Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186-190
Chương 186: BỊ người đùa giỡn
Diệp Tĩnh Gia biết rõ cái gì nên làm,
cái gì không nên làm. Cô sớm rũ sạch
quan hệ với Hoắc Minh Dương ngày
nào, thì sẽ dễ dàng có được hạnh phúc
ngày ấy.
"Em biết không, tôi chưa từng có
nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày nào đó
theo em tới đây.' Người đàn ông này
vừa ứng phó Chu Vị Lai đến bắt
chuyện, vừa thừa dịp người ta không
chú ý, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Tĩnh
Gia.
"Như anh nói đấy, tôi cũng như thế”
Khi vừa mới bắt đầu cô còn có
chút ảo tưởng vào sức mạnh tình yêu,
nào là chăm sóc tốt chồng mình, tương
lai hai người sẽ có đứa bé.
Bây giờ chồng con đều đã có,
nhưng có cũng bằng không. Gặp phải
loại chuyện như vậy cô không biết bản
thân nên khóc hay cười mới đúng.
"Cậu Hoắc, vị này chính là... Một
người đàn ông từ phía xa xa đi tới, ông
ta không cao cho lắm. Trên khuôn mặt
người này mang theo một cặp kính,
nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi
tuổi. Người này mang đến cho cô cảm
giác giống như đã từng quen biết.
“Đây là vợ tôi. Chú Tô, chú đã từng
gặp cô ấy rồi.'Hoắc Minh Dương đi đến
giúp đỡ Diệp Tĩnh Gia giới thiệu một
chút với người vừa đến. Vừa nghe anh
nói như thế, lại nhìn vẻ mặt của vị họ Tô
này, chẳng lẽ người ta là người thân
của Tô Thanh Anh thân thích?
"Đây là?"
"Chú của Tô Thanh Anh. Trước đây
chưa gặp cô đây bao giờ" Ở trường
hợp này, mặc kệ phát sinh cái gì, nhìn
thấy cái gì, ông ta cũng không thể nói
ra bên ngoài được. Đặc biệt là khi hôm
nay ông ta còn mang theo một người
phụ nữ xa lạ.
"Chào chú." Diệp Tĩnh Gia lễ phép
chào hỏi chú Tô Thanh Anh một câu.
Hiển nhiên là người kia bị dọa sợ
hết hồn, ông ta không nghĩ tới Hoắc
Minh Dương sẽ đi cùng người phụ nữ
khác không phải cháu mình.
Phải biết với tính cách của Tô
Thanh Anh chắc chắn sẽ không chịu
được chuyện này. Thế mà Hoắc Minh
Dương lại quang minh chính đại thừa
nhận người này là vợ mình như thế.
Cuối cùng trong lòng Hoắc Minh
Dương, Tô Thanh Anh đặt chỗ nào.
"Ha, tổng giám đốc Hoắc, đã lâu
không gặp. Cậu có chuyện vui, xem ra
tốt hơn trước nhiều rồi." Ông ta nhanh
chóng nói câu khen ngợi, không dám
chọc giận Hoắc Minh Dương. Ai biết
người đàn ông này, có thể nói ra cái gì
không nên nói trong lúc giận dữ hay
không chứ.
"Tổng giám đốc Tô tiếp tục trò
chuyện nhé. Tôi và vợ còn có chút việc,
đi trước một bước.'Hoác Minh Dương
không nguyện ý ở chung một chỗ với
người đàn ông kia lắm, bằng không
anh cũng sẽ không tỏ thái độ như vậy,
Diệp Tĩnh Gia biết.
Cô ngoan ngoãn theo Hoắc Minh
Dương rời đi, làm Hoắc Minh Dương
cảm thấy rất yên tâm.
"Sao thế? Em đang nghĩ cái gì
đấy?"Hoäc Minh Dương thấy dáng vẻ
Chương 187: Thái độ Hoắc Minh Dương
“Được rồi, vậy anh cứ bóp chết tôi
đi.' Diệp Tĩnh Gia nói xong, không sợ
chết mà đem yết hâu ngước lên hất về
phía trước, người đàn ông kia hiển
nhiên là không có dự đoán được, tay
bóp Diệp Tĩnh Gia hơi nới lỏng, anh ta
có rất nhiều tiên, anh ta cũng không
nghĩ sẽ bởi vì Diệp Tĩnh Gia mà khiến
cho cả đời mình bị nhốt vào ngục giam.
“Như thế nào? Không dám thì anh
nhanh chóng buông tôi ra, tôi còn phải
đi. Diệp Tĩnh Gia nói xong, không
muốn ở đây đôi co cùng người đàn
ông này, cần phải để cho anh ta nhanh
chóng buông ra, người đi rồi liên tính
tiếp.
