Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1664
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giang Quân dẫn theo thành viên trong đội của mình chạy nhanh về phía này, trong tay họ có mang theo súng, gióng như là lúc nào cũng có thể khai chiến ngay được vậy!
Lôi Tuấn giật mình, đây là thế nào? Chẳng lẽ Quân ca gặp phải mai phục? Bọn họ sẽ không ác đấu với người ta ở bên ngoài rồi chứ?
Thế nhưng không nghe thấy tiếng súng mà!
Giang Quân mang theo người của anh ta, nhanh chóng vọt về hướng sơn động.
Giang Quân vẫn luôn đuổi theo phía sau họ, mấy lần bị ngắt tín hiệu nhưng về phương hướng thì bọn họ vẫn có thể nắm rõ.
Lúc có tín hiệu lại, Giang Quân liền phát hiện Diệp Đình bọn họ giống như hơi lệch đi rồi? Nghiêng về phía trước nhưng chếch bên trái.
Anh ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng dẫn người vọt tới.
Trên mặt Giang Quân đầy vẻ khẩn trương! Nhưng khi hìn rõ người giơ cây đuốc thò đầu ra, anh ta lập tức tỉnh táo lại.
“What the… bọn họ không sao!” Một đội viên trong đội Giang Quân mắng một tiếng, đoàn người vội vàng thu súng lại
Giang Quân chạy đến cửa sơn động phát hiện mấy người bên trong đang vô cùng thích thú sưởi ấm, ăn đồ đóng hộp, anh ta lắc đầu, tức đến phát cười. Cả đoạn đường này bọn họ liều mạng chạy sợ đoàn người này xảy ra nguy hiểm, thế mà đoàn người này ngược lại vẫn tốt, ung dung tự tại…
Giang Quân làm bộ không quen biết họ, cẩn thận từng tí, cũng không lâp tức vào sơn động.
Lăng Vi nói: “Bằng hữu, mấy người đi du lịch sao?”
Giang Quân không lên tiếng.
Lăng Vi nháy mắt với anh chàng phiên dịch, anh ta liền dùng tiếng anh hỏi: “Cô ấy hỏi các người tới rừng mưa nhiệt đới làm gì?”
Giang Quân vẫn không nói chuyện.
Diệp Đình vẫy vẫy tay với Giang Quân, tỏ ý bọn họ không cần khách khí đâu.
Giang Quân và đội viên của mình vẫn không vào sơn động, bọn họ dính mưa ở bên ngoài, thật sự có chút không chống đỡ nổi, một lúc sau mới lần lượt lê bước đi vào.
Đám người Giang Quân ngồi một lúc sau đó cũng lấy đồ ra ăn.
Thứ họ mang theo cũng là thịt… còn có cả lương khô.
Mùi thịt kia khiến hai mắt Lão Hắc thèm ăn cũng biến thành màu đen.
Giang Quân vừa ăn, vừa cảnh giác quan sát đám người Diệp Đình, Vinh Phỉ, Lão Hắc.
Anh ta thấy Lão Hắc đói bụng đến mức ánh mắt long sòng sọc luôn rồi, cố ý xiên một miếng thịt giơ đến trước mặt Lão Hắc.
Giang Quân hơi hất cằm một cái, tỏ ý bảo gã ăn đi.
Lão Hắc ngay cả suy nghĩ đâm đầu vào tường cũng có luôn rồi, con mẹ nó! Sau lưng gã vẫn còn có cây súng đây này! Gã dám ăn sao?
Vinh Phỉ buồn cười, nói: “Người ta cho rồi thì mày cứ ăn đi! Ở nhà bám cha mẹ, ra ngoài dựa bạn be! Người ta cho mày mà mày còn khách khách khí khí cái gì?”
Lão Hắc tức muốn chết, phẩy tay với Giang Quân một cái, sau đó quay mặt sang một bên, làm bộ không nhìn thấy.
Lũ đàn em của Lão Hắc sắp không thể ngồi yên được nữa! Loại uất ức này bọn chúng không chịu nổi!
Lão Hắc phát hiện đám đàn em của gã muốn móc súng, gã liền vội vàng nháy mắt ra dấu: “Chờ thời cơ!”
Mục tiêu cuối cùng của bọn chúng chính là cùng các anh em bên ngoài trong ứng ngoài hợp!
Nếu động thủ lúc này bọn chúng chắc chắn sẽ thua thiệt, đối phương bảy người, mà bọn chúng mới có sáu.
