Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1556
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong nháy mắt Lý Thiên Mặc, Diệp Đình... hiểu rõ ý cô. Hai người nhìn nhau, sắc mặt Lý Thiên Mặc đỏ bừng! Diệp Đình quay sang hỏi Lăng Vi: “Bà xã đại nhân, em muốn khiếu nại anh? Chê anh lớn tuổi rồi?”
Diệp Đình đưa tay, chỉ chỉ mái tóc ngắn của mình, không hài lòng nói: “Chẳng phải em cạo cho anh mái tóc này sao! Giờ còn chê anh?”
“Ha ha ha -------“ Lăng Vi cười muốn chết rồi: “Đều tại em, tại em! Mau để tóc dài đi, kiểu tóc ban đầu vẫn là đẹp mắt nhất.”
Lôi Niểu Niểu ngơ ngác, hoàn toàn nghe không hiểu a a a ------ Lý Thiên Mặc trợn trắng mắt, nhìn lên trần nhà, a? Đèn trần nhà anh thật đẹp a...
Lôi Niểu Niểu sốt ruột: “Đại ca! Chẳng phải anh đang tra tư liệu sao? Bọn em đã tra được Bạch Bình, còn hai người thì sao?”
Lôi Niểu Niểu gửi hai chữ “Bạch Bình” cho Diệp Đình, cô nói: “Vợ của chú Vương là chữ “Bình*” này, không phải chữ “Bình*” này.”
*Bình 1: 苹, Bình 2萍
Lăng Vi nhìn chữ này, nói: “Đây chẳng phải Bình trong ‘quả táo’ sao?”
*Quả táo là苹果, nghĩa là chữ Bình 1
Lôi Niểu Niểu ngớ người: “Thật sao? Ôi mẹ ơi! Hình như là vậy! Ha ha ha... Nếu chị không nói, em còn không phát hiện ra là bình trong quả táo...”
“...” ba người khác... đã bó tay với cô rồi, Lôi Niểu Niểu vốn là cô nhóc thông minh, hôm nay lại bị sao vậy? Trí thông minh bị Lý Thiên Mặc ăn rồi sao?”
Diệp Đình tìm “Hạ Bạch Mai”khá là phiền toái, không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì về “Hạ Bạch Mai”.
Nhận dạng mặt người cũng vô dụng, bởi vì khi “Hạ Bạch Mai” xuất hiện, đều lấy dáng vẻ Bạch Bình xuất hiện.
“Làm sao bây giờ?” Lôi Niểu Niểu đau đầu, hình như rơi vào thế bí rồi.
Diệp Đình chợt nói: “Anh tra biệt danh này một chút.. Nếu như Bạch Bình là đặc công, vậy nhất định có thể tra được mật mã liên quan tới bà ấy!”
Trước kia Diệp Đình từng là đội viên đặc chiến của chiến đội Quốc Tế, anh hiểu rất rõ hệ thống của chiến đội Quốc Tế!
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, bắt đầu lục soát biệt danh, đột nhiên ----- một biệt danh khiến anh chú ý.
Trên màn hình của anh xuất hiện rất nhiều đoạn mã, Lăng Vi xem không hiểu.
“Tất cả cái này là gì nha?” Lăng Vi cầm điện thoại chiếu vào màn hình máy tính, chụp đoạn mã trên màn hình. Lý Thiên Mặc mà Lôi Niểu Niểu nhìn, vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tuyệt vọng: “Đây là thứ gì?”
Lý Thiên Mặc nói: “Đây là dấu hiệu danh hiệu đặc công!” Anh xoa cằm: “Anh Đình, đang tìm biệt danh của Bạch Bình.”
Lôi Niểu Niểu và Lăng Vi đều cảm thấy rất thần kỳ, hai người bọn họ đến gần màn hình, nhìn kĩ.
Lúc này, Diệp Đình vô cùng chawmc hú, anh quét từng dãy dấu hiệu, vô cùng cẩn thận.
Anh vừa nhìn, vừa tính toán trong đầu.
Anh nhắn cho Lý Thiên Mặc: “Tìm xem có ba chữ ‘Hạ Bạch Mai’ này không.”
Hai người bắt đầu loại trừ trên diện rộng, Lý Thiên Mặc rất quen thuộc với dấu hiệu, anh và Diệp Đình phân công hợp tác, Lôi Niểu Niểu chợt nói: “A? hình như em có thể xem hiểu ký tự này!”
Cô đã trải qua luyện tập dấu hiệu kỳ nghỉ hè, mặc dù rất nhiều ký tự tổ hợp lại với nhau cô biết, nhưng cô vẫn xem hiểu một số chữ cái.
Cô cũng tìm theo. Diệp Đình chợt nói: “Anh hiểu rồi ---- Hạ Bạch Mai ----- nghĩa là dấu hiệu đã qua đời!”
Đúng lúc này, Lý Thiên Mặc cũng tìm ra! Anh chỉ vào một tổ hợp dấu hiệu trên màn hình, nói: “Bạch Bình – chết – Hạ Bạch Mai!”
Lôi Niểu Niểu bị dọa nổi da gà: “Hạ Bạch Mai? Chẳng lẽ... ăn mừng Bạch Bình không còn nữa? “Mai” đồng âm với “không còn”* a! Là ý nói... ăn mừng bà ấy đã chết! Nhưng, bà ấy chết rồi, tại sao còn phải ăn mừng? Bà ấy không phải đặc công sao?”
*Trong tiếng trung, ‘không có, không còn’ đọc là ‘mei’, ‘mai’ cũng đọc là ‘mei’.
“Chiến đội Quốc Tế bị điên sao? Đặc công của mình chết, sao lại muốn chúc mừng?” Lôi Niểu Niểu thật sự không thể tin được!
