Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tới sở sự vụ của luật sư, luật sư Chu đã chuẩn bị xong tài liệu: “Phu nhân, vụ án của chú ngài không phức tạp, vụ án kinh tế này chỉ cần trả hết nợ là có thể cứu người ra.”
Sáng hôm sau, Diệp Đình cùng Lăng Vi tới nhà giam đón người.
Lăng Trí xách một túi màu xanh từ cửa nhà tù ra ngoài.
Mái tóc ông đã có hoa râm, cả người tiều tụy.
Thấy Lăng Vi, nước mắt “tách tách” một chút rơi xuống: “Cháu gái, là chú có lỗi với cháu.”
Hai đầu gối ông phát run như muốn quỳ xuống.
“Chú...” Lăng Vi vội vàng chạy tới, ôm lấy ông: “Tiền tài đều là vật ngoài thân, người không sao là tốt rồi. Chúng ta về nhà đi.”
Lăng Trí giùng giằng muốn dập đầu tạ tội với cô, Lăng Vi sống chết không chịu: “Chú, không có chú cháu cũng không sống được lớn như vậy! Chú có công ơn nuôi dưỡng với cháu mà!”
Lăng Trí đau lòng ôm đầu, lão lệ tung hoành.
“Chú, tất cả rồi sẽ tốt hơn, chúng ta về nhà.”
Lăng Trí lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu cùng cô trở về, chỉ muốn đến miếu giải hạn trừ đen.
Lăng Vi không biết làm sao, chỉ đành phải đi cùng ông.
Lăng Trí đang muốn lên xe, bước chân dừng lại một chút. Quay đầu nhìn một chút... xung quanh không có một bóng người. Trong lòng ông ê ẩm, lắc đầu than thở.
Lăng Vi biết... Chuyện ra ngục lớn như vậy, Lăng Vân lại không tới đón ông. Chú có vướng mắc trong lòng. Ngày hôm qua, cô cố ý gọi điện thoại cho Lăng Vân thông báo cho nó, Lăng Vân cười lạnh “Phi “ nói cô mặt dầy, ở đầu điện thoại kia cắn răng mắng một câu: “Lăng Vi, chị quả là lòng dạ độc ác! Dù sao bây giờ tôi cũng là một ngôi sao, chị bảo tôi đi đón ông ta? Tôi bị đám chó săn chụp được thì làm thế nào? Còn lăn lộn trong giới giải trí ra sao? Chị xem ông ta là ba thì chị đi mà đón, tôi không có người ba vào tù.”
Lăng Vi thấy biểu tình cô đơn của chú cũng không nói gì nhiều, làm như cái gì cũng không biết.
Lên chiếc xe màu bạc, Lăng Trí quan sát nội thất trong xe cực kì xa hoa, ông ngồi lên chiếc sofa dài nhìn Diệp Đình và Lăng Vi ngồi ở dối diện.
“Tiểu Vi, vị tiên sinh này là...”
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, trong nhất thời không biết nên giới thiệu làm sao.
Diệp Đình vểnh môi, cầm tay cô. Lăng Vi được khích lệ, lấy dũng khí, hắng giọng một cái nói: “Đây là tiên sinh nhà cháu... Chúng cháu vừa mới kết hôn, còn chưa kịp thông báo với chú.”
Trong mắt Lăng Trí đầy khiếp sợ!
Ông nhìn Diệp Đình chăm chú, tiểu tử này, phong thần anh tuấn, tuấn tú lịch sự!
Lại nhìn qua chiếc xe này, ông biết giá cả.
Lăng Trí gật đầu một cái, ánh mắt giống như đầm ao nước, từ ái nhìn Lăng Vi: “Vi vi nha, cháu sống tốt chú cũng an tâm... Cháu gả được cho người tốt, chú chết cũng có thể nhắm mắt.”
Trong lòng Lăng Vi nghẹn lại, muốn nói gì đó lại không có biện pháp mở miệng, cuộc hôn nhân này duy trì không được bao lâu...
Haix, đến lúc đó rồi hãy nói.
Lăng Trí lại hỏi: “Tiền cứu chú...”