“Cô còn dám uy hiếp tôi? Cô xem
ông đây có dám hay không!" Nói xong
trên tay anh ta dùng lực một chút, Diệp
Tĩnh Gia cũng không có cảm giác đau
nhiều, nhưng thật ra so với trước đã
khẩn cấp lên một ít, nhìn thấy bóng
người phía sau người đàn ông này,
Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng hô lên
thành tiếng: “A... Đau quá... Yết hầu cô
bị khóa chặt, âm thanh phát ra đều là
tiếng nỉ non phát ra từ cổ họng, căn
bản không thể phát thành tiếng lớn.
Hoắc Minh Dương thấy vẻ mặt cô
đầy sự thống khổ, anh cất vài bước đã
đi tới, hung hăng một quyền đánh vào
trên người tên mập mạp.
Nhanh chóng đem Diệp Tĩnh Gia
đỡ lên: “Cô không sao chứ?” Nói xong
còn cẩn thận kiểm tra vết thương trên
người Diệp Tĩnh Gia một chút.
“Không có việc gì.' Miệng cô tuy
nói không có việc gì nhưng nước mắt
đã rơi xuống, ngay sau đó cô vội vàng
cúi đầu.
Tên mập mạp kia vốn dĩ còn đang
buôn bực, vừa rồi người phụ nữ này
còn rất bình thường mà, sao bây giờ lại
lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương tới
mới phát hiện: “Đồ kĩ nữ xấu xí kia”
Người đàn ông này vốn dĩ chính là một
tên nhà giàu mới nổi, là một tên vô
cùng quê mùa, thuận miệng thì nói ra
một câu.
Diệp Tĩnh Gia cảm giác được
người đàn ông đang đỡ cô trên tay
căng thẳng một chút, lúc sau mấy
nhân viên an ninh của hội trường lại
đây, Hoắc Minh Dương cứ thế mang
theo Diệp Tĩnh Gia rời đi.
Tới nơi của Hoắc Minh Vũ, anh
đem Diệp Tĩnh Gia giao cho Hoắc Minh
Vũ chăm sóc, còn minh thì đi ra ngoài
một chuyến.
“Như thế nào, có bản lĩnh như vậy
à, có thể khiến cho anh tôi tức giận như
thế vì một người phụ nữ?” Hoắc Minh
Vũ việc gì cũng đều biết, xem bộ dáng
anh trai chính là đã xảy ra việc gì không
VUI.
Ngày thường luôn luôn là người
giận hờn không thể hiện ra mặt, trên
mặt treo đầy sự lạnh lẽo, đây là thần
thánh phương nào có thể đem Hoắc
Minh Dương đắc tội thành ra như vậy.
“Cậu nói ít lại đi. Diệp Tĩnh Gia có
chút lo lắng, cô sợ Hoắc Minh Dương
sẽ làm ra sự việc gì đó.
Nhìn dáng vẻ mặt đen vừa rồi của
anh rời đi kia, cô đã biết tám chín phần
Chương 188: Tự như có cái gì đó không đúng lắm
Diệp Tĩnh Gia khoác tay Hoắc Minh
Dương đi vào hội trường.
Cô có thể cảm giác được tâm mắt
của người chung quanh, có ước ao, có
khen ngợi. Mắt cô nhìn thẳng về phía
trước, không phân tán sự chú ý của
bản thân một chút nào. Cô chỉ lo
không cẩn thận sẽ té lộn nhào một cái.
Không biết là vô tình hay là cố ý mà
Hoắc Minh Vũ vào trong muộn hơn bọn
họ một chút. Diệp Tĩnh Gia đoán có lẽ
anh ta không muốn đi chung với Hoắc
Minh Dương, sợ bị đem ra so sánh này
kia.
"Oa, đây không phải cậu cả của
nhà họ Hoắc sao?" Mấy người người
phụ nữ xung quanh xúm lại một chỗ,
không biết đang nói gì đó.
Diệp Tĩnh Gia không có hứng thú
với mấy chuyện này, cô chỉ biết là nên
làm tốt phận sự của bản thân là được
rồi.
"Sốt sắng như vậy sao?" Hoắc
Minh Dương không thèm quan tâm đến
những lời nghị luận của người khác.
Anh chỉ cảm thấy bàn tay của cô gái
trong khuỷu tay mình có chút căng
thẳng.
“Ta không quen mang giày cao
gót. Diệp Tĩnh Gia lập tức nói. Bình
thường cô không mang giày cao gót,
hiếm lắm hôm nay với đi, cảm giác
thấy hơi khó chịu.
"Lần sau đi với tôi không cần mang
nó làm gì. Hoắc Minh Dương nói khẽ
với Diệp Tĩnh Gia.
Nói thì nói như thế, thế nhưng đâu
phải lần nào Hoắc Minh Dương cũng
nói vậy. Nếu không phải anh bảo cô
mang giày cao gót, hôm nay Diệp Tĩnh
Gia cũng sẽ không mang.
