Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-396
Chương 396
Chương 396: Hoắc Minh Dương ghen tuông
“Được, điều này thì anh cũng đồng ý” Nghĩ đến bản thân mình đã đọc được kha khá, Hoắc Minh Dương định không cho cô đọc sách tiếp nữa, dù sao anh cũng đã đọc qua rồi, mỗi nhà có một người hiếu là được “Vẫn còn..”
Hà Vân Phi được đẳng chân lân đăng đầu, khó khăn lắm hôm nay Hoắc Minh Dương mới đồng ý cho cô từ nay về sau không cần tìm hiểu sách nuôi dạy trẻ sơ sinh nữa, cô như mở cờ trong bụng, “Hôm nay em muốn đi dạo phố.
Đã ở miết trong nhà nhiều ngày, cô không chịu nổi nửa, nếu Hoắc Minh Dương không dỗ dành thì cô đã trèo lên nóc nhà dỡ mái ngói ra từ lâu rồi.
Quả nhiên, nghe thấy cô đòi đi chơi, mặt Hoắc Minh Dương cau lại ngay, “Muốn đi thật à, lần trước em mới đi cách đây không lâu còn gì? Giờ em đang mang thai, không thế cứ ra ngoài rong chơi suốt được”
Nhắc đến lần ra khỏi nhà trước đó đã là chuyện từ cách đây rất lâu mà giờ phút này Hoắc Minh Dương vẫn có thể lôi ra nói được, cô không khỏi cảm thấy phục anh sát đất.
Có người phụ nữ nào lại chịu được cảnh bị nhốt trong bốn bức tường nhà trong thời gian dài, nghĩ tới thời gian này bản thân chôn chân tại đây ăn no ngủ kĩ là Hà Vân Phi bỗng cảm thấy mình rất giỏi chịu đựng.
“Anh toàn nói những chuyện đâu đâu. Nhớ hồi trước em ở bên Mỹ cũng hay ra ngoài đi dạo phố mà, cũng có thấy bị làm sao đâu.
Vả lại bà bầu phải năng đi lại. Cho gân cốt hoạt động mà” Những lời Hà Vân Phi nói tuyệt nhiên không phải nói bừa.
Trước kia khi còn ở Mỹ, Lữ Nam Phong vẫn hay bảo cô ra ngoài đi lại, giờ về nước thì Hoắc Minh Dương lại ngăn cản cô.
“Đúng, con cũng từng nghe ba Trung nói thế” Đạo Bảo gật gù như gà mổ thóc Những ngày qua không chỉ riêng mình Hà Vân Phi chịu khổ mà ngay đến Đại Bảo cũng không được yên ốn.
Bà Charlie có việc đã trở về, Lữ Nam Trung cũng bận bịu công việc của mình, Hoắc Minh Vũ túc trực bên Từ Thanh Lam suốt cả ngày, Đại Bảo lại không muốn nhờ bà Hoắc đưa cậu ra ngoài chơi, tuy hiện giờ cậu bé đã gọi bà ta là bà nội.
“Không được gọi là ba Trung nữa” Cái gai trong lòng của Hoắc Minh Dương là Lữ Nam Trung, vừa nghe thấy Đại Bảo nói thế, nét mặt anh †a đã trở nên cau có.
“Bố mới là bố của con.” Anh bày tỏ suy nghĩ của mình một cách mạnh Hà Vân Phi đưa mắt nhìn Đại Bảo, nở nụ cười bí hiểm với cậu.
“Đại Bảo, hay là mẹ con mình gọi ba Trung đưa mẹ con mình ra ngoài chơi thì sao nhỉ? Chắc chản ba sẽ không từ chối mẹ con mình đâu” Hà Vân Phi nói rồi định kéo Đại Bảo đi ra ngoài.
“Hay quát Lai được gặp ba Trung rồi. Con muốn ba mua đồ ăn ngon cho con” Đại Bảo vui mừng hớn hở, khuôn mặt cậu bé tràn ngập nét cười rạng rố.