Diệp Đình nói: “Ngài yên tâm, tiền cứu ngài là Vi Vi tự mình kiếm.”
Lăng Trí nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi nói: “Cháu đã nói qua với chú, có công ty trò chơi muốn sử dụng manga của cháu. Bản quyền bán rồi, vừa vặn đủ trả nợ. Chú, sau này chúng ta không nợ ai nữa. Cháu có thể kiếm tiền nuôi mình, cũng có tiền biếu chú.”
“Đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan!” Lăng Trí vui mừng gật đầu, nước mắt rơi trên khóe mắt già nua, trong lòng có khối đá nặng trĩu ép ông không thở nổi, lúc này cũng có thể buông lỏng mà rơi xuống.
“Đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan! Cháu sống tốt, chú không sợ gì hết, nếu không... Ngay cả chết cũng không dám, chỉ sợ không có mặt mũi xuống dưới cửu tuyền gặp ba mẹ cháu...”
“Chú... chú đừng nói như vậy.” Lăng Vi ngồi vào bên cạnh ông, nắm lấy tay ông: “Chú đừng nói mò, bây giờ cháu chỉ có một mình chú là người thân, nếu chú buông tay rời đi, còn không phải để lại mình cháu cô đơn hay sao?”
Lăng Trí lau nước mắt: “Chú không đi, chú phải nhìn cháu hạnh phúc.” Ông vỗ mu bàn tay cô: “Chú còn phải nhìn cháu thành công, nhìn cháu làm mẹ, chờ các cháu có đứa trẻ, chú cũng coi như ông ngoại còn chờ hưởng thụ tình cha con vui vẻ. Chú không bỏ được.”
Lăng Vi ôm cánh tay ông, mặt dán vào bả vai ông, trong lòng chua xót như muốn nứt ra, hốc mắt chú xót rất đau.
Lăng Trí từ ái vuốt tay cô, giống như ba ruột vậy, ông phải bù đắp thiếu sót cho đứa bé của anh trai chị dâu...
Rất nhanh, xe lái đến dưới chân núi tĩnh lặng. Theo nấc thang leo đến trên đỉnh, có một tòa miếu cổ.
Trong miếu không nhiều người, lẻ tẻ mấy người. Lăng Trí quỳ xuống trước mặt Bồ tát, thành kính cầu nguyện. Lăng Vi cùng Diệp Đình ở bên ngoài ngồi trên băng đá chờ ông.
Lăng Trí mới vừa quỳ xuống dập đầu, đột nhiên nghe bên cạnh có một giọng nữ chói tai kêu lên: “Ai yêu! Đây là người nào vậy? Lão già kia, ông được thả tù lúc nào? Tôi không phải mù chứ? Vừa nhận ra lão già ông!” Vương Hân Bình dùng sức dụi mắt! Con gái bà ta đi theo thiếu gia nhà giàu, hôm nay bà ta đi cầu ngày tốt không nghĩ tới người bên cạnh lại là Lăng Trí!
Vừa nãy bà ta không nhận ra.
Lăng Trí ngẩng đầu nhìn bà ta, biểu tình không gợn sóng, nhưng trong mắt tràn đầy chán ghét.
Lăng Trí không nói gì, cúi đầu, tiếp tục lạy.
Vương Hân Bình cười lạnh một tiếng: “Vẫn là cái đức hạnh này! Ông bày cái bộ dạng uất ức dập đầu mà nhìn như con gấu.”
“Bốp…” âm thanh thanh thúy vang lên, một bạt tai vung lên mặt Vương Hân Bình, Lăng Vi hung hăng trừng bà ta.
“Nhóc con! Mày *** nó dám đánh bà!” Vương Hân Bình bụm mặt, thét lên: “Người đâu, người đâu, đi —— thu thập cái con nhỏ có móng vuốt này cho tôi!”
Am thanh vừa dứt, bốn người đàn ông vạm vỡ chạy tới!
Bốn người này hung thần ác sát trợn mắt nhìn Lăng Vi, đang muốn động thủ, đột nhiên ngoài cửa lại vọt vào mười mấy người mặc áo đen. Ai ai cũng lưng hùm vai gấu, còn không chờ phản ứng: “Ai yêu —— a! Rắc rắc ——” cánh tay bốn người kia đều gãy.
