Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1394
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi lão gia nói xong, lại ngậm nước mắt cười, “Ông đã nói cả đời này ông trung can nghĩa đảm, xích huyết đan tâm! Sao con trai ông lại xấu số như vậy! Chắc chắn hai đứa nó còn sống! Bọn nó nhất định còn sống! Thiếu Triệt nhà ông cũng có người nối dõi!”
Lôi lão gia vừa buồn vừa cười, Lăng Vi cầm chai rượu lên rót rượu cho ông, “Ông nội, ngày mai tiểu Tuấn và tiểu Đình sẽ tới đây, đến lúc đó, ông cứ nhìn thật kỹ "Đại tôn tặc"(*) của ông...”
(*) Nôm na là đứa cháu ăn hại/ tinh ranh, ở đây mình lấy nguyên nghĩa hán việt, vì không thấy từ nào chuyền tải được rõ ý của từ này.
Lôi lão gia bật cười, chỉ tay về phía Lăng Vi, ý kia là: “Cái con nhóc này, cũng học con nhóc Niểu Niểu kia, trêu ghẹo ông.”
Rốt cuộc bầu không khí trên bàn cơm cũng dịu xuống. Diệp Đình đột nhiên nói: “Bọn cháu có thể vào phòng chú Triệt xem không?”
“Có thể, nhưng...” Lôi Thiếu Tu nói: “Trường Thiếu Triệt học cách nhà chúng ta hơi xa, vì vậy nó vẫn luôn ở căn nhà trong khu ngoại ô gần tường. Đồ đạc của nó cũng ở bên kia, nơi đó đều có người quét dọn định kỳ. Bây giờ quá muộn rồi, sáng sớm mai các cháu hẵng đi.”
“ Vâng!” Diệp Đình gật đầu, thầm nghĩ trong đầu, nói không chừng bọn họ còn có thể phát hiện ra đầu mối mới gì ở trong phòng chú nhỏ.
Lúc này, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đang chạy tới từ Giang thành, hai người vừa chí chóe nhau, vừa đi trong cửa.
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc chào hỏi mọi người, rồi Lôi Niểu Niểu bắt đầu tố cáo với Lăng Vi, “Chị dâu, chị phân xử công bằng cho bọn em! Chị nói xem, anh ta nói như vậy có thỏa đáng hay không?”
“Nói cái gì?” Lăng Vi đang uống canh, chỉ thấy hai người lỗ mũi không phải lỗ mũi, mặt không phải mặt.
Lôi Niểu Niểu quăng giày thể thao, nói: “Sáng sớm hôm nay bọn em đã hẹn với nhau, cùng đi mua bàn ăn. Sau đó, em mang theo khuê mật của em cùng đi. Anh ta cũng mang bạn mình cùng đi. Kết quả... Ai nha! Em không nói nữa!”
Lôi Niểu Niểu thay dép, dùng sức đạp “Bịch bịch bịch” đi lên cầu thang.
Dì Phương gọi cô ấy: “Con ăn cơm không...”
Lôi Niểu Niểu vẫy tay, nói: “Con đi thay quần áo trước đã ——” Cô cởi bộ đồ rằn ri ra, thay vào bộ quần áo đơn giản màu trắng.
Dì Phương hỏi cô ấy, “Con nói xem, con và Lý Thiên Mặc là thế nào?”
“Hừ! Dì bảo anh ta nói đi!” Lôi Niểu Niểu bê bát ăn cơm, Lý Thiên Mặc rửa tay xong, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, đàng hoàng nói: “Trước đây cháu và Niểu Niểu, có một số hiểu lầm nhỏ. Cháu có một người bạn học muốn theo đuổi Niểu Niểu ở trong game...”
Lôi Niểu Niểu lập tức hét lên, “Nói chuyện chính! Đừng nói game nữa...”
Cô ấy nói xong, hơi hơi hé mắt nhìn Lôi Thiếu Tu, quả nhiên nhìn thấy Lôi Thiếu Tu trừng mắt nhìn mình, ý như muốn nói: “Cả ngày lẫn đêm, không lo học tập cho tốt! Chỉ biết cắm đầu chơi game!”
Lôi Niểu Niểu nghiến răng nghiến lợi trừng Lý Thiên Mặc, “Anh có bị ngốc hay không? Cái gì cũng đều nói ra!”
Dì Phương nói, “ Thiên Mặc người ta trung thực, chứ con nhìn dáng vẻ của con này... xảo quyệt!”