Trong nháy mắt Lý Thiên Mặc, Diệp Đình... hiểu rõ ý cô. Hai người nhìn nhau, sắc mặt Lý Thiên Mặc đỏ bừng! Diệp Đình quay sang hỏi Lăng Vi: “Bà xã đại nhân, em muốn khiếu nại anh? Chê anh lớn tuổi rồi?”
Diệp Đình đưa tay, chỉ chỉ mái tóc ngắn của mình, không hài lòng nói: “Chẳng phải em cạo cho anh mái tóc này sao! Giờ còn chê anh?”
“Ha ha ha -------“ Lăng Vi cười muốn chết rồi: “Đều tại em, tại em! Mau để tóc dài đi, kiểu tóc ban đầu vẫn là đẹp mắt nhất.”
Lôi Niểu Niểu ngơ ngác, hoàn toàn nghe không hiểu a a a ------ Lý Thiên Mặc trợn trắng mắt, nhìn lên trần nhà, a? Đèn trần nhà anh thật đẹp a...
Lôi Niểu Niểu sốt ruột: “Đại ca! Chẳng phải anh đang tra tư liệu sao? Bọn em đã tra được Bạch Bình, còn hai người thì sao?”
Lôi Niểu Niểu gửi hai chữ “Bạch Bình” cho Diệp Đình, cô nói: “Vợ của chú Vương là chữ “Bình*” này, không phải chữ “Bình*” này.”
*Bình 1: 苹, Bình 2萍
Lăng Vi nhìn chữ này, nói: “Đây chẳng phải Bình trong ‘quả táo’ sao?”
*Quả táo là苹果, nghĩa là chữ Bình 1
Lôi Niểu Niểu ngớ người: “Thật sao? Ôi mẹ ơi! Hình như là vậy! Ha ha ha... Nếu chị không nói, em còn không phát hiện ra là bình trong quả táo...”
“...” ba người khác... đã bó tay với cô rồi, Lôi Niểu Niểu vốn là cô nhóc thông minh, hôm nay lại bị sao vậy? Trí thông minh bị Lý Thiên Mặc ăn rồi sao?”
Diệp Đình tìm “Hạ Bạch Mai”khá là phiền toái, không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì về “Hạ Bạch Mai”.
Nhận dạng mặt người cũng vô dụng, bởi vì khi “Hạ Bạch Mai” xuất hiện, đều lấy dáng vẻ Bạch Bình xuất hiện.
“Làm sao bây giờ?” Lôi Niểu Niểu đau đầu, hình như rơi vào thế bí rồi.
Diệp Đình chợt nói: “Anh tra biệt danh này một chút.. Nếu như Bạch Bình là đặc công, vậy nhất định có thể tra được mật mã liên quan tới bà ấy!”
Trước kia Diệp Đình từng là đội viên đặc chiến của chiến đội Quốc Tế, anh hiểu rất rõ hệ thống của chiến đội Quốc Tế!
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, bắt đầu lục soát biệt danh, đột nhiên ----- một biệt danh khiến anh chú ý.
Trên màn hình của anh xuất hiện rất nhiều đoạn mã, Lăng Vi xem không hiểu.
“Tất cả cái này là gì nha?” Lăng Vi cầm điện thoại chiếu vào màn hình máy tính, chụp đoạn mã trên màn hình. Lý Thiên Mặc mà Lôi Niểu Niểu nhìn, vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tuyệt vọng: “Đây là thứ gì?”
Lý Thiên Mặc nói: “Đây là dấu hiệu danh hiệu đặc công!” Anh xoa cằm: “Anh Đình, đang tìm biệt danh của Bạch Bình.”
Lôi Niểu Niểu và Lăng Vi đều cảm thấy rất thần kỳ, hai người bọn họ đến gần màn hình, nhìn kĩ.
Lúc này, Diệp Đình vô cùng chawmc hú, anh quét từng dãy dấu hiệu, vô cùng cẩn thận.
Anh vừa nhìn, vừa tính toán trong đầu.
Anh nhắn cho Lý Thiên Mặc: “Tìm xem có ba chữ ‘Hạ Bạch Mai’ này không.”
Hai người bắt đầu loại trừ trên diện rộng, Lý Thiên Mặc rất quen thuộc với dấu hiệu, anh và Diệp Đình phân công hợp tác, Lôi Niểu Niểu chợt nói: “A? hình như em có thể xem hiểu ký tự này!”
Cô đã trải qua luyện tập dấu hiệu kỳ nghỉ hè, mặc dù rất nhiều ký tự tổ hợp lại với nhau cô biết, nhưng cô vẫn xem hiểu một số chữ cái.
Cô cũng tìm theo. Diệp Đình chợt nói: “Anh hiểu rồi ---- Hạ Bạch Mai ----- nghĩa là dấu hiệu đã qua đời!”
Đúng lúc này, Lý Thiên Mặc cũng tìm ra! Anh chỉ vào một tổ hợp dấu hiệu trên màn hình, nói: “Bạch Bình – chết – Hạ Bạch Mai!”
Lôi Niểu Niểu bị dọa nổi da gà: “Hạ Bạch Mai? Chẳng lẽ... ăn mừng Bạch Bình không còn nữa? “Mai” đồng âm với “không còn”* a! Là ý nói... ăn mừng bà ấy đã chết! Nhưng, bà ấy chết rồi, tại sao còn phải ăn mừng? Bà ấy không phải đặc công sao?”
*Trong tiếng trung, ‘không có, không còn’ đọc là ‘mei’, ‘mai’ cũng đọc là ‘mei’.
“Chiến đội Quốc Tế bị điên sao? Đặc công của mình chết, sao lại muốn chúc mừng?” Lôi Niểu Niểu thật sự không thể tin được!