Diệp Đình đi tới, mắt lạnh liếc một cái, kia mười mấy tên đại hán lập tức ném bốn người kia ra ngoài.
“Dập đầu xin lỗi chú tôi mau!”
Âm thanh của Diệp Đình không hề tàn bạo, nhưng mắt phượng híp lại cực kì ác liệt, không hề có chút đùa giỡn.
Mấy người lưng hùng vai gấu bẻ ngón tay răng rắc.
Vương Hân Bình run rẩy, mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống, đã sớm bị dọa sợ muốn tè ra quần, không hề nghĩ ngợi, “bụp bụp bụp” dập đầu ba cái cho Lăng Trí.
Diệp Đình âm trầm nhìn bà ta: “Thù của vợ tôi, chúng ta từ từ mà tính. Cút đi.”
Vương Hân Bình lăn một vòng ra ngoài, cũng không để ý bốn người vệ sĩ kia một đường đi xuống dưới chân núi, giày cao gót cũng ném mất, tóc loạn lung tung, dáng vẻ chạy trốn vô cùng chật vật, thật giống như có thần chét đang truy đuổi bà ta vậy.
Ánh mắt vừa rồi của người đàn ông kia quá đáng sợ! Tràn đầy sát khí! Nếu chưa từng giết người, nhất định sẽ không có ánh mắt ác độc như vậy!
Lăng Trí lạy Bồ tát xong, Diệp Đình góp 50 ngàn tiền nhang đèn.
Để cho người gọi 120, đưa bốn người này đi bệnh viện, lại cho mỗi người nhét 10 ngàn. Người đi làm, sai không hoàn toàn ở bọn họ, Diệp Đình không làm khó bốn người này.
Từ trong miếu đi ra, Lăng Vi đưa Lăng Trí trở về trang viên của Diệp Đình.
Lão nhân gia cũng là người trải đời, nhưng không nghĩ tới cháu rể lại có tiền như vậy...
Đáy lòng Lăng Trí dâng lên một vẻ lo âu.
Tới sở sự vụ của luật sư, luật sư Chu đã chuẩn bị xong tài liệu: “Phu nhân, vụ án của chú ngài không phức tạp, vụ án kinh tế này chỉ cần trả hết nợ là có thể cứu người ra.”
Sáng hôm sau, Diệp Đình cùng Lăng Vi tới nhà giam đón người.
Lăng Trí xách một túi màu xanh từ cửa nhà tù ra ngoài.
Mái tóc ông đã có hoa râm, cả người tiều tụy.
Thấy Lăng Vi, nước mắt “tách tách” một chút rơi xuống: “Cháu gái, là chú có lỗi với cháu.”
Hai đầu gối ông phát run như muốn quỳ xuống.
“Chú...” Lăng Vi vội vàng chạy tới, ôm lấy ông: “Tiền tài đều là vật ngoài thân, người không sao là tốt rồi. Chúng ta về nhà đi.”
Lăng Trí giùng giằng muốn dập đầu tạ tội với cô, Lăng Vi sống chết không chịu: “Chú, không có chú cháu cũng không sống được lớn như vậy! Chú có công ơn nuôi dưỡng với cháu mà!”
Lăng Trí đau lòng ôm đầu, lão lệ tung hoành.
“Chú, tất cả rồi sẽ tốt hơn, chúng ta về nhà.”
Lăng Trí lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu cùng cô trở về, chỉ muốn đến miếu giải hạn trừ đen.
Lăng Vi không biết làm sao, chỉ đành phải đi cùng ông.
Lăng Trí đang muốn lên xe, bước chân dừng lại một chút. Quay đầu nhìn một chút... xung quanh không có một bóng người. Trong lòng ông ê ẩm, lắc đầu than thở.
