Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-313
Chương 313
Chương 313: Đinh Thanh Uyển nghĩ kế
Môi trường ở đây tốt một cách lạ thường, cô chưa bao giờ ở khách sạn tám sao, trang phục giống như trong hoàng cung và trông không hợp với cô.
Hoắc Minh Dương đặc biệt chú ý đến chuyến đi này. Chuẩn bị xong chuyện kết hôn, chuyện đã là nhất định phải được rồi.
Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?”
Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết”
Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra. Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…
Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.
“Em không sao.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.
“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.
Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.
Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.
Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.
Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.
Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.
Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đã có rất nhiêu người có mặt ở đây. Có người nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc ở đây chờ tin tức của Tô Thanh Anh.
Cô đã nghĩ tới không chỉ một lần, một người đàn ông như Hoắc Minh Dương căn bản không cần phải phí tâm như vậy vì một người phụ nữ, “Anh đừng làm những việc không nên làm” Vừa đi, cô vừa thận trọng nhìn lại Hoắc Minh Dương, để cho anh không nên nghĩ bậy bạ, nhanh chóng từ bỏ ý định nghĩ đến chuyện có ý nghĩa hơn.
Hoắc Minh Dương không biết làm sao anh lại có thể khoan nhượng cho Hà Vân Phi như vậy, cô đi tắm, anh mới mở điện thoại, vừa mở máy thì nhận được điện thoại của Tô Thanh Anh.
“Minh Dương, anh đang ở đâu?” Cô ta với giọng sốt ruột nói, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng bắt máy, không tránh khỏi sốt ruột. Không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết vì lý do gì mà mọi kỳ vọng và trông mong của cô ta đều trở nên nhỏ bé, thậm chí vốn dĩ không có cảm giác. Chỉ cần Hoắc Minh Dương chú ý đến cô ta, cô ta sẽ cảm thấy vui, tự tỉ như vậy, chẳng giống phong cách của cô ta chút nào.
“Sức khỏe của em bây giờ thế nào rồi?” Anh quan tâm đến Tô Thanh Anh, về tình về lý không đến mức cạch mặt, suy cho cùng thì mình có lỗi trước.
“Em vẫn ổn, anh trở về thì em sẽ không có chuyện gì. Khi nào anh về?” Trong lòng cô ta sợ hãi, không biết mình nên nói như thế nào, cô ta biết chắc như vậy, nhưng cô ta vẫn không chịu được mất mát lần nữa. Giọng điệu đã thể hiện rõ thái độ rồi.
Anh đã không còn yêu cô ta như trước, thậm chí một chút tình cảm cũng không có nữa.
Cô ta bắt đầu sợ hãi về sự không chắc chắn này.
“Tạm thời anh không quay lại nữa.
“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.
Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.
“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.
Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.
Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.
Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.
Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.
Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.
“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.
“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.
“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.
“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.
Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.
“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.
Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.
“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.
Tô Thanh Anh bỗng khóc nức nở: Trời ới, qua truyện one mà đọc chứ đọc gì ở mấy trang tào lao này “Em sẽ không chúc phúc cho anh, xác của em sẽ thay em làm điều đó” Hoắc Minh Dương có thể cảm nhận được quyết tâm liều chết của cô ta. Nhất định phải khiến cho Hoắc Minh Dương phải ngoan ngoãn nghe lời, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, anh bắt đầu cảm thấy bất lực. “Em sống hay chết và người duy nhất buồn là cha mẹ em. Đối với tập đoàn Hoắc Thiên mà nói, không có một chút tổn thất nào” Vừa dứt lời, Tô Thanh Anh như mất hết sức lực, càng khóc lớn hơn, những thứ đè nén trong lòng bấy lâu nay cũng dần không kiểm soát được.
Hoắc Minh Dương không biết phải làm thế nào để an ủi cô ta, những gì anh nói dường vào lúc này đều vô ích.
Không có cách nào đối với Tô Thanh Anh, cuối cùng tắt máy.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên gọi điện cho mẹ Hoắc và nhờ bà ta nhanh chóng chăm sóc cho Tô Thanh Anh, kẻo cô ta thực sự có chuyện.
