Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1709
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc Y cười xấu hổ, phát hiện Vương Tử Âm lại như không coi lời ông cụ ra gì. Anh đang cầm di động nhìn màn hình, bởi vì điện thoại anh đang rung.
Anh nhìn dãy số, lập tức ấn nghe.
“Tiểu Kỳ? Em đang ở cửa nhà anh?” Vương Tử Âm nhíu mày.
Vương Tử Âm đứng dậy, hỏi: “Em chạy tới đây làm gì? Sao em lại thế? Cái gì? Em từ chứ? Sao lại từ chức?”
Giọng điệu của anh vô cùng kinh khủng, người trong phòng đều kinh ngạc nhìn anh.
Vương Tử Âm không vui đi tới cửa, anh vừa đi vừa nói: “Chuyện em từ chức lớn như vậy mà nói với anh một tiếng sao? Anh đồng ý chưa?” Giọng điệu của anh như muốn ăn thịt người.
“Không cần nói gì nữa, anh qua đón em.”
Rất nhanh, Vương Tử Âm dẫn một cô gái vào. Lôi Niểu Niểu hét to lên: “Mỹ nữ --------“
Lôi Tuấn và Lăng Vi lập tức nhận ra cô, Lôi Tuấn nói: “Nha, đây chẳng phải trợ lý Tiểu Kỳ sao? Cô cũng nghỉ à?”
Vương Dần cũng nhận ra cô, cô gái này chính là cô gái lén hôn con trai ông...
Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Tôi từ chức rồi.”
Lôi Tuấn “Ôi” một tiếng: “Công việc tốt như vậy, sao lại từ chức a?”
Nếu anh đoán không sai, hình như cô gái này thích tiểu Bát, nếu như từ chức... chẳng phải sau này không gặp được nhau nữa sao?
Tiểu Kỳ cắn môi, không trả lời. Ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại muốn từ chức.
Từ sai khi anh rời khỏi căn cứ, lòng của cô liền đi theo anh... Cả người cô tê liệt, như thể không có xương cốt.
Bước chân nhẹ bẫng, vẻ mặt hốt hoảng. Bốn tháng không gặp, có thể cô sẽ chết... cô nghĩ như vậy, bèn quyết định đến tìm anh! Nhưng, cấp trên lại không phê duyệt đơn xin nghỉ phép, cô đành đệ đơn từ chức.
Vương Tử Kỳ cắn môi, cúi đầu. Cô chính là người kém cỏi như thế, cô không thể bốn tháng không gặp được anh. Đừng nói là bốn tháng, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, cô cũng không chịu được... cô không biết liệu anh có đi ăn cơm, ca hát, hẹn hò với cô gái nào khác không... Nghĩ như vậy, lúc nộp đơn từ chức, chưa cần phê cuẩn, cô đã vội vã chạy đến cửa nhà anh.
Khi đệ đơn từ chức, cô cũng từng mâu thuẫn... Giờ từ chức, vậy sau này phải làm sao? Anh quay về làm việc, cô đã không thể trở về được nữa rồi.
Nhưng, cô nghĩ kĩ, lần này xem như đập nồi dìm thuyền đi!
Quyết tâm một lần, có thể được thì được, không được, vừa hay đã từ chức, sau này không cần gặp lại anh, cô có thể tùy tiện tìm một chỗ chữa thương, cô độc sống nốt quãng đời còn lại là được.
“Ôi, cháu gái, đến đây... đến bên cạnh ông này.”
Ông cụ Lôi gọi cô tới. Sảnh Phượng Hoàng này vô cùng lớn, có thể chức được mấy chục người.
Vương Tử Kỳ đi theo Vương Tử Âm đến trước bàn tròn, Vương Tử Âm vội bảo người đưa ghế cho cô.
Ghế này đặt ở bên trái Vương Tử Âm.
“Cháu chào chú, dì, em chào anh, chị.” Tiểu Kỳ chào hỏi đám người xong, ngồi xuống cạnh Vương Tử Âm, cô phát hiện, phía bên cạnh Vương Tử Âm là một cô gái rất xinh đẹp, rất có linh khí.
Tiểu Kỳ nở nụ cười với cô ấy, cô ấy nói: “Chào cô, tôi tên Lạc Y.”
Tiểu Kỳ nói: “Chào cô, tôi tên Vương Tử Kỳ.”
Cô nói xong, đám người chợt cười ha ha, ông cụ Lôi trêu chọc giáo sư Vương và giáo sư Trần: “Tên cô gái này chỉ khác Tử Âm của chúng ta một chữa nha. Chuyện gì vậy?”
Lôi Tuấn trả lời: “Chẳng lẽ là anh em thất lạc nhiều năm?”