Hơn nữa, đám người mới tới cũng là sáu người, nói không chừng hai cái nhóm này là một hội!
Bây giờ mà không nhẫn thì rất có thể bọn chúng sẽ bị làm thịt!
Mặt Lão Hắc đầy hung dữ, trừng mắt với đám đàn em!
Anh chàng phiên dịch giả vơ ca hát, báo tin cho bọn chúng: “Lão đại bảo phải nhẫn nại nha… không nhẫn được thì chúng ta đều phải chết ấy a… đợi các anh em bên ngoài mai phục cho tốt lá la… là la động thủ sau há…”
Vinh Phỉ đá một cước vào sau lưng anh ta: “Ngươi hát cái cái thứ quỷ gì thế?”
Anh chàng phiên dịch ‘ối’ một tiếng, giơ tay sờ eo mình, đột nhiên thấy Vinh Phỉ đưa cho mình hai tờ tiền giấy, Vinh Phỉ cười một cái nói: “Hát không tệ, thưởng. Đây là ca khúc địa phương à? Giống kiểu 18 điệu sờ đúng không?”
Anh chàng phiên dịch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, tương tự mười tám điệu sờ… một sờ sờ bàn tay nhỏ, hai lần sờ đến cánh tay…”
Lý Thiên Mặc, Diệp Đình, Lôi Tuấn ngồi chung một chỗ, ba người họ ai cũng bận việc riêng của mình. Lý Thiên Mặc phụ trách lục soát, dò xét tín hiệu, Diệp Đình phụ trách bố trí nhiệm vụ cho tiểu tổ Ám Ảnh.
Lôi Tuấn phụ trách ở cửa quan sát tình hình kẻ địch.
Lăng Vi và Vương dần cản trở tầm mắt mọi người, không để cho nhóm người kia thấy Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đang bận rộn chuyện gì.
Qua chừng hai tiếng sau, khoảng hơn sáu giờ tối, trời đã đen như mực.
Lão Hắc nháy mắt ra dấu với đám đàn em.
Đám đàn em của Lão Hắc giả bộ ra ngoài đi tiểu, phát hiện hiệu cho các anh em của mình, ý bảo bọn chúng hãy lập tức tra tay! Bao vây sơn động!
Đến bắt ba ba trong rọ đi thôi!
Giang Quân dẫn theo thành viên trong đội của mình chạy nhanh về phía này, trong tay họ có mang theo súng, gióng như là lúc nào cũng có thể khai chiến ngay được vậy!
Lôi Tuấn giật mình, đây là thế nào? Chẳng lẽ Quân ca gặp phải mai phục? Bọn họ sẽ không ác đấu với người ta ở bên ngoài rồi chứ?
Thế nhưng không nghe thấy tiếng súng mà!
Giang Quân mang theo người của anh ta, nhanh chóng vọt về hướng sơn động.
Giang Quân vẫn luôn đuổi theo phía sau họ, mấy lần bị ngắt tín hiệu nhưng về phương hướng thì bọn họ vẫn có thể nắm rõ.
Lúc có tín hiệu lại, Giang Quân liền phát hiện Diệp Đình bọn họ giống như hơi lệch đi rồi? Nghiêng về phía trước nhưng chếch bên trái.
Anh ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng dẫn người vọt tới.
Trên mặt Giang Quân đầy vẻ khẩn trương! Nhưng khi hìn rõ người giơ cây đuốc thò đầu ra, anh ta lập tức tỉnh táo lại.
“What the… bọn họ không sao!” Một đội viên trong đội Giang Quân mắng một tiếng, đoàn người vội vàng thu súng lại
Giang Quân chạy đến cửa sơn động phát hiện mấy người bên trong đang vô cùng thích thú sưởi ấm, ăn đồ đóng hộp, anh ta lắc đầu, tức đến phát cười. Cả đoạn đường này bọn họ liều mạng chạy sợ đoàn người này xảy ra nguy hiểm, thế mà đoàn người này ngược lại vẫn tốt, ung dung tự tại…
Giang Quân làm bộ không quen biết họ, cẩn thận từng tí, cũng không lâp tức vào sơn động.
Lăng Vi nói: “Bằng hữu, mấy người đi du lịch sao?”
Giang Quân không lên tiếng.
Lăng Vi nháy mắt với anh chàng phiên dịch, anh ta liền dùng tiếng anh hỏi: “Cô ấy hỏi các người tới rừng mưa nhiệt đới làm gì?”
Giang Quân vẫn không nói chuyện.