Lôi Niểu Niểu làm mặt quỷ với bà, nhưng cũng không phải là ác ý, mà giống như đang trêu ghẹo mẹ ruột mình vậy.
Lôi Thiếu Tu hỏi Lý Thiên Mặc, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thiên Mặc, cháu cứ nói thật cho chú biết.”
Lý Thiên Mặc thành thật nói tiếp: “Người bạn này của cháu tên là Hàn Phi, bởi vì có một vài hiểu lầm nên muốn nói xin lỗi Niểu Niểu. Cậu ta biết cháu và Niểu Niểu hẹn nhau cùng đi dạo phố, cậu ta cứ quấn lấy cháu, muốn đi theo xin lỗi Niểu Niểu. Cháu liền hỏi ý kiến của Niểu Niểu, lúc ấy cô ấy đã đồng ý, ai biết lúc gặp mặt, cô ấy cũng mang theo khuê mật tới. Khuê mật đó của cô ấy...”
Biểu tình lúc Lý Thiên Mặc nói đến khuê mật của cô ấy... Thật sự giống như... nhìn thấy quỷ.
Rất kinh khủng!
Lôi Thiếu Tu lập tức nói: “Có phải Lôi Chân hay không?”
Lý Thiên Mặc dùng sức gật đầu, “Đúng! Chính là... cái cột thu lôi đó! Ôi trời ơi... cái miệng của cô ta, phun bạn cháu đến máu chó đầy đầu... Mắng bạn cháu là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga gì gì đí, mắng bạn cháu... chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu bọn họ. Cháu liền nghĩ, cô ta mắng tới trưa, giọng cũng bốc khói... nên đã chạy nhanh đi mua nước uống cho bọn họ, kết quả "Thu lôi" không muốn, nói là cháu chê cô ta nói nhiều... cháu nào có chê cô ta... cháu và bạn cháu còn chưa nói được nửa chữ...”
Lôi Niểu Niểu cắn răng, “Chỉ có vậy thôi sao? Còn phía sau thì sao, anh nói tiếp đi!”
“Còn có phía sau?” Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Lý Thiên Mặc.
Hai người giống như cùng một gia đình vậy... thật là thú vị...
Lôi lão gia nói xong, lại ngậm nước mắt cười, “Ông đã nói cả đời này ông trung can nghĩa đảm, xích huyết đan tâm! Sao con trai ông lại xấu số như vậy! Chắc chắn hai đứa nó còn sống! Bọn nó nhất định còn sống! Thiếu Triệt nhà ông cũng có người nối dõi!”
Lôi lão gia vừa buồn vừa cười, Lăng Vi cầm chai rượu lên rót rượu cho ông, “Ông nội, ngày mai tiểu Tuấn và tiểu Đình sẽ tới đây, đến lúc đó, ông cứ nhìn thật kỹ "Đại tôn tặc"(*) của ông...”
(*) Nôm na là đứa cháu ăn hại/ tinh ranh, ở đây mình lấy nguyên nghĩa hán việt, vì không thấy từ nào chuyền tải được rõ ý của từ này.
Lôi lão gia bật cười, chỉ tay về phía Lăng Vi, ý kia là: “Cái con nhóc này, cũng học con nhóc Niểu Niểu kia, trêu ghẹo ông.”
Rốt cuộc bầu không khí trên bàn cơm cũng dịu xuống. Diệp Đình đột nhiên nói: “Bọn cháu có thể vào phòng chú Triệt xem không?”
“Có thể, nhưng...” Lôi Thiếu Tu nói: “Trường Thiếu Triệt học cách nhà chúng ta hơi xa, vì vậy nó vẫn luôn ở căn nhà trong khu ngoại ô gần tường. Đồ đạc của nó cũng ở bên kia, nơi đó đều có người quét dọn định kỳ. Bây giờ quá muộn rồi, sáng sớm mai các cháu hẵng đi.”
“ Vâng!” Diệp Đình gật đầu, thầm nghĩ trong đầu, nói không chừng bọn họ còn có thể phát hiện ra đầu mối mới gì ở trong phòng chú nhỏ.
Lúc này, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đang chạy tới từ Giang thành, hai người vừa chí chóe nhau, vừa đi trong cửa.
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc chào hỏi mọi người, rồi Lôi Niểu Niểu bắt đầu tố cáo với Lăng Vi, “Chị dâu, chị phân xử công bằng cho bọn em! Chị nói xem, anh ta nói như vậy có thỏa đáng hay không?”
