Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1186
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vương Vinh Diệu đã cho người điều tra lai lịch của tên nhóc này, tên này là một đứa con riêng dốt nát. Hoàn toàn là một tên bại gia tử, cả ngày gây họa khắp nơi, cực kỳ thích khoe khoang của cải nhà mình. Nhất là nhúm lông trên đầu, ba ngày điổi hai kiểu tóc. Vương Vinh Diệu nhìn đầu anh ta, có loại kích động muốn cầm hai cây búa ta hung hăng gõ lên đầu anh ta.
Tiểu Khải chê phòng tiếp khách của ông ta.
Vương Vinh Dự cười như đóa hoa, hấp tấp nói: “Đây chính là chỗ làm việc. Nếu Long thiếu gia không thích, chúng ta đổi chỗ nói. Không bằng… đến Đế Hào?”
Tiểu Khải tùy ý phất tay: “Tùy đi!”
Vương Vinh Diệu tranh thủ thời gian bảo thư ký gọi đặt phòng bao.
Mặt Tiểu Khải đầy chê bai nói: “Dáng dấp cô gái này vừa già vừa xấu! Đừng để cô ta lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi! Ông chủ Vương, ông là người làm ăn lớn, sao mời một thư ký không mời một người tốt một chút? Ông nhìn đi, cô gái này cũng quá khó coi rồi! Thật sắp mù mắt tiểu gia tôi rồi! Ông nhìn gương mặt của cô ta đi, giống như cái xỏ giày, đây là muốn hù chết tôi sao?”
Nói xong, duỗi ngón tay, Tiểu nhị Bạo Phong lập tức tiến lên, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay anh ta, lại lấy bật lửa số lượng có hạn ra đốt lửa cho anh ta.
Tiểu Khải hút thuốc, híp mắt thành một kẽ hở. Liếc Vương Vinh Diệu qua khóe mắt.
Trong lòng Vương Vinh Diệu mắng anh ta chừng một trăm lần, nhưng ngoài mặt cười nói: “Chỉ là một thư ký, đừng để cô ta hại mắt cậu.”
Thư ký kia trợn mắt nhìn Tiểu Khải, cô ta khó coi chỗ nào? Toàn công ty chỉ có cô ta đẹp nhất có được không?
Tiểu Khải lập tức nổi giận, ném thuốc lá trong tay, cả giận: “Thái độ gì?”
Vương Vinh Diệu vội nói: “Hay là chúng ta nói chuyện công đi.”
Tiểu Khải “hừ” một tiếng: “Mua mảnh đất cũng tốn sức như vậy! Tiểu gia rất bận rộn đấy! Lão Chu nhà tôi vừa mua chiếc Lamborghini bản hạn chế, đang chờ tôi qua chạy thử, mau lên mau lên!”
Nét mặt già nua của Vương Vinh Diệu co rút, ánh mắt hung hãn híp lại, sau đó cười nói: “Không thành vấn đề, tôi lập tức cho người đem hợp đồng tới cho cậu xem.”
Thư ký đặt phòng bao ở Đế Hào xong, hai người rời khỏi phòng tiếp khách, Lăng Vi nói qua tai nghe: “Cậu phải đi trước mặt ông ta!”
Tiểu Khải nhanh chóng đi tới trước, anh ta cũng đã quen đi theo sau người khác, nên nhất thời không sửa được.
“Mời ——” Vương Vinh Dự khách sáo nói.
Hai người rời khỏi tổng bộ Hào Duệ, đi tới một phòng bao ở Đế Hào, phòng bao này vô cùng sang trọng, trang hoàng, bắt chước kiểu cung điện Châu Âu.
Tiểu Khải hài lòng gật đầu, tùy tiện ngã lên sofa, run hai chân, hỏi Vương Vinh Diệu: “Mau lấy giấy tờ mua bán đất của hai mảnh đất kia tới cho tôi xem.”
Ánh mắt Vương Vinh Diệu đông lại, tên nhóc này không ngốc… Hấp tấp nói: “Lát nữa đem giấy tờ đất đến, cậu xem tài liệu mảnh đất trước đi.”
“Không cần xem, xem tới xem lui, mảnh đất kia không phải là đất sao? Cũng không đổi thành vàng!”
“…”
Tiểu Khải thấy Vương Vinh Diệu nghẹn họng, cười nói: “Không phải ông muốn gạt tôi chứ?”
“Sao có thể?”
Tiểu Khải khựng lại, không biết tiếp theo nên làm thế nào, giọng Lăng Vi truyền tới: “Cậu nói: Khui chai XO trước, tôi mời khách.”
Tiểu Khải trợn mắt nhìn Vương Vinh Diệu, mặt đầy không kiên nhẫn, khoát tay nói: “Khui chai XO trước, tôi mời khách!”
