Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1682
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nói: “Nếu không phải tên đó ném truy tung khí ở đó, chúng ta đã phải cùng nhóm người trực tiếp giao chiến, đến lúc rắn độc tới, hai nhóm người chúng ta và bọn họ đều không thể chạy khỏi. Bây giờ... Chúng ta không phải đã an toàn sao?”
Lăng Vi gãi đầu, đột nhiên cảm giác da đầu tê dại.
“Người này là ai? Không biết có phải là tên tiểu phiên dịch không?” Ánh mắt Lăng Vi xoay chuyển nói: “Bên trong nhiều người như vậy, tiểu tử này là dân bản xứ. Còn sợ chết! Tham tiền! Truy tung khí của Lão Hắc đều bị chúng ta lấy, tay lão lại bị trói, khẳng định không phải ông ta làm. Hơn nữa, ông ta cũng sẽ không hại chính anh em của lão ta. Nếu như ông ta có truy tung khí, anh em của ông ta nhất định là chạy tới chỗ chúng ta, chứ không phải là nơi rắn độc tấn công.”
“Em nói đúng...” Diệp Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Hẳn là cái tên tiểu phiên dịch. Chúng ta ngày mai xem xét. Trước phải đề phòng anh ta.”
Sáng sớm ngày thứ hai, chân Tiểu Bát cũng đã tê rần.
Tiểu Kỳ ngồi trong ngực anh, ôm anh ngủ một lúc, cô nương này là thật mệt nhọc, ngủ hô hô, nước miếng chảy đầy người anh...
Ngực ướt tách tách, nhưng anh đều dồn sự chú ý lên màn ảnh, cũng không tâm tình quản quần áo như thế nào.
Hơn sáu giờ sáng, Diệp Đình và bọn họ thu dọn lần nữa.
Tiểu Bát nói: “Mọi người trước khoan hành động, tôi thiết hình ảnh qua xem tình hình một chút.”
Tối hôm qua, anh cắt hình ảnh nơi đóng quân, vì bọn họ phải canh gác.
Anh sợ bọn rắn độc tới đánh lén, cho nên, cả buổi tối này anh đều không có chợp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Tiểu Bát đem hình ảnh cắt đến nơi rắn độc, thi thể của những người đó vẫn nằm ngổn ngang, đen giống như gỗ than.
Tiểu Bát không dám nhìn lâu, lục soát khắp nơi một chút, phát hiện xung quanh không có bóng dáng của rắn độc.
Anh nói với Diệp Đình: “Rắn độc cũng chạy sạch rồi, nhưng là, không biết có thể núp trong bóng tối chờ cơ hội mà động hay không! Tôi tìm xung quanh một chút, xem thử nơi nào có tượng phật.”
Diệp Đình và đoàn người phân tích tình hình một chút, Giang Quân nói: “Tôi đi qua đó xem xét, mọi người ở nơi này chờ một chút.”
Anh thân là đội trưởng, gặp nguy hiểm nhất định là người đầu tiên xông lên trước.
Diệp Đình kéo anh nói: “Hai ta cùng đi, tốt có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Lăng Vi, Vinh Phỉ, Lôi Tuấn bọn họ làm sao có thể để cho hai người bọn họ cùng đi.
Cuối cùng thương lượng tới thương lượng đi, đoàn người quyết định cùng nhau đi, sau đó, tiến gần đến chỗ đó một chút, nếu như có nguy hiểm ngay lập tức rút lui về sau.
Lúc Bọn họ đi tới nơi đó, Tiểu Bát truyền tới tin tức nói: “Tôi thấy vách đá đó có rất nhiều cửa vào.”
Anh phát hình ảnh cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc đưa cho mọi người xem.
Lăng Vi nói: “Những cửa vào này, chỉ có một có thể đi vào căn cứ hút máu, đi nhầm, khẳng định chính là chết.”
