Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-370
Chương 370
Chương 370: Xin lỗi
Tối qua Hoắc Minh Vũ đưa Từ Thanh Lam đi ăn, đúng lúc anh ta đi lấy xe thì mấy gã đàn ông lôi kéo Từ Thanh Lam, định làm nhục cô ta.
Đúng lúc anh ta lái xe ngang qua thì bắt gặp cảnh tượng ấy.
Anh ta gân như không cần suy nghĩ mà đẩy cửa xe ra xông tới ngay lập tức.
Thẳng tay đấm chảy máu mồm gã đàn ông đang xé quân áo của Từ Thanh Lam.
Có lẽ Từ Thanh Lam đã quá sợ hãi trước tình huống ấy nên nước mắt đầm đìa, hai tay giữ chặt lấy lớp áo trước ngực.
Hoắc Minh Vũ nhìn cảnh ấy thì lập tức nổi cơn điên.
Sau khi đánh gục đám người đó, Hoäc Minh Vũ lại kêu người tới đưa chúng đi tra hỏi, và phải tốn rất nhiêu công sức mới moi ra được tin từ miệng chúng.
Từ Thanh Lam bị thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng, chỉ bị sợ hãi quá mức.
Hiện tại, sau một tối nghỉ ngơi đã không còn vấn đề gì nữa.
“Sao thế?” Không thấy Từ Thanh Lam buông tay, Hoắc Minh Vũ cũng cứ ôm cô ta như vậy, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi.
Từ Thanh Lam không nói không rằng.
Thấy cô ta im lặng, Hoắc Minh Vũ liên bế bổng cô ta lên đưa vào giường trong phòng ngủ.
“Em dậy lúc nào thế?” Anh ta hỏi, rõ ràng khi anh ta thức dậy cô ta vẫn còn đang say ngủ, từ lúc đấy đến giờ cũng chưa được bao lâu.
Đêm qua trong lúc ngủ cô ta cứ trằn trọc mãi, có lúc lại nói mớ gì đó, thực sự khiến anh ta rất đau lòng.
Nên sáng sớm nay khi anh ta tỉnh dậy cũng không đánh thức cô ta.
“Mới thôi.” Từ Thanh Lam nói lí nhí, giọng nói có vẻ bất an.
Khi thức dậy, cô ta cuống quýt tìm anh ta khắp nhà, cô ta không dám ra khỏi cửa, sợ vừa đi thì anh ta lại về.
Nên đành ở lại nhà đợi anh ta.
Vốn dĩ trước khi ra tù, cô ta đã nghe nói việc Hoắc Mimh Vũ đã lấy vợ, cô ta cũng không định làm phiên anh ta thêm nữa.
Trước đây họ đã không thể đến được với nhau thì hiện tại lại càng không thể.
Khi còn trong tù, cô ta đã biết là anh ta đã có vợ, và hiện giờ anh ta và vợ cũng đã có với nhau một đứa con.
Dù cô ta vẫn còn yêu anh ta đi chăng nữa thì đã sao? Trước khi ra tù, cô ta đã không nghĩ đến chuyện tiếp tục qua lại với anh ta nhưng khi lần đầu tiên gặp lại Hoắc Minh Vũ sau khi ra khỏi trại giam thì những cảm xúc trong lòng cô ta lại lẫn lộn rối bời.
Ngay cả giờ đây, cô ta vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
Năm xưa, cô ta đã làm biết bao điều sai trái, không ngờ rằng anh ta vẫn có thể tha thứ cho cô ta, điều này khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên. Hai năm qua ở trong tù, cô ta đã hoàn toàn thức tỉnh và hiểu ra được rằng, nếu như ban đầu mình không u mê thì đã chẳng phạm phải sai lầm để rồi trả giá đắt.
Không những tự tay chấm dứt nghiệp diễn xuất của bản thần mà còn khiến tình cảm say đắm Hoắc Minh Vũ dành cho mình trở nên nguội lạnh.
“Đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?” Hoắc Minh Vũ chăm chú nhìn Từ Thanh Lam, phát hiện thấy sau hai năm, cô ta đã hốc hác đi nhiều, chắc hẳn ở trong tù chịu không ít cực khổ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Minh Vũ lại thấy nhói lòng.
Nếu như khi ấy anh ta không cương quyết tuyệt tình như thế thì có lẽ hai người họ sẽ chẳng giống như bây giờ.
“Không đói lắm” Từ Thanh Lam nói rồi lắc đầu.
“Chắc mấy người hôm qua do vợ anh sai đến đúng không?” Ngẫm nghĩ một lúc, Từ Thanh Lam thốt lên suy nghĩ trong lòng.
Anh ta là cậu hai của nhà họ Hoắc, chỉ có thể là người nhà họ Hoắc mới gọi được người đến ức hiếp cô ta. Mà người của nhà họ Hoắc, ngoài bà Hoắc ra chỉ có thể là Đinh Thanh Uyển thôi.
Những người khác của nhà họ Hoắc không đời nào làm vậy.
Hiện giờ, bà Hoắc đâu thể nào lại đi ôm đồm lo toan cả những chuyện này, cho nên ngoại trừ vợ của Hoắc Minh Vũ ra thì chẳng còn ai khác.
…
Hoắc Minh Vũ không trả lời, hai tay buông thõng siết lại, ánh mắt nhuốm màu giận dữ.
“Anh im lặng tức là thừa nhận rồi đúng không, thật ra anh không cần phải như vậy, chuyện năm xưa em là người gieo gió thì ắt phải gặt bão, giờ em đã hối cải và thay đổi rồi, cũng không còn tính toán so đo nhiều như trước kia nữa” Đây là lời nói thật lòng, hai năm qua ở trong tù, cô ta đã nghĩ thông suốt, chuyện trước kia cũng đã có thể cho qua.
“Anh sắp li hôn với cô ta rồi, đến lúc đó chúng mình..” Hoắc Minh Vũ nói với vẻ kích động.
Đúng thết Anh ta sắp sửa li hôn, như vậy thì anh ta có thể cưới cô ấy về làm vợ. Hai năm qua, không giây phút nào anh ta không nhớ cô ta, dẫu cho anh ta có luôn tự nhắc nhở mình rằng hai người đã không thể nào đến với nhau được nữa.
Nhưng anh ta vẫn không thể kiểm soát được tâm trí, dù cô ta đã phạm sai lầm to lớn thì anh ta cũng có thể tha thứ.
Hoắc Minh Vũ vừa nói được một nửa thì Từ Thanh Lam đã lên tiếng ngắt lời.
“Cưới? Anh nghĩ chúng ta còn có thể hay sao? Cho dù anh đồng ý thì mẹ anh cũng sẽ không đồng ý. Một người phụ nữ từng ngồi tù như em không được phép vào làm dâu nhà họ Hoắc đâu. Ngay cả khi em chưa từng đi tù thì mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận ” em: Cô ta nói đầy vẻ buồn thảm.
Nhưng đó cũng là sự thật.
Dẫu hai người thật sự có thể lấy nhau, hay nhà họ Hoắc có thể chấp nhận cô ta. Nhưng còn xã hội thì sao? Họ sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ nói rằng cậu hai nhà họ Hoắc lại đi cưới một người phụ nữ từng đi tù, sẽ nhìn cô ta bằng con mắt đầy phán xét.
Đó là chuyện mà cô ta không muốn thấy nhất, cô ta cũng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, khiến một đứa bé còn chưa ra đời đã mất đi người bố.
“Anh sẽ thuyết phục mẹ anh, người kết hôn với em là anh, không phải người nhà họ Hoắc, không phải bố hay mẹ anh” Hoắc Minh Vũ ra sức giải thích.
Ban đầu, nếu không vì mảnh đất kia, anh ta cũng sẽ không cưới Đinh Thanh Uyển Giữa anh ta và Đinh Thanh Uyển hoàn toàn không có tình yêu, dưa chín ép không ngọt, và càng không hạnh phúc.