Vương Vinh Diệu đã cho người điều tra lai lịch của tên nhóc này, tên này là một đứa con riêng dốt nát. Hoàn toàn là một tên bại gia tử, cả ngày gây họa khắp nơi, cực kỳ thích khoe khoang của cải nhà mình. Nhất là nhúm lông trên đầu, ba ngày điổi hai kiểu tóc. Vương Vinh Diệu nhìn đầu anh ta, có loại kích động muốn cầm hai cây búa ta hung hăng gõ lên đầu anh ta.
Tiểu Khải chê phòng tiếp khách của ông ta.
Vương Vinh Dự cười như đóa hoa, hấp tấp nói: “Đây chính là chỗ làm việc. Nếu Long thiếu gia không thích, chúng ta đổi chỗ nói. Không bằng… đến Đế Hào?”
Tiểu Khải tùy ý phất tay: “Tùy đi!”
Vương Vinh Diệu tranh thủ thời gian bảo thư ký gọi đặt phòng bao.
Mặt Tiểu Khải đầy chê bai nói: “Dáng dấp cô gái này vừa già vừa xấu! Đừng để cô ta lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi! Ông chủ Vương, ông là người làm ăn lớn, sao mời một thư ký không mời một người tốt một chút? Ông nhìn đi, cô gái này cũng quá khó coi rồi! Thật sắp mù mắt tiểu gia tôi rồi! Ông nhìn gương mặt của cô ta đi, giống như cái xỏ giày, đây là muốn hù chết tôi sao?”
Nói xong, duỗi ngón tay, Tiểu nhị Bạo Phong lập tức tiến lên, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay anh ta, lại lấy bật lửa số lượng có hạn ra đốt lửa cho anh ta.
Tiểu Khải hút thuốc, híp mắt thành một kẽ hở. Liếc Vương Vinh Diệu qua khóe mắt.
Trong lòng Vương Vinh Diệu mắng anh ta chừng một trăm lần, nhưng ngoài mặt cười nói: “Chỉ là một thư ký, đừng để cô ta hại mắt cậu.”
Thư ký kia trợn mắt nhìn Tiểu Khải, cô ta khó coi chỗ nào? Toàn công ty chỉ có cô ta đẹp nhất có được không?
Tiểu Khải lập tức nổi giận, ném thuốc lá trong tay, cả giận: “Thái độ gì?”
Vương Vinh Diệu vội nói: “Hay là chúng ta nói chuyện công đi.”
Tiểu Khải “hừ” một tiếng: “Mua mảnh đất cũng tốn sức như vậy! Tiểu gia rất bận rộn đấy! Lão Chu nhà tôi vừa mua chiếc Lamborghini bản hạn chế, đang chờ tôi qua chạy thử, mau lên mau lên!”
Nét mặt già nua của Vương Vinh Diệu co rút, ánh mắt hung hãn híp lại, sau đó cười nói: “Không thành vấn đề, tôi lập tức cho người đem hợp đồng tới cho cậu xem.”
Thư ký đặt phòng bao ở Đế Hào xong, hai người rời khỏi phòng tiếp khách, Lăng Vi nói qua tai nghe: “Cậu phải đi trước mặt ông ta!”
Tiểu Khải nhanh chóng đi tới trước, anh ta cũng đã quen đi theo sau người khác, nên nhất thời không sửa được.
“Mời ——” Vương Vinh Dự khách sáo nói.
Hai người rời khỏi tổng bộ Hào Duệ, đi tới một phòng bao ở Đế Hào, phòng bao này vô cùng sang trọng, trang hoàng, bắt chước kiểu cung điện Châu Âu.
Tiểu Khải hài lòng gật đầu, tùy tiện ngã lên sofa, run hai chân, hỏi Vương Vinh Diệu: “Mau lấy giấy tờ mua bán đất của hai mảnh đất kia tới cho tôi xem.”
Ánh mắt Vương Vinh Diệu đông lại, tên nhóc này không ngốc… Hấp tấp nói: “Lát nữa đem giấy tờ đất đến, cậu xem tài liệu mảnh đất trước đi.”
“Không cần xem, xem tới xem lui, mảnh đất kia không phải là đất sao? Cũng không đổi thành vàng!”
“…”
Tiểu Khải thấy Vương Vinh Diệu nghẹn họng, cười nói: “Không phải ông muốn gạt tôi chứ?”
“Sao có thể?”
Tiểu Khải khựng lại, không biết tiếp theo nên làm thế nào, giọng Lăng Vi truyền tới: “Cậu nói: Khui chai XO trước, tôi mời khách.”
Tiểu Khải trợn mắt nhìn Vương Vinh Diệu, mặt đầy không kiên nhẫn, khoát tay nói: “Khui chai XO trước, tôi mời khách!”