Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1196
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong tiếng đàn, anh ta nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười với mình, anh ta nhìn thấy con gái mình đang ê a tập nói.
Lăng Tiêu khóc không thành tiếng.
Lăng Vi nằm ở trong ngực Diệp Đình, Diệp Đình cảm giác được cô đang run rẩy, cảm nhận được nỗi buồn của cô, cảm giác được nước mắt của cô thấm ướt áo anh.
Anh ôm lấy cô thật chặt, vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên trán cô.
Lăng Tiêu trình diễn xong bản nhạc, cất đàn violon vào trong hộp, anh ta ôm hai hộp tro cốt, nói với Lăng Trí: “Con muốn mang bọn họ trở về an táng, sau này con có thể thường xuyên đến thăm bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Lăng Trí giơ tay lau sạch nước mắt đang vương trên đôi mắt già nua: “Được, mang con dâu và cháu gái nhỏ của cha về nhà.”
Tiểu Đông Ni kéo vạt áo của Lăng Tiêu, bé đầy mắt ủy khuất... Nhưng bé không biết nên diễn tả thế nào.
Lăng Tiêu ngồi xổm người xuống, hôn lên trên trán bé...
Tất cả mọi người đều rất an tĩnh, không ai nói với ai câu gì, bọn họ rời khỏi quần đảo Avery, đưa Emily và Bella về nước. Bọn họ mua một mảnh đất ở một nghĩa trang công cộng, trong ngày tiết thanh minh đó, bọn họ mời bạn bè tới dự tang lễ, làm lễ hạ tang cho Emily và Bella. Tất cả mọi người đều lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Emily và Bella có thể yên nghỉ ở trên thiên đường...
Sau khi tang lễ kết thúc, Lăng Vi sợ Lăng Tiêu sẽ gặm nhấm nỗi buồn một mình, như vậy đặc biệt không tốt với quá trình hồi phục của anh ta. Lăng Vi quyết định mang chú, anh tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni ra ngoài chơi.
Diệp Đình vốn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng anh vẫn ném tất cả công việc xuống, cùng đi dã ngoại với bọn họ.
Trên đời này, có bao nhiêu người có thể hiểu được có thứ còn quan trọng hơn so với tiền tài danh lợi, đó chính là là người nhà của mình. Quan trọng hơn tất cả những lời hỏi thăm sức khỏe, là thật lòng bầu bạn.
Diệp Đình tự lái xe, mang bọn họ đến thủy cung.
Lúc xem biểu diễn cá heo, huấn luyện viên thú chuyên nghiệp giới thiệu nói: “Cá heo là động vật đặc biệt thông minh, nghe nói, sóng siêu âm do cá heo phát ra có tác dụng kích hoạt não bộ cho những người bị chứng tự kỷ....”
Lăng Vi chợt cả kinh!
Sóng siêu âm do cá heo phát ra... có công hiệu này? Có thể mang tiểu Đông Ni thử xem thế nào!
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, mắt mắt của Diệp Đình lóe sáng, hiển nhiên anh cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể mang tiểu Đông Ni thử một lần. Anh xem thằng bé thích cá heo như vậy, chúng ta có thể để thằng bé tiếp xúc nhiều với cá heo xem sao. Cho dù sóng siêu âm của cá heo không có tác dụng gì với thằng bé, nhưng lúc thằng bé nhìn thấy cá heo sẽ rất vui vẻ, rõ ràng có ảnh hưởng tích cực với bệnh này.”
Diệp Đình gật đầu, lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Anh có thể tới đây xin việc làm, vậy thì tiểu Đông Ni có thể thường xuyên đến đây chơi.”
Lăng Vi suy nghĩ, cảm thấy cách này cực kỳ tốt. Nếu chữa trị cho tiểu Đông Ni bằng phương pháp chính quy đặc biệt an toàn, tiểu Đông Ni có thể sẽ kháng cự...
Nhưng nếu Lăng Tiêu tới đây làm việc, tiểu Đông Ni có thể tiếp xúc với càng nhiều người hơn, hơn nữa, huấn luyện viên thú chuyên nghiệp cũng cực kỳ có tính kiên nhẫn, nói không chừng tiểu Đông Ni có thể hòa hợp với bọn họ... Còn về vấn đề an toàn, cô chỉ cần sắp xếp người bảo vệ bọn họ là được.
Lăng Vi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thử cách này xem thế nào.
Chỉ là... không biết được... quản lý của thủy cung có nguyện ý nhận Lăng Tiêu vào làm việc hay không. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Đình, chỉ thấy khóe miệng của Diệp Đình hơi cong lên, trong mắt anh tràn đầy ánh sáng, làm Lăng Vi biết, Diệp Đình chắc chắn sẽ sắp xếp xong tất cả chuyện này.
Cô ôm lấy cánh tay anh, kề sát khuôn mặt nhỏ ở bên gò má của anh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh nói: “Chồng, có anh thật tốt...”
Anh hơi nghiêng mặt sang, nở nụ cười đẹp trai, nói với cô: “Thể lực tốt?” Lăng Vi tức giận trừng anh.
Diệp Đình cười phá lên, nắm tay cô, nói ở bên tai cô: “Có thể tốt với em, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này của anh.”
