Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306-310
Chương 306: Hà Vân Phi bối rối
Mặc dù Hà Vân Phi không biết mục đích của anh, nhưng cũng không bằng lòng bởi vì anh mà bận tâm như vậy.
Phải biết tính cách Hoặc Minh Dương, bình thường anh là tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào giường, hôm nay hiếm thấy muốn ngủ thêm một lát, cô không nhịn được lại đánh thức anh.
Thậm chí bắt đầu len lén suy đoán, là không phải là bởi vì là giường cô, cho nên Hoắc Minh Dương mới không muốn thức dậy, dĩ nhiên cũng không thể khiến cho Hoắc Minh Dương có bất kỳ thay đổi nào, anh đã hiểu rõ suy nghĩ của mình, cũng có mục tiêu chuyện mình nên làm.
Thậm chí bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương không phải lo lắng cô.
Nghĩ như vậy, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Minh Dương, so với cô tưởng tượng còn thân hơn không ít.
Làm xong thức ăn, cô lại đi gọi Hoắc Minh Dương một lần nữa, lần này anh ngược lại rất nhanh đã thức dậy. Thì ra như vậy là anh cố ý bắt em đi làm cơm.” Cô chợt phát hiện âm mưu Hoáắc Minh Dương, người đàn ông đáng chết này lại tính toán như vậy trêu cô.
Khiến cho cô khá buồn cười, nhưng không cười nổi.
Anh có lúc nổi tâm tính trẻ con, so với trẻ nít còn dính người hơn.
“Sao anh có thể tùy tiện thế nhỉ, vì trốn nấu cơm, không chịu rời giường?” Cô nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương chưa tỉnh ngủ, cố ý trêu chọc tức cười anh.
“Cái gì gọi là vì trốn nấu cơm không chịu rời giường, ngày hôm qua anh mệt lả em cũng không phải không biết.
Trong lời nói một cái đem Hà Vân Phi ôm trên đùi, Hà Vân Phi bị sợ kinh hô một tiếng, sau đó vỗ ngực một cái.
“Hù chết em, anh đừng ồn ào.” Anh luôn là không giải thích được như vậy, khiến cho cô không ngăn được.
“Em có thể ngoan ngoãn chút hay không, kêu to anh thành người xấu mất” Nói xong trộm hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó cô cũng cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa khác thường, hoàn toàn không ngờ trong tình huống này, anh lại xảy ra chuyện như vậy…
“Anh, đây là làm gì.” “Không có gì, chính là bỗng nhiên
rất muốn em” Anh nói chuyện mập mờ,
trong lời nói mang tình dục ý, khiến cho
Hà Vân Phi suýt nữa không ngăn được,
người đàn ông này trên người có độc,
cho dù cô kháng cự như thế nào đi
nữa, cũng kháng cự không được mị lực
người đàn ông này.
“Anh… Ăn cơm đi, đừng làm rộn”
Cô nuốt nước miếng một cái, sau
đó lui về phía sau, phát hiện căn bản
không thoát được bị anh ôm trong
ngực, hơn nữa phản ứng cơ thể còn rõ
ràng hơn một chút.
Hoắc Minh Dương cũng dùng
thanh âm trầm thấp khàn khàn mở
miệng.’Anh muốn ăn em.”
Loại tâm trạng phức tạp này khiến
cho cô xấu hổ khó chống chọi, đồng
thời, lại căn bản không tìm được lý do
cự tuyệt.
“Ừ ~” cô nuốt nước miếng một cái,
trong phòng yên tĩnh thanh âm tỏ ra vô
cùng mập mờ.
Ý thức được tiếng mình phát ra
không quá tử tế, cô vội vàng ngậm
miệng lại.’Em…” Cô cuối cùng vẫn
không cgiải thích cái gì, bởi vì sẽ không
có người nghe cô giải thích.
“Ngoan ngoãn, tách chân ra…
Xấu hổ khó chống, nếu như không
phải là xuất phát từ miệng Hoắc Minh
Dương, cô căn bản không nghĩ tới, sẽ
xảy ra trên người mình.
Sau đó cô thuận theo suy nghĩ
Hoắc Minh Dương, cho anh thấy mị lực
đặc biệt của mình…
Cơm nước xong đã là chín giờ, cô
khá lúng túng, bây giờ đi làm cũng đã
trễ rồi.
“Còn không mau đi, trễ giờ rồi.”
Thấy dáng vẻ không nóng nảy của anh,
Hà Vân Phi càng nóng nảy.
Không khí này lúng túng, cô cũng
không thoải mái.
“Em đừng loạn nữa, có chuyện gì,
ngoan ngoãn nói với anh.” Anh tựa hồ
tâm trạng rất tốt, không biết đang suy
nghĩ gì, cô cũng lười hỏi.
“Anh không biết em đang nói gì, bất
quá bây giờ anh không lo lắng nhiều
như vậy, bởi vì anh phát hiện, ở bên em,
bất kể là công việc hay làm gì, cũng rất
thoải mái.” Hoắc Minh Dương nhất định
là cố ý.
Anh vốn là nói cũng tốt, kết quả
bây giờ nói một câu như vậy.
Cái gì gọi là ở bên cô bất kể cái gì
cũng rất thoải mái.
Hung hãn trợn mắt nhìn anh một
cái, sau đó chuẩn bị đi làm, rốt cuộc
công việc vẫn quan trọng, ánh mắt
đồng nghiệp cũng quan trọng.
Chẳng qua là, đáng chết, có làm
sao cũng không che được vết hôn,
“Anh bảo em làm sao đây hả”
Anh nhìn một cái, sau đó nhàn
nhạt nói một câu.”Không sao, điều này
cũng không cần che che giấu giấu.”
Anh da mặt dày khiến cho cô than
thở không bằng, Hoắc Minh Dương
dám để lộ ra, nhưng cô không dám, “Bỏ
đi, em sai rồi, nhanh đi làm” Cầm một
cái khăn lụa choàng vào, vừa vặn che
được.
Anh cố ý, vị trí như vậy rất dễ dàng
bị phát hiện.
“Anh không được dùng ánh mắt
này nhìn em, em phát hiện, anh đều
mang loại ánh mắt này, khiến cho em
rất bất an” Anh nói như lúc nấy, khiến
cho Hà Vân Phi quay đầu lại. Trong
lòng vẫn nồng nặc bất mãn đối với anh.
Người này rõ ràng cố gắng không
để cho cô vui vẻ.”Em không biết phải
nói anh cái gì, lần sau không được lưu
manh như vậy.”
Hôm nay Tô Thanh Anh xuất viện,
đến phòng làm việc liền thấy tựa đề lớn
trên tin tức”Ôi chao, Tô Thanh Anh sao,
nhanh như vậy đã xuất viện rồi này”
Thật ra đối với Tô Thanh Anh, cô có
quá nhiều bất mãn, chỉ là không có
cách phát tiết, hiếm thấy thái độ Hoắc
Minh Dương bây giờ coi như tạm được,
cô cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm
không tốt gì đó.
Dù sao đối với anh mà nói, quả
thật đó là làm khó, tân hoan cựu ái,
anh cũng dứt không được.
“Em đã rất mệt mỏi, không biết nên
nói cô ta thế nào, nhìn dáng vẻ thật
đúng là khổ nhiều cho cô ta” Có thể
đáng thương đến mức cao nhất, cô
cũng có bản lãnh, Hà Vân Phi căn bản
khinh thường làm loại chuyện này cùng
Tô Thanh Anh, dứt khoát không muốn
quan tâm, mặc cho cô làm trò vô bổ.
“Em không cần quá lo lắng, lúc nào
em thấy tâm trạng tốt, chúng ta đi” Anh
nói lời này là trấn an Hà Vân Phi, đồng
thời trong lòng cũng đã quyết định.
Bất kể nói thế nào, bây giờ quan hệ
giữa Hà Vân Phi cùng Tô Thanh Anh,
đã tràn ngập nguy cơ, cho dù anh làm
gì, cũng không có cách nào thay đổi.
Dứt khoát cứ lựa chọn như vậy, để
tránh Hà Vân Phi hiểu lầm, anh không
muốn sinh thêm nhiều chuyện.
Anh nói một câu chưa từng nói từ
trước đến nay, “Em yên tâm đi, bất kể là
bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng không
thay đổi được địa vị em ở trong lòng
anh”
Cô cười một tiếng, tựa hồ muốn
che giấu khó chịu trong lòng.
Lời này quả thật làm cho trong
lòng cô dễ chịu hơn không ít, nhưng
mà không tránh khỏi cô lo âu bây giờ
cùng tương lai, không nói gì khác, chỉ là
biểu hiện bây giờ của Hoắc Minh
Dương, còn có biểu hiện của người đàn
bà kia, nếu không có khác thường mới
khiến cho cô cảm thấy tốt hơn.
“Em cảm thấy Tô Thanh Anh hận
em là có nguyên nhân, nhưng em
không cảm thấy em làm gì không
đúng.’ Cô trước đây cũng không oán
hận Tô Thanh Anh như vậy.
Đều là do cô ta càng ngày càng
quá đáng, từng bước một ép cô.
“Đều là anh sai, không chăm sóc
kỹ em” Anh ngược lại rất quan tâm Hà
Vân Phi, bất kể nói thế nào, bây giờ anh
đối với Hà Vân Phi đều phải có trác
nhiệm.
“Không có, tại sao lại vì người đàn
bà khác nói xin lỗi em?” Cô nói giọng
gây sự, không kiêng nể Hoắc Minh
Dương.
Hành động của người đàn ông này
bây giờ, giống như là nói cho cô, đừng
tùy tùy tiện tiện đem trách nhiệm dồn
lên người Tô Thanh Anh, bảo vệ cô ta
khiến cho cô không mấy vui vẻ, nhưng
lòng cũng biết rõ, rõ ràng tính khí người
đàn ông này, có thể nhượng bộ như
vậy, đã chứng minh rất yêu cô.
“Ngoan ngoãn, chớ suy nghĩ nhiều
như vậy, chúng ta ngày mai sẽ đi.”
Thật giống như trải qua chuyện hồi
sáng, Hoắc Minh Dương đối với cô tự
nhiên hơn, cuộc sống như thế khiến
cho cô dần dần quên mình là Diệp Tĩnh
Gia.
Giống như cô chính là Hà Vân Phi,
chưa từng cùng Hoắc Minh Dương trải
qua bất kỳ chuyện gì.
Ba giờ chiều, Đại Bảo được bảo vệ
đưa đến công ty, thấy được Đại Bảo,
dọa Hà Vân Phi giật mình, “Sao anh lại
đón con tới nơi này.”
Vừa nói xong, cô liền nghĩ đến, bởi
vì chuyện này, bây giờ nếu Đại Bảo trở
về nhà họ Hoắc, nói không chừng sẽ
phải chịu thái độ không quá hữu hảo
của mẹ Hoắc, chẳng qua là không biết
ngày hôm qua Đại Bảo ở đâuNgày
hôm qua anh để con ở đâu vậy?”
Chuyện cô đương nhiên phải hỏi,
đứa trẻ vốn chính là ruột thịt của Hoắc
Minh Dương, hỏi người khác không hợp
lý
“Anh không biết, bất quá thấy em lo
lắng như vậy, anh cảm thấy không
uổng công đưa thằng bé về” Anh cười
một tiếng, rất hài lòng với đứa trẻ, cũng
vô cùng vui vẻ vì có thể làm cho Hà
Vân Phi cao hứng.
Cô dứt khoát không lo lắng vấn đề
tức cười như vậy, chuyên tâm chăm
sóc Đại Bảo.
Phải biết bình thường cô cho dù
bận rộn, cũng sẽ không bỏ lại Đại Bảo
một mình, bây giờ bởi vì Hoắc Minh
Dương, ba lần bốn lượt làm trái nguyên
tắc.
“Em không biết nên nói anh cái gì
tốt, dù sao anh như bây giờ, em không
còn gì để nói” Cô không muốn nói,
chẳng qua là trong lòng nghĩ phải làm
sao mới phải, có vài thứ trong lúc lơ
đãng đã trở nên hết sức bình thường.
Hoắc Minh Dương không nói gì, ôm
Đại Bảo sau đó ân cần vuốt ve thằng
bé, giống như là có rất nhiều tò mò đối
với Đại Bảo, “Anh biết nên nói cái gì cho
phải, cũng biết không nên nói gì, cho
nên em không cần suy nghĩ nhiều như
vậy có được hay không. Chỉ cần ở bên
cạnh anh, hết thảy anh cũng sẽ sắp
xếp thỏa đáng”
Đây là một lời thề trân quý nhất
của người đàn ông, cô nghe cảm động,
trong lòng đương nhiên thừa nhận tình
yêu của Hoắc Minh Dương đối với cô.
Không thể nghi ngờ.
“Ngay trước mặt đứa bé anh đừng
nói bậy bạ, không có chuyện gì nữa,
anh mau đi làm việc đi.” Cô bắt đầu
thúc giục công việc của Hoắc Minh
Dương, con mình trông chừng thật kỹ
Đại Bảo, kiểm tra bé có khó chịu chỗ
nào hay không, có thấy không vui vẻ ở
đâu không.
Bây giờ toàn bộ tinh lực của cô đều
đặt vào đứa trẻ, từ sau khi Đại Bảo đi
tới nơi này, Hoắc Minh Dương có oán
niệm sâu đậm.
Cảm giác cô cũng không có nhìn
anh lâu hơn một cái.
Điều này làm cho anh không quá
cao hứng, nhưng mà anh lại không có
cách nào tranh giành cùng một đứa bé,
vì vậy bắt đầu buồn buồn không vui.
Chương 307: Gửi gắm Đại Bảo
Đến giờ tan tầm, Hà Vân Phi muốn mang đứa trẻ về nhà, lúc này mới phát hiện Hoắc Minh Dương đang mặt đầy buồn bực nhìn cô, “Thế nào?” “Mới nhớ đến anh à? Về nhà đi” Không biết anh nổi giận, ở đây mất hứng, Hà Vân Phi căn bản không có biện pháp, cũng không biết phải làm sao mới có thể xử lý xong quan hệ vi diệu giữa cô cùng Hoắc Minh Dương bây giờ.
Luôn cảm giác người đàn ông đó vô tình hay cố ý, luôn là nói lời kỳ quái, khiến cho cô mờ mịt không rõ.
Càng không biết phải làm sao mới có thể làm cho Hà Vân Phi trở nên giống như trong tưởng tượng của anh.
“Không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao em thấy gì cần làm thì làm đi, em muốn cái gì, thì dứt khoát cái đó ” Hoắc Minh Dương yêu cầu rất thấp đối với cô, thấp đến nỗi chỉ cân Hà Vân Phi bằng lòng quan tâm anh, cũng tốt quá rôi, nhưng mà hết lần này tới lân khác điều này thật xa xỉ.
Hà Vân Phi căn bản không biết tại sao anh lại tức giận không giải thích được, dứt khoát không để ý đến anh nữa, dứt khoát làm cho xong chuyện mình nên làm, cũng không cần suy nghĩ nhiêu như vậy.
“Em cũng không biết nên nói gì nữa, rõ ràng cái gì cũng không làm, làm sao lại có cảm giác giống như là em làm sai vậy.
Cô oán trách một câu, bế đứa trẻ định đi, mới vừa đi xuống lầu liên thấy Hoắc Minh Dương đi cùng cô, “Anh vẫn chưa về nhà sao, đi theo em làm gì.
Nói thật, trong lòng cô không phải rất hoan nghênh Hoáắc Minh Dương đi theo cô, luôn cảm giác người đàn ông này không có ý tốt.
Nhưng cô giống như không có biện pháp gì khiến cho Hoắc Minh Dương nghe lời mà trở vê nhà mình, ngày mai bọn họ phải ra nước ngoài nữa đấy.
Cũng không có nhiều thời gian để thảo luận chuyện ra nước ngoài này rốt cuộc có lợi hay không, hiểu biết của Hà Vân Phi đối với Hoắc Minh Dương, là có thể đoán được anh là tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Hà Vân Phi đi như vậy.
Cũng may bây giờ người công ty đại khái cũng biết quan hệ hai người bọn họ, còn vê phần cô, ở công ty không tỏ ra lúng túng, nếu không cũng không biết phải thế nào đối mặt người đàn ông này.
Bao nhiêu tính tốt của cô đều dùng để đối xử với Hoắc Minh Dương, không biết mình nghĩ như thế nào, lại bắt đầu cảm khái ở bên cạnh anh có được bao nhiêu hạnh phúc cùng bao nhiêu mất mát.
Anh đưa cô rời đi, mỗi một bước đi đều cảm giác lòng đang rỉ máu, biết rất rõ ràng mình mong muốn cái gì, nhưng không có cách nào lấy được.
Nói không cảm động là giả, một người đàn ông giống như Hoäc Minh Dương, có thể vì cô mà nhượng bộ đã là rất không dễ, cô căn bản không cần nhiều hơn.
Chỉ cân suy nghĩ đơn giản mìnhnên làm gì bây giờ, thậm chí cũng không cần cân nhắc những thứ khác.
Đại khái suy nghĩ Hoắc Minh Dương cùng cô giống nhau, cho nên đến bây giờ cô cũng không nhìn thấy mặt khác của Hoắc Minh Dương, mỗi lần biểu hiện ra cho cô, đều là Hoắc Minh Dương không giống với Diệp Tĩnh Gia biết trước kia.
“Anh thay đổi thật nhiều.” Cô bật thốt lên, nói xong cũng khá là hối hận, rất sợ Hoắc Minh Dương hoài nghỉ, nhưng nghĩ có thể là mình quá lo lắng, giống như là người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, tuyệt đối không thể nào có bất kỳ suy nghĩ gì đối với cô.