Tiểu Bát nói: “Ở cạnh đó, tôi không nhìn thấy có tượng phật nào. Không biết ở nơi nào, tôi tìm một chút.”
Đoàn người tiến gần về hướng vách đá, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi tuốt đằng trước đầu.
Bọn họ cách thật xa liền thấy trước mặt nằm ngổn ngang thi thể chừng một trăm người.
“Quá thảm...”
Lăng Vi nói: “Gọi điện thoại cho chính phủ địa phương, thông báo bọn họ tới đem những người này mai táng đi.”
Cô vừa mới dứt lời, chỉ thấy tên tiểu phiên dịch và Lão Hắc, hai người đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay che mặt, hướng phía trước dập đầu.
Đoàn người đều dừng lại, nhìn hai người bọn họ.
Hai người không nói gì, một mực quỳ xuống, trán chỉa xuống đất.
Thật lâu, Lão Hắc ngẩng đầu lên, mắt đầy bi thương... Trước mặt, những người chết này đều là anh em của lão.
Trước kia, chết hơn bốn mươi người, lúc này lại chết chừng một trăm người... Bỗng chốc! Chết hết! Ngay cả cứu vãn cũng không có!
Trong mắt Lão Hắc tràn đầy oán hận! Ông hận đám người này, hận A Đạt! Vốn là, ông ở nơi này hô phong hoán vũ, đội tuần tra trường làm xuôi gió xuôi nước.
Một mệnh lệnh của cô, làm tất cả mọi thứ của ông đều bị cướp đi!
Qua một lúc lâu, tiểu phiên dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong miệng anh ta giống như lặng lẽ nhớ tới thần chú gì đó, Anh nữa ngẩng đầu lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt...
Trước mặt là đám người đều bị rắn cắn chết, thiêu chết toàn bộ bộ tộc của anh! Toàn bộ bộ tộc, chỉ còn lại mình anh ta, anh ta giống như con chó còn sống vậy, liền chờ cơ hội để trả thù!
Diệp Đình nói: “Nếu không phải tên đó ném truy tung khí ở đó, chúng ta đã phải cùng nhóm người trực tiếp giao chiến, đến lúc rắn độc tới, hai nhóm người chúng ta và bọn họ đều không thể chạy khỏi. Bây giờ... Chúng ta không phải đã an toàn sao?”
Lăng Vi gãi đầu, đột nhiên cảm giác da đầu tê dại.
“Người này là ai? Không biết có phải là tên tiểu phiên dịch không?” Ánh mắt Lăng Vi xoay chuyển nói: “Bên trong nhiều người như vậy, tiểu tử này là dân bản xứ. Còn sợ chết! Tham tiền! Truy tung khí của Lão Hắc đều bị chúng ta lấy, tay lão lại bị trói, khẳng định không phải ông ta làm. Hơn nữa, ông ta cũng sẽ không hại chính anh em của lão ta. Nếu như ông ta có truy tung khí, anh em của ông ta nhất định là chạy tới chỗ chúng ta, chứ không phải là nơi rắn độc tấn công.”
“Em nói đúng...” Diệp Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Hẳn là cái tên tiểu phiên dịch. Chúng ta ngày mai xem xét. Trước phải đề phòng anh ta.”
Sáng sớm ngày thứ hai, chân Tiểu Bát cũng đã tê rần.
Tiểu Kỳ ngồi trong ngực anh, ôm anh ngủ một lúc, cô nương này là thật mệt nhọc, ngủ hô hô, nước miếng chảy đầy người anh...
Ngực ướt tách tách, nhưng anh đều dồn sự chú ý lên màn ảnh, cũng không tâm tình quản quần áo như thế nào.
Hơn sáu giờ sáng, Diệp Đình và bọn họ thu dọn lần nữa.
Tiểu Bát nói: “Mọi người trước khoan hành động, tôi thiết hình ảnh qua xem tình hình một chút.”