Lăng Vi biết... Chuyện ra ngục lớn như vậy, Lăng Vân lại không tới đón ông. Chú có vướng mắc trong lòng. Ngày hôm qua, cô cố ý gọi điện thoại cho Lăng Vân thông báo cho nó, Lăng Vân cười lạnh “Phi “ nói cô mặt dầy, ở đầu điện thoại kia cắn răng mắng một câu: “Lăng Vi, chị quả là lòng dạ độc ác! Dù sao bây giờ tôi cũng là một ngôi sao, chị bảo tôi đi đón ông ta? Tôi bị đám chó săn chụp được thì làm thế nào? Còn lăn lộn trong giới giải trí ra sao? Chị xem ông ta là ba thì chị đi mà đón, tôi không có người ba vào tù.”
Lăng Vi thấy biểu tình cô đơn của chú cũng không nói gì nhiều, làm như cái gì cũng không biết.
Lên chiếc xe màu bạc, Lăng Trí quan sát nội thất trong xe cực kì xa hoa, ông ngồi lên chiếc sofa dài nhìn Diệp Đình và Lăng Vi ngồi ở dối diện.
“Tiểu Vi, vị tiên sinh này là...”
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, trong nhất thời không biết nên giới thiệu làm sao.
Diệp Đình vểnh môi, cầm tay cô. Lăng Vi được khích lệ, lấy dũng khí, hắng giọng một cái nói: “Đây là tiên sinh nhà cháu... Chúng cháu vừa mới kết hôn, còn chưa kịp thông báo với chú.”
Trong mắt Lăng Trí đầy khiếp sợ!
Ông nhìn Diệp Đình chăm chú, tiểu tử này, phong thần anh tuấn, tuấn tú lịch sự!
Lại nhìn qua chiếc xe này, ông biết giá cả.
Lăng Trí gật đầu một cái, ánh mắt giống như đầm ao nước, từ ái nhìn Lăng Vi: “Vi vi nha, cháu sống tốt chú cũng an tâm... Cháu gả được cho người tốt, chú chết cũng có thể nhắm mắt.”
Trong lòng Lăng Vi nghẹn lại, muốn nói gì đó lại không có biện pháp mở miệng, cuộc hôn nhân này duy trì không được bao lâu...
Haix, đến lúc đó rồi hãy nói.
Lăng Trí lại hỏi: “Tiền cứu chú...”
Diệp Đình nói: “Ngài yên tâm, tiền cứu ngài là Vi Vi tự mình kiếm.”
Lăng Trí nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi nói: “Cháu đã nói qua với chú, có công ty trò chơi muốn sử dụng manga của cháu. Bản quyền bán rồi, vừa vặn đủ trả nợ. Chú, sau này chúng ta không nợ ai nữa. Cháu có thể kiếm tiền nuôi mình, cũng có tiền biếu chú.”
“Đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan!” Lăng Trí vui mừng gật đầu, nước mắt rơi trên khóe mắt già nua, trong lòng có khối đá nặng trĩu ép ông không thở nổi, lúc này cũng có thể buông lỏng mà rơi xuống.
“Đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan! Cháu sống tốt, chú không sợ gì hết, nếu không... Ngay cả chết cũng không dám, chỉ sợ không có mặt mũi xuống dưới cửu tuyền gặp ba mẹ cháu...”
“Chú... chú đừng nói như vậy.” Lăng Vi ngồi vào bên cạnh ông, nắm lấy tay ông: “Chú đừng nói mò, bây giờ cháu chỉ có một mình chú là người thân, nếu chú buông tay rời đi, còn không phải để lại mình cháu cô đơn hay sao?”
Lăng Trí lau nước mắt: “Chú không đi, chú phải nhìn cháu hạnh phúc.” Ông vỗ mu bàn tay cô: “Chú còn phải nhìn cháu thành công, nhìn cháu làm mẹ, chờ các cháu có đứa trẻ, chú cũng coi như ông ngoại còn chờ hưởng thụ tình cha con vui vẻ. Chú không bỏ được.”
Lăng Vi ôm cánh tay ông, mặt dán vào bả vai ông, trong lòng chua xót như muốn nứt ra, hốc mắt chú xót rất đau.
Lăng Trí từ ái vuốt tay cô, giống như ba ruột vậy, ông phải bù đắp thiếu sót cho đứa bé của anh trai chị dâu...
Rất nhanh, xe lái đến dưới chân núi tĩnh lặng. Theo nấc thang leo đến trên đỉnh, có một tòa miếu cổ.
