Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong văn phòng tiếng oán than đầy trời...
“Thịt băm’ không về văn phòng của mình mà ngồi đối diện với Lăng Vi, giống như giám thị bọn họ làm việc vậy.
Lăng Vi bất mãn nhìn cô ta.
Buồn cười, cô ngẩng đầu trừng ‘thịt băm’ đúng lúc thịt băm cũng đang trừng cô.
Phải nhịn, đây là tình huống gì đây?
“Thịt băm’ vì trả thù cô khiến cho toàn thể nhân viên phòng thiết kế tăng ca, vậy mà còn măt mũi trừng người khác?
Tuy sơ đồ phác thảo cần gấp nhưng mà không phải tăng ca thì mới xong.
Lăng Vi đau chân muốn chết, ngồi lâu không hoạt động, chân tê rần không thể cử động.
Cô chẳng dám uống nước sợ uống rồi lại đi toilet, cô đi đứng bất tiện cũng không thể để Tony đỡ cô đi wc được…
Đồng hồ báo 11h, Diệp Đình gọi tới: “Vẫn chưa xong việc sao?” giọng điệu của anh không vui.
Anh vừa mở hội nghị, xử lý hết công việc thì phát hiện 11h rồi.
Không nghĩ Lăng Vi còn đang ở công ty.
Nghe giọng điệu này Lăng Vi có thể tưởng tượng được… gương mặt tuấn tú kia đang đen đến mức nào…
“Anh chờ đã… em ra ngoài nói chuyện…” Lăng Vi cầm điện thoại khó khăn đứng lên, cô chống gậy ra ngoài hành lang văn phòng.
Cô dựa vào tường ủy khuất kêu một tiếng: “Em vẫn chưa xong việc… hạng mục mới cần lên gấp, cần thay đổi bản thảo.”
Diệp Đình tức giận nói: “Công ty các em lừa em mới nói vậy, không cần lừa anh.”
“…” Lăng Vi kêu la: “Anh cho là em muốn sao? Anh về nhà trước đi, tối nay em ngủ ở kí túc xá công ty.”
Nói xong liền tắt máy.
Diệp Đình vô cùng buồn bực, anh quán lý nhiều sản nghiệp như vậy cũng chẳng bận như cô.
Bụng hỏa liền gọi điện cho Henry.
“Alo… anh ba, hơn nửa đêm còn gọi tới có cho người ta ngủ không vậy?” Henry mơ màng, người đẹp trong lòng nằm đó, âm thanh của anh ta khàn khàn.
Diệp Đình hừ một tiếng, đôi mắt phượng híp lại, giọng điệu không vui trách mắng: “Đi ngủ? Ngược lại cậu còn có thể ngủ được? Bộ phận thiết kế còn đang tăng ca đấy. Quản lý bộ phận thiết kế làm ăn kiểu gì vậy? Công việc không hoàn thành còn bắt tăng ca hoàn thành? Chút công việc còn làm không xong tại sao cô ta còn ngồi được vị trí đó?”
Henry đang ôm mỹ nữ hôn một cái, đột nhiên bị gầm không khỏi sợ tới mức giật mình!
Sau lưng Henry chợt lạnh, theo bản năng phun ra một câu: “Tên nào muốn chết dám chọc anh trai em? Lão tử giết chết cô ta!”
Sa đó không nghe thấy người đối diện nói gì nữa, hơn nửa ngày Henry mới hòa hoãn lại, bộ phận thiết kế? Ai đang ở bộ phận thiết kế? Choáng… đó là… Henry cầm điện thoại vội vàng nói: “Là vì chị dâu sao? Chị dâu còn chưa tan việc sao? Anh… anh bớt giận, em lập tức gọi điện cho bộ phận thiết kế tan việc.”
Henry tắt máy lập tức gọi điện thoại cho ‘thịt băm’’.
Rose vừa thấy là điện thoại của tổng giám đốc Henry, kích động ngay cả con trùng buồn ngủ cũng chạy mất.
Vội vàng hắng giọng một cái, khóe miệng gợi lên.
Âm thanh sung sướng nói với loa điện thoại: “Alo… tổng giám đốc, tôi là Rose quản lý bộ phận thiết kế.”
Chỉ nghe bên kia vang lên âm thanh không kiên nhẫn: “Alo? Thịt băm sao? Nhanh cho Lăng Vi tan ca, các người tăng ca không cần bắt cô ấy theo. Cô có mắt nhìn chút đi, bớt chọc phiền toái cho tôi có biết không hả?”
“Bốp - -” cúp điện thoại.
Rose chỉ cảm thấy trước mắt băng tuyết đầy trời, mười dặm đóng băng.
Mí mắt cô ta lập tức bắn về Lăng Vi, ánh mắt lạnh lẽo đầy múi nhọn.
Rose từ chỗ ngồi đứng lên đi về phái Lăng Vi.
