Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1865
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thần mặc quần áo thoải mái màu trắng, đứng dưới ánh nắng mặt trời vô cùng sáng lạn chói mắt.
Anh đưa cô về đến đầu ngõ nhỏ nhà cô, sau đó vẫy tay với cô: “Nhanh về nhà đi, đừng để cho người nhà sốt ruột.”
Mạc Khinh Hàn gật đầu, còn chưa nỡ đi, giống như vừa xoay người thì anh sẽ biết mất khỏi thế giới của cô vậy.
Cô nhìn anh hồi lâu mới xoay người đi được hai bước.
Đi được hai bước cô lại quay đầu, thấy anh vẫn đứng chỗ cũ cô mới yên tâm đi về nhà.
Đẩy cửa ra, nhìn ba bị ốm đau nhưng vẫn đang khắc hoa…
Cô đau lòng đi tới cầm tiền trong tay nhét vào tay ba mình: “Ba, ba nghỉ đi, không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Hôm nay cô đi chụp hình quảng cáo cũng đã nói cho ba, ba yên lặng gật đầu.
Mạc Khinh Hàn vào phòng nhớ lại chuyện đã qua.
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống.
Cô có cảm giác mãnh liệt rằng anh là Diệp Thần nhưng mà làm sao anh sẽ tới nơi này chứ… tâm tình hiện tại của cô rất phức tạp, trong đầu vô cùng lộn xộn…
Trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền cảm giác anh là Diệp Thần nhưng mà cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám nghĩ như vậy.
Hôm nay lúc anh đối mặt với ống kính, ung dung là thế… cô vẫn không ngốc ngay cả chuyện này cũng không nhận ra hơn nữa cảm giác quen thuộc không hiểu được khiến cho cô muốn gần gũi với anh.
Nhưng mà Diệp Thần là đại minh tinh, làm sao anh có thể đến chỗ nhỏ bé như Hàn thành này chứ? Còn tới đi học cấp ba, hoàn toàn là chuyện không thể nào, nhưng mà… vẫn cứ xảy ra.
Mạc Khinh Hàn đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt mở to, đột nhiên nghĩ tới một khả năng… anh tới đây là vì… cô đi tìm anh sao? Tờ hóa đơn mượn đồ khiến cho trí nhớ lúc bé của anh, khiến cho anh nhớ tới cô cho nên anh đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô.
Trong lòng cô đang quấy lên cảm giác tê dại, Diệp Thần… Diệp Thần…
Nhớ lại tên anh, Mạc Khinh Hàn đột nhiên toát ra bức vẽ cuộn tròn đầy kiều diễm.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, nghĩ đến tình tiết hay trong tiểu thuyết.
Cô nhanh chóng cầm bút, trải một tờ giấy lên mặt bàn, cô chấp bút đột nhiên viết tên cuốn tiểu thuyết ‘mối tình đầu đau đớn’, cô dùng bút danh mới gọi là… chỉ có ngọn gió Tây thương yêu tôi. Cô viết đến khuya, mãi đến khi dừng lại mới phát hiện cô đã viết vẻn vẹn 10h đồng hồ.
Viết xong câu chuyện, lại mất ngủ cả đêm, đột nhiên sợ hãi sáng mai đến trước, ngọn gió kia đã không còn ngồi bên cô nữa…
Trong lòng rối loạn không ngủ được đột nhiên nghĩ tới cô không có trang phục đẹp đê mặc… gần hai năm qua cô không có quần áo mới, quần áo trước kia đều đã quá cũ rồi.
Càng nghĩ lòng càng loạn, cô và anh như vậy…
Làm sao bây giờ?
Sáng hôm sau cả người như ngồi trên đống lửa, ngây ngốc, buổi sáng tới trước đi vào lớp, trong phòng chỉ có ba bạn học.
Ba người này đều là khóa trên của cô mỗi ngày đều tới phòng học sớm nhất, học tập vô cùng chăm chỉ.
Thành tích luôn đừng top 3 của trường.
Ba người này đối với Mạc Khinh Hàn mà nói là nhân vật cấp thần, cô và bọn họ không phải cùng mộ thế giới, tuy cùng một lớp nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Mạc Khinh Hàn vào lớp thì ba người đều sửng sốt một phen.