“Vậy còn con anh thì làm thế nào? Dù anh có không thích cô ấy đến mấy thì cô ấy vẫn đang mang đứa con của anh trong bụng, đứa bé không thể không có bố” Dù có nói gì đi chăng nữa, cô ta cũng không thể chia rẽ gia đình họ, năm xưa cô ta đã mất đi đứa con, hiện giờ cô ta cũng không muốn con của người khác không có bố.
Khi con cô mất, những người xung quanh không thể nào thấu hiểu được nỗi đau đớn tột cùng ấy.
“Có thể giữ đứa bé lại, nhưng cô ta thì nhất định phải đi” Hoắc Minh Vũ cau mày, Đinh Thanh Uyển lòng dạ hiểm độc, cũng là một người bất chấp thủ đoạn, một người có lòng tham vô đáy.
Cho dù Từ Thanh Lam không trở lại thì anh ta cũng sẽ li hôn với Đinh Thanh Uyển.
Hiện giờ miếng đất kia đã nằm gọn trong tay, có cô ta hay không đã không còn quan trọng nữa.
“Ôi… Có những việc vẫn phải suy nghĩ kĩ càng rồi hãy đưa ra quyết định, đến cuối cùng người hối không kịp chắc chắn là bản thân mình mà thôi, giống như em hai năm trước đấy, làm những điều sai trái, thật sự là có lỗi” Hai năm trước, Từ Thanh Lam ỷ vào tình yêu của Hoắc Minh Vũ nên hống hách, làm xăng làm bậy.
Nhưng đến cuối cùng, chính cô ta là người phải hối hận.
“Chuyện đó đã qua rồi, họ còn không để bụng, em cứ canh cánh mãi làm gì” Anh ta nhìn cô ta mà thương, nếu khi ấy cô ta không làm như vậy thì chắc có lẽ họ đã cưới nhau rồi chăng? Hay mọi chuyện vẫn sẽ như thế, vẫn không thể làm dâu nhà họ Hoắc như trước đây? “Sao em có thể không bận lòng cho được?” Từ Thanh Lam lắc đầu, “Vết thương nào cũng sẽ để lại sẹo” Tuy vết thương lòng của cô ta đã lành lại, nhưng vết sẹo vẫn còn mãi ở đó.
Hoắc Minh Vũ biết rằng ngay lúc này, Từ Thanh Lam khó lòng có thể chấp nhận được, nên anh ta cũng không định tiếp tục trò chuyện với cô ta về chủ đề này.
Đến trưa, Hoắc Minh Vũ muốn ra ngoài ăn nhưng vì Từ Thanh Lam nên đã đặt ship.
Hoắc Minh Vũ lấy làm ngạc nhiên, vì trước đây Từ Thanh Lam không bao giờ đụng vào những món đồ ăn đó.
Ngày trước những lúc đi quay ở phim trường, cho dù không ăn gì thì cô ta cũng sẽ không ăn những thứ này.
Hiện giờ lại đòi ăn thì Hoắc Minh Vũ không khỏi bất ngờ.
Xem ra mấy năm qua ở trong tù, Từ Thanh Lam đã thực sự thay đổi rất nhiều.
“Em ăn nhiều vào cho có chất” Hoắc Minh Vũ gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát của Từ Thanh Lam.
Trước kia, Từ Thanh Lam còn có da có thịt, giờ hốc hác hẳn đo, như thể trên người chỉ còn lại da bọc xương.
“Vâng” Từ Thanh Lam gật đầu hờ hững, gắp miệng thịt anh vừa bỏ vào bát cô ta lên nhai một cách từ tốn, còn gắp cho Hoắc Minh Vũ một cái trứng chiên.
Hoắc Minh Vũ ngẩn người, ngẩng lên nhìn Từ Thanh Lam thì thấy cô ta đang cúi đầu ăn.
Hai người lặng lẽ ăn hết bữa cơm, không ai nói với ai câu nào.