Lạc Y cười xấu hổ, phát hiện Vương Tử Âm lại như không coi lời ông cụ ra gì. Anh đang cầm di động nhìn màn hình, bởi vì điện thoại anh đang rung.
Anh nhìn dãy số, lập tức ấn nghe.
“Tiểu Kỳ? Em đang ở cửa nhà anh?” Vương Tử Âm nhíu mày.
Vương Tử Âm đứng dậy, hỏi: “Em chạy tới đây làm gì? Sao em lại thế? Cái gì? Em từ chứ? Sao lại từ chức?”
Giọng điệu của anh vô cùng kinh khủng, người trong phòng đều kinh ngạc nhìn anh.
Vương Tử Âm không vui đi tới cửa, anh vừa đi vừa nói: “Chuyện em từ chức lớn như vậy mà nói với anh một tiếng sao? Anh đồng ý chưa?” Giọng điệu của anh như muốn ăn thịt người.
“Không cần nói gì nữa, anh qua đón em.”
Rất nhanh, Vương Tử Âm dẫn một cô gái vào. Lôi Niểu Niểu hét to lên: “Mỹ nữ --------“
Lôi Tuấn và Lăng Vi lập tức nhận ra cô, Lôi Tuấn nói: “Nha, đây chẳng phải trợ lý Tiểu Kỳ sao? Cô cũng nghỉ à?”
Vương Dần cũng nhận ra cô, cô gái này chính là cô gái lén hôn con trai ông...
Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Tôi từ chức rồi.”
Lôi Tuấn “Ôi” một tiếng: “Công việc tốt như vậy, sao lại từ chức a?”
Nếu anh đoán không sai, hình như cô gái này thích tiểu Bát, nếu như từ chức... chẳng phải sau này không gặp được nhau nữa sao?
Tiểu Kỳ cắn môi, không trả lời. Ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại muốn từ chức.
Từ sai khi anh rời khỏi căn cứ, lòng của cô liền đi theo anh... Cả người cô tê liệt, như thể không có xương cốt.
Bước chân nhẹ bẫng, vẻ mặt hốt hoảng. Bốn tháng không gặp, có thể cô sẽ chết... cô nghĩ như vậy, bèn quyết định đến tìm anh! Nhưng, cấp trên lại không phê duyệt đơn xin nghỉ phép, cô đành đệ đơn từ chức.
Vương Tử Kỳ cắn môi, cúi đầu. Cô chính là người kém cỏi như thế, cô không thể bốn tháng không gặp được anh. Đừng nói là bốn tháng, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, cô cũng không chịu được... cô không biết liệu anh có đi ăn cơm, ca hát, hẹn hò với cô gái nào khác không... Nghĩ như vậy, lúc nộp đơn từ chức, chưa cần phê cuẩn, cô đã vội vã chạy đến cửa nhà anh.
Khi đệ đơn từ chức, cô cũng từng mâu thuẫn... Giờ từ chức, vậy sau này phải làm sao? Anh quay về làm việc, cô đã không thể trở về được nữa rồi.
Nhưng, cô nghĩ kĩ, lần này xem như đập nồi dìm thuyền đi!
Quyết tâm một lần, có thể được thì được, không được, vừa hay đã từ chức, sau này không cần gặp lại anh, cô có thể tùy tiện tìm một chỗ chữa thương, cô độc sống nốt quãng đời còn lại là được.
“Ôi, cháu gái, đến đây... đến bên cạnh ông này.”
Ông cụ Lôi gọi cô tới. Sảnh Phượng Hoàng này vô cùng lớn, có thể chức được mấy chục người.
Vương Tử Kỳ đi theo Vương Tử Âm đến trước bàn tròn, Vương Tử Âm vội bảo người đưa ghế cho cô.
Ghế này đặt ở bên trái Vương Tử Âm.
“Cháu chào chú, dì, em chào anh, chị.” Tiểu Kỳ chào hỏi đám người xong, ngồi xuống cạnh Vương Tử Âm, cô phát hiện, phía bên cạnh Vương Tử Âm là một cô gái rất xinh đẹp, rất có linh khí.
Tiểu Kỳ nở nụ cười với cô ấy, cô ấy nói: “Chào cô, tôi tên Lạc Y.”
Tiểu Kỳ nói: “Chào cô, tôi tên Vương Tử Kỳ.”
Cô nói xong, đám người chợt cười ha ha, ông cụ Lôi trêu chọc giáo sư Vương và giáo sư Trần: “Tên cô gái này chỉ khác Tử Âm của chúng ta một chữa nha. Chuyện gì vậy?”
Lôi Tuấn trả lời: “Chẳng lẽ là anh em thất lạc nhiều năm?”