng dậy một chút nào.
Cô đang mang thai, vô ý thức eo bụng kéo ra khoảng cách với anh.
Cảm giác cô đang trốn tránh mình, Hoắc Minh Dương trở lên không vui: “Cô cứ muốn đẩy tôi ra như vậy.” Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao nói cái gì thì người đàn ông này cũng sẽ không tin tưởng.
“Tôi muốn đi nấu cơm, anh đứng lên đi” Cô muốn nhanh chóng chấm dứt tra tấn này.
Sợ người đàn ông này làm tổn thương đứa bé.
Rất khó tin tưởng cô và Hoắc Minh Dương còn có thể không có một chút khoảng cách nào như vậy, cứ gần nhau như vậy.
Người đàn ông này làm tất cả cũng không có cách nào để cho cô tiếp nhận.
Diệp Tĩnh Gia không biết mình nghĩ như thế nào, cũng không muốn miệt mài theo đuổi, một khi miệt mài theo đuổi thì…, hiện tại cô và Hoắc Minh Dương lại bắt đầu cãi nhau, không biết từ khi nào bắt đầu.
“Đi nấu cơm” Anh thả lỏng người, Diệp Tĩnh Gia vội vàng đứng lên.
mm Cô không biết nên nói cái gì cho phải, người đàn ông này luôn có biện pháp khiến cho cô không biết nên làm sao bây giờ.
Bây giờ cô có rất nhiều lời nhưng không thể nói ra, nhưng người đàn ông này luôn thế này, hết lần này đến lần khác cô mất bình tĩnh.
Quan hệ của bọn họ giờ tính là cái gì vừa làm vừa suy nghĩ, cô đang thái thịt thì thấy tay đau xót, đầu ngón tay của cô bị cắt trúng, cô hét lên một tiếng.
Hoắc Minh Dương nghe tiếng chạy vào nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đã buông dao làm bếp xuống, trên ngón tay đang chảy máu. “Làm sao cô lại không cẩn thận như vậy?” Nói xong cũng ba bước cũng thành hai bước đi tới, nhìn ngón tay của cô đếm nó ngậm vào trong miệng.
Mặt Diệp Tĩnh Gia đỏ lên”Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Mặt cô ửng hồng, không biết nên cự tuyệt như thế nào.
“Lúc nấu cơm cô đang suy nghĩ gì vậy?” Nói xong, anh kéo tay bị thương của cô đi đến phòng khách, tìm một lúc, cầm lấy túi chữa thương, xử lý miệng vết thương giúp cô’Cô ngồi ở đây xem tivi đi” Hoắc Minh Dương nói khiến cho cô giật mình, cô chưa từng biết Hoắc Minh Dương có thể nấu ăn,cô không nấu cơm thì ăn cái gì? Nhưng cô đều không nói gì, nhìn thấy Hoắc Minh Dương đi đến phòng bếp, Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói cái gì, đã anh ấy nguyện ý đi, cô cũng không có lý do gì để quản anh, vì vậy cô dứt khoát ngồi xem tivi.
Cũng không lâu lắm, cơm đã làm xong, Diệp Tĩnh Gia xem xét, đơn giản hai bát cơm chiên, cái này không khỏi cũng quá rồi Hoắc Minh Dương.
Ngẫm lại người đàn ông này hẳn là không biết làm cơm “Ăn ngon không?” Cô hỏi một câu, trong giọng nói tràn đầy đều là không tín nhiệm.
Điều này quả thực lại khiến cho Hoắc Minh Dương không hài lòng.’Cô nếm thử chẳng phải sẽ biết sao” Nói xong chính mình lại I ăn hết một miếng lớn.
Nhìn nét mặt của anh không có bất kỳ dị thường nào, cô cũng đi theo ăn một miếng.
Không thể nói là ăn ngon, chỉ có Hoắc Minh Dương mới có thể thưởng thức được mỹ vị.’Ăn thật ngon.” Có người làm cho ăn cũng không tệ, cô lại rất đói bụng, thần kỳ chính là ăn cơm Hoắc Minh Dương nấu không có một chút cảm giác buồn nào.
Cô nghĩ đến có thể là đứa bé trong bụng cũng sợ bị Hoắc Minh Dương phát hiện.
Nghĩ tới đây cô nở một nụ cười, không biết khi người đàn ông này biết bị con của chính mình ghét bỏ thì vẻ mặt sẽ như thế nào.