“Anh luôn cảm thấy bất kể anh tự nhủ sau này sẽ đối xử tệ với em làm sao, hoặc là không nên đối tốt với em như vậy, anh cũng không làm được.” Đối mặt vấn đề của Hà Vân Phị, anh nghĩ một đằng đáp một nẻo, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình tốt tính, nhiều năm qua chưa bao giờ biểu hiện tính khí tốt như vậy, cũng chưa từng tùy tiện tha thứ một người, càng không nghĩ tới sẽ chấp nhận một người đàn bà có con nhỏ.
Nhưng hết thảy những điều này vì Hà Vân Phi, cái gì anh cũng làm, hơn nữa cam tâm tình nguyện làm.
“Chú đẹp trai, sao chú lại vừa ý mẹ cháu.” Đại Bảo bỗng nhiên hỏi một câu, hôm nay ở trong nhà trẻ, cô cũng hỏi như vậy.
Bé trở về đem những lời này hỏi một lần, trong lòng rất là tò mò.
Lời này khiến cho Hà Vân Phi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ lời này lại từ miệng đứa bé, “Con nói cái gì vậy.” “Cô nói mẹ đẹp, ba đẹp trai.” Đại Bảo không có nói gì không tốt đối với Hà Vân Phi, bé mặc dù nhỏ, nhưng biết có những lời có thể nói có những lời không thể nói.
Bé sợ mẹ nổi giận, căn bản không dám nói gì khác.
“Đúng, chú thích mẹ con đẹp. Nói xong Hoắc Minh Dương cười, tiếng cười kia dường như tố cáo anh đang đùa giốn.
Dĩ nhiên điều này cũng không thể cản trở Hà Vân Phi có bất kỳ thay đổi nào, anh trong lòng đã có cân nhắc, bất kể là chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ trong lòng cô, thậm chí không thể thay đổi hết thảy những gì cô theo đuổi.
“Tôi thật không biết nên nói hai người cái gì được rồi, Đại Bảo sau này không được nói bậy bạ.” Cô dạy dỗ đứa trẻ, phát tiết bực dọc lên người thằng nhóc, nếu đổi lại là Hoắc Minh Dương, cô cũng không dám nói một câu.
Nghĩ tới Đại Bảo vì sao lại nói ra như vậy, đương nhiên cô giáo cũng nói vài thứ không nên nói ở sau lưng.
Cô không biết nên làm cái gì, giải thích, cũng không có ai nghe, còn không bằng yên lặng.
“Chúng tôi đưa thằng bé cùng đi chơi à?” Đại Bảo còn nhỏ, mang theo bên cạnh hay không mang cũng không yên tâm, cô không bỏ được đứa trẻ, cũng không bằng lòng để anh áy náy.
“Dĩ nhiên mang cùng đi, anh sợ em không yên tâm” Anh rất ân cần nói, bất kể như thế nào, anh đều lo lắng cho đứa trẻ, nhưng lo lắng hơn là tình trạng của Hà Vân Phi, luôn cảm giác cô gần đây không yên lòng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mang theo chắc là không thể thoải mái rồi” Cô muốn cùng Hoắc Minh Dương có một kỳ nghỉ viên mãn, không muốn mang đứa trẻ theo.
“Vậy thì không mang theo, chúng ta †ìm một người gởi gắm con rồi đi” Nói xong đầu xe Hoắc Minh Dương chuyển một cái, đi tới chỗ ở của Lữ Hoàng Trung.
Ấn chuông cửa một cái, cửa mở ra từ bên trong, Lữ Hoàng Trung mới vừa tắm xong, để nguyên áo choàng tắm ra mở cửa, Hà Vân Phi đi vào một cách tự nhiên, cũng không bởi vì anh mặc áo choàng tắm mà lúng túng, càng giống như đã thành thói quen, cô căn bản không để ý những thứ này.
“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, em đến nhà một người đàn ông, mà lại tự nhiên như vậy sao?” Hoắc Minh Dương rõ ràng là không tin vào mắt mình, không ngờ Hà Vân Phi lại chẳng biết xấu hổ nhìn một người đàn ông như vậy.
Cô ngược lại không để ý chút nào, còn Hoắc Minh Dương mặt đầy lúng túng-Anh không biết nên nói gì nữa, nhìn dáng vẻ em bây giờ, anh thật hoài nghi em và Lữ Hoàng Trung chơi với nhau lâu như vậy rốt cuộc… Anh bỏ lửng, Hà Vân Phi cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu được ý trong lời nói của anh.
Nhiều năm qua quan hệ với Lữ Hoàng Trung không có gì quá thân thiết như vậy, nhưng hoàn toàn không coi là hời hợt, vô cùng tốt đẹp, “Anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Lữ Hoàng Trung bưng trà ra, anh ngược lại thật bất ngờ hôm nay Hoắc Minh Dương sẽ đến, Đại Bảo đến gần Lữ Hoàng Trung muốn anh ôm một cái.
Như vậy quả thực khiến cho Hoắc Minh Dương hâm mộ, Đại Bảo mặc dù nhìn rất thích Hoắc Minh Dương, nhưng từ đầu đến cuối không thân thiết bằng Lữ Hoàng Trung.
Cô cảm thấy đây là nhân chỉ thường tình, đổi lại là người khác, đương nhiên cũng sẽ thân cận Lữ Hoàng Trung, mà không phải là Hoắc Minh Dương.
“Thật ra tôi hôm nay tìm cậu là có chuyện nhờ” Hoắc Minh Dương trực tiếp giải thích ngắn gọn, anh nhìn ra Hà Vân Phi không muốn đưa Đại Bảo cùng đi, đem con để ở đâu anh cũng không yên tâm, còn không bằng đi theo Lữ Hoàng Trung.
“Hai người muốn làm gì?” Anh quan tâm tới Hà Vân Phi, bất kể Hà Vân Phi đi đâu, anh cũng phải biết.
“Anh nói muốn đưa tôi ra ngoài tránh xì căng đan, giải sầu” Đối với Lữ Hoàng Trung cô không có bất kỳ giấu giếm nào, có sao nói vậy, trực tiếp thẳng thắn cùng anh.
Lữ Hoàng Trung gật đầu một cái, “Đứa trẻ có thể gửi chỗ tôi, nhưng cậu phải chăm sóc Vân Phi kỹ lưỡng.” Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Hà Vân Phi đi du lịch, có suy nghĩ muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi cũng tốt.
Chẳng qua là, không muốn theo Hoắc Minh Dương cùng đi.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lữ Hoàng Trung, sợ gặp biểu cảm thất vọng của Lữ Hoàng Trung.
Mình giống như làm chuyện phản bội anh, nếu như không phải có Lữ Hoàng Trung, bây giờ nói không chừng cô sớm đã chết, đừng nói cái gì có hay không.
“Đi cùng tôi, cậu còn phải lo lắng sao? Yên tâm đi, tôi biết chăm sóc cô ấy” trong lòng Hoắc Minh Dương thật cao hứng, không có nguyên nhân, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình đối với Hà Vân Phi vẫn có tác dụng, rất nhiều lời không có cách nào nói rõ ràng, bất quá có thể thấy rất rõ ràng là, bất kể cô làm gì, Hoắc Minh Dương đều ủng hộ cô, Lữ Hoàng Trung cũng ủng hộ cô.
Ngoại trừ thỏa mãn, càng nhiều hơn chính là áy náy.
Không có cách nào để một đáp án cho nhiều hơn một người, cô đã rất mệt mỏi, rất cực khổ, muốn không lo lắng nhiều như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, cô không đành lòng đem tất cả áp lực đều đè lên anh” Tôi…
Anh gần đây cũng không quá thuận lợi, nếu không, tôi mang Đại Bảo cùng đi thôi” Nhìn dáng vẻ Lữ Hoàng Trung suy tính, cô biết tám phần anh khá là khó xử.
“Không phải, tôi sợ đứa trẻ không thích ứng được, sẽ nhớ mẹ thôi.” Đổi lại là anh cũng sẽ nhớ mẹ, huống chi là đứa trẻ, anh đã biết phải đối xử với đứa trẻ thế nào, cũng biết phải nói rõ ràng cùng Diệp Tĩnh Gia thế nào.
Nhưng mà không đành lòng.
Có Hoắc Minh Dương ở đây, cô đã rất kiềm chế mình, nếu như ngay cả anh cũng ép cô, vậy chắc là cô sẽ càng khó chịu hơn.
Dứt khoát đáp ứng, nhưng đối với Đại Bảo lại không công bình cho lắm.
“Con muốn ở với ba Lữ” Đại Bảo nhóc con cũng lớn có suy nghĩ, muốn để mẹ cùng chú đẹp trai ở riêng tư với nhau, mình không làm kỳ đà cản mũi.
Nghe thấy lời Đại Bảo, mấy người cũng cười một tiếng, đứa trẻ rất hiểu chuyện.”Con không nhớ mẹ sao?” “Nhớ ba Lữ thôi.” Nói xong vội vàng hung hăng ôm cổ Lữ Hoàng Trung, hình như là hận không thể ngoan ngoãn nghe lời Lữ Hoàng Trung, cũng không nghe lời người khác.
Nhìn dáng vẻ đứa bé, cô cũng không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở.
“Con làm sao đáng ghét như vậy hả” Cô thật sự cảm thấy đứa trẻ hơi bị đáng ghét, dù sao chuyện có hay không, cũng không biết nên nói như thế nào mới phải “Mẹ bó tay con, luôn cảm thấy nói gì đều vô dụng.” Bình tâm mà nói, bất kể cô nghĩ cái gì, đều không thể thay đổi một số thứ.
Tối thiểu, bất kể xảy ra chuyện gì, Lữ Hoàng Trung đều là hậu phương bền vững nhất của cô, nhìn Lữ Hoàng Trung, sau đó áy náy quay đầu lại, không dám đối mặt với anh”Vậy phiền anh trông thằng bé giúp vậy: Lữ Hoàng Trung đối xử với Đại Bảo không có chỗ nào chê.
Cô yên tâm hơn nhiều so với bất cứ ai, “Nếu không có anh, vậy tôi cũng không đi được.” Nói không cảm động là giả, anh cứ cho như vậy, còn mình chỉ có nhận, căn bản không xứng với Lữ Hoàng Trung.
Nhưng hết thảy những điều này lại không có cách nào, không ai muốn cuối cùng sẽ biến thành như vậy, chỉ có mình biết, “Tôi thật rất cảm ơn anh, nếu như không phải là có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải.” Nói không cảm động là giả, Hoắc Minh Dương vô tư cho đi, khiến cho cô cảm thấy áp lực, cũng biết mình làm những gì, cũng không có thể có được câu trả lời mình hài lòng, ngược lại là dần dần khiến cho mình lâm sâu vào vòng xoáy không thể thoát ra.
Hoắc Minh Dương cho cô yêu thương cùng chăm sóc, giống như là một vòng xoáy to lớn, hung hãn hút cô vào.
Khiến cho cô dần dần lạc trôi bên trong, căn bản không tìm được phương hướng, mà anh vừa lúc đó chủ động đi ra dẫn đường cho cô.
So với Lữ Hoàng Trung, Hoắc Minh Dương không biết thấp bao nhiêu lần.
Chương 308: Đều là quan tâm
“Mẹ, hai người còn chưa đi sao?” Đại Bảo bắt đầu đuổi người, bé không muốn Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi ở đây, không biết là nguyên nhân gì, luôn cảm giác ba người bọn họ ở cùng nhau, bầu không khí không được tốt.
Bé có hai người ba, những bạn nhỏ khác chỉ có một ba.
Điều này nói rõ ba người không thể cùng ở bên nhau.
Hà Vân Phi muốn đi, nhưng khổ nổi không nỡ xa Đại Bảo, bây giờ ngay cả Đại Bảo cũng chủ động đuổi cô đi, thì thật là lưu luyến cũng không có.’Sao còn lại đuổi mẹ đi như vậy, hử? Mẹ đối với con không tốt chỗ nào.” Đại Bảo không nói gì, cũng không tỏ ra hài lòng, “Con không có ý đó.’ Bé vội vàng biện giải cho mình, luôn có cảm giác bất kể như thế nào, cũng không có cách nào khiến cho mẹ trở thành dáng vẻ mình muốn, hình như cô thay đổi biện pháp làm khó chính mình, không biết nên làm như thể nào mới phải.
“Mẹ hết ý kiến với con, nhìn con đuổi mẹ đi như vậy, mẹ buồn quá đi mất” Hà Vân Phi nói xong, liên bị Hoắc Minh Dương kéo tay dẫn đi.
“Em buồn cái gì, thằng bé muốn em đi ra ngoài chơi, vậy mà em lại buôn.” Không biết cô khổ sở cái gì, luôn cảm giác cô khổ sở không giải thích được.
Anh không hề cảm giác Lữ Hoàng Trung có bất kỳ uy hiếp nào đối với anh, ít nhất mức độ thân quen của Hà Vân Phi đối với Lữ Hoàng Trung, còn có một chút ăn ý khác, so với anh nhiêu nhiều hơn rất nhiều.
“Em và Lữ Hoàng Trung, rốt cuộc quan hệ tốt thế nào” Lái xe vẫn không nhịn được hỏi.
Thấy anh không giải thích được, Hà Vân Phi không biết đây là ý gì, “Anh muốn nói gì cứ nói đi, lòng vòng làm gì” Giọng anh nói chuyện, khiến cho cô khó hiểu không nhịn được, “Giữa chúng ta có bất tín nhiệm không?” Nói tín nhiệm, cô chỉ thấy trong mắt người kia là nửa tin nửa ngờ.
Thái độ này hình như là cô không nên không nghe lời như vậy.
Hết lần này tới lần khác cô chính là một người nóng nảy, đối với bất mãn cũng cũng cần phát tiết cùng biểu đạt” Tại sao anh có thể hiểu lâm em cùng Lữ Hoàng Trung, nếu như bọn em có cái gì, đến phiên anh xuất hiện sao?” Đây quả thực là bất chấp lý lẽ, điều này đàn ông đã khiến cho cô không nhịn được.
“Em nói gì anh không biết, nhưng em khiến cho anh khó chịu là thật” dáng vẻ anh bây giờ, khiến cho Hà Vân Phi khá tức giận, càng không biết nên nói cái gì cho phải, luôn cảm giác mình là đã làm sai điều gì, mới có thể khiến cho Hoắc Minh Dương giống như bây giờ, hình như là mình đã làm sai điều gì:Anh này, không ngờ lại có tính gia trưởng như vậy, anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên đầu em chứ.” “Có phải quá dung túng em hay không.” Hoắc Minh Dương mở miệng, trong giọng nói rất không vui.
Điều này làm cho Hà Vân Phi sợ hết hồn, luôn cảm giác có g
m không muốn nói chuyện với anh, anh không nói phải trái” Đưa cô về đến nhà, Hoắc Minh Dương đi theo cô lên lầu, không trở về Nhà họ Hoắc.
Cô cũng lười phản ứng anh, sau khi ồn ào trên xe hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, cho tới bây giờ cô chưa từng cùng Lữ Hoàng Trung chiến tranh lạnh, không biết chiến tranh lạnh rốt cuộc là cái gì, nhưng cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, chỉ cần ba câu chín điều bắt đầu chiến tranh lạnh.
Tính khí người đàn ông này quá tệ khiến cho cô không đỡ được, đồng thời lại có những thứ, cô có nhịn làm sao cũng không nhịn được.
Cô một mình trở về phòng, nhanh chóng dọn dẹp nghỉ ngơi, không muốn cùng người đàn ông này dây dưa vớ vẩn, một mình nằm ở trên giường ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ chuyện ngày hôm nay, mình rốt cuộc có làm đúng hay không, hay sai ở chỗ nào, thật giống như hết thảy cũng không như ý như cô nghĩ.
Không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng luôn cảm giác mình cho dù không nói gì, cũng không hạnh phúc dễ dàng như vậy.
Cô bây giờ, tâm trạng giống như là một triệu con bò đang kéo rần rần qua đầu.
Bắt đầu hối hận ngày mai sẽ cùng người đàn ông này đi ra ngoài chơi.
Cô giống như một người đàn bà thông thường, muốn cùng người yêu đi ra ngoài chơi, kết quả trên đường xảy ra biến cố, cho nên hết thảy cũng không có những thứ tốt đẹp vốn trong tưởng tượng.
“Em còn đang tức giận sao?” Ngay lúc này Hoắc Minh Dương bỗng nhiên gõ cửa một cái.
Cô phản xạ ngồi dậy, tâm trạng khá kích động, vốn cho rằng anh sẽ không dễ dàng tới cúi đầu nhận sai như vậy. Anh có chuyện gì không?” Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng cô vẫn đè nén lòng mình, sau đó tự nhiên nói một câu.
“Em đừng nóng giận, anh đưa ra đi xem phim có được hay không?” Đây là lần đầu tiên anh dỗ người, cũng là kỹ năng mới vừa học, không muốn biết làm sao đi dỗ Hà Vân Phi, người đàn bà kia mềm không ăn, mình nói cái gì đều vô dụng, chỉ có thể dùng biện pháp này để an ủi.
Cô biết nói xin lỗi đối với Hoắc Minh Dương mà nói là chuyện khó khăn biết bao, nếu anh chủ động lấy lòng, mình cũng không có lý do không xuống thang không chịu tha thứ.
“Nếu em không có hứng thú, vậy anh chỉ có thể xem một mình” Anh nói xong còn thở dài một cái, làm bộ, kỹ thuật diễn vụng về, nhưng Hà Vân Phi vẫn cam tâm tình nguyện mắc lừa.
“Được rồi, em miễn cưỡng tha thứ anh một lần” Cô nhân từ nói.
Còn không quên tỏ ra mình cao ngạo, “Chỉ cho phép một lần, lần sau không được phá lệ.” Sau này không được cùng cô chiến tranh như vậy, trong lòng cô sẽ không thoải mái, sẽ nghĩ bậy.
Những thứ này Hà Vân Phi có thể cũng không biết.
