Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cười run rẩy, nhưng người thật sự rất tệ, bây giờ cô cười một tiếng cũng cảm thấy đau ngực.
Hai ngày nay, cô có cảm giác ruột sắp bị kéo ra ngoài…
Hôm nay không đau, lại bắt đầu say sóng, nôn mửa, tiêu chảy, hành hạ cô sắp không còn hình người rồi…
“Haiz… Ai gia không thể phục vụ Hoàng thượng nữa… Xin Hoàng thượng tha mạng!”
Mỗi ngày Diệp Đình đều tắm cho cô, cho cô uống thuốc, Anh vừa tắm cô vừa hừ nói: “Nào dám bắt ái phi em phục vụ, vẫn là trẫm phục vụ nàng đi…”
Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó ôm cô đi ra gnoài, phát hiện quần áo trên người mình ướt đẫm.
Quấn khăn tắm, sấy tóc cho cô xong, anh mới xoay người vào phòng tắm tắm cho mình.
Lăng Vi nhìn bóng người tiêu sái đẹp trai của anh, trong lòng ấm áp, rất muốn thét chói tai!
Cho dù người đàn ông này không chủ động ăn cô, cô cũng phải chủ động ăn anh!
Ô ô ô, dè dặt dè dặt…
Đã ra quyết định, trong lòng thả lỏng.
Lăng Vi ngồi ở mép thuyền, thả chân xuống nước biển, vẫy nước. Nước biển âm ấm, rất thoải mái.
Lúc Diệp Đình đi ra, đẩy cô xuống biển, Lăng Vi hoảng sợ đạp nước như chó đào đất… Diệp Đình tiêu sái nhảy xuống cạnh cô, kéo cô vào trong ngực, Lăng Vi trong nháy mắt quấn lấy anh.
“Vi Vi, em nhìn xem đó là gì?” Diệp Đình giơ tay chỉ.
Lăng Vi nhìn theo tay anh, thấy một màn hình lớn xuất hiện trên boong thuyền tầng hai!
Trong màn hình là Diệp Đình ghi hình lại, đều là video những ngày qua bọn họ đi lặn…
Cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình ở trước ống kính, nói: “Nha đầu này thật sự rất thích lặn, mỗi lần xuống nước, không dùng hết bình dưỡng khí, cô ấy không chịu đi lên. Mỗi lần đi lên, tay đều trắng bệch, còn nhăn nhúm… Giống như bà lão…”
Sau đó, cô thấy dáng vẻ cô hưng phấn dưới đáy biển.
“San hô đỏ ——” Cô hưng phấn làm tư thế bao bọc, Diệp Đình nhìn ống kính nói: “Tiểu nha đầu thích san hô rồi, cô ấy muốn ôm về nhà…”
“OK! Vợ lớn nhất! Vợ muốn cái gì, cho cái đó!”
Sau đó, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:
Điều thứ hai theo đuổi vô: Vợ thích lặn!
Điều thứ ba: Ở dưới nước vợ không có cách nào, mặc anh làm xằng làm bậy. (ký hiệu mắt sáng lo lanh.) Anh hiểu đó!
Lăng Vi ngâm trong nước biển, xoa bụng cười to, bỗng nhiên không cười được, cúi đầu… chỉ thấy tay Diệp đại boss…
Trong nháy mắt lĩnh hội cái gì gọi là… làm xằng làm bậy!
Xấu xa! Biết cô không thể làm gì dưới nước đúng không?
Ăn trưa xong. Lăng Vi nằm trên boong vẽ, công ty hối thúc rất gấp, lấy hai tên cô đặt, yêu cầu cô thiết kế nội thất, cô đã giao bản thảo trước kia, nhưng bây giờ lại phải chỉnh sửa, nên cô bận rộn cả buổi chiều. Hôm nay trời nhiều mây, hơi tối, dường như sắp mưa.
Thời tiết như vậy, nước biển rất đục, không thích hợp để lặn.
Cô đang nằm sửa bản vẽ, đột nhiên nghe sau lưng có hai thuyền viên đến gần, vì có cabin ngăn trở, hai người kia không biết cô ở trên boong.
Lăng Vi nghe một người trong đó nói: “Đã rất lâu Diệp tiên sinh không đi thăm tiểu Tony rồi, nhóc kia mỗi ngày đều la hét tìm ba.” Thân thể Lăng Vi cứng đờ. Tiểu Tony là ai? Bé kêu Diệp Đình là ba?
