Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1701
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ồ, biết ngay các người rất có cốt khí mà.” Người đàn bà nở nụ cười.
“Nếu đã có cốt khí như vậy vậy thì giải quyết từng người đi.”
Diệp Khanh, Kỷ Nhu, Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu Nhiễu nháy mắt bị súng dí vào đầu.
Lúc này đột nhiên Lôi Niễu Niễu gào lên: “Đình Ca, chị dâu, Thiên Mặc, em không sợ chết… mội người cũng đừng sợi, làm người không thể có ngạo khí nhưng không thể không ngông nghênh, người Lôi gia chúng ta có cốt khí, chúng ta không thể để người trong nhà mất mặt được.”
Nháy mắt hốc mắt Lý Thiên Mặc ửng đỏ, Lôi Niễu Niễu lại gào lên: “Chết thì sao chứ, vậy thì người một nhà chúng ta cùng chết coi như ông trời hậu đãi rồi.”
Lăng Vi hét lên: “Đừng nói linh tinh, ai chết cũng không phải chúng ta chết.”
“Ầ…” trên người có tiếng súng bắn lén, sau đó một ông già bị áp giải ra… Lôi lão gia.
Lôi lão gia từ trong cửa đi ra, ông đứng đầu lan can nhìn thoáng phía dưới cười ảm đảm: “Xem như đủ người.”
Người đàn bà trên đài đột nhiên nói: “Vẫn chưa tính là đủ.”
Âm thanh của cô ta vừa dứt, người truyền tin vỗ tay một cái: “Oa, oa, oa…”
“Là Duệ Duệ, Đô Đô và tiểu Mỹ.”
Bọn chúng bắt lấy đứa bé của Lăng Vi và Lôi Đình, hai chân Lăng Vi mềm nhũn, nước mắt trào lên, Diệp Đình duỗi tay ôm cô.
Lôi Đình khóc nát tâm can: “Tiện nhân, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày.”
Ba đứa bé vừa sinh ra không lâu bị treo trên không trung, thân thể bé nhỏ không ngừng lắc lư, tiếng khóc làm người ta đau như bị dao cắt.
Lôi lão gia gấp hỏa công tâm nháy mắt nôn ra ngụm máu, khóe mắt như muốn nứt ra, cắn răng hét người đàn bà trên đài: “Lôi gia ta nhiều đời trung lương, người đàn bà độc ác như cô sẽ bị sét đánh tuyệt hậu.”
Bắt con trai, con dâu, cháu trai, cháu dâu của ông hiện tại cả chắt trai chắt ngoại đều bắt.
Đúng là khinh người quá đáng.
“…” Lúc này Diệp Đình tiến lên bắt một phát súng.
Sắc mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng.
Người đàn bà cười lạnh: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, anh cho là anh còn có lợi thế gì, đứa bé nhà anh đều nằm trong tay tôi.”
Đột nhiên Diệp Đình híp mắt.
Cánh tay anh vung lên, toàn bộ quân sĩ cầm súng ở cung điện đều nhắm ngay người đàn bà trên đài.
A Đạt cả kinh, cô ta lấy mặt nạ xuống nhìn bốn phương tám hướng, vậy mà đám người này đều phản bội phản chiến? Không thể nào, rõ ràng những người này đều là tử sĩ cô ta tin tưởng nhất.
Lúc này Diệp Đình mới nở nụ cười.
Sau đó chỉ thấy Lôi Thiếu Dục từ cánh cửa khác đi ra, giọng nói bình tĩnh: “Từ lúc chúng ta vây bắt tên thủ lĩnh đã bày ra thiên la địa võng. Vì nhổ tận gốc Dạ đế quốc khối u ác tính này mà chúng ta đổi hết từng tên tử sĩ bên cạnh các người.”
A Đạt tức giận mắng: “Ông cho là ông khống chế được đám người này thì có thể uy hiếp được tôi? Ông sẽ không ngu ngốc cho rằng tôi chỉ có chút não thế chứ”
A Đạt quay đầu chỉ thấy người bên cạnh cô ta cũng lấy mặt nạ xuống sau đó kéo ra người trên mặt, cũng là giả.
