Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
G thấy Hoa Thiếu Kiền lạnh đãm xoay người rời khỏi, liền gượng gạo cười một tiếng, nói: “Anh ấy là người tổng phụ trách của lần tuyển dụng này, đợi lúc về tôi sẽ đi nói với anh ta một tiếng. Tính khí của anh ta vô cùng cố… công tư phân minh, không để ý đến tình cảm riêng...”
Lăng Vi lại ngẩng đầu lên, cười.
Cô nhàn nhạt nói: “Không cần, nói chuyện bằng thực lực đi.”
Cô tâm cao khí ngạo, cô tin tưởng thực lực của mình! Bây giờ, anh ta coi thường cô, cô phải cho anh ta biết thế nào là thực lực chân chính!
Đến lúc đó, cô muốn dùng chính tác phẩm của mình đánh thẳng vào mặt anh chàng Hoa Thiếu Kiền kia!
Rời khỏi sảnh tổ chức bữa tiệc, Lăng Vi say rồi.
Say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Diệp Đình ôm ngang người cô bước ra ngoài.
Cô ngồi vào trong xe, mềm nhũn tựa lưng trên ghế, vô lực híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình không được tốt.
“Tân hôn vui vẻ, sao lại là cái biểu cảm này.” Giọng nói của Diệp Đình không nóng không lạnh.
Anh nâng cằm cô lên, đồng tử đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Lăng Vi nhức đầu, say đến mức trước mắt toàn là bóng mờ. Cô nâng bàn tay mềm nhũn, muốn đánh rớt tay anh xuống, nhưng lại không có chút khí lực nào.
Anh thu tay về, bình tĩnh hỏi: “Không thích kết quan hệ?”
Cô không lên tiếng, say đến mức không mở nổi miệng, đầu của Diệp Đình trước mắt cũng biến thành hai cái.
Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Diệp Đình: “Một người có năng lực không chỉ thế hiện ở trí tuệ, tài hoa và thực lực, mà mạng lưới giao thiệp, năng lực xã giao và thủ đoạn của người đó cũng đều rất quan trọng. Một người có thực lực, nếu không phô bày ra ngoài, thì sẽ có ai biết đến? Nếu như tài nghệ của em kém cỏi, hôm nay tôi cũng sẽ không chọn làm cách này. Chính là bởi thực lực của em đứng đầu, không sợ bị người ta vả mặt, cho nên tôi mới đẩy em ra trước mặt mọi người.”
Anh nói rất có lý, cô muốn gật đầu, nhưng lại không nhúc nhích được.
“Em biết người đàn ông vừa rồi?”
Thanh âm của anh giống như hơi tức giận.
Lăng Vi chớp mắt một cái.
“Em thích anh ta?” Anh giữ chặt cằm cô, ánh mắt sắc bén giống hệt cây đao!
Lăng Vi đột nhiên lại cười, Hoa Thiếu Kiền? Đại học Yên Kinh đâu có nữ sinh nào không thích anh ta… nhưng, cô chưa từng nói chuyện với anh ta dù chỉ một câu.
Tính cả lần này, cô cũng mới thấy người thật được có hai lần, còn là ở khoảng cách xa như vậy.
Nói thích, bọn họ chưa từng thực sự tiếp xúc với nhau, nói không thích…thấy anh ta sẽ liền sùng bái kính ngưỡng, không biết điều này có được gọi là thích hay không.
Lăng Vi say đến nhức đầu, cô nhíu chặt chân mày, khó khăn giơ tay lên xoa huyệt Thái dương.
Diệp Đình không hỏi tiếp nữa, giơ tay lên, khẽ xoa huyệt Thái dương cho cô.
Không biết cô thế nào, mà đột nhiên hơi trề môi... tựa như một cô bé chịu ấm ức, khịt khịt mũi một cái.
Anh vươn tay nhéo mặt cô một cái.
Cô không động đậy, cả người mềm nhũn dựa vào lưng ghế.
“Không cho phép thích người khác!” Anh bá đạo đưa tay ôm eo cô, ôm vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô.
Cô cũng ngoan ngoãn không động, mềm nhũn giống như không xương.
Bàn tay anh xoa xoa tóc cô: “Ngủ một lát đi, nếu không sẽ nhức đầu.”
Lăng Vi nghe lời nhắm mắt lại, ngủ vùi ở trong ngực anh.
Mặc dù trong lòng Diệp Đình không thoải mái, thế nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến Hoa Thiếu Kiền kia, mười người tám người, cũng không so được với một mình anh!