Lúc mẹ Hoắc nghe điện thoại, rõ ràng là rất không tốt, “Minh Dương, con rốt cuộc đang làm gì vậy, mau tìm cách an ủi Tô Thanh Anh đi. Nếu như hôm nay không phải Đinh Thanh Uyển nhìn thấy, nói không chừng đã xảy ra chuyện” Tính tình của Tô Thanh Anh thực sự không tốt lắm, cũng không biết kiềm chế tính tình của mình, lúc tâm trạng không tốt, có nói gì cũng vô dụng, động một chút là muốn sống muốn chết.
Nếu chuyện này được đưa về nhà họ Tô, nhà họ Tô nói không chừng sẽ làm khó Hoắc Minh Dương, nhưng nếu chuyện này để trong nhà mình, mình cũng không yên tâm.
Nghĩ đến đây cũng có chút khó xử, dù sao thì mối quan hệ giữa Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đã tốt đến mức không thể tốt hơn được, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà sinh ra bất đồng, cho dù Hoắc Minh Dương có không hiểu chuyện đến đâu,anh cũng nên biết rõ quan hệ lợi và hại trong đó.
Không ai có thể chọc Tô Thanh Anh, lỡ như thật sự chết đi, sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Hoắc gia.
“Con biết, vừa rồi cô ấy gọi điện cho con nói cô ấy sẽ tự tử, sai người trông coi cô ấy cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý giúp cô ấy giải tỏa” Bây giờ bệnh của Tô Thanh Anh người thường không thể chữa được. Chỉ có thể tìm bác sĩ tâm lý tới thử xem.
Người khác không có biện pháp nào với cô ta.
Nghe những gì Hoắc Minh Dương, mẹ Hoắc bắt đầu trở nên lo lắng.
“Đừng kết hôn với Hà Vân Phi, mau trở về đi” Phản đối Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi ơ bên nhau không phải ngày một ngày hai, nhưng đây không phải chuyện bà có thể khống chế, nếu không thì tốt hơn rồi, sẽ còn làm đến mức này sao.
Bây giờ tất cả mọi người đang chỉ trích không quản được Hoắc Minh Dương, nhưng ai biết bà ta để quản Hoắc Minh Dương đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nhưng bà ta chỉ đơn giản là không thể kiểm soát Hoắc Minh Dương mà thôi.
“Con sẽ xem thử có thể mở chỉ nhánh ở đây không. Nếu được, con sẽ ở lại đây” Hoắc Minh Dương chỉ đơn giản nói những gì anh ấy nghĩ trong lòng, đối với việc về hay không về là rất khó nói, đã nói với Hoắc phu nhân về quyết định của mình.
Nghe những lời của Hoắc Minh Dương, Bà ta quả thực là rất tức giận, bây giờ anh càng ngày càng không nghe lời. “Con không thể hiểu chuyện một chút à?” Không biết phải nói gì với Hoắc Minh Dương mới tốt, anh dường như suy nghĩ về mọi thứ rất đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần anh thích là có thể có được, nhưng thật ra nhiều thứ không phải anh muốn là có thể lấy một cách dễ dàng được.
Đặc biệt là đối với một việc trọng đại như hôn nhân.
“Con muốn kết hôn bên ngoài một mình à? Mặt mũi nhà họ Hoắc sẽ như thế nào đây, con kết hôn phải báo cho gia đình biết chứ” Hoắc Minh Dương hoàn toàn không đoán được cảm nhận của gia đình mình, anh chỉ khăng khăng làm theo ý của mình, khiến Hoắc phu nhân tức giận. “Mẹ nói cho con biết, nếu Tô Thanh Anh xảy ra chuyện, con sẽ hối hận cả đời, nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia đi” Diệp Tĩnh Gia là điểm yếu của Hoắc Minh Dương, nhiều năm như vậy ai nhắc đến một câu anh sẽ không vui, chưa kể bà Hoắc cứ lẩm bẩm bên tai anh Diệp Tĩnh Gia Diệp Tĩnh Gia.
“Con không biết mẹ nói gì, dù sao thì con cũng đã quyết định rồi. Mẹ đừng cố gắng thay đổi suy nghĩ của con” Anh chỉ đáp lại, khiến bà Hoắc không biết phải nói gì. Sự tùy ý của Hoắc Minh Dương không biết đã học từ ai. Bản thân hoàn toàn khác với phong cách của Hoắc Minh Dương, những thay đổi hiện tại của anh ngược lại rất giống bố hơn.