Thấy Hoắc Minh Vũ đặt đũa xuống, Từ Thanh Lam thu dọn bàn ăn rồi rót cho anh ta một cốc nước.
Khi nấy lúc ăn cơm, Từ Thanh Lam để ý thấy Hoắc Minh Vũ chỉ ăn mấy món vừa cay vừa không có chất, mấy món nhiều dinh dưỡng anh ta chỉ ăn rất ít.
“Anh uống nước đi, mấy món ban nãy hơi cay” Từ Thanh lam nói rồi đưa cốc nước trong tay cho Hoắc Minh Vũ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Nhận lấy cốc nước, anh ta uống hơn một nửa, có lẽ thật sự là do món ăn quá cay.
Đặt chiếc cốc xuống, Hoắc Minh Vũ thấy Từ Thanh Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
Gió hiu hiu thổi, thổi bay mái tóc dài mềm mượt của Từ Thanh Lam.
Nhìn cảnh ấy, anh ta không khỏi rung động, bèn giơ tay vén lại tóc cho cô ta.
Từ Thanh Lam ngoảnh đầu lại, nhìn Hoắc Minh Vũ và cười.
“Có muốn ra ngoài chơi không? Anh thấy hôm nay trời nắng đẹp đấy” Thấy Từ Thanh Lam ủ rũ, Hoắc Minh Vũ đưa ra ý kiến, muốn đưa cô ta đi ra ngoài một vòng, hít thở không khí trong lành cho khuây khỏa.
Hiện giờ, tâm trạng của cô ta đã tương đối ổn định.
Từ Thanh Lam nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý với anh ta.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, ở trong nhà cũng có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
“Ù” Thấy cô ta đồng ý, Hoắc Minh Vũ mừng rð, nụ cười trên gương mặt cũng tươi tắn hơn hẳn.
“Vậy em muốn đi đâu chơi? Có nơi nào rất muốn đến không?” Hoắc Minh Vũ hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được gì.
“Minh Vũ, anh muốn đi đâu chơi thì anh quyết định đi, em cũng không biết nơi nào để chơi cả” Ở trong tù hai năm, bên ngoài thay đổi chóng mặt, có nhiều nơi mà cô ta còn không nhận ra được.
Hoắc Minh Vũ nghĩ tới một địa điểm rất hay, liền kéo cô ta đứng dậy.
“Em vào thay quần áo đi, lát nữa mình lên đường” Thấy Từ Thanh Lam không thay quần áo, Hoắc Minh Vũ đẩy cô ta vào trong phòng, dặn dò một câu rồi đóng cửa lại.
Từ Thanh Lam thay một bộ đồ đơn giản rồi ra ngoài cùng Hoắc Minh Vũ.
Hoắc Minh Vũ cũng không nghĩ ra được sẽ đưa Từ Thanh Lam đi đâu, cuối cùng sau khi thấy tấm biển quảng cáo vòng đu quay khổng lồ trên đường Lạc Long Quân, Hoắc Minh Vũ đã biết sẽ đưa Từ Thanh Lam đến nơi nào.
Lần trước cầu hôn cô ta ở công viên giải trí, nhưng không thành công, đây là chuyện mà anh ta nuối tiếc nhất.
Từ Thanh Lam tưởng anh ta sẽ đưa mình đi siêu thị mua đồ, nhưng khi nhận ra nơi họ đến là công viên giải trí, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng lại rất thích thú.
Hai năm trước họ không đến đây chơi, giờ lại quay trở về.
“Có muốn vào chơi không?” Hoắc Minh Vũ hỏi Từ Thanh Lam.
Lần trước họ không đến, anh ta sợ lần này cô ta lại từ chối.
Từ Thanh Lam khẽ gật đầu.
Hoắc Minh Vũ nghe vậy rất vui, “Em đợi anh ở đây, anh vào mua vé” Dặn dò Từ Thanh Lam mấy câu xong, Hoắc Minh Vũ liền đi xếp hàng mua vé.