Thế nhưng cô biết bản thân không
thể nói câu này với anh được, nên
quyết định ngậm miệng không nói nữa.
'Anh cứ xem đó mà làm thôi, tôi
thế nào cũng được." Diệp Tĩnh Gia nói
xong, không tiếp tục nói lý với Hoắc
Minh Dương nữa. Lần nào cô nói
chuyện với người đàn ông này cái gì
anh nói ra cũng đều có lý hết.
Cảm giác được người phụ nữ bên
cạnh có chút bất mãn, Hoắc Minh
Dương kéo kéo ống tay áo của cô nói:
"Thật ra em không cân sốt sắng như
vậy, chẳng qua cũng chỉ là một buổi
bán đấu giá mà thôi"
Cũng không trách Hoắc Minh
Dương muốn cô mang giày cao gót.
Bởi vì bây giờ khi hai người đi cạnh
nhau, dù cho cô đã mang vào chân đôi
giày cao gót mười mấy phân, cũng mới
miễn cưỡng cao đến cằm Hoắc Minh
Dương. Tại sao anh có thể cao đến thế
chứ?
Trước đây khi anh còn ngồi xe lăn,
cô cũng đã đoán ra được dáng vẻ
đứng lên của anh sẽ thế nào. Bây giờ
cũng không thể nói là giật mình được,
chẳng qua là không nghĩ tới anh cao
đến thế.
"Em đừng có liếc mắt đưa tình nhìn
tôi như thế" Hoắc Minh Dương đột
nhiên nói bên tai Diệp Tĩnh Gia, dọa
cho Diệp Tĩnh Gia khiếp sợ không thôi.
Chương 189: Tha hồ ra giá
Những lời Diệp Tĩnh Gia nói không
khác nào đang đả kích Hoắc Minh Vũ.
Diệp Tĩnh Gia nói rất đúng, vì người này
là người phụ nữ của anh ta nên không
ai được phép trêu chọc.
"Ít nói nhảm đi, bảo chị làm thế nào
thì làm thế đó đi." Hoắc Minh Vũ nói
xong cũng nghe được anh trai mình ho
lên hai tiếng. Anh ta không hiểu tại sao
vợ của anh trai mình lại có thể được
anh trai mình che chở như thế? Vậy
còn vợ của anh ta thì sao? Để mặc cho
người ta bắt nạt?
"Đình Vũ, Tô Thanh Anh thật sự
không thích hợp với cậu." Hiếm khi Diệp
Tĩnh Gia dùng loại giọng điệu này để
nói chuyện với Hoắc Minh Vũ. Cô
không muốn nhìn thấy anh ta càng lún
càng sâu, càng ngày càng đau khổ.
"Cái gì gọi là thích hợp hay không
thích hợp, nào có ai trời sinh ra đã
thích hợp chứ." Hoặc Minh Vũ lập tức
lên tiếng phản bác lời Diệp Tĩnh Gia nói.
Mỗi câu, mỗi từ anh ta nói ra
không thể nghi ngờ đều là giải vây giúp
Tô Thanh Anh. Diệp Tĩnh Gia bị anh ta
chế giễu một câu trên mặt vẫn nở nụ
cười. Cô đã biết đáp án trong lòng
Hoáắc Minh Vũ.
Đúng là người đàn ông ngồi chính
giữa có chút đăm chiêu. Làm sao
Hoắc Minh Vũ có thể biết được anh ta
khác anh ở điểm nào? Chẳng qua là do
người phụ nữ kia đã bị bệnh.
'Diệp Tĩnh Gia, chị xem một chút
lát nữa muốn cái gì thì nhanh nói với
anh tôi đi. Chị nhìn dáng vẻ của anh ấy
bây giờ mà xem, tám phần mười là chỉ
cần chị muốn cái gì anh ấy đều sẽ mua
cho chị hết” Hoắc Minh Vũ nói xong,
Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương
một cái, sao anh lại chẳng có vẻ gì
giống với mấy lời Hoắc Minh Vũ nói cả.
'Có chuyện gì thì nhanh nói đi, bây
giờ tâm trạng tôi không được tốt cho
lắm” Diệp Tĩnh Gia thật sự cảm thấy
không thoải mái, không biết đã xảy ra
chuyện gì, cô chỉ thấy có chút khổ sở
khó gọi tên.
"Sao thế? Chỗ nào không thoải
mái?" Giọng nói dịu dàng của Hoắc
Minh Dương vang lên khiến Diệp Tĩnh
Gia lập tức bị luân hãm vào trong đó.
Cô không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói chung là Hoắc Minh Dương rất có
năng lực làm cho cô trở nên không
giống bản thân cho lắm.
"Không biết, cảm thấy vẫn tốt,
không thể nói được là chỗ nào không
thoải mái." Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong,
đã nhìn thấy sắc mặt Hoắc Minh
Dương khá hơn nhiều.