Trong tiếng đàn, anh ta nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười với mình, anh ta nhìn thấy con gái mình đang ê a tập nói.
Lăng Tiêu khóc không thành tiếng.
Lăng Vi nằm ở trong ngực Diệp Đình, Diệp Đình cảm giác được cô đang run rẩy, cảm nhận được nỗi buồn của cô, cảm giác được nước mắt của cô thấm ướt áo anh.
Anh ôm lấy cô thật chặt, vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên trán cô.
Lăng Tiêu trình diễn xong bản nhạc, cất đàn violon vào trong hộp, anh ta ôm hai hộp tro cốt, nói với Lăng Trí: “Con muốn mang bọn họ trở về an táng, sau này con có thể thường xuyên đến thăm bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Lăng Trí giơ tay lau sạch nước mắt đang vương trên đôi mắt già nua: “Được, mang con dâu và cháu gái nhỏ của cha về nhà.”
Tiểu Đông Ni kéo vạt áo của Lăng Tiêu, bé đầy mắt ủy khuất... Nhưng bé không biết nên diễn tả thế nào.
Lăng Tiêu ngồi xổm người xuống, hôn lên trên trán bé...
Tất cả mọi người đều rất an tĩnh, không ai nói với ai câu gì, bọn họ rời khỏi quần đảo Avery, đưa Emily và Bella về nước. Bọn họ mua một mảnh đất ở một nghĩa trang công cộng, trong ngày tiết thanh minh đó, bọn họ mời bạn bè tới dự tang lễ, làm lễ hạ tang cho Emily và Bella. Tất cả mọi người đều lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Emily và Bella có thể yên nghỉ ở trên thiên đường...
Sau khi tang lễ kết thúc, Lăng Vi sợ Lăng Tiêu sẽ gặm nhấm nỗi buồn một mình, như vậy đặc biệt không tốt với quá trình hồi phục của anh ta. Lăng Vi quyết định mang chú, anh tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni ra ngoài chơi.
Diệp Đình vốn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng anh vẫn ném tất cả công việc xuống, cùng đi dã ngoại với bọn họ.
Trên đời này, có bao nhiêu người có thể hiểu được có thứ còn quan trọng hơn so với tiền tài danh lợi, đó chính là là người nhà của mình. Quan trọng hơn tất cả những lời hỏi thăm sức khỏe, là thật lòng bầu bạn.
Diệp Đình tự lái xe, mang bọn họ đến thủy cung.
Lúc xem biểu diễn cá heo, huấn luyện viên thú chuyên nghiệp giới thiệu nói: “Cá heo là động vật đặc biệt thông minh, nghe nói, sóng siêu âm do cá heo phát ra có tác dụng kích hoạt não bộ cho những người bị chứng tự kỷ....”
Lăng Vi chợt cả kinh!
Sóng siêu âm do cá heo phát ra... có công hiệu này? Có thể mang tiểu Đông Ni thử xem thế nào!
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, mắt mắt của Diệp Đình lóe sáng, hiển nhiên anh cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể mang tiểu Đông Ni thử một lần. Anh xem thằng bé thích cá heo như vậy, chúng ta có thể để thằng bé tiếp xúc nhiều với cá heo xem sao. Cho dù sóng siêu âm của cá heo không có tác dụng gì với thằng bé, nhưng lúc thằng bé nhìn thấy cá heo sẽ rất vui vẻ, rõ ràng có ảnh hưởng tích cực với bệnh này.”
Diệp Đình gật đầu, lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Anh có thể tới đây xin việc làm, vậy thì tiểu Đông Ni có thể thường xuyên đến đây chơi.”
Lăng Vi suy nghĩ, cảm thấy cách này cực kỳ tốt. Nếu chữa trị cho tiểu Đông Ni bằng phương pháp chính quy đặc biệt an toàn, tiểu Đông Ni có thể sẽ kháng cự...
Nhưng nếu Lăng Tiêu tới đây làm việc, tiểu Đông Ni có thể tiếp xúc với càng nhiều người hơn, hơn nữa, huấn luyện viên thú chuyên nghiệp cũng cực kỳ có tính kiên nhẫn, nói không chừng tiểu Đông Ni có thể hòa hợp với bọn họ... Còn về vấn đề an toàn, cô chỉ cần sắp xếp người bảo vệ bọn họ là được.
Lăng Vi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thử cách này xem thế nào.
Chỉ là... không biết được... quản lý của thủy cung có nguyện ý nhận Lăng Tiêu vào làm việc hay không. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Đình, chỉ thấy khóe miệng của Diệp Đình hơi cong lên, trong mắt anh tràn đầy ánh sáng, làm Lăng Vi biết, Diệp Đình chắc chắn sẽ sắp xếp xong tất cả chuyện này.
Cô ôm lấy cánh tay anh, kề sát khuôn mặt nhỏ ở bên gò má của anh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh nói: “Chồng, có anh thật tốt...”
Anh hơi nghiêng mặt sang, nở nụ cười đẹp trai, nói với cô: “Thể lực tốt?” Lăng Vi tức giận trừng anh.
Diệp Đình cười phá lên, nắm tay cô, nói ở bên tai cô: “Có thể tốt với em, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này của anh.”