Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh không thúc giục cô, chẳng qua, mắt đầy ý cười nhìn cô chằm chằm, giống như xem kịch vui. Cô vừa tắm xong, tựa như tiên nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trơn bóng không thấy lỗ chân lông, trắng nõn mềm mại…
Anh bỗng nhiên bật cười. Cố ý cúi đầu ngửi ngửi sau tai cô: “Thật thơm…”
Lăng Vi nhấc chân đá anh, Diệp Đình vui vẻ nắm chân cô: “Chú ý, lộ sạch phía dưới!”
“A ——” Lăng Vi đơ mặt.
Diệp Đình thích thấy cô như vậy, tựa như cố ý chọc tức cô, cười xấu, làm bộ cúi đầu nhìn xuống dưới: “Không mặc gì à? Ai u… Không mặc gì cả, còn dám nhấc chân đá người…”
“Diệp Đình!” Lăng Vi lập tức nhảy nhảy nhảy về sau, lại không cẩn thận trượt chân, sắp ngã ra đất.
“Đừng ngã ——” Anh còn chưa nói hết, thân thể cường tráng đã ép xuống.
“A…” Đau chết được! Phản ứng đầu tiên của Lăng Vi là che ngực… “bịch” một tiếng… Khốn kiếp, ngực giữ được, mũi lại bị đè bẹp! Mày nói mũi mày dài như vậy, cao như vậy, lúc bị đè, đáng đời mày chịu tội!
“Đứng lên…” Lăng Vi đẩy anh ra, khăn tắm rớt.
“A ——” Cô thét chói tai, lập tức che khăn tắm đến bả vai, Diệp Đình buồn cười che miệng cô: “Lần tới lõa thể, em nên che mắt anh, thét lên không có tác dụng gì… IQ đâu? Nói em óc khô, em còn không phục!”
Lăng Vi muốn đạp anh.
Diệp Đình chống người, bất đắc dĩ cười giải thích: “Không cãi nữa không cãi nữa… Anh chỉ trêu em, vừa rồi anh không nhìn thấy gì. Bây giờ… cũng không thấy!”
Lăng Vi cắn răng: “Nhìn còn không dám thừa nhận! Anh có phải đàn ông hay không?!”
“Anh là đàn ông! Thật sự là đàn ông… Nếu em không tin, có thể đích thân nghiệm chứng…” Anh nghiêm trang nói: “Anh nói không nhìn thấy là sợ em lúng túng, có phải em muốn nói anh nhìn thấy không? Vậy cũng được… Anh thừa nhận, anh nhìn thấy!”
“Anh im miệng!” Lăng Vi hận không thể dán miệng anh lại.
“Nói xin lỗi! Mau lên ——”
“Xin lỗi vợ…”
Lăng Vi cứng họng, nghẹn một bụng tức giận, giơ tay đẩy anh: “Anh! Xoay chỗ khác!”
Diệp Đình nhắm mắt, ngồi dậy, quay lưng lại.
Lăng Vi lập tức đứng dậy, lau khô người, nhặt áo sơ mi rơi dưới đất lên, mặc vào.
“Xong chưa?”
“Rồi!”
Anh mở mắt ra, quay người lại.
Cười đứng bên cạnh cô, vươn tay cài nút áo cho cô.
Cài xong, anh ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngã đau không?”
Lăng Vi im lặng, một tay anh đưa đến dưới đầu gối cô, một tay ôm sau lưng cô, hơi dùng sức, ôm cô lên.
Đi hai bước, đột nhiên hỏi một câu: “Còn đau bụng không?”
Mặt Lăng Vi lập tức đỏ bừng, câu này của anh… rốt cuộc là hỏi cô đau bụng không, hay là hỏi dì cả của cô đi hay chưa?
Hôm nay đã cùng lặn xuống biển, rất rõ ràng đã đi rồi được chưa? Anh còn hỏi cô có đau bụng không?
Nhìn biểu tình kia của cô, Diệp Đình chợt vui vẻ: “Anh quên anh quên… Em không thu hút cá mập tới, chứng tỏ đã không sao.”