Bên trong nhà, bầu không khí khá là mập mờ, Hoắc Minh Dương không chớp nhìn cô, mặt Hà Vân Phi lập tức đỏ lên, nghĩ đến chuyện hồi sáng, trong lòng lại rục rịch “Em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm.” “Ừ”” Anh đáp ứng một tiếng, nhưng không có ý muốn đi, điều này làm cho Hà Vân Phi khá là lúng túng, “Anh nên đi ra ngoài.” Cô vội vàng nói với Hoắc Minh Dương. Luôn cảm giác người đàn ông này đã hoàn toàn không chịu cô khống chế, điều này làm cho cô cảm thấy làm khó anh.
“Được rồi, em đừng có suy nghĩ nhiều như vậy có được hay không” Anh sờ đầu cô một cái, cảm giác được cô suy nghĩ bậy bạ, vội vàng nói một câu.
Nghe thấy lời anh, Hà Vân Phi không vui nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nói gì cùng Hoắc Minh Dương, Người đàn ông này rõ ràng cố ý.
“Em chuẩn bị xong phòng cho anh rồi, anh qua bên cạnh ngủ đi.” Cô nói xong, Hoắc Minh Dương không nói thêm gì nữa, tựa hồ là đang suy nghĩ vấn đề gì, cô cũng không đi theo, mặc Hoắc Minh Dương nghĩ cái gì.
“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng anh có cảm giác, nếu như không nói rõ ràng với em, sợ rằng em sẽ nghĩ bậy.” Anh nói xong, mập mờ nhìn Hà Vân Phi, lời nói bộc lộ ra, “Anh đã quyết định xong, chúng ta đến nơi thì kết hôn” Nhắc tới hai chữ kết hôn, Hà Vân Phi cảm thấy nặng nề, cô rất sợ hai chữ này.
Sợ hơn cả sợ Hoắc Minh Dương, anh luôn có biện pháp khiến cho cô không biết nên làm như thế nào mới phải.
Trong lòng lo âu cũng không tránh được ánh mắt Hoắc Minh Dương’Sao thế, tâm trạng không tốt sao?” Lúc anh nói chuyện, có thể cảm thấy Hà Vân Phi né tránh, cô khá là sợ hãi.
“Sao hả? Em không kết hôn cùng anh, muốn quất ngựa truy phong sao?” Anh trả đũa, thật giống như người thua thiệt là anh.
Trước kia anh tuyệt đối không làm được như vậy nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời đùa bốn vô lại đến thế, khiến cho Hà Vân Phi ít nhiều bất ngờ.
“Anh đừng nói lung lung” Cô vội vàng bắt anh im miệng, nói những điều này khiến cho cô biết nên làm sao trả lời.
Anh dứt khoát tắt đèn, sau đó nhờ ánh sáng đèn ngủ lên giường, tim cô đập thình thịch, luôn cảm thấy trong lòng không quá thực tế.
“Anh… Đã ngủ chưa?” Cô gọi anh một tiếng, cũng không được đáp lại, người đàn ông này đã lấy được thứ anh mong muốn, đối với thứ khác không có bao nhiêu hứng thú.
Cô dứt khoát cũng không ép bản thân, dứt khoát không nghĩ chuyện mình cảm thấy không thú vị, cô cũng cảm thấy nhàm chán.
“Em không biết nên nói anh thế nào, tóm lại dáng vẻ anh bây giờ, khiến cho em khá khó xử” Cô nói xong, trong lòng không quá thoải mái, “Thật ra thì anh có rất nhiều chỗ em không hài lòng, hy vọng sau này có thể biểu hiện tốt, tự sửa đổi” Hà Vân Phi ngủ không yên giấc, cuối cùng cùng Hoắc Minh Dương ra lệnh cho cô ngủ, nghe thấy lời cô, Hoắc Minh Dương cảm thấy không giải thích được, không biết cô làm sao bỗng nhiên lại nghĩ vấn đề này.’Em rảnh lắm sao? Luôn suy nghĩ về những điều đó làm gì” “Không phải, kết hôn không phải chuyện nhỏ, em không thể tùy tiện như vậy.’ Cô không thể tùy tiện kết hôn, rất sợ sau này không hạnh phúc.
Hoắc Minh Dương cũng không làm khó dễ cô, tùy cô muốn thế nào cũng được.
Hà Vân Phi hoàn toàn không có tâm tư gì khác, đơn thuần cảm thấy Hoắc Minh Dương muốn thế nào thì được thế đó, nhưng cô cũng phải có mục tiêu cùng động lực của mình.
“Em không biết nên nói cái gì, tóm lại có những thứ, bất kể em có nói hay không, cũng không có cách nào thay đổi, trở thành sự thật” Cô mất mát, luôn cảm giác mình hình như đã làm sai điều gì, nhưng vừa không có phương pháp gì tốt, có thể sắp xếp thỏa đáng chuyện mình.
“Không nghĩ nữa, ngủ.’ Biết cô cả ngày suy nghĩ bậy bạ, Hoắc Minh Dương dứt khoát nắm tay cô, sau đó cầm thật chặt ở trong tay. Có chuyện gì chờ chúng ta ra nước ngoài nói gì thì nói.” Không muốn cô cả ngày suy nghĩ bậy bạ, càng nóng lòng muốn bảo vệ cô, mang cô rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất.
Hoắc Minh Dương trợn tròn mắt, hai con ngươi không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Hà Vân Phi căn bản cũng không cố ky nhiều như vậy, càng nhiều hơn chính là đang suy nghĩ có nên nói cho anh biết chuyện cô là Diệp Tĩnh Gia hay không.
Suy nghĩ đến đứa trẻ, cô đều sợ, cũng không chắc chắn tính khí Hoắc Minh Dương, nghĩ đến thái độ Hoắc Minh Dương năm đó đối với cô, cô sợ tái diễn một lần nữa.
Hoắc Minh Dương không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô cũng không có cách nào thẳng thắn với Hoắc Minh Dương.
Hai người giằng co không nghỉ, cô cảm thấy mình tốt nhất nên rời đi, nhưng mà ngay lúc này, Tô Thanh Anh xuất viện.
Không biết cô ta có ý gì, nhưng tóm lại không phải tin tức tốt, hai ngày nay Hoắc Minh Dương ngay cả điện thoại Nhà họ Hoắc cũng không nhận, cô không tin bà Hoắc sẽ mặc cho chuyện này phát triển, huống gì không ra tay với cô.
Làm gì được, căn bản không có biện pháp nào, Hoắc Minh Dương một mực ở bên cạnh cô như vậy, căn bản chuyện gì cô cũng không làm được.
“Anh đã ngủ chưa?” Cô mở miệng hỏi một tiếng.
“Vẫn chưa, em chớ nghĩ bậy, nghỉ ngơi sớm đi” Anh nhắm hai mắt lại, không muốn nói chuyện gì cùng Hà Vân Phi, luôn cảm giác lời cô nói ra, có thể khiến cho anh không vui.
Quả nhiên Hà Vân Phi ngậm miệng, cô cũng cảm thấy mình tám phần sẽ nói ra chuyện khiến cho Hoắc Minh Dương mất hứng.
“Anh đưa em đi nơi đó, chính là vì kết hôn sao?” Cô mở miệng nói, không muốn để cho chuyện kết hôn trói buộc mình, biết rõ mình cùng Hoắc Minh Dương không nhất định có kết quả, mà vẫn cố chấp cùng anh ràng buộc bên nhau, là không có lý trí.
“Dĩ nhiên không phải, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, nhưng bây giờ anh không định nói.” Anh nói xong cũng xoay qua chỗ khác, không để ý tới Hà Vân Phi, làm cho cô không biết nên nói cái gì cho phải, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh đã hoàn toàn thay đổi thái độ “Anh có chuyện gì thì cứ nói đi” Cô cảm thấy không giải thích được.
Chương 309: Yêu là tác thành
Không biết nên nói cái gì cho phải, có những thứ, từ từ khiến cho cô có thể nắm trong tay, rất khó tưởng tượng Hoặc Minh Dương rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm cho cô dễ dàng từ bỏ tất cả mình chuyện nên làm, dứt khoát lưu lại bên anh, bây giờ anh không vui, mình cũng không vui theo “Có phải anh rất thích bát nạt em không.” “Không có, em đừng có nghĩ bậy bạ. Hoắc Minh Dương không biết nên nói cái gì cho phải, cô mắc chứng hoang tưởng bị hại à, luôn lo lắng mình bị tổn thương.”Trước kia em gặp cú sốc gì hả?” Lời Hoắc Minh Dương, khiến cho cô nhớ lại vụ hỏa hoạn, cháy rất lớn, khiến cho cô không thể ngăn được, một lát sau vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Cô ngồi dậy.
“Sao vậy? Em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết” Hoắc Minh Dương biết có một số việc không phải muốn nói thẳng là nói được.
“Không có chuyện gì, ngủ đi.” Cô vừa nằm xuống, vốn là hai người ngủ hai bên, bây giờ lại quay mặt vào với nhau, cũng không ai biết rốt cuộc là điều gì khiến cho hai người trở nên vừa khẩn trương lại thân mật như vậy.
Ban đêm, Hà Vân Phi lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, xuống giường, nhìn Hoắc Minh Dương ngủ say, nhẹ nhàng vào phòng vệ sinh.
Rửa mặt, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Lữ Hoàng Trung.
Cũng không lâu lắm điện thoại được nhận, anh bị điện thoại đánh thức, nhưng không có gì tức giận, Làm sao trễ như vậy gọi gọi, Đại Bảo cũng ngủ.
“Khoảng thời gian này Đại Bảo phải nhờ anh trông nom, xin lỗi, gây thêm phiên toái cho anh” trong giọng nói cô hơi có vẻ xin lỗi, luôn cảm giác mình đối với Lữ Hoàng Trung quá tệ hại.
“Không có chuyện gì, để thằng bé cho anh em cũng yên tâm, anh cũng yên tâm. Người khác cũng không đáng tin bằng anh, anh cũng không yên tâm giao Đại Bảo cho người khác.
“Cám ơn anh, tôi thật sự hết cách, cứ cứng đầu như vậy, anh mắng tôi đi.
cảm giác mình thật có lỗi với Lữ Hoàng Trung, nhưng hoàn toàn không có cách nào, cô cũng không có phương pháp nắm bắt Hoắc Minh Dương, chỉ có thể mặc cho anh quyết định, mình ngoan ngoãn làm theo.
Lữ Hoàng Trung biết cô làm khó mình, trong lòng không đành lòng chỉ trích cô, chỉ có thể thở dài, bảo cô chớ suy nghĩ quá nhiều.
“Em tính thế nào vậy, cứ cùng Hoắc Minh Dương đi như vậy, sắp kết hôn sao?” Anh lúc nói lời này, giọng khá nóng nảy, tựa hồ là sợ cô bị Hoắc Minh Dương cướp đi, cả người khẩn trương kinh khủng.
“Không biết, đi một bước nhìn một bước, tôi vẫn có ý định phải tố cáo Tô Thanh Anh, nói gì thì nói, nhưng tôi không muốn để cho Hoắc Minh Dương nghỉ ngờ, tôi thật không có cách nào…
Cô cảm giác mình tựa như một người cặn bã.
Như vậy, khiến cho Lữ Hoàng Trung lần lượt trợ giúp vô điều kiện, nhưng không có gì báo đáp anh, loại hành vi tồi tệ này, cô mình cũng không biết phải hình dung thế nào.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần cảm thấy áy náy, ngoan, có chuyện gì nói cùng anh là được” Ở bên kia điện thoại anh còn không quên trấn an Hà Vân Phi, so với chuyện Tô Thanh Anh khiến cho Hà Vân Phi không thoải mái, anh không muốn mình cũng trở thành một trong số vấn đề không thoải mái của cô.’Yên tâm, anh sẽ giúp em giải quyết, chờ em trở về liền trực tiếp có thể lên tòa, không cho Hoắc Minh Dương cơ hội biết.” Tất cả lựa chọn, anh đều ủng hộ Hà Vân Phi.
“Vậy một lát tôi gửi vài thứ qua email cho anh” Nói được một nửa, cô bắt đầu do dự hối hận, “Như vậy đi, nếu như anh có gì cần, mau nói cho tôi, tôi sẽ giúp anh sắp xếp.” “Tôi tin tưởng anh, nếu như anh có cần gì hãy nói cho tôi, tôi nợ anh đời này cũng không trả nổi” Cô không ngủ được, trực tiếp đem tài liệu gửi cho anh, nếu còn không đi xử lý nữa, trải qua kiện tụng, chuyện này căn bản không có biện pháp giải quyết.
“Không cần khách khí cùng anh như vậy.” Lữ Hoàng Trung tốt tình, khóe miệng còn nụ cười, chẳng qua là Hà Vân Phi không thấy được, anh không hề so đo Hà Vân Phi lựa chọn rốt cuộc là anh hay là Hoắc Minh Dương.
Yêu chính là tác thành, chỉ cần cô cảm thấy tốt, vậy thì cái gì cũng là tốt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Ba lần thật xin lỗi, thật xin lỗi đi qua mình, thật xin lỗi Hà Thúy Mai đã chết, còn có anh.
“Đừng có lúc nào cũng xin lỗi anh, trừ phi em làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh.” Anh nửa đùa giỡn, trong giọng nói không che giấu được một số thứ, thật giống như anh cho tới bây giờ cũng không biết mình làm sao đối mặt Hà Vân Phi, nhưng tự mình hiểu rõ ràng, đó chính là bất kể anh lựa chọn thế nào, Hà Vân Phi giống vẫn luôn không có cách nào thoát khỏi trái tim anh.
“Không có, tôi chẳng qua là đau lòng anh cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi nhất định báo đáp anh thật tốt.” Trừ điều này ra, cô không biết nên nói thiết sao mới phải.
Dẫu sao có những thứ, không phải là nói miệng là xong.
“Được rồi, nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi, đừng suy nghĩ lung tung.” Đêm nay, anh cúp điện thoại cũng không ngủ được nữa.
Hà Vân Phi cúp điện thoại, bắt đầu tìm tất cả tài liệu liên quan, gửi đến email của Lữ Hoàng Trung, mới trở vê ngủ trên giường.
Vừa lên giong72, liền nghe thấy giọng Hoắc Minh Dương-‘Em đi đâu vậy.
Giọng hình như là chỉ trích, lại mang theo một số thứ khác, tóm lại khiến cho Hà Vân Phi rất khó chịu, “Không có gì, chuyện công việc thôi.” Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, không biết Hoắc Minh Dương dậy bao lâu rồi.
Trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, biết rất rõ tính khí Hoắc Minh Dương, hy vọng cô lần này may mắn hơn một chút.
“Anh hy vọng ngày mai chúng ta có thể tử tế ra ngoài chơi” Đối với Hà Vân Phi, anh không có yêu cầu gì khác, ít nhất đừng nữa làm những thứ đau đầu này nữa, khiến cho anh nhức đầu không thôi.
Hà Vân Phi không nói lời nào, trong lòng cô càng ưu tư nhiều hơn nhưng cũng không biết nên nói với ai, câu nói đầu tiên của Hoắc Minh Dương khiến cô bị sợ, cái gì cũng không dám nói, nhưng Hoắc Minh Dương làm được cái gì ảnh hưởng cô, chính anh cũng không biết.
“Anh không muốn nói nhiều như vậy, chính là cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi một số thứ, dứt khoát không nói, lúc nào em muốn nói cho anh, thì em cứ nói.” Anh trong giọng nói khá miễn cưỡng, không biết là dò xét hay là cái gì, vô hình khiến Hà Vân Phi chột dạ.
Cho dù mình cũng không có làm sai cái gì, bây giờ cũng không khỏi thừa nhận sai lầm “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.” Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương không có biện pháp nào, dáng vẻ cô nhận thua, Hoắc Minh Dương liền nói hết cách.
“Anh cũng không biết phải thế nào, mới có thể tử tế ở bên em, nhưng có điều anh biết, chính là bất kể em làm gì, anh cũng sẽ tha thứ cho sai lầm của em” độ dễ dàng tha thứ anh đối với Hà Vân Phi quá cao, cao đến bất kể Hà Vân Phi lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ kiên trì tiếp, một mực bầu bạn cùng người đàn bà này.
Chỉ là vì khiến cho mình có thể an tâm.
Quá nhiều thứ, cũng không cần thiết phải nói, trong lòng lẫn nhau biết rõ là được.
“Nhìn dáng vẻ này của anh, em cũng biết bất kể bây giờ em quyết định ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ em” Cô vội vàng nói lời khen trấn an Hoắc Minh Dương, không muốn để cho anh tiếp tục nổi giận.
Không muốn quan hệ cùng anh quá căng, cô chủ động trấn an, người đàn ông này hoàn toàn có biện pháp khiến cho cô bị khống chế phải nghe lời, không có lý do gì, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình nên nghe người đàn ông này, nên tin tưởng người đàn ông này.
Trong lòng cũng không chắc, nhưng vẫn là khổ sở giữ vững, dẫu sao có những thứ, khi còn chưa có bắt đầu , liền đã quyết định kết quả.
Cô lựa chọn bắt đầu cùng người đàn ông này, liền đã chuẩn bị đối mặt nguy cơ thất bại.
Buổi sáng, Hà Vân Phi trang điểm đơn giản khiến cho mình không quá tiều tụy, nói thực, cô cũng không biết nên làm sao để mình khá hơn.
Chỉ có thể để cho mình nhìn có vẻ có tinh thần một chút.
“Tối hôm qua không quá dễ ngủ, nhìn em bây giờ tiều tụy quá.’ Hoắc Minh Dương không nhịn được nói cô một câu, khiến cho cô rất không vui, nhưng không nói được Hoắc Minh Dương cái gì, người đàn ông này lúc nào cũng có lý, không cãi lại anh được.