Anh biết hôm nay tâm trạng cô không tốt, chủ yếu bởi vì cô để ý đến chuyện anh lợi dụng quan hệ để tạo thế cho cô.
Nói thật, anh cũng không thèm để ý đến những thứ này. Giành được bằng mạng lưới giao thiệp, bằng thủ đoạn, bằng thực lực, sẽ không thấy được ánh sáng như vậy!
Chẳng qua, cô mới chỉ là một cô bé vào đời chưa lâu, phải dỗ dành thôi…
Anh ôm cô, bàn tay khẽ vỗ trên người cô. Về đến nhà, anh cũng không gọi cô dậy, mà trực tiếp ôm thẳng cô xuống xe.
Cả người cô toàn mùi rượu, đang muốn thay quần áo cho cô, sau đó tắm cho cô, thì cô đã tự mình tỉnh lại.
Đẩy anh ra, lảo đảo lắc lư bước vào phòng tắm.
Tắm xong, cô trùm khăn bước ra ngoài. Hai mí mắt đã díu chặt vào nhau rồi.
Dáng người cô cao, khăn tắm căn bản không che được gì cả. Hai đùi thon dài thẳng tắp lại còn trắng nõn nà, tóc xõa ra, phủ lên ngực và bả vai.
Diệp Đình nín thở, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngày càng sâu. Tiểu Nhu vội vàng cúi đầu, làm bộ thu dọn đồ đạc.
Diệp Đình nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm quấn quanh cô ra: “Sấy khô tóc đã rồi ngủ tiếp.”
Anh trực tiếp đặt cô lên đùi, bảo Tiểu Nhu sấy khô tóc cho cô.
Lăng Vi vừa say vừa buồn ngủ, cả người mềm nhũn vô lực, khó khăn lắm ấy dồn hết khí lực ra, lẩm bẩm hỏi anh: “Không phải anh nói… muốn tặng tôi… một món… món quà lớn sao? Quà tặng… đâu?”
Diệp Đình ôm cô bằng một tay, tay kia nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Mí mặt Lăng Vi rũ thấp, xuyên thấy qua khe hở nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Anh nhìn cô chăm chú, mâu quang trầm trầm, giống như sắp say. Giọng nói đầy từ tính chui vào lỗ tai cô: “Tặng chính tôi cho em, còn chưa tính là đại lễ sao?”
G thấy Hoa Thiếu Kiền lạnh đãm xoay người rời khỏi, liền gượng gạo cười một tiếng, nói: “Anh ấy là người tổng phụ trách của lần tuyển dụng này, đợi lúc về tôi sẽ đi nói với anh ta một tiếng. Tính khí của anh ta vô cùng cố… công tư phân minh, không để ý đến tình cảm riêng...”
Lăng Vi lại ngẩng đầu lên, cười.
Cô nhàn nhạt nói: “Không cần, nói chuyện bằng thực lực đi.”
Cô tâm cao khí ngạo, cô tin tưởng thực lực của mình! Bây giờ, anh ta coi thường cô, cô phải cho anh ta biết thế nào là thực lực chân chính!
Đến lúc đó, cô muốn dùng chính tác phẩm của mình đánh thẳng vào mặt anh chàng Hoa Thiếu Kiền kia!
Rời khỏi sảnh tổ chức bữa tiệc, Lăng Vi say rồi.
Say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Diệp Đình ôm ngang người cô bước ra ngoài.
Cô ngồi vào trong xe, mềm nhũn tựa lưng trên ghế, vô lực híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình không được tốt.
“Tân hôn vui vẻ, sao lại là cái biểu cảm này.” Giọng nói của Diệp Đình không nóng không lạnh.
Anh nâng cằm cô lên, đồng tử đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Lăng Vi nhức đầu, say đến mức trước mắt toàn là bóng mờ. Cô nâng bàn tay mềm nhũn, muốn đánh rớt tay anh xuống, nhưng lại không có chút khí lực nào.
Anh thu tay về, bình tĩnh hỏi: “Không thích kết quan hệ?”
Cô không lên tiếng, say đến mức không mở nổi miệng, đầu của Diệp Đình trước mắt cũng biến thành hai cái.
Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Diệp Đình: “Một người có năng lực không chỉ thế hiện ở trí tuệ, tài hoa và thực lực, mà mạng lưới giao thiệp, năng lực xã giao và thủ đoạn của người đó cũng đều rất quan trọng. Một người có thực lực, nếu không phô bày ra ngoài, thì sẽ có ai biết đến? Nếu như tài nghệ của em kém cỏi, hôm nay tôi cũng sẽ không chọn làm cách này. Chính là bởi thực lực của em đứng đầu, không sợ bị người ta vả mặt, cho nên tôi mới đẩy em ra trước mặt mọi người.”