Chương 370: Xin lỗi
Tối qua Hoắc Minh Vũ đưa Từ Thanh Lam đi ăn, đúng lúc anh ta đi lấy xe thì mấy gã đàn ông lôi kéo Từ Thanh Lam, định làm nhục cô ta.
Đúng lúc anh ta lái xe ngang qua thì bắt gặp cảnh tượng ấy.
Anh ta gân như không cần suy nghĩ mà đẩy cửa xe ra xông tới ngay lập tức.
Thẳng tay đấm chảy máu mồm gã đàn ông đang xé quân áo của Từ Thanh Lam.
Có lẽ Từ Thanh Lam đã quá sợ hãi trước tình huống ấy nên nước mắt đầm đìa, hai tay giữ chặt lấy lớp áo trước ngực.
Hoắc Minh Vũ nhìn cảnh ấy thì lập tức nổi cơn điên.
Sau khi đánh gục đám người đó, Hoäc Minh Vũ lại kêu người tới đưa chúng đi tra hỏi, và phải tốn rất nhiêu công sức mới moi ra được tin từ miệng chúng.
Từ Thanh Lam bị thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng, chỉ bị sợ hãi quá mức.
Hiện tại, sau một tối nghỉ ngơi đã không còn vấn đề gì nữa.
“Sao thế?” Không thấy Từ Thanh Lam buông tay, Hoắc Minh Vũ cũng cứ ôm cô ta như vậy, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi.
Từ Thanh Lam không nói không rằng.
Thấy cô ta im lặng, Hoắc Minh Vũ liên bế bổng cô ta lên đưa vào giường trong phòng ngủ.
“Em dậy lúc nào thế?” Anh ta hỏi, rõ ràng khi anh ta thức dậy cô ta vẫn còn đang say ngủ, từ lúc đấy đến giờ cũng chưa được bao lâu.
Đêm qua trong lúc ngủ cô ta cứ trằn trọc mãi, có lúc lại nói mớ gì đó, thực sự khiến anh ta rất đau lòng.
Nên sáng sớm nay khi anh ta tỉnh dậy cũng không đánh thức cô ta.
“Mới thôi.” Từ Thanh Lam nói lí nhí, giọng nói có vẻ bất an.
Khi thức dậy, cô ta cuống quýt tìm anh ta khắp nhà, cô ta không dám ra khỏi cửa, sợ vừa đi thì anh ta lại về.
Nên đành ở lại nhà đợi anh ta.
Vốn dĩ trước khi ra tù, cô ta đã nghe nói việc Hoắc Mimh Vũ đã lấy vợ, cô ta cũng không định làm phiên anh ta thêm nữa.
Trước đây họ đã không thể đến được với nhau thì hiện tại lại càng không thể.
Khi còn trong tù, cô ta đã biết là anh ta đã có vợ, và hiện giờ anh ta và vợ cũng đã có với nhau một đứa con.
Dù cô ta vẫn còn yêu anh ta đi chăng nữa thì đã sao? Trước khi ra tù, cô ta đã không nghĩ đến chuyện tiếp tục qua lại với anh ta nhưng khi lần đầu tiên gặp lại Hoắc Minh Vũ sau khi ra khỏi trại giam thì những cảm xúc trong lòng cô ta lại lẫn lộn rối bời.
Ngay cả giờ đây, cô ta vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
Năm xưa, cô ta đã làm biết bao điều sai trái, không ngờ rằng anh ta vẫn có thể tha thứ cho cô ta, điều này khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên. Hai năm qua ở trong tù, cô ta đã hoàn toàn thức tỉnh và hiểu ra được rằng, nếu như ban đầu mình không u mê thì đã chẳng phạm phải sai lầm để rồi trả giá đắt.
Không những tự tay chấm dứt nghiệp diễn xuất của bản thần mà còn khiến tình cảm say đắm Hoắc Minh Vũ dành cho mình trở nên nguội lạnh.
“Đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?” Hoắc Minh Vũ chăm chú nhìn Từ Thanh Lam, phát hiện thấy sau hai năm, cô ta đã hốc hác đi nhiều, chắc hẳn ở trong tù chịu không ít cực khổ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Minh Vũ lại thấy nhói lòng.
Nếu như khi ấy anh ta không cương quyết tuyệt tình như thế thì có lẽ hai người họ sẽ chẳng giống như bây giờ.
“Không đói lắm” Từ Thanh Lam nói rồi lắc đầu.
“Chắc mấy người hôm qua do vợ anh sai đến đúng không?” Ngẫm nghĩ một lúc, Từ Thanh Lam thốt lên suy nghĩ trong lòng.
Anh ta là cậu hai của nhà họ Hoắc, chỉ có thể là người nhà họ Hoắc mới gọi được người đến ức hiếp cô ta. Mà người của nhà họ Hoắc, ngoài bà Hoắc ra chỉ có thể là Đinh Thanh Uyển thôi.
Những người khác của nhà họ Hoắc không đời nào làm vậy.
Hiện giờ, bà Hoắc đâu thể nào lại đi ôm đồm lo toan cả những chuyện này, cho nên ngoại trừ vợ của Hoắc Minh Vũ ra thì chẳng còn ai khác.
…
Hoắc Minh Vũ không trả lời, hai tay buông thõng siết lại, ánh mắt nhuốm màu giận dữ.
“Anh im lặng tức là thừa nhận rồi đúng không, thật ra anh không cần phải như vậy, chuyện năm xưa em là người gieo gió thì ắt phải gặt bão, giờ em đã hối cải và thay đổi rồi, cũng không còn tính toán so đo nhiều như trước kia nữa” Đây là lời nói thật lòng, hai năm qua ở trong tù, cô ta đã nghĩ thông suốt, chuyện trước kia cũng đã có thể cho qua.
“Anh sắp li hôn với cô ta rồi, đến lúc đó chúng mình..” Hoắc Minh Vũ nói với vẻ kích động.
Đúng thết Anh ta sắp sửa li hôn, như vậy thì anh ta có thể cưới cô ấy về làm vợ. Hai năm qua, không giây phút nào anh ta không nhớ cô ta, dẫu cho anh ta có luôn tự nhắc nhở mình rằng hai người đã không thể nào đến với nhau được nữa.
Nhưng anh ta vẫn không thể kiểm soát được tâm trí, dù cô ta đã phạm sai lầm to lớn thì anh ta cũng có thể tha thứ.
Hoắc Minh Vũ vừa nói được một nửa thì Từ Thanh Lam đã lên tiếng ngắt lời.
“Cưới? Anh nghĩ chúng ta còn có thể hay sao? Cho dù anh đồng ý thì mẹ anh cũng sẽ không đồng ý. Một người phụ nữ từng ngồi tù như em không được phép vào làm dâu nhà họ Hoắc đâu. Ngay cả khi em chưa từng đi tù thì mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận ” em: Cô ta nói đầy vẻ buồn thảm.
Nhưng đó cũng là sự thật.
Dẫu hai người thật sự có thể lấy nhau, hay nhà họ Hoắc có thể chấp nhận cô ta. Nhưng còn xã hội thì sao? Họ sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ nói rằng cậu hai nhà họ Hoắc lại đi cưới một người phụ nữ từng đi tù, sẽ nhìn cô ta bằng con mắt đầy phán xét.
Đó là chuyện mà cô ta không muốn thấy nhất, cô ta cũng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, khiến một đứa bé còn chưa ra đời đã mất đi người bố.
“Anh sẽ thuyết phục mẹ anh, người kết hôn với em là anh, không phải người nhà họ Hoắc, không phải bố hay mẹ anh” Hoắc Minh Vũ ra sức giải thích.
Ban đầu, nếu không vì mảnh đất kia, anh ta cũng sẽ không cưới Đinh Thanh Uyển Giữa anh ta và Đinh Thanh Uyển hoàn toàn không có tình yêu, dưa chín ép không ngọt, và càng không hạnh phúc.
