Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1841
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạp Nỗ lại lên cò lần nữa, nhắm ngay đầu Lăng Tiêu, chợt ngón tay anh dùng sức bóp cò “Ầm ----”
Nhưng vào lúc này ---- một người trong đó đi ra, ra tay lôi đình kéo súng của Lạp Nỗ lên trên.
“Bành” một viên đạn này bắn hụt, làm kinh động tất cả chim trong rừng.
“Đại ca ---”
Tất cả mọi người nín thở nhìn Lô Khôn.
Trên mặt Lô Khôn phủ đầy sương lạnh, anh liếc mắt nhìn Lăng Tiêu và tiểu Cầm, biểu tình vô cùng lãnh khốc khoát tay với Lạp Nỗ: “Ba người này có ích, mang đi hết!”
“Dạ! Đại ca!”
Lạp Nỗ chào Lô Khôn, vậy tay để cấp dưới trói ba người này lại!
bọn họ phải dùng ba người này trao đổi với Diệp Đình, cho nên, vẫn không thể giết bọn họ nhanh như vậy.
Bất quá, đánh roi cái gì, vẫn là cần thiết phục vụ bọn họ.
....
Diệp Đình đứng trên bến tàu, lạnh lùng nhìn nhau với Lô Khôn.
Lăng Vi lòng như lửa dôt! CẢ người LĂng Tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn đã tràn đầy máu tươi -----
Mắt thấy chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
Thời gian không đợi người! Mỗi một giây đồng hồ sinh mạng của Lăng Tiêu bọn họ sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm!
Còn có chiếc thuyền hàng này, làm thế nào?
Cách tàu chở hàng cập bên còn có 35 phút! Phải trong vòng 35 phút này cứu ra Lăng Tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn! Tuyệt đối không thể để thuyền cập bờ!
*
tổng chỉ huy của chiến đội quốc tế -- Lục Quân đang đứng trong phòng khách chỉ huy, anh chỉ chiếc tàu chở hàng của Diệp Đình hỏi: “Lô Khôn có ở trên thuyền hay không?”
“Báo cáo sếp! Không có! Lô Khôn cũng không có lên thuyền, hẳn là vẫn chưa rời khỏi ổ của mình.”
Trong đầu Lục Quân nghĩ, cho dù chặn thuyền chở hàng này lại, bọn họ cũng không bắt được cán của Lô Khốn những tên lâu la này sẽ không khai ra Lô Khôn, bởi vì người nhà những tên lâu la này đều ở trong tay Lô Khôn, hơn nữa trong thân thể bọn họ cũng đã trống lựu đạn mini, một khi những người này bị bắt Lô Khôn sẽ lập tức cho nổ lựu đạn.”
Tên Lô Khôn này quá xảo quyệt, quá khó đối phó! Nếu như từ đầu đến cuối Lô Khôn vẫn không có lộ diện, bọn họ cũng không có cách bắt hắn.
Lục Quân lạnh mặt ra lệnh với đội viên: “Mau chóng cứu ba người bị hại ra! Tuyệt đối không thể để cho ‘hàng hóa’ của bọn họ lên bờ!”
Sắc mặt Lục Quân lạnh lẽo vô cùng.
Anh nhìn tiểu Cầm trong hình, nhíu mày thật sâu.
*
Lô Khôn cùng Diệp Đình đứng trên bến tàu cũng không có tắt video.
Hai người phải giám sát lẫn nhau, hai người bọn họ phải thấy cử động của đối phương mới an tâm.
Bởi vì, ai cũng không thể bảo đám, dưới tình huống bọn họ không nhìn thấy lẫn nhau một giây tiếp theo đối phương sẽ làm ra hành động kinh người gì!
Lăng Vi vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Diệp Đình, Lô Khôn nhìn hai người bọn họ chằm chằm, thuộc hạ của anh ở bên cạnh báo cáo: “Lão đại, còn có 34 phút thuyền có thể cập bờ.”