“Không sao, trang điểm che đi là được, sợ em làm anh mất mặt?” Hỏi ngược lại, có ý giễu cợt, tối ngày hôm qua cô trực tiếp thừa nhận sai lầm là hơi ngốc nghếch, hôm nay thì không đâu, cô bây giờ phát hiện mình nói xin lỗi quá nhanh.
Rõ ràng không phải mình sai, ngủ không yên giấc cũng có chút liên quan đến anh”Đều tại anh, anh cách xa em một chút.” Trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó vội vàng làm việc của mình, biết rõ có những thứ xử lý không quá tốt, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Thấy Hoắc Minh Dương thần thanh khí sảng, trong lòng cô vô cùng không hài lòng, vừa lau phấn vừa oán trách nói, “Em cũng không biết mình mù mắt nhìn trúng anh điểm gì nữa” “Ngày hôm qua anh cũng ngủ không ngon, còn không phải bởi vì em chạy loạn khắp nơi.” Anh ngược lại oán trách Hà Vân Phi, rõ ràng chính cô nửa đêm thức dậy trước, bây giờ nhìn lại giống như lỗi của anh vậy.’Hơn nữa, anh cách em xa như vậy, em ngủ không yên giấc đổ cho anh là sao?” Hà Vân Phi bất mãn, cũng không làm Hoắc Minh Dương thông cảm, anh không biết đang nghĩ cái gì, tóm lại tâm trạng vô hình tốt.
Dáng vẻ đắc ý của người đàn ông, cô hận không thể căn chết anh’Anh đúng là thèm đòn!” Cô nói xong Hoắc Minh Dương không thèm phản ứng gì, thế là dọn dẹp đồ đạc của hai người bọn họ, thế này giống như đi du lịch trăng mật vậy.
Cô thuận tay cầm điện thoại di động Hoắc Minh Dương để ở trên bàn muốn xem thời gian, phát hiện là trạng thái tắt máy.
Khó trách đến bây giờ không có một cú điện thoại nào gọi tới, “Anh xin nghỉ thật sao?” “Anh còn cần xin nghỉ sao?” Hỏi ngược lại, cảm thấy vấn đề này căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, Hoắc Minh Dương tỏ thái độ lười biếng khiến cho Hà Vân Phi không hài lòng.
“Nếu anh không xin nghỉ, vậy sao đi chơi được.” Thật là không dám tin tưởng, con người mười phần cuồng công việc này muốn ném hết mọi thứ đi với cô ra ngoài chơi, chính là vì không muốn cho tin tức
Tô Thanh Anh ảnh hưởng đến cô, nhưng mà bây giờ cô ngay cả tỉ vi cùng báo chí cũng không dám đọc, cuộc sống như thế cô cũng không vui, cũng không nhàn hạ, ngược lại không bằng trực tiếp kết thúc cùng Tô Thanh Anh.
“Nếu dư luận nghiêm trọng như vậy, anh cũng biết mấu chốt của sự tình, chúng ta chia tay đi.” Hà Vân Phi nói xong mới nhớ, dường như khi hai người ở bên nhau cũng không có nói qua, bây giờ cũng nhắc tới chia tay.
Độ tiến triển khá mau, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô.
Trên căn bản tất cả chuyện muốn làm, cũng từng bước một ép cô vào vòng xoáy, cuộc sống càng ít vui vẻ càng nhiều chua cay.
Khoảng thời gian cùng Hoắc Minh Dương bên nhau này, cô ngay cả nằm mơ cũng sẽ bị mình làm tỉnh lại, sợ điều này sợ cái kia, lo lắng Hoắc Minh Dương không thích cô, lại lo lắng mọi cân nhắc của cô bây giờ đều là dư thừa.
Mỗi một lần lựa chọn, cũng khiến cô khó mà chống đỡ, càng khó tin tưởng hơn.
Chương 310: Gần tan vỡ
Nhưng hết lần này tới lần khác anh lại dùng loại thái độ không cho phép nghi ngờ này, xuất hiện ở bên cạnh cô.
“Em đang không tin anh sao? Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, anh hy vọng anh có thể cùng em ở bên nhau, cũng hy vọng em có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chờ chúng ta trở vê hết thảy cũng sẽ lắng xuống, sẽ không khiến cho em bị uất ức” Hoắc Minh Dương hận không thể tỏ thái độ cho cả thế giới biết, nói không cảm động là giả, nhưng như vậy, cô có áp lực không nhỏ.
Thậm chí so với tưởng tượng còn lớn hơn, Hoắc Minh Dương như vậy khiến cho cô từng bước một sa vào, hoàn toàn quên mình, trở nên không giống như là mình nữa.
Nhưng cô không có biện pháp gì, trong lòng muốn cự tuyệt, miệng làm thế nào cũng không nói ra nổi, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu một cái, cuối cùng thấy dáng vẻ Hoắc Minh Dương hài lòng.
Từ trước đến nay cô vẫn không hề thở phào nhẹ nhõm, giống như chuyện một mực chận ở trong lòng, lập tức bị tháo gỡ.
“Cám ơn em, anh rất hạnh phúc” Nói xong Hoắc Minh Dương ôm lấy cô, có thể cảm giác được anh cười, tim anh đập, còn có cảm giác an toàn anh cho.
Khiến cho cô cứng người tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
“Em…” Cô nói một chữ, rôi liên ngậm miệng, ai cũng biết tình huống bây giờ căn bản cũng không phải do cô suy nghĩ nhiều, ai cũng hiểu tâm tư Hoắc Minh Dương, nếu khiến cho người đàn ông này ngoan ngoãn nghe lời, trên căn bản là chuyện không thể nào.
Hai người dọn dẹp xong, xách hành lý mang đi, bỗng nhiên bị Hoắc Minh Dương gọi lại.
Cô không hiểu nhìn Hoắc Minh Dương một cái. Sao vậy?” “Cửa thật là nhiều ký giả, một lát em hãy cùng ở sau lưng anh” Nói xong cẩn thận cầm cái mũ cùng kính râm cho cô.
Lần này, anh thật sự muốn bảo vệ người đàn bà này, không có bất kỳ nguyên nhân nào, chẳng qua là đơn thuần từ yêu thương.
“Em… Sẽ không trở thành gánh nặng cho anh chứ?” Nói không lo lắng là giả, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, đoán chừng cũng không có chuyện gì lớn“Anh có thể nói với mọi người là không cân em hay không?” “Tại sao, em yên tâm đi, là anh lựa chọn em: Lời anh mang hiệu quả trấn an khác thường, khiến cho Hà Vân Phi không lộn xôn nữa, ngoan ngoãn nghe lời.
Người đàn ông này có đủ mị lực, có thể làm cho một người đàn bà không cách nào kháng cự, đi theo anh từng bước một ra ngoài.
Mới vừa xuống bậc thêm thì có một đống ký giả chạy tới. Trong lòng có chuẩn bị, cô chẳng qua nhàn nhạt nhìn ký giả, cũng không có biểu hiện quá nóng nảy hay không nhịn được.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể có mặt mũi khiến cho Hoắc Minh Dương chấp nhận phỏng vấn.
Hai người không nói câu nào, Hoắc Minh Dương kéo cô vào bãi đậu xe, có mấy người chận lại phía trước xe, không cho bọn họ rời đi.
Hoắc Minh Dương nhấn kèn rất nhiều lần, có mấy người này rõ ràng thấy, biết Hoắc Minh Dương không thể lái xe, chỉ đứng bất động ở đó.
Mắt thấy Hoắc Minh Dương kiên nhãn trước báo chí, cô mới định xuống xe, Hoắc Minh Dương bỗng nhiên chạy xe, lui về phía sau một bước, quả nhiên người trước mặt bị sợ né ra, anh trực tiếp lái xe đi, cũng không do dự.
Nhưng lại dọa Hà Vân Phi giật mình “Anh làm gì vậy, đó là người sống đó, người còn sống sờ sờ, làm em sợ chết khiếp.” Cô nức nở, suýt chút nữa bị Hoắc Minh Dương dọa khóc.
Anh làm sao dám như vậy, loại chuyện này cũng làm, lỡ như xảy ra sự cố, lỡ như mấy người kia không phản ứng kịp…
“Không cần lo lắng, đừng nghĩ nhiều.” Lên tiếng trấn an Hà Vân Phi, sau đó liền bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Dẫu sao rất nhiều thứ không có biện pháp thay đổi, cô cũng không muốn thay đổi.
Bây giờ lên xe, nhảy xe cơ bản là không thể nào, chỉ trong chốc lát, trong đầu cô vòng vo vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn thở dài nhận thua.
“Em thua trong tay anh.” Không biết nên nói cái gì, nhưng tóm lại là tốt, dẫu sao rất nhiều thứ cũng không còn đường lui.
“Em lo lắng bọn họ làm gì, cũng không phải chuyện gì lớn, căn bản không cần nghĩ, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.” Anh tự nhiên biết nên làm cái gì, Hà Vân Phi than thở không bằng, mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy, có thể thoát thân trước mặt nhiều người.
Không phải điều người bình thường làm được.
“Nói thế nào anh cũng có lý, nghe anh” Cô ngoan ngoãn nghe lời, dù sao mình cũng không cần bận tâm cái gì, cái gì cũng đã có Hoắc Minh Dương.
Nơi này cách phi trường rất xa, cô đã biết nên làm gì, không nên làm cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng biết đã có anh, tay đặt ở trên cánh tay Hoắc Minh Dương, cảm giác được thân nhiệt anh.
Thấy cô cẩn thận, Hoắc Minh Dương quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô hai mắt ngấn lệ.
“Khóc cái gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh không biết là chuyện gì xảy ra, Hà Vân Phi như vậy, khiến cho anh hơi khó chịu, lòng giống như là có một lỗ hổng, khiến cho anh không biết nên làm cái gì mới phải.
“Tô Thanh Anh vào ở nhà họ Hoắc?” Cô khá kiềm chế, đều là gân đây những chuyện xoắn xuýt giữa bọn họ, khiến cho cô không có cách nào tỉnh táo suy tính vấn đề giữa bọn họ.
Khoảng thời gian này cô làm như kiên cường quá lâu, bây giờ rốt cuộc không nhịn nổi, làm bất cứ chuyện gì, khi bắt đầu vẫn có thể xử lý đơn giản, bây giờ hoàn toàn không có cách nào, cô bối rối thay đổi hiện trạng, không biết người đàn ông này rốt cuộc có thể tin cậy được hay không.
“Anh hy vọng em yên tâm về anh một chút” Anh cười một tiếng, trong mắt Hà Vân Phi không tín nhiệm rõ ràng như vậy, rõ ràng đến anh nhìn đều khá là đau lòng.’Em không nói anh có gì không tốt, chỉ cần anh quyết định, em đều chiều ý anh, nhưng nếu như anh cảm giác chuyện không chắc chắn, cũng không cần bất kỳ bảo đảm nào.
Lời cô nói rõ ràng cho thấy không tín nhiệm Hoắc Minh Dương, người đàn ông này đã mất đi điều khiến cho cô tín nhiệm, ban đầu cảm thấy người có thể tin được, bây giờ không thể dựa vào.’Xem ra em cứ mãi không tin tưởng anh như vậy à?” Trong giọng nói anh tràn đầy mất hứng, không ngờ Hà Vân Phi sẽ nói ra như vậy.
Như vậy hình như là trách cứ anh không chăm sóc kỹ cô vậy, khoảng thời gian này vẫn dùng mọi cách dễ dàng tha thứ đối với cô, lại đổi lấy hồi báo như vậy:Anh bây giờ thật sự mệt mỏi, từ sau chuyện của Tô Thanh Anh, tính tình em, thái độ em cũng cứ chấp nhất như vậy, bất kể anh nói gì em đều là ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.
i gì cũng nén ở trong lòng, biểu cảm trên mặt cho tới bây giờ không hề tốt hơn, không cho anh thấy được một tia an ủi nào” Xe ngừng ở ven đường, anh cảm giác tâm huyết mình đều bị Hà Vân Phi tổn thương, căn bản cô không tôn trọng cũng không cân nhắc cảm nhận của anh, chỉ là dựa vào tâm trạng mình tùy tiện chà đạp tự trọng của anh.
Cảm giác này rất không tốt, không tốt đến nỗi anh căn bản bất lực kháng cự nội tâm mình, thậm chí bắt đầu hoài nghỉ quyết định của mình, nếu như cô không cùng Hoắc Minh Dương đi tới ngày hôm nay, có lẽ cái gì cũng không có.
“Anh nói lời này là ý gì? Cho nên bây giờ anh đang oán trách bất mãn sao? Anh cảm thấy em không làm được như anh muốn đúng không?” Cô bắt đầu tranh cãi, nếu đổi lại là ai xảy ra chuyện như vậy, bị tất cả mọi người mắng cũng sẽ không chịu nổi, cô chỉ là một người đàn bà thông thường, không có bản lãnh gì, càng không thể không câu chấp như anh vậy.
Hà Vân Phi nổi nóng, Hoắc Minh Dương lại không muốn gây gổ cùng cô, hành trình đều đã sắp xếp xong, “Em có thể đừng ích kỷ như vậy được không.
Nói thật, thật không dễ dàng thay đổi như tưởng tượng, dáng vẻ một số thứ đã thành cố định, cô cũng dần dần trở thành dáng vẻ mình muốn.’Chúng ta đừng ồn ào nữa, đi tới hôm nay đã là không dễ dàng, anh không muốn giữa đường quay đầu lại” Anh tiếp tục nổ máy xe, Hà Vân Phi càng khóc lợi hại hơn, lần này vì tim mình đau, người đàn ông này căn bản không đáng để cô thích, uổng phí cho đi nhiều như vậy.
“Được rồi, đừng khóc nữa” Anh không đành lòng, một cái tay sờ đầu cô, vừa trấn an cô.
Vừa cố chịu lại không bỏ được, căn bản không biết nên làm cái gì mới đúng, anh giống như nợ Hà Vân Phi, cái gì cũng phải theo cô, “Có phải em nợ anh hay không vậy” “Không có, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngoan đi, còn rất xa, ngủ một giấc đi” Hoắc Minh Dương nói xong đưa tay xuống ghế sau với tay cầm một cái chăn để cô đắp trên người.
Người đàn ông quan tâm cùng ấm áp khiến cho cô lưu luyến, nghĩ đến đãi ngộ trước đây ở Nhà họ Hoắc bây giờ hoàn toàn không giống, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở.
Cầm chăn, cô suy nghĩ muốn nói xin lỗi Hoắc Minh Dương, mới vừa rồi bởi vì tủi thân, liền không khống chế được tâm trạng, bây giờ nhìn lại chỉ biết khiến cho Hoắc Minh Dương lo lắng, cũng không có ảnh hưởng gì tốt, điều này làm cho cô nhức đầu””Thật xin lỗi” Ba chữ nói dễ dàng, nhưng cũng không có tác dụng gì, chuyện nên xảy ra vẫn phải xảy ra.
Cô ở bên này, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Tô Thanh Anh, bởi vì mẹ Hoắc lo lắng sức khỏe Tô Thanh Anh, liền đón cô về nhà, một là vì bồi thường, hai là vì chăm sóc kỹ Tô Thanh Anh, cố gắng hết sức để cho chuyện này dàn xếp ổn thỏa.
Làm gì được, Hoắc Minh Dương một lần cũng không trở về, điều này tỏ rõ có bất mãn đối với Tô Thanh Anh.
Nhưng cũng chỉ có thể hầu hạ cô đàng hoàng, rất sợ có cái gì khiến cho Tô Thanh Anh không hài lòng, làm khó Đinh Thanh Uyển, cả ngày phải theo hầu Tô Thanh Anh.
Hai người thường xuyên qua lại ngược lại rất nhiều chỗ không hẹn mà hợp cạ.
Bất mãn của hai người các cô đối với Hà Vân Phi đều lớn như nhau, tựa hồ là đồng bệnh tương lân, hai người rất hợp tính, Đinh Thanh Uyển dứt khoát ở lại chăm sóc Tô Thanh Anh, cô cũng không làm phải cả ngày chỉ ở Nhà họ Hoắc hưởng phúc.
Chỉ là nghĩ đến bây giờ Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, liền vô cùng khó chịu.
“Cô đang suy nghĩ gì, sẽ không nhớ Hoắc Minh Dương chứ” Cô hơi giật mình, không biết người đàn bà này tại sao còn chưa từ bỏ ý định.
“Nếu không thì sao? Hà Vân Phi kia có gì tốt” Cô nằm trên giường bệnh, cả ngày cũng không xuống giường được, mỗi ngày không có chuyện làm, không biết nên làm gì mới phải, dứt khoát ngày nào cũng ở nhà gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương, nhưng mà đều trong trạng thái tắt máy.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ anh cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, nào có rảnh nhớ cô” Đinh Thanh Uyển ngồi một bên cắn hạt dưa không nhịn được nói với Tô Thanh Anh.
Cười nhạo cô ta tự mình đa tình.
Mặc dù Tô Thanh Anh rất không vui, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua là lúng túng cười một tiếng, “Tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, tôi coi như biết tại sao Hoắc Minh Vũ coi thường cô, kết hôn hay không kết hôn cũng không có gì khác nhau.” Hai người các cô cũng không phải quá hợp tính với nhau, nhiều lắm là bởi vì có Hà Vân Phi làm tham chiếu, mới †ỏ ra quan hệ các cô cũng không tệ lắm.
Thật ra thì hai người sớm đã chướng mắt nhau không phải ngày một ngày hai, thân phận Đinh Thanh Uyển bây giờ không hề thấp hơn so với Tô Thanh Anh, trực tiếp nói, “Cô không biết tôi là mợ hai Nhà họ Hoắc Nhị sao, nếu như cô giỏi, chúng ta đã là người một nhà.” Lời này cũng là nhắc nhở cô, cho dù khó chịu hơn nữa, cũng không thể coi bọn họ như một được.
Dù sao cũng không phải là người cùng chí hướng, nói nhiều vô ích.