Hay là lúc Diệp Tĩnh Gia cô không
hề hay biết thì bản thân cô đã bắt đầu
có chút phân lượng trong lòng Hoắc
Minh Dương.
"Anh à, anh sốt sắng vì chị ấy như
thế làm cái gì?" Nhìn thấy dáng vẻ vội
vã của Hoắc Minh Dương, trong lòng
Hoắc Minh Vũ khó tránh khỏi xuất hiện
cảm giác không thoải mái. Hiếm lắm
anh ta mới thấy Hoắc Minh Dương có
cảm giác với Diệp Tĩnh Gia như bây giờ.
"Cậu lại nói linh tinh cái gì đấy?”
Hoắc Minh Dương lập tức nên tiếng,
tránh cho Hoắc Minh Vũ tiếp tục nói
mấy lời không lên nói.
Chương 190: Chiếc nhẫn có giá trên trời
Dù sao cũng có Hoắc Minh Dương
ngôi bên cạnh trấn giữ, Diệp Tĩnh Gia
biết cô chỉ cần giơ bảng trả giá là được,
những cái khác nghĩ cũng không cần
phải nghĩ.
"Hai mươi tám tỷ." Người phụ nữ
kia cũng nhanh chóng nâng giá lên,
vừa nhìn đã thấy cô ta bày ra dáng vẻ
sẵn sàng nâng tiền theo mệnh giá tiên
triệu.
"Ba mươi năm tỷ.
Mức giá này đã là mức giá cao
nhất được đưa ra trong phiên đấu giá
ngày hôm nay. Chắc chẳng có ai nghĩ
tới giá trị của một chiếc nhẫn bình
thường có bảy tỷ lại được nâng lên con
số mấy chục tỷ như thế.
Hoắc Minh Dương cũng chả thèm
nháy mắt lấy một cái, mặc cho Diệp
Tĩnh Gia ra giá.
"Ba mươi lăm tỷ ba trăm năm mươi
triệu." Chỉ thêm có ba trăm năm mươi
triệu. Diệp Tĩnh Gia cười cười, cô không
tiếp tục ra giá nữa. Cô có muốn hay
không muốn cũng phải xem ý Hoắc
Minh Dương thế nào.
"Sao thế? Em không muốn à?'"
Hoäc Minh Dương khẽ nói bên tai Diệp
Tĩnh Gia đôi câu.
"Tôi cảm thấy quá đắt, với cái giá
này có muốn cũng không có ý nghĩa
gì. Thật ra đối với những thứ đồ này cô
cũng không quan tâm đến thế. Chẳng
qua cũng chỉ là yêu thích nhất thời thôi.
Thế nên sau một hồi trả giá, bây giờ
nhìn lên giá cả so sánh mới thấy giá đó
đã quá cao so với giá gốc rồi.
"Đừng như vậy, cứ trả đi em." Anh
nhẹ giọng khuyên nhủ cô một câu.
Không biết vì sao, anh chỉ đơn thuần
cho rằng cho dù có làm thế nào đi
chăng nữa thì vật này cũng sẽ thuộc vê
Diệp Tĩnh Gia.
"Ba mươi tám tỷ rưỡi”"
Lần trả giá này khiến cho người
phụ nữ bên cạnh trâm mặc. Hoắc Minh
Dương dung túng Diệp Tĩnh Gia là điêu
anh chưa bao giờ nghĩ tới. Một người
làm ăn như anh lại chịu đựng thâm hụt
kinh tế để mua vê một chiếc nhẫn ba
mươi tám tỷ rưỡi.
"Không cần cảm ơn tôi quá đâu."
Sau khi nâng giá, Hoắc Minh Dương
nhẹ nhàng nói bên tai Diệp Tĩnh Gia.
Trên đài giọng nói của Từ Thanh
Lam cũng vang lên ngay lúc đó: “Chúc
mừng cô gái này. Chúng ta sẽ dùng ba
mươi tám ỷ này đưa cho vùng nghèo
khó ở ngoại thành, góp phân vào công
cuộc xây dựng, kiến thiết trường học
cho học sinh ở đó. Việc đấu giá từ
thiện của cô ngày hôm nay có thể đem
đến chút cải thiện cho những đứa trẻ
vùng khó khăn ấy" Cô ta máy móc đọc
lại những lời đã được biên kịch từ
trước.
Không nghĩ tới Hoắc Minh Dương
lại bỏ ra một số tiền lớn như thế vì Diệp
Tĩnh Gia. Nhìn thấy áo khoác của Hoắc
Minh Vũ trên Diệp Tĩnh Gia, trong lòng
cô ta lại càng khó chịu.
Người phụ nữ này có bản lĩnh gì
chứ, dựa vào đâu mà cô ta có thể mê
hoặc hai người đàn ông này.
Nghĩ tới trong lòng Từ Thanh Lam
như bị vặn nhéo, càng thêm đau đớn.