Từ lớp 11 đến nay ba của Mạc Khinh Hàn bị bệnh, cô đã không đến trường sớm như vậy, hơn nữa luôn thích mặc sơ mi trắng và quần bò, hôm nay lại mặc chiếc váy hồng mềm mại.
Trước kia cô để tóc dài hôm nay lại tết thành đuôi ngựa, để sang một bên nhìn rất đẹp.
Cả người trông rất tinh thần.
Ba người như nhìn thấy quái vật đi tới, bọn họ nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi cô đến chỗ ngồi sau cùng thì bọn họ mới quay đầu xem sách.
Mạc Khinh Hàn cầm cuốn tiểu thuyết hôm qua cẩn thận kiểm tra lại.
Cô muốn mang cuốn tiểu thuyết này đống góp cho Hoa mùa mưa, tạp chí này có nhuận bút rất cao, một bản thảo 1300 chữ, cô viết 8000 chữ, có thể lấy được hơn 2000.
Thoáng chốc các học sinh đều lục tục vào lớp.
Mỗi bạn học đi vào, Mạc Khinh Hàn đều ngẩng đầu nhìn nhưng mà sắp vào lớp rồi anh vẫn chưa tới…
Trong lòng cô càng ngày càng không yên giống như bị người ta bỏ rơi mà ủy khuất, cô cắn môi suy nghĩ miên man trong lòng.
Có phải anh không tới lớp nữa không? Cô nắm chặt bút máy trong tay giống như lúc nào cũng có thể bẻ gãy nó ra.
Cô nhìn chăm chằm ngoài cửa, nhìn thấy các bạn học từng người vào lớp.
Mãi đến khi chuông reo, cửa hành lang trống không, trong lòng cô như sụp đổ… khó chịu không nói nên lời.
Cô cúi đầu xếp lại bản thảo, hít mũi chuẩn bị viết cuốn tiểu thuyết khác.
Đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô còn tưởng là giáo viên tới trông chừng giờ tự học, vốn đã không còn ôm hy vọng nhưng mà vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Đằng trước cảnh cửa lớp có một thiếu niên… anh mặc áo trắng quần đen thoải mái, cách ăn mặc thoải mái càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời, dáng người cao ráo ung dung đi qua bục giảng đi xuống cuối lớp.
Mạc Khinh Hàn nhìn anh, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhẹ.
Giống như lại nhìn thấy anh trong cuộc đời của mình là chuyện hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất.
Cô khẩn trương nhìn anh, nhìn từng bước chân anh đi, cứ thế nhìn anh từng bước lại gần cô.
Anh giống như ngọn đèn sáng lại giống như thanh nam châm hấp dẫn ánh mắt tất cả các bạn học.
Lúc này thần thái anh sảng láng, vô cùng tiêu sái, Mạc Khinh Hàn cảm thấy mọi người trong lớp như ngừng thở giống như cô bây giờ vậy.
Nhưng mà anh không hề phát hiện, từ lúc anh vào lớp, tầm mắt của anh vẫn chăm chú nhìn cô từng bước đi về phía cô, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Anh đi tới cạnh bàn cô, đặt bánh tart còn cả ly trà sữa lên bàn cô nhỏ giọng nói: “Hôm qua thấy mùi bánh không tệ hôm nay nhớ mang cho em mấy cái.”
Hô hấp của Mạc Khinh Hàn như ngừng lại, cô quên phải đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Diệp Thần đừng ở dãy trống, hôm nay anh nhìn thấy cô buộc tóc đuôi ngựa còn mặc váy màu hồng phấn.
Anh híp mắt cười, thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của cô đột nhiên hất cằm ý bảo cô ngồi chỗ cửa sổ.
Mạc Khinh Hàn hoàn toàn ngây ngốc nhu thuận ngồi vào chỗ của anh sau đó nhìn thấy… anh ngồi vào chỗ của cô.
Nháy mắt cô cảm thấy cả người như thiêu đốt… chiếc ghế đó… trời ơi… cô ngồi ấm chỗ rồi, anh vẫn không cảm thấy gì sao?