Diệp Đình vẫy vẫy tay với Giang Quân, tỏ ý bọn họ không cần khách khí đâu.
Giang Quân và đội viên của mình vẫn không vào sơn động, bọn họ dính mưa ở bên ngoài, thật sự có chút không chống đỡ nổi, một lúc sau mới lần lượt lê bước đi vào.
Đám người Giang Quân ngồi một lúc sau đó cũng lấy đồ ra ăn.
Thứ họ mang theo cũng là thịt… còn có cả lương khô.
Mùi thịt kia khiến hai mắt Lão Hắc thèm ăn cũng biến thành màu đen.
Giang Quân vừa ăn, vừa cảnh giác quan sát đám người Diệp Đình, Vinh Phỉ, Lão Hắc.
Anh ta thấy Lão Hắc đói bụng đến mức ánh mắt long sòng sọc luôn rồi, cố ý xiên một miếng thịt giơ đến trước mặt Lão Hắc.
Giang Quân hơi hất cằm một cái, tỏ ý bảo gã ăn đi.
Lão Hắc ngay cả suy nghĩ đâm đầu vào tường cũng có luôn rồi, con mẹ nó! Sau lưng gã vẫn còn có cây súng đây này! Gã dám ăn sao?
Vinh Phỉ buồn cười, nói: “Người ta cho rồi thì mày cứ ăn đi! Ở nhà bám cha mẹ, ra ngoài dựa bạn be! Người ta cho mày mà mày còn khách khách khí khí cái gì?”
Lão Hắc tức muốn chết, phẩy tay với Giang Quân một cái, sau đó quay mặt sang một bên, làm bộ không nhìn thấy.
Lũ đàn em của Lão Hắc sắp không thể ngồi yên được nữa! Loại uất ức này bọn chúng không chịu nổi!
Lão Hắc phát hiện đám đàn em của gã muốn móc súng, gã liền vội vàng nháy mắt ra dấu: “Chờ thời cơ!”
Mục tiêu cuối cùng của bọn chúng chính là cùng các anh em bên ngoài trong ứng ngoài hợp!
Nếu động thủ lúc này bọn chúng chắc chắn sẽ thua thiệt, đối phương bảy người, mà bọn chúng mới có sáu.
Hơn nữa, đám người mới tới cũng là sáu người, nói không chừng hai cái nhóm này là một hội!
Bây giờ mà không nhẫn thì rất có thể bọn chúng sẽ bị làm thịt!
Mặt Lão Hắc đầy hung dữ, trừng mắt với đám đàn em!
Anh chàng phiên dịch giả vơ ca hát, báo tin cho bọn chúng: “Lão đại bảo phải nhẫn nại nha… không nhẫn được thì chúng ta đều phải chết ấy a… đợi các anh em bên ngoài mai phục cho tốt lá la… là la động thủ sau há…”
Vinh Phỉ đá một cước vào sau lưng anh ta: “Ngươi hát cái cái thứ quỷ gì thế?”
Anh chàng phiên dịch ‘ối’ một tiếng, giơ tay sờ eo mình, đột nhiên thấy Vinh Phỉ đưa cho mình hai tờ tiền giấy, Vinh Phỉ cười một cái nói: “Hát không tệ, thưởng. Đây là ca khúc địa phương à? Giống kiểu 18 điệu sờ đúng không?”
Anh chàng phiên dịch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, tương tự mười tám điệu sờ… một sờ sờ bàn tay nhỏ, hai lần sờ đến cánh tay…”
Lý Thiên Mặc, Diệp Đình, Lôi Tuấn ngồi chung một chỗ, ba người họ ai cũng bận việc riêng của mình. Lý Thiên Mặc phụ trách lục soát, dò xét tín hiệu, Diệp Đình phụ trách bố trí nhiệm vụ cho tiểu tổ Ám Ảnh.
Lôi Tuấn phụ trách ở cửa quan sát tình hình kẻ địch.
Lăng Vi và Vương dần cản trở tầm mắt mọi người, không để cho nhóm người kia thấy Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đang bận rộn chuyện gì.
Qua chừng hai tiếng sau, khoảng hơn sáu giờ tối, trời đã đen như mực.
Lão Hắc nháy mắt ra dấu với đám đàn em.
Đám đàn em của Lão Hắc giả bộ ra ngoài đi tiểu, phát hiện hiệu cho các anh em của mình, ý bảo bọn chúng hãy lập tức tra tay! Bao vây sơn động!
Đến bắt ba ba trong rọ đi thôi!