Mặc dù Hà Vân Phi không biết mục đích của anh, nhưng cũng không bằng lòng bởi vì anh mà bận tâm như vậy.
Phải biết tính cách Hoặc Minh Dương, bình thường anh là tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào giường, hôm nay hiếm thấy muốn ngủ thêm một lát, cô không nhịn được lại đánh thức anh.
Thậm chí bắt đầu len lén suy đoán, là không phải là bởi vì là giường cô, cho nên Hoắc Minh Dương mới không muốn thức dậy, dĩ nhiên cũng không thể khiến cho Hoắc Minh Dương có bất kỳ thay đổi nào, anh đã hiểu rõ suy nghĩ của mình, cũng có mục tiêu chuyện mình nên làm.
Thậm chí bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương không phải lo lắng cô.
Nghĩ như vậy, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Minh Dương, so với cô tưởng tượng còn thân hơn không ít.
Làm xong thức ăn, cô lại đi gọi Hoắc Minh Dương một lần nữa, lần này anh ngược lại rất nhanh đã thức dậy. Thì ra như vậy là anh cố ý bắt em đi làm cơm.” Cô chợt phát hiện âm mưu Hoáắc Minh Dương, người đàn ông đáng chết này lại tính toán như vậy trêu cô.
Khiến cho cô khá buồn cười, nhưng không cười nổi.
Anh có lúc nổi tâm tính trẻ con, so với trẻ nít còn dính người hơn.
“Sao anh có thể tùy tiện thế nhỉ, vì trốn nấu cơm, không chịu rời giường?” Cô nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương chưa tỉnh ngủ, cố ý trêu chọc tức cười anh.
“Cái gì gọi là vì trốn nấu cơm không chịu rời giường, ngày hôm qua anh mệt lả em cũng không phải không biết.
Trong lời nói một cái đem Hà Vân Phi ôm trên đùi, Hà Vân Phi bị sợ kinh hô một tiếng, sau đó vỗ ngực một cái.
“Hù chết em, anh đừng ồn ào.” Anh luôn là không giải thích được như vậy, khiến cho cô không ngăn được.
“Em có thể ngoan ngoãn chút hay không, kêu to anh thành người xấu mất” Nói xong trộm hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó cô cũng cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa khác thường, hoàn toàn không ngờ trong tình huống này, anh lại xảy ra chuyện như vậy…
“Anh, đây là làm gì.” “Không có gì, chính là bỗng nhiên
rất muốn em” Anh nói chuyện mập mờ,
trong lời nói mang tình dục ý, khiến cho
Hà Vân Phi suýt nữa không ngăn được,
người đàn ông này trên người có độc,
cho dù cô kháng cự như thế nào đi
nữa, cũng kháng cự không được mị lực
người đàn ông này.
“Anh… Ăn cơm đi, đừng làm rộn”
Cô nuốt nước miếng một cái, sau
đó lui về phía sau, phát hiện căn bản
không thoát được bị anh ôm trong
ngực, hơn nữa phản ứng cơ thể còn rõ
ràng hơn một chút.
Hoắc Minh Dương cũng dùng
thanh âm trầm thấp khàn khàn mở
miệng.’Anh muốn ăn em.”
Loại tâm trạng phức tạp này khiến
cho cô xấu hổ khó chống chọi, đồng
thời, lại căn bản không tìm được lý do
cự tuyệt.
“Ừ ~” cô nuốt nước miếng một cái,
trong phòng yên tĩnh thanh âm tỏ ra vô
cùng mập mờ.
Ý thức được tiếng mình phát ra
không quá tử tế, cô vội vàng ngậm
miệng lại.’Em…” Cô cuối cùng vẫn
không cgiải thích cái gì, bởi vì sẽ không
có người nghe cô giải thích.
“Ngoan ngoãn, tách chân ra…
Xấu hổ khó chống, nếu như không
phải là xuất phát từ miệng Hoắc Minh
Dương, cô căn bản không nghĩ tới, sẽ
xảy ra trên người mình.
Sau đó cô thuận theo suy nghĩ
Hoắc Minh Dương, cho anh thấy mị lực
đặc biệt của mình…
Cơm nước xong đã là chín giờ, cô
khá lúng túng, bây giờ đi làm cũng đã
trễ rồi.
“Còn không mau đi, trễ giờ rồi.”
Thấy dáng vẻ không nóng nảy của anh,
Hà Vân Phi càng nóng nảy.
Không khí này lúng túng, cô cũng
không thoải mái.
“Em đừng loạn nữa, có chuyện gì,
ngoan ngoãn nói với anh.” Anh tựa hồ
tâm trạng rất tốt, không biết đang suy
nghĩ gì, cô cũng lười hỏi.
“Anh không biết em đang nói gì, bất
quá bây giờ anh không lo lắng nhiều
như vậy, bởi vì anh phát hiện, ở bên em,
bất kể là công việc hay làm gì, cũng rất
thoải mái.” Hoắc Minh Dương nhất định
là cố ý.
Anh vốn là nói cũng tốt, kết quả
bây giờ nói một câu như vậy.
Cái gì gọi là ở bên cô bất kể cái gì
cũng rất thoải mái.
Hung hãn trợn mắt nhìn anh một
cái, sau đó chuẩn bị đi làm, rốt cuộc
công việc vẫn quan trọng, ánh mắt
đồng nghiệp cũng quan trọng.
Chẳng qua là, đáng chết, có làm
sao cũng không che được vết hôn,
“Anh bảo em làm sao đây hả”
Anh nhìn một cái, sau đó nhàn
nhạt nói một câu.”Không sao, điều này
cũng không cần che che giấu giấu.”
Anh da mặt dày khiến cho cô than
thở không bằng, Hoắc Minh Dương
dám để lộ ra, nhưng cô không dám, “Bỏ
đi, em sai rồi, nhanh đi làm” Cầm một
cái khăn lụa choàng vào, vừa vặn che
được.
Anh cố ý, vị trí như vậy rất dễ dàng
bị phát hiện.
“Anh không được dùng ánh mắt
này nhìn em, em phát hiện, anh đều
mang loại ánh mắt này, khiến cho em
rất bất an” Anh nói như lúc nấy, khiến
cho Hà Vân Phi quay đầu lại. Trong
lòng vẫn nồng nặc bất mãn đối với anh.
Người này rõ ràng cố gắng không
để cho cô vui vẻ.”Em không biết phải
nói anh cái gì, lần sau không được lưu
manh như vậy.”
Hôm nay Tô Thanh Anh xuất viện,
đến phòng làm việc liền thấy tựa đề lớn
trên tin tức”Ôi chao, Tô Thanh Anh sao,
nhanh như vậy đã xuất viện rồi này”
Thật ra đối với Tô Thanh Anh, cô có
quá nhiều bất mãn, chỉ là không có
cách phát tiết, hiếm thấy thái độ Hoắc
Minh Dương bây giờ coi như tạm được,
cô cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm
không tốt gì đó.
Dù sao đối với anh mà nói, quả
thật đó là làm khó, tân hoan cựu ái,
anh cũng dứt không được.
“Em đã rất mệt mỏi, không biết nên
nói cô ta thế nào, nhìn dáng vẻ thật
đúng là khổ nhiều cho cô ta” Có thể
đáng thương đến mức cao nhất, cô
cũng có bản lãnh, Hà Vân Phi căn bản
khinh thường làm loại chuyện này cùng
Tô Thanh Anh, dứt khoát không muốn
quan tâm, mặc cho cô làm trò vô bổ.
“Em không cần quá lo lắng, lúc nào
em thấy tâm trạng tốt, chúng ta đi” Anh
nói lời này là trấn an Hà Vân Phi, đồng
thời trong lòng cũng đã quyết định.
Bất kể nói thế nào, bây giờ quan hệ
giữa Hà Vân Phi cùng Tô Thanh Anh,
đã tràn ngập nguy cơ, cho dù anh làm
gì, cũng không có cách nào thay đổi.
Dứt khoát cứ lựa chọn như vậy, để
tránh Hà Vân Phi hiểu lầm, anh không
muốn sinh thêm nhiều chuyện.
Anh nói một câu chưa từng nói từ
trước đến nay, “Em yên tâm đi, bất kể là
bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng không
thay đổi được địa vị em ở trong lòng
anh”
Cô cười một tiếng, tựa hồ muốn
che giấu khó chịu trong lòng.
Lời này quả thật làm cho trong
lòng cô dễ chịu hơn không ít, nhưng
mà không tránh khỏi cô lo âu bây giờ
cùng tương lai, không nói gì khác, chỉ là
biểu hiện bây giờ của Hoắc Minh
Dương, còn có biểu hiện của người đàn
bà kia, nếu không có khác thường mới
khiến cho cô cảm thấy tốt hơn.
“Em cảm thấy Tô Thanh Anh hận
em là có nguyên nhân, nhưng em
không cảm thấy em làm gì không
đúng.’ Cô trước đây cũng không oán
hận Tô Thanh Anh như vậy.
Đều là do cô ta càng ngày càng
quá đáng, từng bước một ép cô.
“Đều là anh sai, không chăm sóc
kỹ em” Anh ngược lại rất quan tâm Hà
Vân Phi, bất kể nói thế nào, bây giờ anh
đối với Hà Vân Phi đều phải có trác
nhiệm.
“Không có, tại sao lại vì người đàn
bà khác nói xin lỗi em?” Cô nói giọng
gây sự, không kiêng nể Hoắc Minh
Dương.
Hành động của người đàn ông này
bây giờ, giống như là nói cho cô, đừng
tùy tùy tiện tiện đem trách nhiệm dồn
lên người Tô Thanh Anh, bảo vệ cô ta
khiến cho cô không mấy vui vẻ, nhưng
lòng cũng biết rõ, rõ ràng tính khí người
đàn ông này, có thể nhượng bộ như
vậy, đã chứng minh rất yêu cô.
“Ngoan ngoãn, chớ suy nghĩ nhiều
như vậy, chúng ta ngày mai sẽ đi.”
Thật giống như trải qua chuyện hồi
sáng, Hoắc Minh Dương đối với cô tự
nhiên hơn, cuộc sống như thế khiến
cho cô dần dần quên mình là Diệp Tĩnh
Gia.
Giống như cô chính là Hà Vân Phi,
chưa từng cùng Hoắc Minh Dương trải
qua bất kỳ chuyện gì.
Ba giờ chiều, Đại Bảo được bảo vệ
đưa đến công ty, thấy được Đại Bảo,
dọa Hà Vân Phi giật mình, “Sao anh lại
đón con tới nơi này.”
Vừa nói xong, cô liền nghĩ đến, bởi
vì chuyện này, bây giờ nếu Đại Bảo trở
về nhà họ Hoắc, nói không chừng sẽ
phải chịu thái độ không quá hữu hảo
của mẹ Hoắc, chẳng qua là không biết
ngày hôm qua Đại Bảo ở đâuNgày
hôm qua anh để con ở đâu vậy?”
Chuyện cô đương nhiên phải hỏi,
đứa trẻ vốn chính là ruột thịt của Hoắc
Minh Dương, hỏi người khác không hợp
lý
“Anh không biết, bất quá thấy em lo
lắng như vậy, anh cảm thấy không
uổng công đưa thằng bé về” Anh cười
một tiếng, rất hài lòng với đứa trẻ, cũng
vô cùng vui vẻ vì có thể làm cho Hà
Vân Phi cao hứng.
Cô dứt khoát không lo lắng vấn đề
tức cười như vậy, chuyên tâm chăm
sóc Đại Bảo.
Phải biết bình thường cô cho dù
bận rộn, cũng sẽ không bỏ lại Đại Bảo
một mình, bây giờ bởi vì Hoắc Minh
Dương, ba lần bốn lượt làm trái nguyên
tắc.
“Em không biết nên nói anh cái gì
tốt, dù sao anh như bây giờ, em không
còn gì để nói” Cô không muốn nói,
chẳng qua là trong lòng nghĩ phải làm
sao mới phải, có vài thứ trong lúc lơ
đãng đã trở nên hết sức bình thường.
Hoắc Minh Dương không nói gì, ôm
Đại Bảo sau đó ân cần vuốt ve thằng
bé, giống như là có rất nhiều tò mò đối
với Đại Bảo, “Anh biết nên nói cái gì cho
phải, cũng biết không nên nói gì, cho
nên em không cần suy nghĩ nhiều như
vậy có được hay không. Chỉ cần ở bên
cạnh anh, hết thảy anh cũng sẽ sắp
xếp thỏa đáng”
Đây là một lời thề trân quý nhất
của người đàn ông, cô nghe cảm động,
trong lòng đương nhiên thừa nhận tình
yêu của Hoắc Minh Dương đối với cô.
Không thể nghi ngờ.
“Ngay trước mặt đứa bé anh đừng
nói bậy bạ, không có chuyện gì nữa,
anh mau đi làm việc đi.” Cô bắt đầu
thúc giục công việc của Hoắc Minh
Dương, con mình trông chừng thật kỹ
Đại Bảo, kiểm tra bé có khó chịu chỗ
nào hay không, có thấy không vui vẻ ở
đâu không.
Bây giờ toàn bộ tinh lực của cô đều
đặt vào đứa trẻ, từ sau khi Đại Bảo đi
tới nơi này, Hoắc Minh Dương có oán
niệm sâu đậm.
Cảm giác cô cũng không có nhìn
anh lâu hơn một cái.
Điều này làm cho anh không quá
cao hứng, nhưng mà anh lại không có
cách nào tranh giành cùng một đứa bé,
vì vậy bắt đầu buồn buồn không vui.
Chương 307: Gửi gắm Đại Bảo
Đến giờ tan tầm, Hà Vân Phi muốn mang đứa trẻ về nhà, lúc này mới phát hiện Hoắc Minh Dương đang mặt đầy buồn bực nhìn cô, “Thế nào?” “Mới nhớ đến anh à? Về nhà đi” Không biết anh nổi giận, ở đây mất hứng, Hà Vân Phi căn bản không có biện pháp, cũng không biết phải làm sao mới có thể xử lý xong quan hệ vi diệu giữa cô cùng Hoắc Minh Dương bây giờ.
Luôn cảm giác người đàn ông đó vô tình hay cố ý, luôn là nói lời kỳ quái, khiến cho cô mờ mịt không rõ.
Càng không biết phải làm sao mới có thể làm cho Hà Vân Phi trở nên giống như trong tưởng tượng của anh.
“Không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao em thấy gì cần làm thì làm đi, em muốn cái gì, thì dứt khoát cái đó ” Hoắc Minh Dương yêu cầu rất thấp đối với cô, thấp đến nỗi chỉ cân Hà Vân Phi bằng lòng quan tâm anh, cũng tốt quá rôi, nhưng mà hết lần này tới lân khác điều này thật xa xỉ.
Hà Vân Phi căn bản không biết tại sao anh lại tức giận không giải thích được, dứt khoát không để ý đến anh nữa, dứt khoát làm cho xong chuyện mình nên làm, cũng không cần suy nghĩ nhiêu như vậy.
“Em cũng không biết nên nói gì nữa, rõ ràng cái gì cũng không làm, làm sao lại có cảm giác giống như là em làm sai vậy.
Cô oán trách một câu, bế đứa trẻ định đi, mới vừa đi xuống lầu liên thấy Hoắc Minh Dương đi cùng cô, “Anh vẫn chưa về nhà sao, đi theo em làm gì.
Nói thật, trong lòng cô không phải rất hoan nghênh Hoáắc Minh Dương đi theo cô, luôn cảm giác người đàn ông này không có ý tốt.
Nhưng cô giống như không có biện pháp gì khiến cho Hoắc Minh Dương nghe lời mà trở vê nhà mình, ngày mai bọn họ phải ra nước ngoài nữa đấy.
Cũng không có nhiều thời gian để thảo luận chuyện ra nước ngoài này rốt cuộc có lợi hay không, hiểu biết của Hà Vân Phi đối với Hoắc Minh Dương, là có thể đoán được anh là tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Hà Vân Phi đi như vậy.
Cũng may bây giờ người công ty đại khái cũng biết quan hệ hai người bọn họ, còn vê phần cô, ở công ty không tỏ ra lúng túng, nếu không cũng không biết phải thế nào đối mặt người đàn ông này.
Bao nhiêu tính tốt của cô đều dùng để đối xử với Hoắc Minh Dương, không biết mình nghĩ như thế nào, lại bắt đầu cảm khái ở bên cạnh anh có được bao nhiêu hạnh phúc cùng bao nhiêu mất mát.
Anh đưa cô rời đi, mỗi một bước đi đều cảm giác lòng đang rỉ máu, biết rất rõ ràng mình mong muốn cái gì, nhưng không có cách nào lấy được.
Nói không cảm động là giả, một người đàn ông giống như Hoäc Minh Dương, có thể vì cô mà nhượng bộ đã là rất không dễ, cô căn bản không cần nhiều hơn.
Chỉ cân suy nghĩ đơn giản mìnhnên làm gì bây giờ, thậm chí cũng không cần cân nhắc những thứ khác.
Đại khái suy nghĩ Hoắc Minh Dương cùng cô giống nhau, cho nên đến bây giờ cô cũng không nhìn thấy mặt khác của Hoắc Minh Dương, mỗi lần biểu hiện ra cho cô, đều là Hoắc Minh Dương không giống với Diệp Tĩnh Gia biết trước kia.
“Anh thay đổi thật nhiều.” Cô bật thốt lên, nói xong cũng khá là hối hận, rất sợ Hoắc Minh Dương hoài nghỉ, nhưng nghĩ có thể là mình quá lo lắng, giống như là người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, tuyệt đối không thể nào có bất kỳ suy nghĩ gì đối với cô.