Diệp Tĩnh Gia biết rõ cái gì nên làm,
cái gì không nên làm. Cô sớm rũ sạch
quan hệ với Hoắc Minh Dương ngày
nào, thì sẽ dễ dàng có được hạnh phúc
ngày ấy.
"Em biết không, tôi chưa từng có
nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày nào đó
theo em tới đây.' Người đàn ông này
vừa ứng phó Chu Vị Lai đến bắt
chuyện, vừa thừa dịp người ta không
chú ý, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Tĩnh
Gia.
"Như anh nói đấy, tôi cũng như thế”
Khi vừa mới bắt đầu cô còn có
chút ảo tưởng vào sức mạnh tình yêu,
nào là chăm sóc tốt chồng mình, tương
lai hai người sẽ có đứa bé.
Bây giờ chồng con đều đã có,
nhưng có cũng bằng không. Gặp phải
loại chuyện như vậy cô không biết bản
thân nên khóc hay cười mới đúng.
"Cậu Hoắc, vị này chính là... Một
người đàn ông từ phía xa xa đi tới, ông
ta không cao cho lắm. Trên khuôn mặt
người này mang theo một cặp kính,
nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi
tuổi. Người này mang đến cho cô cảm
giác giống như đã từng quen biết.
“Đây là vợ tôi. Chú Tô, chú đã từng
gặp cô ấy rồi.'Hoắc Minh Dương đi đến
giúp đỡ Diệp Tĩnh Gia giới thiệu một
chút với người vừa đến. Vừa nghe anh
nói như thế, lại nhìn vẻ mặt của vị họ Tô
này, chẳng lẽ người ta là người thân
của Tô Thanh Anh thân thích?
"Đây là?"
"Chú của Tô Thanh Anh. Trước đây
chưa gặp cô đây bao giờ" Ở trường
hợp này, mặc kệ phát sinh cái gì, nhìn
thấy cái gì, ông ta cũng không thể nói
ra bên ngoài được. Đặc biệt là khi hôm
nay ông ta còn mang theo một người
phụ nữ xa lạ.
"Chào chú." Diệp Tĩnh Gia lễ phép
chào hỏi chú Tô Thanh Anh một câu.
Hiển nhiên là người kia bị dọa sợ
hết hồn, ông ta không nghĩ tới Hoắc
Minh Dương sẽ đi cùng người phụ nữ
khác không phải cháu mình.
Phải biết với tính cách của Tô
Thanh Anh chắc chắn sẽ không chịu
được chuyện này. Thế mà Hoắc Minh
Dương lại quang minh chính đại thừa
nhận người này là vợ mình như thế.
Cuối cùng trong lòng Hoắc Minh
Dương, Tô Thanh Anh đặt chỗ nào.
"Ha, tổng giám đốc Hoắc, đã lâu
không gặp. Cậu có chuyện vui, xem ra
tốt hơn trước nhiều rồi." Ông ta nhanh
chóng nói câu khen ngợi, không dám
chọc giận Hoắc Minh Dương. Ai biết
người đàn ông này, có thể nói ra cái gì
không nên nói trong lúc giận dữ hay
không chứ.
"Tổng giám đốc Tô tiếp tục trò
chuyện nhé. Tôi và vợ còn có chút việc,
đi trước một bước.'Hoác Minh Dương
không nguyện ý ở chung một chỗ với
người đàn ông kia lắm, bằng không
anh cũng sẽ không tỏ thái độ như vậy,
Diệp Tĩnh Gia biết.
Cô ngoan ngoãn theo Hoắc Minh
Dương rời đi, làm Hoắc Minh Dương
cảm thấy rất yên tâm.
"Sao thế? Em đang nghĩ cái gì
đấy?"Hoäc Minh Dương thấy dáng vẻ
Chương 187: Thái độ Hoắc Minh Dương
“Được rồi, vậy anh cứ bóp chết tôi
đi.' Diệp Tĩnh Gia nói xong, không sợ
chết mà đem yết hâu ngước lên hất về
phía trước, người đàn ông kia hiển
nhiên là không có dự đoán được, tay
bóp Diệp Tĩnh Gia hơi nới lỏng, anh ta
có rất nhiều tiên, anh ta cũng không
nghĩ sẽ bởi vì Diệp Tĩnh Gia mà khiến
cho cả đời mình bị nhốt vào ngục giam.
“Như thế nào? Không dám thì anh
nhanh chóng buông tôi ra, tôi còn phải
đi. Diệp Tĩnh Gia nói xong, không
muốn ở đây đôi co cùng người đàn
ông này, cần phải để cho anh ta nhanh
chóng buông ra, người đi rồi liên tính
tiếp.