“Nói cái gì?” Lăng Vi đang uống canh, chỉ thấy hai người lỗ mũi không phải lỗ mũi, mặt không phải mặt.
Lôi Niểu Niểu quăng giày thể thao, nói: “Sáng sớm hôm nay bọn em đã hẹn với nhau, cùng đi mua bàn ăn. Sau đó, em mang theo khuê mật của em cùng đi. Anh ta cũng mang bạn mình cùng đi. Kết quả... Ai nha! Em không nói nữa!”
Lôi Niểu Niểu thay dép, dùng sức đạp “Bịch bịch bịch” đi lên cầu thang.
Dì Phương gọi cô ấy: “Con ăn cơm không...”
Lôi Niểu Niểu vẫy tay, nói: “Con đi thay quần áo trước đã ——” Cô cởi bộ đồ rằn ri ra, thay vào bộ quần áo đơn giản màu trắng.
Dì Phương hỏi cô ấy, “Con nói xem, con và Lý Thiên Mặc là thế nào?”
“Hừ! Dì bảo anh ta nói đi!” Lôi Niểu Niểu bê bát ăn cơm, Lý Thiên Mặc rửa tay xong, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, đàng hoàng nói: “Trước đây cháu và Niểu Niểu, có một số hiểu lầm nhỏ. Cháu có một người bạn học muốn theo đuổi Niểu Niểu ở trong game...”
Lôi Niểu Niểu lập tức hét lên, “Nói chuyện chính! Đừng nói game nữa...”
Cô ấy nói xong, hơi hơi hé mắt nhìn Lôi Thiếu Tu, quả nhiên nhìn thấy Lôi Thiếu Tu trừng mắt nhìn mình, ý như muốn nói: “Cả ngày lẫn đêm, không lo học tập cho tốt! Chỉ biết cắm đầu chơi game!”
Lôi Niểu Niểu nghiến răng nghiến lợi trừng Lý Thiên Mặc, “Anh có bị ngốc hay không? Cái gì cũng đều nói ra!”
Dì Phương nói, “ Thiên Mặc người ta trung thực, chứ con nhìn dáng vẻ của con này... xảo quyệt!”
Lôi Niểu Niểu làm mặt quỷ với bà, nhưng cũng không phải là ác ý, mà giống như đang trêu ghẹo mẹ ruột mình vậy.
Lôi Thiếu Tu hỏi Lý Thiên Mặc, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thiên Mặc, cháu cứ nói thật cho chú biết.”
Lý Thiên Mặc thành thật nói tiếp: “Người bạn này của cháu tên là Hàn Phi, bởi vì có một vài hiểu lầm nên muốn nói xin lỗi Niểu Niểu. Cậu ta biết cháu và Niểu Niểu hẹn nhau cùng đi dạo phố, cậu ta cứ quấn lấy cháu, muốn đi theo xin lỗi Niểu Niểu. Cháu liền hỏi ý kiến của Niểu Niểu, lúc ấy cô ấy đã đồng ý, ai biết lúc gặp mặt, cô ấy cũng mang theo khuê mật tới. Khuê mật đó của cô ấy...”
Biểu tình lúc Lý Thiên Mặc nói đến khuê mật của cô ấy... Thật sự giống như... nhìn thấy quỷ.
Rất kinh khủng!
Lôi Thiếu Tu lập tức nói: “Có phải Lôi Chân hay không?”
Lý Thiên Mặc dùng sức gật đầu, “Đúng! Chính là... cái cột thu lôi đó! Ôi trời ơi... cái miệng của cô ta, phun bạn cháu đến máu chó đầy đầu... Mắng bạn cháu là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga gì gì đí, mắng bạn cháu... chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu bọn họ. Cháu liền nghĩ, cô ta mắng tới trưa, giọng cũng bốc khói... nên đã chạy nhanh đi mua nước uống cho bọn họ, kết quả "Thu lôi" không muốn, nói là cháu chê cô ta nói nhiều... cháu nào có chê cô ta... cháu và bạn cháu còn chưa nói được nửa chữ...”
Lôi Niểu Niểu cắn răng, “Chỉ có vậy thôi sao? Còn phía sau thì sao, anh nói tiếp đi!”
“Còn có phía sau?” Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Lý Thiên Mặc.
Hai người giống như cùng một gia đình vậy... thật là thú vị...