Lạp Nỗ lại lên cò lần nữa, nhắm ngay đầu Lăng Tiêu, chợt ngón tay anh dùng sức bóp cò “Ầm ----”
Nhưng vào lúc này ---- một người trong đó đi ra, ra tay lôi đình kéo súng của Lạp Nỗ lên trên.
“Bành” một viên đạn này bắn hụt, làm kinh động tất cả chim trong rừng.
“Đại ca ---”
Tất cả mọi người nín thở nhìn Lô Khôn.
Trên mặt Lô Khôn phủ đầy sương lạnh, anh liếc mắt nhìn Lăng Tiêu và tiểu Cầm, biểu tình vô cùng lãnh khốc khoát tay với Lạp Nỗ: “Ba người này có ích, mang đi hết!”
“Dạ! Đại ca!”
Lạp Nỗ chào Lô Khôn, vậy tay để cấp dưới trói ba người này lại!
bọn họ phải dùng ba người này trao đổi với Diệp Đình, cho nên, vẫn không thể giết bọn họ nhanh như vậy.
Bất quá, đánh roi cái gì, vẫn là cần thiết phục vụ bọn họ.
....
Diệp Đình đứng trên bến tàu, lạnh lùng nhìn nhau với Lô Khôn.
Lăng Vi lòng như lửa dôt! CẢ người LĂng Tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn đã tràn đầy máu tươi -----
Mắt thấy chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
Thời gian không đợi người! Mỗi một giây đồng hồ sinh mạng của Lăng Tiêu bọn họ sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm!
Còn có chiếc thuyền hàng này, làm thế nào?
Cách tàu chở hàng cập bên còn có 35 phút! Phải trong vòng 35 phút này cứu ra Lăng Tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn! Tuyệt đối không thể để thuyền cập bờ!
*
tổng chỉ huy của chiến đội quốc tế -- Lục Quân đang đứng trong phòng khách chỉ huy, anh chỉ chiếc tàu chở hàng của Diệp Đình hỏi: “Lô Khôn có ở trên thuyền hay không?”
“Báo cáo sếp! Không có! Lô Khôn cũng không có lên thuyền, hẳn là vẫn chưa rời khỏi ổ của mình.”
Trong đầu Lục Quân nghĩ, cho dù chặn thuyền chở hàng này lại, bọn họ cũng không bắt được cán của Lô Khốn những tên lâu la này sẽ không khai ra Lô Khôn, bởi vì người nhà những tên lâu la này đều ở trong tay Lô Khôn, hơn nữa trong thân thể bọn họ cũng đã trống lựu đạn mini, một khi những người này bị bắt Lô Khôn sẽ lập tức cho nổ lựu đạn.”
Tên Lô Khôn này quá xảo quyệt, quá khó đối phó! Nếu như từ đầu đến cuối Lô Khôn vẫn không có lộ diện, bọn họ cũng không có cách bắt hắn.
Lục Quân lạnh mặt ra lệnh với đội viên: “Mau chóng cứu ba người bị hại ra! Tuyệt đối không thể để cho ‘hàng hóa’ của bọn họ lên bờ!”
Sắc mặt Lục Quân lạnh lẽo vô cùng.
Anh nhìn tiểu Cầm trong hình, nhíu mày thật sâu.
*
Lô Khôn cùng Diệp Đình đứng trên bến tàu cũng không có tắt video.
Hai người phải giám sát lẫn nhau, hai người bọn họ phải thấy cử động của đối phương mới an tâm.
Bởi vì, ai cũng không thể bảo đám, dưới tình huống bọn họ không nhìn thấy lẫn nhau một giây tiếp theo đối phương sẽ làm ra hành động kinh người gì!
Lăng Vi vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Diệp Đình, Lô Khôn nhìn hai người bọn họ chằm chằm, thuộc hạ của anh ở bên cạnh báo cáo: “Lão đại, còn có 34 phút thuyền có thể cập bờ.”