Hoắc Minh Dương biết chẳng qua mẹ con Đại Bảo chỉ đang làm trò, nhưng vẫn không nhịn được để bụng.
Trước đây, anh không có cơ hội góp mặt trong cuộc sống của hai mẹ con, điều đó là chuyện mà anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nên sau này anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì trong đời của hai mẹ con nữa.
“Đi nào, hôm nay sẽ phá lệ, đưa hai mẹ con ta ngoài chơi” Hoäc Minh Dương cũng đứng lên khỏi ghế sofa, đưa mắt nhìn Hà Vân Phi, cuối cùng nguýt cô với vẻ chê bai,
“Thay bộ quần áo khác đi, không thay thì khỏi đi nữa” Hà Vân Phi khựng lại, nhìn lên người mình thì thấy văn đang mặc bộ đồ ngủ yên thích, liền thấy lúng túng.
Hình như không thể đi dạo phố trong bộ dạng này được.
Đợi sau khi Hà Vân Phi thay một bộ quần áo khác thoải mái hơn, Hoäc Minh Dương mới chuẩn bị xe lên đường.
Đại Bảo rất ngoan, cậu bé lên xe trước và ngồi trên ô tô đợi Hoäc Minh Dương cùng Hà Vân Phi lên tầng. Hoắc Minh Dương cố tình đợi Hà Vân Phi rồi cùng lên xe.
“Muốn đi trung tâm mua sắm nào?” Sau khi họ đã lên xe hết, tài xế bắt đầu cho.
xe chạy đi.
Hà Vân Phi ngẫm nghĩ, “Đến trung tâm thương mại mà bốn năm trước chúng ta đã mua búp bê ở đó đi!”
Dường như cô bồng nhiên muốn đến đó mua búp bê Hoắc Minh Dương nghiêng đầu nhìn Hà Vân Phi, ánh nắng chiếu vào qua cửa kính, trông Hà Vân phi càng thêm đảm thắm.
“Nhìn gì em?” Hà Vân Phi sờ tay lên mặt, nhìn anh bằng ánh mắt kì quặc. Trên mặt cô có dính thứ gì ư, sao anh cứ nhìn chấm chằm suốt như vậy?
“Không có gì, chợt phát hiện ra là em rất xinh đẹp” Ánh mắt của Hoäc Minh Dương rất nồng nàn say đảm, tuy đã bị nhìn bằng ánh mắt đó không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi khi Hoắc Minh Dương nhìn cô như vậy, Hà Vân Phi vẫn thấy ngượng ngùng, Mặt cô đỏ lên, không muốn để ý đến anh bèn nhìn ra ngoài cửa xe Đại Bảo ngơ ngác nhìn hai người họ không hiểu chuyện gì.
Hoắc Minh Dương mím môi cười, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của giám đốc một trung tâm thương mại, ra lệnh cho người đó giải tỏa trung tâm thương mại ngay lập tức.
Đúng là anh hứa đưa cô ra ngoài chơi, nên để hại mẹ con được an toàn thì giải tỏa điểm đến là điều cần thiết.
Khi họ đến trung tâm thương mại thì đám đông đã được giải tán gần hết, nên khi cả nnhaf Hà Vân Phi bước vào chỉ còn lác đác vài người chưa đi.
Xuống khỏi xe, Đại Bảo vui mừng hớn hở, ngay từ khi còn ở trên xe cậu bé đã rất phấn khích.
Thấy Đại Bảo sung sướng chạy qua chạy lại trước cửa trung tâm thương mại mấy vòng, mắt Hà Vân Phi đỏ hoe.
Thời gian này cô không thể ở bên chăm sóc Đại Bảo đã đành, còn khiến cho Đại Bảo gặp phải chuyện lần trước, điều này khiến cô cảm thấy rất áy náy với Đại Bảo.
Bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, không chăm sóc được Đại Bảo chu đáo “Tổng giám đốc và chị nhà đã đến rồi ạ” Giám đốc trung tâm thương mại đứng trước cửa, nhìn thấy họ xuống xe liền bước ra đón.
sử Hoäc Minh Dương hờ hững thốt ra một tiếng, xem như là có đáp lại Trước cửa còn có mấy nhân viên bán hàng trẻ tuổi, khi họ nhìn thấy Hoắc Minh Dương, ai nấy đều xuýt xoa trầm trồ.
Người đàn ông này anh tuấn quá! “Đẹp trai thế! Tôi được gặp Tổng giám đốc Dương cơ này” “Đi bên cạnh có phải vợ của anh ấy không? Sao mà ngưỡng mộ cô ấy thế”
Nghe thấy lời mấy cô gái kia nói, Hoäc Minh Dương chỉ im lặng, chau mày.
Giám đốc khu trung tâm thương mại cũng là một người từng trải qua sóng gió, có thể làm đến chức vụ như hiện giờ là đã nằm quá rõ biểu hiện mừng vui buồn giận của một người “Nói ít thôi, muốn mất việc à?” Giám đốc trung tâm thương mại nghiêm giọng quở trách mấy cô nhân viên.
Lời của giám đốc vừa dứt, đám nhân viên bán hàng đồng loạt im bặt, đầu cúi gảm, chỉ sợ mình bị đuổi việc.
Họ không muốn mất đi một công việc tốt thế này, không những có thể thường xuyên ngắm trai đẹp mà lương cũng tương đối cao.
“Vào trong đi” Hà Vân Phi không bận tâm, dù gì chuyện cả đám người bu vào một người đàn ông cũng là chuyện quá đối bình thường.
Chẳng phải chính cô thuở ban đầu cũng từng rung động với Hoắc Minh Dương đó sao? Hoắc Minh Dương cảm thấy ghen ty, Có lúc anh rất tò mò, liệu Hà Vân Phi có phải là một người con gái bình thường hay không mà chồng mình bị người phụ nữ dòm ngó nhưng cô lại có thể làm như không hay biết.
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Hoắc Minh Dương vẫn ngoan ngoãn ôm eo Hà Vân Phi.
“Đại Bảo, đi vào thôi!” Anh gọi Đại Bảo đang chơi hăng say bên cạnh, thế là cậu bé lật đật chạy tới.
Bước vào trung tâm thương mại, Hà Vân Phi nhìn ngó quanh quất, phát hiện thấy nơi này thay đổi rất nhiều, chú mèo may mản đặt trước cửa ngày xưa hiện giờ đã đối thành hai chậu hoa sang trọng.
Trên đường đi, Hà Vân Phi đã nghĩ được phải mua gÌ.
Vì vẫn chưa biết giới tính của đứa bé trong bụng nên tạm thời Hà Vân Phi không có ý định mua quần áo cho em bé chưa chào đời.
Nên hôm nay cô đến đây để mua quần áo cho Đại Bảo, nhân tiện cũng chọn cho Hoắc Minh Dương một ít.
Trung tâm thương mại có tất cả bốn tầng, tầng dưới cùng là nơi bày bán đồ ăn vặt và khu ẩm thực, tầng một là nơi bán đồ trang sức và đố.
trang điểm, tầng hai bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh và một số ít trang phục cho nam giới. Còn tầng ba là cửa hàng của các nhãn hiệu thời trang.
Hoắc Minh Dương và Đại Bảo đều im lặng, hai bố con đi bên cạnh Hà Vân Phí giống hệt như vệ sĩ của cô.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?” Đại Bảo hỏi Hà Vân Phi, ánh mắt nhìn cô tỏa sáng lấp lánh, hình như cậu bé muốn xuống tầng dưới để ăn uống
“Chúng ta lên tầng hai” Hà Vân Phi bước vào thang máy, bấm nút chọn tầng hai, “Lát nữa chúng ta sẽ xuống tầng dưới để ăn sau” Hiếu con không ai bằng mẹ, làm gì có chuyện Hà Vân Phi không biết rõ Đại Bảo đang nghĩ gì.
Từ nhỏ Đại Bảo đã là con mèo tham ăn, cậu rất thích ăn uống.
