Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bực tức tắm qua một chút, sau đó khó khăn đứng lên khỏi bồn tắm. Một chân của cô chạm đất, quấn khăn tắm quanh người.
Vịn lấy bồn rửa tay, cô cố bước từng bước ra bên ngoài…
Mắt cá chân đau đớn thật khó chịu! Cả người tím bầm, chỉ hơi động một cái đã thấy khó chịu, cô đứng nguyên đó… đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Diệp Đình nghe thấy tiếng động, nhanh chóng bước đến, anh mở cửa ra, liền nhìn thấy cô quấn quanh mình bằng một chiếc khăn tắm màu trắng, đang khó khăn vịn vào bồn rửa tay để đứng.
“Tắm xong rồi, sao không gọi anh?” Diệp Đình không hài lòng xịu mắt xuống, vươn tay ôm ngang người cô vào trong ngực, bước ra khỏi phòng tắm.
Sau đó đặt cô lên chiếc ghế mềm.
Xoay người, lại đi lấy hai chiếc khăn tắm khác quấn cho cô. Anh lau tóc giúp cô, lại cầm máy sấy sấy khô tóc cô.
Đợi đến khi cả người và tóc cô cũng đều khô rồi, anh mới cầm một chiếc áo sơ mi mặc lên cho cô. Lại sợ cô lạnh, liền với tay xé một chiếc drap trải giường, quấn quanh người cô.
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đưa tay cầm lấy chai rượu thuốc chữa trật khớp.
Anh mở nắp, đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên mắt cá chân cô.
Xítt—— thật đau! Không biết có phải gãy xương rồi hay không nữa, Lăng Vi cố nhịn không kêu lên.
Anh nhìn cô, lại hừ một tiếng, nói: “Nhìn cái môi em bặm hết cả vào kìa, cũng có thể treo được cả một bình dầu được rồi.”
Lăng Vi hé miệng, cô không biết mình vừa mới bặm môi…
Diệp Đình dùng sức xoa xoa.
“Á…” Đau! Lăng Vi hít một hơi, “Anh dùng nhiều sức đến vậy làm gì, muốn trả thù em hả?”
“Trả thù em? Hừ, anh mà muốn trả thù em, thì đã ném thẳng em xuống biển làm mồi cho cá mập rồi!” Khí lực trên tay anh cũng không nhẹ hơn chút nào, “Em bị trật khớp nặng rồi, máu bầm mà không tan ra, sẽ rất phiền phức!”
Cô bĩu môi, không nói tiếng nào, Diệp Đình lại ‘hừ’: “anh còn chưa hết giận đâu, vậy mà em còn dám tức…”
Lăng Vi cũng hừ một tiếng, “Sao em lại không được tức giận?.. Anh nhảy xuống biển là để thể hiện chịu trách nhiệm sao? Lỡ như anh cảy ra chuyện gì thì sao? Liệu em có phải gánh trách nhiệm hình sự hay không?”
Bàn tay anh lại đột nhiên tăng thêm chút lực, “Em có ngốc hay không thế? Chỗ đó chỉ cao có mấy thước? anh là cua lớn của đại dương, tài bơi lội siêu đỉnh… Hơn nữa, anh nhảy xuống biển để tỉnh táo hơn một chút, vậy mà có thể khiến em sợ thành như thế?”
“Anh có thể nói tiếng người được hay không?” Lăng Vi dùng sức đẩy anh ra, “Trong dòng biển kia có cá mập, lỡ như anh bị cá mập ăn mất thì sao?”
Diệp Đình bình tĩnh nhìn cô, “Đến Thượng đế còn phải gọi anh là anh họ, cá mập thấy anh chẳng lẽ còn không phải đi vòng sao!”
“Không muốn nói chuyện với anh!” Lăng Vi hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa.
Lúc này, nhân viên trên thuyền bê hai chén canh gừng đi vào.
“Tiên sinh, phu nhân, canh gừng này có thể khu hàn. Mau uống lúc còn nóng, nếu không sẽ bị cạm mạo.”