Rồi sau đó lại cô thất thần…, một đứa bé, ngay cả bố của nó đều không biết đến sự hiện hữu của nó, nếu như làm nó mất, vậy thì nó chỉ có thể sống ở trong hồi ức, thế nhưng con của cô ngay cả tư cách này đều không có.
“Được rồi, cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa” Cảm giác được Diệp Tĩnh Gia lại nghĩ ngợi lung tung, anh bèn nói một câu.
Diệp Tĩnh Gia không biết Hoắc Minh Dương phát hiện như thế nào, nhưng cô vẫn nghe lời không thèm nghĩ nữa.
“Tôi không biết nên nói với anh như thế nào, dù sao trước kia tôi cũng không nghĩ tới anh biết nấu cơm cho tôi ăn. Ở cùng nhau cũng không có, bây giờ ly hôn rồi, bỗng nhiên anh cứ ân cần như vậy: Diệp Tĩnh Gia không nói lời nào coi như xong, vừa nói lại khiến cho Hoắc Minh Dương không thích, quả nhiên nói xong Hoắc Minh Dương lại không không vui.
“Đến cùng thì cô muốn như thế nào?” Anh có chút bất mãn.
“Không, cơm ăn thật ngon, không nghĩ tới tay anh làm cơm lại tốt như vậy.’ Bây giờ cô đã rất biết xem sắc mặt của Hoắc Minh Dương để nói chuyện.
Nghe xong Hoắc Minh Dương mới khá hơn một chút.
Cảm giác mình thật sự rất đần, luôn bị người ta nắm mũi dẫn đi.
“Bây giờ cô cảm giác như thế nào?” Diệp Tĩnh Gia không biết anh nói cái gì, còn tưởng rằng anh phát hiện ra chuyện của đứa bé, cô bị dọa đến nỗi ngay cả lời nói đều không nói được, để đũa xuống nhìn Hoắc Minh Dương.
Cô mở to hai mắt nhìn, trông giống như người vô tội vậy, thật giống như đang nói mình nghe không hiểu Hoắc Minh Dương đang nói cái gì.
“Tôi nói tay của cô thì sao?” Cô để đũa xuống, Hoắc Minh Dương còn tưởng rằng tay của cô rất đau, ăn cơm cũng không dùng được tay đó.
Lúc này Diệp Tĩnh Gia mới nhẹ nhàng thở ra Không có chuyện gì nữa, một chút cũng không đau, hiện tại tốt hơn nhiều rồi” Cô nói xong, cũng không để ý đến Hoắc Minh Dương nữa.
Người đàn ông này luôn có biện pháp để cho cô không biết làm sao.
“Có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi biết. Hoắc Minh Dương vẫn rất lo lắng, nhanh chóng ăn vài miếng cơm.
Ngay khi Diệp Tĩnh Gia không biết anh vội vã ăn cơm để làm gì thì Hoắc Minh Dương đoạt lấy bát cơm của cô, lấy cơm đút cho cô ăn.
Cử động này, hôm nay Hoắc Minh Dương lại khiến cho Diệp Tĩnh Gia có cảm giác xấu hổ đến mấy lần, không biết anh đang nghĩ như thế nào. Anh luôn có biện pháp gây bất ngờ cho cô.”Thật ra tôi có thể tự mình làm được” Hoắc Minh Dương không để ý tới cô, anh chỉ muốn làm chuyện gì đó, Hoắc Minh Dương muốn làm chút gì đó cho Diệp Tĩnh Gia.
“Nghe lời, há mồm ăn đi.” Nói xong bưng cơm đưa đến bên miệng cho Diệp Tĩnh Gia.
Trước kia khi kết hôn thật nhiều chuyện đều không có làm, bây giờ chưa ly hôn, nhưng anh vẫn muốn làm chút gì đó, lại để cho anh có cảm giác đang yêu đương.
“Ừ” Diệp Tĩnh Gia há miệng ăn một miếng nuốt vào.
“Ăn ngon không?” Hoắc Minh Dương vô cùng dịu dàng.
Diệp Tĩnh Gia nhẹ gật đầu, không thể tin được nhìn Hoắc Minh Dương, người đàn ông này lại để cho cô càng ngày càng đoán không ra.Chính anh cũng ăn đi, cơm nhiều như vậy” Cô vội vàng nói ra, lại để cho Hoắc Minh Dương cũng ăn một ít cơm của mình.