“Cô còn dám uy hiếp tôi? Cô xem
ông đây có dám hay không!" Nói xong
trên tay anh ta dùng lực một chút, Diệp
Tĩnh Gia cũng không có cảm giác đau
nhiều, nhưng thật ra so với trước đã
khẩn cấp lên một ít, nhìn thấy bóng
người phía sau người đàn ông này,
Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng hô lên
thành tiếng: “A... Đau quá... Yết hầu cô
bị khóa chặt, âm thanh phát ra đều là
tiếng nỉ non phát ra từ cổ họng, căn
bản không thể phát thành tiếng lớn.
Hoắc Minh Dương thấy vẻ mặt cô
đầy sự thống khổ, anh cất vài bước đã
đi tới, hung hăng một quyền đánh vào
trên người tên mập mạp.
Nhanh chóng đem Diệp Tĩnh Gia
đỡ lên: “Cô không sao chứ?” Nói xong
còn cẩn thận kiểm tra vết thương trên
người Diệp Tĩnh Gia một chút.
“Không có việc gì.' Miệng cô tuy
nói không có việc gì nhưng nước mắt
đã rơi xuống, ngay sau đó cô vội vàng
cúi đầu.
Tên mập mạp kia vốn dĩ còn đang
buôn bực, vừa rồi người phụ nữ này
còn rất bình thường mà, sao bây giờ lại
lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương tới
mới phát hiện: “Đồ kĩ nữ xấu xí kia”
Người đàn ông này vốn dĩ chính là một
tên nhà giàu mới nổi, là một tên vô
cùng quê mùa, thuận miệng thì nói ra
một câu.
Diệp Tĩnh Gia cảm giác được
người đàn ông đang đỡ cô trên tay
căng thẳng một chút, lúc sau mấy
nhân viên an ninh của hội trường lại
đây, Hoắc Minh Dương cứ thế mang
theo Diệp Tĩnh Gia rời đi.
Tới nơi của Hoắc Minh Vũ, anh
đem Diệp Tĩnh Gia giao cho Hoắc Minh
Vũ chăm sóc, còn minh thì đi ra ngoài
một chuyến.
“Như thế nào, có bản lĩnh như vậy
à, có thể khiến cho anh tôi tức giận như
thế vì một người phụ nữ?” Hoắc Minh
Vũ việc gì cũng đều biết, xem bộ dáng
anh trai chính là đã xảy ra việc gì không
VUI.
Ngày thường luôn luôn là người
giận hờn không thể hiện ra mặt, trên
mặt treo đầy sự lạnh lẽo, đây là thần
thánh phương nào có thể đem Hoắc
Minh Dương đắc tội thành ra như vậy.
“Cậu nói ít lại đi. Diệp Tĩnh Gia có
chút lo lắng, cô sợ Hoắc Minh Dương
sẽ làm ra sự việc gì đó.
Nhìn dáng vẻ mặt đen vừa rồi của
anh rời đi kia, cô đã biết tám chín phần
Chương 188: Tự như có cái gì đó không đúng lắm
Diệp Tĩnh Gia khoác tay Hoắc Minh
Dương đi vào hội trường.
Cô có thể cảm giác được tâm mắt
của người chung quanh, có ước ao, có
khen ngợi. Mắt cô nhìn thẳng về phía
trước, không phân tán sự chú ý của
bản thân một chút nào. Cô chỉ lo
không cẩn thận sẽ té lộn nhào một cái.
Không biết là vô tình hay là cố ý mà
Hoắc Minh Vũ vào trong muộn hơn bọn
họ một chút. Diệp Tĩnh Gia đoán có lẽ
anh ta không muốn đi chung với Hoắc
Minh Dương, sợ bị đem ra so sánh này
kia.
"Oa, đây không phải cậu cả của
nhà họ Hoắc sao?" Mấy người người
phụ nữ xung quanh xúm lại một chỗ,
không biết đang nói gì đó.
Diệp Tĩnh Gia không có hứng thú
với mấy chuyện này, cô chỉ biết là nên
làm tốt phận sự của bản thân là được
rồi.
"Sốt sắng như vậy sao?" Hoắc
Minh Dương không thèm quan tâm đến
những lời nghị luận của người khác.
Anh chỉ cảm thấy bàn tay của cô gái
trong khuỷu tay mình có chút căng
thẳng.
“Ta không quen mang giày cao
gót. Diệp Tĩnh Gia lập tức nói. Bình
thường cô không mang giày cao gót,
hiếm lắm hôm nay với đi, cảm giác
thấy hơi khó chịu.
"Lần sau đi với tôi không cần mang
nó làm gì. Hoắc Minh Dương nói khẽ
với Diệp Tĩnh Gia.
Nói thì nói như thế, thế nhưng đâu
phải lần nào Hoắc Minh Dương cũng
nói vậy. Nếu không phải anh bảo cô
mang giày cao gót, hôm nay Diệp Tĩnh
Gia cũng sẽ không mang.