Anh nói rất có lý, cô muốn gật đầu, nhưng lại không nhúc nhích được.
“Em biết người đàn ông vừa rồi?”
Thanh âm của anh giống như hơi tức giận.
Lăng Vi chớp mắt một cái.
“Em thích anh ta?” Anh giữ chặt cằm cô, ánh mắt sắc bén giống hệt cây đao!
Lăng Vi đột nhiên lại cười, Hoa Thiếu Kiền? Đại học Yên Kinh đâu có nữ sinh nào không thích anh ta… nhưng, cô chưa từng nói chuyện với anh ta dù chỉ một câu.
Tính cả lần này, cô cũng mới thấy người thật được có hai lần, còn là ở khoảng cách xa như vậy.
Nói thích, bọn họ chưa từng thực sự tiếp xúc với nhau, nói không thích…thấy anh ta sẽ liền sùng bái kính ngưỡng, không biết điều này có được gọi là thích hay không.
Lăng Vi say đến nhức đầu, cô nhíu chặt chân mày, khó khăn giơ tay lên xoa huyệt Thái dương.
Diệp Đình không hỏi tiếp nữa, giơ tay lên, khẽ xoa huyệt Thái dương cho cô.
Không biết cô thế nào, mà đột nhiên hơi trề môi... tựa như một cô bé chịu ấm ức, khịt khịt mũi một cái.
Anh vươn tay nhéo mặt cô một cái.
Cô không động đậy, cả người mềm nhũn dựa vào lưng ghế.
“Không cho phép thích người khác!” Anh bá đạo đưa tay ôm eo cô, ôm vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô.
Cô cũng ngoan ngoãn không động, mềm nhũn giống như không xương.
Bàn tay anh xoa xoa tóc cô: “Ngủ một lát đi, nếu không sẽ nhức đầu.”
Lăng Vi nghe lời nhắm mắt lại, ngủ vùi ở trong ngực anh.
Mặc dù trong lòng Diệp Đình không thoải mái, thế nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến Hoa Thiếu Kiền kia, mười người tám người, cũng không so được với một mình anh!
Anh biết hôm nay tâm trạng cô không tốt, chủ yếu bởi vì cô để ý đến chuyện anh lợi dụng quan hệ để tạo thế cho cô.
Nói thật, anh cũng không thèm để ý đến những thứ này. Giành được bằng mạng lưới giao thiệp, bằng thủ đoạn, bằng thực lực, sẽ không thấy được ánh sáng như vậy!
Chẳng qua, cô mới chỉ là một cô bé vào đời chưa lâu, phải dỗ dành thôi…
Anh ôm cô, bàn tay khẽ vỗ trên người cô. Về đến nhà, anh cũng không gọi cô dậy, mà trực tiếp ôm thẳng cô xuống xe.
Cả người cô toàn mùi rượu, đang muốn thay quần áo cho cô, sau đó tắm cho cô, thì cô đã tự mình tỉnh lại.
Đẩy anh ra, lảo đảo lắc lư bước vào phòng tắm.
Tắm xong, cô trùm khăn bước ra ngoài. Hai mí mắt đã díu chặt vào nhau rồi.
Dáng người cô cao, khăn tắm căn bản không che được gì cả. Hai đùi thon dài thẳng tắp lại còn trắng nõn nà, tóc xõa ra, phủ lên ngực và bả vai.
Diệp Đình nín thở, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngày càng sâu. Tiểu Nhu vội vàng cúi đầu, làm bộ thu dọn đồ đạc.
Diệp Đình nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm quấn quanh cô ra: “Sấy khô tóc đã rồi ngủ tiếp.”
Anh trực tiếp đặt cô lên đùi, bảo Tiểu Nhu sấy khô tóc cho cô.
Lăng Vi vừa say vừa buồn ngủ, cả người mềm nhũn vô lực, khó khăn lắm ấy dồn hết khí lực ra, lẩm bẩm hỏi anh: “Không phải anh nói… muốn tặng tôi… một món… món quà lớn sao? Quà tặng… đâu?”
Diệp Đình ôm cô bằng một tay, tay kia nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Mí mặt Lăng Vi rũ thấp, xuyên thấy qua khe hở nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Anh nhìn cô chăm chú, mâu quang trầm trầm, giống như sắp say. Giọng nói đầy từ tính chui vào lỗ tai cô: “Tặng chính tôi cho em, còn chưa tính là đại lễ sao?”