Tối hôm qua, anh cắt hình ảnh nơi đóng quân, vì bọn họ phải canh gác.
Anh sợ bọn rắn độc tới đánh lén, cho nên, cả buổi tối này anh đều không có chợp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Tiểu Bát đem hình ảnh cắt đến nơi rắn độc, thi thể của những người đó vẫn nằm ngổn ngang, đen giống như gỗ than.
Tiểu Bát không dám nhìn lâu, lục soát khắp nơi một chút, phát hiện xung quanh không có bóng dáng của rắn độc.
Anh nói với Diệp Đình: “Rắn độc cũng chạy sạch rồi, nhưng là, không biết có thể núp trong bóng tối chờ cơ hội mà động hay không! Tôi tìm xung quanh một chút, xem thử nơi nào có tượng phật.”
Diệp Đình và đoàn người phân tích tình hình một chút, Giang Quân nói: “Tôi đi qua đó xem xét, mọi người ở nơi này chờ một chút.”
Anh thân là đội trưởng, gặp nguy hiểm nhất định là người đầu tiên xông lên trước.
Diệp Đình kéo anh nói: “Hai ta cùng đi, tốt có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Lăng Vi, Vinh Phỉ, Lôi Tuấn bọn họ làm sao có thể để cho hai người bọn họ cùng đi.
Cuối cùng thương lượng tới thương lượng đi, đoàn người quyết định cùng nhau đi, sau đó, tiến gần đến chỗ đó một chút, nếu như có nguy hiểm ngay lập tức rút lui về sau.
Lúc Bọn họ đi tới nơi đó, Tiểu Bát truyền tới tin tức nói: “Tôi thấy vách đá đó có rất nhiều cửa vào.”
Anh phát hình ảnh cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc đưa cho mọi người xem.
Lăng Vi nói: “Những cửa vào này, chỉ có một có thể đi vào căn cứ hút máu, đi nhầm, khẳng định chính là chết.”
Tiểu Bát nói: “Ở cạnh đó, tôi không nhìn thấy có tượng phật nào. Không biết ở nơi nào, tôi tìm một chút.”
Đoàn người tiến gần về hướng vách đá, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi tuốt đằng trước đầu.
Bọn họ cách thật xa liền thấy trước mặt nằm ngổn ngang thi thể chừng một trăm người.
“Quá thảm...”
Lăng Vi nói: “Gọi điện thoại cho chính phủ địa phương, thông báo bọn họ tới đem những người này mai táng đi.”
Cô vừa mới dứt lời, chỉ thấy tên tiểu phiên dịch và Lão Hắc, hai người đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay che mặt, hướng phía trước dập đầu.
Đoàn người đều dừng lại, nhìn hai người bọn họ.
Hai người không nói gì, một mực quỳ xuống, trán chỉa xuống đất.
Thật lâu, Lão Hắc ngẩng đầu lên, mắt đầy bi thương... Trước mặt, những người chết này đều là anh em của lão.
Trước kia, chết hơn bốn mươi người, lúc này lại chết chừng một trăm người... Bỗng chốc! Chết hết! Ngay cả cứu vãn cũng không có!
Trong mắt Lão Hắc tràn đầy oán hận! Ông hận đám người này, hận A Đạt! Vốn là, ông ở nơi này hô phong hoán vũ, đội tuần tra trường làm xuôi gió xuôi nước.
Một mệnh lệnh của cô, làm tất cả mọi thứ của ông đều bị cướp đi!
Qua một lúc lâu, tiểu phiên dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong miệng anh ta giống như lặng lẽ nhớ tới thần chú gì đó, Anh nữa ngẩng đầu lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt...
Trước mặt là đám người đều bị rắn cắn chết, thiêu chết toàn bộ bộ tộc của anh! Toàn bộ bộ tộc, chỉ còn lại mình anh ta, anh ta giống như con chó còn sống vậy, liền chờ cơ hội để trả thù!