“Anh luôn cảm thấy bất kể anh tự nhủ sau này sẽ đối xử tệ với em làm sao, hoặc là không nên đối tốt với em như vậy, anh cũng không làm được.” Đối mặt vấn đề của Hà Vân Phị, anh nghĩ một đằng đáp một nẻo, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình tốt tính, nhiều năm qua chưa bao giờ biểu hiện tính khí tốt như vậy, cũng chưa từng tùy tiện tha thứ một người, càng không nghĩ tới sẽ chấp nhận một người đàn bà có con nhỏ.
Nhưng hết thảy những điều này vì Hà Vân Phi, cái gì anh cũng làm, hơn nữa cam tâm tình nguyện làm.
“Chú đẹp trai, sao chú lại vừa ý mẹ cháu.” Đại Bảo bỗng nhiên hỏi một câu, hôm nay ở trong nhà trẻ, cô cũng hỏi như vậy.
Bé trở về đem những lời này hỏi một lần, trong lòng rất là tò mò.
Lời này khiến cho Hà Vân Phi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ lời này lại từ miệng đứa bé, “Con nói cái gì vậy.” “Cô nói mẹ đẹp, ba đẹp trai.” Đại Bảo không có nói gì không tốt đối với Hà Vân Phi, bé mặc dù nhỏ, nhưng biết có những lời có thể nói có những lời không thể nói.
Bé sợ mẹ nổi giận, căn bản không dám nói gì khác.
“Đúng, chú thích mẹ con đẹp. Nói xong Hoắc Minh Dương cười, tiếng cười kia dường như tố cáo anh đang đùa giốn.
Dĩ nhiên điều này cũng không thể cản trở Hà Vân Phi có bất kỳ thay đổi nào, anh trong lòng đã có cân nhắc, bất kể là chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ trong lòng cô, thậm chí không thể thay đổi hết thảy những gì cô theo đuổi.
“Tôi thật không biết nên nói hai người cái gì được rồi, Đại Bảo sau này không được nói bậy bạ.” Cô dạy dỗ đứa trẻ, phát tiết bực dọc lên người thằng nhóc, nếu đổi lại là Hoắc Minh Dương, cô cũng không dám nói một câu.
Nghĩ tới Đại Bảo vì sao lại nói ra như vậy, đương nhiên cô giáo cũng nói vài thứ không nên nói ở sau lưng.
Cô không biết nên làm cái gì, giải thích, cũng không có ai nghe, còn không bằng yên lặng.
“Chúng tôi đưa thằng bé cùng đi chơi à?” Đại Bảo còn nhỏ, mang theo bên cạnh hay không mang cũng không yên tâm, cô không bỏ được đứa trẻ, cũng không bằng lòng để anh áy náy.
“Dĩ nhiên mang cùng đi, anh sợ em không yên tâm” Anh rất ân cần nói, bất kể như thế nào, anh đều lo lắng cho đứa trẻ, nhưng lo lắng hơn là tình trạng của Hà Vân Phi, luôn cảm giác cô gần đây không yên lòng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mang theo chắc là không thể thoải mái rồi” Cô muốn cùng Hoắc Minh Dương có một kỳ nghỉ viên mãn, không muốn mang đứa trẻ theo.
“Vậy thì không mang theo, chúng ta †ìm một người gởi gắm con rồi đi” Nói xong đầu xe Hoắc Minh Dương chuyển một cái, đi tới chỗ ở của Lữ Hoàng Trung.
Ấn chuông cửa một cái, cửa mở ra từ bên trong, Lữ Hoàng Trung mới vừa tắm xong, để nguyên áo choàng tắm ra mở cửa, Hà Vân Phi đi vào một cách tự nhiên, cũng không bởi vì anh mặc áo choàng tắm mà lúng túng, càng giống như đã thành thói quen, cô căn bản không để ý những thứ này.
“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, em đến nhà một người đàn ông, mà lại tự nhiên như vậy sao?” Hoắc Minh Dương rõ ràng là không tin vào mắt mình, không ngờ Hà Vân Phi lại chẳng biết xấu hổ nhìn một người đàn ông như vậy.
Cô ngược lại không để ý chút nào, còn Hoắc Minh Dương mặt đầy lúng túng-Anh không biết nên nói gì nữa, nhìn dáng vẻ em bây giờ, anh thật hoài nghi em và Lữ Hoàng Trung chơi với nhau lâu như vậy rốt cuộc… Anh bỏ lửng, Hà Vân Phi cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu được ý trong lời nói của anh.
Nhiều năm qua quan hệ với Lữ Hoàng Trung không có gì quá thân thiết như vậy, nhưng hoàn toàn không coi là hời hợt, vô cùng tốt đẹp, “Anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Lữ Hoàng Trung bưng trà ra, anh ngược lại thật bất ngờ hôm nay Hoắc Minh Dương sẽ đến, Đại Bảo đến gần Lữ Hoàng Trung muốn anh ôm một cái.
Như vậy quả thực khiến cho Hoắc Minh Dương hâm mộ, Đại Bảo mặc dù nhìn rất thích Hoắc Minh Dương, nhưng từ đầu đến cuối không thân thiết bằng Lữ Hoàng Trung.
Cô cảm thấy đây là nhân chỉ thường tình, đổi lại là người khác, đương nhiên cũng sẽ thân cận Lữ Hoàng Trung, mà không phải là Hoắc Minh Dương.
“Thật ra tôi hôm nay tìm cậu là có chuyện nhờ” Hoắc Minh Dương trực tiếp giải thích ngắn gọn, anh nhìn ra Hà Vân Phi không muốn đưa Đại Bảo cùng đi, đem con để ở đâu anh cũng không yên tâm, còn không bằng đi theo Lữ Hoàng Trung.
“Hai người muốn làm gì?” Anh quan tâm tới Hà Vân Phi, bất kể Hà Vân Phi đi đâu, anh cũng phải biết.
“Anh nói muốn đưa tôi ra ngoài tránh xì căng đan, giải sầu” Đối với Lữ Hoàng Trung cô không có bất kỳ giấu giếm nào, có sao nói vậy, trực tiếp thẳng thắn cùng anh.
Lữ Hoàng Trung gật đầu một cái, “Đứa trẻ có thể gửi chỗ tôi, nhưng cậu phải chăm sóc Vân Phi kỹ lưỡng.” Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Hà Vân Phi đi du lịch, có suy nghĩ muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi cũng tốt.
Chẳng qua là, không muốn theo Hoắc Minh Dương cùng đi.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lữ Hoàng Trung, sợ gặp biểu cảm thất vọng của Lữ Hoàng Trung.
Mình giống như làm chuyện phản bội anh, nếu như không phải có Lữ Hoàng Trung, bây giờ nói không chừng cô sớm đã chết, đừng nói cái gì có hay không.
“Đi cùng tôi, cậu còn phải lo lắng sao? Yên tâm đi, tôi biết chăm sóc cô ấy” trong lòng Hoắc Minh Dương thật cao hứng, không có nguyên nhân, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình đối với Hà Vân Phi vẫn có tác dụng, rất nhiều lời không có cách nào nói rõ ràng, bất quá có thể thấy rất rõ ràng là, bất kể cô làm gì, Hoắc Minh Dương đều ủng hộ cô, Lữ Hoàng Trung cũng ủng hộ cô.
Ngoại trừ thỏa mãn, càng nhiều hơn chính là áy náy.
Không có cách nào để một đáp án cho nhiều hơn một người, cô đã rất mệt mỏi, rất cực khổ, muốn không lo lắng nhiều như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, cô không đành lòng đem tất cả áp lực đều đè lên anh” Tôi…
Anh gần đây cũng không quá thuận lợi, nếu không, tôi mang Đại Bảo cùng đi thôi” Nhìn dáng vẻ Lữ Hoàng Trung suy tính, cô biết tám phần anh khá là khó xử.
“Không phải, tôi sợ đứa trẻ không thích ứng được, sẽ nhớ mẹ thôi.” Đổi lại là anh cũng sẽ nhớ mẹ, huống chi là đứa trẻ, anh đã biết phải đối xử với đứa trẻ thế nào, cũng biết phải nói rõ ràng cùng Diệp Tĩnh Gia thế nào.
Nhưng mà không đành lòng.
Có Hoắc Minh Dương ở đây, cô đã rất kiềm chế mình, nếu như ngay cả anh cũng ép cô, vậy chắc là cô sẽ càng khó chịu hơn.
Dứt khoát đáp ứng, nhưng đối với Đại Bảo lại không công bình cho lắm.
“Con muốn ở với ba Lữ” Đại Bảo nhóc con cũng lớn có suy nghĩ, muốn để mẹ cùng chú đẹp trai ở riêng tư với nhau, mình không làm kỳ đà cản mũi.
Nghe thấy lời Đại Bảo, mấy người cũng cười một tiếng, đứa trẻ rất hiểu chuyện.”Con không nhớ mẹ sao?” “Nhớ ba Lữ thôi.” Nói xong vội vàng hung hăng ôm cổ Lữ Hoàng Trung, hình như là hận không thể ngoan ngoãn nghe lời Lữ Hoàng Trung, cũng không nghe lời người khác.
Nhìn dáng vẻ đứa bé, cô cũng không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở.
“Con làm sao đáng ghét như vậy hả” Cô thật sự cảm thấy đứa trẻ hơi bị đáng ghét, dù sao chuyện có hay không, cũng không biết nên nói như thế nào mới phải “Mẹ bó tay con, luôn cảm thấy nói gì đều vô dụng.” Bình tâm mà nói, bất kể cô nghĩ cái gì, đều không thể thay đổi một số thứ.
Tối thiểu, bất kể xảy ra chuyện gì, Lữ Hoàng Trung đều là hậu phương bền vững nhất của cô, nhìn Lữ Hoàng Trung, sau đó áy náy quay đầu lại, không dám đối mặt với anh”Vậy phiền anh trông thằng bé giúp vậy: Lữ Hoàng Trung đối xử với Đại Bảo không có chỗ nào chê.
Cô yên tâm hơn nhiều so với bất cứ ai, “Nếu không có anh, vậy tôi cũng không đi được.” Nói không cảm động là giả, anh cứ cho như vậy, còn mình chỉ có nhận, căn bản không xứng với Lữ Hoàng Trung.
Nhưng hết thảy những điều này lại không có cách nào, không ai muốn cuối cùng sẽ biến thành như vậy, chỉ có mình biết, “Tôi thật rất cảm ơn anh, nếu như không phải là có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải.” Nói không cảm động là giả, Hoắc Minh Dương vô tư cho đi, khiến cho cô cảm thấy áp lực, cũng biết mình làm những gì, cũng không có thể có được câu trả lời mình hài lòng, ngược lại là dần dần khiến cho mình lâm sâu vào vòng xoáy không thể thoát ra.
Hoắc Minh Dương cho cô yêu thương cùng chăm sóc, giống như là một vòng xoáy to lớn, hung hãn hút cô vào.
Khiến cho cô dần dần lạc trôi bên trong, căn bản không tìm được phương hướng, mà anh vừa lúc đó chủ động đi ra dẫn đường cho cô.
So với Lữ Hoàng Trung, Hoắc Minh Dương không biết thấp bao nhiêu lần.
Chương 308: Đều là quan tâm
“Mẹ, hai người còn chưa đi sao?” Đại Bảo bắt đầu đuổi người, bé không muốn Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi ở đây, không biết là nguyên nhân gì, luôn cảm giác ba người bọn họ ở cùng nhau, bầu không khí không được tốt.
Bé có hai người ba, những bạn nhỏ khác chỉ có một ba.
Điều này nói rõ ba người không thể cùng ở bên nhau.
Hà Vân Phi muốn đi, nhưng khổ nổi không nỡ xa Đại Bảo, bây giờ ngay cả Đại Bảo cũng chủ động đuổi cô đi, thì thật là lưu luyến cũng không có.’Sao còn lại đuổi mẹ đi như vậy, hử? Mẹ đối với con không tốt chỗ nào.” Đại Bảo không nói gì, cũng không tỏ ra hài lòng, “Con không có ý đó.’ Bé vội vàng biện giải cho mình, luôn có cảm giác bất kể như thế nào, cũng không có cách nào khiến cho mẹ trở thành dáng vẻ mình muốn, hình như cô thay đổi biện pháp làm khó chính mình, không biết nên làm như thể nào mới phải.
“Mẹ hết ý kiến với con, nhìn con đuổi mẹ đi như vậy, mẹ buồn quá đi mất” Hà Vân Phi nói xong, liên bị Hoắc Minh Dương kéo tay dẫn đi.
“Em buồn cái gì, thằng bé muốn em đi ra ngoài chơi, vậy mà em lại buôn.” Không biết cô khổ sở cái gì, luôn cảm giác cô khổ sở không giải thích được.
Anh không hề cảm giác Lữ Hoàng Trung có bất kỳ uy hiếp nào đối với anh, ít nhất mức độ thân quen của Hà Vân Phi đối với Lữ Hoàng Trung, còn có một chút ăn ý khác, so với anh nhiêu nhiều hơn rất nhiều.
“Em và Lữ Hoàng Trung, rốt cuộc quan hệ tốt thế nào” Lái xe vẫn không nhịn được hỏi.
Thấy anh không giải thích được, Hà Vân Phi không biết đây là ý gì, “Anh muốn nói gì cứ nói đi, lòng vòng làm gì” Giọng anh nói chuyện, khiến cho cô khó hiểu không nhịn được, “Giữa chúng ta có bất tín nhiệm không?” Nói tín nhiệm, cô chỉ thấy trong mắt người kia là nửa tin nửa ngờ.
Thái độ này hình như là cô không nên không nghe lời như vậy.
Hết lần này tới lần khác cô chính là một người nóng nảy, đối với bất mãn cũng cũng cần phát tiết cùng biểu đạt” Tại sao anh có thể hiểu lâm em cùng Lữ Hoàng Trung, nếu như bọn em có cái gì, đến phiên anh xuất hiện sao?” Đây quả thực là bất chấp lý lẽ, điều này đàn ông đã khiến cho cô không nhịn được.
“Em nói gì anh không biết, nhưng em khiến cho anh khó chịu là thật” dáng vẻ anh bây giờ, khiến cho Hà Vân Phi khá tức giận, càng không biết nên nói cái gì cho phải, luôn cảm giác mình là đã làm sai điều gì, mới có thể khiến cho Hoắc Minh Dương giống như bây giờ, hình như là mình đã làm sai điều gì:Anh này, không ngờ lại có tính gia trưởng như vậy, anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên đầu em chứ.” “Có phải quá dung túng em hay không.” Hoắc Minh Dương mở miệng, trong giọng nói rất không vui.
Điều này làm cho Hà Vân Phi sợ hết hồn, luôn cảm giác có g
m không muốn nói chuyện với anh, anh không nói phải trái” Đưa cô về đến nhà, Hoắc Minh Dương đi theo cô lên lầu, không trở về Nhà họ Hoắc.
Cô cũng lười phản ứng anh, sau khi ồn ào trên xe hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, cho tới bây giờ cô chưa từng cùng Lữ Hoàng Trung chiến tranh lạnh, không biết chiến tranh lạnh rốt cuộc là cái gì, nhưng cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, chỉ cần ba câu chín điều bắt đầu chiến tranh lạnh.
Tính khí người đàn ông này quá tệ khiến cho cô không đỡ được, đồng thời lại có những thứ, cô có nhịn làm sao cũng không nhịn được.
Cô một mình trở về phòng, nhanh chóng dọn dẹp nghỉ ngơi, không muốn cùng người đàn ông này dây dưa vớ vẩn, một mình nằm ở trên giường ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ chuyện ngày hôm nay, mình rốt cuộc có làm đúng hay không, hay sai ở chỗ nào, thật giống như hết thảy cũng không như ý như cô nghĩ.
Không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng luôn cảm giác mình cho dù không nói gì, cũng không hạnh phúc dễ dàng như vậy.
Cô bây giờ, tâm trạng giống như là một triệu con bò đang kéo rần rần qua đầu.
Bắt đầu hối hận ngày mai sẽ cùng người đàn ông này đi ra ngoài chơi.
Cô giống như một người đàn bà thông thường, muốn cùng người yêu đi ra ngoài chơi, kết quả trên đường xảy ra biến cố, cho nên hết thảy cũng không có những thứ tốt đẹp vốn trong tưởng tượng.
“Em còn đang tức giận sao?” Ngay lúc này Hoắc Minh Dương bỗng nhiên gõ cửa một cái.
Cô phản xạ ngồi dậy, tâm trạng khá kích động, vốn cho rằng anh sẽ không dễ dàng tới cúi đầu nhận sai như vậy. Anh có chuyện gì không?” Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng cô vẫn đè nén lòng mình, sau đó tự nhiên nói một câu.
“Em đừng nóng giận, anh đưa ra đi xem phim có được hay không?” Đây là lần đầu tiên anh dỗ người, cũng là kỹ năng mới vừa học, không muốn biết làm sao đi dỗ Hà Vân Phi, người đàn bà kia mềm không ăn, mình nói cái gì đều vô dụng, chỉ có thể dùng biện pháp này để an ủi.
Cô biết nói xin lỗi đối với Hoắc Minh Dương mà nói là chuyện khó khăn biết bao, nếu anh chủ động lấy lòng, mình cũng không có lý do không xuống thang không chịu tha thứ.
“Nếu em không có hứng thú, vậy anh chỉ có thể xem một mình” Anh nói xong còn thở dài một cái, làm bộ, kỹ thuật diễn vụng về, nhưng Hà Vân Phi vẫn cam tâm tình nguyện mắc lừa.
“Được rồi, em miễn cưỡng tha thứ anh một lần” Cô nhân từ nói.
Còn không quên tỏ ra mình cao ngạo, “Chỉ cho phép một lần, lần sau không được phá lệ.” Sau này không được cùng cô chiến tranh như vậy, trong lòng cô sẽ không thoải mái, sẽ nghĩ bậy.
Những thứ này Hà Vân Phi có thể cũng không biết.