“Mẹ chỉ nói cho con biết, có một số người khi thực sự mất đi con mới biết trân quý” Nói xong bà ta thở dài. Có vẻ như bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hoắc Minh Dương một chút cũng không khiến bà ta bớt lo, cũng không yên tâm anh ấy chọn thứ mà anh muốn, người này chưa bao giờ dùng đầu óc để suy nghĩ, toàn làm theo đam mê của mình, thích làm gì thì làm nấy.
“Con xin lỗi, nhưng mẹ, con biết mình muốn gì!” Vừa dứt lời, bà Hoắc liền im lặng, nhiều năm trở lại đây, chuyện riêng của Hoắc Minh Dương đều không có người khác quyết định, cũng không phiền tới người khác xen vào.
Những gì bà ta nói với tư cách là một người mẹ không có nhiều trọng lượng, nhiều hơn vẫn là muốn Hoắc Minh Dương lắng nghe suy nghĩ của mình.
Bây giờ thì khác, bà ta lại càng lo lắng về việc mình làm không tốt ở chỗ nào khiến Hoắc Minh Dương không hài lòng, đồng thời hối hận vì đã không đối xử tốt với Diệp Tĩnh Gia.
Chỉ là bây giờ những thứ này không còn là thứ mà Hoắc Minh Dương có thể biết được.
Suy cho cùng người cũng không còn nữa, nói nhiều như vậy cũng vô ích. “Mẹ đã nhìn con lớn lên. Tình cảm của con và Tô Thanh Anh nhiều năm như vậy mẹ cũng biết, việc kết hôn với một người phụ nữ xa lạ chỉ vì sự máu nóng của con. Không thể phủ nhận rằng Hà Vân Phi với Diệp Tĩnh Gia ở một số chỗ rất giống nhau, nhưng hai người họ, là hai con người hoàn toàn khác nhau “ Lời nói thành khẩn với Hoắc Minh Dương, chỉ hy vọng bà ta có thể cởi mở hơn một chút, đừng vì một số điều không hay mà kiểm soát tính tình vốn có của mình. Biết rõ Hoắc Minh Dương thích gì, sự lựa chọn của anh là gì, hy vọng có thể thay đổi.
Hoắc Minh Dương không thể quyết định lời nói của Hoắc phu nhân, quả thực anh cảm thấy Cố Vân Phi rất giống Diệp Tĩnh Gia, không phải giống bình thường, mà dường như là một người.
Nhưng điều này không mâu thuẫn với việc anh ấy thích Hà Vân Phi, ngay cả khi Hoắc phu nhân không hài lòng.
Chương 313: Đinh Thanh Uyển nghĩ kế
Môi trường ở đây tốt một cách lạ thường, cô chưa bao giờ ở khách sạn tám sao, trang phục giống như trong hoàng cung và trông không hợp với cô.
Hoắc Minh Dương đặc biệt chú ý đến chuyến đi này. Chuẩn bị xong chuyện kết hôn, chuyện đã là nhất định phải được rồi.
Cô cầm tờ báo, vẻ mặt khá là nghiêm túc, khiến cho Hoắc Minh Dương cũng tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?” “Tô Thanh Anh tự sát” Cô vừa nói xong Hoắc Minh Dương lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy: “Làm sao có chuyện đó được? Tại sao cô ấy lại tự sát?”
Vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh, chậm chạp mãi vẫn không có ai nghe máy, sau đó anh lập tức mặc quân áo tử tế rồi sải bước đi luôn không suy nghĩ: “Em ở đây chờ anh trở về” Hà Vân Phi đã mặc áo khoác: “Cùng đi, chuyện này có liên quan tới em, em phải biết”
Cô dùng giọng nói cực kì nghiêm túc nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ mặc kệ ai nói cái gì cũng không có cách nào thay đổi những gì đang diễn ra. Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng mà cô biết nhất định Tô Thanh Anh cố ý, cô phải tìm cách vạch trân bộ mặt thật của Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương không lay chuyển được Hà Vân Phi, nên vội vàng bỏ đi, Hà Vân Phi có thể cảm nhận được dọc theo đường đi mọi người cứ mãi nhìn cô, đủ loại ánh mắt khác nhau…
Cô có xúc động lui bước vì sợ hãi, cô chẳng làm gì sao cả, tại sao lại phải đối mặt với sự chỉ trích này? “Đừng lo lắng.” Bàn tay của anh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của Hà Vân Phi, muốn cho cô sự ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Dương hành động thế này ở công ty dọa cô sợ nhảy dựng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.