Mấy tháng nay, từ sau khi gia đình nhà họ.
Hoäc biết Đại Bảo là con trai của Hoắc Minh Dương thì hàng ngày ngày Hà Vân Phi ăn gì uống gì bà Hoắc cũng buộc phải chuẩn bị thêm một suất cho Đại Bảo, nên sau đó Đại Bảo đã tăng “vùn vụt” thêm vài cân.
“Dạ dạ, thế mẹ đừng quên mất mẹ nhé!” Đại Bảo gật đầu, lại lên tiếng nhắc nhở Hà Vân Phi lần nữa.
Thang máy lên đến tầng hai, Hà Vân Phi bước ra ngoài.
“Mẹ biết rồi” Cô bật cười, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Hoäc Minh Dương từ lúc bước vào cửa đã sa săm mặt xuống vì bị cô làm ngơ.
Đúng là người phụ nữ vô lương tâm.
Cũng không nhìn xem là ai đã đưa cô ra ngoài, không biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây/ Tốt xấu gì anh cũng là chồng của cô. Ấy vậy mà cô lại vô tâm như thế, chỉ nghĩ đến chuyện sắm quần áo cho con trai mà không nghĩ đến mua quần áo cho anh.
Đi qua vài cửa hàng, Hà Vân Phi chỉ đứng ngoài nhìn, nhưng không thấy có gì phù hợp nên cuối cùng dừng bước lại ở một khu bán đồ trẻ em.
“Xin hỏi, chị muốn mua gì ạ?” Nhân viên trong cửa hàng đã nhận được điện thoại của giám đốc khu trung tâm thương mại từ trước đó, nói rằng có Tổng giám đốc Hoắc Minh Dương đến mua sảm, dặn những ai đi làm hôm nay đều phải tích cực lên.
Hà Vân Phi ngoái lại nhìn Hoắc Minh Dương, đắn đo xem có nên vào xem hay không.
“Vào xem đi, mua cho Đại Bảo ít quần áo mới.” Hoäc Minh Dương nói xong thì ngang nhiên một tay ôm vai Hà Vân Phi, tay kia dắt Đại Bảo đi vào.
Nhân viên bán hàng bụm miệng cười “Em tự đi được” Hà Vân Phi xấu hổ, ở giữa nơi công cộng, dù anh không cần thể diện nhưng cô thì cần chứ Ngược lại, Hoäc Minh Dương càng ôm chặt hơn, khiến cho Hà Vân Phi không thoát ra được.
Văn vẹo một lúc lâu, Hà Vân Phi cũng không thoát ra được nên đành theo Hoắc Minh Dương đi vào.
May sao trong cừa hàng chỉ có nhân viên chứ.
không còn ai khác, nếu không cô phải tìm một cái lỗ để chui xuống.
Quần áo trong cửa hàng đa số đều dành cho trẻ dưới mười tuổi nên họ cũng không sợ không tìm được đồ phù hợp.
Nhấc một bộ đuôi tôm trên giá treo lên và ướm thủ vào người Đại Bảo, nhận thấy vừa vặn.
“Hay anh cho Đại Bảo vào trong mặc thử đi!” Hà Vân phi đặt bộ đồ trong tay mình vào tay Hoäc Minh Dương, ra dấu nài nỉ.
Hoắc Minh Dương nhận bộ đồ trong tay cô, nhân lúc cô không chú ý thì hôn “chụt” lên má cô.
Vẫn phải đích thân tặng quà phúc lợi, ai bắt cô vợ yêu kiều của anh hay ngại ngùng xấu hổ thế cơ chứ.
Đợi khi Hà Vân Phi sực tỉnh ra thì Hoắc Minh Dương đã vào phòng thay đồ giúp Đại Bảo.
Hà Vân Phi dáo dác nhìn quanh, thấy mấy nhân viên bán hàng đều đang nhìn mình với vẻ mập mờ, cô lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng căm một bọc quần áo kế bên lên vờ như xem xét.