“Tất cả là làm cho cô ăn.” Lời tâm tình này nói ra, hôm nay Hoắc Minh Dương có chút khác thường, nhưng chỉ cần cô đơn giản nói chỗ nào không giống với lúc trước, cô cũng không nói lên được.
“Anh đừng làm như thế này, tôi khó tiếp thụ” Diệp Tĩnh Gia nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không nói tiếp. Ai cũng không biết cô nghĩ như thế nào. Dường như tất cả mọi người đều có ý nghĩ của mình, duy chỉ có cô không biết suy nghĩ gì cả.
Có chỉ là nhanh chóng cơm nước xong xuôi, lúc nào về nhà, cô chỉ muốn sớm giải quyết đứa bé.
Cảm giác chuyện gì mình cũng làm không được.Cô đang suy nghĩ gì mà mất hồn như thế?” Hoắc Minh Dương nói khiến cho Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại từ trong nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi mang thai, cô càng không biết làm gì, phụ nữ có thai luôn dễ dàng nổi nóng, Diệp Tĩnh Gia cũng không ngoại lệ.
Ăn cơm xong, Hoäc Minh Dương lái xe chở Diệp Tĩnh Gia đi lòng vòng ở gần đó, lại tìm chỗ để đổ xăng.
Hoàn toàn không có ý định trở về, điều này khiến cho Diệp Tĩnh Gia có chút đau đầu.
“Anh muốn làm gì vậy, bây giờ cũng mấy giờ rồi, cũng không còn sớm nên trở về thôi.” Cô nói xong, Hoäc Minh Dương cũng không phản ứng lại. Người phụ nữ này luôn sốt ruột muốn rời khỏi anh.
“Khi nào cô cũng phải ở chô này giúp tôi” Nói xong, anh cũng không hề để ý tới Diệp Tĩnh Gia, anh biết người phụ nữ này có khả năng khiến anh không vui.
Hoặc Minh Dương lái xe đến thành phố Huế, đã vượt qua giới hạn của bọn họ “Đây là anh muốn làm gì vậy? Tại sao không trở về?” Coi như là dạo phố, cũng phải đi về, không hiểu nổi sao anh lại chạy xe đến chô khác.
“Cô xem mua chút gì đi” Anh nói xong cũng không có ý định để ý tới Diệp Tĩnh Gia, đầu người phụ nữ này vô cùng ngu ngốc, nói cái gì đều không nghe hiểu, căn bản không có bất cứ suy nghĩ gì.
“Cái gì cũng không mua, chúng ta nhanh đi về.’ Ở cùng Hoäc Minh Dương như vậy là không đúng, cô cũng không biết khi trở về làm như thế nào đối mặt với Lữ Hoàng Trung.
Trước kia chịu khổ nhiều như vậy, bây giờ thật giống như người không có việc gì vậy.
Đổi lại là ai cũng làm không được.
“Xuống xe, nhìn xem cô muốn mua gì” Đến một trung tâm bách hoá, nhìn thấy tên của trung tâm cũng đã biết rõ giá cả xa xỈ.
Hoäc Minh Dương đồ xe ở một bên, Diệp Tĩnh Gia đi vào trong trung tâm.
Nhân viên trung tâm đều làm việc †rong các cửa hàng sang trọng cao cấp, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia ăn mặc bình thường thì vô cùng xem thường: “Cô gái này, xin hỏi cô muốn mua gì?” Diệp Tĩnh Gia không mang nhân kim cương đi ra ngoài, còn bị cho là thiếu nữ Cô nhìn thoáng qua, lễ phép nhẹ gật đầu, cũng không nói lời nào, ra hiệu chính mình nhìn một chút.
Hôm nay đi ra ngoài cùng Hoặc Minh Dương, cô đã không giống như lúc trước nữa, người đàn ông này chịu chỉ tiền cho cô nên cô không thể nương tay, còn có Diệp Thiến Nhi cho cô nhiều tiên như vậy, nghĩ mua chút gì đó cho Diệp Thiến Nhị, lần sau gặp sẽ đưa cho cô ta.
Người phụ nữ kia nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, nhẹ gật đầu, ngay cả giới thiệu đều lười, những người như người phụ nữ này cô ta gặp rất nhiều.