Lăng Vi nghe thấy giọng anh ta, chính là cái người ban ngày đã nói Tony chính là con của Diệp Đình.
Lăng Vi không trực tiếp hỏi thẳng anh ta, mà chỉ ngước mắt nhìn về phía Diệp Đình: “Bé Tony bị bệnh gì? Sao lại phải ở một mình trong bệnh viện?”
Thuyền viên kia vừa nghe thấy cô nhắc đến chuyện của bé Tony…
Đột nhiên, “A——” lên một tiếng.
“Phu nhân! Cô hiểu lầm Diệp tiên sinh là vì chuyện này hay sao? Aiz ya!”Anh ta hối hạn vỗ trán mình một cái, “Bé Tony là đứa nhỏ Diệp tiên sinh nhận nuôi. Tony là một đứa trẻ mồ côi, bé bị mắc chứng bệnh tự kỷ, cần phải chữa trị khép kín. Tiên sinh để cho bé ở nước ngoài, chính là vì sắp xếp cho em ấy bác sĩ tốt nhất trên thế giới! Qua thêm khoảng nửa năm nữa, em ấy bình phục, là Diệp tiên sinh có thể đón em ấy về nhà rồi.”
Lăng Vi lại nhíu mày thật sâu.
Cô vừa tức tức, lại có hơi chột dạ, nói: “Em hỏi anh chuyện của bé Tony, anh có thể nói mà! Anh không chịu nói với em, làm sao mà em biết được nội tình trong đó… Em cũng đâu có nói là nghi ngờ anh, em chỉ mới hỏi là tại sao anh không để con mình bên cạnh mà chăm sóc, vậy mà anh đã trực tiếp nhảy thẳng xuống! Anh nhảy xuống như thế, em rất sợ hãi! Anh có biết không hả?”
Diệp Đình nhìn cô một cái, cuối cùng sắc mặt cũng không còn kém như trước nữa.
Anh bưng bát canh gừng lên, kề sát bên miệng cô.
Bực tức tắm qua một chút, sau đó khó khăn đứng lên khỏi bồn tắm. Một chân của cô chạm đất, quấn khăn tắm quanh người.
Vịn lấy bồn rửa tay, cô cố bước từng bước ra bên ngoài…
Mắt cá chân đau đớn thật khó chịu! Cả người tím bầm, chỉ hơi động một cái đã thấy khó chịu, cô đứng nguyên đó… đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Diệp Đình nghe thấy tiếng động, nhanh chóng bước đến, anh mở cửa ra, liền nhìn thấy cô quấn quanh mình bằng một chiếc khăn tắm màu trắng, đang khó khăn vịn vào bồn rửa tay để đứng.
“Tắm xong rồi, sao không gọi anh?” Diệp Đình không hài lòng xịu mắt xuống, vươn tay ôm ngang người cô vào trong ngực, bước ra khỏi phòng tắm.
Sau đó đặt cô lên chiếc ghế mềm.
Xoay người, lại đi lấy hai chiếc khăn tắm khác quấn cho cô. Anh lau tóc giúp cô, lại cầm máy sấy sấy khô tóc cô.
Đợi đến khi cả người và tóc cô cũng đều khô rồi, anh mới cầm một chiếc áo sơ mi mặc lên cho cô. Lại sợ cô lạnh, liền với tay xé một chiếc drap trải giường, quấn quanh người cô.
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đưa tay cầm lấy chai rượu thuốc chữa trật khớp.
Anh mở nắp, đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên mắt cá chân cô.
Xítt—— thật đau! Không biết có phải gãy xương rồi hay không nữa, Lăng Vi cố nhịn không kêu lên.
Anh nhìn cô, lại hừ một tiếng, nói: “Nhìn cái môi em bặm hết cả vào kìa, cũng có thể treo được cả một bình dầu được rồi.”
Lăng Vi hé miệng, cô không biết mình vừa mới bặm môi…
Diệp Đình dùng sức xoa xoa.