“Vậy còn con anh thì làm thế nào? Dù anh có không thích cô ấy đến mấy thì cô ấy vẫn đang mang đứa con của anh trong bụng, đứa bé không thể không có bố” Dù có nói gì đi chăng nữa, cô ta cũng không thể chia rẽ gia đình họ, năm xưa cô ta đã mất đi đứa con, hiện giờ cô ta cũng không muốn con của người khác không có bố.
Khi con cô mất, những người xung quanh không thể nào thấu hiểu được nỗi đau đớn tột cùng ấy.
“Có thể giữ đứa bé lại, nhưng cô ta thì nhất định phải đi” Hoắc Minh Vũ cau mày, Đinh Thanh Uyển lòng dạ hiểm độc, cũng là một người bất chấp thủ đoạn, một người có lòng tham vô đáy.
Cho dù Từ Thanh Lam không trở lại thì anh ta cũng sẽ li hôn với Đinh Thanh Uyển.
Hiện giờ miếng đất kia đã nằm gọn trong tay, có cô ta hay không đã không còn quan trọng nữa.
“Ôi… Có những việc vẫn phải suy nghĩ kĩ càng rồi hãy đưa ra quyết định, đến cuối cùng người hối không kịp chắc chắn là bản thân mình mà thôi, giống như em hai năm trước đấy, làm những điều sai trái, thật sự là có lỗi” Hai năm trước, Từ Thanh Lam ỷ vào tình yêu của Hoắc Minh Vũ nên hống hách, làm xăng làm bậy.
Nhưng đến cuối cùng, chính cô ta là người phải hối hận.
“Chuyện đó đã qua rồi, họ còn không để bụng, em cứ canh cánh mãi làm gì” Anh ta nhìn cô ta mà thương, nếu khi ấy cô ta không làm như vậy thì chắc có lẽ họ đã cưới nhau rồi chăng? Hay mọi chuyện vẫn sẽ như thế, vẫn không thể làm dâu nhà họ Hoắc như trước đây? “Sao em có thể không bận lòng cho được?” Từ Thanh Lam lắc đầu, “Vết thương nào cũng sẽ để lại sẹo” Tuy vết thương lòng của cô ta đã lành lại, nhưng vết sẹo vẫn còn mãi ở đó.
Hoắc Minh Vũ biết rằng ngay lúc này, Từ Thanh Lam khó lòng có thể chấp nhận được, nên anh ta cũng không định tiếp tục trò chuyện với cô ta về chủ đề này.
Đến trưa, Hoắc Minh Vũ muốn ra ngoài ăn nhưng vì Từ Thanh Lam nên đã đặt ship.
Hoắc Minh Vũ lấy làm ngạc nhiên, vì trước đây Từ Thanh Lam không bao giờ đụng vào những món đồ ăn đó.
Ngày trước những lúc đi quay ở phim trường, cho dù không ăn gì thì cô ta cũng sẽ không ăn những thứ này.
Hiện giờ lại đòi ăn thì Hoắc Minh Vũ không khỏi bất ngờ.
Xem ra mấy năm qua ở trong tù, Từ Thanh Lam đã thực sự thay đổi rất nhiều.
“Em ăn nhiều vào cho có chất” Hoắc Minh Vũ gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát của Từ Thanh Lam.
Trước kia, Từ Thanh Lam còn có da có thịt, giờ hốc hác hẳn đo, như thể trên người chỉ còn lại da bọc xương.
“Vâng” Từ Thanh Lam gật đầu hờ hững, gắp miệng thịt anh vừa bỏ vào bát cô ta lên nhai một cách từ tốn, còn gắp cho Hoắc Minh Vũ một cái trứng chiên.
Hoắc Minh Vũ ngẩn người, ngẩng lên nhìn Từ Thanh Lam thì thấy cô ta đang cúi đầu ăn.
Hai người lặng lẽ ăn hết bữa cơm, không ai nói với ai câu nào.