Thế nhưng cô biết bản thân không
thể nói câu này với anh được, nên
quyết định ngậm miệng không nói nữa.
'Anh cứ xem đó mà làm thôi, tôi
thế nào cũng được." Diệp Tĩnh Gia nói
xong, không tiếp tục nói lý với Hoắc
Minh Dương nữa. Lần nào cô nói
chuyện với người đàn ông này cái gì
anh nói ra cũng đều có lý hết.
Cảm giác được người phụ nữ bên
cạnh có chút bất mãn, Hoắc Minh
Dương kéo kéo ống tay áo của cô nói:
"Thật ra em không cân sốt sắng như
vậy, chẳng qua cũng chỉ là một buổi
bán đấu giá mà thôi"
Cũng không trách Hoắc Minh
Dương muốn cô mang giày cao gót.
Bởi vì bây giờ khi hai người đi cạnh
nhau, dù cho cô đã mang vào chân đôi
giày cao gót mười mấy phân, cũng mới
miễn cưỡng cao đến cằm Hoắc Minh
Dương. Tại sao anh có thể cao đến thế
chứ?
Trước đây khi anh còn ngồi xe lăn,
cô cũng đã đoán ra được dáng vẻ
đứng lên của anh sẽ thế nào. Bây giờ
cũng không thể nói là giật mình được,
chẳng qua là không nghĩ tới anh cao
đến thế.
"Em đừng có liếc mắt đưa tình nhìn
tôi như thế" Hoắc Minh Dương đột
nhiên nói bên tai Diệp Tĩnh Gia, dọa
cho Diệp Tĩnh Gia khiếp sợ không thôi.
Chương 189: Tha hồ ra giá
Những lời Diệp Tĩnh Gia nói không
khác nào đang đả kích Hoắc Minh Vũ.
Diệp Tĩnh Gia nói rất đúng, vì người này
là người phụ nữ của anh ta nên không
ai được phép trêu chọc.
"Ít nói nhảm đi, bảo chị làm thế nào
thì làm thế đó đi." Hoắc Minh Vũ nói
xong cũng nghe được anh trai mình ho
lên hai tiếng. Anh ta không hiểu tại sao
vợ của anh trai mình lại có thể được
anh trai mình che chở như thế? Vậy
còn vợ của anh ta thì sao? Để mặc cho
người ta bắt nạt?
"Đình Vũ, Tô Thanh Anh thật sự
không thích hợp với cậu." Hiếm khi Diệp
Tĩnh Gia dùng loại giọng điệu này để
nói chuyện với Hoắc Minh Vũ. Cô
không muốn nhìn thấy anh ta càng lún
càng sâu, càng ngày càng đau khổ.
"Cái gì gọi là thích hợp hay không
thích hợp, nào có ai trời sinh ra đã
thích hợp chứ." Hoặc Minh Vũ lập tức
lên tiếng phản bác lời Diệp Tĩnh Gia nói.
Mỗi câu, mỗi từ anh ta nói ra
không thể nghi ngờ đều là giải vây giúp
Tô Thanh Anh. Diệp Tĩnh Gia bị anh ta
chế giễu một câu trên mặt vẫn nở nụ
cười. Cô đã biết đáp án trong lòng
Hoáắc Minh Vũ.
Đúng là người đàn ông ngồi chính
giữa có chút đăm chiêu. Làm sao
Hoắc Minh Vũ có thể biết được anh ta
khác anh ở điểm nào? Chẳng qua là do
người phụ nữ kia đã bị bệnh.
'Diệp Tĩnh Gia, chị xem một chút
lát nữa muốn cái gì thì nhanh nói với
anh tôi đi. Chị nhìn dáng vẻ của anh ấy
bây giờ mà xem, tám phần mười là chỉ
cần chị muốn cái gì anh ấy đều sẽ mua
cho chị hết” Hoắc Minh Vũ nói xong,
Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương
một cái, sao anh lại chẳng có vẻ gì
giống với mấy lời Hoắc Minh Vũ nói cả.
'Có chuyện gì thì nhanh nói đi, bây
giờ tâm trạng tôi không được tốt cho
lắm” Diệp Tĩnh Gia thật sự cảm thấy
không thoải mái, không biết đã xảy ra
chuyện gì, cô chỉ thấy có chút khổ sở
khó gọi tên.
"Sao thế? Chỗ nào không thoải
mái?" Giọng nói dịu dàng của Hoắc
Minh Dương vang lên khiến Diệp Tĩnh
Gia lập tức bị luân hãm vào trong đó.
Cô không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói chung là Hoắc Minh Dương rất có
năng lực làm cho cô trở nên không
giống bản thân cho lắm.
"Không biết, cảm thấy vẫn tốt,
không thể nói được là chỗ nào không
thoải mái." Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong,
đã nhìn thấy sắc mặt Hoắc Minh
Dương khá hơn nhiều.