Phốc ——
Anh không thúc giục cô, chẳng qua, mắt đầy ý cười nhìn cô chằm chằm, giống như xem kịch vui. Cô vừa tắm xong, tựa như tiên nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trơn bóng không thấy lỗ chân lông, trắng nõn mềm mại…
Anh bỗng nhiên bật cười. Cố ý cúi đầu ngửi ngửi sau tai cô: “Thật thơm…”
Lăng Vi nhấc chân đá anh, Diệp Đình vui vẻ nắm chân cô: “Chú ý, lộ sạch phía dưới!”
“A ——” Lăng Vi đơ mặt.
Diệp Đình thích thấy cô như vậy, tựa như cố ý chọc tức cô, cười xấu, làm bộ cúi đầu nhìn xuống dưới: “Không mặc gì à? Ai u… Không mặc gì cả, còn dám nhấc chân đá người…”
“Diệp Đình!” Lăng Vi lập tức nhảy nhảy nhảy về sau, lại không cẩn thận trượt chân, sắp ngã ra đất.
“Đừng ngã ——” Anh còn chưa nói hết, thân thể cường tráng đã ép xuống.
“A…” Đau chết được! Phản ứng đầu tiên của Lăng Vi là che ngực… “bịch” một tiếng… Khốn kiếp, ngực giữ được, mũi lại bị đè bẹp! Mày nói mũi mày dài như vậy, cao như vậy, lúc bị đè, đáng đời mày chịu tội!
“Đứng lên…” Lăng Vi đẩy anh ra, khăn tắm rớt.
“A ——” Cô thét chói tai, lập tức che khăn tắm đến bả vai, Diệp Đình buồn cười che miệng cô: “Lần tới lõa thể, em nên che mắt anh, thét lên không có tác dụng gì… IQ đâu? Nói em óc khô, em còn không phục!”
Lăng Vi muốn đạp anh.
Diệp Đình chống người, bất đắc dĩ cười giải thích: “Không cãi nữa không cãi nữa… Anh chỉ trêu em, vừa rồi anh không nhìn thấy gì. Bây giờ… cũng không thấy!”
Lăng Vi cắn răng: “Nhìn còn không dám thừa nhận! Anh có phải đàn ông hay không?!”
“Anh là đàn ông! Thật sự là đàn ông… Nếu em không tin, có thể đích thân nghiệm chứng…” Anh nghiêm trang nói: “Anh nói không nhìn thấy là sợ em lúng túng, có phải em muốn nói anh nhìn thấy không? Vậy cũng được… Anh thừa nhận, anh nhìn thấy!”
“Anh im miệng!” Lăng Vi hận không thể dán miệng anh lại.
“Nói xin lỗi! Mau lên ——”
“Xin lỗi vợ…”
Lăng Vi cứng họng, nghẹn một bụng tức giận, giơ tay đẩy anh: “Anh! Xoay chỗ khác!”
Diệp Đình nhắm mắt, ngồi dậy, quay lưng lại.
Lăng Vi lập tức đứng dậy, lau khô người, nhặt áo sơ mi rơi dưới đất lên, mặc vào.
“Xong chưa?”
“Rồi!”
Anh mở mắt ra, quay người lại.
Cười đứng bên cạnh cô, vươn tay cài nút áo cho cô.
Cài xong, anh ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngã đau không?”
Lăng Vi im lặng, một tay anh đưa đến dưới đầu gối cô, một tay ôm sau lưng cô, hơi dùng sức, ôm cô lên.
Đi hai bước, đột nhiên hỏi một câu: “Còn đau bụng không?”
Mặt Lăng Vi lập tức đỏ bừng, câu này của anh… rốt cuộc là hỏi cô đau bụng không, hay là hỏi dì cả của cô đi hay chưa?
Hôm nay đã cùng lặn xuống biển, rất rõ ràng đã đi rồi được chưa? Anh còn hỏi cô có đau bụng không?
Nhìn biểu tình kia của cô, Diệp Đình chợt vui vẻ: “Anh quên anh quên… Em không thu hút cá mập tới, chứng tỏ đã không sao.”
Phốc ——