Diệp Thần mặc quần áo thoải mái màu trắng, đứng dưới ánh nắng mặt trời vô cùng sáng lạn chói mắt.
Anh đưa cô về đến đầu ngõ nhỏ nhà cô, sau đó vẫy tay với cô: “Nhanh về nhà đi, đừng để cho người nhà sốt ruột.”
Mạc Khinh Hàn gật đầu, còn chưa nỡ đi, giống như vừa xoay người thì anh sẽ biết mất khỏi thế giới của cô vậy.
Cô nhìn anh hồi lâu mới xoay người đi được hai bước.
Đi được hai bước cô lại quay đầu, thấy anh vẫn đứng chỗ cũ cô mới yên tâm đi về nhà.
Đẩy cửa ra, nhìn ba bị ốm đau nhưng vẫn đang khắc hoa…
Cô đau lòng đi tới cầm tiền trong tay nhét vào tay ba mình: “Ba, ba nghỉ đi, không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Hôm nay cô đi chụp hình quảng cáo cũng đã nói cho ba, ba yên lặng gật đầu.
Mạc Khinh Hàn vào phòng nhớ lại chuyện đã qua.
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống.
Cô có cảm giác mãnh liệt rằng anh là Diệp Thần nhưng mà làm sao anh sẽ tới nơi này chứ… tâm tình hiện tại của cô rất phức tạp, trong đầu vô cùng lộn xộn…
Trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền cảm giác anh là Diệp Thần nhưng mà cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám nghĩ như vậy.
Hôm nay lúc anh đối mặt với ống kính, ung dung là thế… cô vẫn không ngốc ngay cả chuyện này cũng không nhận ra hơn nữa cảm giác quen thuộc không hiểu được khiến cho cô muốn gần gũi với anh.
Nhưng mà Diệp Thần là đại minh tinh, làm sao anh có thể đến chỗ nhỏ bé như Hàn thành này chứ? Còn tới đi học cấp ba, hoàn toàn là chuyện không thể nào, nhưng mà… vẫn cứ xảy ra.
Mạc Khinh Hàn đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt mở to, đột nhiên nghĩ tới một khả năng… anh tới đây là vì… cô đi tìm anh sao? Tờ hóa đơn mượn đồ khiến cho trí nhớ lúc bé của anh, khiến cho anh nhớ tới cô cho nên anh đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô.
Trong lòng cô đang quấy lên cảm giác tê dại, Diệp Thần… Diệp Thần…
Nhớ lại tên anh, Mạc Khinh Hàn đột nhiên toát ra bức vẽ cuộn tròn đầy kiều diễm.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, nghĩ đến tình tiết hay trong tiểu thuyết.
Cô nhanh chóng cầm bút, trải một tờ giấy lên mặt bàn, cô chấp bút đột nhiên viết tên cuốn tiểu thuyết ‘mối tình đầu đau đớn’, cô dùng bút danh mới gọi là… chỉ có ngọn gió Tây thương yêu tôi. Cô viết đến khuya, mãi đến khi dừng lại mới phát hiện cô đã viết vẻn vẹn 10h đồng hồ.
Viết xong câu chuyện, lại mất ngủ cả đêm, đột nhiên sợ hãi sáng mai đến trước, ngọn gió kia đã không còn ngồi bên cô nữa…
Trong lòng rối loạn không ngủ được đột nhiên nghĩ tới cô không có trang phục đẹp đê mặc… gần hai năm qua cô không có quần áo mới, quần áo trước kia đều đã quá cũ rồi.
Càng nghĩ lòng càng loạn, cô và anh như vậy…
Làm sao bây giờ?
Sáng hôm sau cả người như ngồi trên đống lửa, ngây ngốc, buổi sáng tới trước đi vào lớp, trong phòng chỉ có ba bạn học.
Ba người này đều là khóa trên của cô mỗi ngày đều tới phòng học sớm nhất, học tập vô cùng chăm chỉ.
Thành tích luôn đừng top 3 của trường.
Ba người này đối với Mạc Khinh Hàn mà nói là nhân vật cấp thần, cô và bọn họ không phải cùng mộ thế giới, tuy cùng một lớp nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Mạc Khinh Hàn vào lớp thì ba người đều sửng sốt một phen.