Hay là lúc Diệp Tĩnh Gia cô không
hề hay biết thì bản thân cô đã bắt đầu
có chút phân lượng trong lòng Hoắc
Minh Dương.
"Anh à, anh sốt sắng vì chị ấy như
thế làm cái gì?" Nhìn thấy dáng vẻ vội
vã của Hoắc Minh Dương, trong lòng
Hoắc Minh Vũ khó tránh khỏi xuất hiện
cảm giác không thoải mái. Hiếm lắm
anh ta mới thấy Hoắc Minh Dương có
cảm giác với Diệp Tĩnh Gia như bây giờ.
"Cậu lại nói linh tinh cái gì đấy?”
Hoắc Minh Dương lập tức nên tiếng,
tránh cho Hoắc Minh Vũ tiếp tục nói
mấy lời không lên nói.
Chương 190: Chiếc nhẫn có giá trên trời
Dù sao cũng có Hoắc Minh Dương
ngôi bên cạnh trấn giữ, Diệp Tĩnh Gia
biết cô chỉ cần giơ bảng trả giá là được,
những cái khác nghĩ cũng không cần
phải nghĩ.
"Hai mươi tám tỷ." Người phụ nữ
kia cũng nhanh chóng nâng giá lên,
vừa nhìn đã thấy cô ta bày ra dáng vẻ
sẵn sàng nâng tiền theo mệnh giá tiên
triệu.
"Ba mươi năm tỷ.
Mức giá này đã là mức giá cao
nhất được đưa ra trong phiên đấu giá
ngày hôm nay. Chắc chẳng có ai nghĩ
tới giá trị của một chiếc nhẫn bình
thường có bảy tỷ lại được nâng lên con
số mấy chục tỷ như thế.
Hoắc Minh Dương cũng chả thèm
nháy mắt lấy một cái, mặc cho Diệp
Tĩnh Gia ra giá.
"Ba mươi lăm tỷ ba trăm năm mươi
triệu." Chỉ thêm có ba trăm năm mươi
triệu. Diệp Tĩnh Gia cười cười, cô không
tiếp tục ra giá nữa. Cô có muốn hay
không muốn cũng phải xem ý Hoắc
Minh Dương thế nào.
"Sao thế? Em không muốn à?'"
Hoäc Minh Dương khẽ nói bên tai Diệp
Tĩnh Gia đôi câu.
"Tôi cảm thấy quá đắt, với cái giá
này có muốn cũng không có ý nghĩa
gì. Thật ra đối với những thứ đồ này cô
cũng không quan tâm đến thế. Chẳng
qua cũng chỉ là yêu thích nhất thời thôi.
Thế nên sau một hồi trả giá, bây giờ
nhìn lên giá cả so sánh mới thấy giá đó
đã quá cao so với giá gốc rồi.
"Đừng như vậy, cứ trả đi em." Anh
nhẹ giọng khuyên nhủ cô một câu.
Không biết vì sao, anh chỉ đơn thuần
cho rằng cho dù có làm thế nào đi
chăng nữa thì vật này cũng sẽ thuộc vê
Diệp Tĩnh Gia.
"Ba mươi tám tỷ rưỡi”"
Lần trả giá này khiến cho người
phụ nữ bên cạnh trâm mặc. Hoắc Minh
Dương dung túng Diệp Tĩnh Gia là điêu
anh chưa bao giờ nghĩ tới. Một người
làm ăn như anh lại chịu đựng thâm hụt
kinh tế để mua vê một chiếc nhẫn ba
mươi tám tỷ rưỡi.
"Không cần cảm ơn tôi quá đâu."
Sau khi nâng giá, Hoắc Minh Dương
nhẹ nhàng nói bên tai Diệp Tĩnh Gia.
Trên đài giọng nói của Từ Thanh
Lam cũng vang lên ngay lúc đó: “Chúc
mừng cô gái này. Chúng ta sẽ dùng ba
mươi tám ỷ này đưa cho vùng nghèo
khó ở ngoại thành, góp phân vào công
cuộc xây dựng, kiến thiết trường học
cho học sinh ở đó. Việc đấu giá từ
thiện của cô ngày hôm nay có thể đem
đến chút cải thiện cho những đứa trẻ
vùng khó khăn ấy" Cô ta máy móc đọc
lại những lời đã được biên kịch từ
trước.
Không nghĩ tới Hoắc Minh Dương
lại bỏ ra một số tiền lớn như thế vì Diệp
Tĩnh Gia. Nhìn thấy áo khoác của Hoắc
Minh Vũ trên Diệp Tĩnh Gia, trong lòng
cô ta lại càng khó chịu.
Người phụ nữ này có bản lĩnh gì
chứ, dựa vào đâu mà cô ta có thể mê
hoặc hai người đàn ông này.
Nghĩ tới trong lòng Từ Thanh Lam
như bị vặn nhéo, càng thêm đau đớn.