Thấy Hoắc Minh Vũ đặt đũa xuống, Từ Thanh Lam thu dọn bàn ăn rồi rót cho anh ta một cốc nước.
Khi nấy lúc ăn cơm, Từ Thanh Lam để ý thấy Hoắc Minh Vũ chỉ ăn mấy món vừa cay vừa không có chất, mấy món nhiều dinh dưỡng anh ta chỉ ăn rất ít.
“Anh uống nước đi, mấy món ban nãy hơi cay” Từ Thanh lam nói rồi đưa cốc nước trong tay cho Hoắc Minh Vũ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Nhận lấy cốc nước, anh ta uống hơn một nửa, có lẽ thật sự là do món ăn quá cay.
Đặt chiếc cốc xuống, Hoắc Minh Vũ thấy Từ Thanh Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
Gió hiu hiu thổi, thổi bay mái tóc dài mềm mượt của Từ Thanh Lam.
Nhìn cảnh ấy, anh ta không khỏi rung động, bèn giơ tay vén lại tóc cho cô ta.
Từ Thanh Lam ngoảnh đầu lại, nhìn Hoắc Minh Vũ và cười.
“Có muốn ra ngoài chơi không? Anh thấy hôm nay trời nắng đẹp đấy” Thấy Từ Thanh Lam ủ rũ, Hoắc Minh Vũ đưa ra ý kiến, muốn đưa cô ta đi ra ngoài một vòng, hít thở không khí trong lành cho khuây khỏa.
Hiện giờ, tâm trạng của cô ta đã tương đối ổn định.
Từ Thanh Lam nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý với anh ta.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, ở trong nhà cũng có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
“Ù” Thấy cô ta đồng ý, Hoắc Minh Vũ mừng rð, nụ cười trên gương mặt cũng tươi tắn hơn hẳn.
“Vậy em muốn đi đâu chơi? Có nơi nào rất muốn đến không?” Hoắc Minh Vũ hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được gì.
“Minh Vũ, anh muốn đi đâu chơi thì anh quyết định đi, em cũng không biết nơi nào để chơi cả” Ở trong tù hai năm, bên ngoài thay đổi chóng mặt, có nhiều nơi mà cô ta còn không nhận ra được.
Hoắc Minh Vũ nghĩ tới một địa điểm rất hay, liền kéo cô ta đứng dậy.
“Em vào thay quần áo đi, lát nữa mình lên đường” Thấy Từ Thanh Lam không thay quần áo, Hoắc Minh Vũ đẩy cô ta vào trong phòng, dặn dò một câu rồi đóng cửa lại.
Từ Thanh Lam thay một bộ đồ đơn giản rồi ra ngoài cùng Hoắc Minh Vũ.
Hoắc Minh Vũ cũng không nghĩ ra được sẽ đưa Từ Thanh Lam đi đâu, cuối cùng sau khi thấy tấm biển quảng cáo vòng đu quay khổng lồ trên đường Lạc Long Quân, Hoắc Minh Vũ đã biết sẽ đưa Từ Thanh Lam đến nơi nào.
Lần trước cầu hôn cô ta ở công viên giải trí, nhưng không thành công, đây là chuyện mà anh ta nuối tiếc nhất.
Từ Thanh Lam tưởng anh ta sẽ đưa mình đi siêu thị mua đồ, nhưng khi nhận ra nơi họ đến là công viên giải trí, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng lại rất thích thú.
Hai năm trước họ không đến đây chơi, giờ lại quay trở về.
“Có muốn vào chơi không?” Hoắc Minh Vũ hỏi Từ Thanh Lam.
Lần trước họ không đến, anh ta sợ lần này cô ta lại từ chối.
Từ Thanh Lam khẽ gật đầu.
Hoắc Minh Vũ nghe vậy rất vui, “Em đợi anh ở đây, anh vào mua vé” Dặn dò Từ Thanh Lam mấy câu xong, Hoắc Minh Vũ liền đi xếp hàng mua vé.