“Em không sao.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hơi do dự, cũng không có gì khó hiểu, cứ ở bên nhau như thế thôi.
“Lát nữa đến bệnh viện, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không được nói lung tung” Mọi chuyện đều để cho anh nghĩ cách giải quyết, nghĩ đến chuyện lát nữa có thể sẽ gặp mặt bố mẹ Tô Thanh Anh thì anh lại hối hận khi dẫn cô đi cùng.
Đi tới cửa thì anh dừng lại: “Có lẽ trong đó sẽ có bố mẹ Tô Thanh Anh” Hà Vân Phi gật đầu, cô biết, nếu chuyện này là thật thì tức là Tô Thanh Anh đang không muốn sống nữa để cho anh phải áy náy cả đời.
Với tính cách của Hoắc Minh Dương thì chẳng thể làm gì được Tô Thanh Anh.
Đến bệnh viện, giường bệnh ban đầu đã không có ai, hỏi bác sĩ mới biết được Tô Thanh Anh đã được đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt cho ca bệnh nặng.
Có vẻ chuyện hôm qua đã xảy ra thật.
Trước khi đi bác sĩ lại nhìn thoáng qua Hà Vân Phi, dường như đang muốn hỏi tại sao cô vẫn còn mặt mũi †ìm tới nơi này.
Hà Vân Phi chỉ cúi đầu không cái gì, cô biết nó không chỉ dừng lại ở đó.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đã có rất nhiêu người có mặt ở đây. Có người nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, Đinh Thanh Uyển và bà Hoắc ở đây chờ tin tức của Tô Thanh Anh.
Cô đã nghĩ tới không chỉ một lần, một người đàn ông như Hoắc Minh Dương căn bản không cần phải phí tâm như vậy vì một người phụ nữ, “Anh đừng làm những việc không nên làm” Vừa đi, cô vừa thận trọng nhìn lại Hoắc Minh Dương, để cho anh không nên nghĩ bậy bạ, nhanh chóng từ bỏ ý định nghĩ đến chuyện có ý nghĩa hơn.
Hoắc Minh Dương không biết làm sao anh lại có thể khoan nhượng cho Hà Vân Phi như vậy, cô đi tắm, anh mới mở điện thoại, vừa mở máy thì nhận được điện thoại của Tô Thanh Anh.
“Minh Dương, anh đang ở đâu?” Cô ta với giọng sốt ruột nói, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng bắt máy, không tránh khỏi sốt ruột. Không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết vì lý do gì mà mọi kỳ vọng và trông mong của cô ta đều trở nên nhỏ bé, thậm chí vốn dĩ không có cảm giác. Chỉ cần Hoắc Minh Dương chú ý đến cô ta, cô ta sẽ cảm thấy vui, tự tỉ như vậy, chẳng giống phong cách của cô ta chút nào.
“Sức khỏe của em bây giờ thế nào rồi?” Anh quan tâm đến Tô Thanh Anh, về tình về lý không đến mức cạch mặt, suy cho cùng thì mình có lỗi trước.
“Em vẫn ổn, anh trở về thì em sẽ không có chuyện gì. Khi nào anh về?” Trong lòng cô ta sợ hãi, không biết mình nên nói như thế nào, cô ta biết chắc như vậy, nhưng cô ta vẫn không chịu được mất mát lần nữa. Giọng điệu đã thể hiện rõ thái độ rồi.
Anh đã không còn yêu cô ta như trước, thậm chí một chút tình cảm cũng không có nữa.
Cô ta bắt đầu sợ hãi về sự không chắc chắn này.
“Tạm thời anh không quay lại nữa.
“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.
Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.
“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.
Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.
Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.
Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.
Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.
Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.
“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.
“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.
“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.
“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.
Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.
“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.
Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.
“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.
Tô Thanh Anh bỗng khóc nức nở: Trời ới, qua truyện one mà đọc chứ đọc gì ở mấy trang tào lao này “Em sẽ không chúc phúc cho anh, xác của em sẽ thay em làm điều đó” Hoắc Minh Dương có thể cảm nhận được quyết tâm liều chết của cô ta. Nhất định phải khiến cho Hoắc Minh Dương phải ngoan ngoãn nghe lời, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, anh bắt đầu cảm thấy bất lực. “Em sống hay chết và người duy nhất buồn là cha mẹ em. Đối với tập đoàn Hoắc Thiên mà nói, không có một chút tổn thất nào” Vừa dứt lời, Tô Thanh Anh như mất hết sức lực, càng khóc lớn hơn, những thứ đè nén trong lòng bấy lâu nay cũng dần không kiểm soát được.
Hoắc Minh Dương không biết phải làm thế nào để an ủi cô ta, những gì anh nói dường vào lúc này đều vô ích.
Không có cách nào đối với Tô Thanh Anh, cuối cùng tắt máy.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên gọi điện cho mẹ Hoắc và nhờ bà ta nhanh chóng chăm sóc cho Tô Thanh Anh, kẻo cô ta thực sự có chuyện.
Lúc mẹ Hoắc nghe điện thoại, rõ ràng là rất không tốt, “Minh Dương, con rốt cuộc đang làm gì vậy, mau tìm cách an ủi Tô Thanh Anh đi. Nếu như hôm nay không phải Đinh Thanh Uyển nhìn thấy, nói không chừng đã xảy ra chuyện” Tính tình của Tô Thanh Anh thực sự không tốt lắm, cũng không biết kiềm chế tính tình của mình, lúc tâm trạng không tốt, có nói gì cũng vô dụng, động một chút là muốn sống muốn chết.
Nếu chuyện này được đưa về nhà họ Tô, nhà họ Tô nói không chừng sẽ làm khó Hoắc Minh Dương, nhưng nếu chuyện này để trong nhà mình, mình cũng không yên tâm.
Nghĩ đến đây cũng có chút khó xử, dù sao thì mối quan hệ giữa Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đã tốt đến mức không thể tốt hơn được, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà sinh ra bất đồng, cho dù Hoắc Minh Dương có không hiểu chuyện đến đâu,anh cũng nên biết rõ quan hệ lợi và hại trong đó.
Không ai có thể chọc Tô Thanh Anh, lỡ như thật sự chết đi, sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Hoắc gia.
“Con biết, vừa rồi cô ấy gọi điện cho con nói cô ấy sẽ tự tử, sai người trông coi cô ấy cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý giúp cô ấy giải tỏa” Bây giờ bệnh của Tô Thanh Anh người thường không thể chữa được. Chỉ có thể tìm bác sĩ tâm lý tới thử xem.
Người khác không có biện pháp nào với cô ta.
Nghe những gì Hoắc Minh Dương, mẹ Hoắc bắt đầu trở nên lo lắng.
“Đừng kết hôn với Hà Vân Phi, mau trở về đi” Phản đối Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi ơ bên nhau không phải ngày một ngày hai, nhưng đây không phải chuyện bà có thể khống chế, nếu không thì tốt hơn rồi, sẽ còn làm đến mức này sao.
Bây giờ tất cả mọi người đang chỉ trích không quản được Hoắc Minh Dương, nhưng ai biết bà ta để quản Hoắc Minh Dương đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nhưng bà ta chỉ đơn giản là không thể kiểm soát Hoắc Minh Dương mà thôi.
“Con sẽ xem thử có thể mở chỉ nhánh ở đây không. Nếu được, con sẽ ở lại đây” Hoắc Minh Dương chỉ đơn giản nói những gì anh ấy nghĩ trong lòng, đối với việc về hay không về là rất khó nói, đã nói với Hoắc phu nhân về quyết định của mình.