Chương 396: Hoắc Minh Dương ghen tuông
“Được, điều này thì anh cũng đồng ý” Nghĩ đến bản thân mình đã đọc được kha khá, Hoắc Minh Dương định không cho cô đọc sách tiếp nữa, dù sao anh cũng đã đọc qua rồi, mỗi nhà có một người hiếu là được “Vẫn còn..”
Hà Vân Phi được đẳng chân lân đăng đầu, khó khăn lắm hôm nay Hoắc Minh Dương mới đồng ý cho cô từ nay về sau không cần tìm hiểu sách nuôi dạy trẻ sơ sinh nữa, cô như mở cờ trong bụng, “Hôm nay em muốn đi dạo phố.
Đã ở miết trong nhà nhiều ngày, cô không chịu nổi nửa, nếu Hoắc Minh Dương không dỗ dành thì cô đã trèo lên nóc nhà dỡ mái ngói ra từ lâu rồi.
Quả nhiên, nghe thấy cô đòi đi chơi, mặt Hoắc Minh Dương cau lại ngay, “Muốn đi thật à, lần trước em mới đi cách đây không lâu còn gì? Giờ em đang mang thai, không thế cứ ra ngoài rong chơi suốt được”
Nhắc đến lần ra khỏi nhà trước đó đã là chuyện từ cách đây rất lâu mà giờ phút này Hoắc Minh Dương vẫn có thể lôi ra nói được, cô không khỏi cảm thấy phục anh sát đất.
Có người phụ nữ nào lại chịu được cảnh bị nhốt trong bốn bức tường nhà trong thời gian dài, nghĩ tới thời gian này bản thân chôn chân tại đây ăn no ngủ kĩ là Hà Vân Phi bỗng cảm thấy mình rất giỏi chịu đựng.
“Anh toàn nói những chuyện đâu đâu. Nhớ hồi trước em ở bên Mỹ cũng hay ra ngoài đi dạo phố mà, cũng có thấy bị làm sao đâu.
Vả lại bà bầu phải năng đi lại. Cho gân cốt hoạt động mà” Những lời Hà Vân Phi nói tuyệt nhiên không phải nói bừa.
Trước kia khi còn ở Mỹ, Lữ Nam Phong vẫn hay bảo cô ra ngoài đi lại, giờ về nước thì Hoắc Minh Dương lại ngăn cản cô.
“Đúng, con cũng từng nghe ba Trung nói thế” Đạo Bảo gật gù như gà mổ thóc Những ngày qua không chỉ riêng mình Hà Vân Phi chịu khổ mà ngay đến Đại Bảo cũng không được yên ốn.
Bà Charlie có việc đã trở về, Lữ Nam Trung cũng bận bịu công việc của mình, Hoắc Minh Vũ túc trực bên Từ Thanh Lam suốt cả ngày, Đại Bảo lại không muốn nhờ bà Hoắc đưa cậu ra ngoài chơi, tuy hiện giờ cậu bé đã gọi bà ta là bà nội.
“Không được gọi là ba Trung nữa” Cái gai trong lòng của Hoắc Minh Dương là Lữ Nam Trung, vừa nghe thấy Đại Bảo nói thế, nét mặt anh †a đã trở nên cau có.
“Bố mới là bố của con.” Anh bày tỏ suy nghĩ của mình một cách mạnh Hà Vân Phi đưa mắt nhìn Đại Bảo, nở nụ cười bí hiểm với cậu.
“Đại Bảo, hay là mẹ con mình gọi ba Trung đưa mẹ con mình ra ngoài chơi thì sao nhỉ? Chắc chản ba sẽ không từ chối mẹ con mình đâu” Hà Vân Phi nói rồi định kéo Đại Bảo đi ra ngoài.
“Hay quát Lai được gặp ba Trung rồi. Con muốn ba mua đồ ăn ngon cho con” Đại Bảo vui mừng hớn hở, khuôn mặt cậu bé tràn ngập nét cười rạng rố.