Bên trong nhà, bầu không khí khá là mập mờ, Hoắc Minh Dương không chớp nhìn cô, mặt Hà Vân Phi lập tức đỏ lên, nghĩ đến chuyện hồi sáng, trong lòng lại rục rịch “Em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm.” “Ừ”” Anh đáp ứng một tiếng, nhưng không có ý muốn đi, điều này làm cho Hà Vân Phi khá là lúng túng, “Anh nên đi ra ngoài.” Cô vội vàng nói với Hoắc Minh Dương. Luôn cảm giác người đàn ông này đã hoàn toàn không chịu cô khống chế, điều này làm cho cô cảm thấy làm khó anh.
“Được rồi, em đừng có suy nghĩ nhiều như vậy có được hay không” Anh sờ đầu cô một cái, cảm giác được cô suy nghĩ bậy bạ, vội vàng nói một câu.
Nghe thấy lời anh, Hà Vân Phi không vui nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nói gì cùng Hoắc Minh Dương, Người đàn ông này rõ ràng cố ý.
“Em chuẩn bị xong phòng cho anh rồi, anh qua bên cạnh ngủ đi.” Cô nói xong, Hoắc Minh Dương không nói thêm gì nữa, tựa hồ là đang suy nghĩ vấn đề gì, cô cũng không đi theo, mặc Hoắc Minh Dương nghĩ cái gì.
“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng anh có cảm giác, nếu như không nói rõ ràng với em, sợ rằng em sẽ nghĩ bậy.” Anh nói xong, mập mờ nhìn Hà Vân Phi, lời nói bộc lộ ra, “Anh đã quyết định xong, chúng ta đến nơi thì kết hôn” Nhắc tới hai chữ kết hôn, Hà Vân Phi cảm thấy nặng nề, cô rất sợ hai chữ này.
Sợ hơn cả sợ Hoắc Minh Dương, anh luôn có biện pháp khiến cho cô không biết nên làm như thế nào mới phải.
Trong lòng lo âu cũng không tránh được ánh mắt Hoắc Minh Dương’Sao thế, tâm trạng không tốt sao?” Lúc anh nói chuyện, có thể cảm thấy Hà Vân Phi né tránh, cô khá là sợ hãi.
“Sao hả? Em không kết hôn cùng anh, muốn quất ngựa truy phong sao?” Anh trả đũa, thật giống như người thua thiệt là anh.
Trước kia anh tuyệt đối không làm được như vậy nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời đùa bốn vô lại đến thế, khiến cho Hà Vân Phi ít nhiều bất ngờ.
“Anh đừng nói lung lung” Cô vội vàng bắt anh im miệng, nói những điều này khiến cho cô biết nên làm sao trả lời.
Anh dứt khoát tắt đèn, sau đó nhờ ánh sáng đèn ngủ lên giường, tim cô đập thình thịch, luôn cảm thấy trong lòng không quá thực tế.
“Anh… Đã ngủ chưa?” Cô gọi anh một tiếng, cũng không được đáp lại, người đàn ông này đã lấy được thứ anh mong muốn, đối với thứ khác không có bao nhiêu hứng thú.
Cô dứt khoát cũng không ép bản thân, dứt khoát không nghĩ chuyện mình cảm thấy không thú vị, cô cũng cảm thấy nhàm chán.
“Em không biết nên nói anh thế nào, tóm lại dáng vẻ anh bây giờ, khiến cho em khá khó xử” Cô nói xong, trong lòng không quá thoải mái, “Thật ra thì anh có rất nhiều chỗ em không hài lòng, hy vọng sau này có thể biểu hiện tốt, tự sửa đổi” Hà Vân Phi ngủ không yên giấc, cuối cùng cùng Hoắc Minh Dương ra lệnh cho cô ngủ, nghe thấy lời cô, Hoắc Minh Dương cảm thấy không giải thích được, không biết cô làm sao bỗng nhiên lại nghĩ vấn đề này.’Em rảnh lắm sao? Luôn suy nghĩ về những điều đó làm gì” “Không phải, kết hôn không phải chuyện nhỏ, em không thể tùy tiện như vậy.’ Cô không thể tùy tiện kết hôn, rất sợ sau này không hạnh phúc.
Hoắc Minh Dương cũng không làm khó dễ cô, tùy cô muốn thế nào cũng được.
Hà Vân Phi hoàn toàn không có tâm tư gì khác, đơn thuần cảm thấy Hoắc Minh Dương muốn thế nào thì được thế đó, nhưng cô cũng phải có mục tiêu cùng động lực của mình.
“Em không biết nên nói cái gì, tóm lại có những thứ, bất kể em có nói hay không, cũng không có cách nào thay đổi, trở thành sự thật” Cô mất mát, luôn cảm giác mình hình như đã làm sai điều gì, nhưng vừa không có phương pháp gì tốt, có thể sắp xếp thỏa đáng chuyện mình.
“Không nghĩ nữa, ngủ.’ Biết cô cả ngày suy nghĩ bậy bạ, Hoắc Minh Dương dứt khoát nắm tay cô, sau đó cầm thật chặt ở trong tay. Có chuyện gì chờ chúng ta ra nước ngoài nói gì thì nói.” Không muốn cô cả ngày suy nghĩ bậy bạ, càng nóng lòng muốn bảo vệ cô, mang cô rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất.
Hoắc Minh Dương trợn tròn mắt, hai con ngươi không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Hà Vân Phi căn bản cũng không cố ky nhiều như vậy, càng nhiều hơn chính là đang suy nghĩ có nên nói cho anh biết chuyện cô là Diệp Tĩnh Gia hay không.
Suy nghĩ đến đứa trẻ, cô đều sợ, cũng không chắc chắn tính khí Hoắc Minh Dương, nghĩ đến thái độ Hoắc Minh Dương năm đó đối với cô, cô sợ tái diễn một lần nữa.
Hoắc Minh Dương không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô cũng không có cách nào thẳng thắn với Hoắc Minh Dương.
Hai người giằng co không nghỉ, cô cảm thấy mình tốt nhất nên rời đi, nhưng mà ngay lúc này, Tô Thanh Anh xuất viện.
Không biết cô ta có ý gì, nhưng tóm lại không phải tin tức tốt, hai ngày nay Hoắc Minh Dương ngay cả điện thoại Nhà họ Hoắc cũng không nhận, cô không tin bà Hoắc sẽ mặc cho chuyện này phát triển, huống gì không ra tay với cô.
Làm gì được, căn bản không có biện pháp nào, Hoắc Minh Dương một mực ở bên cạnh cô như vậy, căn bản chuyện gì cô cũng không làm được.
“Anh đã ngủ chưa?” Cô mở miệng hỏi một tiếng.
“Vẫn chưa, em chớ nghĩ bậy, nghỉ ngơi sớm đi” Anh nhắm hai mắt lại, không muốn nói chuyện gì cùng Hà Vân Phi, luôn cảm giác lời cô nói ra, có thể khiến cho anh không vui.
Quả nhiên Hà Vân Phi ngậm miệng, cô cũng cảm thấy mình tám phần sẽ nói ra chuyện khiến cho Hoắc Minh Dương mất hứng.
“Anh đưa em đi nơi đó, chính là vì kết hôn sao?” Cô mở miệng nói, không muốn để cho chuyện kết hôn trói buộc mình, biết rõ mình cùng Hoắc Minh Dương không nhất định có kết quả, mà vẫn cố chấp cùng anh ràng buộc bên nhau, là không có lý trí.
“Dĩ nhiên không phải, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, nhưng bây giờ anh không định nói.” Anh nói xong cũng xoay qua chỗ khác, không để ý tới Hà Vân Phi, làm cho cô không biết nên nói cái gì cho phải, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh đã hoàn toàn thay đổi thái độ “Anh có chuyện gì thì cứ nói đi” Cô cảm thấy không giải thích được.
Chương 309: Yêu là tác thành
Không biết nên nói cái gì cho phải, có những thứ, từ từ khiến cho cô có thể nắm trong tay, rất khó tưởng tượng Hoặc Minh Dương rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm cho cô dễ dàng từ bỏ tất cả mình chuyện nên làm, dứt khoát lưu lại bên anh, bây giờ anh không vui, mình cũng không vui theo “Có phải anh rất thích bát nạt em không.” “Không có, em đừng có nghĩ bậy bạ. Hoắc Minh Dương không biết nên nói cái gì cho phải, cô mắc chứng hoang tưởng bị hại à, luôn lo lắng mình bị tổn thương.”Trước kia em gặp cú sốc gì hả?” Lời Hoắc Minh Dương, khiến cho cô nhớ lại vụ hỏa hoạn, cháy rất lớn, khiến cho cô không thể ngăn được, một lát sau vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Cô ngồi dậy.
“Sao vậy? Em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết” Hoắc Minh Dương biết có một số việc không phải muốn nói thẳng là nói được.
“Không có chuyện gì, ngủ đi.” Cô vừa nằm xuống, vốn là hai người ngủ hai bên, bây giờ lại quay mặt vào với nhau, cũng không ai biết rốt cuộc là điều gì khiến cho hai người trở nên vừa khẩn trương lại thân mật như vậy.
Ban đêm, Hà Vân Phi lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, xuống giường, nhìn Hoắc Minh Dương ngủ say, nhẹ nhàng vào phòng vệ sinh.
Rửa mặt, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Lữ Hoàng Trung.
Cũng không lâu lắm điện thoại được nhận, anh bị điện thoại đánh thức, nhưng không có gì tức giận, Làm sao trễ như vậy gọi gọi, Đại Bảo cũng ngủ.
“Khoảng thời gian này Đại Bảo phải nhờ anh trông nom, xin lỗi, gây thêm phiên toái cho anh” trong giọng nói cô hơi có vẻ xin lỗi, luôn cảm giác mình đối với Lữ Hoàng Trung quá tệ hại.
“Không có chuyện gì, để thằng bé cho anh em cũng yên tâm, anh cũng yên tâm. Người khác cũng không đáng tin bằng anh, anh cũng không yên tâm giao Đại Bảo cho người khác.
“Cám ơn anh, tôi thật sự hết cách, cứ cứng đầu như vậy, anh mắng tôi đi.
cảm giác mình thật có lỗi với Lữ Hoàng Trung, nhưng hoàn toàn không có cách nào, cô cũng không có phương pháp nắm bắt Hoắc Minh Dương, chỉ có thể mặc cho anh quyết định, mình ngoan ngoãn làm theo.
Lữ Hoàng Trung biết cô làm khó mình, trong lòng không đành lòng chỉ trích cô, chỉ có thể thở dài, bảo cô chớ suy nghĩ quá nhiều.
“Em tính thế nào vậy, cứ cùng Hoắc Minh Dương đi như vậy, sắp kết hôn sao?” Anh lúc nói lời này, giọng khá nóng nảy, tựa hồ là sợ cô bị Hoắc Minh Dương cướp đi, cả người khẩn trương kinh khủng.
“Không biết, đi một bước nhìn một bước, tôi vẫn có ý định phải tố cáo Tô Thanh Anh, nói gì thì nói, nhưng tôi không muốn để cho Hoắc Minh Dương nghỉ ngờ, tôi thật không có cách nào…
Cô cảm giác mình tựa như một người cặn bã.
Như vậy, khiến cho Lữ Hoàng Trung lần lượt trợ giúp vô điều kiện, nhưng không có gì báo đáp anh, loại hành vi tồi tệ này, cô mình cũng không biết phải hình dung thế nào.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần cảm thấy áy náy, ngoan, có chuyện gì nói cùng anh là được” Ở bên kia điện thoại anh còn không quên trấn an Hà Vân Phi, so với chuyện Tô Thanh Anh khiến cho Hà Vân Phi không thoải mái, anh không muốn mình cũng trở thành một trong số vấn đề không thoải mái của cô.’Yên tâm, anh sẽ giúp em giải quyết, chờ em trở về liền trực tiếp có thể lên tòa, không cho Hoắc Minh Dương cơ hội biết.” Tất cả lựa chọn, anh đều ủng hộ Hà Vân Phi.
“Vậy một lát tôi gửi vài thứ qua email cho anh” Nói được một nửa, cô bắt đầu do dự hối hận, “Như vậy đi, nếu như anh có gì cần, mau nói cho tôi, tôi sẽ giúp anh sắp xếp.” “Tôi tin tưởng anh, nếu như anh có cần gì hãy nói cho tôi, tôi nợ anh đời này cũng không trả nổi” Cô không ngủ được, trực tiếp đem tài liệu gửi cho anh, nếu còn không đi xử lý nữa, trải qua kiện tụng, chuyện này căn bản không có biện pháp giải quyết.
“Không cần khách khí cùng anh như vậy.” Lữ Hoàng Trung tốt tình, khóe miệng còn nụ cười, chẳng qua là Hà Vân Phi không thấy được, anh không hề so đo Hà Vân Phi lựa chọn rốt cuộc là anh hay là Hoắc Minh Dương.
Yêu chính là tác thành, chỉ cần cô cảm thấy tốt, vậy thì cái gì cũng là tốt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Ba lần thật xin lỗi, thật xin lỗi đi qua mình, thật xin lỗi Hà Thúy Mai đã chết, còn có anh.
“Đừng có lúc nào cũng xin lỗi anh, trừ phi em làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh.” Anh nửa đùa giỡn, trong giọng nói không che giấu được một số thứ, thật giống như anh cho tới bây giờ cũng không biết mình làm sao đối mặt Hà Vân Phi, nhưng tự mình hiểu rõ ràng, đó chính là bất kể anh lựa chọn thế nào, Hà Vân Phi giống vẫn luôn không có cách nào thoát khỏi trái tim anh.
“Không có, tôi chẳng qua là đau lòng anh cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi nhất định báo đáp anh thật tốt.” Trừ điều này ra, cô không biết nên nói thiết sao mới phải.
Dẫu sao có những thứ, không phải là nói miệng là xong.
“Được rồi, nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi, đừng suy nghĩ lung tung.” Đêm nay, anh cúp điện thoại cũng không ngủ được nữa.
Hà Vân Phi cúp điện thoại, bắt đầu tìm tất cả tài liệu liên quan, gửi đến email của Lữ Hoàng Trung, mới trở vê ngủ trên giường.
Vừa lên giong72, liền nghe thấy giọng Hoắc Minh Dương-‘Em đi đâu vậy.
Giọng hình như là chỉ trích, lại mang theo một số thứ khác, tóm lại khiến cho Hà Vân Phi rất khó chịu, “Không có gì, chuyện công việc thôi.” Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, không biết Hoắc Minh Dương dậy bao lâu rồi.
Trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, biết rất rõ tính khí Hoắc Minh Dương, hy vọng cô lần này may mắn hơn một chút.
“Anh hy vọng ngày mai chúng ta có thể tử tế ra ngoài chơi” Đối với Hà Vân Phi, anh không có yêu cầu gì khác, ít nhất đừng nữa làm những thứ đau đầu này nữa, khiến cho anh nhức đầu không thôi.
Hà Vân Phi không nói lời nào, trong lòng cô càng ưu tư nhiều hơn nhưng cũng không biết nên nói với ai, câu nói đầu tiên của Hoắc Minh Dương khiến cô bị sợ, cái gì cũng không dám nói, nhưng Hoắc Minh Dương làm được cái gì ảnh hưởng cô, chính anh cũng không biết.
“Anh không muốn nói nhiều như vậy, chính là cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi một số thứ, dứt khoát không nói, lúc nào em muốn nói cho anh, thì em cứ nói.” Anh trong giọng nói khá miễn cưỡng, không biết là dò xét hay là cái gì, vô hình khiến Hà Vân Phi chột dạ.
Cho dù mình cũng không có làm sai cái gì, bây giờ cũng không khỏi thừa nhận sai lầm “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.” Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương không có biện pháp nào, dáng vẻ cô nhận thua, Hoắc Minh Dương liền nói hết cách.
“Anh cũng không biết phải thế nào, mới có thể tử tế ở bên em, nhưng có điều anh biết, chính là bất kể em làm gì, anh cũng sẽ tha thứ cho sai lầm của em” độ dễ dàng tha thứ anh đối với Hà Vân Phi quá cao, cao đến bất kể Hà Vân Phi lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ kiên trì tiếp, một mực bầu bạn cùng người đàn bà này.
Chỉ là vì khiến cho mình có thể an tâm.
Quá nhiều thứ, cũng không cần thiết phải nói, trong lòng lẫn nhau biết rõ là được.
“Nhìn dáng vẻ này của anh, em cũng biết bất kể bây giờ em quyết định ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ em” Cô vội vàng nói lời khen trấn an Hoắc Minh Dương, không muốn để cho anh tiếp tục nổi giận.
Không muốn quan hệ cùng anh quá căng, cô chủ động trấn an, người đàn ông này hoàn toàn có biện pháp khiến cho cô bị khống chế phải nghe lời, không có lý do gì, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình nên nghe người đàn ông này, nên tin tưởng người đàn ông này.
Trong lòng cũng không chắc, nhưng vẫn là khổ sở giữ vững, dẫu sao có những thứ, khi còn chưa có bắt đầu , liền đã quyết định kết quả.
Cô lựa chọn bắt đầu cùng người đàn ông này, liền đã chuẩn bị đối mặt nguy cơ thất bại.
Buổi sáng, Hà Vân Phi trang điểm đơn giản khiến cho mình không quá tiều tụy, nói thực, cô cũng không biết nên làm sao để mình khá hơn.
Chỉ có thể để cho mình nhìn có vẻ có tinh thần một chút.
“Tối hôm qua không quá dễ ngủ, nhìn em bây giờ tiều tụy quá.’ Hoắc Minh Dương không nhịn được nói cô một câu, khiến cho cô rất không vui, nhưng không nói được Hoắc Minh Dương cái gì, người đàn ông này lúc nào cũng có lý, không cãi lại anh được.