“Ồ, biết ngay các người rất có cốt khí mà.” Người đàn bà nở nụ cười.
“Nếu đã có cốt khí như vậy vậy thì giải quyết từng người đi.”
Diệp Khanh, Kỷ Nhu, Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu Nhiễu nháy mắt bị súng dí vào đầu.
Lúc này đột nhiên Lôi Niễu Niễu gào lên: “Đình Ca, chị dâu, Thiên Mặc, em không sợ chết… mội người cũng đừng sợi, làm người không thể có ngạo khí nhưng không thể không ngông nghênh, người Lôi gia chúng ta có cốt khí, chúng ta không thể để người trong nhà mất mặt được.”
Nháy mắt hốc mắt Lý Thiên Mặc ửng đỏ, Lôi Niễu Niễu lại gào lên: “Chết thì sao chứ, vậy thì người một nhà chúng ta cùng chết coi như ông trời hậu đãi rồi.”
Lăng Vi hét lên: “Đừng nói linh tinh, ai chết cũng không phải chúng ta chết.”
“Ầ…” trên người có tiếng súng bắn lén, sau đó một ông già bị áp giải ra… Lôi lão gia.
Lôi lão gia từ trong cửa đi ra, ông đứng đầu lan can nhìn thoáng phía dưới cười ảm đảm: “Xem như đủ người.”
Người đàn bà trên đài đột nhiên nói: “Vẫn chưa tính là đủ.”
Âm thanh của cô ta vừa dứt, người truyền tin vỗ tay một cái: “Oa, oa, oa…”
“Là Duệ Duệ, Đô Đô và tiểu Mỹ.”
Bọn chúng bắt lấy đứa bé của Lăng Vi và Lôi Đình, hai chân Lăng Vi mềm nhũn, nước mắt trào lên, Diệp Đình duỗi tay ôm cô.
Lôi Đình khóc nát tâm can: “Tiện nhân, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày.”
Ba đứa bé vừa sinh ra không lâu bị treo trên không trung, thân thể bé nhỏ không ngừng lắc lư, tiếng khóc làm người ta đau như bị dao cắt.
Lôi lão gia gấp hỏa công tâm nháy mắt nôn ra ngụm máu, khóe mắt như muốn nứt ra, cắn răng hét người đàn bà trên đài: “Lôi gia ta nhiều đời trung lương, người đàn bà độc ác như cô sẽ bị sét đánh tuyệt hậu.”
Bắt con trai, con dâu, cháu trai, cháu dâu của ông hiện tại cả chắt trai chắt ngoại đều bắt.
Đúng là khinh người quá đáng.
“…” Lúc này Diệp Đình tiến lên bắt một phát súng.
Sắc mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng.
Người đàn bà cười lạnh: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, anh cho là anh còn có lợi thế gì, đứa bé nhà anh đều nằm trong tay tôi.”
Đột nhiên Diệp Đình híp mắt.
Cánh tay anh vung lên, toàn bộ quân sĩ cầm súng ở cung điện đều nhắm ngay người đàn bà trên đài.
A Đạt cả kinh, cô ta lấy mặt nạ xuống nhìn bốn phương tám hướng, vậy mà đám người này đều phản bội phản chiến? Không thể nào, rõ ràng những người này đều là tử sĩ cô ta tin tưởng nhất.
Lúc này Diệp Đình mới nở nụ cười.
Sau đó chỉ thấy Lôi Thiếu Dục từ cánh cửa khác đi ra, giọng nói bình tĩnh: “Từ lúc chúng ta vây bắt tên thủ lĩnh đã bày ra thiên la địa võng. Vì nhổ tận gốc Dạ đế quốc khối u ác tính này mà chúng ta đổi hết từng tên tử sĩ bên cạnh các người.”
A Đạt tức giận mắng: “Ông cho là ông khống chế được đám người này thì có thể uy hiếp được tôi? Ông sẽ không ngu ngốc cho rằng tôi chỉ có chút não thế chứ”
A Đạt quay đầu chỉ thấy người bên cạnh cô ta cũng lấy mặt nạ xuống sau đó kéo ra người trên mặt, cũng là giả.