Hoắc Minh Dương biết chẳng qua mẹ con Đại Bảo chỉ đang làm trò, nhưng vẫn không nhịn được để bụng.
Trước đây, anh không có cơ hội góp mặt trong cuộc sống của hai mẹ con, điều đó là chuyện mà anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nên sau này anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì trong đời của hai mẹ con nữa.
“Đi nào, hôm nay sẽ phá lệ, đưa hai mẹ con ta ngoài chơi” Hoäc Minh Dương cũng đứng lên khỏi ghế sofa, đưa mắt nhìn Hà Vân Phi, cuối cùng nguýt cô với vẻ chê bai,
“Thay bộ quần áo khác đi, không thay thì khỏi đi nữa” Hà Vân Phi khựng lại, nhìn lên người mình thì thấy văn đang mặc bộ đồ ngủ yên thích, liền thấy lúng túng.
Hình như không thể đi dạo phố trong bộ dạng này được.
Đợi sau khi Hà Vân Phi thay một bộ quần áo khác thoải mái hơn, Hoäc Minh Dương mới chuẩn bị xe lên đường.
Đại Bảo rất ngoan, cậu bé lên xe trước và ngồi trên ô tô đợi Hoäc Minh Dương cùng Hà Vân Phi lên tầng. Hoắc Minh Dương cố tình đợi Hà Vân Phi rồi cùng lên xe.
“Muốn đi trung tâm mua sắm nào?” Sau khi họ đã lên xe hết, tài xế bắt đầu cho.
xe chạy đi.
Hà Vân Phi ngẫm nghĩ, “Đến trung tâm thương mại mà bốn năm trước chúng ta đã mua búp bê ở đó đi!”
Dường như cô bồng nhiên muốn đến đó mua búp bê Hoắc Minh Dương nghiêng đầu nhìn Hà Vân Phi, ánh nắng chiếu vào qua cửa kính, trông Hà Vân phi càng thêm đảm thắm.
“Nhìn gì em?” Hà Vân Phi sờ tay lên mặt, nhìn anh bằng ánh mắt kì quặc. Trên mặt cô có dính thứ gì ư, sao anh cứ nhìn chấm chằm suốt như vậy?
“Không có gì, chợt phát hiện ra là em rất xinh đẹp” Ánh mắt của Hoäc Minh Dương rất nồng nàn say đảm, tuy đã bị nhìn bằng ánh mắt đó không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi khi Hoắc Minh Dương nhìn cô như vậy, Hà Vân Phi vẫn thấy ngượng ngùng, Mặt cô đỏ lên, không muốn để ý đến anh bèn nhìn ra ngoài cửa xe Đại Bảo ngơ ngác nhìn hai người họ không hiểu chuyện gì.
Hoắc Minh Dương mím môi cười, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của giám đốc một trung tâm thương mại, ra lệnh cho người đó giải tỏa trung tâm thương mại ngay lập tức.
Đúng là anh hứa đưa cô ra ngoài chơi, nên để hại mẹ con được an toàn thì giải tỏa điểm đến là điều cần thiết.
Khi họ đến trung tâm thương mại thì đám đông đã được giải tán gần hết, nên khi cả nnhaf Hà Vân Phi bước vào chỉ còn lác đác vài người chưa đi.
Xuống khỏi xe, Đại Bảo vui mừng hớn hở, ngay từ khi còn ở trên xe cậu bé đã rất phấn khích.
Thấy Đại Bảo sung sướng chạy qua chạy lại trước cửa trung tâm thương mại mấy vòng, mắt Hà Vân Phi đỏ hoe.
Thời gian này cô không thể ở bên chăm sóc Đại Bảo đã đành, còn khiến cho Đại Bảo gặp phải chuyện lần trước, điều này khiến cô cảm thấy rất áy náy với Đại Bảo.
Bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, không chăm sóc được Đại Bảo chu đáo “Tổng giám đốc và chị nhà đã đến rồi ạ” Giám đốc trung tâm thương mại đứng trước cửa, nhìn thấy họ xuống xe liền bước ra đón.
sử Hoäc Minh Dương hờ hững thốt ra một tiếng, xem như là có đáp lại Trước cửa còn có mấy nhân viên bán hàng trẻ tuổi, khi họ nhìn thấy Hoắc Minh Dương, ai nấy đều xuýt xoa trầm trồ.
Người đàn ông này anh tuấn quá! “Đẹp trai thế! Tôi được gặp Tổng giám đốc Dương cơ này” “Đi bên cạnh có phải vợ của anh ấy không? Sao mà ngưỡng mộ cô ấy thế”
Nghe thấy lời mấy cô gái kia nói, Hoäc Minh Dương chỉ im lặng, chau mày.
Giám đốc khu trung tâm thương mại cũng là một người từng trải qua sóng gió, có thể làm đến chức vụ như hiện giờ là đã nằm quá rõ biểu hiện mừng vui buồn giận của một người “Nói ít thôi, muốn mất việc à?” Giám đốc trung tâm thương mại nghiêm giọng quở trách mấy cô nhân viên.
Lời của giám đốc vừa dứt, đám nhân viên bán hàng đồng loạt im bặt, đầu cúi gảm, chỉ sợ mình bị đuổi việc.
Họ không muốn mất đi một công việc tốt thế này, không những có thể thường xuyên ngắm trai đẹp mà lương cũng tương đối cao.
“Vào trong đi” Hà Vân Phi không bận tâm, dù gì chuyện cả đám người bu vào một người đàn ông cũng là chuyện quá đối bình thường.
Chẳng phải chính cô thuở ban đầu cũng từng rung động với Hoắc Minh Dương đó sao? Hoắc Minh Dương cảm thấy ghen ty, Có lúc anh rất tò mò, liệu Hà Vân Phi có phải là một người con gái bình thường hay không mà chồng mình bị người phụ nữ dòm ngó nhưng cô lại có thể làm như không hay biết.
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Hoắc Minh Dương vẫn ngoan ngoãn ôm eo Hà Vân Phi.
“Đại Bảo, đi vào thôi!” Anh gọi Đại Bảo đang chơi hăng say bên cạnh, thế là cậu bé lật đật chạy tới.
Bước vào trung tâm thương mại, Hà Vân Phi nhìn ngó quanh quất, phát hiện thấy nơi này thay đổi rất nhiều, chú mèo may mản đặt trước cửa ngày xưa hiện giờ đã đối thành hai chậu hoa sang trọng.
Trên đường đi, Hà Vân Phi đã nghĩ được phải mua gÌ.
Vì vẫn chưa biết giới tính của đứa bé trong bụng nên tạm thời Hà Vân Phi không có ý định mua quần áo cho em bé chưa chào đời.
Nên hôm nay cô đến đây để mua quần áo cho Đại Bảo, nhân tiện cũng chọn cho Hoắc Minh Dương một ít.
Trung tâm thương mại có tất cả bốn tầng, tầng dưới cùng là nơi bày bán đồ ăn vặt và khu ẩm thực, tầng một là nơi bán đồ trang sức và đố.
trang điểm, tầng hai bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh và một số ít trang phục cho nam giới. Còn tầng ba là cửa hàng của các nhãn hiệu thời trang.
Hoắc Minh Dương và Đại Bảo đều im lặng, hai bố con đi bên cạnh Hà Vân Phí giống hệt như vệ sĩ của cô.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?” Đại Bảo hỏi Hà Vân Phi, ánh mắt nhìn cô tỏa sáng lấp lánh, hình như cậu bé muốn xuống tầng dưới để ăn uống
“Chúng ta lên tầng hai” Hà Vân Phi bước vào thang máy, bấm nút chọn tầng hai, “Lát nữa chúng ta sẽ xuống tầng dưới để ăn sau” Hiếu con không ai bằng mẹ, làm gì có chuyện Hà Vân Phi không biết rõ Đại Bảo đang nghĩ gì.
Từ nhỏ Đại Bảo đã là con mèo tham ăn, cậu rất thích ăn uống.