Lăng Vi cười run rẩy, nhưng người thật sự rất tệ, bây giờ cô cười một tiếng cũng cảm thấy đau ngực.
Hai ngày nay, cô có cảm giác ruột sắp bị kéo ra ngoài…
Hôm nay không đau, lại bắt đầu say sóng, nôn mửa, tiêu chảy, hành hạ cô sắp không còn hình người rồi…
“Haiz… Ai gia không thể phục vụ Hoàng thượng nữa… Xin Hoàng thượng tha mạng!”
Mỗi ngày Diệp Đình đều tắm cho cô, cho cô uống thuốc, Anh vừa tắm cô vừa hừ nói: “Nào dám bắt ái phi em phục vụ, vẫn là trẫm phục vụ nàng đi…”
Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó ôm cô đi ra gnoài, phát hiện quần áo trên người mình ướt đẫm.
Quấn khăn tắm, sấy tóc cho cô xong, anh mới xoay người vào phòng tắm tắm cho mình.
Lăng Vi nhìn bóng người tiêu sái đẹp trai của anh, trong lòng ấm áp, rất muốn thét chói tai!
Cho dù người đàn ông này không chủ động ăn cô, cô cũng phải chủ động ăn anh!
Ô ô ô, dè dặt dè dặt…
Đã ra quyết định, trong lòng thả lỏng.
Lăng Vi ngồi ở mép thuyền, thả chân xuống nước biển, vẫy nước. Nước biển âm ấm, rất thoải mái.
Lúc Diệp Đình đi ra, đẩy cô xuống biển, Lăng Vi hoảng sợ đạp nước như chó đào đất… Diệp Đình tiêu sái nhảy xuống cạnh cô, kéo cô vào trong ngực, Lăng Vi trong nháy mắt quấn lấy anh.
“Vi Vi, em nhìn xem đó là gì?” Diệp Đình giơ tay chỉ.
Lăng Vi nhìn theo tay anh, thấy một màn hình lớn xuất hiện trên boong thuyền tầng hai!
Trong màn hình là Diệp Đình ghi hình lại, đều là video những ngày qua bọn họ đi lặn…
Cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình ở trước ống kính, nói: “Nha đầu này thật sự rất thích lặn, mỗi lần xuống nước, không dùng hết bình dưỡng khí, cô ấy không chịu đi lên. Mỗi lần đi lên, tay đều trắng bệch, còn nhăn nhúm… Giống như bà lão…”
Sau đó, cô thấy dáng vẻ cô hưng phấn dưới đáy biển.
“San hô đỏ ——” Cô hưng phấn làm tư thế bao bọc, Diệp Đình nhìn ống kính nói: “Tiểu nha đầu thích san hô rồi, cô ấy muốn ôm về nhà…”
“OK! Vợ lớn nhất! Vợ muốn cái gì, cho cái đó!”
Sau đó, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:
Điều thứ hai theo đuổi vô: Vợ thích lặn!
Điều thứ ba: Ở dưới nước vợ không có cách nào, mặc anh làm xằng làm bậy. (ký hiệu mắt sáng lo lanh.) Anh hiểu đó!
Lăng Vi ngâm trong nước biển, xoa bụng cười to, bỗng nhiên không cười được, cúi đầu… chỉ thấy tay Diệp đại boss…
Trong nháy mắt lĩnh hội cái gì gọi là… làm xằng làm bậy!
Xấu xa! Biết cô không thể làm gì dưới nước đúng không?
Ăn trưa xong. Lăng Vi nằm trên boong vẽ, công ty hối thúc rất gấp, lấy hai tên cô đặt, yêu cầu cô thiết kế nội thất, cô đã giao bản thảo trước kia, nhưng bây giờ lại phải chỉnh sửa, nên cô bận rộn cả buổi chiều. Hôm nay trời nhiều mây, hơi tối, dường như sắp mưa.
Thời tiết như vậy, nước biển rất đục, không thích hợp để lặn.
Cô đang nằm sửa bản vẽ, đột nhiên nghe sau lưng có hai thuyền viên đến gần, vì có cabin ngăn trở, hai người kia không biết cô ở trên boong.
Lăng Vi nghe một người trong đó nói: “Đã rất lâu Diệp tiên sinh không đi thăm tiểu Tony rồi, nhóc kia mỗi ngày đều la hét tìm ba.” Thân thể Lăng Vi cứng đờ. Tiểu Tony là ai? Bé kêu Diệp Đình là ba?