“Á…” Đau! Lăng Vi hít một hơi, “Anh dùng nhiều sức đến vậy làm gì, muốn trả thù em hả?”
“Trả thù em? Hừ, anh mà muốn trả thù em, thì đã ném thẳng em xuống biển làm mồi cho cá mập rồi!” Khí lực trên tay anh cũng không nhẹ hơn chút nào, “Em bị trật khớp nặng rồi, máu bầm mà không tan ra, sẽ rất phiền phức!”
Cô bĩu môi, không nói tiếng nào, Diệp Đình lại ‘hừ’: “anh còn chưa hết giận đâu, vậy mà em còn dám tức…”
Lăng Vi cũng hừ một tiếng, “Sao em lại không được tức giận?.. Anh nhảy xuống biển là để thể hiện chịu trách nhiệm sao? Lỡ như anh cảy ra chuyện gì thì sao? Liệu em có phải gánh trách nhiệm hình sự hay không?”
Bàn tay anh lại đột nhiên tăng thêm chút lực, “Em có ngốc hay không thế? Chỗ đó chỉ cao có mấy thước? anh là cua lớn của đại dương, tài bơi lội siêu đỉnh… Hơn nữa, anh nhảy xuống biển để tỉnh táo hơn một chút, vậy mà có thể khiến em sợ thành như thế?”
“Anh có thể nói tiếng người được hay không?” Lăng Vi dùng sức đẩy anh ra, “Trong dòng biển kia có cá mập, lỡ như anh bị cá mập ăn mất thì sao?”
Diệp Đình bình tĩnh nhìn cô, “Đến Thượng đế còn phải gọi anh là anh họ, cá mập thấy anh chẳng lẽ còn không phải đi vòng sao!”
“Không muốn nói chuyện với anh!” Lăng Vi hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa.
Lúc này, nhân viên trên thuyền bê hai chén canh gừng đi vào.
“Tiên sinh, phu nhân, canh gừng này có thể khu hàn. Mau uống lúc còn nóng, nếu không sẽ bị cạm mạo.”
Lăng Vi nghe thấy giọng anh ta, chính là cái người ban ngày đã nói Tony chính là con của Diệp Đình.
Lăng Vi không trực tiếp hỏi thẳng anh ta, mà chỉ ngước mắt nhìn về phía Diệp Đình: “Bé Tony bị bệnh gì? Sao lại phải ở một mình trong bệnh viện?”
Thuyền viên kia vừa nghe thấy cô nhắc đến chuyện của bé Tony…
Đột nhiên, “A——” lên một tiếng.
“Phu nhân! Cô hiểu lầm Diệp tiên sinh là vì chuyện này hay sao? Aiz ya!”Anh ta hối hạn vỗ trán mình một cái, “Bé Tony là đứa nhỏ Diệp tiên sinh nhận nuôi. Tony là một đứa trẻ mồ côi, bé bị mắc chứng bệnh tự kỷ, cần phải chữa trị khép kín. Tiên sinh để cho bé ở nước ngoài, chính là vì sắp xếp cho em ấy bác sĩ tốt nhất trên thế giới! Qua thêm khoảng nửa năm nữa, em ấy bình phục, là Diệp tiên sinh có thể đón em ấy về nhà rồi.”
Lăng Vi lại nhíu mày thật sâu.
Cô vừa tức tức, lại có hơi chột dạ, nói: “Em hỏi anh chuyện của bé Tony, anh có thể nói mà! Anh không chịu nói với em, làm sao mà em biết được nội tình trong đó… Em cũng đâu có nói là nghi ngờ anh, em chỉ mới hỏi là tại sao anh không để con mình bên cạnh mà chăm sóc, vậy mà anh đã trực tiếp nhảy thẳng xuống! Anh nhảy xuống như thế, em rất sợ hãi! Anh có biết không hả?”
Diệp Đình nhìn cô một cái, cuối cùng sắc mặt cũng không còn kém như trước nữa.
Anh bưng bát canh gừng lên, kề sát bên miệng cô.