Từ lớp 11 đến nay ba của Mạc Khinh Hàn bị bệnh, cô đã không đến trường sớm như vậy, hơn nữa luôn thích mặc sơ mi trắng và quần bò, hôm nay lại mặc chiếc váy hồng mềm mại.
Trước kia cô để tóc dài hôm nay lại tết thành đuôi ngựa, để sang một bên nhìn rất đẹp.
Cả người trông rất tinh thần.
Ba người như nhìn thấy quái vật đi tới, bọn họ nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi cô đến chỗ ngồi sau cùng thì bọn họ mới quay đầu xem sách.
Mạc Khinh Hàn cầm cuốn tiểu thuyết hôm qua cẩn thận kiểm tra lại.
Cô muốn mang cuốn tiểu thuyết này đống góp cho Hoa mùa mưa, tạp chí này có nhuận bút rất cao, một bản thảo 1300 chữ, cô viết 8000 chữ, có thể lấy được hơn 2000.
Thoáng chốc các học sinh đều lục tục vào lớp.
Mỗi bạn học đi vào, Mạc Khinh Hàn đều ngẩng đầu nhìn nhưng mà sắp vào lớp rồi anh vẫn chưa tới…
Trong lòng cô càng ngày càng không yên giống như bị người ta bỏ rơi mà ủy khuất, cô cắn môi suy nghĩ miên man trong lòng.
Có phải anh không tới lớp nữa không? Cô nắm chặt bút máy trong tay giống như lúc nào cũng có thể bẻ gãy nó ra.
Cô nhìn chăm chằm ngoài cửa, nhìn thấy các bạn học từng người vào lớp.
Mãi đến khi chuông reo, cửa hành lang trống không, trong lòng cô như sụp đổ… khó chịu không nói nên lời.
Cô cúi đầu xếp lại bản thảo, hít mũi chuẩn bị viết cuốn tiểu thuyết khác.
Đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô còn tưởng là giáo viên tới trông chừng giờ tự học, vốn đã không còn ôm hy vọng nhưng mà vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Đằng trước cảnh cửa lớp có một thiếu niên… anh mặc áo trắng quần đen thoải mái, cách ăn mặc thoải mái càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời, dáng người cao ráo ung dung đi qua bục giảng đi xuống cuối lớp.
Mạc Khinh Hàn nhìn anh, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhẹ.
Giống như lại nhìn thấy anh trong cuộc đời của mình là chuyện hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất.
Cô khẩn trương nhìn anh, nhìn từng bước chân anh đi, cứ thế nhìn anh từng bước lại gần cô.
Anh giống như ngọn đèn sáng lại giống như thanh nam châm hấp dẫn ánh mắt tất cả các bạn học.
Lúc này thần thái anh sảng láng, vô cùng tiêu sái, Mạc Khinh Hàn cảm thấy mọi người trong lớp như ngừng thở giống như cô bây giờ vậy.
Nhưng mà anh không hề phát hiện, từ lúc anh vào lớp, tầm mắt của anh vẫn chăm chú nhìn cô từng bước đi về phía cô, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Anh đi tới cạnh bàn cô, đặt bánh tart còn cả ly trà sữa lên bàn cô nhỏ giọng nói: “Hôm qua thấy mùi bánh không tệ hôm nay nhớ mang cho em mấy cái.”
Hô hấp của Mạc Khinh Hàn như ngừng lại, cô quên phải đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Diệp Thần đừng ở dãy trống, hôm nay anh nhìn thấy cô buộc tóc đuôi ngựa còn mặc váy màu hồng phấn.
Anh híp mắt cười, thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của cô đột nhiên hất cằm ý bảo cô ngồi chỗ cửa sổ.
Mạc Khinh Hàn hoàn toàn ngây ngốc nhu thuận ngồi vào chỗ của anh sau đó nhìn thấy… anh ngồi vào chỗ của cô.
Nháy mắt cô cảm thấy cả người như thiêu đốt… chiếc ghế đó… trời ơi… cô ngồi ấm chỗ rồi, anh vẫn không cảm thấy gì sao?