Nghe những lời của Hoắc Minh Dương, Bà ta quả thực là rất tức giận, bây giờ anh càng ngày càng không nghe lời. “Con không thể hiểu chuyện một chút à?” Không biết phải nói gì với Hoắc Minh Dương mới tốt, anh dường như suy nghĩ về mọi thứ rất đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần anh thích là có thể có được, nhưng thật ra nhiều thứ không phải anh muốn là có thể lấy một cách dễ dàng được.
Đặc biệt là đối với một việc trọng đại như hôn nhân.
“Con muốn kết hôn bên ngoài một mình à? Mặt mũi nhà họ Hoắc sẽ như thế nào đây, con kết hôn phải báo cho gia đình biết chứ” Hoắc Minh Dương hoàn toàn không đoán được cảm nhận của gia đình mình, anh chỉ khăng khăng làm theo ý của mình, khiến Hoắc phu nhân tức giận. “Mẹ nói cho con biết, nếu Tô Thanh Anh xảy ra chuyện, con sẽ hối hận cả đời, nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia đi” Diệp Tĩnh Gia là điểm yếu của Hoắc Minh Dương, nhiều năm như vậy ai nhắc đến một câu anh sẽ không vui, chưa kể bà Hoắc cứ lẩm bẩm bên tai anh Diệp Tĩnh Gia Diệp Tĩnh Gia.
“Con không biết mẹ nói gì, dù sao thì con cũng đã quyết định rồi. Mẹ đừng cố gắng thay đổi suy nghĩ của con” Anh chỉ đáp lại, khiến bà Hoắc không biết phải nói gì. Sự tùy ý của Hoắc Minh Dương không biết đã học từ ai. Bản thân hoàn toàn khác với phong cách của Hoắc Minh Dương, những thay đổi hiện tại của anh ngược lại rất giống bố hơn.
“Mẹ chỉ nói cho con biết, có một số người khi thực sự mất đi con mới biết trân quý” Nói xong bà ta thở dài. Có vẻ như bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hoắc Minh Dương một chút cũng không khiến bà ta bớt lo, cũng không yên tâm anh ấy chọn thứ mà anh muốn, người này chưa bao giờ dùng đầu óc để suy nghĩ, toàn làm theo đam mê của mình, thích làm gì thì làm nấy.
“Con xin lỗi, nhưng mẹ, con biết mình muốn gì!” Vừa dứt lời, bà Hoắc liền im lặng, nhiều năm trở lại đây, chuyện riêng của Hoắc Minh Dương đều không có người khác quyết định, cũng không phiền tới người khác xen vào.
Những gì bà ta nói với tư cách là một người mẹ không có nhiều trọng lượng, nhiều hơn vẫn là muốn Hoắc Minh Dương lắng nghe suy nghĩ của mình.
Bây giờ thì khác, bà ta lại càng lo lắng về việc mình làm không tốt ở chỗ nào khiến Hoắc Minh Dương không hài lòng, đồng thời hối hận vì đã không đối xử tốt với Diệp Tĩnh Gia.
Chỉ là bây giờ những thứ này không còn là thứ mà Hoắc Minh Dương có thể biết được.
Suy cho cùng người cũng không còn nữa, nói nhiều như vậy cũng vô ích. “Mẹ đã nhìn con lớn lên. Tình cảm của con và Tô Thanh Anh nhiều năm như vậy mẹ cũng biết, việc kết hôn với một người phụ nữ xa lạ chỉ vì sự máu nóng của con. Không thể phủ nhận rằng Hà Vân Phi với Diệp Tĩnh Gia ở một số chỗ rất giống nhau, nhưng hai người họ, là hai con người hoàn toàn khác nhau “ Lời nói thành khẩn với Hoắc Minh Dương, chỉ hy vọng bà ta có thể cởi mở hơn một chút, đừng vì một số điều không hay mà kiểm soát tính tình vốn có của mình. Biết rõ Hoắc Minh Dương thích gì, sự lựa chọn của anh là gì, hy vọng có thể thay đổi.
Hoắc Minh Dương không thể quyết định lời nói của Hoắc phu nhân, quả thực anh cảm thấy Cố Vân Phi rất giống Diệp Tĩnh Gia, không phải giống bình thường, mà dường như là một người.
Nhưng điều này không mâu thuẫn với việc anh ấy thích Hà Vân Phi, ngay cả khi Hoắc phu nhân không hài lòng.