“Không sao, trang điểm che đi là được, sợ em làm anh mất mặt?” Hỏi ngược lại, có ý giễu cợt, tối ngày hôm qua cô trực tiếp thừa nhận sai lầm là hơi ngốc nghếch, hôm nay thì không đâu, cô bây giờ phát hiện mình nói xin lỗi quá nhanh.
Rõ ràng không phải mình sai, ngủ không yên giấc cũng có chút liên quan đến anh”Đều tại anh, anh cách xa em một chút.” Trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó vội vàng làm việc của mình, biết rõ có những thứ xử lý không quá tốt, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Thấy Hoắc Minh Dương thần thanh khí sảng, trong lòng cô vô cùng không hài lòng, vừa lau phấn vừa oán trách nói, “Em cũng không biết mình mù mắt nhìn trúng anh điểm gì nữa” “Ngày hôm qua anh cũng ngủ không ngon, còn không phải bởi vì em chạy loạn khắp nơi.” Anh ngược lại oán trách Hà Vân Phi, rõ ràng chính cô nửa đêm thức dậy trước, bây giờ nhìn lại giống như lỗi của anh vậy.’Hơn nữa, anh cách em xa như vậy, em ngủ không yên giấc đổ cho anh là sao?” Hà Vân Phi bất mãn, cũng không làm Hoắc Minh Dương thông cảm, anh không biết đang nghĩ cái gì, tóm lại tâm trạng vô hình tốt.
Dáng vẻ đắc ý của người đàn ông, cô hận không thể căn chết anh’Anh đúng là thèm đòn!” Cô nói xong Hoắc Minh Dương không thèm phản ứng gì, thế là dọn dẹp đồ đạc của hai người bọn họ, thế này giống như đi du lịch trăng mật vậy.
Cô thuận tay cầm điện thoại di động Hoắc Minh Dương để ở trên bàn muốn xem thời gian, phát hiện là trạng thái tắt máy.
Khó trách đến bây giờ không có một cú điện thoại nào gọi tới, “Anh xin nghỉ thật sao?” “Anh còn cần xin nghỉ sao?” Hỏi ngược lại, cảm thấy vấn đề này căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, Hoắc Minh Dương tỏ thái độ lười biếng khiến cho Hà Vân Phi không hài lòng.
“Nếu anh không xin nghỉ, vậy sao đi chơi được.” Thật là không dám tin tưởng, con người mười phần cuồng công việc này muốn ném hết mọi thứ đi với cô ra ngoài chơi, chính là vì không muốn cho tin tức
Tô Thanh Anh ảnh hưởng đến cô, nhưng mà bây giờ cô ngay cả tỉ vi cùng báo chí cũng không dám đọc, cuộc sống như thế cô cũng không vui, cũng không nhàn hạ, ngược lại không bằng trực tiếp kết thúc cùng Tô Thanh Anh.
“Nếu dư luận nghiêm trọng như vậy, anh cũng biết mấu chốt của sự tình, chúng ta chia tay đi.” Hà Vân Phi nói xong mới nhớ, dường như khi hai người ở bên nhau cũng không có nói qua, bây giờ cũng nhắc tới chia tay.
Độ tiến triển khá mau, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô.
Trên căn bản tất cả chuyện muốn làm, cũng từng bước một ép cô vào vòng xoáy, cuộc sống càng ít vui vẻ càng nhiều chua cay.
Khoảng thời gian cùng Hoắc Minh Dương bên nhau này, cô ngay cả nằm mơ cũng sẽ bị mình làm tỉnh lại, sợ điều này sợ cái kia, lo lắng Hoắc Minh Dương không thích cô, lại lo lắng mọi cân nhắc của cô bây giờ đều là dư thừa.
Mỗi một lần lựa chọn, cũng khiến cô khó mà chống đỡ, càng khó tin tưởng hơn.
Chương 310: Gần tan vỡ
Nhưng hết lần này tới lần khác anh lại dùng loại thái độ không cho phép nghi ngờ này, xuất hiện ở bên cạnh cô.
“Em đang không tin anh sao? Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, anh hy vọng anh có thể cùng em ở bên nhau, cũng hy vọng em có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chờ chúng ta trở vê hết thảy cũng sẽ lắng xuống, sẽ không khiến cho em bị uất ức” Hoắc Minh Dương hận không thể tỏ thái độ cho cả thế giới biết, nói không cảm động là giả, nhưng như vậy, cô có áp lực không nhỏ.
Thậm chí so với tưởng tượng còn lớn hơn, Hoắc Minh Dương như vậy khiến cho cô từng bước một sa vào, hoàn toàn quên mình, trở nên không giống như là mình nữa.
Nhưng cô không có biện pháp gì, trong lòng muốn cự tuyệt, miệng làm thế nào cũng không nói ra nổi, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu một cái, cuối cùng thấy dáng vẻ Hoắc Minh Dương hài lòng.
Từ trước đến nay cô vẫn không hề thở phào nhẹ nhõm, giống như chuyện một mực chận ở trong lòng, lập tức bị tháo gỡ.
“Cám ơn em, anh rất hạnh phúc” Nói xong Hoắc Minh Dương ôm lấy cô, có thể cảm giác được anh cười, tim anh đập, còn có cảm giác an toàn anh cho.
Khiến cho cô cứng người tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
“Em…” Cô nói một chữ, rôi liên ngậm miệng, ai cũng biết tình huống bây giờ căn bản cũng không phải do cô suy nghĩ nhiều, ai cũng hiểu tâm tư Hoắc Minh Dương, nếu khiến cho người đàn ông này ngoan ngoãn nghe lời, trên căn bản là chuyện không thể nào.
Hai người dọn dẹp xong, xách hành lý mang đi, bỗng nhiên bị Hoắc Minh Dương gọi lại.
Cô không hiểu nhìn Hoắc Minh Dương một cái. Sao vậy?” “Cửa thật là nhiều ký giả, một lát em hãy cùng ở sau lưng anh” Nói xong cẩn thận cầm cái mũ cùng kính râm cho cô.
Lần này, anh thật sự muốn bảo vệ người đàn bà này, không có bất kỳ nguyên nhân nào, chẳng qua là đơn thuần từ yêu thương.
“Em… Sẽ không trở thành gánh nặng cho anh chứ?” Nói không lo lắng là giả, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, đoán chừng cũng không có chuyện gì lớn“Anh có thể nói với mọi người là không cân em hay không?” “Tại sao, em yên tâm đi, là anh lựa chọn em: Lời anh mang hiệu quả trấn an khác thường, khiến cho Hà Vân Phi không lộn xôn nữa, ngoan ngoãn nghe lời.
Người đàn ông này có đủ mị lực, có thể làm cho một người đàn bà không cách nào kháng cự, đi theo anh từng bước một ra ngoài.
Mới vừa xuống bậc thêm thì có một đống ký giả chạy tới. Trong lòng có chuẩn bị, cô chẳng qua nhàn nhạt nhìn ký giả, cũng không có biểu hiện quá nóng nảy hay không nhịn được.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể có mặt mũi khiến cho Hoắc Minh Dương chấp nhận phỏng vấn.
Hai người không nói câu nào, Hoắc Minh Dương kéo cô vào bãi đậu xe, có mấy người chận lại phía trước xe, không cho bọn họ rời đi.
Hoắc Minh Dương nhấn kèn rất nhiều lần, có mấy người này rõ ràng thấy, biết Hoắc Minh Dương không thể lái xe, chỉ đứng bất động ở đó.
Mắt thấy Hoắc Minh Dương kiên nhãn trước báo chí, cô mới định xuống xe, Hoắc Minh Dương bỗng nhiên chạy xe, lui về phía sau một bước, quả nhiên người trước mặt bị sợ né ra, anh trực tiếp lái xe đi, cũng không do dự.
Nhưng lại dọa Hà Vân Phi giật mình “Anh làm gì vậy, đó là người sống đó, người còn sống sờ sờ, làm em sợ chết khiếp.” Cô nức nở, suýt chút nữa bị Hoắc Minh Dương dọa khóc.
Anh làm sao dám như vậy, loại chuyện này cũng làm, lỡ như xảy ra sự cố, lỡ như mấy người kia không phản ứng kịp…
“Không cần lo lắng, đừng nghĩ nhiều.” Lên tiếng trấn an Hà Vân Phi, sau đó liền bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Dẫu sao rất nhiều thứ không có biện pháp thay đổi, cô cũng không muốn thay đổi.
Bây giờ lên xe, nhảy xe cơ bản là không thể nào, chỉ trong chốc lát, trong đầu cô vòng vo vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn thở dài nhận thua.
“Em thua trong tay anh.” Không biết nên nói cái gì, nhưng tóm lại là tốt, dẫu sao rất nhiều thứ cũng không còn đường lui.
“Em lo lắng bọn họ làm gì, cũng không phải chuyện gì lớn, căn bản không cần nghĩ, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.” Anh tự nhiên biết nên làm cái gì, Hà Vân Phi than thở không bằng, mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy, có thể thoát thân trước mặt nhiều người.
Không phải điều người bình thường làm được.
“Nói thế nào anh cũng có lý, nghe anh” Cô ngoan ngoãn nghe lời, dù sao mình cũng không cần bận tâm cái gì, cái gì cũng đã có Hoắc Minh Dương.
Nơi này cách phi trường rất xa, cô đã biết nên làm gì, không nên làm cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng biết đã có anh, tay đặt ở trên cánh tay Hoắc Minh Dương, cảm giác được thân nhiệt anh.
Thấy cô cẩn thận, Hoắc Minh Dương quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô hai mắt ngấn lệ.
“Khóc cái gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh không biết là chuyện gì xảy ra, Hà Vân Phi như vậy, khiến cho anh hơi khó chịu, lòng giống như là có một lỗ hổng, khiến cho anh không biết nên làm cái gì mới phải.
“Tô Thanh Anh vào ở nhà họ Hoắc?” Cô khá kiềm chế, đều là gân đây những chuyện xoắn xuýt giữa bọn họ, khiến cho cô không có cách nào tỉnh táo suy tính vấn đề giữa bọn họ.
Khoảng thời gian này cô làm như kiên cường quá lâu, bây giờ rốt cuộc không nhịn nổi, làm bất cứ chuyện gì, khi bắt đầu vẫn có thể xử lý đơn giản, bây giờ hoàn toàn không có cách nào, cô bối rối thay đổi hiện trạng, không biết người đàn ông này rốt cuộc có thể tin cậy được hay không.
“Anh hy vọng em yên tâm về anh một chút” Anh cười một tiếng, trong mắt Hà Vân Phi không tín nhiệm rõ ràng như vậy, rõ ràng đến anh nhìn đều khá là đau lòng.’Em không nói anh có gì không tốt, chỉ cần anh quyết định, em đều chiều ý anh, nhưng nếu như anh cảm giác chuyện không chắc chắn, cũng không cần bất kỳ bảo đảm nào.
Lời cô nói rõ ràng cho thấy không tín nhiệm Hoắc Minh Dương, người đàn ông này đã mất đi điều khiến cho cô tín nhiệm, ban đầu cảm thấy người có thể tin được, bây giờ không thể dựa vào.’Xem ra em cứ mãi không tin tưởng anh như vậy à?” Trong giọng nói anh tràn đầy mất hứng, không ngờ Hà Vân Phi sẽ nói ra như vậy.
Như vậy hình như là trách cứ anh không chăm sóc kỹ cô vậy, khoảng thời gian này vẫn dùng mọi cách dễ dàng tha thứ đối với cô, lại đổi lấy hồi báo như vậy:Anh bây giờ thật sự mệt mỏi, từ sau chuyện của Tô Thanh Anh, tính tình em, thái độ em cũng cứ chấp nhất như vậy, bất kể anh nói gì em đều là ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.
i gì cũng nén ở trong lòng, biểu cảm trên mặt cho tới bây giờ không hề tốt hơn, không cho anh thấy được một tia an ủi nào” Xe ngừng ở ven đường, anh cảm giác tâm huyết mình đều bị Hà Vân Phi tổn thương, căn bản cô không tôn trọng cũng không cân nhắc cảm nhận của anh, chỉ là dựa vào tâm trạng mình tùy tiện chà đạp tự trọng của anh.
Cảm giác này rất không tốt, không tốt đến nỗi anh căn bản bất lực kháng cự nội tâm mình, thậm chí bắt đầu hoài nghỉ quyết định của mình, nếu như cô không cùng Hoắc Minh Dương đi tới ngày hôm nay, có lẽ cái gì cũng không có.
“Anh nói lời này là ý gì? Cho nên bây giờ anh đang oán trách bất mãn sao? Anh cảm thấy em không làm được như anh muốn đúng không?” Cô bắt đầu tranh cãi, nếu đổi lại là ai xảy ra chuyện như vậy, bị tất cả mọi người mắng cũng sẽ không chịu nổi, cô chỉ là một người đàn bà thông thường, không có bản lãnh gì, càng không thể không câu chấp như anh vậy.
Hà Vân Phi nổi nóng, Hoắc Minh Dương lại không muốn gây gổ cùng cô, hành trình đều đã sắp xếp xong, “Em có thể đừng ích kỷ như vậy được không.
Nói thật, thật không dễ dàng thay đổi như tưởng tượng, dáng vẻ một số thứ đã thành cố định, cô cũng dần dần trở thành dáng vẻ mình muốn.’Chúng ta đừng ồn ào nữa, đi tới hôm nay đã là không dễ dàng, anh không muốn giữa đường quay đầu lại” Anh tiếp tục nổ máy xe, Hà Vân Phi càng khóc lợi hại hơn, lần này vì tim mình đau, người đàn ông này căn bản không đáng để cô thích, uổng phí cho đi nhiều như vậy.
“Được rồi, đừng khóc nữa” Anh không đành lòng, một cái tay sờ đầu cô, vừa trấn an cô.
Vừa cố chịu lại không bỏ được, căn bản không biết nên làm cái gì mới đúng, anh giống như nợ Hà Vân Phi, cái gì cũng phải theo cô, “Có phải em nợ anh hay không vậy” “Không có, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngoan đi, còn rất xa, ngủ một giấc đi” Hoắc Minh Dương nói xong đưa tay xuống ghế sau với tay cầm một cái chăn để cô đắp trên người.
Người đàn ông quan tâm cùng ấm áp khiến cho cô lưu luyến, nghĩ đến đãi ngộ trước đây ở Nhà họ Hoắc bây giờ hoàn toàn không giống, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở.
Cầm chăn, cô suy nghĩ muốn nói xin lỗi Hoắc Minh Dương, mới vừa rồi bởi vì tủi thân, liền không khống chế được tâm trạng, bây giờ nhìn lại chỉ biết khiến cho Hoắc Minh Dương lo lắng, cũng không có ảnh hưởng gì tốt, điều này làm cho cô nhức đầu””Thật xin lỗi” Ba chữ nói dễ dàng, nhưng cũng không có tác dụng gì, chuyện nên xảy ra vẫn phải xảy ra.
Cô ở bên này, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Tô Thanh Anh, bởi vì mẹ Hoắc lo lắng sức khỏe Tô Thanh Anh, liền đón cô về nhà, một là vì bồi thường, hai là vì chăm sóc kỹ Tô Thanh Anh, cố gắng hết sức để cho chuyện này dàn xếp ổn thỏa.
Làm gì được, Hoắc Minh Dương một lần cũng không trở về, điều này tỏ rõ có bất mãn đối với Tô Thanh Anh.
Nhưng cũng chỉ có thể hầu hạ cô đàng hoàng, rất sợ có cái gì khiến cho Tô Thanh Anh không hài lòng, làm khó Đinh Thanh Uyển, cả ngày phải theo hầu Tô Thanh Anh.
Hai người thường xuyên qua lại ngược lại rất nhiều chỗ không hẹn mà hợp cạ.
Bất mãn của hai người các cô đối với Hà Vân Phi đều lớn như nhau, tựa hồ là đồng bệnh tương lân, hai người rất hợp tính, Đinh Thanh Uyển dứt khoát ở lại chăm sóc Tô Thanh Anh, cô cũng không làm phải cả ngày chỉ ở Nhà họ Hoắc hưởng phúc.
Chỉ là nghĩ đến bây giờ Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, liền vô cùng khó chịu.
“Cô đang suy nghĩ gì, sẽ không nhớ Hoắc Minh Dương chứ” Cô hơi giật mình, không biết người đàn bà này tại sao còn chưa từ bỏ ý định.
“Nếu không thì sao? Hà Vân Phi kia có gì tốt” Cô nằm trên giường bệnh, cả ngày cũng không xuống giường được, mỗi ngày không có chuyện làm, không biết nên làm gì mới phải, dứt khoát ngày nào cũng ở nhà gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương, nhưng mà đều trong trạng thái tắt máy.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ anh cùng Hà Vân Phi ở bên nhau, nào có rảnh nhớ cô” Đinh Thanh Uyển ngồi một bên cắn hạt dưa không nhịn được nói với Tô Thanh Anh.
Cười nhạo cô ta tự mình đa tình.
Mặc dù Tô Thanh Anh rất không vui, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua là lúng túng cười một tiếng, “Tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, tôi coi như biết tại sao Hoắc Minh Vũ coi thường cô, kết hôn hay không kết hôn cũng không có gì khác nhau.” Hai người các cô cũng không phải quá hợp tính với nhau, nhiều lắm là bởi vì có Hà Vân Phi làm tham chiếu, mới †ỏ ra quan hệ các cô cũng không tệ lắm.
Thật ra thì hai người sớm đã chướng mắt nhau không phải ngày một ngày hai, thân phận Đinh Thanh Uyển bây giờ không hề thấp hơn so với Tô Thanh Anh, trực tiếp nói, “Cô không biết tôi là mợ hai Nhà họ Hoắc Nhị sao, nếu như cô giỏi, chúng ta đã là người một nhà.” Lời này cũng là nhắc nhở cô, cho dù khó chịu hơn nữa, cũng không thể coi bọn họ như một được.
Dù sao cũng không phải là người cùng chí hướng, nói nhiều vô ích.