Trong văn phòng tiếng oán than đầy trời...
“Thịt băm’ không về văn phòng của mình mà ngồi đối diện với Lăng Vi, giống như giám thị bọn họ làm việc vậy.
Lăng Vi bất mãn nhìn cô ta.
Buồn cười, cô ngẩng đầu trừng ‘thịt băm’ đúng lúc thịt băm cũng đang trừng cô.
Phải nhịn, đây là tình huống gì đây?
“Thịt băm’ vì trả thù cô khiến cho toàn thể nhân viên phòng thiết kế tăng ca, vậy mà còn măt mũi trừng người khác?
Tuy sơ đồ phác thảo cần gấp nhưng mà không phải tăng ca thì mới xong.
Lăng Vi đau chân muốn chết, ngồi lâu không hoạt động, chân tê rần không thể cử động.
Cô chẳng dám uống nước sợ uống rồi lại đi toilet, cô đi đứng bất tiện cũng không thể để Tony đỡ cô đi wc được…
Đồng hồ báo 11h, Diệp Đình gọi tới: “Vẫn chưa xong việc sao?” giọng điệu của anh không vui.
Anh vừa mở hội nghị, xử lý hết công việc thì phát hiện 11h rồi.
Không nghĩ Lăng Vi còn đang ở công ty.
Nghe giọng điệu này Lăng Vi có thể tưởng tượng được… gương mặt tuấn tú kia đang đen đến mức nào…
“Anh chờ đã… em ra ngoài nói chuyện…” Lăng Vi cầm điện thoại khó khăn đứng lên, cô chống gậy ra ngoài hành lang văn phòng.
Cô dựa vào tường ủy khuất kêu một tiếng: “Em vẫn chưa xong việc… hạng mục mới cần lên gấp, cần thay đổi bản thảo.”
Diệp Đình tức giận nói: “Công ty các em lừa em mới nói vậy, không cần lừa anh.”
“…” Lăng Vi kêu la: “Anh cho là em muốn sao? Anh về nhà trước đi, tối nay em ngủ ở kí túc xá công ty.”
Nói xong liền tắt máy.
Diệp Đình vô cùng buồn bực, anh quán lý nhiều sản nghiệp như vậy cũng chẳng bận như cô.
Bụng hỏa liền gọi điện cho Henry.
“Alo… anh ba, hơn nửa đêm còn gọi tới có cho người ta ngủ không vậy?” Henry mơ màng, người đẹp trong lòng nằm đó, âm thanh của anh ta khàn khàn.
Diệp Đình hừ một tiếng, đôi mắt phượng híp lại, giọng điệu không vui trách mắng: “Đi ngủ? Ngược lại cậu còn có thể ngủ được? Bộ phận thiết kế còn đang tăng ca đấy. Quản lý bộ phận thiết kế làm ăn kiểu gì vậy? Công việc không hoàn thành còn bắt tăng ca hoàn thành? Chút công việc còn làm không xong tại sao cô ta còn ngồi được vị trí đó?”
Henry đang ôm mỹ nữ hôn một cái, đột nhiên bị gầm không khỏi sợ tới mức giật mình!
Sau lưng Henry chợt lạnh, theo bản năng phun ra một câu: “Tên nào muốn chết dám chọc anh trai em? Lão tử giết chết cô ta!”
Sa đó không nghe thấy người đối diện nói gì nữa, hơn nửa ngày Henry mới hòa hoãn lại, bộ phận thiết kế? Ai đang ở bộ phận thiết kế? Choáng… đó là… Henry cầm điện thoại vội vàng nói: “Là vì chị dâu sao? Chị dâu còn chưa tan việc sao? Anh… anh bớt giận, em lập tức gọi điện cho bộ phận thiết kế tan việc.”
Henry tắt máy lập tức gọi điện thoại cho ‘thịt băm’’.
Rose vừa thấy là điện thoại của tổng giám đốc Henry, kích động ngay cả con trùng buồn ngủ cũng chạy mất.
Vội vàng hắng giọng một cái, khóe miệng gợi lên.
Âm thanh sung sướng nói với loa điện thoại: “Alo… tổng giám đốc, tôi là Rose quản lý bộ phận thiết kế.”
Chỉ nghe bên kia vang lên âm thanh không kiên nhẫn: “Alo? Thịt băm sao? Nhanh cho Lăng Vi tan ca, các người tăng ca không cần bắt cô ấy theo. Cô có mắt nhìn chút đi, bớt chọc phiền toái cho tôi có biết không hả?”
“Bốp - -” cúp điện thoại.
Rose chỉ cảm thấy trước mắt băng tuyết đầy trời, mười dặm đóng băng.
Mí mắt cô ta lập tức bắn về Lăng Vi, ánh mắt lạnh lẽo đầy múi nhọn.
Rose từ chỗ ngồi đứng lên đi về phái Lăng Vi.