Trong miếu không nhiều người, lẻ tẻ mấy người. Lăng Trí quỳ xuống trước mặt Bồ tát, thành kính cầu nguyện. Lăng Vi cùng Diệp Đình ở bên ngoài ngồi trên băng đá chờ ông.
Lăng Trí mới vừa quỳ xuống dập đầu, đột nhiên nghe bên cạnh có một giọng nữ chói tai kêu lên: “Ai yêu! Đây là người nào vậy? Lão già kia, ông được thả tù lúc nào? Tôi không phải mù chứ? Vừa nhận ra lão già ông!” Vương Hân Bình dùng sức dụi mắt! Con gái bà ta đi theo thiếu gia nhà giàu, hôm nay bà ta đi cầu ngày tốt không nghĩ tới người bên cạnh lại là Lăng Trí!
Vừa nãy bà ta không nhận ra.
Lăng Trí ngẩng đầu nhìn bà ta, biểu tình không gợn sóng, nhưng trong mắt tràn đầy chán ghét.
Lăng Trí không nói gì, cúi đầu, tiếp tục lạy.
Vương Hân Bình cười lạnh một tiếng: “Vẫn là cái đức hạnh này! Ông bày cái bộ dạng uất ức dập đầu mà nhìn như con gấu.”
“Bốp…” âm thanh thanh thúy vang lên, một bạt tai vung lên mặt Vương Hân Bình, Lăng Vi hung hăng trừng bà ta.
“Nhóc con! Mày *** nó dám đánh bà!” Vương Hân Bình bụm mặt, thét lên: “Người đâu, người đâu, đi —— thu thập cái con nhỏ có móng vuốt này cho tôi!”
Am thanh vừa dứt, bốn người đàn ông vạm vỡ chạy tới!
Bốn người này hung thần ác sát trợn mắt nhìn Lăng Vi, đang muốn động thủ, đột nhiên ngoài cửa lại vọt vào mười mấy người mặc áo đen. Ai ai cũng lưng hùm vai gấu, còn không chờ phản ứng: “Ai yêu —— a! Rắc rắc ——” cánh tay bốn người kia đều gãy.
Diệp Đình đi tới, mắt lạnh liếc một cái, kia mười mấy tên đại hán lập tức ném bốn người kia ra ngoài.
“Dập đầu xin lỗi chú tôi mau!”
Âm thanh của Diệp Đình không hề tàn bạo, nhưng mắt phượng híp lại cực kì ác liệt, không hề có chút đùa giỡn.
Mấy người lưng hùng vai gấu bẻ ngón tay răng rắc.
Vương Hân Bình run rẩy, mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống, đã sớm bị dọa sợ muốn tè ra quần, không hề nghĩ ngợi, “bụp bụp bụp” dập đầu ba cái cho Lăng Trí.
Diệp Đình âm trầm nhìn bà ta: “Thù của vợ tôi, chúng ta từ từ mà tính. Cút đi.”
Vương Hân Bình lăn một vòng ra ngoài, cũng không để ý bốn người vệ sĩ kia một đường đi xuống dưới chân núi, giày cao gót cũng ném mất, tóc loạn lung tung, dáng vẻ chạy trốn vô cùng chật vật, thật giống như có thần chét đang truy đuổi bà ta vậy.
Ánh mắt vừa rồi của người đàn ông kia quá đáng sợ! Tràn đầy sát khí! Nếu chưa từng giết người, nhất định sẽ không có ánh mắt ác độc như vậy!
Lăng Trí lạy Bồ tát xong, Diệp Đình góp 50 ngàn tiền nhang đèn.
Để cho người gọi 120, đưa bốn người này đi bệnh viện, lại cho mỗi người nhét 10 ngàn. Người đi làm, sai không hoàn toàn ở bọn họ, Diệp Đình không làm khó bốn người này.
Từ trong miếu đi ra, Lăng Vi đưa Lăng Trí trở về trang viên của Diệp Đình.
Lão nhân gia cũng là người trải đời, nhưng không nghĩ tới cháu rể lại có tiền như vậy...
Đáy lòng Lăng Trí dâng lên một vẻ lo âu.