Mấy tháng nay, từ sau khi gia đình nhà họ.
Hoäc biết Đại Bảo là con trai của Hoắc Minh Dương thì hàng ngày ngày Hà Vân Phi ăn gì uống gì bà Hoắc cũng buộc phải chuẩn bị thêm một suất cho Đại Bảo, nên sau đó Đại Bảo đã tăng “vùn vụt” thêm vài cân.
“Dạ dạ, thế mẹ đừng quên mất mẹ nhé!” Đại Bảo gật đầu, lại lên tiếng nhắc nhở Hà Vân Phi lần nữa.
Thang máy lên đến tầng hai, Hà Vân Phi bước ra ngoài.
“Mẹ biết rồi” Cô bật cười, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Hoäc Minh Dương từ lúc bước vào cửa đã sa săm mặt xuống vì bị cô làm ngơ.
Đúng là người phụ nữ vô lương tâm.
Cũng không nhìn xem là ai đã đưa cô ra ngoài, không biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây/ Tốt xấu gì anh cũng là chồng của cô. Ấy vậy mà cô lại vô tâm như thế, chỉ nghĩ đến chuyện sắm quần áo cho con trai mà không nghĩ đến mua quần áo cho anh.
Đi qua vài cửa hàng, Hà Vân Phi chỉ đứng ngoài nhìn, nhưng không thấy có gì phù hợp nên cuối cùng dừng bước lại ở một khu bán đồ trẻ em.
“Xin hỏi, chị muốn mua gì ạ?” Nhân viên trong cửa hàng đã nhận được điện thoại của giám đốc khu trung tâm thương mại từ trước đó, nói rằng có Tổng giám đốc Hoắc Minh Dương đến mua sảm, dặn những ai đi làm hôm nay đều phải tích cực lên.
Hà Vân Phi ngoái lại nhìn Hoắc Minh Dương, đắn đo xem có nên vào xem hay không.
“Vào xem đi, mua cho Đại Bảo ít quần áo mới.” Hoäc Minh Dương nói xong thì ngang nhiên một tay ôm vai Hà Vân Phi, tay kia dắt Đại Bảo đi vào.
Nhân viên bán hàng bụm miệng cười “Em tự đi được” Hà Vân Phi xấu hổ, ở giữa nơi công cộng, dù anh không cần thể diện nhưng cô thì cần chứ Ngược lại, Hoäc Minh Dương càng ôm chặt hơn, khiến cho Hà Vân Phi không thoát ra được.
Văn vẹo một lúc lâu, Hà Vân Phi cũng không thoát ra được nên đành theo Hoắc Minh Dương đi vào.
May sao trong cừa hàng chỉ có nhân viên chứ.
không còn ai khác, nếu không cô phải tìm một cái lỗ để chui xuống.
Quần áo trong cửa hàng đa số đều dành cho trẻ dưới mười tuổi nên họ cũng không sợ không tìm được đồ phù hợp.
Nhấc một bộ đuôi tôm trên giá treo lên và ướm thủ vào người Đại Bảo, nhận thấy vừa vặn.
“Hay anh cho Đại Bảo vào trong mặc thử đi!” Hà Vân phi đặt bộ đồ trong tay mình vào tay Hoäc Minh Dương, ra dấu nài nỉ.
Hoắc Minh Dương nhận bộ đồ trong tay cô, nhân lúc cô không chú ý thì hôn “chụt” lên má cô.
Vẫn phải đích thân tặng quà phúc lợi, ai bắt cô vợ yêu kiều của anh hay ngại ngùng xấu hổ thế cơ chứ.
Đợi khi Hà Vân Phi sực tỉnh ra thì Hoắc Minh Dương đã vào phòng thay đồ giúp Đại Bảo.
Hà Vân Phi dáo dác nhìn quanh, thấy mấy nhân viên bán hàng đều đang nhìn mình với vẻ mập mờ, cô lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng căm một bọc quần áo kế bên lên vờ như xem xét.